Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Có lý do
Trong căn hộ chung cư hiện đại đắt đỏ, Hạ Liên cơ thể uốn éo nhún trên thân người đàn ông nằm trên giường. Không gian mờ ảo ngập tràn âm thanh ám muội, ánh mắt người đàn ông vẫn chưa đủ thỏa mãn, anh ta ngồi dậy, Hạ Liên tự động quỳ bò trên giường để người đàn ông chiếm lấy từ phía sau.
Đối với người đàn ông này, Hạ Liên yêu đến điên dại dù anh ta không hề yêu cô, anh ta chỉ xem cô như một dụng cụ để giải tỏa bản thân. Cho dù vậy, Hạ Liên vẫn nhất định không từ bỏ, thà sống trong đau đớn lẫn mãn nguyện còn hơn trơ mắt nhìn anh ta lên giường với người phụ nữ khác.
Sáng sớm trong công ty, anh họ Kiều Kiến Bang đã gọi điện đến hỏi cách làm “chuyện người lớn”, người đàn ông “từng trải” Kiều Chính Hạo hăng hái ngồi hướng dẫn từ A đến Z thông qua điện thoại suốt cả buổi.
Cúp máy, Kiều Chính Hạo cười ngẩn ngơ, lúc hướng dẫn cho Kiều Kiến Bang xong anh lại nhớ đến Mạc Nhược Vũ khi nằm dưới thân anh, nghĩ đến trong người liền cảm thấy hưng phấn.
Anh đứng bật dậy, thư thái đến phòng làm việc của Mạc Nhược Vũ. Đúng lúc Hạ Liên từ trong đi ra, trên cổ cô dù đã che khuyết điểm vẫn nhìn thấy vết đỏ mờ, Kiều Chính Hạo cười lạnh khinh thường, phô trương như vậy chẳng chút thú vị, phải học như anh để dấu vết in lại dưới lớp quần áo mới khiến ta nhớ nhung.
"Phó giám đốc" Hạ Liên cúi đầu chào hỏi.
Kiều Chính Hạo đẩy cửa vào phòng, Mạc Nhược Vũ mặt mũi bơ phờ giải quyết công việc, sáng nay đã bảo cô nghỉ ở nhà lại không nghe. Anh bước đến bế Mạc Nhược Vũ lên trong sự ngơ ngác của cô, anh đến phòng nghỉ gần ngay cửa, dùng chân đá cửa bế cô vào đặt trên giường.
"Kiều Chính Hạo!!!" Mạc Nhược Vũ giận dữ quát, tay nắm chặt cổ áo cảnh giác cao độ.
Kiều Chính Hạo không quan tâm, nằm xuống bên cạnh vòng tay ôm Mạc Nhược Vũ nhắm mắt lại. Mạc Nhược Vũ hoang mang tròn mắt, còn tưởng Kiều Chính Hạo lại nổi cơn, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đều tại bị anh hại đến mức ám ảnh.
Mạc Nhược Vũ ngả được lưng lên đệm thì cơn mệt mỏi quá mạnh mẽ chỉ có thể trốn việc nghỉ ngơi một lát.
Dạo thời gian gần đây, Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ thường xuyên xuất hiện cùng nhau, lúc đến công ty và tan làm đều đi chung nhưng lại có một số tin đồn cả hai chỉ đang diễn kịch che giấu tội ngoại tình của Kiều Chính Hạo, bởi anh không chỉ một lần mặc quần áo của ngày hôm trước như cố ý để người khác biết anh qua đêm bên ngoài.
Gần mười hai giờ trưa, Hải Lâm gọi đến hỏi han, nhắc nhở Mạc Nhược Vũ ăn uống đầy đủ, nếu trước đây người cô kết hôn là Hải Lâm thì có lẽ cô không phải mang tiếng bị cắm sừng và có một đời chồng. Cúp máy, Mạc Nhược Vũ nhìn sang Kiều Chính Hạo đang ngồi chễm chệ trên sofa, anh dùng vẻ mặt châm biếm nhìn cô.
"Trông em có vẻ nuối tiếc cậu ta quá nhỉ?"
Mạc Nhược Vũ thở dài bất đắc dĩ, không chút e dè nói thẳng: “Nếu hai năm trước gia đình anh không sang hỏi cưới, tôi đã không bỏ lỡ một người đàn ông tốt"
Kiều Chính Hạo cười hắt ra đầy khinh bỉ, bắt bẻ: “Chẳng phải em cũng không từ chối sao?"
"Có ai dám nói không với Kiều gia? Vả lại ông nội cũng đích thân đến nhà hỏi, tôi dám không đồng ý? Tôi thì không sao, nhưng gia đình tôi thì không thể vì tôi mà chịu tội oan ức"
Kiều Chính Hạo cười gian, khom người về phía trước đầy hào hứng: “Kết quả kiểm tra trước hôn nhân tôi bị vô sinh, tại sao em vẫn chấp nhận? Chẳng phải em không thể cưỡng lại sự cuốn hút của tôi sao?"
"Kiều thiếu gia, có phải anh tự tin quá rồi không?"
"Vậy thì tại sao?"
Ánh mắt Mạc Nhược Vũ tránh sang nơi khác, khẽ hít sâu một hơi đầy khó xử: “Tôi không muốn bố mẹ anh buồn, cũng không muốn anh thất vọng"
Nói rồi Mạc Nhược Vũ cười chua xót, cô sợ người khác tổn thương nhưng người cuối cùng chịu nhiều tổn thương nhất lại là cô.
Cảm xúc trong lòng Kiều Chính Hạo chùng xuống, anh xoay đầu giấu gương mặt tội lỗi, quả nhiên không nhìn nhầm người, trong chuyện này Kiều Dương có công lớn nhất vì đã giới thiệu cho anh biết Mạc Nhược Vũ.
Buổi tối tan làm, Mạc Nhược Vũ về nhà tắm rửa thay đồ rồi cùng Kiều Chính Hạo về thăm bố mẹ anh. Trên đường đi, từ xa nhìn thấy Hạ Liên bước lên một chiếc xe màu đen quen mắt đậu ven đường, Mạc Nhược Vũ không nhịn được quay sang Kiều Chính Hạo.
"Đó chẳng phải là xe của La Hàn sao?"
"Ờ" Kiều Chính Hạo qua loa đáp.
"Cô ấy là gián điệp cho La Hàn?"
"Em ngốc sao?" Kiều Chính Hạo bật cười khó tin lời nói vừa rồi của Mạc Nhược Vũ, tự tin đáp: “Em nghĩ cậu ta có cái gan lớn đến mức đụng đến công ty thuộc tập đoàn Kiều gia chúng ta à? Trừ phi cậu ta có mười cái mạng"
Thấy Mạc Nhược Vũ vẫn chưa thông suốt, Kiều Chính Hạo đành phải kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta với La Hàn mới hợp tác gần đây, có thể hai người họ cùng mục đích nên gặp nhau thôi"
Dừng một chút, anh nhấn giọng với biểu cảm sâu xa: “Bạn tình"
Nghe Kiều Chính Hạo nói Mạc Nhược Vũ mới nhớ dạo gần đây quả thật Hạ Liên có biểu hiện giống hệt cô sau mỗi khi bị anh hành hạ, đặc biệt là dấu vết để lại rất rõ ràng, La Hàn bề ngoài trông lịch sự, hóa ra cùng một kiểu người với Kiều Chính Hạo.
Cô liếc nhìn vẻ mặt cười gian của anh, lắc đầu chê bai, vơ đũa cả nắm mỉa mai chung: “Xem ra giống nhau thì rất hiểu nhau"
Kiều Chính Hạo thong thả nở nụ cười gian tà: “Em không mấy ngày nay tôi dồn hết sức lực cho em sao?"
Mạc Nhược Vũ ngượng ngùng vội quay ra cửa sổ, Kiều Chính Hạo liếc sang nhìn cô, cười đầy nham hiểm: “Có ai như em không, một đời chồng rồi mà như con gái mới lớn"
Mắt Mạc Nhược Vũ chớp chớp, cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ thẹn thùng làm động lòng quân tử, khóe môi Kiều Chính Hạo cong lên, thỉnh thoảng lén liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Đối với người đàn ông này, Hạ Liên yêu đến điên dại dù anh ta không hề yêu cô, anh ta chỉ xem cô như một dụng cụ để giải tỏa bản thân. Cho dù vậy, Hạ Liên vẫn nhất định không từ bỏ, thà sống trong đau đớn lẫn mãn nguyện còn hơn trơ mắt nhìn anh ta lên giường với người phụ nữ khác.
Sáng sớm trong công ty, anh họ Kiều Kiến Bang đã gọi điện đến hỏi cách làm “chuyện người lớn”, người đàn ông “từng trải” Kiều Chính Hạo hăng hái ngồi hướng dẫn từ A đến Z thông qua điện thoại suốt cả buổi.
Cúp máy, Kiều Chính Hạo cười ngẩn ngơ, lúc hướng dẫn cho Kiều Kiến Bang xong anh lại nhớ đến Mạc Nhược Vũ khi nằm dưới thân anh, nghĩ đến trong người liền cảm thấy hưng phấn.
Anh đứng bật dậy, thư thái đến phòng làm việc của Mạc Nhược Vũ. Đúng lúc Hạ Liên từ trong đi ra, trên cổ cô dù đã che khuyết điểm vẫn nhìn thấy vết đỏ mờ, Kiều Chính Hạo cười lạnh khinh thường, phô trương như vậy chẳng chút thú vị, phải học như anh để dấu vết in lại dưới lớp quần áo mới khiến ta nhớ nhung.
"Phó giám đốc" Hạ Liên cúi đầu chào hỏi.
Kiều Chính Hạo đẩy cửa vào phòng, Mạc Nhược Vũ mặt mũi bơ phờ giải quyết công việc, sáng nay đã bảo cô nghỉ ở nhà lại không nghe. Anh bước đến bế Mạc Nhược Vũ lên trong sự ngơ ngác của cô, anh đến phòng nghỉ gần ngay cửa, dùng chân đá cửa bế cô vào đặt trên giường.
"Kiều Chính Hạo!!!" Mạc Nhược Vũ giận dữ quát, tay nắm chặt cổ áo cảnh giác cao độ.
Kiều Chính Hạo không quan tâm, nằm xuống bên cạnh vòng tay ôm Mạc Nhược Vũ nhắm mắt lại. Mạc Nhược Vũ hoang mang tròn mắt, còn tưởng Kiều Chính Hạo lại nổi cơn, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đều tại bị anh hại đến mức ám ảnh.
Mạc Nhược Vũ ngả được lưng lên đệm thì cơn mệt mỏi quá mạnh mẽ chỉ có thể trốn việc nghỉ ngơi một lát.
Dạo thời gian gần đây, Kiều Chính Hạo và Mạc Nhược Vũ thường xuyên xuất hiện cùng nhau, lúc đến công ty và tan làm đều đi chung nhưng lại có một số tin đồn cả hai chỉ đang diễn kịch che giấu tội ngoại tình của Kiều Chính Hạo, bởi anh không chỉ một lần mặc quần áo của ngày hôm trước như cố ý để người khác biết anh qua đêm bên ngoài.
Gần mười hai giờ trưa, Hải Lâm gọi đến hỏi han, nhắc nhở Mạc Nhược Vũ ăn uống đầy đủ, nếu trước đây người cô kết hôn là Hải Lâm thì có lẽ cô không phải mang tiếng bị cắm sừng và có một đời chồng. Cúp máy, Mạc Nhược Vũ nhìn sang Kiều Chính Hạo đang ngồi chễm chệ trên sofa, anh dùng vẻ mặt châm biếm nhìn cô.
"Trông em có vẻ nuối tiếc cậu ta quá nhỉ?"
Mạc Nhược Vũ thở dài bất đắc dĩ, không chút e dè nói thẳng: “Nếu hai năm trước gia đình anh không sang hỏi cưới, tôi đã không bỏ lỡ một người đàn ông tốt"
Kiều Chính Hạo cười hắt ra đầy khinh bỉ, bắt bẻ: “Chẳng phải em cũng không từ chối sao?"
"Có ai dám nói không với Kiều gia? Vả lại ông nội cũng đích thân đến nhà hỏi, tôi dám không đồng ý? Tôi thì không sao, nhưng gia đình tôi thì không thể vì tôi mà chịu tội oan ức"
Kiều Chính Hạo cười gian, khom người về phía trước đầy hào hứng: “Kết quả kiểm tra trước hôn nhân tôi bị vô sinh, tại sao em vẫn chấp nhận? Chẳng phải em không thể cưỡng lại sự cuốn hút của tôi sao?"
"Kiều thiếu gia, có phải anh tự tin quá rồi không?"
"Vậy thì tại sao?"
Ánh mắt Mạc Nhược Vũ tránh sang nơi khác, khẽ hít sâu một hơi đầy khó xử: “Tôi không muốn bố mẹ anh buồn, cũng không muốn anh thất vọng"
Nói rồi Mạc Nhược Vũ cười chua xót, cô sợ người khác tổn thương nhưng người cuối cùng chịu nhiều tổn thương nhất lại là cô.
Cảm xúc trong lòng Kiều Chính Hạo chùng xuống, anh xoay đầu giấu gương mặt tội lỗi, quả nhiên không nhìn nhầm người, trong chuyện này Kiều Dương có công lớn nhất vì đã giới thiệu cho anh biết Mạc Nhược Vũ.
Buổi tối tan làm, Mạc Nhược Vũ về nhà tắm rửa thay đồ rồi cùng Kiều Chính Hạo về thăm bố mẹ anh. Trên đường đi, từ xa nhìn thấy Hạ Liên bước lên một chiếc xe màu đen quen mắt đậu ven đường, Mạc Nhược Vũ không nhịn được quay sang Kiều Chính Hạo.
"Đó chẳng phải là xe của La Hàn sao?"
"Ờ" Kiều Chính Hạo qua loa đáp.
"Cô ấy là gián điệp cho La Hàn?"
"Em ngốc sao?" Kiều Chính Hạo bật cười khó tin lời nói vừa rồi của Mạc Nhược Vũ, tự tin đáp: “Em nghĩ cậu ta có cái gan lớn đến mức đụng đến công ty thuộc tập đoàn Kiều gia chúng ta à? Trừ phi cậu ta có mười cái mạng"
Thấy Mạc Nhược Vũ vẫn chưa thông suốt, Kiều Chính Hạo đành phải kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta với La Hàn mới hợp tác gần đây, có thể hai người họ cùng mục đích nên gặp nhau thôi"
Dừng một chút, anh nhấn giọng với biểu cảm sâu xa: “Bạn tình"
Nghe Kiều Chính Hạo nói Mạc Nhược Vũ mới nhớ dạo gần đây quả thật Hạ Liên có biểu hiện giống hệt cô sau mỗi khi bị anh hành hạ, đặc biệt là dấu vết để lại rất rõ ràng, La Hàn bề ngoài trông lịch sự, hóa ra cùng một kiểu người với Kiều Chính Hạo.
Cô liếc nhìn vẻ mặt cười gian của anh, lắc đầu chê bai, vơ đũa cả nắm mỉa mai chung: “Xem ra giống nhau thì rất hiểu nhau"
Kiều Chính Hạo thong thả nở nụ cười gian tà: “Em không mấy ngày nay tôi dồn hết sức lực cho em sao?"
Mạc Nhược Vũ ngượng ngùng vội quay ra cửa sổ, Kiều Chính Hạo liếc sang nhìn cô, cười đầy nham hiểm: “Có ai như em không, một đời chồng rồi mà như con gái mới lớn"
Mắt Mạc Nhược Vũ chớp chớp, cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ thẹn thùng làm động lòng quân tử, khóe môi Kiều Chính Hạo cong lên, thỉnh thoảng lén liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Bình luận facebook