• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Buông tay (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Lúc rơi xuống nước, tôi thiếu chút nữa m ất m ạng.

Tôi không biết bơi, lúc nhìn về phía cách đó không xa tôi thấy Khương Yến và Tống Triết phấn đấu quên mình cứu Tống Kỳ, sự tuyệt vọng cùng nước biển sâu thẳm kia từng chút từng chút nhấn chìm tôi.

Qua một lúc lâu, Chu Phùng Ân gần đó đã nhảy xuống cứu tôi.

Anh ấy nằm sấp trước người tôi làm hô hấp nhân tạo, tôi nôn đấy nước vào mặt anh ấy.

Sau khi được đưa đi y tế tôi sốt cao, nằm viện nhiều ngày.

Tống Triết đi theo ba mẹ tới, xuất phát từ xấu hổ không thể nói nên lời, anh ta vẫn quay đầu không dám nhìn tôi.

Sau khi nằm viện lần đầu tiên xuất hiện mẹ liền nắm tay tôi, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh lùng cố gắng nặn ra một tia ôn nhu, cứng nhắc mở miệng:

“Kỳ Kỳ đã được nuông chiều từ bé, anh trai con...... Còn có Khương Yến, đều thích mang theo con bé đi chơi.”

Chần chừ một lát, lại nói:"Đều là tình thế cấp bách, con cũng đừng để ở trong lòng."

"Dù sao con cũng không sao, cũng đừng níu lấy không buông nữa."

“Đừng bực bội với A Yến, cũng đừng giận anh con.”

Nói xong còn vỗ vỗ tay tôi, dặn dò tôi nghỉ ngơi thật tốt, về phần ba và Tống Triết đã sớm ủng hộ Khương Yến đi đến phòng nghỉ bên cạnh.

Gia cảnh Tống gia kém hơn Khương gia, mấy năm trước coi như so với trên không đủ so với dưới có thừa, nhưng thương trường chìm nổi thay đổi trong nháy mắt, Tống thị mục nát, không nhờ có sự giúp đỡ của Khương gia thì đã sớm bị bỏ lại.

Nhưng Khương Yến lại cứng rắn nên đã sớm dẫn dắt Khương thị phát triển lớn mạnh, Tống Triết là bạn nối khố của Khương Yến, mấy năm nay hắn dựa vào Khương Yến cũng coi như miễn cưỡng ổn định cục diện, cho nên vốn là quan hệ huynh đệ nối khố tốt đẹp, hiện giờ lại có loại cảm giác giai cấp chẳng ra gì.

Cũng bởi vì mối quan hệ này, khi tôi đối mặt với Khương Yến luôn thấy khó xử.

Tôi nhìn vào khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận của mẹ đến thất thần, lời của bà ấy thật sự không cần thiết, đạo lý trên đời tôi đều hiểu.

Tống Kỳ từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay, thiên kiều bách sủng lớn lên.

Nhưng tôi thì sao, Tống gia đại tiểu thư Tống Từ chân chính, lại phải ở viện phúc lợi chịu khổ sở, cố gắng để được sống.

2.

Lúc tôi được Tống gia tìm về thì đã mười tám tuổi.

Thân hình gầy yếu, tính cách nhát gan, rất là không được ưa thích.

Nghe nói lúc tôi ba tuổi, lặng lẽ theo Tống Triết đi học ra ngoài, từ đó một đi không trở lại.

Tống gia tìm tôi rất lâu, thấy thật sự không có tin tức nên đành buông bỏ.

Tuy rằng cảnh sát nhiều lần phá đường dây lừa bán trẻ em, nhưng cô nhi viện của tôi thật sự quá xa xôi, lúc sắp trưởng thành mới được tìm thấy sau đó thuận lý thành chương trở về Tống gia.

Lần đầu tiên tôi xuất hiện trước công chúng là vào lễ trưởng thành của Tống Kỳ.

Năm thứ hai sau khi tôi lạc đường, cha mẹ tôi đã nhận nuôi Tống Kỳ.

Tên lúc đầu của Tống Kỳ là Lý Kỳ, người cha cảnh sát của cô ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, mẹ cô ấy đã tìm kiếm sự trợ giúp xã hội vì không thể nuôi dạy con trai lớn và con gái nhỏ bị tàn tật sau cái chet của chồng.

Dưới sự kết nối của truyền thông, vợ chồng Tống thị sau khi mất đi con gái yêu, nhận nuôi đứa con liệt sĩ cũng là thuận lý thành chương.

Năm mười tám tuổi, Tống Kỳ mắt ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào tuyên bố tôi trở về trong lễ trưởng thành của cô ấy.

Khi đó cô ấy giống như một mặt trời nhỏ tươi đẹp, cho mọi người thấy sự tồn tại của tôi, mắt ngấn lệ cảm ơn trời cao đã cho cha mẹ nuôi tìm lại con gái ruột.

Dưới ánh nến chập chờn, tôi đen gầy sánh đôi cùng cô ấy kiều diễm sáng sủa thật quá chênh lệch.

3.

Tôi ngồi trên sô pha biệt thự, yên lặng nhìn thư ký thu dọn hành lý.

"Chuyện đã qua lâu như vậy, em còn đang nháo cái gì?"

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của Khương Yến vang lên, nghe ra tâm tình có vẻ cực kì kém.

Đợi thật lâu, tôi mới nhấc khóe miệng nói:”Anh rõ ràng biết tôi không biết bơi.”

Tôi hít vào một hơi, cố gắng kìm nén nước mắt.

"Tôi tưởng anh sẽ cứu tôi.Nhưng anh không có, Tống Triết cũng không có...”

Cho dù cố gắng kìm nén nhưng những tủi thân tôi đã chịu đã phá tan hết thảy, nước mắt không khống chế được cứ trào ra.

Thư ký không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào, biệt thự to như vậy chỉ có tôi và Khương Yến.

Đêm càng khuya, ánh đèn trong phòng không bật hết, hắn đứng sau giá Bác Cổ khuôn mặt u ám không rõ.

Tôi dần bình phục tâm tình, kéo hành lý đẩy cửa lớn ra, anh ta dường như rốt cục ý thức được tôi muốn làm cái gì, dùng sức nắm cổ tay tôi, chân mày nhíu chặt.

“Hợp đồng Lục Thành anh sẽ đưa cho Tống thị.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, cố gắng đè nén cảm xúc của mình:"Muốn cái gì liệt kê danh sách đưa cho thư ký Hứa, hắn sẽ sắp xếp cho em."

“Chuyện này dừng ở đây, được không?”

Thân ảnh cao lớn cứng rắn của Khương Yến bao phủ đỉnh đầu, áp bách khiến lòng người căng thẳng.

Tôi không khỏi mỉm cười, hắn nghĩ đây là cuộc buôn bán sao, còn có qua có lại.

"Cảm giác bị từ bỏ, một lần là đủ rồi."

Tôi cũng không phải là người dễ ức hiếp, nhất định phải trơ mặt để người khác chà đạp.

Trong bóng tối, tôi nhìn không rõ mặt hắn, nhưng nghĩ đến cũng khó coi.

Tôi chậm rãi rút tay ra, gằn từng chữ: "Chuyển lời cho Tống Triết, nếu đã bán mình, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, một em gái là bán, hai em gái cũng có thể bán.”

Ánh đèn mờ mịt không rõ, giọng Khương Yến phát ra một tiếng cười nhạo:"Anh thật không hiểu, em vì cái gì luôn luôn cùng Tống Kỳ so sánh."

“Tống Triết nói không sai, em trời sinh lạnh lùng và ích kỷ.”

Tôi không thể nhịn được nữa, giơ tay tát một cái vào mặt hắn.

Sắc mặt Khương Yến đột nhiên thay đổi, như là nhìn thấy con thỏ từ trước đến nay luôn dịu dàng, ngoan ngoãn bỗng nhiên nhảy dựng lên cắn người, vừa sợ vừa giận.

“Tống Kỳ là cái thá gì?”

Trái tim tôi như than lửa rơi vào nước đá, trước khi bị dập tắt nổi lên gợn sóng cuối cùng.

Từng chữ từng câu mở miệng nói: "Ba mẹ tôi nhận nuôi cô ta, cô ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, còn được Tống Triết và anh nâng niu sủng ái, vậy tôi còn nợ cô ta cái gì nữa?"

Hắn nghe được tức giận, hai đầu lông mày mang theo mệt mỏi cùng chán nản: "Năm đó...”

Tôi ngắt lời hắn: "Năm đó cô ta đắc tội với người khác bị chụp ảnh khỏa thân đăng lên mạng, còn tự s át không thành. Anh khổ sở tự trách đến không thể tự kiềm chế......Nhưng có liên quan gì đến tôi đâu."

“Anh hổ thẹn với cô ta, muốn che chở cô ta, muốn sau lưng làm một người anh trai tốt của cô ta, tại sao phải đem mọi thống khổ đổ hết ở trên người tôi?"

Bóng tối không ngừng nuốt chửng lý trí của tôi, càng không lựa lời: "Ông trời sao không dìm chet cô ta đi chứ.”

Tôi lần đầu tiên ở trước mặt hắn biểu lộ ra hận ý đối với Tống Kỳ.

Hắn theo bản năng buông tôi ra, lui về phía sau hai bước, biểu tình dần dần cứng ngắc, yết hầu run rẩy lăn lên lăn xuống, thanh âm khàn khàn:"Em hận cô ấy, cũng hận anh?"

Tôi chậm rãi di chuyển thân thể, nhẹ nhàng dựa vào cửa, cố gắng khống chế cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Khương Yến, chúng ta cứ như vậy đi.”

Trong bóng tối nổi lên hơi thở bất an, hắn suy nghĩ thật lâu mới mở miệng nói: "Em biết em đang nói cái gì không?"

Giọng điệu răn dạy của hắn từ trên cao nhìn xuống: "Tống Từ, tôi không phải không thể không có cô.”

Tôi thẳng lưng, giọng nói lạnh lẽo: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”

Tâm ý của tôi chưa bao giờ kiên định như thế: "Sau này, không cần liên lạc nữa.”

4.

Quan hệ giữa tôi và Tống Kỳ ngay từ đầu cũng không tệ như vậy, nhưng dây thừng vận mệnh khiến chúng tôi càng quấn càng sâu, cuối cùng thủy hỏa bất dung.

Năm mười tám tuổi, tôi được Tống gia tìm về.

Lần đầu tiên đứng ở biệt thự Tống gia sáng sủa, sàn nhà sạch sẽ sáng ngời làm nổi bật đôi giày vải rách nát của tôi, câu nệ lại tự ti.

Không có người nhà trong dự đoán ôm đầu khóc rống, kích động rơi lệ, có chăng chỉ là cả phòng trầm mặc.

Chắc ba mẹ tôi cảm thấy rất thất vọng, đứa con gái ruột sau 18 năm tìm về được lại có dáng vẻ gầy yếu, u ám, tóc khô vàng.

Nhất là dưới sự so sánh giữa Tống Kỳ khỏe mạnh, cởi mở, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tôi càng lộ vẻ thấp kém.

Bộ dáng con gái trong tưởng tượng của bọn họ hẳn là giống như con gái nuôi, cho dù không có cuộc sống giàu có, giáo dưỡng tốt, cũng có thể ưu tú lại xinh đẹp.

Nhưng sự xuất hiện của tôi đã phá vỡ mọi ảo tưởng của bọn họ, không có dung mạo xinh đẹp, cũng không có thân thể ưu mỹ, giống như là vật phẩm thứ cấp không lấy ra được nhất.

Ba tôi vuốt ve hạch đào trên tay, phân phó: "Nếu đã trở lại, chuyện trước kia cũng không cần nhắc tới, nên học hỏi Kỳ Kỳ một chút, đừng làm làm mất mặt Tống gia chúng ta.”

Giống như quá khứ của tôi là quá khứ tồi tệ nhất của Tống gia, phải bị thiêu hủy, bị phủ bụi, không nên bị nhắc tới.

Phản ứng của Tống Triết là lớn nhất, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn đeo trên lưng tội lỗi khiến tôi bị lạc đường, tôi trở về không chỉ làm cho hắn tháo bỏ gánh nặng nặng nề, cũng làm cho hắn tìm được chỗ phát tiết.

Lúc tôi trở về hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua, như cười như không, kéo Tống Kỳ rời đi.

5.

Tống Triết đối với ác ý dành cho tôi cũng không che giấu, hắn không rõ Khương Yến vì sao lại vứt bỏ Tống Kỳ từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà lựa chọn người đến sau là tôi.

Đều nói tình yêu chẳng phân biệt được trước sau, nhưng trong từ điển của Khương Yến chưa từng có từ này.

Hắn xưa nay luôn cô đơn, sống như là tăng nhân khổ hạnh, trước khi tôi xuất hiện tất cả mọi người đều cho rằng vào độ tuổi thích hợp hắn sẽ tìm một người phụ nữ có thể giúp hắn phát triển sự nghiệp, sau đó kết hôn sinh con.

Nhưng khi hắn 25 tuổi, hắn đã chọn tôi làm vị hôn thê của hắn, người người đều nói không biết tôi đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến Khương Yến u mê như vậy.

Ngày Tống Kỳ đoạt giải quán quân cuộc thi đàn dương cầm, Tống Triết ở trước mặt tất cả mọi người trong phòng bao hỏi ra vấn đề hắn đã thắc mắc từ lâu: "Phẩm vị của cậu lúc nào kém như vậy sao?”

Hoàn toàn không quan tâm lúc ấy tôi đang ngồi đối diện hắn.

Trong mắt mọi người lộ ra vẻ khinh miệt cùng châm chọc nhìn về phía tôi, xấu hổ phẫn nộ làm cho tôi thậm chí không dám ngẩng đầu.

Khương Yến chuyển động bật lửa, thờ ơ: "Có xấu đâu, nhìn cũng được mà.”

Cả phòng trầm mặc, Tống Triết vẫn nhìn tôi chằm chằm, không bỏ qua vẻ khó xử trên mặt tôi, cười nhạo thành tiếng: "Thì ra cậu cũng nhìn mặt.”

Về nhà lâu như vậy, tôi đã sớm khônh còn vẻ khô quắt, khô vàng, khuôn mặt tinh xảo động lòng người đủ để cho Tống Kỳ tự ti mặc cảm.

Buổi tụ tập tan rã trong không vui, nhưng di chứng lại nổi lên trong bóng tối, bừng bừng.

6.

Tống Kỳ đã từng là tiểu công chúa kiêu ngạo của Tống gia, mặc dù là con gái nuôi nhưng bữa tiệc nhận nuôi năm đó được tổ chức cực kỳ long trọng, lại bởi vì có danh hiệu là con của liệt sĩ, từ nhỏ cô ta đã sống thuận buồm xuôi gió, cuộc sống xa hoa lãng phí cùng tư thái cao cao tại thượng đã sớm đắc tội rất nhiều người.

Nhưng sau khi tôi trở về, đãi ngộ của Tống Kỳ đã giảm xuống, những người làm không còn vây quanh cô ta, các phú nhị đại đời thứ hai cũng trở thành bạn của tôi.

Ngay từ đầu cô ta chỉ là có một ít chênh lệch về mặt cảm xúc cũng không tính là nghiêm trọng, cho đến khi tôi được Khương Yến chọn làm vị hôn thê, phong quang ngày xưa thành gai độc đâm về phía nàng lợi hại nhất.

Tống Kỳ trước kia mắt cao hơn đỉnh, không ít lần đắc tội với người khác, một khi bại trận kẻ thù trước kia làm sao có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Cô ta bị bắt nạt.

Bạn có biết làm thế nào để hủy hoại một người một cách dễ dàng nhất không?

Chính là phủ nhận mọi thành tích của cô ta, phủ định tương lai của cô ta, phủ định tất cả mọi thứ của cô ta.

Giải quán quân đàn dương cầm của Tống Kỳ bị hủy bỏ, có phụ huynh của những thí sinh tham gia dùng tên thật để tố cáo, đồng thời công bố video thi cử trên mạng.

Bản thân giải quán quân của Tống Kỳ vốn đã có vấn đề, lại trộn lẫn nhãn hiệu phú nhị đại, trên mạng bàn luận sôi nổi, rất nhanh ban tổ chức liền tuyên bố xin lỗi cũng như hủy bỏ thành tích của Tống Kỳ.

Lần này cô ta hoàn toàn trở thành chuột chạy qua đường, cho dù sau đó Tống Triết Khương Yến ra tay đè ép dư luận, nhưng thanh danh của cô ta trong giới cũng bị huỷ hoại.

Chuyện sau đó phát triển giống như ngựa hoang thoát cương, Tống Kỳ bị bạn bè cô lập, khi dễ, bị kéo đến WC tát, thậm chí….

Đến khi tôi biết chuyện thì ảnh khỏa thân của Tống Kỳ đã bay đầy trời.

Khoảng thời gian đó không khí trong nhà hết sức áp lực, Tống Triết giống như một con chó hoang bị chọc giận, gặp người đều nhào tới cắn hai miếng.

Khương Yến cũng rơi vào cảm xúc áy náy khó có thể tự kiềm chế, người bắt nạt Tống Kỳ bị bọn họ đưa vào ngục giam, ngay cả người nhà bọn họ cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng trả thù đến muộn không cách nào xoa dịu vết thương Tống Kỳ từng chịu, cô ta trở thành một đóa hoa được thương tiếc kiều quý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom