-
Chương 10
Đan Quất đắp cho ta chiếc chăn gấm duy nhất và ôm ta một cách tuyệt vọng, cố gắng truyền chút nhiệt cho ta.
Ta run rẩy chạm vào mặt em ấy, mũi và tai em ấy đã đỏ bừng vì lạnh. Ta sờ vào vết tát sưng đỏ trên mặt em ấy, giọng run run hỏi: “Là ai làm?”
Em ấy rưng rưng nước mắt, nhưng lại lắc đầu không chịu nói gì.
Nhưng ta vẫn biết được chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người ở Bắc Ngô đều muốn bắt nạt bọn ta, ta thậm chí còn chưa cần phải rời khỏi cung điện cũng có thể nghe thấy những tiếng chế nhạo của mấy người hầu quét dọn.
"Đừng mơ mộng rằng mình vẫn là Trưởng công chúa nữa. Một khi đã đến Bắc Ngô, ngươi cũng chỉ là một con chó ở Bắc Ngô mà thôi. Dù người hầu của ngươi chỉ xin một ít nước nóng, thì bọn ta cũng phải tát cô ta một cái trước đã.”
Ta loạng choạng rời khỏi giường, định dạy cho đám cung nhân ngu dốt này một bài học, thì bỗng nhiên nhìn thấy cô ta ngã gục trước mặt. Một thanh k iếm đ âm xuyên qua ngực, cô ta chet không nhắm mắt.
Thanh k iếm được rút ra và ta nhìn thấy chủ nhân của nó. Nhìn cách ăn mặc, hình như hắn là tướng quân của Bắc Ngô, mặc áo giáp và đeo mặt nạ bạc sáng bóng trên mặt, mang theo một cảm giác cưỡng bức.
Ta nhanh chóng nắm tay Đan Quất rồi lùi ra sau.
Đôi mắt hắn tràn ngập ánh sáng rực rỡ, từ từ tháo mặt nạ ra.
"Ta đã tạm thời giải tán cung nhân trong cung, ta sẽ giúp Trưởng công chúa giải quyết đám cung nữ vô lễ này. Trưởng công chúa yên tâm."
Vừa nhìn rõ mặt hắn, ta liền sững sờ. Khuôn mặt này rất quen thuộc, nhưng bây giờ hình như đã bị một con d ao s ắc ch ém rất mạnh, nếu không nhìn kỹ thì khó có thể nhận ra.
Diêu Khôn! Là hắn.
Ta ngạc nhiên và vui mừng, vội vàng hỏi sao hắn lại ở đây.
Hắn nói với ta rằng tin tức về cuộc nổi dậy của Diêu tướng quân là hắn bí mật thông báo cho Hoàng huynh.
Giống như Thanh Thanh tỷ, hắn cũng không ngần ngại chọn quê hương và đất nước.
Hoàng huynh ngoài mặt hạ lệnh x ử t ử cả nhà họ Diêu, nhưng lại bí mật thả Diêu Khôn đi.
Hoàng huynh nhớ tới tình cảm huynh đệ lúc trước của hai người, và tin chắc rằng Diêu Khôn sẽ không đi theo con đường của phụ thân.
Hoàng huynh đã tha mạng, mong hắn sẽ sống thật tốt, giấu tên và rời khỏi kinh thành.
Hắn không hề có ý định tạo phản, hắn nói rằng có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ đất nước của mình.
Diêu Khôn cúi đầu hành lễ với ta. “Trưởng công chúa, xin đừng gọi ta bằng tên cũ, hiện tại ta ở Bắc Ngô, ta lấy họ Khương, tên ta là Khương Khôn."
"Làm sao ngươi lại trở thành tướng quân của Bắc Ngô?"
Hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
“Ta từ trước tới nay luôn là người của Khương quốc, ta luôn nhớ rõ thân phận của mình.”
“Sau khi Bệ hạ cho ta một cơ hội sống sót, ta cố gắng tiếp cận, rạch một đường lên mặt, đổi tên thành Khương Khôn, và trà trộn vào quân đội Bắc Ngô, ta không giet binh lính của Khương quốc, ta sẽ chỉ đánh họ bị thương nhẹ. Vị tướng nổi tiếng của Bắc Ngô không ngờ lại ủng hộ ta và ta vô tình trở thành một tiểu tướng."
Ánh mắt hắn kiên định, giọng nói trầm thấp nhưng không hề sợ hãi.
"Trưởng công chúa yên tâm, ta lẻn vào Bắc Ngô để lấy tin tức của chúng, bí mật truyền tin về cho Khương Quốc. Ta tuyệt đối không có ý phản bội."
"Mặc dù phụ thân của ta có ý định tạo phản, nhưng ta xin thề bằng cả mạng sống của mình rằng tất cả con cái của Diêu gia đều là những người có ý chí mạnh mẽ, trung thành và dũng cảm."
Đột nhiên hắn cúi đầu xuống, nói bằng giọng mà chỉ hai người nghe được.
“Hòa thân là thật, nhưng đàm phán hòa bình là giả. Chúng đã quyết định trong vòng mười ngày, quân tinh nhuệ sẽ nhân lúc Hoàng thượng mất cảnh giác, tấn công Khương Quốc.”
Tim ta thắt lại, ngẩng đầu lên và nhìn Diêu Khôn.
Hắn nhìn ta một cách kiên định. “Lúc đó ta sẽ lặng lẽ đốt lương thực của Bắc Ngô, để chúng không còn nguồn dự trữ.”
Hắn dừng lại rồi nói tiếp. “Ta sẽ sắp xếp để Trưởng công chúa giả chet, giúp trưởng công chúa trốn thoát khỏi Bắc Ngô, bảo vệ an toàn cho người.”
Ta chớp mắt, bình tĩnh lại, cười ranh mãnh. "Bao lâu thì tin tức tới Khương quốc?"
Hắn nhất thời sửng sốt. “Năm ngày.”
Ta tiếp tục cười, trong lòng có chút tự hào. “Nếu ta chet, thì hoàng huynh sẽ biết tin ngay. Lúc ta tới đây đã thống nhất, cái chet của ta sẽ đồng nghĩa với việc Bắc Ngô nổi loạn.”
"Năm ngày là quá muộn, ta chet chính là tín hiệu nhanh nhất để Hoàng huynh chuẩn bị cho chiến tranh, tấn công Bắc Ngô, như vậy sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn.”
Lão hoàng đế mỗi đêm đều đến cung điện của ta. Tìm khoái cảm chinh phục Khương Quốc trên cơ thể ta.
Chỉ duy nhất lần này, ta yêu cầu Đan Quất trang điểm cho mình một cách cẩn thận.
Ta mặc một chiếc váy hoa sặc sỡ, khoác thêm một chiếc áo voan mỏng màu hoa đào bên ngoài, tạo cho mình một cảm giác đẹp đẽ mơ hồ.
Ta búi tóc cao lên một cách lỏng lẻo, xõa đuôi tóc xuống vai, chỉ cài thêm một chiếc trâm cài bằng ngọc trai hình hoa hải đường lấp lánh.
Đan Quất vừa khóc vừa vẽ hình bông hoa ba cánh màu đỏ lên trán ta.
Ta nắm tay em ấy và nhẹ nhàng an ủi. “Ta đã dặn dò Diêu Khôn cứu em, đồng thời giúp ta chăm sóc em.”
Đôi mắt em ấy ngấn lệ, nhưng vẫn nhất quyết không khóc.
Ta mỉm cười vỗ nhẹ vào tay em ấy và hỏi: “Đan Quất, tối nay trông ta có đẹp không?”
Em ấy nhìn ta, khẽ nức nở và nhẹ nhàng hỏi: “Công chúa, người mặc đồ mỏng thế này, sợ sẽ lại bị cảm mất."
Ta sững người một lúc, từ nay trở đi, ta sẽ không bao giờ bị cảm nữa.
Lão Hoàng đế nhìn thấy ta như vậy, liền không kìm được, lao tới, đè ta xuống, như chó điên cắn vào cổ ta.
Ta nắm chặt lấy chiếc trâm cài tóc trong tay, từ từ từng bước một, giơ tay đ âm mạnh vào cổ lão Hoàng đế.
Hắn ta vặn vẹo, kinh ngạc nhìn ta rồi ôm cổ cố gắng đứng dậy.
Đáng tiếc, xem ra chiếc trâm cài này không đủ để giet được hắn, chỉ có thể khiến hắn phải ở yên trong cung để dưỡng thương.
Ở Bắc Ngô, ta thiếu ăn thiếu mặc nên càng ngày càng gầy đi, vì vậy lực đ âm của ta không đủ mạnh để xuyên qua cổ họng của hắn.
Hắn ta loạng choạng bám chặt vào cây cột, tức giận hét lên kêu người đến hộ giá.
Chẳng mấy chốc, một nhóm lính canh đã đến, cầm k iếm và đứng vây quanh ta, ta nhìn lão Hoàng đế với nụ cười không hề sợ hãi, nhấn mạnh từng chữ một, mắng hắn: "Ngươi là một kẻ cặn bã, lại muốn tấn công Khương quốc của bọn ta, giet con dân của ta.”
M áu trên cổ hắn không ngừng chảy, hắn liền trở nên giận dữ. "Giet ả cho ta!"
Những thanh k iếm s ắc nh ọn đ âm về phía ta. Ta nhắm mắt lại và chấp nhận số phận của mình.
Nhưng ta chỉ cảm thấy một cơ thể ấm áp đang ôm mình thật chặt. Tim ta đập mạnh, ta mở mắt, là Đan Quất. Em ấy đã lao vào và dùng cơ thể của mình để bảo vệ ta.
Hàng chục mũi k iếm c ắm vào lưng em ấy, m áu b ắn xung quanh.
Ta run rẩy ôm em ấy, rơi nước mắt rồi hỏi: "Tại sao? Em biết rõ là ta muốn chet mà."
Môi em ấy tái nhợt, mỉm cười yếu ớt với ta. “Đan Quất biết, Đan Quất chỉ muốn… giúp Công chúa bớt đau đớn khi rời đi.”
Ta ôm em ấy vào lòng, cảm giác vô cùng đau đớn.
Giọng nói giận dữ của lão Hoàng đế lại vang lên bên tai ta.
"Giet! Giet ả cho ta! Đem th ịt ả cho chó ăn rồi lấy x ương để ngâm rượu!"
Ta nhìn đám lính canh giơ k iếm lên, dùng lực mạnh đến mức tưởng chừng như có thể xuyên thủng mặt đất. Đúng như lời Đan Quất nói, mũi k iếm đi qua cơ thể của Đan Quất, khi đ âm vào cơ thể ta, ta không cảm thấy đau lắm.
Ta cảm nhận được chất lỏng ấm áp chảy xuống má mình, con côn trùng mẹ trong cơ thể ta đang giãy giụa kịch liệt, dần dần mất đi sự sống.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn lão Hoàng đế với vẻ giễu cợt, dùng chút sức lực cuối cùng và nói từng chữ. "Bất cứ ai xâm chiếm Khương quốc của bọn ta sẽ bị người dân Khương quốc trừng phạt bằng cách uống m áu, ă n th ịt, ngh iền n át x ương."
Chỉ một lúc nữa là Hoàng huynh sẽ biết Bắc Ngô có ý định nổi loạn, lão Hoàng đế bị ta đâm một phát gần chet, cho nên hắn phải dưỡng thương, không thể chiến đấu.
Cuối cùng ta cũng đã làm được, ta đã thành công sát cánh cùng Hoàng huynh bảo vệ giang sơn. Nhưng trước khi chút ý thức cuối cùng của ta mất đi, ta đã tự giễu cợt mình.
Kiếp này, ta không chet vì bị bệnh tật hành hạ ngày đêm mà lại chet ở Bắc Ngô, nơi tuyết không bao giờ tan.