-
Chương 3
9.
Nhưng kế tiếp lại không có cảnh tượng cái bụng hấp thụ máu.
Thậm chí, những bình luận trên màn hình cũng chưa từng xuất hiện bất cứ câu từ nào liên quan tới chữ â.m thai cả.
Cứ như, tất cả những thứ tôi nhìn thấy vào lúc đó đều là ảo giác vậy.
Tôi cắn môi dưới, hai tay r.un r.ẩy.
Sao lại có thể như thế chứ?
"Yểu Yểu, có phải là em gặp m.a rồi không?"
Lục Thâm có hơi s.ợ h.ãi nhìn tôi.
"Trước đó anh không có nói với em, vì sợ sẽ làm em s.ợ."
"Anh không yên tâm để em tới tiệm đồ nướng một mình, cho nên đã lén đi theo em."
"Anh nhìn thấy em ngồi một mình trong quán cà phê, phía đối diện em không có người nào cả."
"Thế nhưng em lại giống như là nhìn thấy ai đó, nói chuyện với không khí rất tự nhiên."
Những lời nói của Lục Thâm khiến sau gáy của tôi cảm thấy ớ.n lạnh.
Tôi nhìn cây nhang trong tay bằng ánh mắt khó tin.
"Nếu như tôi thật sự gặp m.a, vậy sao tôi lại cầm được lá bùa và nhang chứ?"
Lục Thâm hít một hơi thật sâu, nói:
"Anh vẫn luôn đi theo phía sau em, nhìn thấy em tới cửa hàng m.ai táng mua nhang và bùa."
"Sau đó, em cứ như bị trúng t.à mà ngồi xổm trên đất, miệng cứ luôn nói vẽ bùa gì đó."
"Nói thật, dáng vẻ đó của em... làm anh thấy s.ợ."
Tôi sửng sốt mấy giây, vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh bắt đầu n.ôn vào bồn cầu.
Cũng may là tôi vừa uống nước bùa đó không lâu, cho nên đã n.ôn ra được hơn một nửa.
Lục Thâm vội vàng đi tới đỡ lấy tôi.
"Yểu Yểu à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi thuật lại toàn bộ chuyện Cố Thanh đã nói với mình cho Lục Thâm nghe.
Còn cho anh xem nick tiktok của Cố Thanh.
Khoảnh khắc Lục Thâm nhìn thấy ảnh đại diện của Cố Thanh đã lập tức s.ợ h.ãi vô cùng, cứ như là nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố vậy.
Mặt mày anh trắng bệch, cơ thể lại r.un r.ẩy không ngừng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thâm.
Lục Thâm nói với tôi bằng giọng điệu r.un r.ẩy, rằng anh có quen với Cố Thanh.
10.
Lúc trước, Lục Thâm từng gặp tai nạn giao thông.
Bạn của anh lúc lái xe đã không cẩn thận đụng phải một người đàn ông.
"Hôm đó là vào khoảng 2, 3 giờ sáng."
"Rõ ràng đã nhìn kỹ hai bên đường đều không có ai hết, thế nhưng người đàn ông đó lại bỗng nhiên lao ra ngoài."
"Anh ta mặc đồ đỏ, rõ ràng là dễ thấy như thế nhưng bọn anh lại không nhìn thấy."
"Lúc đâm trúng, anh ta đã ngã ra trên đất nhưng lại không hề chảy chút m.áu."
"Gương mặt đó quay lại nhìn thẳng vào bọn anh, còn nhếch miệng cười với bọn anh."
"Anh với thằng bạn đều sợ hết h.ồn, anh vội vàng xuống xe kiểm tra. Nhưng điều kỳ lạ chính là lúc xuống xe thì mới phát hiện bọn anh không phải đâm trúng người, mà là đâm trúng một con dê mặc đồ đỏ."
"Con dê đó rất lớn, mặc một bộ đồ nam màu đỏ, nhưng bọn anh có như thế nào cũng không thể nhìn nhầm mặt dê thành mặt người được..."
"Chuyện này quá đỗi qu.ỷ dị, anh cũng chỉ nghĩ là bản thân mình nhìn thấy ảo giác, em lại đang mang thai nên anh sợ sẽ dọa em s.ợ, cho nên không có nói chuyện này với em."
"Bây giờ anh rất chắc chắn, gương mặt của người đàn ông hôm đó anh nhìn thấy chính là của người tên Cố Thanh này!"
"Yểu Yểu, có thể là chúng ta đã gặp phải t.à li.nh rồi!"
Tôi bị lời nói của Lục Thâm dọa sợ đến đổ mồ hôi ướt cả người.
Tôi vội vàng hỏi gặp phải t.à li.nh là gì.
Lục Thâm nói với tôi, thực ra anh cũng không chắc chắn.
Gặp phải t.à li.nh là chuyện mà khi còn nhỏ anh đã nghe ông nội mình nói.
Nghe nói có một loại t.à li.nh có thể ngửi được mùi vị của phụ nữ mang thai toả ra từ trong nhà.
Loại t.à li.nh này có tên là qu.ỷ phàm ăn, thích nhất chính là thịt đứa bé lúc còn chưa sinh ra, vẫn còn ở trong cơ thể của người mẹ.
Nghe xong lời của Lục Thâm, trái tim tôi vẫn còn treo nỗi kh.iếp s.ợ.
Nếu như tôi thật sự tin lời xằng bậy của Cố Thanh, vậy tức là đã hại con của mình rồi.
Tôi vuốt ve bụng mình, r.un r.ẩy nói một tiếng "Xin lỗi" với bé con.
"Anh có quen một đạo sĩ rất giỏi, sáng mai anh sẽ dắt em tới đó để tr.ừ t.à."
Lục Thâm ôm lấy tôi nói.
Tôi dựa vào bả vai của anh, mơ màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi bị một âm thanh kỳ qu.ái đánh thức.
Âm thanh kia giống như tiếng nhai nuốt chóp chép.
Dường như có người đang nằm bên cạnh tôi ăn thứ gì đó.
Tôi kìm lại cơn buồn ngủ mở mắt ra, ngửi được một mùi m.áu ta.nh cực kỳ nồng nặc.
Một bóng đen nhỏ xíu đang nằm nhoài bên tay của tôi.
"Ông xã?"
Tôi nghi ngờ gọi một tiếng.
Bóng đen kia ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy rất rõ gương mặt của nó.
Một cảm giác ớ.n lạ.nh từ chân xộc thẳng lên tới đầu.
Nói thật, tôi chưa từng nhìn thấy gương mặt trẻ con nào đáng sợ đến thế.
Cứ như kiểu lấy mấy ngũ quan của người lớn rồi chắp vá lên trên khuôn mặt của trẻ con vậy.
Nó nhếch môi, mỉm cười về phía tôi.
Miệng toàn là những cây răng sắc nhọn.
Mà thứ nó đang g.ặm, lại chính là cánh tay của tôi.
Tay của tôi đã bị g.ặm đến mức chỉ còn sót lại xương.
11.
Một nỗi s.ợ h.ãi kh.ủng kh.iếp bóp nghẹn lấy trái tim của tôi.
Tôi muốn hét lên, nhưng lại không phát ra tiếng được.
Tôi nhìn thấy bụng mình thủng một lỗ lớn.
Đứa trẻ ấy lại bò qua lỗ thủng đó, chui vào trong bụng của tôi.
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa hét lớn lên một tiếng.
Giây kế tiếp, tôi mở choàng mắt đã nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lục Thâm.
"Yểu Yểu, em sao rồi? Lúc nãy sắc mặt của em rất tệ, cứ luôn miệng kêu tránh ra gì đó, còn đổ rất nhiều mồ hôi nữa..."
Lục Thâm rót cho tôi một ly nước.
Tôi vẫn còn hoảng hồn nhìn vào bụng của mình, trên bụng không có lỗ thủng nào cả.
Cánh tay cũng vẫn còn nguyên vẹn.
Lẽ nào, vừa nãy chỉ là tôi nằm mơ?
"Ông xã, em đã mơ thấy một cơn ác mộng rất đáng sợ..."
Tôi uống mấy ngụm nước, trong lòng vẫn còn cảm thấy s.ợ h.ãi.
Vào lúc này, điện thoại bỗng rung lên, là tin nhắn riêng của Cố Thanh gửi tới.
"Tuyệt đối không được uống nước của chồng cô đưa, tôi e là trong đó đã bỏ thêm thuốc trợ sản rồi."
Tôi đang uống nước bỗng thoáng ngừng động tác lại.
Mặc dù Lục Thâm nói Cố Thanh là t.à li.nh, thế nhưng trùng hợp giấc mơ đó vẫn còn khiến tôi cảm thấy s.ợ h.ãi.
Tôi theo bản năng ngó nhìn cánh tay, sau đó lại kinh ngạc đến mức hét thẳng lên một tiếng.
Trên cánh tay của tôi, vậy mà lại có thêm hai dấu tay nhỏ màu đen.
"Lục Thâm, trên tay em!"
Tôi sợ đến mức r.un lên cầ.m cậ.p.
Thế nhưng đợi đến lúc Lục Thâm cúi đầu nhìn, hai dấu tay màu đen trên cánh tay của tôi đã bỗng biến mất một cách khó tin.
Cứ như vừa nãy chỉ là ảo giác của tôi vậy.
"Trên tay em có gì đâu."
Lục Thâm nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Yểu Yểu, có phải em bị cơn ác mộng với chuyện của t.à li.nh dọa sợ rồi không? Em yên tâm đi, sáng mai anh sẽ dắt em đi tr.ừ t.à."
Lục Thâm an ủi tôi.
Hơn nửa đêm, tôi cứ mãi trằn trọc không thể nào ngủ ngon được.
Trong lúc mơ màng, dường như tôi vẫn luôn nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
Tiếng khóc kia rất nhỏ, tựa như tiếng mèo con kêu.
Tôi muốn mở mắt, nhưng có làm như thế nào cũng không mở ra được.
Mi mắt cứ như bị thứ gì đó đè chặt lại vậy.
Tôi cảm nhận được Lục Thâm leo lên giường bên cạnh mình, sau đó miệng của mình bị người khác tách ra.
Một thứ gì đó như có cả mùi m.áu, đút vào trong miệng của tôi.
Cơ thể tôi mất khống chế mà r.un r.ẩy.
Tôi liều mạng giãy giụa, muốn chống cự.
Nhưng miệng lại không tự chủ được, cứ nhai ngấu nghiến cái thứ có cả thịt lẫn m.áu kia.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy Lục Thâm nằm nhoài bên tai tôi nói:
"Yểu Yểu, ăn nhiều một chút... Ăn nhiều một chút..."
12.
Chờ đến lúc tôi giật mình tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Lục Thâm đang ở dưới bếp nấu súp cho tôi.
Từ sau khi mang thai, ngày nào Lục Thâm cũng đều làm món súp mang đến cho tôi.
Lục Thâm cẩn thận từng chút một mà mang chén súp tới trước mặt tôi.
Tôi thoáng nhìn qua, lập tức nhíu mày.
Nước súp ửng lên một màu đỏ qu.ỷ dị.
Màu của nước súp ngày trước đều là màu trắng ngà nhàn nhạt, nhưng hôm nay lại đỏ đến mức như biến thành màu đen.
Thậm chí còn tỏa ra một mùi tanh đến khó ngửi.
Lục Thâm lau mồ hôi trên trán, nói:
"Canh này anh hầm rất lâu, tranh thủ uống khi còn nóng đi."
Trong lòng tôi vẫn hoài nghi ngờ, dùng muỗng khuấy vào trong chén.
Giây sau đó đã múc lên được một vài miếng da lông.
Suýt chút tôi đã n.ôn ngay tại chỗ.
Lúc này, điện thoại của tôi lại nhận được tin nhắn riêng của Cố Thanh.
"Nhớ kỹ, cô không thể tiếp tục ăn động vật sống nữa, nếu không â.m thai sẽ chào đời sớm hơn, tới lúc đó không ai cứu được cô đâu."
"Bây giờ có phải cô cũng đã nhìn thấy những chuyện bất thường trong nhà rồi đúng chứ? Ví dụ như đồ ăn mà chồng cô đã chuẩn bị cho cô, sở dĩ trước đó cô ăn được rất nhiều động vật sống là vì sức mạnh của â.m thai đã che mắt của cô, khiến cô nghĩ rằng đó là đồ ăn bình thường."
"Tối qua cô đã uống bùa của tôi rồi, lại đố.t nhang nữa, thứ đó đã không thể che mắt cô được nữa."
"Cho dù chồng cô có nói với cô cái gì, cũng đừng tin lời anh ta."
"Nhưng nhất định không được để chồng cô biết cô đã có thể nhìn ra được mấy thứ này rồi."
Sau lưng tôi bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Hai con mắt không hề giống mắt người nổi lên từ trong chén súp.
Trong phút chốc, mặt tôi cắt không còn chút m.áu.
Lục Thâm còn tưởng là tôi không nhìn thấy, dịu dàng múc tròng mắt đó lên rồi đưa tới bên miệng của tôi.
"Nào, Yểu Yểu, cục thịt này là anh mới làm, rất tươi ngon."
Tròng mắt nồng nặc mùi m.áu ta.nh đó được đưa tới bên miệng của tôi.
Vầng trán tôi túa đầy mồ hôi lạnh, môi cũng r.un r.ẩy.