8.
Lúc đầu, họ không tin.
Cho đến khi ở ngoài cửa rất nhiều cảnh sát tràn vào bắt lấy Giang Phán Quy, Tống Lê mới tỉnh táo lại.
“Cô có chứng cứ gì? Tôi không cho phép các người bôi nhọ con gái tôi!”
Tôi phớt lờ bà ấy.
Chị cảnh sát lần trước đến sờ sờ đầu tôi:
"Ngoan, em làm rất tốt.”
Tôi đem chứng cứ thu thập được gần đây đưa cho chị ấy, liền ỷ lại nắm tay chị ấy.
Chị cảnh sát dường như muốn trút giận thay tôi, dắt tôi ra cửa trước quay đầu lại nói với mẹ tôi:
"Giới thiệu một chút, Giang Ký Nguyệt, cảnh sát trẻ tuổi nhất cục cảnh sát đế đô, phá hủy ổ phạm tội lớn nhất của Hạ Hoa, mà người được gọi là con gái của cô là một tội phạm giết người không hơn không kém, thật đáng ch.ết."
Ba người Tống Lê, Giang Vọng và Giang Kiến Quốc vẻ mặt thất bại, nhìn tôi muốn nói gì đó lại giống như cái gì cũng không nói nên lời.
Tống Lê thật lâu sau mới mở miệng: "...... Phán Quy, cô ấy nói thật sao?”
Tôi giật giật khóe miệng, cũng không quay đầu lại mà đi.
Giang Phán Quy ở phía sau gào thét đến tê tâm liệt phế, tôi nghe thấy lỗ tai đau muốn chết.
9.
Sau khi bị bắt cóc, tôi thiếu chút nữa đã chết.
Thật kinh khủng.
Mười mấy năm ở nơi đó, là thời gian cả đời tôi không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Không có nhân phẩm, không có nhân tính.
Nhưng có một câu, Tống Lê mắng tôi rất đúng.
Tôi không có nhân tính, tôi là người xấu.
Trong mắt tôi khi đó chỉ cần được sống, sống là tốt rồi.
Nên tôi để cho người ta lấy mình làm thú vui.
Những người bị lừa bán nào có loại người lớn lên trên mảnh đất đó như tôi chứ.
Cho nên mọi người ở đó hết sức tin tưởng tôi sẽ không bỏ trốn, đây cũng là lý do vì sao sau khi tôi nằm vùng lại có thể hành động thuận lợi như vậy.
Tôi từng bị nhốt trong ngục tối, bị đánh gãy chân, cũng từng bị coi là chó.
Đám cá chạch ngày đó doạ Giang Phán Quy khiến cô ta thật sự sợ hãi, không phải giả bộ.
Thế nhưng làm sao có thể so được với những nỗi khổ mà tôi đã trải qua.
Sau khi về nước, tôi vội vã muốn lập tức trở lại bên cạnh gia đình thật sự của mình.
Đó là niềm tin duy nhất giúp tôi trở lại.
Nhưng chị cảnh sát nói cho tôi biết một tin tức sấm sét giữa trời quang.
Sau khi tôi bị bắt cóc không đến một năm, cha mẹ tôi liền nhận nuôi một cô gái, bọn họ cũng tìm kiếm tôi nửa năm sau đó liền bỏ cuộc.
Tôi nghĩ, không sao tôi không ở bên cạnh bọn họ, có người có thể ở bên cạnh chăm sóc bọn họ tôi thấy rất vui.
Thế nhưng lúc tôi nhìn thấy ảnh của Giang Phán Quy, cả người đều ngây ngẩn.
Khuôn mặt của cô ta cả đời này tôi cũng sẽ không quên.
Cho dù bây giờ cô ta đã trưởng thành nhưng cũng chỉ là phiên bản lớn hơn so với lúc còn bé, tôi làm sao có thể quên?
Là cô ta chiếm lấy vị trí của tôi, chiếm lấy tình yêu của cha mẹ tôi.
Chị cảnh sát nói với tôi cô gái này không đơn giản, điều tra của cảnh sát bị cản trở, rất có thể do cô ta cấu kết với thế lực nước ngoài, hỏi tôi có nguyện ý lấy thân thử nguy hiểm hay không.
Bởi vì không có người nào đến Giang gia hợp lý hơn tôi.
Vì thế tôi không chút do dự đồng ý.
Tôi cũng nghĩ, ba mẹ tôi có thể bởi vì tôi trở về mà cảm thấy vui vẻ hay không, có tin tưởng lời nói của tôi mà trực tiếp đuổi Giang Phán Quy về nhà hay không?
Nhưng tôi thất vọng rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Lê, tôi đã biết mình thua.
Tôi không còn gia đình nữa.
10.
Giang Phán Quy phạm rất nhiều tội, có khả năng bị phán t.ử hình.
Chị cảnh sát cười: "Thật xin lỗi em, kế tiếp em sẽ không thể tham gia nhiều hành động hơn nữa, em ở trước mặt dân chúng lộ mặt, chúng tôi phải suy nghĩ đến an toàn tính mạng của em.”
Video ngày đó về việc tôi truy bắt Giang Phán Quy bị cảnh sát gỡ xuống, nhưng những video khác của tôi vẫn còn.
Về việc dẫn dắt sự thật cho tôi.
Chị cảnh sát nói, đây là quà về nước trong phạm vi khả năng của bọn họ có thể tặng cho tôi.
"Chào mừng trở về vòng tay quê hương.”
“Đồng nghiệp Giang Ký Nguyệt.”
Tất cả mọi người đều biết, đứa con gái nuôi của Giang gia cấu kết với bọn buôn người, điều này cũng làm cho Giang thị chuyển biến đột ngột, cổ phiếu liên tiếp mấy tháng giảm không ngừng.
Giang thị còn bị truyền thông điểm danh phê bình, hội đồng quản trị quyết định giáng chức Giang Kiến Quốc.
Nghe nói chuyện này còn kéo ra một chuyện lớn khác, tay chân Giang Kiến Quốc cũng không sạch sẽ, nếu không vì sao có thể bảo vệ Giang Phán Quy nhiều năm như vậy.
Giang thị là hào môn ngày xưa, bây giờ rốt cục không gượng dậy nổi.
Tất cả những thứ này, đều là bọn họ đáng bị trừng phạt.
Tôi chưa bao giờ làm điều gì xấu, chỉ phơi bày sự bẩn thỉu dưới ánh mặt trời.
Sau ngày đó, Tống Lê gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, tôi cũng không nhận.
Thật ra đã qua mười lăm năm rồi, tình thân của tôi đối với bọn họ đã rất mỏng manh.
Trong hoàn cảnh như vậy, tôi thật sự rất khó bồi dưỡng phẩm tính trọng tình cảm này.
Bọn họ là người nhà trong tưởng tượng của tôi, là bọn họ giúp tôi ở trong bóng tối vẫn cố bắt lấy một tia sáng trong khe nứt.
Nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, ba mẹ trong ấn tượng của tôi cũng không nên là như vậy.
Ba tôi sẽ nói hái sao cho tôi.
Mẹ tôi sẽ dịu dàng nói thế giới này tôi là tuyệt vời nhất!
Mà anh trai tôi, sẽ che chở tôi trong lòng khi người khác khi dễ tôi.
Bọn họ làm sao thật sự nhìn không rõ con người của Giang Phán Quy.
Cho cô ta quyền làm tổn thương tôi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nghe điện thoại.
Giọng Tống Lê gần như hèn mọn.
"Ký Nguyệt là mẹ sai rồi, trước kia là mẹ bị che mắt, có thể cho mẹ một cơ hội nữa hay không... Con trở về, mẹ sẽ đối xử tốt với con, mẹ biết con chịu khổ, mẹ đã nghe cảnh sát Hứa nói rồi."
Tôi nói: "Tôi đã cho bà cơ hội."
Hơn một tháng tôi về nhà, mỗi một ngày đều là cơ hội.
Nhưng bà ấy lại thờ ơ.
Bà ấy dường như khóc:
"Mẹ nghĩ con rất xấu xa, con muốn mẹ tin tưởng con như thế nào khi con vừa trở về đã khiến Giang Phán Quy muốn tự s.át."
Tôi không nói.
Như thể bà ấy nhận ra những gì bà ấy đã nói, vội vàng giải thích.
"Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ muốn nói rằng mẹ không cố ý."
Tôi thở dài: "Được rồi, chúc bà sau này có một cuộc sống vui vẻ, tôi không có văn hóa gì nhiều lời quá cũng sẽ không tốt."
Nói xong tôi dứt khoát cúp điện thoại.
11.
Xế chiều hôm đó, Giang Vọng mang theo bó hoa đứng chờ tôi ở cửa cục cảnh sát.
Thấy tôi đi ra, ánh mắt của hắn sáng lên.
“Anh tới đưa em về nhà, lúc trước là anh trai sai rồi.”
Tôi lắc đầu: "Quên đi.”
Giang Vọng hình như không hiểu, cả người áy náy lại không được tự nhiên:
"Giang gia có cái gì không tốt, em sao vẫn còn so đo chứ? Tuy rằng chúng ta sau khi em trở về đối xử với em không tốt, nhưng là em đã hại Giang gia thành như bây giờ, hiện tại Giang gia chúng ta chính là trò cười của đế đô!”
Nói đến chỗ kích động, hắn cúi đầu: "Người một nhà chúng ta sau này sống thật tốt có được không? Mẹ thật sự hối hận rồi.”
Tôi nở nụ cười: "Giang gia, chưa bao giờ là do tôi làm hại."
“Với cả chưa bao giờ là tôi không muốn trở về."
Nói xong, tôi lui về phía sau một bước:" Sau này đừng tới tìm tôi nữa, tạm biệt.”
Hắn vẻ mặt bị thương, rốt cục hiểu được tôi sẽ không tha thứ cho hắn nữa.
Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Vậy em có thể gọi anh một tiếng anh trai hay không?"
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười méo mó: "Em hình như sau khi trở về chưa từng gọi anh là anh trai."
Tôi nói: "Anh xứng sao?"
Tôi chỉ là đem lời Tống Lê nói với tôi ngày đó, trả lại cho Giang Vọng.
Chỉ là, hắn dựa vào cái gì mà lại trưng ra vẻ mặt khổ sở nhìn tôi đây?
Không phải lỗi của tôi.
Từ hôm đó trở đi, Giang Vọng không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nghe nói, Giang Vọng từng vênh váo tự đắc trong sân trường, ỷ vào mình là công tử nhà hào môn đỉnh cấp ở đế đô, khi dễ rất nhiều bạn học.
Hiện tại Giang gia phá sản, hắn bị người ta đánh thành tàn tật trong ngõ nhỏ.
Mà Giang Kiến Quốc không tiếp nhận được sự thật này, bắt đầu trút giận lên người Tống Lê.
Rốt cục vào một đêm, Tống Lê không chịu nổi sự hành hạ trở nên điên loạn, được đưa đến bệnh viện tâm thần lớn nhất đế đô.
Tôi là cảnh sát hộ tống bà ấy.
Sau đó tôi lén lút đến thăm bà ấy hai lần, nghe viện trưởng bệnh viện tâm thần nói bà ấy thường xuyên một mình u buồn chơi đu dây trong sân, miệng nhắc tới tên tôi.
Nhưng...... Không liên quan đến tôi nữa.
Tôi thở dài.
Tôi đã hoàn toàn buông xuống.
Cuộc sống của tôi vẫn tiếp diễn, tập trung làm một cảnh sát nhân dân trừ gian di.ệt ác, sau đó đến tuổi về hưu tôi sẽ mang theo một cái máy ảnh và ba lô rong ruổi khắp nơi.
Đi ngắm núi, ngắm biển, ngắm mặt trời mọc.
Tại sao không đi ngay bây giờ?
Bởi vì tôi rất thích câu nói của chị cảnh sát:
“Đồng chí Giang Ký Nguyệt.”
“Chào mừng trở về vòng tay của quê hương.”
Tổ quốc và những người đồng nghiệp này, đã cứu vớt tôi thoát khỏi địa ngục.
Tôi muốn nói với tất cả mọi người.
Tôi yêu mảnh đất này.
(Hoàn)
Bình luận facebook