-
Chương 5 HOÀN
17.
"Tống Yểu, quả thật cô rất đáng thương. Lúc còn sống cô đã mang thai đến tháng thứ tám, trên đường tới bệnh viện phụ sản kiểm tra đã bị mấy tên cô.n đồ làm hại."
"Bọn chúng không chỉ làm nh.ục cô, còn hại ch*t cô, gi.ẫm đạ.p một người sống sờ sờ là cô cho tới ch*t."
"Chồng của cô là Lục Thâm không nỡ để cô rời đi, cho nên nhốt cô ở lại thế giới này, cũng ngụy tạo mọi thứ để cô vẫn luôn nghĩ rằng mình còn sống."
"Tôi dùng phương pháp đặc thù để đi tới nơi này, rồi bắt được liên lạc với cô, nhưng không ngờ vẫn bị Lục Thâm xoay mòng mòng như một kẻ ngốc. Cô chưa hoàn thành nghi thức tôi dạy cho cô, không có cách nào đầu thai chuyển thế."
"Lẽ nào cô không nhận ra, thời tiết ở đây luôn luôn đổ mưa sao?"
Cố Thanh thở dài một hơi mà nói.
Cậu ta vừa dứt lời, những ký ức rất quan trọng bị lãng quên đã lập tức ùa về trong đầu của tôi.
Tôi nhớ ra rồi.
Hôm đó, trời đổ mưa.
Một mình tôi đi tới bệnh viện phụ sản làm kiểm tra.
Vốn dĩ Lục Thâm muốn đi cùng tôi, nhưng mấy ngày trước đó đúng lúc anh lại bị công ty điều đi công tác xa nhà.
Dáng vẻ anh dặn đi dặn lại, lo lắng cho tôi khiến tôi cảm thấy đáng yêu vô cùng.
Tôi mỉm cười nói với anh, mặc dù bây giờ bụng của tôi to rồi, nhưng tôi vẫn sinh hoạt bình thường như trước.
"Ông xã, anh yên tâm đi công tác đi, không cần lo lắng cho em."
Nhưng tôi không ngờ, đó lại là những lời nói cuối cùng của tôi và anh.
Bệnh viện phụ sản ở rất gần nhà tôi.
Tôi thong dong đi qua.
Nhưng tôi lại không ngờ, hôm đó có ba tên ác ma đã luôn nhìn chằm chằm mình.
Bọn chúng lôi tôi vào trong con hẻm.
"T.ao chưa từng ch.ơi phụ nữ có thai bao giờ đó?"
"Bụng lớn thì có cảm giác kích thích đặc biệt."
Trên mặt bọn chúng, đều là một nụ cười đáng s.ợ.
Đau, đau quá.
Tôi quyết ch*t bảo vệ cho con của mình.
Đừng làm hại con của tôi.
Tôi chảy m.áu và nước mắt, phát ra tiếng rên rỉ và cầu xin.
Nhưng tôi lại nghe thấy một câu nói khiến tôi cảm thấy vô cùng khủng bố.
"Tụi bây nói thử coi, gi.ẫm ch*t một phụ nữ mang thai có sướng như cảm giác tụi mình gi.ẫm ch*t con mèo hôm đó không?"
"Cứ thử đi, dù sao thì nơi này cũng không có camera."
Xin lỗi bé con, mẹ đã không bảo vệ được con rồi.
18.
Sau khi nhớ ra tất cả mọi chuyện, mặt tôi giàn giụa nước mắt.
Lục Thâm cũng đã sớm lau khô nước mắt trên mặt, đau xót nhìn tôi.
"Xin lỗi Yểu Yểu, là anh không bảo vệ tốt cho em và con."
"Cho nên anh mới tự mình đưa ra ý định giữ em và con ở lại nơi này."
"Vốn dĩ muốn để cho bé con chào đời bình an, nhưng tên Cố Thanh này lại muốn làm hỏng chuyện của anh... Chỉ có thể để nó chào đời sớm hơn."
"Những thứ mà anh đã cho em ăn, anh cũng không còn cách nào khác, chỉ khi ăn động vật còn sống thì em mới có thể mãi luôn duy trì trạng thái như này..."
"Tống Yểu, đi đầ.u th.ai đi."
Cố Thanh cầm lá bùa vàng đi về phía tôi, Lục Thâm lại dốc sức ngăn cản.
Bọn họ bắt đầu lao vào gi.ằng co.
Mặc dù Cố Thanh là thiên sư, nhưng sức lực lại không mạnh bằng Lục Thâm.
Cuối cùng bị Lục Thâm đánh ngất xỉu.
"Yểu Yểu, đi thôi, chúng ta tới một nơi an toàn để đón bé con chào đời."
Lục Thâm duỗi tay về phía tôi.
Tôi r.un r.ẩy, chầm chậm giơ tay lên.
19.
Hồi cuối (góc nhìn của Hoàng Ái)
Tôi tên là Hoàng Ái.
Chung cư nơi tôi ở có một người đàn ông mới dọn tới, họ Lục, ở ngay tầng trên nhà tôi.
Anh ấy rất đẹp trai, ở một mình.
Tôi độc thân đã lâu, khó tránh khỏi con tim cảm thấy xao xuyến.
Nhưng mỗi lúc trời tối, tôi lại nghe tiếng trẻ con khóc truyền tới từ tầng trên.
Vừa khẽ vừa the thé, giống như là tiếng mèo con kêu vậy.
Nhưng rõ ràng là anh ấy ở có một mình mà.
Một hôm nọ, tôi cầm theo bánh kem vừa mới làm xong đi tới gõ cửa nhà của anh.
Nhưng tôi gõ rất lâu cũng không có ai mở cửa cho mình.
Vào lúc tôi muốn từ bỏ, cánh cửa lại bỗng hé mở.
Một cơn gió lạnh nổi gai ốc thổi tới.
Tôi run lên một cái.
Vốn dĩ tôi định đi thẳng một mạch, nhưng lại không kìm được cơn tò mò mà đẩy cửa đi vào trong.
Kỳ lạ thật, bây giờ đang là mùa hè, nhưng trong phòng lại như chỉ có mấy độ vậy.
Tôi thở hắt ra một hơi, thậm chí hơi thở còn biến thành làn khói trắng.
Tay cũng nổi da gà, rõ đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tôi gọi một tiếng "anh Lục ơi", nhưng không có ai trả lời.
Rất nhanh sau đó, tôi nghe thấy tiếng con nít khóc phát ra từ trong phòng.
Tôi tò mò tới gần.
Thông qua khe hở của cửa phòng, tôi nhìn vào bên trong.
Rất tối.
Không có cửa sổ.
Lục Thâm ngồi yên trong bóng tối.
Trong tay anh không có thứ gì cả, nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến mức qu.ái g.ở nói tới:
"Bé con đừng khóc nhé..."
Tôi cảm thấy s.ởn g.ai ốc.
Nhưng rõ ràng tôi đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tội bị dọa sợ, liên tục chạy về phía cửa lớn.
Tôi vọt ra ngoài cửa.
Cánh cửa trước mặt tôi chầm chậm khép lại.
Trong cơn hoảng loạn, tôi có nhìn thấy một cô gái đang đứng bên trong phòng khách.