• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] CÂU CHUYỆN THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG SIÊU NGỌT NGÀO (1 Viewer)

  • Phần 3

(Phần 3)

5.

Sau khi làm xong ba chuyện, tôi giống như một con thỏ nhỏ chạy về lớp.

Tôi thậm chí còn không nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến mức này.

Video Chu Lạc hôn tôi trên sân thượng, rất nhanh đã được lan truyền trên Douyin.

Có lúc chuyện tình cảm của tôi là Chu Lạc bị đồn thổi xôn xao cả trong lẫn ngoài trường học.

Tôi, một đêm thành danh.

Sân khấu Lọ Lem được Hoàng Tử chọn được dàn dựng.

Lũ lượt kéo đến cũng không ít tiếng xấu.

Thậm chí là b.ạo lự.c mạng.

Nói tôi là tiểu tam, cướp bạn trai người khác.

Nói nếu như không phải vì tôi, chắc chắn nam thần Chu Lạc và hoa khôi Bùi Tiêu Tinh đã ở bên nhau rồi.

Bọn họ mới là một đôi.

Trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối.

Còn tôi chỉ là tiện nhân chia rẻ bọn họ, là cái đồ phải chịu kết quả không tốt đẹp.

Những chuyện này gây náo động hai ngày trời, tài khoản Douyin của tôi đã bị đào lên.

Bao gồm cả bạn trai cũ là ai, bạn gái của bạn trai cũ là ai.

Bị đào bới rõ ràng hết.

Đối với bọn họ mà nói, đúng hay sai căn bản không có gì khác biệt.

Tôi, chẳng qua chỉ là một công cụ hình người để bọn họ trút giận.

Nếu như nói không tức giận, vậy thì tôi không thể rồi.

Nhưng cũng không đến nổi khóc để trút ra, bởi vì tôi căn bản không quan tâm những gì bọn họ nói.

Trong ngày thứ ba Chu Lạc đã hủy tài khoản Douyin của mình rồi.

Bắt đầu biến mất khỏi tầm nhìn của công chúng.

Những hình ảnh và video trên diễn đàn trường học cũng biến mất không thấy đâu.

Tôi sợ là anh ấy đã bị những tin đồn đó kích động rồi, nhưng vào hôm thứ sáu anh ấy đến tìm tôi.

Anh ấy rất điềm tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.

"Chuyện anh nói với em, em vẫn nhớ chứ."

Tôi....thực ra cũng không quên, nhưng không để ý đến.

Tôi vẫn nên giả vờ lắc đầu.

"Có sao?....Em không nhớ."

"Chút nữa tan học, thu dọn hành lý, anh đến đón em."

........

Tôi đứng hình, nhìn chằm chằm anh ấy.

Anh ấy nói ra lời này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, những người có đôi tai nhạy bén chắc chắn đã nghe thấy rồi.

"Anh....nói thật chứ?" Tôi không thể tin được.

"Đương nhiên, bạn trai đến đón bạn gái sống cùng, có vấn đề gì sao?"

"A....ha, ha." Tôi cao giọng nói không muốn để người khác nghe thấy.

"Cái đó, anh nói rất có lý, nhưng em hối hận rồi, có được không?"

"Không được."

Còn chưa đợi đến tan học, tôi đã bị anh ấy kéo đi.

"Đợi không được nữa, bây giờ em đi thu dọn đi."

"Nếu như em không biết thu dọn hành lý, anh cũng không ngại đến ký túc xá nữ đâu."

Tôi bịt miệng Chu Lạc lại.

"Dừng lại, Chu đại thần, anh như thế này lát nữa em sẽ bị giáo viên tìm."

Anh ấy dang hai tay, vẻ mặt thờ ơ và khinh thường.

Chỉ nói một câu.

"Thầy ấy không dám."

Ý gì vậy? Thế nào gọi là không dám?

Tôi không nghe lời anh ấy, khăng khăng muốn trở về lớp học.

Kết quả, cơ thể tôi treo trên không, bị anh ấy bế đi ra khỏi tòa nhà dạy học.

"Chu Lạc, nếu như em bị nhà trường trừ điểm, em nhất định không tha cho anh đâu."

"Yên tâm, họ không dám."

Thật là một mớ hỗn độn, thế nào mà giọng điệu lại có cảm giác giống như một ông chủ vậy.

Chắc chắn là nam thần, không phải tên trùm trường?

Hay là nam thần trùm trường ? !

Tôi không nghĩ gì nhiều, trực tiếp bị anh ấy ném vào ký túc xá nữ.

"Anh ở đây đợi em."

Tôi cúi đầu, mặc dù không tình nguyện cho lắm nhưng với khuôn mặt đó tôi thật sự muốn la lên.

Quá đẹp trai rồi ! !

Như này ai chịu nổi chứ, thậm chí dì quản lý ký túc xá còn kêu anh ấy vào phòng dì ấy ngồi đợi.

Trong phòng ký túc xá không có ai cả, chỉ có một bạn học chịu cơn đau của bà dì đang nằm trên giường.

Tôi nhẹ nhàng mở tủ, mùi sơn xộc vào mũi.

Tôi choáng váng.

Là màu sơn đỏ, phun đầy tủ quần áo của tôi.

Quần áo của tôi, không có bộ nào được tha cả.

Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy.

Tôi đây là bị cảnh cáo sao?

Tôi ngồi trên giường một lúc lâu.

Lúc này Bạch Yên mới ngẩng đầu lên thì thào một câu: Tri Tri, cậu đừng có nhấc chăn lên.

Tôi nghe thấy lời của cậu ấy, từ từ rời khỏi giường.

Tim đập thình thịch rất nhanh.

Càng nói, tôi càng muốn xem.

Tôi nắm lấy một góc chăn, dùng toàn bộ sức lực kéo nó ra.

"AAA----"

Tôi bị dọa rồi, ngã quỵ xuống đất.

6.

Một vũng máu to ở trong chăn.

Mùi hôi, mùi tanh, xộc lên mũi.

Màu sơn đỏ vừa nãy tôi không bị dọa, nhưng cảnh tượng trên giường lúc này, tôi bị dọa rồi.

Trong tiểu thuyết, tôi chưa bao giờ thấy âm mưu chọc phá nào như vậy.

Tôi nắm lấy một góc chăn, tay hơi run.

Quần áo của tôi, giường của tôi. Tất cả đều không thể sử dụng được nữa rồi.

Lẽ nào đây là cái giả phải trả cho việc động vào Chu Lạc?

Bạch Yên ở giường tầng trên cũng bị dọa, sắc mặt trắng bệt.

Chuyện này, cậu ấy là nhân chứng duy nhất, nhưng tôi cũng không định hỏi.

Tôi không muốn liên lụy đến người khác.

Điện thoại liên tục rung, là Chu Lạc.

Tôi không bắt máy, chưa được bao lâu, dì quản lý ký túc xá đã đến rồi.

Tôi nhờ dì ấy xử lý ký túc xá, vứt hết toàn bộ.

Lúc tôi ra ngoài, Chu Lạc sắc mặt lạnh lùng, hình như không vui vì tôi không mang theo hành lý.

"Làm sao vậy?" Anh ấy hỏi.

Tôi gục đầu không biết nên nói gì, cuối cùng tôi quyết định không nói những chuyện đã xảy ra ở ký túc xá.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi cũng nghiêm túc nắm lấy tay anh nói:

"Em bây giờ không một xu dính túi, anh nuôi em nha."

Tay tôi lạnh như băng, có lẽ là vì bị dọa lúc nãy, anh siết chặt tay tôi vào lòng bàn tay.

Tôi tưởng anh ấy sẽ hỏi cái gì khác, nghi ngờ chất vấn, hoặc là phỏng đoán.

Nhưng anh ấy không làm gì cả, chỉ nói một chữ.

"Được."

Đơn giản lại thẳng thắn.

Dường như mọi cảm giác bất an, vào thời khắc này đều đã tan biến hết rồi.

Trong đầu liên tục gào thét tên của anh ấy.

Chu Lạc, Chu Lạc, Chu Lạc.

Quen thuộc, lại không quen, bởi vì chúng tôi mới quen nhau chưa đầy một tuần.

Trên suốt con đường ra khỏi trường học, anh ấy chưa bao giờ buông tay tôi.

Tôi có chút không tự nhiên khi bị các bạn học nhìn chằm chằm.

Nam thần là nam thần, trên người luôn dán đầy ánh mắt của người khác.

Ra khỏi trường học, anh ấy hỏi "Em có cần mua chút đồ...."

Lời anh ấy còn chưa nói xong, tôi trả lời rất nhanh.

"Cần ! Đương nhiên cần cần mua..."

Trên mặt anh mang theo ý cười, không phải ôn nhu, lần này có chút quỷ dị.

"Mua gì vậy."

Tôi quay đầu lại, nuốt hai chữ "nội y" mà tôi xém thốt ra vào lại trong cửa miệng.

"Không cần anh quản, em mua cái gì, anh chỉ cần trả tiền là được, không cần hỏi."

"Bạn trai có rất nhiều lợi ích, không phải chỉ là một cây ATM."

"Vậy bạn trai còn làm gì nữa?" Tôi nhớ lại bạn trai cũ, nói một câu. "Hei, còn biết đội mũ xanh cho người khác nữa."

Anh ấy bị tôi trêu liền cười lên, nụ cười vô cùng đẹp trai.

Chu Lạc dáng vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng không ngờ tâng bốc người khác, lại biết cách như vậy.

Anh ấy nghiêng người tiến đến rất gần.

Gần đến mức tôi có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, không biết có phải mùi bột giặt hay không, hay là mùi sữa tắm, lấp đầy mũi tôi.

Giọng anh ấy trầm xuống, mắt không nhìn thấy đáy.

"Bạn trai, có thể làm không chỉ như vậy."

Mỗi chữ mỗi câu, đầy mưu mô.

"Hiện tại, có thể thắt dây an toàn cho em."

"Sau này, sẽ còn nhiều hơn nữa."

Sẽ còn nhiều hơn.....là gì?

Mặt tôi bắt đầu nóng lên, không thể không nghĩ bậy nghĩ bạ.

Cứu mạng ! Mau đem con quái vật này đi !
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom