• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Bức ảnh vô hình (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

(Tô Cẩn Nhu)

Tuần trước là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Thẩm Mục.

Ba năm trước chúng tôi tình cờ gặp nhau, yêu nhau rồi nhanh chóng kết hôn, suốt ba năm từ khi cưới nhau, chúng tôi vẫn luôn ngọt ngào, dính nhau như sam.

Từ lâu chúng tôi đã hẹn rằng sẽ cùng đi du lịch vào dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới, tận hưởng một chút.

Tôi đã rất mong chờ ngày kỷ niệm này từ nửa năm trước và bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi trước ba tháng.

Tuần trước, chúng tôi đã có một chuyến du lịch tự túc đến Nam Thành, ngắm nhìn những ngọn núi phủ đầy tuyết và chụp rất nhiều ảnh.

Tôi thậm chí còn tự học chụp ảnh và mua một chiếc máy ảnh chỉ để dành cho chuyến đi này.

Tôi cũng đã chụp rất nhiều ảnh cho chồng.

……

Chuyến đi bảy ngày tuy mệt mỏi nhưng cũng thật khó quên.

Tôi về nhà, ngồi dựa trên giường, tháo thẻ nhớ máy ảnh ra, lắp vào laptop rồi bắt đầu ngồi xem từng bức một.

Phong cảnh thật sự rất đẹp!

Dù kỹ năng chụp của tôi chưa tốt lắm nhưng phong cảnh quá hùng vĩ khiến ảnh vẫn rất tuyệt.

Khi xem từng ảnh, tôi chợt phát hiện ra trong một vài bức tôi chụp chồng mình có một cô gái mặc váy đỏ lọt vào.

Cô ta đừng rất gần chồng tôi, cười tủm tỉm và nhìn thẳng vào ống kính.

Thoạt nhìn... họ giống như một cặp vợ chồng trẻ.

Tôi nổi máu ghen, muốn photoshop xóa cô ta ra khỏi ảnh nhưng lại không đủ khả năng.

Vậy là tôi đăng ảnh lên Tiểu Hồng Thư nhờ cư dân mạng giúp photoshop xóa cô gái vô duyên này đi.

“Mọi người ơi, ai giúp tôi xóa cô gái bên cạnh chồng tôi đi được không?”

Đăng bài xong, không thấy ai trả lời, tôi liền đặt điện thoại một bên rồi đi tắm rửa.

Trong lúc tắm, khi đang thoa sữa tắm lên người, tôi chợt có cảm giác hình như mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.

Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi tôi cũng không nghĩ ra là quên chuyện gì.

Tắm rửa xong xuôi, tôi sấy khô tóc rồi ngồi lên giường nghịch điện thoại.

Gần 12 giờ đêm, tôi định đi ngủ.

Nằm xuống rồi tôi mới nhớ tới bài đăng vừa rồi trên Tiểu Hồng Thư nên mở ra xem một chút.

Bài mới đăng có vài tiếng mà bên dưới đã có mấy trăm bình luận.

Tôi nhướng mày, hơi giật mình, vì tôi không có nhiều bạn bè trên Tiểu Hồng Thư lắm, cũng chẳng có fan gì cả.

Chẳng lẽ ảnh chụp đẹp quá nên “hot”?

Tôi mở phần bình luận lại phát hiện ra mọi người đang nói gì đó rất kỳ lạ.

【Chỉ mình tôi không nhìn thấy cô gái nào trong ảnh thôi à?】

【Trong ảnh không phải chỉ có mỗi một người đàn ông thôi sao?】

【Không thấy +1】

【Không thấy +1 】

【Vãi cức, đêm hôm rồi đừng làm tôi sợ nha, trong ảnh có cô gái nào đâu?】

【Chủ thớt đùa thôi đúng không?】

【……】

Tôi lướt lướt, cả mấy trăm bình luận đều đang nghi ngờ tôi.

Tôi hoang mang nhìn lại bức ảnh kia.

Ảnh được chụp trên đỉnh núi tuyết, chồng tôi mặc áo khoác dày nhưng cô gái kia lại như không biết lạnh là gì, mặc một chiếc váy màu đỏ, tà váy hơi bay bay theo gió.

