-
Chương 1
1.
Sau khi làm xong ca đêm, tôi cầm bánh kem cùng quà về, lại phát hiện cửa nhà lại không mở được.
Tôi đã thử nhập mật khẩu nhiều lần nhưng đều sai.
Có lẽ tôi nhớ nhầm vì hôm nay đã thực hiện ca mổ nhiều giờ liền, đầu óc tôi hỗn loạn, lâu rồi tôi chưa về biệt thự.
Cũng có thể bạn trai Tần Hoài sợ không an toàn nên đã đổ mật khẩu.
Nhưng tất cả dấu vân tay của tôi cũng bị xóa.
Tôi lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số của Tần Hoài thì cửa đột nhiên mở ra.
“Các chị em, để tôi chỉ cho mọi người thấy căn biệt thự của tôi, bể bơi riêng, vườn rau rộng lớn.
“Rất mong chờ chị em đến làm khách nhà tôi, đến lúc đó tôi sẽ xuống bếp tự tay nấu cho mọi người một bữa cơm hữu cơ, toàn bộ đều là rau sạch không hóa chất ô nhiễm a.”
Một cô gái trang điểm đậm, mặc váy ngủ mỏng te, giơ điện thoại cùng gậy selfie, tạo dáng trước điện thoại như con yêu nhền nhện.
"Cô là ai?" Cả hai chúng tôi đồng thanh, giật mình.
“Đây là nhà của chồng tôi, cô điên à, hù chết người ta rồi.” Cô ta tức giận nhìn tôi, quay đầu cười nịnh với điện thoại.
“Xin lỗi các chị em, tôi có việc một xíu, lát nữa gọi lại!”
Lúc đầu tôi tưởng có kẻ trộm vào nhà, nhưng tình huống trước mắt lại chẳng giống chút nào.
Chẳng lẽ ba tôi có đàn bà ở bên ngoài?
Không thể nào.
Ba mẹ tôi tình cảm vẫn rất tốt, tôi lại là con gái, cho dù tỷ lệ xui xẻo là một phần vạn, ông cũng sẽ không ngu ngốc đến mức giấu cô ta ở đây.
"Chồng cô là ai?"
"Tần Hoài?"
Khi buộc miệng thốt ra câu này, thực sự trong lòng tôi thực sự hy vọng mình sai.
Nhưng căn nhà này, tôi chỉ cho một mình Tần Hoài ở, tất cả mật khẩu trong nhà này đều là sinh nhật của tôi, Tần Hoài còn đặc biệt hỏi.
Ba mẹ tôi ở thành phố khác, vì để sinh hoạt thuận tiện nên tôi đã mua căn biệt thự này.
Rõ ràng vừa mới sửng sốt, nhưng rất nhanh cô ta hiểu ra: “Cô chính là người phụ nữ không biết xấu hổ, mỗi ngày đều bám dính lấy chồng tôi, tôi là vợ hắn, tôi cảnh cáo cô sau này tránh xa chồng tôi ra một chút!”
“Tuổi còn trẻ có gì không tốt mà phải đi phá hoại gia đình người ta như vậy, đê tiện!”
“Chồng tôi ưu tú như vậy, có tiền như vậy, cô tính leo lên giường của hắn, bay lên cao làm phượng hoàng chứ gì? Nằm mơ đi!”
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt chán ghét, toàn thân đều là thái độ trịch thượng, sau khi nhìn chằm chằm vào tôi mấy lần, cô ta dường như nhớ ra điều gì đó: “Sẵn cô đã đến đây rồi, còn có một số việc cần giải quyết."
Nói xong, cô ta chạy vào nhà, bước ra cầm một chồng album ảnh của tôi ném xuống đất.
“Cầm lấy đồ của cô rồi đi càng xa càng tốt.”
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy đồ của cô xuất hiện trong nhà chồng tôi nữa, ghê tởm.”
“Mặt khác cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được căn biệt thự, nghèo như cô cả đời không mua nổi đâu.”
