-
Phần 2
6.
Sau kỳ thi tháng, nhà trường sắp xếp họp phụ huynh.
Đây là ngày mà ba mẹ tôi hiếm khi có sắc mặt tốt với tôi, bởi vì thành tích của tôi, sự khích lệ của giáo viên và ánh mắt của các phụ huynh khác đều có thể thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.
Ba mẹ đã sớm thay quần áo tươm tất, bọn họ bắt đầu tranh nhau xem ai sẽ đến dự buổi họp phụ huynh của tôi, người tranh thắng sẽ là phụ huynh của học sinh đứng nhất khối Trần Phán, người tranh thua thì sẽ gây chuyện không ngừng, sau đó còn phải đến văn phòng nói chuyện với giáo viên vì là phụ huynh của Trần Diệu.
Ai bảo đứa con trai tốt mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay không thích học tập, chỉ thích làm bạn với đám côn đồ ngoài trường chứ?
“Ầm ĩ đủ chưa? Bạn tôi đang ở dưới chờ tôi. Dù có ai đi thì cũng không được phép để giáo viên coi thường tôi trước mặt người khác."
Trần Diệu chơi game thua nên tâm tình không tốt, nhân vật trên màn hình chet một cách th ê th ảm. Đó là trò chơi bạo lực yêu thích của hắn.
Dưới lầu ồn ào, Trần Diệu ngay cả cặp sách cũng lười đeo liền chạy xuống lầu.
Cuộc tranh cãi của ba mẹ dù bị gián đoạn vẫn có kết quả, ba tôi tham dự họp phụ huynh của tôi, mẹ tôi tham dự họp phụ huynh của Trần Diệu.
Lớp 12 và lớp 10 cách nhau rất xa, ba mẹ tôi tách ra giữa chừng.
Khi chúng tôi gặp lại nhau, ba tôi rất phấn khởi và thậm chí còn đột ngột nói với tôi rằng nếu tôi học ở một trường công lập bình thường, tôi sẽ có thể đi làm để nuôi gia đình.
Mẹ tôi đoán chừng đã bị mắng một trận, sắc mặt bà không tốt, muốn khuyên nhủ con trai, nhưng ngay cả người cũng tìm không thấy.
Phải biết rằng lúc trước vì muốn nhét Trần Diệu vào trường học này, trong nhà đã bỏ ra một khoản phí không nhỏ.
Đứa con trai họ yêu nhất và Trần Phán sao lại có sự chênh lệch trong học tập lớn như vậy? Chẳng lẽ đứa bé sinh ra trước sẽ kế thừa chỉ số thông minh của ba mẹ?
Đoán lung tung một hồi, oán khí trong lòng mẹ tôi đối với tôi lại nhiều hơn vài phần, nhưng bà không biết bây giờ tôi bình thường đã là kết quả của việc tìm được đường sống trong chỗ chet từ trong gien của bọn họ.
Ba mẹ chuẩn bị về nhà, lại đụng phải người mà họ không muốn gặp nhất ở cổng trường.
"Làm ơn nói cho tôi biết, con gái tôi ở đâu?"
Một người phụ nữ chặn ở trước mặt ba mẹ tôi, bộ dáng cuồng loạn của bà ấy cùng với vẻ ôn nhu trong ấn tượng của tôi khác biệt rất lớn.
“Không biết con đàn bà đ iên này đang nói cái gì nữa!”
Phụ huynh xung quanh đều nhao nhao nhìn qua đây, ba mẹ tôi chỉ nghĩ cách phải làm sao nhanh chóng thoát khỏi bà ấy.
“Là con trai của các người, con gái tôi mất tích nhất định có liên quan đến con trai các người, tôi đã nhìn thấy rồi!"
“Ví tiền của Nhuế Nhuế chính là bị con trai các người ném vào thùng rác trước cửa tiệm net! Là con của các người! Nhất định là nó!”
Bộ dạng người phụ nữ càng ngày càng đ iên cuồng, mẹ tôi chịu không nổi đẩy người ta ra, chạy trốn như muốn tránh thứ gì ghê tởm.
