-
Chương 4 END
18.
Yêu Vương rất yêu Thanh Chi.
Trước đó Thanh Chi đã kết khế ước đồng mệnh với Nhan Tỉ, cho nên cho dù có làm sao thì Ma Quân cũng sẽ không đánh trả, mặc cho nữ nhân hắn yêu nhất liên hợp với kẻ thù để giết mình.
Cho đến khi chết đi, hắn cũng không hỏi câu tại sao nào, mà chỉ dịu dàng nhìn cô gái của mình.
Giống như mạng của hắn chính là nàng ta.
Còn ta trốn trong vạt áo của Nhan Tỉ và im lặng quan sát tất cả chuyện này.
Đây cũng là lần đầu tiên ta biết hóa ra có một số người rất xứng đáng với tình yêu của người khác.
Sau khi Ma Quân chết, Nhan Tỉ bất chấp bị khế ước cắn ngược, mắt đỏ hoe chĩa kiếm về phía Thanh Chi.
Bộ dạng đó rõ ràng là dấu hiệu muốn nhập ma.
Các thần binh kinh hãi đến mức biến sắc, rối rít chắn ở trước mặt tiên nữ, thậm chí nhóm binh tướng đến từ Đông Hải còn chĩa binh khí vào người ta.
Đối với bọn họ mà nói cho dù là ách long hay tiên tử đều không quan trọng bằng chiến thần.
Vì ách long của Đông Hải mà hại chết chiến thần càng làm Đông Hải mất mặt hơn.
Nhưng không ai có thể ngăn cản được Nhan Tỉ, mỗi một lần mọi người tránh né là người được bảo vệ ở phía sau khó tránh khỏi bị cắt đi một miếng thịt, Thanh Chi cứ thế chết đi vì bị khoét từng mảnh từng mảnh.
Nhan Tỉ cũng máu thịt be bét, nhưng hắn giết đỏ cả mắt rồi, trên người nổi lên huyết phù bảo vệ ta, sau đó lại chém tới chỗ của đám binh tướng ở Đông Hải.
Đám binh tướng vừa hét lên:
"Chiến thần đọa ma rồi."
"Tân ma giáng thế, thiên hạ chắc chắn đại loạn, trảm ma!"
Vừa tấn công về phía Nhan Tỉ, trên người hắn có rất nhiều vết máu, nhưng vẫn bảo vệ ta không rời.
Hắn nói:
"Cục cưng, cũng do ta đã nghĩ ra ý tưởng này khiến nàng chịu đau khổ như vậy."
"Là ta xấu, đều là lỗi của ta, cho dù ta có chết nàng cũng đừng tha thứ cho ta, nhé...."
Binh tướng của Đông Hải lần lượt ngã xuống, máu hội tụ thành sông đánh thức thần minh được cất giấu ở dưới huyết mạch.
Trong lúc hỗn loạn đó, tôi đã thức tỉnh được thần cách của mình, lúc đó nước chảy ngược dòng và mặt trời đã lên cao.
Các binh tướng không còn nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm nữa, mà như thể đang nhìn thấy Chúa cứu thế.
"Đông Hải sắp xuất hiện thần, hóa ra là sự thật!"
"Thần, ngài mau qua đây với chúng ta, đừng ở cạnh tên Ma quân đó."
"Thần, cầu xin ngài hãy cứu chúng ta!"
Nhan Tỉ trong nháy mắt như mất hết sức lực, tê liệt ngã xuống đất rồi quay đầu nhìn về phía ta.
Hắn biết, ta có thể sống.
"Cục cưng, giết ta đi."
Hắn lưu luyến nhìn ta và dùng hết sức để thốt ra những chữ này.
Thân thể đẫm máu đó làm mắt ta đau nhói.
Ta vung tay đẩy lùi binh tướng đang vọt tới đây rồi ôm lấy Nhan Tỉ, sau đó đem thần cách chia ra làm hai.
Ta không thể nhận rõ tình cảm của mình, cũng không biết là mình nên yêu hay nên hận.
Điều duy nhất ta biết là ta không muốn trở thành một vị thần như vậy.
Không muốn che chở bọn họ.
Không muốn làm chuyện bản thân không muốn làm.
.
"Ta không phải là thần của các ngươi."
18.
Nhan Tỉ nhận được một nửa thần cách của ta và sống sót, nhưng lại bị phân thành hai người, một người tiếp tục làm Thái tử của Thiên giới, một người mang theo ma khí còn sót lại rơi vào Minh Uyên và trở thành Ma quân mới.
Còn ta, bởi vì thần cách thiếu hụt và ký ức hỗn loạn, mơ hồ sống năm này qua năm khác, sau đó còn trói Ngạn Ngọc lại vô số lần.
Những con rồng ở Đông Hải không còn coi ta là thần nữa.
Linh lực của ta bị hao hụt, Ngạn Ngọc và Hiệt Nhĩ vì để cứu ta mà hợp lại thành Nhan Tỉ, Nhan Tỉ mang ta rời xa khỏi Đông Hải và Thiên giới, từ đó trở thành tán thần trong Bát Hoang.
Lúc đầu Thiên Đình phản đối kịch liệt, nhưng cuối cùng chính lão Long Vương đã mang vẻ mặt tang thương khoát tay áo, lần lượt đến thăm hỏi 108 vị thần tiên Tứ Hải Bát Hoang, Thiên Đình mới bằng lòng thả chúng ta đi.
Thần cách trở về, ta thông qua tu dưỡng dần dần khôi phục thần lực.
Long Vương tân nhiệm của Đông Hải ở trong thần miếu phát hiện ra việc này và tìm được chỗ ta đang ở.
"Thuộc hạ đặc biệt tới đón Thần Chủ trở về, Thần chủ, Đông Hải cần người!"
Ta lặng lẽ nhìn vị Long Vương trẻ tuổi đang quỳ ở trong đại điện, bởi vì không chịu nổi thần áp nên hiện ra hai chiếc sừng rồng màu xanh, không nói gì.
Trong đại điện im lặng hồi lâu, cuối cùng Long Vương cũng dám lặng lẽ ngẩng đầu lên, nhưng rồi lại bị một cỗ thần uy mang theo mùi dấm chua khác đè xuống.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là người mà ngươi có thể nhìn sao?"
Long Vương lại run lẩy bẩy.
Ta thở dài, nhẹ nhàng giơ tay xua tan tia uy áp kia: "Ngươi đi đi, không cần thuyết phục ta nữa."
Long Vương vẫn không chịu bỏ cuộc: "Thần chủ, người không muốn quay về thăm cha của người sao? Ông ấy rất nhớ người."
Nghe vậy, ta xoay người sang chỗ khác: "Ngươi có biết bản thần đã lớn lên như thế nào không?"
Long Vương đang quỳ kia càng cúi thấp hơn và không nói gì nữa.
"Bản thần nghĩ, việc cấp bách hiện tại của Đông Hải không phải là thần."
"Một dân tộc có thành kiến, cho dù mạnh đến đâu rồi cuối cùng cũng sẽ bị thua."
Long Vương đã bị một đạo thần phong mãnh liệt không chút lưu tình đánh bay ra ngoài.
Còn ta thì bị một vòng tay bá đạo ôm lấy.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng màu cam tràn ngập, những nàng tiên bướm nhỏ dậy muộn vội vàng vén mây đen đang che kín bầu trời.
Trời, sáng rồi.
Hết.