Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Phiên ngoại: Lịch sử tòng quân đẫm máu và nước mắt của Tiểu Bạch
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Bảo rằng Bạch Tân Vũ khóc mãi khóc hoài từ Bắc Kinh đến tận Thanh Hải cũng chẳng ngoa.
Cậu bị người nhà móc hết tất cả số thẻ có trên người, chỉ chừa khoản tiền khẩn cấp mấy ngàn tệ, sau đó bị nhét thẳng vào toa tàu chở tân binh, bắt đầu cuộc hành trình khốn khổ và bất lực của cậu.
Ban ngày thì cậu than thở ỉ ôi trước phong cảnh xa lạ không so được với những tòa nhà chọc trời nơi chốn đô thị phồn hoa, ước gì có thể đâm đầu vào kính quách cho rồi, tối thì ngửi mùi chân thối trên toa, nghe tiếng ngáy vang tận trời, trằn trọc khó ngủ.
Lúc đó cậu tưởng môi trường sống chẳng thể hỏng bét hơn được nữa rồi, song đến khi còn chưa "được" ngửi mùi chân mà đã phải chen chúc trên một chuyến tàu hỏa với các tân binh từ nơi khác đến, sau đó bị người ta đẩy đến chỗ hàng ghế cứng gần nhà vệ sinh nhất thì cậu mới biết mình lầm rồi.
So với tất cả các chiến hữu trên toa thì cậu chẳng hề hợp rơ tí nào.
Ai nấy đều cạo đầu đinh, còn cậu vẫn nhuộm nâu; trừ quân phục ra thì trên người ai nấy chẳng dư ra cái gì, còn cổ tay cậu vẫn còn chiếc đồng hồ hơn sáu mươi vạn, trên tai trái còn đeo một loạt khuyên đinh; hơn nửa số người đều là con cái nhà nông dãi nắng thành màu da lúa mạch, còn cậu vẫn là một cậu thiếu gia con nhà giàu da mềm thịt non cả đời này chưa từng phải kiếm cơm.
Từ khi cậu bước lên tàu hỏa, ai nấy đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường, cậu cũng nhìn mọi người với vẻ cảnh giác.
Không ai định nói chuyện với cậu cả, cậu bằng lòng đi nghịch chiếc điện thoại chẳng hề có chút sóng chứ không muốn chuyện trò gì với cái đám quê mùa này.
Khi đó cậu cảm thấy mình như một chú khổng tước bị ném vào chuồng gà, cậu chẳng thèm bận tâm bất cứ một con gà quê nào ở xung quanh động chạm vào một sợi lông cỏn con của mình, nhưng cậu lại ghét cái kiểu xa lánh trắng trợn này.
Cậu vừa hối vừa hận – cậu hối hận vì lúc trước mình đã đánh bài thua be bét, bị Tiểu Lâm mê hoặc, mạo hiểm ủm một khoản tiền của anh cậu; cậu hận anh cậu ác độc đến mức dùng cái cách độc địa như thế này để phạt cậu.
Một cuộc sống không có gái xinh, rượu ngon, xe xịn, nhà bự đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng biết tàu hỏa đã đi cót két được mấy ngày, trong thoáng giật mình cậu cảm thấy xương cốt sắp sửa gãy hết cả. Càng đi sâu hơn, cậu càng cảm thấy khó thở, dựa vào kiến thức địa lý có hạn của mình, cậu biết là đã đến vùng cao nguyên thiếu ô-xi mất rồi.
Chuyến tàu lần này có nửa số toa xe đều là tân binh cả, lúc bấy giờ cậu chợt nghe thấy toa trước có tiếng kêu la truyền đến, cậu cẩn thận phân biệt, dường như đang hỏi có phải ai đó cần khí ô-xi để thở hay chăng?
Cái này mà còn phải hỏi à? Cậu nhìn dáng vẻ choáng váng của đám người xung quanh là thấy khỏi phải hỏi nữa.
Cho nên khi cửa toa mở ra, có hai người một trước một sau bước tới hỏi, "Sao thế, mọi người..." thì cậu đã gào lên ngay tức khắc: "Tôi sắp, tôi sắp, tôi sắp không thở được nữa rồi!"
Ai nấy trong cả toa đều xoay đầu sang nhìn cái tên yếu còm ngồi bên cạnh chỗ nhà vệ sinh bốc mùi thum thủm, suốt dọc đường cứ tự cho mình là kẻ thanh cao, chẳng đoái hoài đến một ai, mà còn hay khóc rấm rứt vào buổi tối.
Người đàn ông cao to đi trước cũng xoay mặt sang phía giọng nói cậu, híp mắt nhìn cậu.
Người đó có một gương mặt cực kỳ trẻ trung và đẹp trai, chiếc đầu đinh ngắn ngủn dựng đứng, nom oai hùng và hiên ngang, sạch sẽ và gọn gàng, bộ đồ rằn ri màu xanh biếc bao lấy vóc người cao gầy và rắn rỏi, khỏi nói là khỏe chừng nào.
Bạch Tân Vũ không biết tại sao lại thế, cậu cảm giác cái nhìn của người này rất sắc sảo và khiêu khích, nhất là khi bị hắn ta nhìn chằm chằm thì lòng sẽ hốt hoảng, không dám nhìn hắn nữa.
Cậu phát hiện ra dù rõ là rất nhiều người đã không thở đều được nữa thì chẳng ai chủ động yêu cầu hít thở cả.
Người nọ khẽ hất cằm rồi nói: "Toa tàu này có đồng chí nào cần hít thở không? Thiết bị có hạn, mọi người đều là thanh niên trẻ khỏe sung sức cả, gắng được thì gắng, cố gắng giữ thiết bị lại cho người cần nhất." Tuy đang nói cho toàn bộ người trên toa nhưng mắt hắn lại nhìn chòng chọc vào Bạch Tân Vũ, trong mắt chứa vài phần khinh khi.
Không ít người thấp giọng bật cười, mặt Bạch Tân Vũ tức khắc nóng bừng.
Một người chừng ba mươi đứng phía sau đẩy hắn, "Tiểu Du à, đi tiếp đi, đừng chắn đây nữa, ra toa sau xem."
Hắn thu ánh mắt từ Bạch Tân Vũ về rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mất mặt trước nhiều người đến thế khiến Bạch Tân Vũ không nốt nổi cơn tức này, bao uể oải, phẫn hận, căm tức bao ngày liên tiếp bị một câu châm chọc của người này chọt trúng, cậu tìm được một nơi xả cho cảm xúc của mình.
Khi người đó sắp sửa đi ngang qua mình, Bạch Tân Vũ đứng thẳng dậy, ngạo mạn hét: "Một thiết bị bao nhiêu tiền, tôi quyên cho anh một trăm được chưa, vài bình dưỡng khí mà còn phải giấu chui giấu nhủi, nếu không cho dùng thì anh còn hỏi làm đéo gì."
Cả toa tàu im bặt.
Người được gọi là Tiểu Du nheo mắt lại, cẩn thận quan sát cậu.
Vóc dáng một mét tám hai của Bạch Tân Vũ vẫn thấp hơn vài xen-ti so với người này, cậu lại cảm nhận được cảm giác áp bách, thứ cảm giác này không hề giống với người anh trai cậu sợ nhất, bởi anh cậu có nổi giận thế nào thì cũng sẽ không thực sự làm gì cậu, song dường như người trước mặt này lại có thể bóp chết cậu thật, đúng là sợ vãi cả cớt.
Bạch Tân Vũ sợ rụt cổ, nhưng cậu đã đứng dậy nên không thể mất mặt mà ngồi xuống được, với cả hình như cái tên này cũng chẳng định tha cho cậu.
Cậu chỉ cảm thấy hoa mắt, cái tên "Tiểu Du" đã sải bước đến trước mặt cậu, cũng không biết hắn ta làm gì và vừa nhoáng cái, hai cổ tay Bạch Tân Vũ đã bị hắn bẻ ngoặt ra sau lưng, cố định ngay đó.
Bạch Tân Vũ hoảng hốt gào: "Anh muốn làm gì!"
Không đợi cậu kịp phản ứng thì Tiểu Du đã cầm cổ tay cậu đẩy cậu đi ra trước, sau đó đá văng cửa nhà vệ sinh, tức khắc đẩy cậu vào.
Một thứ mùi tanh tưởi xộc vào mũi, mém tí nữa cậu đã ói ra. Khi cậu đang vội vã ổn định cơ thể mình để không phải chạm vào tường phòng vệ sinh, cửa phòng đã lập tức đóng lại cái "sầm". Cậu nhào lại thì nhận ra cửa đã bị chặn ngang bởi một cái chổi.
Tiếng trêu tức của người đó truyền đến từ ngoài cửa: "Chỗ này khí ô-xy nhiều lắm, cậu cứ từ từ hít đi nhé."
Trong xe cười ầm ĩ.
Bạch Tân Vũ nào đã nhận đãi ngộ này bao giờ, tức phát khóc ngay tại chỗ.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Bảo rằng Bạch Tân Vũ khóc mãi khóc hoài từ Bắc Kinh đến tận Thanh Hải cũng chẳng ngoa.
Cậu bị người nhà móc hết tất cả số thẻ có trên người, chỉ chừa khoản tiền khẩn cấp mấy ngàn tệ, sau đó bị nhét thẳng vào toa tàu chở tân binh, bắt đầu cuộc hành trình khốn khổ và bất lực của cậu.
Ban ngày thì cậu than thở ỉ ôi trước phong cảnh xa lạ không so được với những tòa nhà chọc trời nơi chốn đô thị phồn hoa, ước gì có thể đâm đầu vào kính quách cho rồi, tối thì ngửi mùi chân thối trên toa, nghe tiếng ngáy vang tận trời, trằn trọc khó ngủ.
Lúc đó cậu tưởng môi trường sống chẳng thể hỏng bét hơn được nữa rồi, song đến khi còn chưa "được" ngửi mùi chân mà đã phải chen chúc trên một chuyến tàu hỏa với các tân binh từ nơi khác đến, sau đó bị người ta đẩy đến chỗ hàng ghế cứng gần nhà vệ sinh nhất thì cậu mới biết mình lầm rồi.
So với tất cả các chiến hữu trên toa thì cậu chẳng hề hợp rơ tí nào.
Ai nấy đều cạo đầu đinh, còn cậu vẫn nhuộm nâu; trừ quân phục ra thì trên người ai nấy chẳng dư ra cái gì, còn cổ tay cậu vẫn còn chiếc đồng hồ hơn sáu mươi vạn, trên tai trái còn đeo một loạt khuyên đinh; hơn nửa số người đều là con cái nhà nông dãi nắng thành màu da lúa mạch, còn cậu vẫn là một cậu thiếu gia con nhà giàu da mềm thịt non cả đời này chưa từng phải kiếm cơm.
Từ khi cậu bước lên tàu hỏa, ai nấy đều nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường, cậu cũng nhìn mọi người với vẻ cảnh giác.
Không ai định nói chuyện với cậu cả, cậu bằng lòng đi nghịch chiếc điện thoại chẳng hề có chút sóng chứ không muốn chuyện trò gì với cái đám quê mùa này.
Khi đó cậu cảm thấy mình như một chú khổng tước bị ném vào chuồng gà, cậu chẳng thèm bận tâm bất cứ một con gà quê nào ở xung quanh động chạm vào một sợi lông cỏn con của mình, nhưng cậu lại ghét cái kiểu xa lánh trắng trợn này.
Cậu vừa hối vừa hận – cậu hối hận vì lúc trước mình đã đánh bài thua be bét, bị Tiểu Lâm mê hoặc, mạo hiểm ủm một khoản tiền của anh cậu; cậu hận anh cậu ác độc đến mức dùng cái cách độc địa như thế này để phạt cậu.
Một cuộc sống không có gái xinh, rượu ngon, xe xịn, nhà bự đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng biết tàu hỏa đã đi cót két được mấy ngày, trong thoáng giật mình cậu cảm thấy xương cốt sắp sửa gãy hết cả. Càng đi sâu hơn, cậu càng cảm thấy khó thở, dựa vào kiến thức địa lý có hạn của mình, cậu biết là đã đến vùng cao nguyên thiếu ô-xi mất rồi.
Chuyến tàu lần này có nửa số toa xe đều là tân binh cả, lúc bấy giờ cậu chợt nghe thấy toa trước có tiếng kêu la truyền đến, cậu cẩn thận phân biệt, dường như đang hỏi có phải ai đó cần khí ô-xi để thở hay chăng?
Cái này mà còn phải hỏi à? Cậu nhìn dáng vẻ choáng váng của đám người xung quanh là thấy khỏi phải hỏi nữa.
Cho nên khi cửa toa mở ra, có hai người một trước một sau bước tới hỏi, "Sao thế, mọi người..." thì cậu đã gào lên ngay tức khắc: "Tôi sắp, tôi sắp, tôi sắp không thở được nữa rồi!"
Ai nấy trong cả toa đều xoay đầu sang nhìn cái tên yếu còm ngồi bên cạnh chỗ nhà vệ sinh bốc mùi thum thủm, suốt dọc đường cứ tự cho mình là kẻ thanh cao, chẳng đoái hoài đến một ai, mà còn hay khóc rấm rứt vào buổi tối.
Người đàn ông cao to đi trước cũng xoay mặt sang phía giọng nói cậu, híp mắt nhìn cậu.
Người đó có một gương mặt cực kỳ trẻ trung và đẹp trai, chiếc đầu đinh ngắn ngủn dựng đứng, nom oai hùng và hiên ngang, sạch sẽ và gọn gàng, bộ đồ rằn ri màu xanh biếc bao lấy vóc người cao gầy và rắn rỏi, khỏi nói là khỏe chừng nào.
Bạch Tân Vũ không biết tại sao lại thế, cậu cảm giác cái nhìn của người này rất sắc sảo và khiêu khích, nhất là khi bị hắn ta nhìn chằm chằm thì lòng sẽ hốt hoảng, không dám nhìn hắn nữa.
Cậu phát hiện ra dù rõ là rất nhiều người đã không thở đều được nữa thì chẳng ai chủ động yêu cầu hít thở cả.
Người nọ khẽ hất cằm rồi nói: "Toa tàu này có đồng chí nào cần hít thở không? Thiết bị có hạn, mọi người đều là thanh niên trẻ khỏe sung sức cả, gắng được thì gắng, cố gắng giữ thiết bị lại cho người cần nhất." Tuy đang nói cho toàn bộ người trên toa nhưng mắt hắn lại nhìn chòng chọc vào Bạch Tân Vũ, trong mắt chứa vài phần khinh khi.
Không ít người thấp giọng bật cười, mặt Bạch Tân Vũ tức khắc nóng bừng.
Một người chừng ba mươi đứng phía sau đẩy hắn, "Tiểu Du à, đi tiếp đi, đừng chắn đây nữa, ra toa sau xem."
Hắn thu ánh mắt từ Bạch Tân Vũ về rồi tiếp tục đi về phía trước.
Mất mặt trước nhiều người đến thế khiến Bạch Tân Vũ không nốt nổi cơn tức này, bao uể oải, phẫn hận, căm tức bao ngày liên tiếp bị một câu châm chọc của người này chọt trúng, cậu tìm được một nơi xả cho cảm xúc của mình.
Khi người đó sắp sửa đi ngang qua mình, Bạch Tân Vũ đứng thẳng dậy, ngạo mạn hét: "Một thiết bị bao nhiêu tiền, tôi quyên cho anh một trăm được chưa, vài bình dưỡng khí mà còn phải giấu chui giấu nhủi, nếu không cho dùng thì anh còn hỏi làm đéo gì."
Cả toa tàu im bặt.
Người được gọi là Tiểu Du nheo mắt lại, cẩn thận quan sát cậu.
Vóc dáng một mét tám hai của Bạch Tân Vũ vẫn thấp hơn vài xen-ti so với người này, cậu lại cảm nhận được cảm giác áp bách, thứ cảm giác này không hề giống với người anh trai cậu sợ nhất, bởi anh cậu có nổi giận thế nào thì cũng sẽ không thực sự làm gì cậu, song dường như người trước mặt này lại có thể bóp chết cậu thật, đúng là sợ vãi cả cớt.
Bạch Tân Vũ sợ rụt cổ, nhưng cậu đã đứng dậy nên không thể mất mặt mà ngồi xuống được, với cả hình như cái tên này cũng chẳng định tha cho cậu.
Cậu chỉ cảm thấy hoa mắt, cái tên "Tiểu Du" đã sải bước đến trước mặt cậu, cũng không biết hắn ta làm gì và vừa nhoáng cái, hai cổ tay Bạch Tân Vũ đã bị hắn bẻ ngoặt ra sau lưng, cố định ngay đó.
Bạch Tân Vũ hoảng hốt gào: "Anh muốn làm gì!"
Không đợi cậu kịp phản ứng thì Tiểu Du đã cầm cổ tay cậu đẩy cậu đi ra trước, sau đó đá văng cửa nhà vệ sinh, tức khắc đẩy cậu vào.
Một thứ mùi tanh tưởi xộc vào mũi, mém tí nữa cậu đã ói ra. Khi cậu đang vội vã ổn định cơ thể mình để không phải chạm vào tường phòng vệ sinh, cửa phòng đã lập tức đóng lại cái "sầm". Cậu nhào lại thì nhận ra cửa đã bị chặn ngang bởi một cái chổi.
Tiếng trêu tức của người đó truyền đến từ ngoài cửa: "Chỗ này khí ô-xy nhiều lắm, cậu cứ từ từ hít đi nhé."
Trong xe cười ầm ĩ.
Bạch Tân Vũ nào đã nhận đãi ngộ này bao giờ, tức phát khóc ngay tại chỗ.
Bình luận facebook