Cô gái đó đứng rất gần chồng tôi, còn tủm tỉm cười và nhìn thẳng vào ống kính.

Thoạt nhìn cô ta và chồng tôi rất đẹp đôi, ai không biết chắc chắn sẽ tưởng hai người bọn họ mới là vợ chồng.

Tôi thấy nghi ngờ, trả lời lại trong phần bình luận.

【Trong ảnh, bên phải chồng tôi có một cô gái mặc váy liền màu đỏ, khoảng hơn 20 tuổi, mọi người không thấy sao?】

Rất nhanh đã có người trả lời bình luận của tôi.

【Thật sự không có đâu.】

【Không thấy mà, trong ảnh chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác dày thôi.】

【Chủ thớt nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy… Ặc ặc, hay là chỉ có mình chủ thớt nhìn thấy?】

【Lầu trên, đừng dọa người mà, đêm rồi bé sợ.】

【Cứu tôi, nổi hết da gà rồi.】

【……】

Tôi nhìn chằm chằm cô gái mặc váy đỏ trong ảnh, cả người run bần bật.

Đột nhiên tôi như bị điện giật, nghĩ ra chuyện quan trọng vừa rồi mãi mình không thể nhớ được trong khi tắm ——

Tôi cùng chồng đi du lịch, nhưng sao chồng tôi lại không về cùng tôi.

2.

(Tô Cẩn Nhu)

Trong nháy mắt, tôi nổi da gà khắp người.

Điều khiến tôi hoang mang nhất là, sao đến bây giờ mình mới ý thức được chuyện này?

Tôi cùng chồng lái chiếc BMW đi du lịch tự túc.

Khi đi chồng tôi lái xe, tôi ngồi bên ghế phụ nghịch điện thoải, mệt thì ngủ, rất thoải mái.

Nhưng khi trở về…

Là tôi tự mình lái xe.

Tôi nhớ rõ là vì khi đi đổ xăng, lúc tôi hạ kính xe xuống trả tiền, người đổ xăng còn khen tôi thật xinh đẹp.

Phụ nữ dù hay quên thế nào cũng sẽ luôn nhớ những lời khen dành cho mình.

Nếu tôi tự lái xe về thì… chồng tôi đâu?

Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Hơn nữa tôi nhận ra, chỉ cần mình cố nhớ về chuyện này, đầu sẽ đau như búa bổ.

Cảm giác như cơ thể tôi đang bật cơ chế tự bảo vệ, ngăn cản tôi nghĩ đến chuyện cực kỳ đau đớn.

Tôi lấy máy ra gọi cho chồng nhưng cuộc nào cũng chỉ là tiếng thông báo đang tắt máy.

Tôi chợt cảm thấy mê mang, không biết phải làm sao.

Giọng nữ lạnh lùng và máy móc từ đầu bên kia điện thoại càng khiến tôi thêm lo lắng và khẩn trương.

Tôi thậm chí quên mất mình bắt đầu ở một mình từ lúc nào.

Đúng rồi, ảnh chụp!

Tôi định xem lại tất cả ảnh xem có tìm ra manh mối gì không.

Nhưng có thể vì quá mệt mỏi, tinh thần lại căng thẳng nên tôi đã ngủ thiếp đi khi đang xem ảnh.

Tôi nằm mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.

Trong mơ, tôi ở trong một căn phòng trong suốt, nhìn chồng tôi và cô gái mặc váy đỏ nô đùa với nhau bên ngoài.

Tôi gọi chồng khàn cả giọng nhưng anh ấy không nghe thấy.

Cảnh trong mơ chợt chuyển, tôi đột nhiên bị chồng trói tay trói chân rồi dùng dậy bóng chày đ/á/nh tới tấp.

Trên sàn loang lổ m/á/u và tôi nằm thoi thóp giữa vũng m/á/u.

Trước khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy chồng và cô gái mặc váy đỏ kia đứng trên vũng m/á/u, nhìn tôi nở nụ cười quỷ dị…

3.

(Tô Cẩn Nhu)

Tôi ngủ một giấc chập chờn, khi tỉnh lại người đã đầy mồ hôi lạnh.

Tôi nhìn máy ảnh còn cầm trong tay, nghĩ tới đống ảnh hôm qua còn chưa xem hết.

Xem tiếp tôi mới kinh ngạc phát hiện ra từ ngày thứ 4 trong chuyến đi, sau buổi lên núi tuyết, trong ảnh không còn bóng dáng chồng tôi nữa, tất cả đều là chụp phong cảnh.

Còn bốn ngày trước đó hầu như đều là ảnh tôi chụp cho chồng, mà kỳ lạ là cô gái váy đỏ kia xuất hiện trong rất nhiều ảnh.

Không chỉ vậy, cô ta còn đứng rất gần chồng tôi, nụ cười trên mặt thì càng nhìn càng thấy quỷ dị.

Giống như là xuyên qua ảnh chụp, nhìn thẳng vào tôi cười khiêu khích.

Tôi nhìn mặt cô ta, có cảm giác quen thuộc không tả nổi, nhưng khi muốn nghĩ kĩ hơn thì đầu lại đau.

Nghĩ đến đây, tôi lại lấy điện thoại gọi cho chồng.

Vẫn tắt máy như cũ.

Thẩm Mục là trẻ mồ côi, không cha không mẹ, mấy năm sự nghiệp ngày càng thành công thì mối quan hệ bạn bè trước kia cũng đứt đoạn dần.

Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho lễ tân công ty Thẩm Mục, muốn hỏi một chút xem mấy ngày gần đây có gặp Thẩm Mục không.

Nhân viên lễ tân nói Thẩm Mục cả tuần nay không đi làm.

Tôi rơi vào cảm giác hoang mang cực độ.

Chúng tôi cùng đi Nam Thành nhưng chồng lại không về cùng tôi, mà tôi thì chồng biến mất từ lúc nào cũng không biết.

Càng đáng sợ hơn là… đến tận tối hôm qua tôi mới nhận ra chuyện này.

Tôi run run rẩy rẩy bấm điện thoại gọi cảnh sát, thông báo Thẩm Mục chồng tôi mất tích.

Tốc độ của cảnh sát rất nhanh, không bao lâu sau, chuông cửa vang lên, tôi ra mở cửa, thấy hai viên cảnh sát đứng bên ngoài.

Người trẻ hơn họ Trương, người lớn hơn họ Hàn.

“Mời hai vị vào, ngồi đây đã tôi đi pha trà.” Tôi đi vào bếp.

4.

(Cảnh sát Trương)

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Tô Cẩn Nhu là: Đẹp nhưng tiều tụy.

Điều hòa trong nhà mở không thấp lắm mà cô ấy lại mặc quần áo dài tay, tóc cũng xõa ra đến ngang vai.

Cảm giác như đang cố tình che giấu điều gì.

Khi đưa ly nước cho tôi, cánh tay cô ấy hơi lộ ra, trên đó có vết bầm tím.

Bạo lực gia đình!

Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.

“Cô Tô, cô phát hiện anh Thẩm mất tích từ khi nào?” Tôi mở sổ ra, bắt đầu hỏi Tô Cẩn Nhu.

Vẻ mặt Tô Cẩn Nhu đau khổ: “Tuần trước là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, tôi và chồng đã cùng đi du lịch Nam Thành.”

Nói tới đây, cô ấy cười khổ: “Nhưng mà đến tôi hôm qua tôi mới nhận ra là anh ấy không về cùng tôi.”

“Nhận ra?” Tôi bắt được điểm quan trọng trong câu nói của Tô Cẩn Nhu.

“Đúng vậy.” Cô ấy gật gật đầu.

“Ý cô là sao? Chẳng lẽ khi về cô không phát hiện ra chồng mình không đi cùng?” Anh Hàn bên cạnh không nhịn được hỏi lại, giọng đầy hoài nghi.

Vẻ mặt Tô Cẩn Nhu càng thêm quẫn bách, cô ấy gật gật đầu, khó khăn mở miệng.

“Tôi cũng cảm thấy thật kỳ lạ, tôi không hề có ấn tượng về việc tôi với chồng tách nhau ra từ lúc nào, trên đường về cũng không cảm thấy có gì không đúng, mãi đến tối hôm qua khi xem ảnh tôi mới chợt nghĩ ra.”

