Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Tần Phong dẫn theo Nhan Hựu đi lên tầng hai, đến phòng ăn Nhật Bản đặc biệt. Đã có phục vụ đứng chờ ở quầy từ
trước, vừa nhìn thấy hai3 người họ bèn chào hỏi nghênh đón.
Trông thấy khuôn mặt quá dễ nhận biết kia, người phục vụ không cần xác minh thân phận, lập1 tức cung kính mở
lời: “Xin chào anh Tần, tổng giám đốc Trường đã thông báo cho tôi rồi, đây là bản đồ kết cấu phòng 2603, mời anh
xe9m. Ngoài ra, phòng ở phía bên này, xin mời đi theo tôi.”
Anh ta đưa tay mời, khẽ cúi người xuống.
Ngay cả khi có chuy3ện cấp bách, người phục vụ vẫn giữ phép lịch sự cùng thái độ khiêm nhường, điều này được
tạo nên từ tinh thần phục vụ ăn sâu bén rễ, 8nhưng Nhan Hựu thì lo sốt vó lên rồi! “Không phải lằng nhằng đầu,
mau dẫn đường cho chúng tôi đi.”
“Chờ đã, có thứ gì đại loại như lang nha bổng* không?” Tần Phong hỏi.
(*) Lang nha bổng: Là một thử binh khí thời cổ, có hình gậy dài, phần chùy to có hình trụ, cán cầm nhỏ hơn, thuôn
dài, thường làm bằng gỗ cứng, dài khoảng bốn năm thước Tàu. Phần nối giữa cán và chùy thường làm bằng sắt.
Chung quanh phần chùy, đóng rất nhiều đinh sắt lởm chởm như răng sói, nên gọi là Lang Nha Bổng (gậy răng sói).
Người phục vụ ngẩn ra giây lát, sau đó gật đầu, quay lại rút từ dưới quầy ra một chiếc lang nha bổng. Nhan Hựu
ngập ngừng: “Chỉ có một cái, cái này..?”
Tần Phong nhận lấy, sau đó không nói nhiều, nhét vào tay Nhan Hựu: “Cầm lấy!”
“Anh rể, em…”
Tần Phong quắc mắt, Nhan Hựu lập tức im bặt, trong ánh mắt đó cậu ta nhận ra sự khinh thường trắng trợn,
dường như đang nói: Cái tên gà còi nhà cậu, không cầm lấy định ngáng đường tôi chắc? Nhan Hựu khóc ròng
trong lòng, bắt đầu thấy không thiết sống nữa thì phải làm sao đây?
“Bên này…”
Ba người nhanh chóng men theo hành lang yên tĩnh đi tới, Tần Phong vừa đi vừa cấp tốc xem kỹ bản đồ bố cục.
Trên đường tới đây Tần Phong và Tống Trăn đã trao đổi thông qua điện thoại, từ camera giám sát biết được Quý
Thiến bị một người đàn ông đưa vào phòng 2603.
Bởi vì tính chất vụ việc đặc biệt, Quý Thiến rất có khả năng gặp phải tên hung thủ biến thái nên không được công
khai ra ngoài, mà chỉ thông báo cho chỉ huy con tàu Ngọc Vũ Hiệu này, vì thế bây giờ người phục vụ dẫn đường
cho bọn họ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ nghe theo lệnh mà làm thôi.
Rất nhanh ba người đã tới trước cửa phòng 2603.
Dưới ánh sáng có phần mờ ảo, tấm biển phòng 2603 phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo khiến người nhìn mơ hồ cảm
thấy lo lắng.
Tần Phong tiến lên trước, nghiêng tại áp sát lên cánh cửa.
“Thế nào?” Nhan Hựu dùng khẩu hình hỏi, không phát ra tiếng.
Tần Phong đứng thẳng người dậy, lắc đầu với Nhan Hựu. Sau đó chỉ tay, Nhan Hựu lập tức lùi lại đứng vào phía
bên trái cánh cửa, còn Tần Phong đứng sang bên phải.
Trong bầu không khí yên ắng, sự căng thẳng bắt đầu lan rộng. “Cậu, gõ cửa đi.” Tần Phong ra hiệu cho người phục
vụ.
Dường như bị hai người họ làm ảnh hưởng, người phục vụ cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Anh ta tiến lên
trước, hít sâu một hơi, sau đó ẩn chuông cửa.
“Đing đong, đong đong.”
Tiếng chuông cửa vang lên, nhưng không có ai trả lời.
Thấy không có ai đáp lại, Tần Phong quyết định nhanh chóng, chia tay về phía người phục vụ: “Đưa thẻ phòng cho
tôi!”
Người phục vụ đưa ngay thẻ cho anh. Đúng lúc đó, Nhan Hựu bỗng kêu A’ lên một tiếng, Tần Phong không khỏi
nhìn về phía cậu. Lại thấy cậu ngồi xổm trên mặt sàn, nhặt một chiếc khuyên tai lên, còn là ngọc rubi. “Đây là?”
Hai người nhìn nhau, Nhan Hựu cau mày: “Hình như là của chị Thiển Thiển.”
Tần Phong cũng có chút ấn tượng, lúc này càng chắc chắn Quý Thiến đang ở bên trong, sắc mặt lại thêm nghiêm
trọng. Sau khi ra dấu với Nhan Hựu tỏ ý bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng, Tần Phong đưa thẻ phòng lên quét vào thiết bị
cảm ứng. Sau đó áp sát người vào cửa, thuận theo cánh cửa đi vào, bước chân vào phòng thì lập tức nép vào cửa,
lên tư thế cảnh giác.
Từ góc độ của anh, hơn nữa căn phòng đều được thu vào tầm mắt, ngoại trừ phần bên trái đầu giường và phòng vệ
sinh. Anh nhanh chóng chỉ về phía phòng vệ sinh, sau đó vẫn giữ nguyên cảnh giác, lặng lẽ
tới gần,
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tần Phong bước từng bước tới.
Đột nhiên anh nghiêng người, ánh mắt khóa chặt về phía đầu giường, ai ngờ lại không có ai. Tiếp đó, anh ấy lại đi
tới phía tủ quần áo ở bên phải.
Thấy Tần Phong bỏ lại mình phía sau, Nhan Hựu gom hết dũng khí, học theo dáng vẻ cảnh giác của anh, đi tới chỗ
phòng vệ sinh. Có điều càng tới gần phòng vệ sinh, tim cậu ta đập càng nhanh, cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực
đến nơi!
Trên cánh cửa phòng vệ sinh bằng gỗ kiểu cổ điển được chạm khắc những hoa văn tinh xảo đẹp mắt, ánh đèn vàng
lờ mờ chiếu lên tạo nên một khoảng bóng đổ. Trong lúc hành động, Tân Phong vẫn để ý tới Nhan Hựu, ngay khi
cậu ta vừa đặt tay lên cửa phòng vệ sinh, anh cũng đưa tay lên ấn vào cửa tủ quần áo.
Người phục vụ đứng ở cửa phòng tập trung tinh thần, lông măng toàn thân dựng ngược, bất giác cảm thấy khẩn
trương.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai tiếng động gần như vang lên cùng lúc.
Ngay khi Tần Phong đẩy mạnh cánh cửa tủ bên phải ra, cánh cửa tủ trượt dọc theo quỹ đạo và vào thành tủ rồi bật
trở lại, Nhan Hựu lúc này cũng vặn núm khóa mở toang cửa phòng vệ sinh.
“Không được nhúc nhích!”
Nhìn vào tủ quần áo trống không, Tần Phong nhíu mày, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng “Không được nhúc nhích”,
lập tức sải bước đi thẳng tới chỗ cửa phòng vệ sinh đứng cạnh Nhan Hựu.
Nào ngờ…
Trong phòng vệ sinh cũng trống không.
Gương mặt Nhan Hựu đỏ bừng lên, cứng nhắc nghiêng đầu qua, đôi mắt đen láy tương phản hoàn toàn với khuôn
mặt ửng hồng, bối rối không nói lên lời,
“Anh rể, ờ em vừa nghĩ đến mấy bộ phim cảnh sát mới xem gần đây, nên bất giác hồ thể, em…” Cậu ta ấp úng giải thích, kỳ thực là vì quá căng thẳng thế nên chân tay cũng luống cuống.
Tần Phong nào có thời gian để an ủi trái tim yếu đuối mong manh của cậu, bèn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tống Trăn.
Lúc này, Tống Trăn đang trên xe cảnh sát chạy tới bến tàu Tân Độ. “Không có ai?” Nghe Tần Phong nói, chân mày anh nhíu lại, xem ra tên hung thủ này còn giảo hoạt hơn những gì anh nghĩ, thậm chí còn rất khó đối phó.
Sau khi cân nhắc một lát, anh bảo với người ở đầu dây bên kia chờ, rồi quay sang nói với Ngưu Toàn Cương: “Đưa bản đồ tầng hai của tàu Ngọc Vũ Hiệu cho tôi!”
trước, vừa nhìn thấy hai3 người họ bèn chào hỏi nghênh đón.
Trông thấy khuôn mặt quá dễ nhận biết kia, người phục vụ không cần xác minh thân phận, lập1 tức cung kính mở
lời: “Xin chào anh Tần, tổng giám đốc Trường đã thông báo cho tôi rồi, đây là bản đồ kết cấu phòng 2603, mời anh
xe9m. Ngoài ra, phòng ở phía bên này, xin mời đi theo tôi.”
Anh ta đưa tay mời, khẽ cúi người xuống.
Ngay cả khi có chuy3ện cấp bách, người phục vụ vẫn giữ phép lịch sự cùng thái độ khiêm nhường, điều này được
tạo nên từ tinh thần phục vụ ăn sâu bén rễ, 8nhưng Nhan Hựu thì lo sốt vó lên rồi! “Không phải lằng nhằng đầu,
mau dẫn đường cho chúng tôi đi.”
“Chờ đã, có thứ gì đại loại như lang nha bổng* không?” Tần Phong hỏi.
(*) Lang nha bổng: Là một thử binh khí thời cổ, có hình gậy dài, phần chùy to có hình trụ, cán cầm nhỏ hơn, thuôn
dài, thường làm bằng gỗ cứng, dài khoảng bốn năm thước Tàu. Phần nối giữa cán và chùy thường làm bằng sắt.
Chung quanh phần chùy, đóng rất nhiều đinh sắt lởm chởm như răng sói, nên gọi là Lang Nha Bổng (gậy răng sói).
Người phục vụ ngẩn ra giây lát, sau đó gật đầu, quay lại rút từ dưới quầy ra một chiếc lang nha bổng. Nhan Hựu
ngập ngừng: “Chỉ có một cái, cái này..?”
Tần Phong nhận lấy, sau đó không nói nhiều, nhét vào tay Nhan Hựu: “Cầm lấy!”
“Anh rể, em…”
Tần Phong quắc mắt, Nhan Hựu lập tức im bặt, trong ánh mắt đó cậu ta nhận ra sự khinh thường trắng trợn,
dường như đang nói: Cái tên gà còi nhà cậu, không cầm lấy định ngáng đường tôi chắc? Nhan Hựu khóc ròng
trong lòng, bắt đầu thấy không thiết sống nữa thì phải làm sao đây?
“Bên này…”
Ba người nhanh chóng men theo hành lang yên tĩnh đi tới, Tần Phong vừa đi vừa cấp tốc xem kỹ bản đồ bố cục.
Trên đường tới đây Tần Phong và Tống Trăn đã trao đổi thông qua điện thoại, từ camera giám sát biết được Quý
Thiến bị một người đàn ông đưa vào phòng 2603.
Bởi vì tính chất vụ việc đặc biệt, Quý Thiến rất có khả năng gặp phải tên hung thủ biến thái nên không được công
khai ra ngoài, mà chỉ thông báo cho chỉ huy con tàu Ngọc Vũ Hiệu này, vì thế bây giờ người phục vụ dẫn đường
cho bọn họ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ nghe theo lệnh mà làm thôi.
Rất nhanh ba người đã tới trước cửa phòng 2603.
Dưới ánh sáng có phần mờ ảo, tấm biển phòng 2603 phản chiếu ánh kim loại lạnh lẽo khiến người nhìn mơ hồ cảm
thấy lo lắng.
Tần Phong tiến lên trước, nghiêng tại áp sát lên cánh cửa.
“Thế nào?” Nhan Hựu dùng khẩu hình hỏi, không phát ra tiếng.
Tần Phong đứng thẳng người dậy, lắc đầu với Nhan Hựu. Sau đó chỉ tay, Nhan Hựu lập tức lùi lại đứng vào phía
bên trái cánh cửa, còn Tần Phong đứng sang bên phải.
Trong bầu không khí yên ắng, sự căng thẳng bắt đầu lan rộng. “Cậu, gõ cửa đi.” Tần Phong ra hiệu cho người phục
vụ.
Dường như bị hai người họ làm ảnh hưởng, người phục vụ cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Anh ta tiến lên
trước, hít sâu một hơi, sau đó ẩn chuông cửa.
“Đing đong, đong đong.”
Tiếng chuông cửa vang lên, nhưng không có ai trả lời.
Thấy không có ai đáp lại, Tần Phong quyết định nhanh chóng, chia tay về phía người phục vụ: “Đưa thẻ phòng cho
tôi!”
Người phục vụ đưa ngay thẻ cho anh. Đúng lúc đó, Nhan Hựu bỗng kêu A’ lên một tiếng, Tần Phong không khỏi
nhìn về phía cậu. Lại thấy cậu ngồi xổm trên mặt sàn, nhặt một chiếc khuyên tai lên, còn là ngọc rubi. “Đây là?”
Hai người nhìn nhau, Nhan Hựu cau mày: “Hình như là của chị Thiển Thiển.”
Tần Phong cũng có chút ấn tượng, lúc này càng chắc chắn Quý Thiến đang ở bên trong, sắc mặt lại thêm nghiêm
trọng. Sau khi ra dấu với Nhan Hựu tỏ ý bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng, Tần Phong đưa thẻ phòng lên quét vào thiết bị
cảm ứng. Sau đó áp sát người vào cửa, thuận theo cánh cửa đi vào, bước chân vào phòng thì lập tức nép vào cửa,
lên tư thế cảnh giác.
Từ góc độ của anh, hơn nữa căn phòng đều được thu vào tầm mắt, ngoại trừ phần bên trái đầu giường và phòng vệ
sinh. Anh nhanh chóng chỉ về phía phòng vệ sinh, sau đó vẫn giữ nguyên cảnh giác, lặng lẽ
tới gần,
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tần Phong bước từng bước tới.
Đột nhiên anh nghiêng người, ánh mắt khóa chặt về phía đầu giường, ai ngờ lại không có ai. Tiếp đó, anh ấy lại đi
tới phía tủ quần áo ở bên phải.
Thấy Tần Phong bỏ lại mình phía sau, Nhan Hựu gom hết dũng khí, học theo dáng vẻ cảnh giác của anh, đi tới chỗ
phòng vệ sinh. Có điều càng tới gần phòng vệ sinh, tim cậu ta đập càng nhanh, cứ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực
đến nơi!
Trên cánh cửa phòng vệ sinh bằng gỗ kiểu cổ điển được chạm khắc những hoa văn tinh xảo đẹp mắt, ánh đèn vàng
lờ mờ chiếu lên tạo nên một khoảng bóng đổ. Trong lúc hành động, Tân Phong vẫn để ý tới Nhan Hựu, ngay khi
cậu ta vừa đặt tay lên cửa phòng vệ sinh, anh cũng đưa tay lên ấn vào cửa tủ quần áo.
Người phục vụ đứng ở cửa phòng tập trung tinh thần, lông măng toàn thân dựng ngược, bất giác cảm thấy khẩn
trương.
“Rầm!”
“Rầm!”
Hai tiếng động gần như vang lên cùng lúc.
Ngay khi Tần Phong đẩy mạnh cánh cửa tủ bên phải ra, cánh cửa tủ trượt dọc theo quỹ đạo và vào thành tủ rồi bật
trở lại, Nhan Hựu lúc này cũng vặn núm khóa mở toang cửa phòng vệ sinh.
“Không được nhúc nhích!”
Nhìn vào tủ quần áo trống không, Tần Phong nhíu mày, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng “Không được nhúc nhích”,
lập tức sải bước đi thẳng tới chỗ cửa phòng vệ sinh đứng cạnh Nhan Hựu.
Nào ngờ…
Trong phòng vệ sinh cũng trống không.
Gương mặt Nhan Hựu đỏ bừng lên, cứng nhắc nghiêng đầu qua, đôi mắt đen láy tương phản hoàn toàn với khuôn
mặt ửng hồng, bối rối không nói lên lời,
“Anh rể, ờ em vừa nghĩ đến mấy bộ phim cảnh sát mới xem gần đây, nên bất giác hồ thể, em…” Cậu ta ấp úng giải thích, kỳ thực là vì quá căng thẳng thế nên chân tay cũng luống cuống.
Tần Phong nào có thời gian để an ủi trái tim yếu đuối mong manh của cậu, bèn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tống Trăn.
Lúc này, Tống Trăn đang trên xe cảnh sát chạy tới bến tàu Tân Độ. “Không có ai?” Nghe Tần Phong nói, chân mày anh nhíu lại, xem ra tên hung thủ này còn giảo hoạt hơn những gì anh nghĩ, thậm chí còn rất khó đối phó.
Sau khi cân nhắc một lát, anh bảo với người ở đầu dây bên kia chờ, rồi quay sang nói với Ngưu Toàn Cương: “Đưa bản đồ tầng hai của tàu Ngọc Vũ Hiệu cho tôi!”
Bình luận facebook