-
Phần 5
(Phần 5)
9.
Không khí trong phòng vừa phải.
Cơn mưa nhỏ bên ngoài dường như cũng đang tạo thêm bầu không khí giữa chúng tôi.
Tôi và Chu Lạc rõ ràng không quen thân nhau, nhưng lại có cảm giác quen thuộc không thể nói rõ.
Quen thuộc chắc cũng là bình thường, dù gì anh ấy cũng là người hô mưa gọi gió trong trường học.
Mọi người đều thích anh ấy, kể cả tôi.
Tắm cũng tắm xong, chơi game cũng chơi xong rồi.
Tiếp theo nên làm gì đây, tôi vớ lấy cái chăn.
Trong lòng thầm nghĩ: Nam Mô A Di Đà Phật a, thiện tai thiện tai !
Lẽ nào đêm nay tôi phải ăn miếng thịt trắng trắng mịn mịn này sao?
Tôi bất giác nuốt nước bọt, cái này...có thể khiến người ta phát điên mà.
Anh ấy để lại ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ.
"Anh có thể xem không ?"
Tôi giật mình, có cần phải thẳng thắn như vậy không ?
"Xem...Anh xem cái gì ?"
Ánh đèn quá mờ, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.
Anh ấy đặt tay nhẹ nhàng lên tóc tôi : "Phía sau."
.......?
"Không được !"
Tôi không nghĩ được gì cả, thậm chí từ chối anh ấy cũng buột miệng nói ra.
Phía sau của tôi ai cũng không được xem.
Nếu như ăn mặc kín đáo, phía sau của tôi cả đời này cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Bí mật của tôi, sẽ không bị người khác phát hiện.
Anh ấy đang ở trước mặt tôi, tôi lùi về sau một chút.
Tôi biết, người yêu với nhau có làm gì cũng là bình thường, kể cả hiện tại, yêu cầu của anh ấy cũng không có gì quá đáng.
Chỉ là tôi đang sợ, sợ nhớ về quá khứ, sợ mất đi hiện tại.
Tôi thu mình ở góc giường.
"Không thể, nếu có thể ....hãy cho em một ít thời gian."
Anh ấy "Ừm" một tiếng, không nói gì nữa.
Ngay lúc tôi đang muốn chuyển đề tài, chuông cửa nhà anh ấy vang lên.
Muộn như vậy rồi, ai sẽ đến tìm anh ấy.
Bên ngoài vẫn đang mưa, gọi đồ ăn ngoài, cũng không có khả năng lắm.
Tôi liếc mắt nhìn anh một cách thận trọng.
"À ờ, em có cần tránh mặt một lúc không?"
"Không cần." Anh ấy đứng dậy mặc áo khoác, quay lại nhìn tôi. "Đừng sợ, anh đi mở cửa."
Phòng ngủ không cách âm, tôi có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Tôi từ từ đứng lên, đứng bên cạnh cửa nhìn ra ngoài, sợ anh ấy nguy hiểm.
"Sao cậu lại tới đây?"
"Nghe nói cậu đã đưa cô ấy về nhà, nếu tôi còn không đến, hai người xảy ra chuyện, tôi phải làm sao?" Giọng nói của cô gái đầy tức giận.
Tôi đẩy khe cửa rộng ra, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó, trái tim vốn vui sướng của tôi bỗng như rơi xuống đất.
Cô ấy là hoa khôi, Bùi Tiêu Tinh.
Tôi càng thêm hoảng loạn, thậm chí chưa hiểu ra có chuyện gì, tôi liền muốn chạy trốn rồi.
Tôi rốt cuộc là đang chột dạ cái gì ?
Sự tự ti khiến tôi bắt đầu hoài nghi, càng thêm bất an.
10.
Chu Lạc ngăn cô ấy ở ngoài cửa, không có ý muốn cho cô ấy vào nhà.
"Muộn như thế này, không thích hợp, cậu về đi."
Bùi Tiêu Tinh dùng chân đạp cửa, tay dùng lực đẩy mạnh, cố gắng vào nhà.
"Chu Lạc, muộn rồi tôi vẫn đến tìm cậu mà cậu lại đối xử với tôi như này? Cậu không sợ tôi nói với cô chú sao !"
Chu Lạc đứng quay lưng lại phía tôi nên không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.
Anh ấy quay lại lấy trong tủ ra một cái ô màu đen đưa cho cô ta "Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi, chuyện của tôi không cần người ngoài quản."
Cô ấy đột nhiên cười hai tiếng.
"Người ngoài? Cô chú muốn cưới tôi cho cậu, tôi sắp trở thành vợ sắp cưới của cậu rồi. Nếu nói người ngoài, cô gái quê mùa kia mới là người ngoài."
"Chu Lạc, cậu đừng bị cô ta lừa được không? Rốt cuộc cậu bị gì vậy, sao lại nhìn trúng cô ta?"
Cô ấy nắm lấy cánh tay Chu Lạc, có chút quá kích.
"Cậu nhất định là đang tìm kiếm sự mới mẻ, vì nhiệt độ, vì muốn nổi tiếng, có đúng không?"
Chu Lạc hất tay Bùi Tiêu Tinh ra, muốn đẩy cô ấy ra ngoài.
"Tôi cảnh cáo cậu, Bùi Tiêu Tinh, tốt hơn hết cậu nên đi ra ngoài, nếu không đừng trách tôi thô lỗ."
Cô ấy không những không đi, còn nhanh chóng đi đến phòng ngủ.
"Cô gái xấu xí kia, cô ra đây cho tôi. Nói cho rõ ràng tại sao lại bám dính Chu Lạc, cô là keo 502 sao, không biết xấu hổ như vậy."
Tôi cũng không chịu được nữa rồi, vừa chuẩn bị đi ra.
Cửa được Chu Lạc đóng lại.
"Nếu như cậu còn gọi cô ấy một tiếng cô gái xấu xí nữa, tối nay đừng hòng về nhà, môi trường ở đồn cảnh sát cũng không tồi đâu."
"Cậu ! Chu Lạc ..... cô ta là một cô gái xấu xí , còn là một cô gái hư hỏng."
Bùi Tiêu Tinh nói lải nhải mãi, không định bỏ qua cho tôi.
Tôi mở cửa đi ra, tát vào mặt cô ấy một cái.
Âm thanh vừa to vừa rõ.
Từ nhỏ đến lớn, người khác cho tôi cái gì, không cần biết tốt hay xấu, tôi đều trả lại đầu đủ.
Tôi bất chấp Chu Lạc, bất chấp biểu cảm của anh ấy, đánh cô ta.
Cô ấy hoảng loạn, hình như không ngờ rằng tôi sẽ đi ra.
"Cô đánh tôi."
"Đúng, chính là đánh cô." Tôi không cần biết cô ta là hoa khôi, mắng người chính là không đúng. "Nếu cô không xúc phạm người khác, sao tôi lại đánh cô."
Cô ta tức giận lấy trong túi xách ra hai tấm ảnh, dùng lực đập xuống bàn.
"Tôi có xúc phạm cô không, tự mình xem."
"Chu Lạc, cậu xem tấm ảnh, thật kinh tởm."
"Thật là không cần mặt mũi, nhìn không ra đó nha, bề ngoài cô là một chú thỏ nhỏ nhưng bên trong lại là một em gái phóng đãng."
"Thật biết chơi, xăm kín lưng, cho ai xem đây? Hay là các đại ca thích chơi kích thích."
Phía sau.....hình xăm.
Sống lưng tôi lạnh ngắt, kéo kéo Chu Lạc, khó khăn lắc đầu.
"Đừng xem...."
Tôi mới phát hiện, lúc này trong mắt anh ấy đã lấp đầy gân máu đỏ.
Các gân cổ nổi lên. Rất đáng sợ.
Tôi sợ hãi rụt tay lại, không dám ngăn cản anh ấy.
Anh ấy cầm hai tấm ảnh trên bàn lên, xem rất lâu.
Trong khoảnh khắc đó, chưa kể tôi có bao nhiêu dằn vặt.
Tôi không chịu được nữa, mặc dù quá khứ tôi có chút không tốt, nhưng tôi không xóa bỏ nó được, cũng không quên được.
Chỉ lựa chọn rời đi.
Tôi nhìn Bùi Tiêu Tinh, ánh mắt cô ta tràn đầy đắc ý, như thể chiến thắng đã ở trong tầm tay.
"Không có ai cần cô gái xấu xí, mồ côi, cút đi." Cô ta nói rất nhỏ.
Nhưng cả ba người chúng tôi đều nghe thấy cả.
Chu Lạc nắm chặt nắm đấm, đứng giữa hai chúng tôi.
"Cút ! Cô bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tôi !"
"Bây giờ, lập tức, cút !"
11.
Anh ấy kìm nén cơn giận, hai tấm ảnh trong tay bị chèn ép đến biến dạng.
"Nghe thấy chưa? Cậu ấy kêu cô cút, còn đứng đây làm gì? Còn không cút ?"
Bùi Tiêu Tinh đi đến, đẩy tôi vào phòng.
"Thu dọn đồ đạc của cô nhanh lên, đừng ở đây chướng mắt lắm."
Tôi lấy mấy bộ quần áo mới mua, cho vào vali.
Thậm chí có chút buồn cười, không ngờ tôi và anh ấy lại kết thúc sớm như vậy.
Cũng tốt, những quá khứ kia không bị người khác biết.
Không cần bị người khác biết, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tôi thu dọn đồ đạc, đi ra phòng khách.
Tôi cứ tưởng bầu không khí đã dịu đi rồi, nhưng vẫn còn khá nghiêm chỉnh khiến tôi hơi khó thở.
Chu Lạc đứng đó, nhìn tôi.
"Chu Lạc, xin lỗi....làm phiền rồi."