Tôi cùng anh Hàn không nói gì, cùng lâm vào trầm tư, cố gắng quan sát thật kỹ Tô Cẩn Nhu, muốn thông qua biểu cảm để xác định độ tin cậy trong lời nói của cô ấy.

Gương mặt cô ấy hốc hác và đầy đau khổ, từng thay đổi nhỏ trên gương mặt cũng không giống đang nói dối.

Tô Cẩn Nhu nói tiếp: “Mỗi lần tôi cố nhớ lại là đầu lại đau như búa bổ, cảm giác giống như đại não đang bật cơ chế tự bảo vệ để tôi không thể nhớ lại sự kiện nào đó.”

Tôi cúi đầu ghi chép vào sổ.

Anh Hàn hỏi Tô Cẩn Nhu: “Cô vừa nói đến ảnh chụp, có tiện cho chúng tôi xem không?”

“Đương nhiên là được, đây cũng là vấn đề thứ hai khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Không! Không phải lạ…”

Vẻ mặt cô ấy đột nhiên trở nên hoảng hốt: “Là đáng sợ mới đúng.”

“Đáng sợ?”

“Đúng vậy.”

Cô ấy xoay người đi vào phòng ngủ, một lát sau cầm ra một chiếc máy ảnh.

“Đây là máy ảnh tôi mới mua, vì chuyến đi kỷ niệm này, tôi còn cố ý học chụp ảnh.”

Cô ấy vừa nói vừa mở máy ra, lướt lướt ảnh cho chúng tôi xem.

“Các anh xem, đây đều là ảnh tôi chụp chồng mình.”

Cô đấy đưa máy cho chúng tôi, tôi cùng anh Hàn cùng nhau xem.

“Cô vừa nói đáng sợ là sao?”

Tô Cẩn Nhu hơi ngập ngừng: “Tôi nhìn thấy trong ảnh có một cô gái mặc váy đỏ, đứng rất gần chồng tôi, tôi không thích nên đã đăng ảnh lên mạng nhờ mọi người giúp photoshop xóa đi, nhưng mà mọi người đều bình luận nói rằng không thấy cô gái nào cả.”

Cô ấy cười khổ: “Nhưng mà rõ ràng tôi thấy cô ta mà, từ thân hình, nét mặt đến cả biểu cảm, rất chi tiết.”

Tôi không chuyển ảnh nữa, hỏi lại: “Cô gái mà cô nói ở trong bức ảnh nào?”

Tô Cẩn Nhu hơi nghiêng người sang để nhìn máy ảnh, cũng vì vậy mà tóc của cô ấy bị gạt sang một bên, tôi để ý thấy trên cổ cô ấy hình như có vết hằn mờ mờ.

“Đây bức này, cô ta đứng bên phải chồng tôi, mặc váy dài liền thân màu đỏ.” Tô Cẩn Nhu chỉ vào bức ảnh chỉ chụp duy nhất một người đàn ông.

Tôi với anh Hàn nhìn nhau, biểu tình có chút phức tạp.

Trên màn hình máy ảnh là một người đàn ông đứng trước núi tuyết, anh ta mặc một chiếc áo khoác dày, đội mũ trùm tai, đeo khẩu trang và cả kính râm, trong tay còn cầm cây gậy chống khi leo núi, hai tay dang rộng nhìn thẳng vào máy ảnh.

Trong ảnh chỉ có một mình anh ta, không hề có cô gái mặc váy đỏ nào như Tô Cẩn Nhu nói.

Có lẽ để ý thấy ánh mắt của chúng tôi, Tô Cẩn Nhu hơi ỉu xỉu: “Các anh cũng không thấy đúng không?”

Cô ấy cúi đầu, hai tay xoa xoa vào nhau: “Xin lỗi hai anh, có thể là tôi xuất hiện ảo giác.”

“Không sao,” tôi mỉm cười an ủi, rút nắp bút ra, “Cô có thể tả cho chúng tôi thật rõ cô gái váy đỏ đó nhìn thế nào không?”

Tô Cẩn Nhu nhìn chằm chằm vào bức ảnh, tả cho chúng tôi: “Cô ta mặc váy liền thân màu đỏ, váy dài đến ngang gối, trên váy có mấy đóa hoa nhỏ màu vàng, trên đầu đội mũ bucket màu đen.”

Cô ấy miêu tả thật sự kỹ càng tỉ mỉ, cảm giác như đang nhìn thấy thật.

“Cô vẫn không nhớ ra cô với anh Thẩm tách nhau ra từ lúc nào à?”

Tô Cẩn Nhu trầm tư một lúc, vẻ mặt dần dần trở nên quẫn bách, cô ấy day day thái dương: “Tôi vẫn không nhớ được.”

“Vậy được rồi”, tôi đóng nắp bút lại, “nhớ ra thì hãy liên hệ ngay với chúng tôi.”

Tôi chỉ chỉ máy ảnh: “Chúng tôi cầm cái này về xem được không?”

“Đương nhiên.” Cô ấy thoải mái đồng ý.

5.

(Cảnh sát Trương)

Người dân mất tích thật ra cũng không phải vụ án lớn gì với cục cảnh sát.

Vậy nhưng gần đây thành phố đang trong cuộc đua bình chọn là “thành phố văn minh”, Thẩm Mục lại là một doanh nhân có tên tuổi và sức ảnh hưởng trong thành phố nên bên trên gây áp lực để chúng tôi phải phá án trong thời gian sớm nhất.

Một người đàn ông mất tích 3 ngày, không thể liên lạc được.

Nói trắng ra là lành ít dữ nhiều.

Tô Cẩn Nhu gi*t anh ta sao?

Trong đầu tôi hiện lên vẻ mặt hốc hác của Tô Cẩn Nhu, cùng với vết bầm tím trên cánh tay cô ấy.

“Bị chồng bạo lực gia đình nên gi*t chồng? —— Tôi viết mấy chữ này lên bảng trắng, bên cạnh là tên của Tô Cẩn Nhu và một dấu hỏi lớn.

Tôi đã xem xét mấy lần chiếc máy ảnh lấy từ nhà Tô Cẩn Nhu.

Nội dung bên trong rất bình thường, chỉ có ảnh chụp phong cảnh Nam Thành và ảnh chụp Thẩm Mục.

Trên máy có ghi chú ngày giờ chụp, thời gian họ đi du lịch là bảy ngày, nhưng từ sau ngày thứ tư thì chỉ có ảnh phong cảnh, không xuất hiện Thẩm Mục nữa.

Trong những bức ảnh trước đó cũng không có bức nào xuất hiện Tô Cẩn Nhu, lại càng không có cô gái mặc váy đỏ.

Vậy chắc chắn là Tô Cẩn Nhu cầm máy chụp cho Thẩm Mục.

Có lẽ nào Thẩm Mục mất tích sau ngày thứ tư?

Tôi liên hệ với cảnh sát bên Nam Thành, đề nghị bọn họ phối hợp điều tra vụ án này, đầu tiên là giúp chúng tôi lấy hình ảnh CCTV quay lại lộ trình đường đi của Tô Cẩn Nhu.

Đồng thời, tôi cùng cảnh sát khu vực cũng đi điều tra mối quan hệ xung quanh của Thẩm Mục.

Các mối quan hệ của Thẩm Mục cũng không có gì phức tạp.

Anh ta không cha không mẹ, cũng không có nhiều bạn bè, chủ yếu là bạn làm ăn trong giới kinh doanh.

Sau khi hỏi thăm cấp dưới và đối tác của Thẩm Mục, bọn họ đều đánh giá anh ta làm người không tệ, cũng không có mối quan hệ thân tình với ai.

Một cấp dưới của anh ta còn nói: “Tính tình Thẩm tổng thực sự rất tốt, khi chúng tôi phạm sai lầm anh ấy cũng không tức giận.”

Tính tình tốt à?

Tôi lại nghĩ tới vết bầm trên người Tô Cẩn Nhu.

Lần trước tôi có đến hỏi, cô ấy có vẻ hoang mang, cuối cùng nói có lẽ là do mình không cẩn thận đập vào đâu.

Một lời nói dối sứt sẹo, nhưng rõ ràng Tô Cẩn Nhu không muốn nói, có hỏi cũng chẳng được gì.

“Tốt tính? Bạo lực gia đình? —— Tôi viết thêm hai cụm từ này lên bảng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom