-
Chương 5
9.
“Tần Hoài, anh nói xem có phải anh không yêu em?” Tiểu Khả vừa uống hai ngụm Coca, lại không cẩn thận sặc hai cái, nhìn Tần Hoài.
“Sao có thể?”
“Tốt nhất không phải. Anh cũng đừng quên, lúc trước là em nhặt anh về từ trên nền tuyết lạnh, năn nỉ mẹ cho anh một ít đồ ăn, anh mới sống sót. Em bỏ học đi làm, anh mới hoàn thành việc học.”
“Đời này, anh chỉ có thể là người đàn ông của em, không thể phản bội em, càng không thể thích Tô Thiển.”
“Sẽ không, sẽ không.” Tần Hoài vuốt ve lưng Tiêu Khả, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người phụ nữ trung niên, tâm tình vẫn luôn thấp thỏm: “Anh chỉ đùa giỡn với bọn họ thôi.”
“Được rồi, hai đứa đừng ồn nữa, lo việc chính trước, di dời tại sản là việc phụ, chủ yếu vẫn là dựa theo quy tắc cũ." Người phụ nữ trung niên liếc nhìn bọn họ.
“Không được, mẹ! Lần này chúng ta không chỉ muốn biến Tô Thiển thành người thực vật, còn phải hủy đi khuôn mặt, cô ta quá xinh đẹp, con sợ cô ta sẽ quyến rũ Tần Hoài.”
“Tần Hoài chuyện này thành bại tất cả là do anh. Tô Thiển là một con dê béo, làm thịt cô ta, chúng ta sẽ giàu to.”
“Ba mẹ cô ta chỉ có một đứa con gái, chúng ta cứ làm theo kịch bản đã định, biến cô ta thành người thực vật, anh tận tình chăm sóc cô ta, cưới cô ta. Cưới cô ta xong có thể thừa hưởng quyền lợi bảo hiểm.”
“Mẹ, mấy năm mới có thể giết chết cô ta, con không thể chịu đựng việc chồng con chăm sóc cô ta lâu như vậy.” Tiểu Khả bĩu môi, phản bác.
“Sợ cái gì, cô ta cũng chỉ là cái xác không hồn, con cùng Tần Hoài muốn làm gì thì làm, ở trước mặt cô ta cũng được, cô ta cũng chỉ biết trợn mắt nhìn!”
“Ha ha ha ha. Ngẫm lại, liền cảm thấy thực kích thích.” Tiểu Khả cười xấu xa nhìn Tần Hoài.
Tôi chỉ cảm thấy người ướt đẫm mồ hôi.
Thật đáng sợ.
Đây là băng nhóm lừa đảo chuyên nghiệp, có tổ chức và có chủ mưu.
Trước đây họ đã trốn thoát bằng cách nào?
Tần Hoài, một người đàn ông có trình độ học vấn cao, tại sao phải nghe theo mệnh lệnh và sự khống chế của bọn họ?
Báo đáp ân dưỡng dục cũng quan trọng, nhưng có cần phải vi phạm pháp luật mà mất đi nhân tính.
“Thiển Thiển, báo cảnh sát đi, tôi đã lưu video lại rồi.”
“Đáng tiếc không thể dùng làm bằng chứng.” Tôi sợ hãi nói.
“Không, những thứ này là đủ rồi.”
"Chúng ta sẽ báo cảnh sát, nhưng không phải bây giờ."
Tôi muốn đòi lại công lý cho bản thân và những nạn nhân vô tội.
10.
Ngày Tần Hoài mời tôi đến biệt thự ăn tối, tôi giả vờ do dự mấy lần mới đồng ý.
Bạn tôi gắn một cái camera cúc áo trên cổ tôi.
"Thiển Thiển, tôi ở gần biệt thự, nếu có chuyện gì xin hãy báo ngay cho tôi." Bạn tôi sợ tôi xảy ra chuyện gì nên nhất quyết đi theo tôi.
“Tôi nhớ rồi, không phải nói ném cái ly làm tín hiệu sao.”
Thật sự tôi có chút sợ hãi.
Cứ nghĩ đến một con quỷ nằm cạnh tôi mỗi đêm, sẵn sàng đầu độc tôi bất cứ lúc nào, bàn tay ướt mồ hôi lạnh.
Hai ngày qua tôi đến trung tâm huyết học để lấy máu xét nghiệm, may mắn là trong cơ thể không có chất độc.
"Tô Thiển, thực xin lỗi, trước đây là anh sai rồi. Thực ra, anh rất yêu em, em có thể tha thứ cho anh được không?" Trên bàn ăn, Tần Hoài quỳ xuống đất, cầm một bó hoa hồng đỏ lớn thâm tình mà xin lỗi.
Từng cánh hoa tươi đẹp kia là biết bao sinh mạng của những cô gái khác.
“Như thế nào, mới có ba ngày liền bị tình thánh nhập sao?” Lên mạng search 36 kế quay lại với bạn gái đúng không? Tôi vừa sợ vừa tức giận nhưng vẫn không thể kiềm chế bản thân và mắng anh ta.
Tôi tức giận, không phải vì tôi vẫn còn chút luyến ái hay tình cảm nào với anh ta, mà vì anh ta, một tên khốn nạn, dám dùng thủ đoạn xấu xa như vậy để dụ dỗ các cô gái quay lại.
Anh ta nghĩ ai cũng là kẻ ngốc sao?
Thật muốn tán mấy bạt tai, nhưng tôi nhịn xuống.
Nhỏ không nhịn sẽ hại việc lớn.
“Anh biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái, nếu không cầu xin sự tha thứ của em, cả đời này anh sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.”
"Hôm nay là Thất Tịch, để anh tặng quà cho em nhé, Tô Thiển."
“Em biết không, anh đã mua nhà, cũng mua cho ba mẹ em một căn, anh biết em là con một, kết hôn cũng muốn ở cùng ba mẹ, nên anh đã cố gắng hết sức làm việc, anh muốn cho em một cuộc sống tốt đẹp, anh biết ba mẹ em có thể chê căn nhà này nhỏ, nhưng đây là thành ý của anh.”
Nói xong, anh ta rưng rưng nước mắt, run rẩy lấy ra hai tờ giấy chứng nhận bất động sản.
Thôi nào, ngày nay, bạn có thể nộp đơn xin cấp chứng chỉ bất động sản mà không cần phải đến đó hoặc lấy CMND.
Nếu không biết trước đây là chứng chỉ giả do anh ta làm thì có lẽ tôi đã cảm động rồi.
Anh ta cứ lải nhải ở đó làm tôi gấp muốn chết, chừng nào mới được ăn cơm đây.
“Tô Thiển có lẽ anh đi quá chậm, nên không thể đuổi kịp em, lạc mất em.”
"Nếu như đã định trước, anh chỉ có thể bảo vệ em đến thời điểm này, sau này không có anh,em có thể đi tiếp, chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn luôn xuất hiện làm chỗ dựa cho em. "
"Hôm nay anh đặc biệt nấu một bàn đồ ăn để xin lỗi em. Dì và Tiểu Khả cũng sẽ cùng chúng ta ăn xong bữa cơm rồi rời đi."
“Con gái, thật xin lỗi là dì sai rồi, thật sự cho rằng căn nhà này là của Tần Hoài, đều là lỗi của chúng ta, chúng ta xuất thân từ nông thôn, không có kiến thức, con đừng chấp nhất bà lão này.” Sau khi mụ già nói xong, bà đưa gấp cho tôi vài cọng đậu que.
Tôi nhìn mấy cọng đậu que cười cười không nói gì.
Thấy tôi thờ ơ, Tiểu Khả liền bưng tới một chén canh: “Chị, là do trước đây em không đúng, là em đã yêu thầm Tần Hoài, anh ấy không thích em, biết anh ấy có bạn gái em rất tức giận.”
“Những lời nói lúc trước chủ yếu là muốn chọc giận chị thôi.”
"Ồ? Thật sao?" Tôi vui vẻ nhận lấy chén canh, Tiểu Khả gật gật đầu.
Tôi đưa chén lên miệng, trong mắt Tiêu Khả gấp gáp đè nén: “Chị, uống nhanh đi, canh để nguội sẽ không ngon đâu. Đây là Tần Hoài đặc biệt hầm cho chị, đun lửa nhỏ đã ba tiếng rồi.”
"Được, vậy em nếm trước đi." Tôi đột nhiên đứng dậy, đem chén đặt ở trước miệng Tiểu Khả.
Sắc mặt Tiêu Khả lập tức tái nhợt vì sợ hãi, hất cái chén đi.
"Nào, uống đi, sao em không uống?"
"Ồ, thật đáng tiếc, súp ngon như vậy."
Tôi tấm tắc mà thở dài.
"Cô, cô, cô... Tô Thiển, là cô cố ý sao?" Tiêu Khả chỉ vào tôi, ngón tay run rẩy.
“Tôi cố ý cái gì?” Tôi nhướng mày, "Tôi cố ý không uống món canh cô bỏ thuốc diệt chuột, hay cố ý không ăn đậu que cô bỏ thuốc ngủ?"
“Tôi không có phúc ăn một bữa ăn thịnh soạn như vậy.”
“Làm sao mày biết?” Mụ già sửng sốt.
“Tôi cũng biết bà định làm tôi hôn mê rồi bật ga để tôi rơi vào trạng thái thực vật.”
Mụ già đột nhiên ý thức được điều gì: "Không được, Tiểu Khả, Tần Hoài, mau giết nó đi."
"Chúng ta đã bị lừa!"
Tiểu Khả vào bếp lấy dao, Tần Hoài muốn bắt tôi, tôi đá mạnh vào hạ thân hắn, chạy nhanh ra cửa.
Đúng lúc này, cảnh sát và bạn tôi xông vào.