Mẹ Khương Nhuế đứng tại chỗ, cũng không đuổi theo, nhưng tôi biết bà sẽ không buông tha bọn họ.
Làm sao tôi biết trò hề này ở cổng trường? Bởi vì hồn phách của tôi đi theo ác linh ẩn trong đám người, không, bây giờ nên gọi ác linh chiếm giữ thân thể của ta bây giờ là Khương Nhuế.
7.
Khương Nhuế đã chet, oán khí của cô ấy rất lớn, mà cái chet của cô ấy hình như có liên quan đến em trai Trần Diệu của tôi.
Sau khi tan học, Khương Nhuế hiếm khi không vội về nhà chuẩn bị nước ngâm chân.
Trên con đường nhỏ hẻo lánh, tốc độ bước đi của cô ấy không giống người bình thường, nếu không phải tôi là hồn ma, thật đúng là không thể đuổi kịp cô ấy.
Điểm đến của Khương Nhuế là một nhà máy chế biến gỗ ở ngoại ô thành phố, trong mấy chục công nhân có một người đặc biệt quen mắt.
Kẻ t ông chet tôi còn n ém th i th ể tôi xuống sông! Đối với tên đầu sỏ hại chet tôi tôi nhớ rất rõ ràng, hiển nhiên Khương Nhuế cũng nhớ rõ.
Tên tài xế đang vận chuyển hàng hóa trong nhà máy này, trời sắp tối nên hắn phải gấp rút giao lô hàng cuối cùng và gửi những sản phẩm bán thành phẩm này đến một xưởng sản xuất đồ nội thất khác.
Gió sông thổi qua cửa sổ, làm người ta ớn lạnh cổ. Người tài xế lấy chai nước khoáng ở bên cạnh ra.
Chất lỏng trong bình được rót vào, mùi rượu nồng nặc. Hắn uống vài ngụm và cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
“Uống ngon không?”
“Ngon? Rượu của nhãn hiệu cũ này uống rất ngon!”
Tên tài xế say rượu lớn tiếng trả lời. Hắn dường như muốn nói về chất lượng rượu nhưng lại quên mất mình là người duy nhất trên xe.
Lại một cơn gió sông mát lạnh thổi tới đánh thức cơn say của tài xế.
Đây đâu phải là gió sông gì, rõ ràng là có người treo ngược ở cửa sổ xe sau đó thổi gió lạnh vào hắn.
Khuôn mặt gần trong gang tấc chính là cô gái hắn t ông chet trước đó không lâu!
“Quỷ, a a a!”
Tên tài xế sợ tới mức hét ầm ĩ, và chiếc xe mất lái trên đường cao tốc. Người chet bị hắn n ém xuống sông lại trở về tìm hắn đòi m ạng!
Như để xác nhận suy nghĩ của tài xế, Khương Nhuế nhắm mắt lại, mặt của tôi trong nháy mắt biến thành màu vàng đất không có huyết sắc, thân thể cứng ngắc, phát ra tiếng rắc rắc.
“A a a a! Nước!”
Tên tài xế dường như còn muốn thét chói tai, nhưng không biết từ lúc nào chiếc xe không thể khống chế lao thẳng xuống sông.
Tên tài xế muốn mở cửa xe chạy ra, nhưng cửa xe lại sống chet không mở ra được.
“Cứu với......”
8.
“Trở về trễ như vậy, thật sự là không có quy củ!”
Khương Nhuế vừa mở cửa chợt nghe thấy một tiếng gầm gừ, ba tôi đang ngồi trên sô pha xem ti vi.
"Xảy ra một vụ tai nạn ở Hà Tây. Một chiếc xe chở gỗ đã lao xuống sông. Xe đã được trục vớt, danh tính thi thể đã được xác định. Đang liên lạc với gia đình nạn nhân. Nguyên nhân vụ tai nạn ban đầu được xác định là do say rượu lái xe...."
Sắc mặt mẹ tôi cũng rất không tốt, dù sao mấy ngày nay bà cũng chưa từng làm việc nhà, tối nay phải xuống bếp, mệt mỏi không nói còn bị người nhà quở trách tài nấu nướng kém tôi.
“Con đi thanh toán tiền lương tháng này.”
Khương Nhuế lấy từ trong cặp sách ra một xấp tiền nhỏ, đó là tiền thưởng vì đứng nhất lớp chủ nhiệm đưa cho cô.
Ba tôi nhìn chằm chằm tiền trong tay Khương Nhuế, đang định mở miệng thì thấy Khương Nhuế đưa tiền cho Trần Diệu vẫn luôn ngồi chơi game trên ghế.
“Ba mẹ nói tiền của con là để cho em trai dùng.”
Vừa định mở miệng đòi tiền, ba tôi đã bị nói cho á khẩu không trả lời được.
Trần Diệu vốn đang lo lắng về tiền bạc, lúc này tiền lại được đưa tới tay mình, hắn cũng không để ý mọi chuyện, nhét tiền vào túi rồi đi ra ngoài.
“Ba mẹ, đến lúc rửa chân rồi.”
9.
Ma q uỷ thì không cần ngủ, thường ngày Khương Nhuế đều nằm ở trên giường của tôi mở mắt cả đêm, nhưng hôm nay cô ấy dường như muốn làm chuyện gì đó.
Cô ấy rời khỏi nhà tôi, tôi muốn bay theo sau, nhưng không được.
Khương Nhuế bỏ lại thân thể của tôi trên giường, tôi nhất định phải canh giữ, một bên tôi lo lắng mùi bị người khác ngửi được, một bên lại sợ có người xông vào nhìn thấy thân thể của tôi.
Thân là q uỷ, đáng lẽ tôi không nên cầu Phật bái Bồ Tát, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, tôi không phải loại oán q uỷ lợi hại như Khương Nhuế, tôi không vào được thân thể của mình, nhỏ yếu bất lực tôi chỉ có thể một lần lại một lần cầu xin Khương Nhuế mau trở về.
Cửa phòng khách được mở ra, Trần Diệu đã trở lại. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đột nhiên hắn dừng lại ở trước cửa phòng tôi.
“Mùi gì vậy?”
Trần Diệu ngửi thấy một mùi khó ngửi nhưng lại không biết mùi này là mùi gì, mùi này hẳn rất gay mũi, nhưng mũi Trần Diệu lúc này đã bị người ta đánh lệch, trong xoang mũi máu còn đang chảy không ngừng, mùi hắn có thể ngửi được nhiều nhất chính là mùi máu tươi của mình.
Trần Diệu đứng ở cửa phòng tôi, dường như đang do dự có nên vào hay không.
Khoảnh khắc tay nắm cửa bị Trần Diệu nắm lấy, tôi thậm chí còn nghĩ đến kết cục mình sẽ bị tr a t ấn đến chet bởi pháp sư trừ tà được mời đến.
Nhưng cũng may Khương Nhuế đã trở lại, sương mù đen xâm nhập vào cơ thể tôi, thân thể tôi nằm ở trên giường thoáng cái đã có lại sức sống.
Khương Nhuế chủ động mở cửa đi ra ngoài, cũng đóng cửa phòng lại, dù sao cũng cần thời gian để mùi từ cửa sổ tản ra ngoài.
“Có chuyện gì?”
Khương Nhuế dường như không hề kinh ngạc khi thấy bộ dạng bị người ta đ ánh thê th ảm của Trần Diệu.
“Chị còn tiền không? Số tiền chị kiếm được ở bên ngoài tháng trước đâu rồi?"
Trần Diệu là tới đòi tiền, những người mà hắn quen biết không chỉ đánh nhau, gây rối mà còn đánh bạc.
Trần Diệu là kẻ thích ăn chơi, trong nhà tuy rằng dung túng hắn, nhưng số tiền hắn có thể kiểm soát vẫn có hạn, lần trước thiếu tiền hắn vốn nên trốn tránh một chút, nhưng hết lần này tới lần khác hễ có chút tiền, thay vì đem đi trả nợ hắn lại lấy đi để gỡ gạc.
Đến khi bị người ta bắt, nợ của hắn càng ngày càng nhiều, nên bị đ ánh đ ập dã man, chân cũng bị r ạch một đường.
“Tiền của chị? Hai ngày trước không phải ba mẹ lục lọi phòng chị sao? Số tiền đó đã sớm bị bọn họ lấy đi rồi.”
“Mẹ kiếp!”
Trần Diệu mắng một câu, rồi lại không thể làm gì, chỉ có thể kéo chiếc chân bị thương trở về phòng mình.
Ba giờ sáng, Khương Nhuế lặng lẽ đi vào phòng Trần Diệu.
Vết thương trên đùi Trần Diệu chỉ được xử lý đơn giản, cầm máu qua loa, vết thương còn chưa bắt đầu khép lại.
Giữa ngón tay Khương Nhuế toả ra một làn sương đen, sương đen giống như kim chỉ, đ âm vào miệng vết thương của Trần Diệu.
Màu đỏ nhàn nhạt theo sương đen tiến vào thân thể tôi, thân thể có chút khô quắt gầy gò của tôi lại tràn đầy, giống như người bị đói lâu rốt cục cũng được ăn no.
Cuối cùng, khi Khương Nhuế rời đi, Trần Diệu đang nằm trên giường đã ốm bớt, gò má cũng mềm mại hơn một chút.
10.
Pháp sư trừ tà cuối cùng đã tới. Khương Nhuế đi học, bởi vì có quá nhiều nghi hoặc chưa được giải đáp, nên tôi ở nhà.
Cái chet của Khương Nhuế thật sự có liên quan đến Trần Diệu sao?
Khương Nhuế c ướp thân thể của tôi có phải vì muốn trả thù Trần Diệu hay không? Rốt cuộc ba mẹ tôi biết những gì?
Tôi quyết định đi theo mẹ tôi, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.
Nhưng buổi sáng khi bà ấy nhìn thấy bộ dạng của Trần Diệu, liền sợ tới mức xin nghỉ phép dẫn nó đến bệnh viện.
Trong bệnh viện ngoại trừ Trần Diệu những vết thương trên người nó thì không kiểm tra ra được gì, họ cho rằng khí sắc của nó kém là do miệng vết thương chảy máu quá nhiều, hao tổn khí huyết.
Mẹ tôi nghe bác sĩ nói cần phải bồi bổ thân thể, liền đi chợ mua hai túi thức ăn lớn, chỉ riêng gà đất đã có ba con.
Mẹ tôi xách đồ ăn đi phía trước, Trần Diệu đi theo phía sau. Hai người vất vả lắm mới về đến nhà, chỉ thấy ngoài cửa nhà mình có một người đang đứng.
Chú hai ở quê tôi. Lông mày mẹ tôi nhíu lại, bà giấu đồ ăn sau lưng mình, dường như không hoan nghênh người thân nghèo đến từ nông thôn này lắm.
Ba mẹ tôi từ sau khi dọn vào thành phố cũng không liên lạc với thân thích ở quê, chớ nói chi là chú hai, người từ nhỏ đã bị đưa đến nhà người khác nuôi, vài năm không gặp được một lần này.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy chú hai là trong tang lễ của ông nội hai năm trước, chú hai từ nhỏ đã được một người mù trong thôn nuôi dưỡng.
Hồ Hạt Tử cũng không phải bị mù hoàn toàn, hắn chẳng những còn một con mắt thấy được mà còn có chút bản lĩnh q uỷ thần, lần đầu tiên hắn nhìn thấy chú hai đã nói đứa bé này là một thiên tài, hắn bỏ ra chút tiền để dẫn chú ấy đi từ chỗ ông nội có đông con.
Chú hai đi theo bên cạnh Hồ Hạt Tử học được bản lĩnh của hắn, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy, ở trong thôn quê chú ấy cũng có chút danh tiếng, sau khi ông nội chet chính chú hai lo liệu việc cúng bái.
“Chú hai, sao chú từ nông thôn xa xôi chạy tới thành phố thăm chúng tôi vậy?”
Mẹ tôi đánh giá một thân mang trang phục đơn giản của chú hai, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Chú hai không đáp lời, chỉ đi tới phía sau mẹ tôi liếc mắt nhìn Trần Diệu một cái, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt chú hai liền trầm xuống.
“Dương thọ của con trai chị đã bị tà ma hút đi hơn phân nửa rồi!”