Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Qúy Thiển thoi thóp nằm trên giường, ý thức mơ hồ.
Chỗ trái tim và cánh tay bị giật điện vẫn còn chưa hết đau, toàn thân c3ô đau đớn muốn chết cũng không xong, tựa
như chim sợ cành cong.
Trước đó mấy phút, gã đàn ông kia cầm kim tiêm, đâm xuống 1người cô.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đó là mấy thứ đại loại như thuốc tế khiến người ta mất đi sức chống cự.
9
Do ban đầu, lúc gặp nhau ở trước cửa phòng vệ sinh gã ta ra tay quá tàn nhẫn, giật điện khiến cô không chỉ không
động đậy được3, mà còn suýt chút nữa trợn ngược hai mắt ngất xỉu. Thế nên Qúy Thiển gần như không còn chút
sức phản kháng nào, cứ vậy bị gã ta 8đưa đến khoang phòng này.
Nhưng suốt cả quãng đường đi, cô đều âm thầm giữ sức.
Cô phải nắm chắc mới có thể phản kháng! Nếu không bị giật điện thêm lần nữa, cô thật sự sẽ thành con cá trên thớt,
mặc người ta giết thịt!
Thế nên, ngay lúc gã đàn ông lấy ống tiêm ra đâm xuống, Qúy Thiển đã dồn hết sức lực còn lại trong cơ thể, đột
ngột vươn tay ra, tóm chặt lấy tay gã đánh ngược trở lại, trong khi gã ta còn bất ngờ không kịp đề phòng thì đâm
cây kim vào cổ gã.
Kế hoạch ban đầu là thuận nước đẩy thuyền, dự định tiêm toàn bộ số thuốc tê vào người gã. Thế nhưng cô lại quá
đề cao năng lực của bản thân, cũng đánh giá thấp sức mạnh của gã đàn ông kia rồi.
Sở dĩ chiếc kim tiêm cắm được vào người gã là vì gã hoàn toàn không coi “con mèo nhỏ” như Qúy Thiển ra gì thôi,
đến khi phát hiện thì ra mèo nhỏ còn có móng vuốt sắc bén, thì gã thợ săn lập tức nổi giận, không hề do dự nhổ
sạch móng vuốt của cô!
Bàn tay còn lại của gã nhanh chóng bắt được cổ tay Qúy Thiển, kéo xuống không chút thương tiếc, lực kéo mạnh
đến mức quăng cả người Qúy Thiển lên giường. Cô còn chưa kịp phản ứng, nơi cổ tay đã truyền đến cơn đau do
điện giật!
Lại là điện giật!
Luồng điện đột ngột xuyên vào cơ thể, cảm giác vừa tê vừa đau thực sự hết sức giày vò!
Qúy Thiển vừa co giật vừa thầm chửi mắng trong lòng.
Con rùa này, mày đừng để bà đây có cơ hội phản kháng, nếu không bà cắn chết mày!
Tuy nhiên có hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào, rất nhanh sau đó mái tóc mềm mượt của cô bị gã ta túm lấy
không thương tiếc, buộc cô phải ngửa đầu lên.
“Tao cho mày phản kháng này! Tao cho mày phản kháng này!”
Gương mặt vặn vẹo của gã đàn ông đột nhiên áp sát vào tầm mắt Qúy Thiển, trong lúc mắng chửi, thậm chí còn
bắn cả nước bọt vào mặt cô. Cô không kịp cảm thấy buồn nôn, thì liếc mắt trông thấy một “cây | bút” màu đen đâm
vào người mình!
Gã đàn ông lần nữa nhằm kích điện ngay tim Qúy Thiển, gây ra vài cú sốc điện dữ dội.
Thoáng chốc, cả người Qúy Thiển run như cầy sấy, đến cả đôi môi cũng không kìm được run lên bần bật, lộ ra phần
lợi hồng hồng.
Dáng vẻ yếu đuối đau đớn đó, cuối cùng cũng khiến gã đàn ông hài lòng.
Gã thỏa mãn buông tay ra, Qúy Thiển lập tức trượt xuống giường như một con cá chết.
Sau đó gã đứng lên, ống tiêm từ trên người gã lăn xuống, hóa ra vừa rồi lúc gã “trừng phạt” Qúy Thiển, ống tiêm
đã bị rơi ra.
Liếc nhìn ống tiêm, lại nhìn Qúy Thiển đã hôn mê bất tỉnh, gã không khỏi nhếch môi, tay phải nhặt ống tiêm, tay
trái vỗ lên khuôn mặt tái nhợt của cô. “Ngoan ngoãn, nếu không lần sau sẽ không chỉ có vậy đâu.”
Trong lúc nói, tay phải gã cầm ống tiêm giơ cao, sau đó cắm mạnh xuống cổ Qúy Thiển!
“A!”
Thoáng chốc, cơ thể Qúy Thiển giật lên, cổ họng phát ra âm thanh mà chính cô cũng không nhận ra rốt cuộc nỗi
đau đớn tột cùng là thế nào nữa.
Chỉ thấy đồng tử cô đột ngột giãn ra, đôi mắt hạnh trợn tròn, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà nhưng lại không
có bất kỳ tiêu cự nào.
“Ha ha ha ha!” Gã đàn ông bật cười vô cùng thích thú, nhổ mạnh ống tiêm ra!
Sau đó, Qúy Thiển bắt đầu hít vào từng ngụm khí lớn, cổ họng phát ra âm thanh khò khè như ổng bễ, mà cô, cũng
hoàn toàn bị buộc phải tỉnh lại từ trong mê man.
Gã đàn ông không tiêm thuốc vào người cô, Qúy Thiển biết, có lẽ gã ta chỉ muốn báo thù tất cả những gì mình vừa
làm mà thôi, còn bây giờ, gã cho rằng bản thân cô đã không còn tồn tại sự uy hiếp nào nữa, thể nên mới bỏ qua
thuốc.
Sự thật đúng là như vậy.
Gã đàn ông không quan tâm đến ống tiêm nữa mà quay người thu dọn tủi, rồi dìu Qúy Thiển hướng ra phía ngoài
cửa.
Đến khi Qúy Thiển lần nữa bị ném xuống giường, cô đã tỉnh táo lại phần nào, nhưng cơ thể vẫn chưa cử động
được, thậm chí muốn có người cũng không thể, điều này khiến cô vô cùng sợ hãi.
Gã ta muốn làm gì?
“Yên tâm, bé đáng yêu à, tôi nắm chắc mức độ rồi, dù thế nào cũng không làm cô bị ngất đi đâu, nếu không có làm
sao nhìn thấy được dáng vẻ đẹp nhất của mình nữa?” Gã đàn ông cầm một con dao phẫu thuật sảng loáng, chầm
chậm tiến gần đến, lưỡi dao mơn trớn trên mặt cô, hơi lạnh xuyên qua lưỡi dao bén ngọt truyền tới. “Bộ da căng
bóng mượt mà này, cô muốn tặng cho ai đây? Người trước muốn tặng cho vợ cũ của ông ta, cô nói xem có nực cười
hay không? Còn cô, cô muốn tặng cho ai nào?”
Lưỡi dao ghi trên mặt, thậm chí Qúy Thiển có thể cảm nhận được lưỡi dao mỏng như cánh ve, sắc bén là thế.
Chiếc cằm thanh tú khẽ nâng lên, cô không dám hít thở mạnh, chỉ sợ chọc giận tên biến thái này.
Có điều lúc này cô biết, phản kháng thất bại rồi, điều cô có thể làm chỉ là cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.
Vừa nãy lúc bước vào cửa cô đã cố ý làm rơi nhẫn, hy vọng người phục vụ nào đó nhìn thấy sẽ gõ cửa. Mặc dù ở
căn phòng trước đó cô đã để lại khuyên tai, sự thật chứng minh không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn không thể từ
bỏ.
“Tôi… tôi muốn…”
Cô khó khăn bật ra từng chữ, bởi vì từ ánh mắt của gã ta, cô nhận ra được gã thật sự muốn biết câu trả lời. Nhưng
cô không thể trả lời liền mạch, bởi vì ngay khi nói ra đáp án, sẽ là lúc cô bị tuyên án tử vong. Vì thế cô giả vờ khó
chịu, nói năng lộn xộn.
“Anh, tôi…”
“Hửm? Cô muốn nói gì?” Thế mà lúc này, gã đàn ông lại vô cùng kiên nhẫn, dẫn dắt từng bước.
“Tôi thích, hàng xóm…” Cô bắt đầu bịa chuyện, “Những người nhà tôi…”
“Suyt!” Gã đàn ông đột nhiên giơ ngón tay ngắn cô nói tiếp, sau đó nói đầy trìu mến: “Chẳng phải fan của cô rất yêu cô sao? Nếu bọn
họ nhìn thấy cô trên Weibo, tôi nghĩ bọn họ sẽ vui mừng lắm, cô nói có phải không?”
Nhìn thấy nụ cười khủng bố của gã, đồng tử Qúy Thiên nhất thời trợn to.
Ai đó hãy tới cứu cô với, hình như cô, không chịu được nữa rồi…
Chỗ trái tim và cánh tay bị giật điện vẫn còn chưa hết đau, toàn thân c3ô đau đớn muốn chết cũng không xong, tựa
như chim sợ cành cong.
Trước đó mấy phút, gã đàn ông kia cầm kim tiêm, đâm xuống 1người cô.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đó là mấy thứ đại loại như thuốc tế khiến người ta mất đi sức chống cự.
9
Do ban đầu, lúc gặp nhau ở trước cửa phòng vệ sinh gã ta ra tay quá tàn nhẫn, giật điện khiến cô không chỉ không
động đậy được3, mà còn suýt chút nữa trợn ngược hai mắt ngất xỉu. Thế nên Qúy Thiển gần như không còn chút
sức phản kháng nào, cứ vậy bị gã ta 8đưa đến khoang phòng này.
Nhưng suốt cả quãng đường đi, cô đều âm thầm giữ sức.
Cô phải nắm chắc mới có thể phản kháng! Nếu không bị giật điện thêm lần nữa, cô thật sự sẽ thành con cá trên thớt,
mặc người ta giết thịt!
Thế nên, ngay lúc gã đàn ông lấy ống tiêm ra đâm xuống, Qúy Thiển đã dồn hết sức lực còn lại trong cơ thể, đột
ngột vươn tay ra, tóm chặt lấy tay gã đánh ngược trở lại, trong khi gã ta còn bất ngờ không kịp đề phòng thì đâm
cây kim vào cổ gã.
Kế hoạch ban đầu là thuận nước đẩy thuyền, dự định tiêm toàn bộ số thuốc tê vào người gã. Thế nhưng cô lại quá
đề cao năng lực của bản thân, cũng đánh giá thấp sức mạnh của gã đàn ông kia rồi.
Sở dĩ chiếc kim tiêm cắm được vào người gã là vì gã hoàn toàn không coi “con mèo nhỏ” như Qúy Thiển ra gì thôi,
đến khi phát hiện thì ra mèo nhỏ còn có móng vuốt sắc bén, thì gã thợ săn lập tức nổi giận, không hề do dự nhổ
sạch móng vuốt của cô!
Bàn tay còn lại của gã nhanh chóng bắt được cổ tay Qúy Thiển, kéo xuống không chút thương tiếc, lực kéo mạnh
đến mức quăng cả người Qúy Thiển lên giường. Cô còn chưa kịp phản ứng, nơi cổ tay đã truyền đến cơn đau do
điện giật!
Lại là điện giật!
Luồng điện đột ngột xuyên vào cơ thể, cảm giác vừa tê vừa đau thực sự hết sức giày vò!
Qúy Thiển vừa co giật vừa thầm chửi mắng trong lòng.
Con rùa này, mày đừng để bà đây có cơ hội phản kháng, nếu không bà cắn chết mày!
Tuy nhiên có hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào, rất nhanh sau đó mái tóc mềm mượt của cô bị gã ta túm lấy
không thương tiếc, buộc cô phải ngửa đầu lên.
“Tao cho mày phản kháng này! Tao cho mày phản kháng này!”
Gương mặt vặn vẹo của gã đàn ông đột nhiên áp sát vào tầm mắt Qúy Thiển, trong lúc mắng chửi, thậm chí còn
bắn cả nước bọt vào mặt cô. Cô không kịp cảm thấy buồn nôn, thì liếc mắt trông thấy một “cây | bút” màu đen đâm
vào người mình!
Gã đàn ông lần nữa nhằm kích điện ngay tim Qúy Thiển, gây ra vài cú sốc điện dữ dội.
Thoáng chốc, cả người Qúy Thiển run như cầy sấy, đến cả đôi môi cũng không kìm được run lên bần bật, lộ ra phần
lợi hồng hồng.
Dáng vẻ yếu đuối đau đớn đó, cuối cùng cũng khiến gã đàn ông hài lòng.
Gã thỏa mãn buông tay ra, Qúy Thiển lập tức trượt xuống giường như một con cá chết.
Sau đó gã đứng lên, ống tiêm từ trên người gã lăn xuống, hóa ra vừa rồi lúc gã “trừng phạt” Qúy Thiển, ống tiêm
đã bị rơi ra.
Liếc nhìn ống tiêm, lại nhìn Qúy Thiển đã hôn mê bất tỉnh, gã không khỏi nhếch môi, tay phải nhặt ống tiêm, tay
trái vỗ lên khuôn mặt tái nhợt của cô. “Ngoan ngoãn, nếu không lần sau sẽ không chỉ có vậy đâu.”
Trong lúc nói, tay phải gã cầm ống tiêm giơ cao, sau đó cắm mạnh xuống cổ Qúy Thiển!
“A!”
Thoáng chốc, cơ thể Qúy Thiển giật lên, cổ họng phát ra âm thanh mà chính cô cũng không nhận ra rốt cuộc nỗi
đau đớn tột cùng là thế nào nữa.
Chỉ thấy đồng tử cô đột ngột giãn ra, đôi mắt hạnh trợn tròn, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà nhưng lại không
có bất kỳ tiêu cự nào.
“Ha ha ha ha!” Gã đàn ông bật cười vô cùng thích thú, nhổ mạnh ống tiêm ra!
Sau đó, Qúy Thiển bắt đầu hít vào từng ngụm khí lớn, cổ họng phát ra âm thanh khò khè như ổng bễ, mà cô, cũng
hoàn toàn bị buộc phải tỉnh lại từ trong mê man.
Gã đàn ông không tiêm thuốc vào người cô, Qúy Thiển biết, có lẽ gã ta chỉ muốn báo thù tất cả những gì mình vừa
làm mà thôi, còn bây giờ, gã cho rằng bản thân cô đã không còn tồn tại sự uy hiếp nào nữa, thể nên mới bỏ qua
thuốc.
Sự thật đúng là như vậy.
Gã đàn ông không quan tâm đến ống tiêm nữa mà quay người thu dọn tủi, rồi dìu Qúy Thiển hướng ra phía ngoài
cửa.
Đến khi Qúy Thiển lần nữa bị ném xuống giường, cô đã tỉnh táo lại phần nào, nhưng cơ thể vẫn chưa cử động
được, thậm chí muốn có người cũng không thể, điều này khiến cô vô cùng sợ hãi.
Gã ta muốn làm gì?
“Yên tâm, bé đáng yêu à, tôi nắm chắc mức độ rồi, dù thế nào cũng không làm cô bị ngất đi đâu, nếu không có làm
sao nhìn thấy được dáng vẻ đẹp nhất của mình nữa?” Gã đàn ông cầm một con dao phẫu thuật sảng loáng, chầm
chậm tiến gần đến, lưỡi dao mơn trớn trên mặt cô, hơi lạnh xuyên qua lưỡi dao bén ngọt truyền tới. “Bộ da căng
bóng mượt mà này, cô muốn tặng cho ai đây? Người trước muốn tặng cho vợ cũ của ông ta, cô nói xem có nực cười
hay không? Còn cô, cô muốn tặng cho ai nào?”
Lưỡi dao ghi trên mặt, thậm chí Qúy Thiển có thể cảm nhận được lưỡi dao mỏng như cánh ve, sắc bén là thế.
Chiếc cằm thanh tú khẽ nâng lên, cô không dám hít thở mạnh, chỉ sợ chọc giận tên biến thái này.
Có điều lúc này cô biết, phản kháng thất bại rồi, điều cô có thể làm chỉ là cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.
Vừa nãy lúc bước vào cửa cô đã cố ý làm rơi nhẫn, hy vọng người phục vụ nào đó nhìn thấy sẽ gõ cửa. Mặc dù ở
căn phòng trước đó cô đã để lại khuyên tai, sự thật chứng minh không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn không thể từ
bỏ.
“Tôi… tôi muốn…”
Cô khó khăn bật ra từng chữ, bởi vì từ ánh mắt của gã ta, cô nhận ra được gã thật sự muốn biết câu trả lời. Nhưng
cô không thể trả lời liền mạch, bởi vì ngay khi nói ra đáp án, sẽ là lúc cô bị tuyên án tử vong. Vì thế cô giả vờ khó
chịu, nói năng lộn xộn.
“Anh, tôi…”
“Hửm? Cô muốn nói gì?” Thế mà lúc này, gã đàn ông lại vô cùng kiên nhẫn, dẫn dắt từng bước.
“Tôi thích, hàng xóm…” Cô bắt đầu bịa chuyện, “Những người nhà tôi…”
“Suyt!” Gã đàn ông đột nhiên giơ ngón tay ngắn cô nói tiếp, sau đó nói đầy trìu mến: “Chẳng phải fan của cô rất yêu cô sao? Nếu bọn
họ nhìn thấy cô trên Weibo, tôi nghĩ bọn họ sẽ vui mừng lắm, cô nói có phải không?”
Nhìn thấy nụ cười khủng bố của gã, đồng tử Qúy Thiên nhất thời trợn to.
Ai đó hãy tới cứu cô với, hình như cô, không chịu được nữa rồi…