• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Phúc Hải Trầm Uyên

Bắt giặc phải bắt vua trước! Đây là suy nghĩ của Mục Long.

Với thực lực hiện tại của hắn, ma hổ Phệ Linh U có thực lực bình thường đã không thể đánh với hắn, chỉ có hổ vương có thực lực cường hoành mới xứng làm đối thủ của hắn. Huống hồ hắn còn cần tinh huyết của hổ vương.

Ầm ầm!

Thình thịch!

Răng rắc!

...

Giữa núi rừng, hàng loạt tiếng nổ không ngừng truyền ra, cuộc chiến giữa Mục Long và hổ vương bùng nổ sự kịch liệt.

Núi đá vỡ vụn, cây khô gãy đổ, nước văng tung tóe.

Đại chiến kéo dài đúng một canh giờ, hổ vương sau nhiều lần bị đánh bay đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt. Nó đã bắt đầu hoài nghi kẻ đối mặt với nó này có phải thật sự là con người hay không? Hay là yêu thú nào đó biến hình thành người, nó chưa từng gặp phải chủng tộc này.

Mục Long cũng không dễ chịu, con hổ vương này không biết luyện thế nào mà toàn thân cứng rắn như thép, nắm đấm đánh lên vang lên từng tiếng bang bang, nếu không phải chân khí của hắn ngưng luyện nồng hậu, khí huyết lâu dài thì e là sớm đã bị đánh chết rồi.

Tuy rằng nắm đấm của hắn được chân khí bao quanh, nhưng va chạm một hồi cũng hơi sưng đỏ lên, trên người còn rất nhiều vết rách chảy máu, y phục cũng đã bị xé rách nát bươm, mặt mày đầy bụi bặm, trông vô cùng chật vật.

Có điều, chiến đấu càng kịch liệt Mục Long càng hưng phấn, huyết mạch Hỗn Thế Ma Viên của hắn đã hoàn toàn dâng trào vào đúng khoảnh khắc này!

"Đại hắc miêu, tiếp ta một chiêu, Sơn Hà Phá Diệt!"

Mục Long thả người nhảy lên, chân khí kim sắc trong tay rực rỡ như mây màu, nắm đấm sưng đỏ siết chặt đánh ầm ầm về phía hổ vương.

Đây là thức thứ nhất trong Chiến Thiên Đồ Lục, chiến đấu đã lâu, tu vi của Mục Long đã hoàn toàn vững chắc, muốn tốc chiến tốc thắng, chiếm được tinh huyết.

Thấy vậy ánh mắt hổ vương tràn ngập vẻ cảnh giác, trong miệng hổ khổng lồ phát ra từng tràng âm tiết kỳ dị thảm thiết, cảnh giới của nó vẫn thấp, chưa luyện hóa hoành cốt trong miệng nên không thể hiểu được ngôn ngữ loài người, nhưng đại ý là đang mắng chửi Mục Long.

"Tên con người đúng là phiền thật!

"Có điều hổ không gầm ngươi lại tưởng bổn vương là mèo bệnh sao?"

"Gào!"

Giây phút này, khí thế toàn thân hổ vương chợt thay đổi, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cả người được bao phủ bởi từng trận yêu vụ màu đen, khí tức tản phát ra quả thực là khủng bố đến cực điểm.

"Hoan Nhi, con mèo to xác này sao vậy, lẽ nào là... đốt lông trong truyền thuyết?", ánh mắt Mục Long sáng lên, từ đầu đến cuối luôn cảm giác con súc sinh này muốn làm chuyện gì đó.

"Hi hi, Long ca ca, nó bị huynh bức cho sốt ruột rồi, kích phát ra huyết mạch Thao Thiết trong cơ thể".

Ngay sau đó, Mục Long liền nhìn thấy khi quyền ảnh kim sắc khi thi triển Thiên Hà Phá Diệt đến bên cạnh hổ vương, con súc sinh này vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Ngao ô!"

Há to cái miệng lớn như bồn máu, nuốt một cái, mất rồi... mất... rồi!

"Cái gì? Vậy mà cũng ăn được!"

"Huyết mạch Thao Thiết khủng bố vậy sao?"

"Đại hắc miêu, ta chưa xong với ngươi đâu!"

Trước đây Mục Long dùng Luyện Huyết cảnh tầng tám thi triển ra Sơn Hà Phá Diệt còn không bại dưới tay Mục Thiên Dao Thoái Phàm cảnh đỉnh phong, hiện giờ dùng Thoái Phàm cảnh tầng ba thi triển quyền này lại bị con súc sinh này một miếng nuốt sạch.

Mục Long nhất thời cảm thấy mình bị sỉ nhục!

"Chiến Thiên Đồ Lục, thức thứ hai, Phúc Hải Trầm Uyên!"

Lúc trước khi tấn công không có tác dụng, Mục Long thi triển thức thứ hai, gần như đã rút hết một thân khí huyết nhưng lúc này thi triển lại vừa hay đúng lúc.

Uy lực của một chưởng này tăng lên không chỉ trăm lần so với lúc trước, đến cường giả Linh Văn cảnh trong trường hợp không kịp phòng ngự cũng bị chấn cho vỡ nát tim mạch, hổ vương sao có thể chống cự được?

Cự chưởng chân khí kim sắc từ trên trời giáng xuống tựa như che lấp trời xanh, đem theo uy thế nghiền áp chúng sinh, nặng nề chụp về phía hổ vương.

Khoảnh khắc này, hổ vương cảm nhận được nguy hiểm chưa từng có trước mặt.

"Grao!"

"Ầm!"

Hổ vương rống giận không cam lòng, cùng lúc với địa chấn đồng thời truyền ra.

Giữa núi rừng, khí lãng tựa như sóng thần dâng trào, cuộn sạch bốn phía mà đi, những nơi đi qua cự thạch quay cuồng, cây cỏ tan tác, cổ thụ xung quanh đều trở nên trụi lủi.

Sau khi bụi bặm lắng xuống, Mục Long nhìn về phía trước lần nữa, mặt đất lõm xuống tạo thành một hố sâu mấy trượng có hình dáng bàn tay, hổ vương đang nằm giữa cái hố đó, cơ thể bị vùi trong đống đất đá không nhúc nhích nổi, rõ ràng là đã bị trọng thương.

"Đại hắc miêu, giờ đến lúc nên nghe lời rồi".

Mục Long đứng bên cạnh hổ vương, vỗ vỗ lên cơ thể của nó, còn hổ vương tức giận đến mức kêu rên i ỉ, không ngừng giãy dụa nhưng vẫn không thể bò dậy được, nó đã không còn sức chiến đấu nữa.

Đúng lúc này, ma hổ Phệ Linh U khác nhìn thấy con người lại đánh bại được vua của chúng nên toàn bộ tản ra xung quanh, trong miệng phát ra từng trận gầm nhẹ, tựa như đang cảnh cáo.

Thấy vậy Mục Long không có bất cứ sự sợ hãi nào.

Trải qua trận đại chiến vừa rồi, tu vi của hắn đã hoàn toàn ổn định, cũng phù hợp với chiến lực của hắn, ma hổ Phệ Linh U khác mặc dù sẽ gây nên phiền phức cho hắn nhưng không tạo thành uy hiếp được.

"Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi, bảo bọn chúng rút đi, ta không muốn đả thương những kẻ vô tội", Mục Long nói rồi vỗ vỗ lên thân của hổ vương.

"Grao..."

Hổ vương phát ra một tiếng gầm nhẹ, ra hiệu cho đàn hổ rút lui, nó biết con người trước mắt đây cực kỳ lợi hại, đám hổ còn lại căn bản không phải là đối thủ.

"Ta chỉ muốn một giọt tinh huyết của ngươi, cho ta thì ta sẽ thả ngươi đi!", con hổ vương này đã trải qua dị biến, sớm đã khai thông linh trí, mặc dù không thể nói tiếng người nhưng Mục Long giao lưu với nó không có gì khó khăn.
Chương 17: Mượn gió bẻ măng

"Gào?"

Hổ vương nhìn chằm chằm vào Mục Long, trong đôi mắt hổ huyết sắc toát lên vẻ hồ nghi, tròng mắt không ngừng chuyển động.

Ngay sau đó nó đã thỏa hiệp.

Con người trước mắt vô cùng cường đại, mặc dù tinh huyết đối với Yêu tộc mà nói cực kỳ trân quý, nhưng chỉ cần có thể sống tiếp thì sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện lại được.

Nó há miệng ra phun một cái, một giọt máu đỏ thẫm to bằng quả trứng chim bồ câu, bên trên đầy đường hoa văn màu đen sẫm, ẩn ẩn có thể thôn phệ linh khí xung quanh.

"Đây chính là huyết mạch Thao Thiết sao?", Mục Long thầm nói rồi thu giọt tinh huyết này vào Yêu Thần tháp, giao cho Hoan Nhi.

Một lát sau, trong hư không trong Yêu Thần tháp xuất hiện hư ảnh của một con hung thú dữ tợn. Cơ thể màu đen to như ngọn núi, thân hình tựa như ngưu dương, đỉnh đầu có hai chiếc sừng lớn màu máu tựa như hai thanh ma đao, con mắt của nó dài tới tận nách, còn có một cái miệng lớn vô cùng khoa trương, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng khiến người ta nhìn thấy cũng phải dựng dứng lông tóc, chấn động tinh thần.

"Đây chính là hình dáng của yêu thần Thao Thiết ư? Còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết nữa".

Mãi hồi lâu hư ảnh tan biến, một giọt máu huyết màu đen to như nắm tay xuất hiện trong hư không, trong đó truyền đến từng trận gào rống, Mục Long cảm nhận được trong cơ thể mình tựa như có thứ gì đó đang dao động.

"Đây là gì đây?", Mục Long nghi ngờ.

"A, Thao Thiết là một trong chín người con trai của Tổ Long Thái Cổ, coi như là á tổ Long tộc, Mục Long ca ca trong người còn có huyết mạch Hắc Long tàn dư đương nhiên sẽ sản sinh ra dị động rồi".

"Cái gì, huyết mạch Hắc Long, huyết mạch Long tộc của ta không phải đã bị Ngạo Tuyệt Thần rút ra rồi sao?", Mục Long nghe mà trong lòng kinh ngạc.

"Sao có thể, huyết mạch Long tộc của Long ca ca khởi nguồn từ mẫu thân của huynh, có từ lúc sinh ra, cho dù bị rút đi thì đợi đến khi đủ lớn mạnh cũng sẽ trùng sinh lại, hiện tại nó đã bắt đầu hồi phục rồi".

"Hồi phục ư?"

"Tốt!"

"Ngạo Tuyệt Thần, không phải ngươi tự xưng là huyết mạch Hắc Long chí cao vô thượng không được phép vấy bẩn sao? Yêu thần Thao Thiết chính là á tổ Long tộc, đợi ta dung hợp chân huyết của nó thì huyết mạch của ta còn cao quý hơn cả ngươi, đến lúc đó để xem ngươi nói thế nào!", Mục Long ánh mắt tinh mang chớp lóe.

"Ừ, huyết mạch Thao Thiết quả thực cường đại, hơn nữa còn mang thuộc tính thôn phệ, Mục Long ca ca nếu như dung hợp được, hấp thu linh khí đất trời thì sẽ vô cùng khủng bố, tốc độ tu luyện tăng nhanh, nhưng hiện tại vẫn chưa thể dung hợp được", Hoan Nhi nhắc nhở nói.

"Ồ? Tại sao?"

"Bởi vì... vì huynh sẽ cảm thấy đói, nếu như không ăn gì đó thì sẽ khiến bản thân chết đói mất".

"Cái gì, chết... chết đói!", Mục Long trợn tròn mắt lên, tu sĩ Thoái Phàm cảnh bị chết vì đói, khái niệm gì vậy?

"Đúng, huynh nhìn con hổ vương này đi, đến đá mà cũng ăn, đó chính là do đói quá mà ra", Hoan Nhi nói.

"Vậy... vậy thì bỏ đi, răng lợi ta không tốt, cũng không muốn ăn đá", Mục Long đột nhiên cảm thấy hổ vương thật đáng thương, ánh mắt nhìn về phía nó đột nhiên có thêm vài phần thương hại.

Hổ vương thân mang trọng thương vậy mà vẫn phải gặm đá.

"Tiểu đáng thương, nhìn ngươi đói chưa kìa", Mục Long lôi hổ vương từ trong đống đá ra, đưa cho nó một viên Khí Huyết đan để nó hồi phục thương thế sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, giữa núi rừng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười kiêu ngạo.

"Ha ha ha, con hổ vương này đang bị trọng thương, đúng là không tốn công tìm kiếm, hoàn toàn không cần phải tốn sức".

Ngay sau đó, trong tiếng rống giận của đàn hổ, hai đạo khí tức cực kỳ mạnh mẽ đã giáng xuống.

Thấy vậy, thần sắc Mục Long thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào hai đạo thân ảnh đó, khí tức tản phát ra trên hai người này khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

"Bích Cung cảnh!", nhìn một người trong đó, Mục Long cắn răng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cường giả Bích Cung cảnh trong cơ thể đã mở ra huyền cung, một thân chân khí cũng có thể ngưng tụ trở thành chân nguyên mạnh mẽ hơn, cường độ đó có thể chặt đứt đất đá, vô cùng sắc bén.

Bình thường mà nói, tu sĩ nhiều nhất có thể mở ra chín phương huyền cung, khí tức của người áo đen trước mặt đây dao động vô cùng cường đại, số lượng huyền cung chắc chắn không chỉ dừng ở một phương, ít nhất cũng là thực lực Bích Cung cảnh trung kỳ.

Về phần người còn lại là một thiếu nên mặc xích bào, độ tuổi cỡ như Mục Long, mặc dù tu vi không bằng người áo đen nhưng cũng là Thoái Phàm cảnh tầng tám.

"A, ở đây vẫn còn một người nữa, Thoái Phàm cảnh tầng ba đáng thương, cút đi, đừng cản trở chuyện tốt của lão tử đây!"

Người mặc áo đen đó nhìn Mục Long nhếch mép cười khinh miệt, thuận tay vẫy ra một đạo chân nguyên đánh về phía Mục Long.

Thấy vậy, ánh mắt Mục Long thoáng lạnh, vỗn dĩ hai người này định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hiện giờ vừa tới đã động thủ với hắn.

Mục Long vung ra một chưởng, chân nguyên đó bị đánh tan đi, sau đó nhìn chằm chằm vào hai người, giọng điệu băng lạnh: "Các ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?"

"Ồ, vậy mà có thể tiếp được một kích của ta, không tệ!", người mặc áo đen đó ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Lúc này, thiếu niên xích bào bên cạnh vẻ mặt cao ngạo nói: "Bổn công tử chính là thiếu chủ Huyết Sát Môn, Tiết Đoạn Lãng, con hổ vương này không tệ, bổn thiếu chủ đã nhắm nó rồi muốn thu làm vật cưỡi, ngươi, cút đi!"

Nghe hắn ta nói vậy, con hổ vương đó lập tức giãy dụa đứng lên, liên tục gào rống, nó đường đường là hổ vương, thà bị giết chứ không chịu nhục, sao có thể trở thành vật cưỡi cho con người được?
Chương 17: Không chút sợ hãi

"Yên tâm đừng nóng!", Mục Long liếc Hổ Vương nói.

Huyết Sát Môn và Mục gia đều là một trong năm thế lực lớn ở thành Hàn Giang, nên Mục Long cũng không xa lạ với nó.

Năm năm trước, Mục Thanh Khung - cha Mục Long đã từng giết một vị trưởng lão của Huyết Sát Môn.

Mấy năm nay, sau sự cố của Mục Thanh Khung, thực lực Mục gia đã giảm mạnh. Huyết Sát Môn lợi dụng cơ hội ấy trả thù, nhiều lần xảy ra tranh chấp với bọn họ.

"Hóa ra là người của Huyết Sát Môn", Mục Long lạnh lùng nhìn Tiết Đoạn Lãng, hắn chẳng có tý thiện cảm nào với Huyết Sát Môn cả.

Tiết Đoạn Lãng nghe vậy, vẻ mặt đầy vẻ kiêu ngạo, rũ mắt nhìn Mục Long nói: "Biết thân phận của bổn thiếu chủ rồi còn không cút đi? Nếu làm hư chuyện lớn của ta, coi chừng ta giết sạch chín tộc nhà ngươi đó!"

Hắn ta tưởng Mục Long chỉ là một thiếu niên bình thường, nhưng không ngờ Mục Long nghe xong bèn cười to.

"Ha ha ha ha!"

"Giết chín tộc nhà ta? Hồi đó, cha ta Mục Thanh Khung đã dùng một đao giết chết một vị trưởng lão của Huyết Sát Môn cũng không thấy các người nói mạnh miệng như vậy. Năm năm không gặp, trái lại can đảm hơn nhiều ấy nhỉ!"

"Nói thật cho ngươi biết, người bên ngoài sợ Huyết Sát Môn, nhưng trong mắt ta, các người chỉ là rác rưởi!"

Sau khi tu vi tăng lên, sự kiêu ngạo trong máu của Mục Long cũng hoàn toàn sống lại.

Ngươi ngông với ta? Vậy ta sẽ càng ngông hơn ngươi, tộc Thái Cổ Ma Viên không biết sợ hãi là gì cả!

Tiết Đoạn Lãng nghe thế, sắc mặt lập tức sa sầm, siết chặt nắm đấm. Chuyện năm đó là một sự sỉ nhục lớn lao đối với Huyết Sát Môn!

Hắn ta nhìn chòng chọc vào Mục Long nói "Nếu vậy, ngươi chính là Mục Long - thằng con ăn hại của Mục Thanh Khung à? Nghe nói, ngươi đã khôi phục tu vi. Vốn dĩ ta còn không tin, nhưng hôm nay gặp phải bổn thiếu chủ thì đó chính là ngày chết của ngươi!"

"Tiết Đồ!", Tiết Đoạn Lãng lạnh lùng quát một tiếng.

"Chúc mừng thiếu chủ, hôm nay chẳng những có thể thu phục Hổ Vương làm vật cưỡi, mà còn hái được đầu của con trai Mục Thanh Khung. Sau khi trở về, chắc chắn môn chủ sẽ rất vui, chưa biết chừng còn truyền thần công, khiến thiếu chủ nổi khắp thiên hạ chỉ với một trận chiến trong cuộc tuyển chọn sắp tới của thành Hàn Giang!"

Người đàn ông áo đen kia là Tiết Đồ, thị vệ của Tiết Đoạn Lãng, hắn ta đã không thể nén nổi vẻ phấn khích trong ánh mắt mình.

Nếu giết được Mục Long thì đương nhiên khi trở về sẽ lập công lớn, hắn ta cũng sẽ nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Giờ phút này, khí thế trên người Tiết Đồ chợt bùng nổ, quanh người phủ kín chân nguyên màu đỏ, không ngờ lại là Bích Cung cảnh tầng năm.

Khí tức ấy cực kỳ nguy hiểm.

Thấy người này đi tới, đàn hổ lập tức xông lên.

"Hừ, súc vật hạ đẳng, cút ngay!"

Lúc này, vẻ mặt Tiết Đồ chợt sửng sốt, rồi vung tay lên, chân nguyên màu máu ngưng tụ thành một dải lụa.

Bảy tám con ma hổ Phệ Linh U lập tức bị đánh bay, chảy máu, bị thương nặng. Nếu không phải chúng có cơ thể mạnh mẽ thì một chiêu kia đã đủ để chúng hóa thành một đống sương máu.

Hổ Vương thấy vậy, gào lên một tiếng, sau đó giãy giụa đinh đứng lên. Nó biết, khí thế của người này còn mạnh hơn Mục Long, những con hổ khác hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.

"Yên tâm trị thương đi, suy cho cùng chuyện hôm nay cũng do ta mà ra. Nếu không đánh với ta thì mi cũng sẽ không bị thương nặng. Mà giờ, tên bỉ ổi kia lại định giậu đổ bìm leo, Mục Long ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!"

Mục Long bước lên trước mấy bước, đứng trước mặt Hổ Vương nhìn Tiết Đồ với vẻ mặt kiên định.

Nói thật, tuy tên Tiết Đồ kia có tu vi hơn xa hắn, trong lòng Mục Long cũng không nắm chắc sẽ thắng, nhưng cũng chưa đến mức phải tuyệt vọng.

Dù sao, Mục Long đã từng dùng một chưởng đánh nát tim gan phèo phổi của Lệ Vô Cữu. Mà gã chính là cao thủ Linh Văn cảnh. Tuy gã bị thương nặng, song điều đó cũng khiến Mục Long tự tin hơn, cao thủ cũng không phải là vô địch.

Huống chi, chân khí màu vàng của hắn cũng cực kỳ cô đọng, gần như có thể sáng bằng chân nguyên. Đây mới là điều mà Mục Long cậy vào.

Tu vi hắn bỗng tăng vọt, tuy trận chiến với Hổ Vương lúc trước đã được củng cố, nhưng vẫn chưa rành rọt. Mà giờ, vừa vặn cần một trận chiến sống còn để rèn luyện chính mình.

Bất kể là vì tu vi hay sự chính trực trong lòng thì cũng khó tránh khỏi một trận chiến này!

Hổ Vương nhìn tên loài người nhỏ hơn mình rất nhiều trước mặt, ánh mắt toát ra chút khó hiểu.

Trong trí nhớ của nó, con người một là nham hiểm tham lam, hai là nhát như chuột. Nhưng thiếu niên trước mặt lại khác với những người mà nó từng gặp.

"Hừ, bản thân còn lo chưa xong, mà muốn xen vào việc của người khác! Nhóc con Mục gia, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết!", trên mặt Tiết Đồ lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Sau đó, hắn ta lập tức ra tay gây khó dễ.

"Huyết Ma Nhiếp Hồn Thủ!"

Dưới tiếng quát, chân nguyên màu máu ngưng tụ trong bàn tay Tiết Đồ, một bàn tay khổng lồ màu đỏ như được làm từ máu kéo theo mùi máu tanh tưởi chộp về phía Mục Long.

"Nghe nói Huyết Sát Môn cực kỳ tàn nhẫn, ngầm lấy máu người luyện công, ngay cả người già và trẻ nhỏ cũng không tha. Xem ra, quả nhiên là thật!"

Mùi máu tươi ập vào mặt kèm theo sát khí cuồn cuộn khiến Mục Long chấn động.

"Sơn Hà Phá Diệt!"

Mục Long cảm nhận được sức mạnh của nó, biết võ công bình thường không thể địch nổi nên cơ thể nhoáng lên, vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu!

Con ngươi lóe lên sấm sét màu vàng, huyết mạch Ma Viên trong cơ thể lập tức sôi lên sùng sục.

Từng bóng quyền màu vàng giống như sao băng trên trời với sức mạnh như vũ bão thoáng chốc đập về phía Tiết Đồ!

Ầm!

"Đùng!"

Sức mạnh khủng bố va chạm vào nhau khiến cỏ cây xung quanh lập tức hóa thành tro, ngay cả Mục Long và Tiết Đồ cũng bị nhấn chìm trong lớp bụi mù bay đầy trời.
Chương 19: Hợp lực vây giết

Ngay cả Tiết Đoạn Lãng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, mặt cũng không khỏi biến sắc.

Thực lực của Tiết Đồ, hắn ta biết quá rõ, nếu là kẻ bất tài vô dụng thì cũng không thể trở thành thị vệ của hắn ta.

Hắn ta vốn tưởng trước mặt Tiết Đồ, thực lực tầm thường ở mức tầng ba Thoái Phàm cảnh của Mục Long hoàn toàn không là cái thá gì cả.

Nhưng đòn tấn công của Mục Long đã khiến suy nghĩ của hắn ta bị đảo lộn hoàn toàn.

"Chuyện này sao có thể...đây là tầng ba Thoái Phàm cảnh sao?"

Loại khí tức đó thực sự đã mang đến cho hắn ta một ảo giác khó có thể vượt qua, phải biết rằng hắn ta đường đường ở tầng tám Thoái Phàm cảnh, cao hơn Mục Long năm tiểu cảnh giới.

Nhưng bây giờ, làn sóng không khí đáng sợ trước mặt khiến tinh thần hắn ta càng sốc hơn, cảm giác khó mà thở được.

"Chẳng lẽ hắn cố ý che giấu tu vi, nếu không, chỉ là một tên tầng ba Thoái Phàm cảnh, sao lại dám khiêu khích cường giả Bích Cung cảnh, nhưng..."

Ngay khi Tiết Đoạn Lãng đang nghĩ mãi không ra, một luồng khí tức kinh người lại bùng lên trong bầu không khí mịt mù.

Bùm!

Âm thanh bùng nổ không ngừng vang lên, khoảnh khắc tiếp theo, làn sóng không khí mù mịt bao trùm xung quanh đột nhiên bị chấn động tản ra.

Bóng dáng của Mục Long và Tiết Đồ lại xuất hiện, nhưng lúc này, bọn họ vậy mà lại đổi chỗ cho nhau.

"Lẽ nào bọn họ đã chiến đấu kịch liệt trong đó, nhưng chuyện này sao có thể?"

Ánh mắt Tiết Đoạn Lãng dán chặt vào hai người kia, đặc biệt là Mục Long, mặc dù quần áo trên người hắn hơi xộc xệch, nhưng khí tức lại không hề yếu chút nào, lợi hại hơn lúc nãy rất nhiều.

"Không ngờ, tu vi của ngươi chẳng qua chỉ ở tầng ba Thoái Phàm cảnh, lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu như vậy".

"Chân khí màu vàng quái dị, bạo liệt và dữ tợn, sức mạnh của nó có thể so sánh với chân nguyên. Xem ra công pháp mà ngươi tu luyện nhất định là cực kỳ cao minh!"

Tiết Đồ không hổ là cường giả Bích Cung cảnh, sau một hồi giao đấu đã đại khái đoán được nội tình tu vi của Mục Long.

Mỗi khi hắn ta nói một câu, ánh mắt dường như đang phun ra một tia lửa, cuối cùng trên mặt hắn ta lộ ra vẻ điên cuồng, như thể Mục Long là bảo vật hình người vậy.

"Hahaha, ta quyết định sẽ không giết ngươi vội, ta phải chặt đứt tay chân ngươi, tra hỏi công pháp trên người ngươi. Ngoài ra, lúc nãy ta chỉ dùng năm mươi phần trăm sức chiến đấu mà thôi!"

Tiết Đồ cười một cách quái dị, lại tiếp tục ra tay, nhưng lúc này, hắn ta không hề giữ sức.

Hắn ta đã biết loại người như Mục Long là yêu nghiệt thực sự, đối với loại người này, hoặc là không ra tay với đối phương, một khi đã ra tay thì phải khiến hắn vĩnh viễn không thể trở mình, nếu không những ngày tháng về sau sẽ ăn không ngon ngủ không yên!

Tiết Đồ vừa cười khẩy vừa duỗi tay ra, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm màu máu, sát ý đằng đằng, tà khí sôi trào, thanh kiếm này được nuôi dưỡng bằng tinh huyết bản mệnh của hắn ta, uy lực bất phàm.

"Huyết Ảnh Ám Sát!"

Khoảnh khắc tiếp theo, cả người Tiết Đồ trở nên mờ mịt, hóa thành một cái bóng màu máu, như một bóng ma, biến mất ở trước mặt Mục Long.

“Long ca ca, cẩn thận, đây thuật ám sát ma đạo, hắn ở sau lưng kìa!"

Trong Yêu Thần tháp, Hoan Nhi nhắc nhở, mặc dù nàng ta bị Yêu Thần tháp trói buộc, không thể ra tay nhưng nàng ta có thể cảm nhận được rõ mọi thứ xung quanh mình.

Nghe vậy, Mục Long chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, giống như bị một con rắn độc nhắm trúng, nguy cơ chí mạng này khiến hắn rất hoảng loạn.

Mục Long không nhìn ra sau, trực tiếp giáng một đấm ra sau lưng!

"Phúc Hải Trầm Uyên!"

Thức thứ hai trong Chiến Thiên Đồ Lục cực kỳ phi phàm, trước đây U Ma Hổ Vương không tài nào chống lại một chưởng này!

Cự chưởng màu vàng, trong nháy mắt, bóng người màu máu đen kịt đó xuất hiện sau lưng.

Mặc dù Tiết Đồ đã đánh bại được chưởng này, nhưng tóc tai bù xù, khóe miệng tràn ra một vệt máu, trông có chút thảm hại.

Dù sao thì "Huyết Ảnh Ám Sát” này cũng thuộc thuật pháp ám sát, tập trung tấn công chứ không phải phòng thủ, Tiết Đồ vốn dĩ muốn đánh Mục Long một đòn chí mạng, nhưng không ngờ phương thức ám sát này vậy mà lại bị phát hiện, khiến hắn ta bị thương.

Có điều, trên mặt hắn ta không có chút gì gọi là tức giận, ngược lại còn hưng phấn liếm vết máu khóe miệng, cực kỳ điên cuồng.

"Được rồi! Đây rốt cuộc là tuyệt học gì, sao lại có uy lực khủng khiếp như vậy. Đợi ta lấy được nó, sức mạnh chắc chắn sẽ tăng vọt!"

“Hừ, tuyệt học lấy mạng ngươi!”, trong mắt Mục Long tràn đầy sát ý.

Người ta thường nói: Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập, trong giới tu hành, có kẻ ham muốn tuyệt học công pháp của mình, quả là đáng lo.

Tiết Đồ còn chưa đánh bại Mục Long thì đã bộc lộ suy nghĩ trong lòng, mưu toan cướp đoạt công pháp tuyệt học của Mục Long, về điểm này, có chết hắn ta cũng không từ bỏ ý định!

"Hừ, còn cứng miệng? Không thể không nói, thực lực của ngươi vượt xa dự liệu của ta đấy, nhưng nếu ngươi tưởng Bích Cung cảnh chỉ có chút thủ đoạn này, vậy thì ngươi nhầm rồi. Hơn nữa ngươi đừng quên, phe ta có hai người!”, Tiết Đồ cười rất nham hiểm.

Sau đó, Tiết Đoạn Lãng cũng gia nhập vào trận chiến, hắn ta đã từng thấy thủ đoạn lúc nãy của Mục Long, chân khí toàn thân, chân nguyên đối kháng, so với cường giả Bích Cung cảnh thì kẻ tám lạng người nửa cân, chuyện này khủng khiếp đến mức nào!

Hắn ta chợt nhớ tới tin tức đó, Mục Long đã khôi phục vi vi trong một đêm, nghe nói hắn đã được cao nhân cứu giúp, vậy thì công pháp và tuyệt học của hắn nhất định là sự tồn tại kinh hồn bạt vía.

"Giết!"

Tiết Đoạn Lãng là thiếu chủ của một môn phái, hành sự rất tàn nhẫn quyết đoán, vừa gia nhập vào trận chiến, hắn ta đã rút "Huyết Lãng Cuồng Đao” ra, hợp lực với Tiết Đồ để vây giết Mục Long.

Vào lúc này, Mục Long nguy hiểm vô cùng!
Chương 20: Huyết Ma Toàn Phong

Mặc dù tu vi của Tiết Đoạn Lãng không bằng Tiết Đồ, nhưng là con trai của môn chủ, tài nguyên tu luyện mà hắn ta nhận được đều là thứ tốt nhất, thủ đoạn đương nhiên cũng bất phàm.

Ban đầu, Tiết Đoạn Lãng nghĩ, một tên Mục Long quèn không đáng để hắn ta ra tay. Nhưng bây giờ, bản lĩnh của Mục Long đã khiến hắn ta đổi ý rồi, nên vừa ra tay là sát chiêu!

"Huyết Hải Thao Thiên!"

Một tiếng thét lạnh buốt giống như băng tuyết mùa đông, ngoài cái lạnh thấu xương, còn có sát khí đằng đằng.

Chân khí màu đỏ tập trung trên Huyết Lãng Cuồng Đao, dùng hết sức chém ra, ẩn hiện trong đó có một biển máu đang tuôn trào dữ dội.

Đao quang khủng khiếp, giống như vầng trăng đẫm máu ẩn hiện sau màn sương mù máu dày đặc, vào thời khắc mấu chốt, sát ý lộ ra, lao về phía Mục Long!

Sắc mặt của Mục Long hơi thay đổi, hắn cảm nhận được sức mạnh của đao quang, không dám lơ là.

Ở tu vi Thoái Phàm cảnh, có thể ngưng tụ đao quang cũng đủ để chứng minh thiên phú của Tiết Đoạn Lãng, một đao này đủ để giết người cùng cấp độ trong vài giây.

Mặc dù Tiết Đoạn Lãng chỉ ở tầng tám Thoái Phàm cảnh, nhưng hắn ta lại mơ hồ có một loại khí thế Thoái Phàm cảnh vô địch, còn bá đạo hơn Mục Thiên Dao nhiều.

"Phá!"

Mục Long gầm lên một tiếng giận dữ, vang dội cả núi rừng!

Đao quang đã hoàn toàn khơi dậy tinh thần chiến đấu trong huyết mạch của Mục Long, huyết mạch Ma Viên trong người hắn đang sôi sục rồi!

Đôi mắt của Mục Long đã biến thành màu vàng, từ trong cơ thể bộc phát ra một luồng khí tức kinh ngạc, đây là một loại chiến ý cực kỳ bạo ngược, cả người giống như chiến thần giáng thế.

Huyết mạch của Ma Viên khi gặp kẻ mạnh thì càng đánh càng hăng, không ngán thứ gì!

Mục Long giáng ra một quyền, chân khí màu vàng cuồng bạo nhanh chóng bị chiến ý bạo ngược trong lòng hắn phóng đại đến cực điểm, giống như rồng vàng xuất thế.

Ầm ầm!

Đao quang, quyền ảnh, một đỏ một vàng, ngay lúc hai người chạm mặt nhau, một luồng linh quang cực kỳ chói mắt phát ra khiến mọi thứ xung quanh đều bị mất màu.

Khoảnh khắc đó, giữa thiên địa chỉ còn lại hai màu này!

"Chiến! Chiến! Chiến!”

"Giết! Giết! Giết!"

"Thiên đạo bất túc úy, tổ tông bất túc pháp!"

Khoảnh khắc huyết mạch hoàn toàn khuấy động, những tiếng gầm rú hư ảo vang vọng từ sâu trong huyết mạch của Mục Long, chiến ý hừng hực lại một lần nữa tăng vọt!

Răng rắc!

Tiếng gãy nứt vang vọng bốn bề, đao quang màu đỏ tan tành.

Quyền ảnh màu vàng giống như một tinh tú thượng cổ bất diệt, cuồng bạo và bá đạo, trong nháy mắt đánh Tiết Đoạn Lãng bay xa mười mét.

Một quyền tưởng chừng như đơn giản nhưng lại vô cùng kinh thiên động địa!

“Giết!”, giọng nói hung bạo của Mục Long lại vang lên.

"Phúc Hải Trầm Uyên!"

Sau khi huyết mạch của Mục Long sôi trào, lại tiếp tục thi triển chiêu thức này, uy lực của hắn còn mạnh hơn trước.

Cự chưởng màu vàng giống như tay của chiến thần, khoảnh khắc đánh về phía Tiết Đồ, trong lòng cường giả Bích Cung cảnh này vậy mà lại lóe lên một tia sợ hãi.

"Không, ta là cường giả Bích Cung cảnh, sao có thể có loại ảo giác này?"

"Kết thúc đi!"

Tiết Đồ nghiến răng nghiến lợi, trên thanh trường kiếm màu máu chói lóa, phản chiếu khuôn mặt méo mó.

"Huyết Ma Toàn Phong!"

Đây là chiêu thức mạnh nhất trong "Huyết Ma Thần Công", từ khi bắt đầu luyện công đến nay, Tiết Đồ chưa từng thi triển chiêu này.

Chắc hắn ta cũng không ngờ có một ngày, lần đầu tiên hắn ta thi triển chiêu này vậy mà lại để đối phó với một thiếu niên Thoái Phàm cảnh.

Huyết Ma Toàn Phong của chân nguyên ngưng tụ gặp gió càng mạnh hơn, trong tích tắc đã lớn thành ba thước. Xương sọ màu máu trên đó giống như thật, phát ra âm thanh ù ù ma mị, giống như một oan hồn trườn ra khỏi địa ngục, hung dữ khát máu.

Chiêu thức này quả thực kinh người, chưởng ấn màu vàng của Mục Long lập tức bị đánh bại, ngay cả bản thân Mục Long cũng lập tức bị Huyết Ma Toàn Phong này nhấn chìm hoàn toàn!

"Ta muốn hắn chết, giết chết hắn cho ta!"

Giọng nói của Tiết Đoạn Lãng lạnh đến thấu xương, như thể đến từ Cửu U tuyệt địa.

Hắn ta đứng dậy khỏi mặt đất, một tay cầm đao, tay kia siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào da thịt, mặc cho máu tuôn ra mà không hề hay biết.

Đôi mắt của hắn ta đỏ rực giống như một con quỷ, nhìn về phía Huyết Ma Toàn Phong, vẻ mặt đầy oán hận, cả người run lên.

Từ nhỏ hắn ta đã có thiên phú dị thường, tu hành đao pháp, trải qua sinh tử, mài giũa nên một đao tâm bất khả chiến bại, nhưng giây trước, đao tâm của hắn ta đã bị gãy nát.

Hắn ta thua rồi, thua bởi một tên tiểu tử tầng ba Thoái Phàm cảnh, đối phương chỉ sử dụng một quyền.

Hắn ta bị đánh bại hoàn toàn, căm hận đến nỗi phát điên.

Thân là thiên chi kiêu tử, sao hắn ta có thể chịu đựng được thất bại như vậy? Chỉ có máu mới có thể rửa sạch nỗi nhục này!

Giờ phút này, gì mà công pháp tuyệt học, hắn ta không thèm quan tâm nữa, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là chém Mục Long thành trăm mảnh.

“Thiếu chủ yên tâm, bị Huyết Ma Toàn Phong cuốn vào, không bao lâu nữa tên tiểu tử này sẽ bị róc còn mỗi bộ xương khô thôi!”, Tiết Đồ chế nhạo.

Lúc này, Mục Long dùng chân khí cuồng bạo mạnh mẽ bao quanh cơ thể da thịt của mình, gắng sức chống đỡ.

Bên trong Huyết Ma Toàn Phong giống như âm phủ địa ngục, chân nguyên màu máu biến thành vô số bộ xương màu máu, đang không ngừng ăn mòn chân khí của hắn, càng ngày càng mạnh.

Mặc dù chân khí màu vàng của hắn rất bá đạo, nhưng cũng chỉ có thể so sánh với chân nguyên, chứ không phải chân nguyên!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bại vong chỉ là vấn đề thời gian.

"Không được, ta không thể chết ở đây”.

“Xem ra, chỉ có thể như thế thôi!”, nhìn những bộ xương màu máu xung quanh, càng ngày càng dữ tợn, đang há miệng khổng lồ nuốt chửng tất thảy, trái tim Mục Long hẫng một nhịp.

Nếu không muốn bị chôn vùi trong luyện ngục thì chỉ có thể đập tan luyện ngục và lật tung âm phủ!

"Thao Thiết Chân Huyết, hợp nhất!"

Trong Huyết Ma Toàn Phong, tiếng hét lạnh băng của Mục Long vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom