• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Ám vệ của hoàng hậu (2 Viewers)

  • Phần I

1.

Ta kéo thân hình mệt mỏi hành lễ với Thẩm hoàng hậu.

“Kim Nghi, lần này ngươi làm thật nhanh gọn.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm hoàng hậu nở nụ cười hài lòng.

Nàng ta ném một mẩu vàng nhỏ xuống mũi chân ta.

“Chỉ là mùi máu trên người ngươi quá nồng, ta không thích.”

Đêm nay ta phụng mệnh Thẩm hoàng hậu, gi.ế.t mấy tên tham quan có ý định đối nghịch với nàng ta.

Chỉ vì mấy ngày trước đây bọn họ không biết sống chết dám buộc tội Thẩm hoàng hậu.

Bọn họ tham, thậm chí còn tham hơn Thẩm hoàng hậu, cho nên bọn họ phải chết.

Trên vạt áo ta còn vương máu tươi.

Phải tốn chút sức mới gi.ế.t được một tên võ quan cuối cùng, khi ta ch.é.m đứt cổ hắn, kiếm của hắn cũng khiến tay trái ta bị thương.

Trong lòng ta khẽ thở dài, xem ra lần sau gi.ế.t người xong, còn phải tắm gội xông hương rồi mới quay về phục mệnh.

Thẩm hoàng hậu mất kiên nhẫn phất phất tay.

Ta tự ẩn mình vào trong bóng tối.

Đại cung nữ bên người nàng ta ôm tới một con mèo.

Ta nhận ra, đó chính là con mèo đêm qua ta cho ăn trong Ngự Hoa Viên khi trực đêm.

Không biết lạc ra từ cung nào, một chân còn bị chặt đứt, đang gian nan cầu sinh.

“Thật đáng thương…”

Ánh mắt Thẩm hoàng hậu đầy nhu hòa, toát ra sự thương cảm.

“Mau mang thuốc trị thương đến đây cho bổn cung.”

Sau đó nàng ta ôm con mèo vào ngực, vuốt ve bộ lông đã được tắm rửa sạch sẽ của nó.

“Tiểu đáng thương, bé ngoan, mạng của ngươi cũng là mạng nha.”

Ta nhìn mà trong lòng cười lạnh.

Có đôi khi, ta thật sự muốn hỏi nàng ta.

Mạng mèo là mạng, vậy còn mạng người sao?

Thật ra ta đã biết đáp án.

Mạng người trong mắt nàng ta còn chẳng bằng cỏ rác.

2.

Sáu năm trước, tên ta không phải Tạ Kim Nghi như hiện tại.

Ta xuất thân nghèo khổ, chỉ vì là nữ nhi nên bị cha nương thân sinh ném bỏ trong một cái tháp bỏ hoang.

Cha nuôi là một ông lão bán đậu hũ ven đường.

Nếu không phải ông ấy nhặt ta về, có lẽ ta đã bị ruồi bu kiến gặm đến mất mạng.

Cha ta để kiếm được mấy lượng bạc vụn cũng thật vất vả.

Mỗi đêm canh ba ông đã thức dậy xay đậu, mùa đông khắc nghiệt nhưng kiện áo bông mặc ngoài đã rách nát cũng tiếc rẻ không đổi.

Ông đặt tên cho ta là A Man, mua cho ta váy áo đẹp, đưa ta đến trường học chữ.

Mấy hài tử ở trường bắt nạt ta, nắm bím tóc mắng ta là đồ không có nương.

Cha ta cả đời chưa từng nóng nảy với ai bao giờ, nhưng khi biết việc này ông đã tìm đến cửa nhà chúng nó, náo loạn bắt từng đứa một phải xin lỗi ta.

Cha luôn từ ái vuốt mái tóc ta.

“Cha chịu khổ chút không sao, chỉ cần A Man không phải chịu khổ là tốt rồi.”

Ta nói sau này ta sẽ thành công, nhất định sẽ mang rất nhiều rất nhiều tiền về cho cha.

Nhưng mà ông đã chết rồi.

Ta chỉ có thể quỳ gối trước nấm mồ lùm lùm, đốt một xấp tiền giấy thật dày.

Khóc đến mức cổ họng ứa máu, giọng nói trong trẻo của nữ nhi bị phá hủy hoàn toàn.

Người ch.ế.t rõ ràng là cha, nhưng ta cảm thấy mình cũng đã ch.ế.t theo rồi.

Từ ngày đó, tên ta không phải là Tạ A Man nữa.

Mà là Tạ Kim Nghi.

Kim đương Nghi lấy tính mạng kẻ thù. (*)

(*): Câu này nghĩa là Bây giờ là lúc lấy tính mạng kẻ thù, tác giả chơi chữ với tên nữ chính.

3.

Ngày cha ta ch.ế.t chính là đại lễ đăng cơ của đương kim hoàng thượng.

Khi đó Thẩm hoàng hậu vẫn còn là quý phi.

Nhưng mà là quý phi của tiên hoàng.

Thẩm quý phi khi chưa xuất giá có một đoạn tình cảm với Tấn vương điện hạ ở ngàn dặm xa xôi.

Tiếc là tiên hoàng lại chen vào, đoạt đi người trong lòng của chính đệ đệ mình.

Thế nhân đều nói Tấn vương là trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (*).

(*) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Anh hùng giận dữ vì hồng nhan, bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế.

Tấn vương vì Thẩm quý phi mà đuổi gi.ế.t đến tận kinh thành, đoạt ngôi vị hoàng đế cùng mỹ nhân.

Chỉ là ta không hiểu, chuyện tình yêu của các người, vì sao phải lấy tính mạng nhưng bá tánh nhỏ bé như chúng ta đây ra làm vật tế?

Tấn vương gi.ế.t toàn bộ phi tần trong cung, chỉ để lại đúng mạng của Thẩm quý phi.

Nhưng nàng ta lại thừa dịp đại lễ đăng cơ đang diễn ra mà chạy trốn.

Tân hoàng phát điên, ra lệnh cho Vũ Lâm Vệ bao vây mọi con phố.

“Thẩm Chỉ —— nàng còn không ra, trầm sẽ gi.ế.t sạch người trên con phố này!”

Chu Tấn đang chứng minh với Thẩm quý phi, hắn tình nguyện mang danh bạo quân cũng muốn lưu nàng lại bên người.

Lãng mạn ư?

Ta chỉ cảm thấy thật phẫn nộ và ghê tởm.

Sau đó, Thẩm Chỉ vẫn lẳng lặng trốn trong chỗ tối, không chịu hiện thân.

Chu Tấn ra lệnh một tiếng, khung cửa sổ giấy vốn sạch sẽ trắng tinh liền liền bị vấy máu đỏ.

Trương bà bà thường cho ta uống nước đường, Trình thúc thúc thường cho ta giấy bút, Lý tẩu tử thường vá xiêm y cho ta, còn có cha ta,……

Tất cả đều đã ch.ế.t.

Ta trốn trong lu nước, xuyên qua khe nứt nhỏ nhìn ra bên ngoài.

Ngực cha ta trúng một mũi tên, ông hét lên rồi ngã xuống dưới vó ngựa, quằn quại rên rỉ.

Có lẽ vì quá ồn ào, có người ch.ặ.t đứt đầu ông.

Máu của ông bắn lên mẻ đậu hũ ông vừa làm đêm qua, những miếng đậu hũ trắng nõn mềm mịn, giờ lại bị vấy đỏ chói mắt.

Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, rốt cuộc Thẩm Chỉ cũng chịu hiện thân.

Nàng ta chạy như bay nhào vào lồng ngực Chu Tấn, hai người gắt gao ôm nhau.

Thẩm Chỉ cũng không vô tội.

Nàng ta chỉ muốn xem Chu Tấn vì mình có thể làm đến mức nào.

Nàng ta căn bản không quan tâm những bá tánh vì mình mà ch.ế.t đầy đường.

Hai mắt ta đỏ bừng, bàn tay che miệng nổi lên gân xanh.

Ta liều mạng nuốt xuống tiếng kêu gào cuồng loạn trong lòng.

Ta lén nhìn Chu Tấn và Thẩm Chỉ đạp trên máu tươi, trong tiếng kêu gào thảm thiết ôm hôn nhau.

Cha ta làm đậu hũ, từ nhỏ ta đã ăn đến ghiền.

Nhưng từ đó về sau, ta không nuốt nổi đậu hũ nữa.

4.

Ta bán mình lấy mười lượng bạc.

An táng cho cha xong xuôi, ta gia nhập ám trang.

Đó là nơi bồi dưỡng sát thủ và ám vệ, tất cả đều là người không còn quan tâm đến mạng sống của mình.

Ta mới mười hai tuổi, nhưng ta không sợ.

Tính mạng của ta sớm đã chôn dưới nấm mồ kia cùng cha rồi.

Bàn tay đọc sách cầm bút cuối cùng vẫn nhuốm máu.

Cha cả đời lương thiện có lẽ vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được, có một ngày tay nữ nhi mình sẽ đoạt mạng người.

Vào ám trang này huấn luyện, không phải ngươi ch.ế.t thì là ta bỏ mạng.

Khi mới gia nhập ta gầy gò ốm yếu, nhưng ta không sợ đau cũng không sợ chết.

Cho nên, ta gãy xương không biết bao nhiêu lần, cũng chảy không biết bao nhiêu máu.

Sau sáu năm, ta gi.ế.t chết người huấn luyện, trở thành người sống sót duy nhất của ám trang.

Phương thức này giống như dưỡng cổ, người sống sót cuối cùng sẽ là cổ vương.

Đầu lĩnh mang ta tới trước mặt kẻ thần bí.

Người nọ xoay người, lấy tấm che mặt xuống, chăm chú đánh giá ta.

Trên mặt ta không để lộ sơ hở, nhưng máu trong người đã sôi trào.

Chu Tấn, ta lần nữa đứng trước mặt ngươi, tốn 6 năm.

Thông qua thí luyện là một việc rất khó.

Người thứ nhất tham gia, thể lực chống đỡ hết nổi rơi vào vạc dầu sôi, chỉ còn lại xương trắng.

Người thứ hai tham gia còn là ch.ế.t trong miệng hổ đói, xương cốt chẳng còn.

Ngày gặp Thẩm Chỉ, có ta và hai người khác cùng nhau quỳ dưới sàn.

Đột nhiên, Thẩm hoàng hậu xinh đẹp lộng lấy rút kiếm ra.

Kiếm của nàng ta đ.â.m thấu ngực ta, máu nóng phun ra bắn ướt nửa khuôn mặt.

Hai người kia cũng bị người hầu của nàng ta đ.â.m kiếm xuyên ngực.

Ta không rên một tiếng quỳ tại chỗ, Thẩm Chỉ nở nụ cười ngây thơ.

“Chọn nàng ta!”

Chu Tấn thân mật ôm eo Thẩm Chỉ, thấy nàng ta vui vẻ cũng cười vang.

Có người tiến lên nâng ta xuống chữa thương, hai người còn lại thì bị kéo ra ngoài.

Vết máu thật dài lưu lại trên mặt sàn sạch sẽ.

Tiếng cười lanh lảnh của Thẩm Chỉ lọt vào tai ta.

“Sao lại chọn nàng ta à? Vì nàng ta có thể chịu đau nha.”

“Thần thiếp nghĩ nàng ta da dày thịt béo, sau này có gì bất trắc có thể giúp thần thiếp chắn kiếm.”

Thẩm Chỉ, ngươi nhất định không thể tưởng tượng được.

Sau này, không chỉ không chắn kiếm mà ta còn tự tay bổ ngươi ra làm đôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom