Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Buổi tối, sau khi Diệc Thiên vừa mới ra về mất. Thuần Dương nheo mày nhìn Hiểu Nhiên đang đứng vui vẻ trong bếp lau bát mà ngẫm nghĩ:
( Mình đã không ngờ cô ta lại vui vẻ khi gặp Diệc Thiên đến thế, bộ dạng ngu ngốc chết được)
Rồi anh tiến vào lên tiếng gọi lớn:
"Bạch Hiểu Nhiên"
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh hỏi:
"A...sao vậy?"
"Cô...hẳn bây giờ đang rất vui"
Anh nói, cô ngạc nhiên mỉm cười trả lời:
"Tôi vẫn vậy mà, có gì khác sao?"
Anh nheo mày rồi tiếp lời:
"Tôi chỉ nhắc cho cô trước một điều thôi, đừng nên vọng tưởng quá"
Nghe lời này của anh thì cô ngạc nhiên hỏi:
"Ý anh là sao?"
Anh quay lưng bật cười nhẹ lên giọng đểu cợt:
"Diệc Thiên trước giờ không có bạn gái, không chừng cậu ta thích đàn ông đấy, cô cũng nên tìm hiểu trước khi tiến tới để không thôi vỡ mộng"
Hiểu Nhiên lại sửng sờ hơn lấp mấp:
"Gì...gì chứ? Sao anh dám nói xấu anh ấy hả?"
Anh quay lại nhếch môi vênh mặt nói:
"Tôi chỉ nói sự thật, với lại nếu thích phụ nữ thì cậu ta chỉ thích những mẫu con gái có thân hình hoàn mĩ và xinh đẹp, còn cô...chẳng có gì cả, đều phẳng như cái sân bay thế kia thì không chừng còn chẳng ai thèm chứ đừng nói là tên Diệc Thiên"
Hiểu Nhiên như bị kích động rồi nhăn mặt nói lớn:
"Anh đang bêu xấu tôi, mà khoan đã..."
Bỗng cô sực ngạc nhiên tiếp lời hỏi:
"Sao anh lại nói mấy lời này với tôi vậy?"
Bỗng anh đen mặt nói tiếp:
"Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, Diệc Thiên tuy bề ngoài cậu ta rất dịu dàng nhưng bên trong là tên kén chọn đấy, cô còn lâu mới lọt vào mắt cậu ta được, thế nên tôi chỉ nhắc cô...đừng có quá ảo tưởng trong khi bản thân mình chỉ là người hầu của Phó Thuần Dương tôi, biết thân phận của mình một chút đi"
Lúc này Hiểu Nhiên không quan tâm đến lời nói của anh mà tâm tư hỗn loạn suy đoán:
( Không phải anh ta biết mình thích anh Diệc Thiên đấy chứ?)
Rồi cô chợt buồn trả lời:
"Tôi biết, loại người như tôi thì còn lâu mới được anh ấy để ý tới nhưng mà...mắc mớ gì liên quan đến anh hả?"
Cô bắt đầu lên giọng nổi cáo thì anh ngạc nhiên nhăn mặt nói lớn:
"Cô đang giở cái giọng khó chịu với tôi à? Cô nghĩ cô là ai?"
"Là người hầu"
Cô trả lời thẳng thừng rồi nói tiếp:
"Nếu không phận sự gì thì mời anh ra ngoài cho, tôi còn phải làm việc, chỗ này đang rất dơ bẩn nên không tiện cho một người cao quý như anh đứng đây lâu đâu"
"Cô..."
Thuần Dương liền cứng họng xoay người quay đi ra ngoài mất kèm theo sự tức tối.
Anh đi trên dãy hành lang mà tức giận ngẫm nghĩ:
( Bạch Hiểu Nhiên đáng ghét, mình còn tốt bụng nhắc nhở cô ta vậy mà dám giở cái giọng khó chịu đó, mà khoan đã sao mình lại phải bỏ đi chứ?)
Anh vò đầu mình rồi đi vào phòng mất.
Tại nhà bếp lúc này, Hiểu Nhiên lẩm bẩm tự hỏi:
"Sao tự dưng anh ta bước vào bếp nói mấy lời này với mình làm gì chứ? Điều quan trọng là tại sao anh ta biết mình thích anh Diệc Thiên?"
Rồi cô nhíp mắt lo sợ tưởng tượng bộ mặt ác ma của Thuần Dương không ngừng lo lắng
( Nhỡ anh ta nói với anh Diệc Thiên thì mình chẳng còn mặt mũi nào gặp anh ấy nữa? Không được, mình không muốn a)
...
Sáng hôm sau, Thuần Dương đứng ở phòng khách chuẩn bị đến công ty thì Hiểu Nhiên đi ra cúi đầu lấp mấp:
"A...chào buổi sáng ạ"
Anh ngạc nhiên nghĩ:
(Sao tự dưng hôm nay thái độ cô ta lạ vậy?)
Cô lấp mấp hỏi:
"Chủ nhân có muốn ăn thêm không? Tôi làm cho nhé"
"Khỏi cần"
Anh dứt khoác trả lời thì cô lại e ngại nói:
"A...vậy chuyện tối hôm qua, xin anh...giữ bí mật giúp tôi được không?"
"Hửm?"
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
"Bí mật gì?"
Cô vừa gượng nói mắt liếc nhìn chỗ khác trả lời:
"Là chuyện đó...đó"
Anh nheo mày bắt đầu cáo dần nhấn giọng hỏi:
"Tôi hỏi là chuyện gì?"
Cô nhíp mắt lấp mấp:
"Về anh Diệc Thiên, anh đã biết rồi đúng không? Ý...ý tôi là...tôi..."
Bộ dạng ấp úng ngại ngùng của cô khiến anh khó chịu mà quát tháo:
"Thôi đi, nói như thế thì ai mà nghe được hả? Tôi không có thời gian ở đây dây dưa với cô"
Rồi anh quay người bước đi mất khiến cô tức tối ấm ức nghĩ:
( Thật đáng ghét, anh mà nói thì tôi không thèm trả nợ anh luôn)
Một hồi sau tại công ty, Thuần Dương ngồi trên ghế làm việc, một tay chống nghiêng đầu, tay kia cầm chiếc bút bi gõ "tạch tạch" trên bàn với vẻ nhàm chàn, rồi vừa nghiêm mặt khó chịu nhớ lại nét mặt ngượng ngùng của cô lấp mấp lúc sáng mà thầm nghĩ:
( Mới sáng đã thấy cái mặt ngại ngùng của cô ta là không khỏi tức rồi, cô ta chỉ nói chuyện dễ nghe nhất khi sắp cầu xin mình làm gì đó, chiêu này mình đã quá quen thuộc)
Buổi tối, tại vũ trường, tiếng nhạc chốn ăn chơi vẫn ồn ào như mọi khi.
Tư Diệp nâng ly rượu lên miệng mình uống một hớp, thấy thế Tiểu Nhã và Tiểu Huyên thắc mắc lên tiếng hỏi:
"Tư Diệp, có phải cô bị bệnh không? Sắc mặt cô không được tốt nên đừng uống nữa"
Tư Diệp bật cười nhẹ, tay lắc lư ly rượu nói:
"Tôi không sao cả"
Rồi cô dựa đầu vào ghế nắn trán mình tự hỏi:
( Sao phong cảnh vũ trường làm mình choáng váng thế này? Chuyện này trước giờ chưa xảy ra với mình)
Rồi cô liếc nhìn các ánh đèn lấp ló xung quanh kèm theo tiếng nhạc sóng mà nheo mắt vì cơn chóng mặt thì Tiểu Nhã lo lắng lên tiếng:
"Tư Diệp, nếu không khỏe thì cô về đi, hay là cô say rồi"
Tư Diệp trả lời:
"Không sao, tôi vừa mới uống có vài ly, sao có thể say nhanh vậy được?"
Rồi Tiểu Huyên tiếp lời:
"Nếu vậy thì bàn tiếp chuyện lúc nãy đi, cô và Phó Tổng thế nào rồi? Cô đã từng thề nhất định sẽ lấy được chức phận Phó phu nhân mà đúng không?"
Tư Diệp bật cười nhẹ đáp:
"Đương nhiên rồi, tôi chắc chắn sẽ lấy được, chẳng qua bây giờ...tôi vẫn muốn cảm giác tự do như bây giờ hơn nên tôi hẳn sẽ đợi một thời gian nữa"
Tiểu Nhã chợt hỏi:
"Cô không sợ để lâu sẽ có người cướp mất vị trí Phó phu nhân đó à? Tư Diệp, cô chủ quan quá đấy"
Tư Diệp bật nheo mày rồi cười đắc ý:
"Hừ, ai mà dám tranh giành với tôi chứ, với lại Thuần Dương anh ấy chỉ một mực yêu một mình tôi, sẽ không bao giờ có ai thay thế vị trí của tôi được đâu"
Tiểu Huyên nghe vậy liền nheo mày nói:
"Làm sao cô biết được đàn ông sẽ không thay đổi? Sao cô không tự hỏi vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa cầu hôn cô?"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi đáp:
"Chỉ là...anh ấy vẫn chưa chuẩn bị thôi, hẳn anh ấy còn rất bận công việc nên chưa nghĩ đến chuyện đó thì sao?"
Tiểu Huyên lại khoanh tay nói:
"Như thế không được rồi, cô nên nắm bắt cơ hội ngay từ bây giờ, nếu là tôi thì tôi đã không chần chừ như vậy, mà tôi nghe nói Phó Thuần Dương anh ta có sở thích rất lạ, trong nhà có phải chứa rất nhiều nữ hầu không?"
Tư Diệp đắc ý hỏi:
"Thì sao?"
Tiểu Huyên bật nheo mày nói tiếp:
"Cô cũng biết nữ hầu bổn thận là gì à? Là luôn nghe lời chủ nhân mình đấy, cũng có thể anh ta...thừa lúc không có cô mà đã ngủ với nhiều người rồi cũng nên"
Nghe vậy Tư Diệp bỗng giật mình, cô sực nhớ lại sợi tóc dài nằm trên nệm giường Thuần Dương lúc ấy mà nghĩ:
( Đúng vậy, mình cũng không biết được anh ấy có thật sự hướng về một mình mình hay không? Nếu thật sự anh ấy ngủ cùng nhiều người hầu khác thì mình cũng chẳng biết được)
Nghĩ xong Tư Diệp cố bật cười nhẹ bình thản trả lời:
"Tôi không quan tâm đâu, dù anh ấy có ngủ với toàn bộ người hầu trong nhà, nhưng chỉ cần anh ấy luôn yêu một mình tôi là được, và vị trí Phó phu nhân sớm muộn gì cũng là của tôi mà thôi"
Tiểu Nhã thở dài tiếp lời:
"Tức là cô không quan tâm anh ta ở bên người phụ nữ nào à? Cô chỉ quan tâm đến vị trí thiếu phu nhân thôi đúng không? Tư Diệp cô lừa dối anh ta lâu như vậy, không sợ đến một ngày anh ta phát hiện được sao?"
Tư Diệp nhếch môi nói:
"Anh ấy sẽ không bao giờ biết được, chuyện này chỉ có nhóm chúng ta biết thì anh ấy sao biết được chứ?"
Rồi Tiểu Huyên bật cười nói tiếp:
"Tôi thật không hiểu chỉ vì một trò cược mà anh ta lại thật sự phải lòng cô, cô đúng là cao tay mà còn với được cả một người hiếm có trong số mười người đấy, địa vị anh ta đúng là không hề tầm thường"
Tư Diệp bật cười đắc ý:
"Ha, đương nhiên rồi, con cá lớn như vậy sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua được, tôi chỉ mua vui với bọn đàn ông bên ngoài một thời gian ngắn nhưng Thuần Dương mới là con chốt tôi cần đáng quan tâm nhất"
Tiểu Nhã và Tiểu Huyên cười khúc khích nói:
"Bọn tôi chờ ăn mừng của cô đấy, nếu trở thành Phó phu nhân thì đừng quên công lao của bọn tôi a"
Tư Diệp lại tiếp tục uống rượu rồi đáp:
"Tôi biết rồi, hai người nhất định sau này sẽ có phần công lao"
...
11:00 đêm, trên một chiếc xe đậu bên lề đường.
Sau khi Tư Diệp đã say rượu và nằm bất tỉnh đằng sau ghế, Tiểu Huyên ngồi ở ghế trước nhìn sang Tiểu Nhã ngồi ở ghế lái mà hỏi:
"Tiểu Nhã, Tư Diệp hôm nay có vẻ uống rất nhiều, chúng ta đưa cô ấy về nhà liệu có ổn không?"
Tiểu Nhã thở dài rồi cười nói:
"Cũng được, nhưng chúng ta sẽ đưa cô ấy đến Phó Gia, cô thấy sao hả?"
Tiểu Huyên ngạc nhiên hỏi:
"Vậy cũng được sao?"
Tiểu Nhã trả lời:
"Phải, Tư Diệp là bạn gái của Phó Thuần Dương đấy, xem như lần này chúng ta giúp cô ấy một lần vậy, với lại cô thấy sắc mặt Tư Diệp có gì đó xanh xao không? Nếu để cô ấy về nhà mình một mình như thế thì ai chăm sóc cô ta đây"
Tiểu Huyên đành gật đầu mỉm cười:
"Tôi cũng thấy thế, vậy chúng ta đến Phó Gia đi"
( Mình đã không ngờ cô ta lại vui vẻ khi gặp Diệc Thiên đến thế, bộ dạng ngu ngốc chết được)
Rồi anh tiến vào lên tiếng gọi lớn:
"Bạch Hiểu Nhiên"
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn anh hỏi:
"A...sao vậy?"
"Cô...hẳn bây giờ đang rất vui"
Anh nói, cô ngạc nhiên mỉm cười trả lời:
"Tôi vẫn vậy mà, có gì khác sao?"
Anh nheo mày rồi tiếp lời:
"Tôi chỉ nhắc cho cô trước một điều thôi, đừng nên vọng tưởng quá"
Nghe lời này của anh thì cô ngạc nhiên hỏi:
"Ý anh là sao?"
Anh quay lưng bật cười nhẹ lên giọng đểu cợt:
"Diệc Thiên trước giờ không có bạn gái, không chừng cậu ta thích đàn ông đấy, cô cũng nên tìm hiểu trước khi tiến tới để không thôi vỡ mộng"
Hiểu Nhiên lại sửng sờ hơn lấp mấp:
"Gì...gì chứ? Sao anh dám nói xấu anh ấy hả?"
Anh quay lại nhếch môi vênh mặt nói:
"Tôi chỉ nói sự thật, với lại nếu thích phụ nữ thì cậu ta chỉ thích những mẫu con gái có thân hình hoàn mĩ và xinh đẹp, còn cô...chẳng có gì cả, đều phẳng như cái sân bay thế kia thì không chừng còn chẳng ai thèm chứ đừng nói là tên Diệc Thiên"
Hiểu Nhiên như bị kích động rồi nhăn mặt nói lớn:
"Anh đang bêu xấu tôi, mà khoan đã..."
Bỗng cô sực ngạc nhiên tiếp lời hỏi:
"Sao anh lại nói mấy lời này với tôi vậy?"
Bỗng anh đen mặt nói tiếp:
"Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi, Diệc Thiên tuy bề ngoài cậu ta rất dịu dàng nhưng bên trong là tên kén chọn đấy, cô còn lâu mới lọt vào mắt cậu ta được, thế nên tôi chỉ nhắc cô...đừng có quá ảo tưởng trong khi bản thân mình chỉ là người hầu của Phó Thuần Dương tôi, biết thân phận của mình một chút đi"
Lúc này Hiểu Nhiên không quan tâm đến lời nói của anh mà tâm tư hỗn loạn suy đoán:
( Không phải anh ta biết mình thích anh Diệc Thiên đấy chứ?)
Rồi cô chợt buồn trả lời:
"Tôi biết, loại người như tôi thì còn lâu mới được anh ấy để ý tới nhưng mà...mắc mớ gì liên quan đến anh hả?"
Cô bắt đầu lên giọng nổi cáo thì anh ngạc nhiên nhăn mặt nói lớn:
"Cô đang giở cái giọng khó chịu với tôi à? Cô nghĩ cô là ai?"
"Là người hầu"
Cô trả lời thẳng thừng rồi nói tiếp:
"Nếu không phận sự gì thì mời anh ra ngoài cho, tôi còn phải làm việc, chỗ này đang rất dơ bẩn nên không tiện cho một người cao quý như anh đứng đây lâu đâu"
"Cô..."
Thuần Dương liền cứng họng xoay người quay đi ra ngoài mất kèm theo sự tức tối.
Anh đi trên dãy hành lang mà tức giận ngẫm nghĩ:
( Bạch Hiểu Nhiên đáng ghét, mình còn tốt bụng nhắc nhở cô ta vậy mà dám giở cái giọng khó chịu đó, mà khoan đã sao mình lại phải bỏ đi chứ?)
Anh vò đầu mình rồi đi vào phòng mất.
Tại nhà bếp lúc này, Hiểu Nhiên lẩm bẩm tự hỏi:
"Sao tự dưng anh ta bước vào bếp nói mấy lời này với mình làm gì chứ? Điều quan trọng là tại sao anh ta biết mình thích anh Diệc Thiên?"
Rồi cô nhíp mắt lo sợ tưởng tượng bộ mặt ác ma của Thuần Dương không ngừng lo lắng
( Nhỡ anh ta nói với anh Diệc Thiên thì mình chẳng còn mặt mũi nào gặp anh ấy nữa? Không được, mình không muốn a)
...
Sáng hôm sau, Thuần Dương đứng ở phòng khách chuẩn bị đến công ty thì Hiểu Nhiên đi ra cúi đầu lấp mấp:
"A...chào buổi sáng ạ"
Anh ngạc nhiên nghĩ:
(Sao tự dưng hôm nay thái độ cô ta lạ vậy?)
Cô lấp mấp hỏi:
"Chủ nhân có muốn ăn thêm không? Tôi làm cho nhé"
"Khỏi cần"
Anh dứt khoác trả lời thì cô lại e ngại nói:
"A...vậy chuyện tối hôm qua, xin anh...giữ bí mật giúp tôi được không?"
"Hửm?"
Anh ngạc nhiên hỏi lại:
"Bí mật gì?"
Cô vừa gượng nói mắt liếc nhìn chỗ khác trả lời:
"Là chuyện đó...đó"
Anh nheo mày bắt đầu cáo dần nhấn giọng hỏi:
"Tôi hỏi là chuyện gì?"
Cô nhíp mắt lấp mấp:
"Về anh Diệc Thiên, anh đã biết rồi đúng không? Ý...ý tôi là...tôi..."
Bộ dạng ấp úng ngại ngùng của cô khiến anh khó chịu mà quát tháo:
"Thôi đi, nói như thế thì ai mà nghe được hả? Tôi không có thời gian ở đây dây dưa với cô"
Rồi anh quay người bước đi mất khiến cô tức tối ấm ức nghĩ:
( Thật đáng ghét, anh mà nói thì tôi không thèm trả nợ anh luôn)
Một hồi sau tại công ty, Thuần Dương ngồi trên ghế làm việc, một tay chống nghiêng đầu, tay kia cầm chiếc bút bi gõ "tạch tạch" trên bàn với vẻ nhàm chàn, rồi vừa nghiêm mặt khó chịu nhớ lại nét mặt ngượng ngùng của cô lấp mấp lúc sáng mà thầm nghĩ:
( Mới sáng đã thấy cái mặt ngại ngùng của cô ta là không khỏi tức rồi, cô ta chỉ nói chuyện dễ nghe nhất khi sắp cầu xin mình làm gì đó, chiêu này mình đã quá quen thuộc)
Buổi tối, tại vũ trường, tiếng nhạc chốn ăn chơi vẫn ồn ào như mọi khi.
Tư Diệp nâng ly rượu lên miệng mình uống một hớp, thấy thế Tiểu Nhã và Tiểu Huyên thắc mắc lên tiếng hỏi:
"Tư Diệp, có phải cô bị bệnh không? Sắc mặt cô không được tốt nên đừng uống nữa"
Tư Diệp bật cười nhẹ, tay lắc lư ly rượu nói:
"Tôi không sao cả"
Rồi cô dựa đầu vào ghế nắn trán mình tự hỏi:
( Sao phong cảnh vũ trường làm mình choáng váng thế này? Chuyện này trước giờ chưa xảy ra với mình)
Rồi cô liếc nhìn các ánh đèn lấp ló xung quanh kèm theo tiếng nhạc sóng mà nheo mắt vì cơn chóng mặt thì Tiểu Nhã lo lắng lên tiếng:
"Tư Diệp, nếu không khỏe thì cô về đi, hay là cô say rồi"
Tư Diệp trả lời:
"Không sao, tôi vừa mới uống có vài ly, sao có thể say nhanh vậy được?"
Rồi Tiểu Huyên tiếp lời:
"Nếu vậy thì bàn tiếp chuyện lúc nãy đi, cô và Phó Tổng thế nào rồi? Cô đã từng thề nhất định sẽ lấy được chức phận Phó phu nhân mà đúng không?"
Tư Diệp bật cười nhẹ đáp:
"Đương nhiên rồi, tôi chắc chắn sẽ lấy được, chẳng qua bây giờ...tôi vẫn muốn cảm giác tự do như bây giờ hơn nên tôi hẳn sẽ đợi một thời gian nữa"
Tiểu Nhã chợt hỏi:
"Cô không sợ để lâu sẽ có người cướp mất vị trí Phó phu nhân đó à? Tư Diệp, cô chủ quan quá đấy"
Tư Diệp bật nheo mày rồi cười đắc ý:
"Hừ, ai mà dám tranh giành với tôi chứ, với lại Thuần Dương anh ấy chỉ một mực yêu một mình tôi, sẽ không bao giờ có ai thay thế vị trí của tôi được đâu"
Tiểu Huyên nghe vậy liền nheo mày nói:
"Làm sao cô biết được đàn ông sẽ không thay đổi? Sao cô không tự hỏi vì sao đến bây giờ anh ta vẫn chưa cầu hôn cô?"
Tư Diệp ngạc nhiên rồi đáp:
"Chỉ là...anh ấy vẫn chưa chuẩn bị thôi, hẳn anh ấy còn rất bận công việc nên chưa nghĩ đến chuyện đó thì sao?"
Tiểu Huyên lại khoanh tay nói:
"Như thế không được rồi, cô nên nắm bắt cơ hội ngay từ bây giờ, nếu là tôi thì tôi đã không chần chừ như vậy, mà tôi nghe nói Phó Thuần Dương anh ta có sở thích rất lạ, trong nhà có phải chứa rất nhiều nữ hầu không?"
Tư Diệp đắc ý hỏi:
"Thì sao?"
Tiểu Huyên bật nheo mày nói tiếp:
"Cô cũng biết nữ hầu bổn thận là gì à? Là luôn nghe lời chủ nhân mình đấy, cũng có thể anh ta...thừa lúc không có cô mà đã ngủ với nhiều người rồi cũng nên"
Nghe vậy Tư Diệp bỗng giật mình, cô sực nhớ lại sợi tóc dài nằm trên nệm giường Thuần Dương lúc ấy mà nghĩ:
( Đúng vậy, mình cũng không biết được anh ấy có thật sự hướng về một mình mình hay không? Nếu thật sự anh ấy ngủ cùng nhiều người hầu khác thì mình cũng chẳng biết được)
Nghĩ xong Tư Diệp cố bật cười nhẹ bình thản trả lời:
"Tôi không quan tâm đâu, dù anh ấy có ngủ với toàn bộ người hầu trong nhà, nhưng chỉ cần anh ấy luôn yêu một mình tôi là được, và vị trí Phó phu nhân sớm muộn gì cũng là của tôi mà thôi"
Tiểu Nhã thở dài tiếp lời:
"Tức là cô không quan tâm anh ta ở bên người phụ nữ nào à? Cô chỉ quan tâm đến vị trí thiếu phu nhân thôi đúng không? Tư Diệp cô lừa dối anh ta lâu như vậy, không sợ đến một ngày anh ta phát hiện được sao?"
Tư Diệp nhếch môi nói:
"Anh ấy sẽ không bao giờ biết được, chuyện này chỉ có nhóm chúng ta biết thì anh ấy sao biết được chứ?"
Rồi Tiểu Huyên bật cười nói tiếp:
"Tôi thật không hiểu chỉ vì một trò cược mà anh ta lại thật sự phải lòng cô, cô đúng là cao tay mà còn với được cả một người hiếm có trong số mười người đấy, địa vị anh ta đúng là không hề tầm thường"
Tư Diệp bật cười đắc ý:
"Ha, đương nhiên rồi, con cá lớn như vậy sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua được, tôi chỉ mua vui với bọn đàn ông bên ngoài một thời gian ngắn nhưng Thuần Dương mới là con chốt tôi cần đáng quan tâm nhất"
Tiểu Nhã và Tiểu Huyên cười khúc khích nói:
"Bọn tôi chờ ăn mừng của cô đấy, nếu trở thành Phó phu nhân thì đừng quên công lao của bọn tôi a"
Tư Diệp lại tiếp tục uống rượu rồi đáp:
"Tôi biết rồi, hai người nhất định sau này sẽ có phần công lao"
...
11:00 đêm, trên một chiếc xe đậu bên lề đường.
Sau khi Tư Diệp đã say rượu và nằm bất tỉnh đằng sau ghế, Tiểu Huyên ngồi ở ghế trước nhìn sang Tiểu Nhã ngồi ở ghế lái mà hỏi:
"Tiểu Nhã, Tư Diệp hôm nay có vẻ uống rất nhiều, chúng ta đưa cô ấy về nhà liệu có ổn không?"
Tiểu Nhã thở dài rồi cười nói:
"Cũng được, nhưng chúng ta sẽ đưa cô ấy đến Phó Gia, cô thấy sao hả?"
Tiểu Huyên ngạc nhiên hỏi:
"Vậy cũng được sao?"
Tiểu Nhã trả lời:
"Phải, Tư Diệp là bạn gái của Phó Thuần Dương đấy, xem như lần này chúng ta giúp cô ấy một lần vậy, với lại cô thấy sắc mặt Tư Diệp có gì đó xanh xao không? Nếu để cô ấy về nhà mình một mình như thế thì ai chăm sóc cô ta đây"
Tiểu Huyên đành gật đầu mỉm cười:
"Tôi cũng thấy thế, vậy chúng ta đến Phó Gia đi"
Bình luận facebook