Thật buồn cười khi nhà của tôi bị người ngoài chiếm, người ta còn chửi tôi nữa.
Tôi lạnh lùng: “Cút ngay cho tôi!”
2.
Khi hẹn hò với tôi, Tần Hoài nói rằng mình đang độc thân.
Cô gái trước mặt tôi là ai?
Bọn họ bắt đầu từ khi nào.
Lúc chuẩn bị vào nhà, tôi nhìn xéo qua một góc vườn rau.
Những cây hoa hồng đủ màu sắc, bị người ta nhổ bật gốc quăng tùm lum, thay vào đó là đám rau như mới vừa có đàn lợn giẫm lên.
Hoa hồng kia là giống hoa mà ba tôi cố tình vận chuyển từ nước ngoài về, tôi đã chăm sóc rất kỹ rất lâu mới sống sót được.
Tôi tức giận đến mức lao thẳng vào phòng khách, bất kể sự ngăn cản và la hét của cô ta.
Phòng khách lộn xộn làm tôi phát điên.
Vỏ hạt dưa, vỏ quýt, vỏ đậu phộng, dây buộc tóc, giấy vệ sinh vương vãi khắp nhà.
Sàn nhà vốn bóng loáng, sạch sẽ, bây giờ bước vào như có cái gì dính dính ở chân.
Trên bàn trà còn có đống cơm hộp cùng chén dĩa sắp lên mốc rồi.
Bên cạnh còn có một đôi chân đang nhàn nhã đung đưa.
Một phụ nữ trung niên, nằm nghiêng ngã trên sofa, một tay cầm ipad, một tay cầm quả xoài đang gặm, nước xoài rớt lên sofa cũng không quan tâm, chỉ dán mắt vào ipad.
Trong miệng không kiên nhẫn mà lẩm bẩm.
“Tiểu Khả, con vừa làm gì, khuya rồi mà ồn ào, gà bay chó sủa, có thể để mẹ yên tĩnh mà xem phim không?”
“Hai người cút ra ngoài cho tôi!” Tôi hét lên.
Căn nhà này, trang trí nội thất cùng sàn nhà do tôi tự mình lựa chọn vật liệu, sofa cũng do mình tự chọn, bây giờ hai người kia đạp hư như vậy, trong lòng tôi như rỉ máu.
Người phụ nữ trung niên nhìn tôi, đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng sau đó nhận ra bắt đầu nhảy cẫng lên: “Cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi, đây là nhà của con rể tôi, chúng ta đã ở đây hơn một tháng rồi!”
Thịt thừa hai bên eo run run theo cử động của bà ta.
Lúc này tôi mới để ý thấy, bà ta đang mặc áo ngủ tơ tằm của mẹ tôi.
Tôi quen đường mà đi vào căn phòng bí mật cách vách. Từ két sắt lấy ra giấy tờ nhà chứng minh, không chút nể mặt mà quăng lên bàn: “Trợn to mắt chó của hai người nhìn xem đây là nhà của ai!”
Tiểu Khả sắc mặt tối sầm lại, cầm giấy tờ nhà lên, nhìn thoáng qua lập tức xé nát thành từng mảnh vụn, ngang cố nói: “Có giấy chứng nhận thì hay lắm sao, chưa biết là giả hay thật nữa đó!”
“Cô nói nhà này của cô, vậy cô đưa bằng chứng ra đây, chứng minh căn nhà này là do cô mua đi, Bộ nói của mình cái là của mình à?”
(ủa chứ nãy má xé rồi đó má)
“Cô muốn chiếm nhà chồng tôi sao, thật không biết xấu hổ.”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy, khí thế càng thêm mãnh liệt, lập tức trở nên mạnh mẽ, lời nói tràn đầy “tinh hoa hội tụ”, thậm chí còn lao tới đánh tôi.
“Mày cũng không ra đường hỏi xem, người ở thôn tụi tao cũng không phải thiện nam tính nữ gì a.”
“Con khốn này từ đâu tới, tao sẽ không để yên cho mày đâu.”
Nói xong, bà ta hung hăng lao về phía tôi, giương nanh múa vuốt, nhe răng trợn mắt, cực kỳ giống người đàn bà đanh đá nông thôn.
"Ah……"
Tôi bật chức năng quay video của điện thoại.
"Ah--"
Khi bà ta lao tới, tôi hơi nghiêng người sang một bên và dễ dàng tránh được va chạm của bà ta.
Mấy năm nay, ba mẹ lo tôi đi làm xa nguy hiểm nên đã ép tôi đăng ký nhiều lớp học võ phòng thân trong đó có Taekwondo.
Tôi dễ dàng đối phó với hai người đàn bà đanh đá này.
“Bang”
Người phụ nữ trung niên bị quăng ngã không đứng dậy nổi bắt đầu lăn lộn la lối khóc lóc: “Thật không có đạo lý, một cô gái trẻ lại đi quánh người già, cô ta muốn giết tôi mà!”
“Cái thân già này, nếu tao bị liệt, thì phải sống sao đây…”
“Tao sẽ gọi cảnh sát và để cảnh sát bắt giữ mày.”
Tôi bình tĩnh mỉm cười, đem video vừa rồi lưu lại, sau đó bước thêm hai bước nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia cùng tiểu Khả.
“Đầu tiên, chúng ta hãy nói về quyền sở hữu của căn nhà này.”
Tôi nhanh chóng mở lịch sử thanh toán trên điện thoại di động của mình và nói trước mặt người phụ nữ trung niên: "Nhìn này, đây là lịch sử thanh toán khi mua nhà!"
Thật trùng hợp, khi tôi mua căn biệt thự này, bố tôi muốn trả tiền nhưng tôi không đồng ý.
Thay vào đó, tôi vét hết số tiền để dành từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Lúc ấy ba còn trêu ghẹo tôi: “Con gái trưởng thành rồi, còn biết tiết kiệm tiền cho ba mẹ.”
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy sắc mặt Tiểu Khả tái nhợt, lập tức hiểu ra mọi chuyện, vẫn không xấu hổ nói: “Tao không biết đọc, tao không xem, tao không hiểu. Đừng dùng những thứ lòe loẹt này lừa gạt dân quê không biết chữ.”
Một bên bà ta la hét từ chối xem chứng cứ, một bên thì nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi một cách ác ý.
Ý đồ của bà ta rõ ràng khi tôi thu điện thoại lại: “Bà không biết chữ mà coi gì lâu vậy?”
Bà ta sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn là ngẩng cổ quát:
“Hừ, nếu… là nhà mày thì đã sao?”
“Tao ở vài ngày thì đã sao, con rể ta đẹp trai như vậy, mày “xài” lâu như vậy không tính trả phí gì sao?”
“Ở nhà mày mấy ngày coi như là nể mặt mày lắm rồi, không biết lớn nhỏ.”
“Còn nữa, mày giàu như vậy thì đừng có tính toán quá, nên đem biệt thự này cho con rể tao đi, nó ăn cơm nhà tao lớn lên, cũng coi như là một nửa con trai của tao, nhà nó cũng tự nhiên là nhà của tao.”
“Hơn nữa, tao ở đây lâu cũng có tình cảm, tao không đòi phí quản lý hay dọn dẹp, mày hung dữ như vậy làm gì, bộ tao nợ mày sao?”
Bà ta lải nhải, nước miếng văng tứ tung, bộ dáng thật đáng ghét.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn bà ta nói.
Bà ta thấy tôi không nói gì, tưởng rằng tôi sợ, vẻ mặt càng thêm đắc ý, dữ tợn nhìn tôi: “Mày vừa làm tao té bị thương, mày cũng phải bồi thường a.”
“Chi bằng đem biệt thự này bồi thường cho chúng tao đi, như vậy là giải quyết xong, thế nào?”
Tôi lắc đầu, cầm điện thoại báo cảnh sát.
“Bà đột nhập nhà riêng và tống tiền tôi, hãy nói chuyện với cảnh sát đi.”