-
Phần V END
PHIÊN NGOẠI (KỶ LỘC VÂN TRÙNG SINH):
(Tiểu An: Hoàn cảnh của phiên ngoại này là Kỷ Lộc Vân trùng sinh và nhớ được kiếp trước nhưng truyện vẫn được kể dưới góc nhìn của nữ chính).
***
Ta vừa sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ.
Bên ngoài thôn có một tòa tháp chuyên để vứt bỏ trẻ sơ sinh.
Những đứa trẻ bị bỏ ở đó không có nam hài, chỉ toàn nữ hài.
Những nữ hài ấy chỉ có một kết cục, không phải ch.ế.t vì đói thì cũng bị chuột bọ cắn ch.ế.t.
1.
Trong tòa tháp chồng chất xương trắng của những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mỗi khi đêm xuống, tiếng trẻ con khóc nỉ non vang vọng khắp cánh đồng.
Người trong thôn đều không dám đi qua đó, luôn tìm cách đi đường vòng.
Thật là buồn cười, nếu không làm gì trái với lương tâm, cần gì phải sợ hãi?
Mà sự thật chính là như vậy.
Gần như toàn bộ những đứa trẻ sơ sinh chào đời là nữ tử, đều nằm ở đây.
Còn ta là nữ hài tử duy nhất sống sót trong tháp.
2.
Ta được cha nuôi nhặt về.
Cha ta là một ông góa, kiếm sống bằng nghề bán đậu hũ trong thành.
Cả đời ông không con cái, sau khi thê tử kết tóc mất sớm ông cũng không tái giá.
Hôm ấy, trấn trên có một khách hàng lớn muốn đặt trước một mẻ đậu hũ.
Cha ta trên đường về đi ngang qua tòa tháp, đã nhặt ta về.
Còn vì sao cha chỉ nhặt một mình ta à?
Vì những đứa trẻ khác đều đã ch.ế.t.
Mà ông cũng chỉ đủ sức nuôi một đứa trẻ.
Ta tuy không phải là nữ nhi thân sinh của cha, nhưng cha luôn xem ta như hòn ngọc quý trên tay.
Cha chọn cho ta một cái tên, theo họ Tạ của ông, tên là A Man.
Trong ký ức của ta, cha chưa bao giờ mắng ta một câu.
Khi ta ghé vào cửa hàng đậu hũ nhìn ngắm dòng người đi lại, ta thấy tiểu nữ hài đều được búi tóc thật đáng yêu, còn được mang trâm cài xinh xắn.
Ta thực hâm mộ, nhưng ta cũng không cần.
Ta biết, cha mỗi ngày kiếm tiền vất vả nhường nào.
Nửa đêm về sáng đã dậy xay đậu dưới ánh đèn dầu.
Năm này qua năm khác, lưng ông cũng dần còng xuống.
Nhưng ta không biết.
Ngày đó trong mắt ta chỉ toát ra một ánh nhìn hâm mộ thôi, nhưng tất cả đã lọt vào mắt cha.
Hai ngày sau, ta nửa đêm chợt tỉnh.
Mơ mơ màng màng nhìn thấy cha dưới ánh đèn dầu, ông đang ngồi trước gương, thật cẩn thận tập búi tóc chính mình.
Chiếc gương kia là cha kiếm riêng về cho ta, đối với ông nó hơi nhỏ một chút.
Cha vụng về tìm góc độ để búi tóc, giữa hai ngón tay là một chiếc trâm hình hoa thược dược màu hồng, nhỏ nhắn xinh xắn.
Ta lập tức trợn tròn mắt, nhưng không để lộ mình đã tỉnh.
Mũi ta bắt đầu chua xót, ta sợ nước mắt sẽ khiến cha phát hiện. Vậy nên ta lặng lẽ nhắm mắt lại, làm bộ đang ngủ say.
Ngày hôm sau, ta vừa tỉnh lại, cha liền mở lòng bàn tay ra, đưa chiếc trâm cài hình hoa ra cho cha xem.