"Hôm nay cảm ơn những thứ anh đã mua."
Khoảnh khắc đó, mắt Chu Lạc tràn đầy thống khổ, bộ dạng anh ấy không nói lời nào khiến trái tim tôi đau nhói khó giải thích được .
Anh ấy dùng lực kéo Bùi Tiêu Tinh ra khỏi cửa.
"Nể mặt ba mẹ cô, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy."
"Nhưng, bây giờ nhớ kỹ cho tôi, tốt nhất là nằm mơ cũng nên nhớ kỹ, sau này đừng động đến cô ấy, nếu không đừng trách tôi."
Cô ấy hoảng rồi, những giọt nước mắt hoảng sợ lăn dài trên má.
Tôi có thể nhìn ra, Chu Lạc dùng sức rất mạnh, Bùi Tiêu Tinh vẫn không từ bỏ việc quấy rối.
"Chu Lạc, cậu bị cô ta cho ăn bùa mê thuốc lú gì vậy? Cậu có biết quá khứ của cô ta không? Cô ta là một hồn ma nghèo khổ không ai cần."
Chu Lạc nhíu mài, có chút đau khổ.
"Quá khứ của cô ấy là quá khứ của tôi, sau này cô ấy sẽ không nghèo khổ nữa."
"Chu Lạc, cậu điên rồi, rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy ?"
"Hôm nay, tôi phải cảm ơn cô, để tôi xem được thứ tôi muốn xem, cũng để tôi hiểu được, có một người mà tôi mắc nợ cả đời này."
Bất chấp Bùi Tiêu Tinh kêu gào la ó, Chu Lạc ở trong không chút động lòng.
Còn tôi, cũng đứng đó chế.t lặng.
Bởi vì mỗi câu anh ấy nói với Bùi Tiêu Tinh, tôi đều nghe vô cùng rõ ràng.
Quá khứ của tôi là quá khứ của anh ấy.....
Đột nhiên khóe mắt không kìm được mà cay cay.
Chu Lạc chầm chậm đi đến, ôm tôi vào lòng.
"Tri Tri, xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Tôi ngơ ngác, trong đầu không ngừng nhớ lại những gì anh ấy vừa nói.
Cho tới khi trong đầu tôi xuất hiện gương mặt một cậu bé, toàn thân không gượng nổi.
"Anh là.....Chu Lạc phải không? Anh là Chu Lạc ngày đó phải không?"
Cả người anh ấy run rẩy, mất một lúc lâu mới trả lời.
"Là anh, là anh, là anh."
"Anh là Chu Lạc, là tai sai đắc lực Chu Lạc của em."
Tôi không kìm chế được những giọt nước mắt đã rơi lã chã từ lâu, không biết là quá vui hay quá buồn mà tôi khóc rất lớn tiếng.
"Anh sống có tốt không?"
Anh ấy dùng lực ôm tôi rất mạnh, có thể cảm nhận cái lắc đầu của anh ấy.
"Không tốt."
"Sao không tốt, họ đối xử với anh không tốt sao?"
"Bởi vì không tìm thấy em nên không tốt một chút nào."
Tôi bị anh ấy chọc cười, kìm không được nước mắt.
"Em tưởng anh quên em rồi....nhóc mập."
Đột nhiên anh ấy ôm tôi chặt hơn, có chút tức giận.
"Rõ ràng là em quên anh, còn có bạn trai ! "
Tôi đột nhiên ngừng nức nở, cái này cũng biết ?
"Anh, sao anh biết? Được lắm, anh theo dõi em !"
"Đúng, anh theo dõi em rất lâu rồi, từ khi em bắt đầu yêu đương, anh vẫn luôn ở đây..."
Tôi không khóc được nữa, bắt đầu chuyển qua tức giận.
"Anh vẫn luôn ở đây? Có ý gì vậy?"
"Anh vẫn luôn ở bên cạnh em, tàu điện ngầm em thường đi, quán cafe em thường đến, công viên em thường đi cùng anh ta."
Tôi, hiện tại nghe những gì anh ấy nói, chỉ có thể chớp mắt chớp mắt.
Thậm chí còn bắt đầu nhớ lại, tôi và bạn trai cũ có làm chuyện gì không sạch sẽ bị anh ấy phát hiện không.
Toang rồi, bạn trai cũ đã hôn tôi ở công viên.
Giọng nói anh ấy khàn khàn nhưng rất ấm áp.
"Ngày đó, nếu như em không chia tay, anh có thể sẽ luôn đợi, đợi em phát hiện ra anh."
Nhớ lại ngày hôm đó, tôi đột nhiên cắt lời anh ấy.
Vô cùng tò mò hỏi: "Vì vậy, anh chơi game mà không có âm thanh là chuyện kỳ cục gì vậy?"
Anh ấy cười, cười vô cùng ngốc.
"Bởi vì anh đang nghe lén."
"Muốn nghe mọi thứ về cuộc sống của em."