1.
Trong văn phòng, Tô Quyên thấp giọng xin lỗi người phụ nữ trước mặt: “Xin lỗi 2 người, thật trùng hợp, máy in hôm nay bị hỏng, tạm thời không sửa được, hôm khác quay lại nhé?"
Người phụ nữ đó còn chưa kịp nói chuyện thì người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô đi về phía cửa, vừa đi vừa chửi: “Tối ngày đòi ly hôn, cô chỉ biết làm quá lên, đi về liền, thật xấu hổ!”
Tô Quyên nhìn hai vợ chồng đó rời đi, sau đó trào phúng nói: "Phụ nữ thời nay hở cái là đòi ly hôn, thật biết ra vẻ."
Nhìn thấy vẻ mặt ngạo mạn của chị ta, tôi kìm nén cơn tức giận, khen ngợi chị ta với vẻ ngưỡng mộ: "Chị Tô, chị thật tuyệt vời, chị đúng là bà mối xinh đẹp nhất ở đây."
Chị ta vuốt tóc đầy kiêu hãnh: “Đó là do tôi đã hòa giải được bao nhiêu gia đình đấy.”
“Chị Tô, nếu có người phụ nữ nào đó đến ly hôn do bị chồng bạo hành thì sao?” Tôi giả vờ tò mò hỏi. Chị ta tỏ vẻ khinh thường: “Ồ, lý do bạo lực gia đình không phải là vì người vợ không làm hài lòng người đàn ông của mình sao. Họ khóc lóc đòi ly hôn vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi sẽ không để họ đạt được mong muốn của mình”.
Tôi mỉm cười rồi quay lại với công việc của mình.
Lúc này, một cô gái tức giận khác đến xin ly hôn, theo sát là một chàng trai luôn thừa nhận lỗi lầm của mình và cố gắng ngăn cản cô.
"Xin lỗi cô Hà, hôm nay mạng của chúng tôi không hoạt động nên chúng tôi không thể xử lý đơn cho cô được."
Tô Quyên tiễn hai vợ chồng đi như thường lệ và nhướng mày tự hào với tôi.
Tôi cưỡng lại ý muốn tát chị ta và giơ ngón tay cái lên với vẻ ngưỡng mộ.
Sau khi tan sở, tôi tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường, lướt vòng bạn bè của Tô Quyên mười phút trước.
Trên màn hình, Tô Quyên cầm một tấm giấy chứng nhận màu đỏ và mỉm cười rạng rỡ, kèm theo dòng chữ: Tôi sẽ bảo vệ gia đình của bạn.
Bốn chữ màu đỏ “Đẹp Nhất Hồng Nương” (Tối Mỹ Hồng Nương) trên tấm giấy chứng nhận khiến tôi đỏ mắt. Dần dần, bốn chữ này chồng lên vết máu đỏ tươi vào ngày mẹ tôi qua đời.
Ngày mẹ mất, tôi đang vui vẻ chạy về nhà với tấm bằng.
Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy mẹ tôi nằm trên vũng máu, bà nắm chặt tờ đơn ly hôn trong tay, yếu ớt mỉm cười với tôi: “Nhan Nhan, sống tốt nhé.”
Tôi lấy tờ đơn đầy máu từ tay mẹ ra, không khỏi nghĩ rằng nếu mẹ tôi ly hôn thành công, bà sẽ không rời xa tôi.
Ba ngày trước, mẹ lại đưa tôi đến văn phòng đăng ký ly hôn, trước cửa sổ là cùng một người phụ nữ với nụ cười đạo đức giả.
“Xin chào, hôm nay chúng tôi có thể làm thủ tục ly hôn được không?” Mẹ tôi lòng đầy hy vọng hỏi chi ta.
Cô chế nhạo: "Sao bà lại đến nữa? Internet hỏng rồi, không làm được."
Khi mẹ tôi thất vọng dắt tôi ra khỏi đó, tôi nghe thấy tiếng chị ta cười khẩy: “Chị ơi, một tháng chị tới 10 lần. Nếu có thời gian như thế này thì chị ráng phục vụ người đàn ông của chị cho tốt đi, để không bị đánh mỗi ngày."
Mẹ tôi dừng một chút, rồi chậm chạp ra khỏi Cục Dân Chính.
Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn bức tường, ảnh của cô ấy được dán ở bên cạnh, phía trên có dòng chữ màu đỏ:
"Xin chúc mừng nhân viên Tô Quyên của chúng ta đã được trao danh hiệu Bà Mối Xinh Đẹp nhất"
Khi chúng tôi về đến nhà, ba tôi đã đợi chúng tôi ở cửa với một chai rượu.
Giây tiếp theo, mẹ tôi bị túm tóc lôi vào nhà, hồi lâu mẹ với cái mũi bầm tím, mặt mũi đầy máu, ôm lấy tôi nói: “Mẹ xin lỗi.” , Nhan Nhan, mẹ không thể chịu đựng được nữa."
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Tô Quyên trên màn hình, đầu tôi như muốn nổ tung, tôi nhíu mày, tắt điện thoại và tự nhủ, không cần gấp.
2.
Tôi đến đây sáu tháng trước, ngày đầu tiên, lãnh đạo dẫn tôi đến gặp Tô Quyên và nhờ cchị ta dẫn dắt tôi.
"Thạch Nhan, đi mua đồ uống cho tôi trước." Tô Quyên ngạo nghễ liếc nhìn tôi một cái, sau đó vặn eo đi đến phòng giám đốc.
Một cô gái đi tới vỗ nhẹ vào vai tôi: “Đi theo Tô Quyên, tự cầu đa phúc!”
"Tôi không đồng ý với những gì cô nói. Chị ấy là bà mối xinh đẹp nhất." Ngay lập tức, có một đồng nghiệp bật cười nham hiểm.
“Loại danh hiệu tổn hại âm đức này chúng tôi từ chối nhận, làm sao có thể vui trên sự đau khổ của người khác!”
Khi anh ta nói điều này, mọi người đồng loạt cười.
Những ngày sau đó, tôi bận rộn làm theo những sai bảo khác nhau của Tô Quyên mỗi ngày.
Một tháng sau, cuối cùng cô ấy cũng nhìn thẳng vào mặt tôi và bày tỏ ý định một cách thần bí là muốn dạy cho tôi kinh nghiệm tìm chỗ đứng ở nơi làm việc.
Ngoài mặt tôi tỏ ra tôn trọng nhưng trong lòng lại giễu cợt: “Cứ khoe đi. Chẳng bao lâu nữa, danh hiệu khiến chị tự hào như vậy sẽ đẩy chị xuống vực sâu.”
Sau đó, Tô Quyên thường chia sẻ những câu chuyện thành công của chị ta với tôi, và tôi tỏ ra hết sức ngưỡng mộ, trong mắt chị ta, tôi là fan trung thành của chị ta trong đơn vị.
Hôm nay chị ta hào hứng nhờ tôi giúp chị ta nghĩ câu trả lời cho buổi phỏng vấn, tôi khó hiểu nhìn chị ta, còn chị ta kiêu hãnh nhìn quanh văn phòng: “Thứ sáu tuần này, đài truyền hình thành phố sẽ đến chỗ chúng ta phỏng vấn.”
"Chị Tô, chúng ta sẽ được quay phim sao?" Tôi hào hứng hỏi chị ta.
Chị ta chọc mạnh vào trán tôi: “Em đang nghĩ gì vậy? Bộ em cũng là bà mối xinh đẹp nhất à?”
Sau khi dặn tôi viết bài phỏng vấn cẩn thận, chị ta chạy ra báo tin vui cho người thân, bạn bè.
Nhìn thấy chị ta đi ra ngoài, một đồng nghiệp trong cơ quan tức giận nói: “Sao chị ấy lại toàn được đồ tốt nhỉ?”
“Cứ chờ xem, không phải không báo, mà là chưa báo.”
Thấy ánh mắt của tôi đang dán chặt vào người đồng nghiệp vừa nói, một đồng nghiệp khác kéo mạnh cô ấy, lặng lẽ liếc nhìn tôi: “Đừng nói nữa, có người trừng mắt với cô kìa!”
"Hừ, tôi không sợ cô đâu, đồ nịnh nọt."
Tôi thản nhiên mỉm cười, ngồi xuống, mở tài liệu ra và bắt đầu soạn lời cho cuộc phỏng vấn.
Cuối cùng cũng đến lúc thể hiện, còn không để Tô Quyên ăn đủ sao?
Bình luận facebook