“A Man, con thích món quà bất ngờ này không?”
Ta không nói nên lời, vừa rơi nước mắt vừa gật gật đầu.
Cha dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt cho ta, sau đó giúp ta búi tóc thật đẹp, cài trâm hoa lên.
Ông búi tóc thuần thục như vậy chính là thành quả của cả đêm lén tập luyện.
“A Man nhà ta là tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu nhất trên đời.”
Cha nhìn ta cười hiền từ: “A Man đừng khóc, tiền bạc mất đi còn kiếm lại được, A Man là thứ quý giá nhất của cha.”
Sau đó ta mới biết, chiếc trâm hoa kia, đối với người bán đậu hũ như nhà ta mà nói chính là đồ vô cùng xa xỉ.
Cha phải ăn mặc cần kiệm gần hai tháng.
3.
Ta cũng không ngờ, cha sẽ cho ta đến trường học.
Nữ tử đọc sách biết chữ cũng không hiếm.
Nhưng thường tiểu thư nhà quý tộc mới có cơ hội này.
Cha lại cho ta cơ hội đứng trên vai ông, hướng về tương lai tốt đẹp hơn.
Lòng ta nghẹn lại.
Ta âm thầm hạ quyết tâm phải trở nên thật nổi bật, không thua nam tử, để cho cha được hưởng những ngày tháng tươi đẹp.
May mà, hàng xóm trên phố này đều là người tốt.
Lý tẩu tử đanh đá thường giúp ta vá xiêm y.
Trương bà bà hòa ái thường cho ta những món ăn vặt ngon nghẻ.
Trình thúc thúc không thích nói nhiều, nhưng khi thấy ta dùng nhánh cây làm bút viết trên nền đất, mỗi tháng thúc ấy đều nhất quyết đưa giấy bút bán không được sang cho ta.
Trái lại với Trình thúc thúc, con trai của thúc ấy, Trình Sơ Ngôn, lại nói rất nhiều.
Người này rõ ràng tên là Sơ Ngôn mà sao lúc nào cũng quấn lấy ta lải nhải không ngừng.
Ngày đầu tiên đến trường, thầy xếp cho ta ngồi cạnh huynh ấy.
Kết quả là huynh ấy ríu rít bên tai ta, lúc thì hỏi ta muốn ăn thịt khô mình mang từ nhà đến không, lúc lại hỏi ta sao viết chữ đẹp vậy, chưa yên được bao lâu lại lấy quạt ra quạt qua quạt lại hỏi ta có nóng không.
Ta cảm thấy Trình Sơ Ngôn ảnh hưởng đến việc nghe giảng của mình nên không thèm để ý đến huynh ấy.
Thậm chí còn tức giận hất cái quạt của huynh ấy ra.
Động tĩnh quá lớn nên bị thầy phát hiện.
Trình Sơ Ngôn bị phạt mười roi vào lòng bàn tay, tay huynh ấy sưng lên, mắt rơm rớm nước.
Ta nghĩ có lẽ huynh ấy sẽ giận ta.
Nhưng kết cục là Trình Sơ Ngôn vẫn kiên trì không thôi, ngày hôm sau lại đặt trên bàn ta một ít điểm tâm.
Có bạn học châm chọc xuất thân của ta, cười nhạo ta không cha không mẹ.
Trình Sơ Ngôn lập tức đứng lên đánh tên kia một trận, đấm bay một cái răng của hắn.
Cha tìm tới tận nhà bắt mấy tiểu tử kia xin lỗi ra, tiện đường còn cầm một rổ đậu hũ cho Trình gia.
Ta đến tìm Trình Sơ Ngôn nói lời cảm ơn, liền thấy mặt huynh ấy đỏ lên.
Ta nghĩ.
Huynh ấy thật kỳ quái.
4.
Ta học rất giỏi, thầy nói ta là học sinh thông tuệ nhất thầy từng dạy.
Nhưng sau đó thầy lại nhìn ta thở dài: “Ai da… Sao A Man lại là nữ tử chứ?”
Đúng vậy, nữ tử làm quan, gần như chưa từng có tiền lệ.
Ta liều mạng học hành vì muốn thay đổi vận mệnh, nhưng giới tính kia thì từ khi sinh ra đã là thứ không thể thay đổi.
Con đường của ta đã được chú định sẽ khó đi hơn của nam tử.
Nhưng ta quyết tâm không vì vậy mà dừng bước.
Năm tháng trôi qua, ta cùng Trình Sơ Ngôn dần dần lớn lên.
Huynh ấy học hành kém xa ta, chỉ thích tập võ luyện kiếm, nghiên cứu binh pháp.
Dưới sự kiên trì của ta, cuối cùng cha cũng bớt vất vả đi chút ít.
Ban đầu ta viết thư thuê cho người ta.
Sau đó, thấy chữ ta đẹp, rất nhiều người đến thuê viết thư pháp lên quạt, viết câu đối.
Năm ta mười lăm tuổi, kinh thành có một đợt rung chuyển.
Đầu tiên là Tấn vương điện hạ trở thành tân hoàng, Thẩm quý phi tiền triều định trốn đi thì đúng lúc bị tân triều hoàng hậu Kỷ Lộc Vân bắt gặp.
Nàng ấy chủ động cho Thẩm quý phi lưu lại bên người hoàng thượng.
Tân hoàng vui mừng, phong Thẩm quý phi là Chỉ phi tân triều.
Nghe thấy mọi người bàn tán, nói hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ hiền từ độ lượng, ta nhíu mày.
Hoàng hậu Kỷ Lộc Vân, không hiểu sao ta thấy cái tên này thật quen thuộc.
Giống như bằng hữu cũ lâu ngày gặp lại.
Trình Sơ Ngôn ngồi vắt vẻo trên tường, ném cho ta một ít điểm tâm.
“Hiền từ độ lượng gì chứ, ta thấy nàng ấy căn bản là không yêu hoàng đế mà thôi.”
Ta có chút lo lắng huynh ấy gặp họa từ miệng mà ra, vội vàng ngăn lại: “Nói bậy gì đó! Huynh đừng trèo tường nữa, không sợ ngã à?”
Huynh ấy chỉ lớn hơn ta ba tuổi, mà bây giờ vóc dáng đã thực cao lớn.
Vẻ ngoài cũng rất anh tuấn, mỗi lần lên phố, không ít tiểu cô nương sẽ nhìn huynh ấy mà đỏ mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, huynh ấy có chút mất tự nhiên dời mắt đi chỗ khác.
“A Man, ta muốn đi tòng quân.”
“Ta muốn tạo tiền đồ, đến khi ta trở về…”
Huynh ấy đột nhiên nói lắp, tai đỏ lên, thần sắc có vài phần trốn tránh.
Thân thủ của huynh ấy ta biết, nhưng tòng quân vẫn luôn có vài phần hung hiểm.
Ta chân thành chúc: “Muội chúc huynh tiền đồ như gấm, bình an trở về.”
5.
Trình Sơ Ngôn đi rồi, ta lại dốc sức học hành như trước.
Ta làm thơ, viết văn, bất tri bất giác được lưu truyền khắp phố.
Lại có thêm sự tiến cử của thầy, ta được lên kinh dự khoa thi dành riêng cho nữ tử.
Vị Kỷ hoàng hậu trong lời đồn kia không chỉ ngồi yên trong hậu cung chờ hoàng đế sủng ái mà bản lĩnh cũng rất lớn.
Nàng ấy tổ chức lớp học cho nữ tử, sáng lập khoa khảo cho nữ tử, thậm chí bổ nhiệm rất nhiều nữ quan.
Quyền lực trong tay nàng ấy vượt xa một hoàng hậu bình thường.
Cho dù nhiều người phản đối nhưng một loạt thay đổi này cũng không ngừng lại.
Ta nghe những nho sinh nhục mạ Kỷ hoàng hậu, trong lòng thập phần khinh thường.
Tư tưởng giam cầm hạn chế phụ nữ chẳng phải bắt nguồn từ Đổng Trọng Thư thời Tây Hán sao?
Nho sinh hầu như chỉ biết nói suông.
Nữ tử đọc sách, làm quan, chưa chắc đã không thông tuệ bằng nho sinh.
Cha rất cao hứng, cầm thiếp mời tham gia khảo thí của ta nhìn đi nhìn lại, sờ tới sờ lui.
“A Man, con ngoan của cha, con thật sự sẽ có tiền độ rộng mở!”
Tiền bạc ta tích cóp mấy năm nay cũng đã đủ cho cha an hưởng tuổi già.
Ngay từ đầu ta thật sự đắn đo, không biết cha có đồng ý rời quê hương không.
Mắt cha nhòe nước.
“A Man, đã lên lúc con lên kinh và thể hiện mình.”
“Cha tin con sẽ giúp người trong thiên hạ có cuộc sống tốt hơn.”
Ngày ta lên kinh thành, trời mưa nhỏ.
Tâm trí ta hào hứng không thôi.
Người cả phố đều đến tiễn ta.
Lý tẩu tử làm cho ta một bộ y phục mới, Trương bà bà nhét cho ta cả một bao đồ ăn.
Trình thúc bối rối đưa cho ta một cái tay nải: “Đây là mực khói thông ta nhờ người ta tìm, khi viết sẽ không có cặn lưu lại.”
Mắt ta ướt nhòe, bọn họ đang lo ta lên kinh thành bị người ta xem thường.
Cha ta cười ha hả, cùng ta nói lời cảm tạ mọi người.
Trong tay nải Trình thúc đưa, ngoài mực ra còn có một cái túi vải nhỏ.
Mở ra bên trong là một đôi bao tay làm bằng da hươu.
Nhìn rất giống đồ vật từ biên quan, có lẽ có ai đó nhờ Trình thúc tặng cho ta.
Kinh thành này, dù có hung hiểm thế nào, ta cũng quyết định sẽ đi!
6.
Chỉ là ta không ngờ, mọi việc thuận lợi hơn ta tưởng rất nhiều.
Bài khảo thí cho nữ tử cũng không đơn giản.
Ta đọc đủ thứ thi thư những vẫn phải cảm thán trước tầm nhìn rộng lớn của con người.
Tên ta được ghi trên yết bảng, được vào thi đình.
Cha mừng vô cùng.
Ta tập trung chuẩn bị thi đình, nhưng khi bước chân vào đại điện khảo thí, ta đột nhiên có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Cách màn che, giọng Kỷ hoàng hậu dường như hơi run run.
Sau khi ta đáp đề, nàng ấy xốc màn che lên, cuống quít chạy xuống đại điện.
Kỷ hoàng hậu cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng khi nhìn ta mắt lại hơi rưng rưng, giống như nàng ấy với ta là bằng hữu xa cách lâu ngày gặp lại.
Những người khác đều cúi đầu không dám mạo phạm.
Nhưng ánh mắt của nàng ấy khiến ta nhất thời quên tránh đi.
Thi đình kết thúc, ta trúng nữ Thám Hoa.
Nữ Trạng Nguyên cùng nữ Bảng Nhãn đều là tài nữ nổi danh kinh thành, nhìn xa trông rộng, tài năng hơn ta rất nhiều.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, ta thua tâm phục khẩu phục.
Nữ tử làm quan, con đường trước mắt nhất định sẽ rất khó đi.
Kỷ hoàng hậu so với tưởng tượng của ta hiền hòa hơn nhiều, nàng ấy đối xử với ta cũng rất khác biệt.
Không chỉ thường xuyên triệu kiến ta vào cung, còn hay ban thưởng cho ta.
Chỉ là đôi khi nàng ấy lầm bầm lầu bầu gì đó với ta, ta nghe không hiểu.
Cái gì mà vì sao nàng ấy lại cản Chu Tấn vào kinh chậm đi ba năm, rồi vì sao nàng ấy lại ngăn Thẩm Chỉ trốn đi.
Ta chẳng hiểu gì.
Có lúc nàng ấy còn cầm tay ta, khóe mắt đỏ hoe.
“Cảm ơn ngươi, A Man.”
“Cảm ơn ngươi lại xuất hiện bên ta lần nữa.”
7.
Ta không ngờ, quan hệ của đế hậu cũng không hòa thuận như lời đồn.
Chu Tấn thân là hoàng đế mà hoàng d.â.m vô độ.
Mỗi ngày không màng triều chính, chỉ thích vui đùa chốn hậu cung với Chỉ phi.
Còn xây cả “tửu trì nhục lâm” (*), càn rỡ không giống vua một nước chút nào.
(*) Tửu trì nhục lâm: Suối rượu rừng thịt, là một trong những thú ăn chơi sa đọa bậc nhất của Trụ Vương - vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.
Những công trạng của hoàng đế được truyền ra ngoài, thật ra đều là hắn trộm danh của Kỷ hoàng hậu.
Những vị quan đồng liêu với ta dường như cũng bất bình thay Kỷ hoàng hậu.
Kỷ hoàng hậu cũng chán ghét hoàng đế.
Ta từng tận mắt thấy một lần Chu Tấn dắt tay nàng ấy.
Ngay sau khi hắn rời đi, Kỷ hoàng hậu chán ghét lau đi lau lại tay ngay trước mặt mọi người.
Ta cũng lén lút nghe được, thừa tường trẻ tuổi trong triều trước khi vào triều từng là mưu sĩ trong phủ Kỷ hoàng hậu.
Lúc đầu ta không tin, nhưng đến khi nghe thấy thừa tướng say rượu gọi hoàng hậu một tiếng tiểu thư thì ta tin rồi.
Những chuyện này ta cũng hiểu, nên biết càng ít càng tốt.
Nhưng Kỷ hoàng hậu có lẽ thực sự coi ta là người quen cũ.
Đối xử với ta thân mật khăng khít như bằng hữu.
Ta từng bước từng bước đi vào trung tâm quyền lực.
Đứng trên đài cao, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ.
Cha ta được ở trong tòa nhà lớn, sống cuộc sống mà ta luôn muốn mang đến cho ông.
Ta thực vừa lòng, nhưng vẫn bất an với tình trạng hiện tại.
Thiên hạ này quá nhiều người đang phải khổ.
Ta lăn lộn 5 năm trên chốn quan trường.
Cho đến một ngày, Chu tấn lại nổi điên.
Hắn lấy ra một phần ba quốc khố.
Thậm chí trong đó còn có lương thảo dành cho 30 vạn quân sĩ nơi biên quan.
Mà lý do chỉ vì hắn muốn tu sửa một tòa Trích Tinh Đài thật đẹp cho Chỉ phi.
Nực cười làm sao, ta nghĩ đến Trình Sơ Ngôn vì đất nước, vì tiền đồ mà chạy đến tận biên quan.
Ở đó còn có ngàn ngàn vạn vạn người như Trình Sơ Ngôn, bọn họ bỏ lại gia đình nhỏ vì đại nghiệp.
Vậy mà chỉ vì một tên quân vương ngu xuẩn lại bị c.h.ế.t đói ch.ế.t rét nơi biên quan.
Đáng giá không?
Chiến binh lâm trận bỏ thây, mỹ nhân dưới trướng vẫn say hát hò! (*)
(*) Câu gốc: 战士军前半死生,美人帐下犹歌舞, trích từ bài 燕歌行 (Yên Ca Hành) của nhà thơ Cao Thích. Bản dịch thơ: Nguyễn Minh.
Người như vậy, xứng đáng làm quân vương sao?
Trong tẩm cung, Kỷ hoàng hậu đập vỡ nghiên mực ngay trước mặt ta, hai mắt đỏ ngàu.
“Ta phải thay trời hành đạo!”
Sau đó nàng ấy một tay ôm mặt, một tay nắm chặt tay ta.
Ta cầm khăn lau mặt cho nàng.
“Nương nương, phản đi.”
Ta nghe thấy giọng mình nói ra thật bình thản.
Nhưng máu trong người đã sôi sùng sục.
8.
Tự mình đi vào con đường làm phản, cũng không phải việc gì khó.
Một nữ tử mệnh tiện như ta, đi được đến bước này, đã hơn nhiều người.
Chu Tấn là một hoàng đế ham hưởng lạc.
Vậy hắn cũng sẽ ch.ế.t trong một buổi hưởng lạc.
Hắn hoang d.â.m vô độ, dẫn tới thân thể hư yếu, cuối cùng bệnh không dậy được, nằm liệt giường không nói nổi một câu.
Thật là một kết cục hoàn mỹ.
Chỉ phi bị cạo đầu nhốt vào Phật đường, thắp hương lau đèn cho đến cuối đời.
Kỷ hoàng hậu dựa vào long thai trong bụng, bước lên chấp chính.
Trừ bỏ nàng ấy và thừa tướng, chỉ có ta biết hài tử ấy từ đâu mà tới.
Rốt cuộc thì thừa tướng hàng đêm vào cung, xuyên qua lối đi tối tăm nhỏ hẹp lẻn vào tẩm cung hoàng hậu.
Chính ta là người cầm đèn dẫn đường.
Những thế lực còn sót lại của hoàng đế cũng bị giải quyết nhanh gọn.
Ba mươi vạn đại quân biên quan, trải qua chuyện cắt lương thảo, sớm đã bị Kỷ hoàng hậu lung lạc.
Trùng hợp là Yến đại tướng quân nơi biên quan có một tân phó tướng đắc lực.
Họ Trình, tên Sơ Ngôn.
Là đồng hương của ta.
Kỷ hoàng hậu là người nhân hậu, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến việc nàng cường hãn chấp chính.
Vào năm thứ mười ta rời quê hương, nàng ấy rốt cuộc cũng thay đổi thiên địa.
Kỷ Lộc Vân không còn là hoàng hậu nữa, mà đã trở thành nữ đế độc nhất.
Thừa tướng từ quan rồi đột ngột qua đời.
Cũng chỉ có ta biết thừa tướng là giả ch.ế.t để vào cung, bầu bạn bên cạnh nữ đế.
Ta đi theo nữ đế mười năm.
Cuối cùng cũng đạt đến vị trí dưới một người, trên vạn người.
09
Hoàng đế cùng thừa tướng đều là nữ tử.
Quan niệm nam tôn nữ ti không còn tồn tại nữa.
Tòa tháp để vứt bỏ nữ hài cũng bị phá bỏ.
Trong luật viết rõ ràng không được vứt bỏ nữ hài.
Trường học cũng đầy nữ tử, không còn chỉ là thiên hạ của nho sinh.
Luân thường đạo lý cũng không còn theo hướng kìm hãm nữ tử nữa.
Ngày càng nhiều nữ tử có thể đi học, có thể làm quan.
Chúng ta đã cùng nhau cởi bỏ gông xiềng ngàn năm.
Nữ đế ban cho ta tên tự là “Kim Nghi”.
Nàng nói hàm nghĩa là “Kim niên kim thời, nghi đắc giai thần”.
Ta rất thích tên tự này.
Chỉ là Trình Sơ Ngôn có chút ủy khuất cắn cắn tai ta: “Tên tự không phải đều lấy từ tên phu quân sau ngày tân hôn sao, sao hoàng thượng không lưu lại cho ta chút cơ hội nào vậy?”
Ta đẩy đẩy khuôn mặt anh tuấn của huynh ấy ra.
Cách đó không xa, cha ta đang đứng nhìn với nụ cười trêu chọc.
(Hoàn phiên ngoại)