10.
Tôi đột nhiên lùi về phía sau.
Tên hung thủ đứng dậy và đóng cửa lại, căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối. Vết thương ở chân không sâu nhưng máu chảy rất nhiều.
Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau, một bước cũng không dám lùi. Tôi biết nếu tôi bỏ trốn, con gái tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ động tác của hắn, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn.
Hắn đang từng bước đến gần tôi hơn. Khoảng chừng ba giây là hắn sẽ đến trước mặt tôi.
Hắn có một con dao găm trong tay và tôi chỉ có một cơ hội.
"Nhiên Nhiên! Mau trốn đi!"
Sau khi hét lên, tôi lấy điện thoại ra rồi ném đi. Có lẽ là trúng ngay giữa mặt, hung thủ đang vung dao điên cuồng.
Nhân cơ hội này, tôi cúi xuống ôm eo ném hắn xuống đất. Chiếc điện thoại và con dao găm lần lượt rơi xuống đất, tạo ra âm thanh nặng nề trên thảm.
Nhưng rốt cuộc, tôi đã bị thương ở chân, không thể tiếp tục dây dưa nữa vì vậy tôi liền giơ tay đấm thẳng vào tên hung thủ.
"A! Thằng khốn... à! Mày dám đến nhà tao để...!"
Không có con dao găm, vóc dáng nhỏ bé của hung thủ căn bản không phải là đối thủ của tôi.
Sau hơn chục cú đấm liên tiếp, tôi thở hổn hển còn hung thủ thậm chí không thể mở miệng.
"Anh... rốt cuộc anh muốn cái gì..."
"Trả lại con gái cho tao."
"Ở đây không có con gái anh? Anh nói... Nhiên Nhiên? Con bé không có ở đây, con bé đang ở nhà anh...Tôi và vợ của anh đã nói chuyện xong rồi..."
"Đồ súc sinh! Mày còn dám nhắc đến vợ tao à!"
11.
Vài phút sau, hung thủ đã bị tôi trói chặt. Cho dù thần tiên có tới đây cũng không thể cứu hắn được.
"Nhiên Nhiên?"
Tôi hướng vào phòng khách gọi hai lần nhưng không ai trả lời.
Tôi hơi hoảng sợ.
Kéo rèm ra, được ánh trăng mờ ảo chiếu vào, căn phòng cuối cùng cũng trở nên sáng sủa hơn.
Kéo theo cái chân bị thương, tôi tìm khắp nơi một vòng cũng không tìm thấy con gái.
"Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên!"
Tôi hét to hơn nhưng vẫn không có phản hồi. Không thể nào, vừa rồi tôi nghe rõ, đó là giọng của con gái tôi.
Chẳng lẽ hung thủ đã đánh thuốc mê con gái tôi rồi giấu đi trước khi mở cửa?
Chẳng lẽ tiếng “Bố” vừa nãy là con bé gọi trước khi hôn mê?
Tôi tức giận đến mức túm cổ áo gã hung thủ lên.
"Thằng khốn nạn, nói! Mày đem con gái tao giấu ở đâu?"
"Thật không có…con bé thật sự ở nhà anh…"
Thằng súc sinh đáng chết! Đến bây giờ vẫn còn nói dối!
Từ chiếc kẹp tóc của Nhiên Nhiên, đến con dao găm cũng ở đây, chưa kể tôi vừa nghe thấy giọng nói của con bé...
Vừa định đấm hắn một trận, tôi nhận thấy chiếc tủ cạnh TV có chút kỳ lạ.
Thông thường, các tủ trên tường nền đều có vách ngăn bằng kính. Mà tủ nhà hắn không chỉ có cửa tủ, hơn nữa còn có thể dễ dàng nhét vừa một người vào!
"Anh định làm gì?"
Nhìn thấy tôi đi về phía tủ, hung thủ trở nên lo lắng.
"Tôi đã nói rồi! Con gái của anh không có ở đây! Làm ơn, đừng mở cánh cửa đó! Làm ơn!"
Hắn lo lắng như vậy chỉ có thể chứng minh là Nhiên Nhiên ở bên trong.
"Bố đến rồi, Nhiên Nhiên đừng..."
Giọng của tôi đột nhiên im bặt.
Bởi vì tủ trống rỗng.
Không có gì trong đó cả?
Nhưng tại sao hắn lại lo lắng như vậy?
Tôi sững sờ một lúc thì tiếng khóc của con gái tôi lại vang lên bên tai tôi.
"Bố! Hãy cẩn thận!"
12.
"Con khốn kia! Là mày hại tao!"
Hung thủ đang chửi rủa ai đó, cơ thể hắn lao về phía tôi.
Chân tôi bị đau nên tôi ngã về phía tủ đồng thời làm vỡ vách ngăn!
Chiếc tủ hẹp còn tôi bị kẹt ở giữa không thể di chuyển được.
Gã hung thủ điên cuồng tiến tới rồi bóp cổ tôi.
"Đừng mở cánh cửa này! Tôi đã bảo rồi! Tôi đã bảo rồi mà!"
Tôi biết hung thủ bị cái gì kích thích, nhưng sức lực của hắn mạnh đến mức gần như bóp nát yết hầu của tôi.
Tôi muốn chống cự nhưng không thể, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh nào.
Hung thủ càng dùng thêm sức, móng tay dài của hắn làm rách da rồi cắm sâu vào thịt tôi.
"Tao muốn giết mày! Giết mày! Sau đó sẽ giết con khốn đó!"
Tôi tự hỏi "con khốn" mà hắn ta gọi là ai? Tôi chỉ biết là tôi không thể chết được, nếu tôi chết, con gái tôi cũng sẽ chết.
Nhưng tôi không thể làm gì khác ngoài việc để ý thức của mình dần dần rời xa tôi.
"Ờ-huh-"
Đột nhiên, bàn tay của hung thủ dần buông lỏng.
Một lượng lớn không khí trong lành ùa vào cổ họng, lập tức chiếm hết không gian trong phổi.
Cho đến khi tôi cảm nhận được chất lỏng sền sệt ấm áp trên yết hầu và vị rỉ sét trên lưỡi…
Máu!
Mũi dao xuyên qua cổ hung thủ, máu trào ra, tràn ngập miệng tôi!
Sau khi đẩy hung thủ ra, tôi kinh hoàng nhận ra có một người đứng đằng sau hắn. Thân hình gầy gò không ngừng run rẩy.
Máu phun khắp cơ thể con bé, không thể nhận ra được màu sắc trước đó của quần áo.
"Bố…"
13.
"Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên!"
Tôi bò tới rồi ôm con bé vào lòng. Con bé vô cùng sợ hãi, đôi môi run run không nói thành lời.
"Không sao đâu, hắn đã chết rồi... Ngoan nào, con giỏi lắm, con giỏi lắm."
Tôi ôm thân thể nhỏ bé của con gái trong tay, trong lòng đầy tự hào.
Con gái tôi đến nhìn con gà bị giết còn không dám, vậy mà bây giờ…cuối cùng con bé cũng đã trưởng thành rồi.
Nhưng tôi đúng là một người bố kém cỏi, tôi đến đây để cứu con gái nhưng cuối cùng chính con bé lại là người cứu tôi.
"Bố... gọi cảnh sát đi.", Âm thanh nghẹn ngào của con bé khiến tôi bừng tỉnh.
Đúng rồi, gọi cảnh sát.
Chiếc điện thoại bị rơi cạnh cửa, bị lấp dưới lớp thảm dày nên tìm không thấy.
Tôi buông con gái ra, rồi quỳ bò ra tới cửa và bắt đầu sờ soạng tìm kiếm.
Khi tôi chạm vào nó, một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu tôi.
Chờ cảnh sát đến thì nên giải thích như thế nào đây?
Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để cảnh sát biết con gái đã giết hung thủ được.
"Nhiên Nhiên, đợi lát nữa cảnh sát tới, con nói... nói là con hôn mê nên không biết gì cả. Khi tỉnh lại thì mọi chuyện đã biến thành như vậy, con nghe được..."
Nhưng lúc tôi đang nói thì cảm nhận được mình đã đụng phải thứ gì đó. Tôi nhặt lên thì thấy chính là chiếc thắt lưng vừa rồi dùng để trói hung thủ.
Tôi cũng không hiểu tại sao tên súc sinh đó lại có thể trốn thoát được...
Nhưng khi tôi chạm vào chỗ đứt trên thắt lưng thì tôi phát hiện ra nó bị dao găm cắt đứt, lập tức lông tơ của tôi dựng ngược lên.
Trong căn phòng này, còn có những người khác!
Sau đó, tôi nghe thấy một âm thanh "tách" không rõ.
Âm thanh phát ra từ chiếc tủ cạnh TV.
14.
Đừng nói đến con gái tôi, ngay cả tôi khi nghe thấy những tiếng động kỳ lạ này cũng nói năng trở nên lộn xộn.
"Không sao đâu, đừng sợ, có bố ở đây, có bố ở đây..."
Vừa nói, tôi vừa nằm xuống đất, nỗ lực sờ soạng tìm kiếm di động.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ. Ngôi nhà này quá tà môn, tôi không thể xử lý được nên cần phải nhanh chóng tìm được điện thoại rồi gọi điện báo cảnh sát.
Khi tôi chạm vào tủ giày, tôi bỗng nhiên nhìn thấy một luồng ánh sáng từ phía dưới lộ ra.
Lúc này tôi mới nhớ ra bởi vì sợ làm phiền vợ khi cô ấy đang ngủ nên trước khi đi tắm tôi đã đem điện thoại để ở chế độ im lặng.
Tôi lấy điện thoại di động ra có hơn chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều từ vợ tôi.
Tôi không có thời gian đọc tin nhắn, sau khi mở khóa điện thoại, tôi lập tức bấm số rồi gọi.
Sau khi bàn tay run rẩy bấm xong dãy số, tôi vẫn chưa bấm nút gọi...
Tôi hận không thể cho chính mình một cái tát. Đã là lúc nào rồi vẫn còn nghĩ đến việc gọi cảnh sát? Điều quan trọng nhất bây giờ là phải chạy trốn!
"Nhiên Nhiên, trước tiên chúng ta..."
Khoảnh khắc tôi quay lại, tôi ngây ngốc tại chỗ
Con gái tôi biến mất rồi.
Bình luận facebook