"Chỉ để em xem thôi."
Như có tiếng nổ bên tai tôi, lỗ tai tôi cũng nhanh chóng đỏ phừng.
6.
Buổi liên hoan sau khi quay quảng cáo rất thú vị.
Dù trong môi trường ồn ào và náo nhiệt, trong đầu tôi vẫn chỉ toàn là câu nói "Chỉ để em xem thôi. " của Lương Nghiễn Chu.
Tôi nhận ra mình không thể nghĩ về những lời này nữa, bởi một khi nghĩ tới là không thể khống chế được mà đỏ mặt.
Bạn thân chọc chọc má tôi, hỏi: "Đang nghĩ gì mà cơm cũng không thèm ăn thế?"
Tôi không trả lời, sợ nói xong cô ấy sẽ cười nhạo tôi mất.
Ngẩng đầu lên nhìn thủ phạm, hai tai anh ấy vẫn đỏ bừng như cũ nhưng sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, bình tĩnh từ chối mọi người mời rượu.
Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị nhưng tôi lại không muốn động đũa chút nào.
Tôi với tay lấy điện thoại dưới gầm bàn, ấn mở Wechat, nhìn thấy lời mời kết bạn Lương Nghiễn Chu gửi năm phút trước.
Thực ra mấy ngày nay anh ấy cũng gửi lời mời kết bạn, chỉ là tôi không đồng ý.
Lần này, tôi bấm đồng ý.
Tôi và anh ấy lại trở thành bạn bè.
Quỷ thần xui khiến, tôi bấm vào vòng bạn bè của anh ấy, ánh mắt đập ngay vào những bức ảnh “so hot” của anh.
Lướt xuống, một ảnh, hai ảnh, ba ảnh…
Nhìn chẳng giống vòng bạn bè của một người đứng đắn xíu nào hết.
Bạn thân của tôi nhìn lướt qua và cười: "Sao anh ta lại đăng bài kiểu này vậy? Dễ khiến người khác hiểu lầm lắm đó."
Tôi cũng tò mò, dứt khoát hỏi thẳng luôn.
Lương Nghiễn Chu ở bàn đối diện giật mình, chỉ thấy anh ấy lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thấy tin nhắn còn ngẩng đầu nhìn tôi mấy giây.
Anh ấy trả lời rất nhanh, gửi tới một bức ảnh chụp màn hình.
Tôi bấm vào bức ảnh, bỗng cạn lời.
Trong hình là bài tôi đăng trên vòng bạn bè.
Thời gian là rạng sáng hai tháng trước.
Nội dung là: Nam nhân sexy, báu vật nhân gian! ( Giơ ngón tay cái )
Bạn thân đứng ngoài theo dõi toàn bộ quá trình, cười đến mức dựa vào vai tôi: "Ảnh đế đang hot vì yêu mà ăn mặc sexy ha ha ha...... Anh ta nghiêm túc đấy. Tớ khóc chết mất."
Tôi cũng muốn khóc.
Bài đăng này tồn tại trên vòng bạn bè không quá một phút, không biết sao lại trùng hợp như vậy, còn bị Lương Nghiễn Chu chụp ảnh màn hình lại nữa chứ.
Quả nhiên, sai một li đi một dặm.
Lương Nghiễn Chu lại trả lời tiếp: "Anh tưởng anh đang làm điều em muốn."
Tôi bỗng choáng váng.
Tất cả những hành vi hoang đường và vô lí của Lương Nghiễn Chu vào lúc này dường như đều có lời giải thích.
Thích.
Anh ấy thích tôi.
Nhưng tại sao anh ấy lại thích tôi?
Tôi muốn hỏi thẳng, nhưng những lời này dường như chẳng thể hỏi thẳng được.
Vẻn vẹn mấy chữ thôi mà nhập rồi lại xóa, mãi chẳng gửi đi được.
Cho tới tận khi kết thúc bữa tiệc.
Mọi người gần như đã giải tán hết, Lương Nghiễn Chu cũng không thấy tăm hơi từ sớm, tôi được bạn thân dẫn đến bãi đậu xe.
Có lẽ là vì có việc đè nặng trong lòng, tôi không thể vực dậy được tinh thần.
Gần đến xe, bạn thân tôi đột nhiên nói: "Lương Nghiễn Chu nói muốn trưng dụng chiếc xe của tớ."
Tôi chưa load được trong mấy giây: "Hả?"
"Tớ đồng ý rồi." Bạn thân vỗ vai của tôi, "Anh ta ở trong xe ấy. Tớ đi dạo với chị Triệu đây, bao giờ xong việc thì gọi điện thoại cho tớ nhé."
Tôi chưa kịp quyết định, cô ấy đã tiêu sái phất tay rời đi.
Bãi đỗ xe to như vậy mà trong chốc lát chỉ còn tiếng giày cao gót của cô ấy chạm đất.
Tôi do dự tại chỗ hồi lâu, cuối cùng vẫn mở cửa xe ra.
7.
Đúng như dự đoán, Lương Nghiễn Chu đã đợi sẵn ở trong xe.
Anh ấy ngồi ở ghế sau bên phải trên xe bảo mẫu, khi vừa nhìn thấy tôi, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên, kìm nén sự vui sướng.
Tôi không thể không tự hỏi, anh ấy có thể vui đến mức này á?
Cửa xe đóng lại.
Trong không gian kín và chật hẹp, tôi bị ảnh hưởng bởi sự dè dặt, nghiêm trang của anh ấy, không hiểu sao tôi cũng không dám thả lỏng.
Tôi thử thăm dò, hỏi một cách ngập ngừng: "Trước đây chúng ta đã từng biết nhau rồi hả?"
Anh gật đầu và nói: "Năm nhất cấp hai, chúng ta ngồi cùng bàn."
Tôi vẫn không thể nhớ nổi.
Năm nhất cấp hai có thể được xem như bước ngoặt của cuộc đời tôi.
Mẹ tôi qua đời, tôi theo cha chuyển việc, chuyển trường liên tục, khoảng thời gian đó vô cùng khó khăn, vất vả, những người bạn cùng bàn bình thường, không có mấy liên hệ với tôi cũng chẳng để lại trong đoạn kí ức đau khổ ấy một chút ấn tượng nào.
Anh ấy nhắc nhở: "Nhóc câm điếc."
Tôi hơi có ấn tượng.
Những năm đó, ai cũng thích đặt biệt danh cho người khác, im lặng, ít nói cũng là cái tội, không thích nói chuyện bị gọi là nhóc câm điếc.
Tính cách của anh ấy vốn đã rất hướng nội, ít giao tiếp với mọi người trong lớp, đi đường cũng chỉ cắm mặt xuống đường vì thế nhanh chóng bị cô lập.
Một lần, khi anh ấy muốn đi vệ sinh, nhưng lại bị một đám nam sinh chặn ở trước cửa, gây ồn ào đòi anh phải cầu xin họ thì mới mở cửa cho.
Anh ấy làm thế nào cũng không mở miệng nói chuyện, sự việc ngày càng tồi tệ hơn.
Tất cả mọi người đều vây lại xem, cười đùa và trêu chọc.
Khuôn mặt trắng nõn của anh ấy nhanh chóng đỏ bừng lên.
Khi mọi chuyện truyền đến tai tôi - người lúc ấy được cha mẹ rất nuông chiều nên tính cách có phần ngang ngược, vô pháp vô thiên – cầm chổi lao tới.
Tôi vung chổi vào giữa đám đông, mở ra một con đường cho anh ấy.
Đám nam sinh kêu gào bất mãn, tôi cầm chổi đứng trước cửa nhà vệ sinh nam, nói một cách hung dữ: "Để tớ xem ai dám bắt nạt bạn cùng bàn của tớ!"
Mấy chuyện hồi trẻ trâu, nhớ lại khiến tôi phải bật cười.
Đôi mắt của Lương Nghiễn Chu sáng bừng: "Em nhớ lại rồi đúng không?"
Tôi gật đầu, nhìn anh ấy một lượt từ trên xuống dưới rồi không khỏi cảm thán: "Anh thay đổi rất nhiều."
Chẳng ai có thể nghĩ rằng, nam sinh yếu ớt, bị ăn hiếp năm đó, lớn lên lại trở thành một ngôi sao lớn có ngàn vạn fan hâm mộ.
Anh ấy mỉm cười ngượng ngùng.
Tính cách hơi tí lại thẹn thùng này khác xa những bức ảnh nóng bỏng trên vòng bạn bè của anh, tôi không nhịn được tò mò, hỏi: "Những bức ảnh trên vòng bạn bè của anh… Là để cho em xem sao?"
Anh ấy nói một cách chân thành: "Ừm."
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, giống như tôi đã làm hư một bạn nhỏ rồi?
Anh ấy vẫn đang nói: "Sau khi em chuyển trường, anh rất nhớ em."
"Anh cố gắng tìm em, nhưng làm thế nào cũng không tìm được, anh đã vận dụng hết các mối qua hệ của cha mẹ, nhưng vẫn không thể biết em đã đi đâu..." Giọng điệu của anh ấy đã không còn lưu loát nữa.
Sau một lúc im lặng, anh ấy thay đổi giọng điệu và nói: "May mắn thay, sau ngần ấy năm, anh đã gặp lại em."
Anh ấy rất nghiêm túc và nói: "Anh muốn nói, anh thích em."
Trong giây lát, tôi không biết phải nói gì.
Đáng lẽ được một người như Lương Nghiễn Chu nhớ thương, yêu thích phải là chuyện vui mừng, nhưng tôi không vui nổi.
Khoảng cách thời gian không thể vượt qua, người mà Lương Nghiễn Chu nhớ và thích là bản thân tôi của quá khứ, nhưng từ lâu, tôi đã không còn dáng vẻ lạc quan, tươi sáng như vậy rồi.
Tôi chỉ có thể trả lời: "Tôi đã thay đổi rất nhiều."
"Anh biết." Anh ấy nói.
"Anh không biết. " Tôi nhắc lại, "Tôi của hiện tại sẽ không chủ động nói chuyện với mọi người nữa, gặp được tình trạng bắt nạt nơi công sở tôi cũng phải cân nhắc thiệt hơn của bản thân trước, tôi không tự tin, không hào phóng, không tích cực, cũng chẳng lạc quan..."
"Tôi của hiện tại rất bình thường." Tôi nói.
"Lương Nghiễn Chu, nếu như anh thích tôi bây giờ, anh sẽ thất vọng."
Bình luận facebook