• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Ác giả ác báo (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Tôi chet ở một ngã tư không xa nhà, chet trong một tai nạn xe cộ bất ngờ.

Người lái xe say rượu thở phào nhẹ nhõm sau khi xác nhận tôi không còn thở.

Hắn nhìn quanh thì thấy không có người qua lại hay camera giám sát, rồi nhét xác tôi vào cốp xe.

Bằng chứng duy nhất về vụ tai nạn trên đường lúc hai giờ sáng là một vũng máu trên mặt đất, và những xiên thịt dính đầy bụi.

Những xiên nướng kia tôi phải mang về nhà, bởi vì chỉ có như vậy em trai tôi mới có thể đại phát từ bi mở cửa cho tôi, để tôi không phải thức cả đêm ngoài hành lang.

Xe chạy thẳng đến hạ lưu sông thành phố, đến vùng ngoại ô chưa phát triển.

Người tài xế đã bớt say, có lẽ đang hoảng loạn, hắn nhìn th i th ể tôi, chuẩn bị tâm lý ước chừng khoảng một phút đồng hồ rồi mới động thủ.

X ác tôi bị kéo ra bờ sông.

“Cô gái, xảy ra chuyện như vậy cả tôi và cô đều xui xẻo, cô ở dưới yên nghỉ thật tốt, tôi còn con trai và con gái, ngàn vạn lần đừng quấn lấy tôi.”

Đọc xong câu này, người tài xế chắp tay lạy, vẫn cảm thấy chưa đủ nên hắn lại làm dấu thánh giá trước ngực.

Tôi ngược lại muốn quấn lấy hắn, tôi thậm chí còn muốn hắn đền mạng cho tôi, nhưng khi tay tôi duỗi ra, năm ngón tay lại trực tiếp xuyên qua ngực hắn.

Đúng vậy, từ sau khi xảy ra t ai n ạn, hồn phách của tôi đã đi theo thân thể tới nơi này, hiện tại tôi còn phải tận mắt nhìn thấy cơ thể mình bị vứt xuống sông.

Thân thể bị ném xuống sông, tôi nghĩ tôi sắp biến thành một con q uỷ hoang dã rồi.

Tôi làm một cử chỉ khinh thường với gã tài xế đã phóng đi, rồi nhìn x ác mình ch ìm xuống sông…ch ìm xuống…và đứng lên!

Thật sự là q uỷ gặp q uỷ!

Thân thể tôi đang ch ìm xuống sông lại đột nhiên đứng lên.

Nó từng bước từng bước đi lên bờ, tôi đuổi theo phía sau nó và hét lên: "Này, x ác chet vùng dậy, tôi đang ở đây!"

Tôi muốn trở về thân thể của mình, nhưng khi cách khoảng hai bước một thế lực nào đó lại đẩy tôi ra xa.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể đi theo phía sau thân thể mình.

Dần dần, tôi thấy rõ xung quanh mình có một vòng sương đen, làn da không còn chút m áu của tôi lại hồng hào, vết thương đang chảy m áu cũng lành lại, ngay cả cái trán móp méo cũng trở nên mịn màng trở lại.

Mãi cho đến khi cơ thể hoàn toàn trở lại hình dáng của một “người sống”, làn sương đen mới quay trở lại cơ thể.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được, cơ thể của tôi đã bị một linh hồn khác c ướp mất!

2.

Tôi đã chửi bới sau lưng cái thứ không biết là gì này cho đến khi cô ấy đến... nhà tôi?

Thì ra tôi đã mắng lâu như vậy, lâu đến mức đêm tối đã chuyển thành sáng sớm.

“Đừng tìm nữa, tôi căn bản không có chìa khóa.”

Nói cũng buồn cười, tôi rõ ràng ở trong nhà này nhưng lại không có chìa khóa nhà.

Con q uỷ này lục lọi trên người tôi một hồi lâu, sau khi xác định trên người tôi không có chìa khóa, liền gõ cửa.

Sau khi gõ cửa suốt hai phút, trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.

"Con nhỏ chet tiệt, chẳng qua chỉ ngủ ở hành lang một đêm thôi mà sáng sớm đã cố ý gõ cửa đúng không?"

Cửa mở ra, mẹ tôi với mái tóc bù xù lên tiếng mắng chửi.

“Chậc, mày rơi xuống sông à? Bộ dạng q uỷ q uái gì đây?”

Bà nhìn quần áo còn chưa khô ráo trên người tôi, lông mày nhíu chặt.

"Đừng làm nhỏ nước trên sàn nhà, lát nữa em trai mày sẽ dậy đó, mau đi chuẩn bị bữa sáng đi!"

Không có một câu quan tâm, sau khi dặn dò hết mọi việc, mẹ tôi liền trở về phòng ngủ bù.

Nước vẫn nhỏ trên sàn nhà, chỉ là con q uỷ kia không để ý, cô ấy đi vào một căn phòng, làn sương đen kia liền không khống chế được toả ra.

Phòng của em trai Trần Diệu.

Nếu như đứa em trai đang ngủ say như heo của tôi lúc này mở mắt ra, hắn có thể nhìn thấy một thứ màu đen kỳ quái đang che khuất tất cả ánh sáng trong phòng này, gian phòng biến thành một cái kén đen u ám.

Ngay khi tôi cho rằng trên đường Hoàng Tuyền cần nhiều người thân, làn sương đen kia lại rút về trong thân thể của tôi, Trần Diệu nằm ở trên giường lông tóc không hao tổn gì.

Ác linh chiếm giữ cơ thể tôi tìm một miếng giẻ khô trong bếp và cẩn thận lau vết nước trên sàn, làm xong việc này, cô ấy thực sự bước vào bếp.

Ác linh khéo léo đập vài quả trứng vào bát, chẳng mấy chốc đã có một bát trứng sủi bọt mịn, ngay lúc tôi đang nghĩ cô ấy sẽ cho bát trứng này vào nồi thì cô ấy lại nhặt con d ao đã mài sắc lên nhắm vào chính mình, không, là nhắm ngay vào cơ thể tôi.

Trên da xuất hiện một vết cắt, trong bếp bốc lên mùi khó chịu, m áu có màu sắc dị thường được nhỏ vào bát trứng, nhỏ bốn năm giọt, làn sương đen xuất hiện liếm lên miệng vết thương, chỉ trong nháy mắt miệng vết thương đã khép lại.

Lúc Trần Diệu và ba mẹ tôi thức dậy, trên bàn cơm đã được chuẩn bị bữa sáng phong phú, nhưng ngon miệng nhất là món canh trứng có mùi thơm kì lạ.

“Thơm quá, Trần Phán đâu?”

Tôi lớn hơn Trần Diệu hai tuổi, nhưng dường như hắn chưa bao giờ coi tôi là chị gái, lúc này nhắc tới tôi cũng chỉ là vì tối hôm qua chơi game không đợi được tôi mang đồ ăn khuya về.

“Con nhỏ chet tiệt kia không biết hơn nửa đêm chạy đi đâu, buổi sáng cả người bẩn thỉu chạy về, chắc là đang tắm."

“Một đứa con gái mỗi ngày đi tới khuya mới về nhà, nếu để cho hàng xóm biết thì không biết sẽ nói gì về nhà chúng ta đây!"

Ba tôi cầm bát đ ập mạnh xuống bàn cơm, ông rất không hài lòng với việc tôi làm thêm ở quán ăn ban đêm, sợ người khác phát hiện sẽ bàn tán về gia đình chúng tôi.

Nhưng tôi cũng không muốn, mùi khói trong quán ăn rất khó chịu, tôi phải rửa bát đến hơn một giờ sáng, tôi cũng muốn mỗi đêm nằm trên chiếc giường êm ái và nghỉ ngơi đầy đủ như Trần Diệu, nhưng ba mẹ chưa bao giờ yêu tôi như yêu Trần Diệu.

Mẹ tôi yêu Trần Diệu, tình nguyện dùng cơ thể không được khoẻ mạnh cũng muốn sinh ra đứa con trai này, nhưng lại quy tội cho tôi khiến bà mắc bệnh phụ khoa.

Ba tôi yêu Trần Diệu, Trần Diệu lén lấy tiền trong nhà nạp game, tiêu hơn mười ngàn tệ, ông cũng không nỡ nói thêm hai câu, nhưng đối với tôi, ông thậm chí còn không muốn bỏ tiền cho tôi học đại học.

Mặc dù tôi cam đoan sau khi làm việc sẽ trả gấp đôi lãi suất cho ông, ông lại cố chấp cho rằng để cho tôi đi làm sớm mới là lựa chọn tốt nhất.

Không còn cách nào khác, vốn không đóng nổi tiền thuê nhà, tôi chỉ có thể đi làm buổi tối để kiếm thêm học phí cho mình.

“Được rồi, đừng nhắc tới Trần Phán, lát nữa Tiểu Diệu còn phải đến trường! Con trai, mau uống thêm hai chén canh, như vậy đi học mới có tinh thần.”

Vị trí bày canh trứng cách Trần Diệu gần nhất, mẹ tôi thấy hắn thích uống, lại khuyên Trần Diệu uống thêm hai chén.

Tôi nhìn món canh dính máu bị Trần Diệu nuốt vào trong bụng, có chút ghê tởm, lại càng không muốn nhìn cảnh tượng ba người này vui vẻ hòa thuận, tôi bay vào phòng tắm.

Nước nóng vẫn còn, nhưng ác linh chỉ đơn giản là thay quần áo, cô ấy tìm được cái bình ở đâu đó, dùng lưỡi d ao r ạch một cái, máu đỏ sậm ồ ạt chảy vào trong bình.

Cái này không giống như vừa rồi, chỉ vài giọt đã xong việc, bình này gần 400ml đã được đổ đầy.

Người chet không có công năng tạo máu, mất đi những dòng máu này, thân thể tôi hình như hơi khô quắt một chút.

“Cô c ướp đ oạt thân thể của tôi còn chưa đủ, còn lấy máu của tôi!”

Tôi sợ ác linh sẽ biến tôi thành x ác ướp nhưng may mắn thay, khi chai đầy cô ấy đã dừng lại.

Hơi nước che đi mùi khó ngửi, tôi hình như đã biết nguyên nhân vì sao ác linh này lại thu thập nhiều máu như vậy trong một lần, tuy rằng lúc bình thường cô ấy có thể che giấu mùi, nhưng một khi có miệng vết thương mùi sẽ không giấu được.

Nếu động thủ trễ vài ngày nữa, mùi hôi thối đặc biệt này có thể bị người ta phát hiện dù có cách nhau một hành lang.

3.

Lúc tôi đi theo ác linh ra khỏi phòng tắm, ba mẹ đã đi làm, Trần Diệu cũng ra ngoài.

Thức ăn trên bàn cơ bản đã được ăn sạch sẽ, chỉ chờ người dọn dẹp. Đây là chuyện bình thường.

Người chet vẫn có lợi, ít nhất hiện tại tôi sẽ không cảm thấy đói bụng, cũng sẽ không ăn đồ ăn thừa chỉ để có sức mà học.

Ác linh nhìn những cái bát không kia, có vẻ rất hài lòng, cô ấy rửa chén bát sách sẽ rồi đeo cặp đi đến trường tôi.

Tôi đi theo phía sau cô ấy, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nhiều, dã quỷ đột nhiên đ oạt thân thể của tôi nhưng sao lại biết địa chỉ nhà và trường học của tôi, chẳng lẽ chiếm thân thể của tôi còn có thể có trí nhớ của tôi sao?

Thời gian chúng tôi đến trường hơi muộn, chủ nhiệm lớp đã sắp xếp học sinh vào phòng thi.

Hôm nay là kỳ thi tháng, thành tích trước đây của tôi đều ổn định trong top 10 của trường, cho nên giáo viên không làm khó tôi, chỉ bảo tôi nhanh chóng vào phòng thi.

Cách kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn ba tháng, học sinh lớp 12 đều rất tranh thủ thời gian học bài ở hàng lang trước khi thi, vốn tôi cũng nên là một thành viên trong bọn họ.

Tôi rõ ràng đã rất cố gắng......

Tôi đi theo thân thể mình vào phòng thi, tôi đối với con q uỷ đột nhiên c ướp đi thân thể tôi này không có lòng tin gì, chỉ hy vọng cô ấy không thi quá kém.

Dù sao tôi có chet thì cũng là một con ma biết sĩ diện.

Trường chúng tôi rất nghiêm ngặt trong việc giám sát các kỳ thi, dù bạn đạt được bao nhiêu điểm thì điểm bài thi của bạn phải là do nỗ lực của chính bạn.

Đề thi đã được phát, không biết có phải vì gần đến kỳ thi đại học hay không, nhưng đề thi tháng này khó hơn lần trước rất nhiều.

Trên tờ đề có mấy đề mà trước mắt tôi không giải được, tôi cũng không biết, vậy con q uỷ đột nhiên xuất hiện này khẳng định cũng......

Đúng vậy!

Trên giấy nháp là quá trình giải đáp rõ ràng, sau khi xác nhận cách giải này không có vấn đề, cô ấy lại viết vào tờ giấy thi.

Tôi, một con ma bị c ướp x ác, sợ hãi đến mức đi vòng quanh phòng, ác linh c ướp x ác này lại là một học bá!

Cô ấy thi một ngày tôi cũng đứng xem một ngày, đề tôi biết cô ấy biết, đề tôi không biết cô ấy cũng biết.

Tôi rất là không phục nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể theo cô ấy trở về nhà với tâm tình không tốt lắm.

4.

Vừa về đến nhà, một nhà ba người ngồi trong phòng khách liền bắt đầu sai khiến tôi làm việc nhà.

“Trần Phán, mày đi rửa mấy miếng sườn trong tủ lạnh đi, tối nay Tiểu Diệu muốn ăn sườn kho tàu, nhớ đừng cho quá nhiều xì dầu.”

Mẹ tôi vỗ vỗ vai bà rồi quay lại xem ti vi, không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay bà luôn không có tinh thần, đi làm mới nửa ngày đã mệt mỏi không chịu nổi.

Nếu như bà nhìn hai người bên cạnh nhiều một chút, sẽ phát hiện không chỉ có một mình bà hôm nay đặc biệt mệt mỏi, ba tôi ngày thường thấy tôi trở về luôn muốn thuyết giáo vài câu, tôn lên địa vị người đứng đầu trong nhà của ông, nhưng hôm nay ông ấy thậm chí mệt tới mức không muốn mở miệng, chỉ muốn đổi tư thế tốt hơn để nghỉ ngơi.

Trần Diệu thì khỏi phải nói, hắn cả điện thoại di động cũng không cầm được, hai mí mắt đang vật lộn với nhau, nhưng cũng không có vẻ như là sắp ngủ, mà giống như là bất tỉnh sắp ngất đi.

Tôi nhìn ba người khác thường, rất nhanh liền nhớ đến bát canh trứng buổi sáng kia. Trong bếp truyền đến tiếng nước, tôi bay qua.

Ác linh tìm thấy những chiếc thùng ngâm chân mà mẹ tôi mua trên mạng, vừa đúng ba chiếc, không hơn, không kém.

Đổ nước nóng vào thùng ngâm chân xong, cô ấy còn bỏ thêm chút nguyên liệu vào, màu máu kia so với buổi sáng càng đậm hơn, nước cũng không còn trong suốt, cô ấy lại ném mấy cái bọc ngải cứu vào, nước liền đổi thành màu vàng xanh biếc.

“Ba mẹ, con lấy nước ngâm chân cho ba mẹ, con đi nấu ăn, ba mẹ ở đây nghỉ ngơi cho tốt.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được ác linh chiếm thân thể tôi nói chuyện, giọng nói giống như tôi, nhưng lại có chút q uỷ dị nói không nên lời.

Mẹ tôi liếc mắt nhìn qua, có vẻ là cảm thấy tôi đã đổi tính, ngày thường làm việc còn phải để họ thúc giục, lúc này lại chủ động hầu hạ bọn họ.

Ba tôi và Trần Diệu ngược lại không có chút hoài nghi, trong mắt bọn họ, tôi làm việc cho bọn họ cũng là điều nên làm.

Thùng rửa chân được đưa tới trước mặt ba người, Trần Diệu ngâm mình trước. Rất kỳ quái, hắn vốn giống như người mất hồn ngay lập tức tỉnh táo lại.

“Lúc làm sườn thì cho nhiều mỡ heo một chút, ăn ngon hơn.”

Nói xong câu này, hắn lại bắt đầu chơi game. Ba mẹ tôi ngâm chân cũng lộ vẻ mặt hưởng thụ.

"Cái thùng ngâm chân thùng vẫn là mua không lỗ vốn, trước kia sao lại không cảm thấy thoải mái như vậy kìa!"

Mẹ tôi rất vui, dù sao lúc trước bởi vì mua thứ này, bà còn bị ba tôi quở trách một trận.

“Trần Phán, công việc ở quán ăn vặt buổi tối không được đi nữa, lão Lý bên cạnh nói mấy lần trở về đều gặp mày ra ngoài, bảo tao để ý mày một chút. Bởi vì mày, người ta đều cho rằng gia phong nhà chúng ta bất chính.”

“Được.”

Tính khí của ác linh này tốt hơn tôi rất nhiều khi nghe ba tôi thuyết pháp, ba tôi gật đầu hài lòng.

Đột nhiên, ông ấy gọi lại người đang định quay vào bếp.

“Tao và mẹ mày làm việc vất vả, em trai mày học ở trường cũng mệt, mày lớn như vậy phải giúp gia đình làm chút chuyện. Sau này tao, mẹ mày và em trai mày về nhà sẽ ngâm chân, mày liệu mà sắp xếp.”

Trên mặt người đàn ông trung niên tràn đầy vẻ tự đắc, không hề chú ý tới nước dưới chân đã cạn đi rất nhiều.

5.

Giáo viên trong trường chấm bài thi suốt đêm, buổi chiều ngày hôm sau xếp hạng của toàn khối đã được công khai.

Chủ nhiệm lớp mặt đỏ bừng kích động đi vào phòng học, vừa nhìn đã biết thành tích lớp chúng tôi không tệ.

“Lần này lớp chúng ta có học sinh đứng đầu khối.”

Lớp chúng tôi người học giỏi không ít, nhưng có thể vào top 10 ngoại trừ tôi chỉ có lớp trưởng.

Lớp trưởng quanh năm đứng thứ hai khối, lúc này nghe chủ nhiệm lớp nói, trong lòng đã nắm chắc.

“Em đã nói lần này thi không tệ, đảm bảo đứng đầu khối.”

Cậu ta nháy mắt với bạn cùng bàn bên cạnh, bạn cùng bàn không chịu nổi sự kiêu ngạo của cậu ta nên vặn lại: "Nếu Khương Nhuế không mất tích, nào tới lượt cậu..."

“Đứng nhất khối chính là bạn học Trần Phán của lớp chúng ta!"

"Bạn học Trần Phán lần này tiến bộ rất nhiều, không chỉ đứng đầu lớp mà còn hơn học sinh đứng thứ hai 50 điểm!"

“Đương nhiên, bạn học Kha Thần cũng rất cố gắng, lớp trưởng của lớp ta vẫn giữ vững phong độ đứng ở vị trí thứ hai, các em nên học hỏi hai bạn ấy nhiều hơn!”

“Phụt!”

Trong bầu không khí yên tĩnh, có người không nhịn được cười, nhưng tiếng cười rất nhanh bị tiếng vỗ tay át đi.

Chủ nhiệm lớp gọi một mình tôi vào phòng làm việc, khen ngợi, động viên tôi và còn tặng tôi một giải thưởng đặc biệt là một cuốn đề thi mới.

“Trần Phán, em là một đứa trẻ ngoan, khó khăn như vậy mà vẫn kiên trì được."

“Từ khi Khương Nhuế lớp bên cạnh... Trường học của chúng ta liền mất đi mầm non Thanh Bắc, hiện tại em là hy vọng của trường học chúng ta, hứa với thầy, thời gian còn lại nhất định phải cắn răng chịu đựng, được không?"

Đây là lần thứ hai trong hôm nay tôi nghe được cái tên Khương Nhuế, tôi quá bận rộn, bận học bận làm công, cũng sắp quên mất cô gái xinh đẹp kia đã mất tích gần một tháng rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom