Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Năm mới nên xe cộ ở trên đường cực kỳ ít, Giản Tuỳ Anh chỉ cần nửa giờ đã phi về nhà mình, sau đó lại chờ mất nửa giờ nữa mới nghe được tiếng chìa khoá tra vào cửa.
Trong nửa năm này một tuần Lý Ngọc ít nhất sẽ đến một lần, nên hắn đánh thêm một cái chìa khoá cho cậu.
Trong phòng đã mở hệ thống sưởi cực kỳ ấm, trên người Lý Ngọc là áo lông màu đen, đem theo cả người lạnh lẽo đi vào.
Giản Tuỳ Anh đi đến, cau mày sờ sờ lỗ tai đỏ bừng của cậu, rất lạnh: “Sao cậu không đi xe tới, lạnh cóng đến thế này rồi?”
Lý Ngọc cởi khoá áo lông ra, nhưng lại không cởi áo ra hẳn: “Nếu tôi đi xe tới thì sẽ rất ồn, tôi sợ đánh thức Lý quản gia.”
Giản Tuỳ Anh vừa xoa xoa lỗ tai cậu vừa nói: “Cậu có thể gọi điện một cú là anh đi đón cậu thôi mà.”
“Không cần….” Lý Ngọc chậm rãi kéo tay hắn ra, ánh mắt đen nhánh nhìn hắn nói: “Tôi muốn nói chút chuyện với anh, nói xong tôi phải đi.”
Trong lòng Giản Tuỳ Anh đột nhiên có một dự cảm không tốt, hắn buông tay, nhìn Lý Ngọc: “Cậu nói đi.”
Lý Ngọc chậm rãi nói: “Quan hệ của hai chúng ta, anh cũng biết là không thể nói ra. Tôi thấy anh đã bằng này tuổi, không đến mức vô vị, nhưng hôm nay anh là có ý gì, anh tôi ở đấy, Tuỳ Lâm cũng vậy, hai người họ không ngu ngốc, anh không sợ bọn họ nhìn ra cái gì hả?”
Giản Tuỳ Anh cười mỉa nói: “Đệch, anh tất nhiên biết anh bao nhiêu tuổi, nhưng bọn họ cũng không tinh mắt như vậy đâu, làm sao mà có thể cách cái bàn mà biết chúng ta làm cái gì chứ, anh chỉ đùa cậu có một chút mà cậu lá gan cậu chỉ to bằng đó thôi hả?”
Lý Ngọc không cười, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, cậu cứng rắn nói: “Chuyện này chỉ sợ vạn nhất, mấy cái chuyện vô vị này anh bớt làm đi.”
Giản Tuỳ Anh đã có chút tức giận: “Anh cứ làm đấy, sao lại không làm, mới đầu năm mới mà chỉ vì cái chuyện như cái rắm này mà cậu cố tình tìm anh gây chuyện hả.”
Lý Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ đây là chuyện nhỏ.”
Giản Tuỳ Anh bực bội muốn trêu tức cậu: “Sao mặt lại đen như vậy, cứ như gái có chồng ấy?”
Lý Ngọc hung đữ trừng mắt nhìn hắn một cái, dùng sức kéo khoá áo lên, xoay người muốn đi.
Giản Tuỳ Anh kéo áo hắn lại, tức giận nói: “Anh cho cậu về hả!”
Lý Ngọc vặn mở tay hắn ra.
Giản Tuỳ Anh lại túm lấy cậu, giọng điệu trào phúng nói: “Cậu mẹ nó muốn thế nào, có phải muốn anh nhận lỗi với cậu.”
Lý Ngọc lạnh mặt nhìn hắn: “Anh không nghĩ như vậy? Anh không biết xấu hổ, nhưng tôi thì có.”
Những lời này hoàn toàn rước lửa vào Giản Tuỳ Anh, hắn túm lấy áo Lý Ngọc đẩy cậu lên cánh cửa, tức giận nói: “Cậu mẹ nó nói ai không có mặt mũi! Cậu…… nói lại lần nữa xem.”
Mắt Lý Ngọc lạnh lùng nhìn lại: “Buông ra.”
Giản Tuỳ Anh lại sát gần cậu, híp mắt nói: “Lý lão nhị, cậu còn không phải như mẹ ghẻ hả? Tôi còn chưa tính mấy chuyện kia, cậu mẹ nó còn chạy đến càu nhàu cái gì. Tôi là người không có chừng mực đấy, nhưng cũng chỉ là mới đùa cậu một chút, mà cậu lại làm to chuyện lên như vậy, bây giờ mới là đầu năm mới thôi đấy, muốn cái gì?”
Trong mắt Lý Ngọc bừng lên lửa giận: “Tôi với anh không thể nói được cái gì nữa, buông tay.”
Giản Tuỳ Anh nhìn ánh mắt Lý Ngọc, biết được cậu đã tức giận. Đã lâu rồi Giản Tuỳ Anh chưa thấy cậu như vậy, bình thường lúc cãi nhau, Lý Ngọc đều thể hiện là người hiểu chuyện, phần lớn không thèm tranh cãi với hắn, chỉ tự hắn cảm thấy mất mặt rồi mới qua chuyện.
Nhưng lúc này lại không phải vậy, hắn cảm giác Lý Ngọc cố tình muốn tìm ra lỗi, hơn nữa còn cực kỳ tức giận.
Giản Tuỳ Anh khó có khi tự mình kiểm điểm lại một chút.
Tuy rằng hắn cảm thấy Lý Ngọc thực sự là chuyện bé xé ra to, rất không đàn ông, nhưng Lý Ngọc băn khoăn cũng có lý do của cậu, dù sao bây giờ vẫn còn nhỏ, uy nghiêm của ba với anh cả vẫn cực kỳ có hiệu lực, cậu cũng chưa trải qua nhiều sóng gió nên biểu hiện kích động như vậy cũng đều là có nguyên do.
Giản Tuỳ Anh nghĩ ngợi, cảm thấy Lý Ngọc như vậy cũng thật đáng thương. Chắc hành động hôm nay của mình đã làm cậu khẩn trương muốn chết rồi.
Giản Tuỳ Anh điều chỉnh tâm tình của mình, nghĩ đến những lúc Lý Ngọc nhường nhịn hắn, hôm nay hắn cũng phải thể hiện phong độ của người trưởng thành cho Lý Ngọc xem mới được.
Nhưng mà thật sự hắn cảm thấy bản thân chẳng có chỗ nào sai cả.
Giản Tuỳ Anh thở dài, cánh tay giảm nhẹ lực hơn, nhẹ nhàng nói: “Quên đi Tiểu Lý, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, bây giờ là tết, có thể đừng bực bội nữa được không?”
Trong mắt Lý Ngọc hiện lên chút kinh ngạc.
Giản Tuỳ Anh chịu nhượng bộ trước, giống như là mặt trời mọc ở phía Tây vậy, trong vài giây ngắn ngủi thực sự khiến cậu sửng sốt.
Cậu đã chuẩn bị những lời muốn nói, nhưng giờ lại như nghẹn lại trong cổ họng.
Giản Tuỳ Anh hôn hôn môi cậu: “Được rồi được rồi thôi cho qua đi nào, về sau anh sẽ không vậy nữa, xem cậu khẩn trương chưa kìa. Đi cởi áo, cậu không nóng à.”
Thực tế Lý Ngọc đã đổ mồ hôi, cậu đang chần chừ thì đã bị Giản Tuỳ Anh cởi áo ba-đờ-xuy để sang một bên, nhưng tâm trạng vẫn còn nghi ngờ lo lắng, ánh mắt xét đoán nhìn Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh cười nói: “Làm gì vậy, trong mắt cậu anh đây là người không nói lý như vậy hả.”
Giọng Lý Ngọc buồn bực nói: “Anh thì được mấy lần nói có lý.”
Giản Tuỳ Anh nhéo hai bên má mềm mềm của cậu: “Ai bảo anh thích cậu như vậy chứ, anh thật sự là không biết làm cách nào với cậu nữa.”
Trong lòng Lý Ngọc có một cảm giác khó nói nên lời, cậu nhìn Giản Tuỳ Anh một cái rồi rời ánh mắt đi luôn.
Giản Tuỳ Anh vẫn chắn trước người Lý Ngọc, dùng trán mình chạm chạm vào trán cậu, mờ ám nói: “Mấy ngày nay có nghĩ đến anh không.”
Lý Ngọc nhìn hắn không nói gì.
“Anh nhớ cậu quá nên hôm nay mới đùa cậu chút thôi.” Giản Tuỳ Anh bắt đầu vói tay vào trong quần áo cậu vuốt ve thắt lưng, rồi nhẹ nhàng bóp hai cánh mông cậu, giọng khàn khàn: “Muốn làm không hả.”
Lý Ngọc trở tay đẩy hắn lên phía tường đối diện, hăng hăng chặn môi hắn lại, thô bạo liếm mút.
Giản Tuỳ Anh ôm lấy bờ vai cậu, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh, đưa đẩy dây dưa với cậu.
Hai người cứ như đã dùng hết năng lượng của mình, chỉ cần một cái chạm nhẹ của đối phương cũng dễ dàng bùng lửa.
Động tác của Lý Ngọc hôm nay có chút thô lỗ, khiến Giản Tuỳ Anh không thoải mái chút nào. Làm được hai lần đã cảm thấy không chịu nổi, muốn Lý Ngọc nhanh nhanh cho xong việc, thế mà Lý Ngọc như không nghe thấy, động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nặng, Giản Tuỳ Anh đã không kêu nổi ra hơi.
Chờ đến lúc chấm dứt hắn đã không còn tỉnh táo, nằm mơ mơ màng màng ở trên giường.
Chốc lát sau hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, một lát đã thấy Lý Ngọc mặc quần áo đi ra.
Giọng của Giản Tuỳ Anh như bị chẹn lại hỏi: “Cậu phải về hả?”
“Ừm.”
“Ở lại một chút đi, mới có mấy tiếng.”
“Trời sắp sáng rồi.”
Giản Tuỳ Anh ngồi dậy, dựa vào đầu giường: “Vậy chuẩn bị cho anh chút đồ ăn, anh đói.”
Lý Ngọc cầm lấy áo ba-đờ-xuy: “Anh chờ đến sáng rồi tự gọi đồ ăn đi, tôi phải về rồi.”
Giản Tuỳ Anh hút thuốc, tay đã phát run: “Cậu mẹ nó thao tôi ba giờ, làm một bữa cơm thôi mà làm khó cho cậu hả?”
Động tác của Lý Ngọc dừng lại một chút, rồi cởi áo ra lần nữa, không nói lời nào đi vào phòng bếp.
Một lát sau, Lý Ngọc bừng một bát mì tiến vào, đặt trên tủ đầu giường: “Tôi phải đi.”
Giản Tuỳ Anh nhìn bát mì kia, hơi nóng bốc lên khiên hắn nhức đau hai con mắt, hắn vung tay gạt bát mì kia đổ hết vào người Lý Ngọc.
Lý Ngọc sửng sốt một chút, nắm tay đã nắm lại đang muốn đánh Giản Tuỳ Anh, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Giản Tuỳ Anh nắm tay cậu liền dừng lại giữa không trung.
Giản Tuỳ Anh khẽ nói: “Lý Ngọc, mẹ nó cậu là loại gì vậy.”
Lý Ngọc chậm rãi buông áo cậu ra, lời muốn nói trong đêm nay muốn nói rốt cuộc cũng nói ra: “Chúng ta, dừng ở đây đi.”
Sự hoài nghi của Giản Tuỳ Lâm hôm nay, ánh mắt lạnh lẽo ấy đã lập tức làm cậu tỉnh lại.
Cậu tự lừa mình dối người duy trì tình trạng không rõ ràng với Giản Tuỳ Anh, cậu vẫn luôn kiểm soát chuyện đó, nhưng đột nhiên tỉnh ngộ, mối quan hệ với người kai càng ngày càng không thể khống chế, khiến cậu không thể tưởng tượng được hậu quả mà nó gây ra.
Hành động của Giản Tuỳ Anh hôm nay, đã làm cậu hiểu rằng bí mặt của bọn họ sớm muộn gì cũng bị mọi người biết, Tuỳ Lâm, anh cậu, thậm chí là người nhà cậu, sớm muộn gì cũng phát hiện được, có lẽ là vô ý phát hiện, hoặc là bị Giản Tuỳ Anh phá hỏng.
Tóm lại, chuyện cậu và Giản Tuỳ Anh càng ngày càng quan hệ mật thiết hơn, sớm muộn gì cũng có một ngày bị phơi bày.
Chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó, cậu đã cực kỳ lo sợ.
Cậu không biết nếu ngày đó mà đến, cậu không biết phải đối phó như thế nào nữa.
Nửa năm đã trôi qua nhanh như vậy, nhanh đến mức đã khiến cậu tạo thành thói quen bàn chuyện tình lữ với một người đàn ông. cậu càng ngày càng thích ứng được cuộc sống cùng với Giản Tuỳ Anh, thậm chí còn cảm thấy rất sung sướng, thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ, nó sẽ chậm rãi xâm nhập cùng với thời gian, đưa nguyên tắc sống cùng với tâm lý cảnh giác đánh tan không còn một mảnh vụn, cho nên trước khi chuyện không thể cứu vãn, cậu phải kết thúc nó.
Hôm nay, tại đây làm cho cậu đột nhiên tỉnh táo, áp lực như gấp bội, vì vậy mà có thể quyết đoán đi đến quyết định này, chính là một ngày thích hợp như vậy.
Hai mắt Giản Tuỳ Anh đỏ bừng, nghiến rằng trừng mắt nhìn cậu.
Bình thường Giản Tuỳ Anh có thể nói vô vàn lời ác hận, chắc chắc sẽ không buông ta cho người ta, nhưng lúc này bởi vì tức giận quá mức mà không thốt nổi nên lời.
Kỳ thật trong tiềm thức của hắn đã biết, sớm muộn gì Lý Ngọc cũng cắt đứt quan hệ với hắn, nhưng lại không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.
Hắn vẫn hy vọng thêm một thời gian ở chung nữa, nói không chừng Lý Ngọc sẽ chắc chắn thích làm hắn, nhưng xem bây giờ đi, thật sự là trong tương lai gần, không chỉ là tương lại gần, mà còn lập tức biến thành mãi mãi không thể.
Hắn thật sự không cam lòng.
Hắn đã sống hơn hai mươi năm trên đời này, lần đầu để tâm tới một người như vậy, cố gắng lấy lòng nhường nhịn ngời ta như vậy, ngay cả vấn đề trên giường cũng vì người ta mà thoả hiệp.
Hắn nhường nhịn như vậy, đơn giản chỉ là hy vọng có thể kéo Lý Ngọc lại gần hắn hơn, gần nữa cho đến khi Lý Ngọc có thể thích hắn như hắn thích cậu.
Kết quả lại là đổi lấy một câu nhẹ nhàng như ‘Dừng ở đây đi’ như vậy.
Hắn cực kỳ hối hận ngay từ đầu đã không bỏ thuốc để hắn thượng cậu, còn chuyện sau đó như thế nào thì tính sau. Hắn lúc đó chỉ cần thoả mãn nguyện vọng của mình thì sẽ không nghĩ đến chuyện cẩn thận tiếp cận Lý Ngọc, có ý đồ chinh phục cậu, để hậu quả giờ chính là để bản thân khốn khổ ngu ngốc như vậy. Nếu có thể làm lại, hắn có thể còn bôi tro trát trấu vào mặt mình, chật vật không chịu nổi như thế nữa không.
Thực mẹ nó doạ người Giản Tuỳ Anh ạ. Đưa chìa khoá nhà cho người yêu nhỏ bé nửa năm, chuyện gì cũng chẳng may mắn, sau đó thì bị đá một phát.
Thực sự không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn, hắn không cam lòng, làm sao hắn có thể cam tâm như vậy.
Nhưng bây giờ đầu óc hắn loạn thành một đống rồi, không biết phải nói cái gì, làm cái gì nữa, ngay từ khi Lý Ngọc câu kia, đầu óc hắn đã rối bời, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn Lý Ngọc như vậy, cứ hung ác mà nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc.
Lý Ngọc không thể nhìn thằng vào ánh mắt của Giản Tuỳ Anh, cậu cũng không để ý nước mì đang rơi tí tách trên người, cầm áo khoác lên muốn bỏ đi.
Giản Tuỳ Anh sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó thô bạo gạt tất cả mọi thứ trang trí trên tủ đầu giường xuống đất.
_Hết chương ba mươi bảy_
Trong nửa năm này một tuần Lý Ngọc ít nhất sẽ đến một lần, nên hắn đánh thêm một cái chìa khoá cho cậu.
Trong phòng đã mở hệ thống sưởi cực kỳ ấm, trên người Lý Ngọc là áo lông màu đen, đem theo cả người lạnh lẽo đi vào.
Giản Tuỳ Anh đi đến, cau mày sờ sờ lỗ tai đỏ bừng của cậu, rất lạnh: “Sao cậu không đi xe tới, lạnh cóng đến thế này rồi?”
Lý Ngọc cởi khoá áo lông ra, nhưng lại không cởi áo ra hẳn: “Nếu tôi đi xe tới thì sẽ rất ồn, tôi sợ đánh thức Lý quản gia.”
Giản Tuỳ Anh vừa xoa xoa lỗ tai cậu vừa nói: “Cậu có thể gọi điện một cú là anh đi đón cậu thôi mà.”
“Không cần….” Lý Ngọc chậm rãi kéo tay hắn ra, ánh mắt đen nhánh nhìn hắn nói: “Tôi muốn nói chút chuyện với anh, nói xong tôi phải đi.”
Trong lòng Giản Tuỳ Anh đột nhiên có một dự cảm không tốt, hắn buông tay, nhìn Lý Ngọc: “Cậu nói đi.”
Lý Ngọc chậm rãi nói: “Quan hệ của hai chúng ta, anh cũng biết là không thể nói ra. Tôi thấy anh đã bằng này tuổi, không đến mức vô vị, nhưng hôm nay anh là có ý gì, anh tôi ở đấy, Tuỳ Lâm cũng vậy, hai người họ không ngu ngốc, anh không sợ bọn họ nhìn ra cái gì hả?”
Giản Tuỳ Anh cười mỉa nói: “Đệch, anh tất nhiên biết anh bao nhiêu tuổi, nhưng bọn họ cũng không tinh mắt như vậy đâu, làm sao mà có thể cách cái bàn mà biết chúng ta làm cái gì chứ, anh chỉ đùa cậu có một chút mà cậu lá gan cậu chỉ to bằng đó thôi hả?”
Lý Ngọc không cười, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, cậu cứng rắn nói: “Chuyện này chỉ sợ vạn nhất, mấy cái chuyện vô vị này anh bớt làm đi.”
Giản Tuỳ Anh đã có chút tức giận: “Anh cứ làm đấy, sao lại không làm, mới đầu năm mới mà chỉ vì cái chuyện như cái rắm này mà cậu cố tình tìm anh gây chuyện hả.”
Lý Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi không nghĩ đây là chuyện nhỏ.”
Giản Tuỳ Anh bực bội muốn trêu tức cậu: “Sao mặt lại đen như vậy, cứ như gái có chồng ấy?”
Lý Ngọc hung đữ trừng mắt nhìn hắn một cái, dùng sức kéo khoá áo lên, xoay người muốn đi.
Giản Tuỳ Anh kéo áo hắn lại, tức giận nói: “Anh cho cậu về hả!”
Lý Ngọc vặn mở tay hắn ra.
Giản Tuỳ Anh lại túm lấy cậu, giọng điệu trào phúng nói: “Cậu mẹ nó muốn thế nào, có phải muốn anh nhận lỗi với cậu.”
Lý Ngọc lạnh mặt nhìn hắn: “Anh không nghĩ như vậy? Anh không biết xấu hổ, nhưng tôi thì có.”
Những lời này hoàn toàn rước lửa vào Giản Tuỳ Anh, hắn túm lấy áo Lý Ngọc đẩy cậu lên cánh cửa, tức giận nói: “Cậu mẹ nó nói ai không có mặt mũi! Cậu…… nói lại lần nữa xem.”
Mắt Lý Ngọc lạnh lùng nhìn lại: “Buông ra.”
Giản Tuỳ Anh lại sát gần cậu, híp mắt nói: “Lý lão nhị, cậu còn không phải như mẹ ghẻ hả? Tôi còn chưa tính mấy chuyện kia, cậu mẹ nó còn chạy đến càu nhàu cái gì. Tôi là người không có chừng mực đấy, nhưng cũng chỉ là mới đùa cậu một chút, mà cậu lại làm to chuyện lên như vậy, bây giờ mới là đầu năm mới thôi đấy, muốn cái gì?”
Trong mắt Lý Ngọc bừng lên lửa giận: “Tôi với anh không thể nói được cái gì nữa, buông tay.”
Giản Tuỳ Anh nhìn ánh mắt Lý Ngọc, biết được cậu đã tức giận. Đã lâu rồi Giản Tuỳ Anh chưa thấy cậu như vậy, bình thường lúc cãi nhau, Lý Ngọc đều thể hiện là người hiểu chuyện, phần lớn không thèm tranh cãi với hắn, chỉ tự hắn cảm thấy mất mặt rồi mới qua chuyện.
Nhưng lúc này lại không phải vậy, hắn cảm giác Lý Ngọc cố tình muốn tìm ra lỗi, hơn nữa còn cực kỳ tức giận.
Giản Tuỳ Anh khó có khi tự mình kiểm điểm lại một chút.
Tuy rằng hắn cảm thấy Lý Ngọc thực sự là chuyện bé xé ra to, rất không đàn ông, nhưng Lý Ngọc băn khoăn cũng có lý do của cậu, dù sao bây giờ vẫn còn nhỏ, uy nghiêm của ba với anh cả vẫn cực kỳ có hiệu lực, cậu cũng chưa trải qua nhiều sóng gió nên biểu hiện kích động như vậy cũng đều là có nguyên do.
Giản Tuỳ Anh nghĩ ngợi, cảm thấy Lý Ngọc như vậy cũng thật đáng thương. Chắc hành động hôm nay của mình đã làm cậu khẩn trương muốn chết rồi.
Giản Tuỳ Anh điều chỉnh tâm tình của mình, nghĩ đến những lúc Lý Ngọc nhường nhịn hắn, hôm nay hắn cũng phải thể hiện phong độ của người trưởng thành cho Lý Ngọc xem mới được.
Nhưng mà thật sự hắn cảm thấy bản thân chẳng có chỗ nào sai cả.
Giản Tuỳ Anh thở dài, cánh tay giảm nhẹ lực hơn, nhẹ nhàng nói: “Quên đi Tiểu Lý, chúng ta đừng ầm ĩ nữa, bây giờ là tết, có thể đừng bực bội nữa được không?”
Trong mắt Lý Ngọc hiện lên chút kinh ngạc.
Giản Tuỳ Anh chịu nhượng bộ trước, giống như là mặt trời mọc ở phía Tây vậy, trong vài giây ngắn ngủi thực sự khiến cậu sửng sốt.
Cậu đã chuẩn bị những lời muốn nói, nhưng giờ lại như nghẹn lại trong cổ họng.
Giản Tuỳ Anh hôn hôn môi cậu: “Được rồi được rồi thôi cho qua đi nào, về sau anh sẽ không vậy nữa, xem cậu khẩn trương chưa kìa. Đi cởi áo, cậu không nóng à.”
Thực tế Lý Ngọc đã đổ mồ hôi, cậu đang chần chừ thì đã bị Giản Tuỳ Anh cởi áo ba-đờ-xuy để sang một bên, nhưng tâm trạng vẫn còn nghi ngờ lo lắng, ánh mắt xét đoán nhìn Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh cười nói: “Làm gì vậy, trong mắt cậu anh đây là người không nói lý như vậy hả.”
Giọng Lý Ngọc buồn bực nói: “Anh thì được mấy lần nói có lý.”
Giản Tuỳ Anh nhéo hai bên má mềm mềm của cậu: “Ai bảo anh thích cậu như vậy chứ, anh thật sự là không biết làm cách nào với cậu nữa.”
Trong lòng Lý Ngọc có một cảm giác khó nói nên lời, cậu nhìn Giản Tuỳ Anh một cái rồi rời ánh mắt đi luôn.
Giản Tuỳ Anh vẫn chắn trước người Lý Ngọc, dùng trán mình chạm chạm vào trán cậu, mờ ám nói: “Mấy ngày nay có nghĩ đến anh không.”
Lý Ngọc nhìn hắn không nói gì.
“Anh nhớ cậu quá nên hôm nay mới đùa cậu chút thôi.” Giản Tuỳ Anh bắt đầu vói tay vào trong quần áo cậu vuốt ve thắt lưng, rồi nhẹ nhàng bóp hai cánh mông cậu, giọng khàn khàn: “Muốn làm không hả.”
Lý Ngọc trở tay đẩy hắn lên phía tường đối diện, hăng hăng chặn môi hắn lại, thô bạo liếm mút.
Giản Tuỳ Anh ôm lấy bờ vai cậu, năm ngón tay luồn vào mái tóc đen nhánh, đưa đẩy dây dưa với cậu.
Hai người cứ như đã dùng hết năng lượng của mình, chỉ cần một cái chạm nhẹ của đối phương cũng dễ dàng bùng lửa.
Động tác của Lý Ngọc hôm nay có chút thô lỗ, khiến Giản Tuỳ Anh không thoải mái chút nào. Làm được hai lần đã cảm thấy không chịu nổi, muốn Lý Ngọc nhanh nhanh cho xong việc, thế mà Lý Ngọc như không nghe thấy, động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nặng, Giản Tuỳ Anh đã không kêu nổi ra hơi.
Chờ đến lúc chấm dứt hắn đã không còn tỉnh táo, nằm mơ mơ màng màng ở trên giường.
Chốc lát sau hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, một lát đã thấy Lý Ngọc mặc quần áo đi ra.
Giọng của Giản Tuỳ Anh như bị chẹn lại hỏi: “Cậu phải về hả?”
“Ừm.”
“Ở lại một chút đi, mới có mấy tiếng.”
“Trời sắp sáng rồi.”
Giản Tuỳ Anh ngồi dậy, dựa vào đầu giường: “Vậy chuẩn bị cho anh chút đồ ăn, anh đói.”
Lý Ngọc cầm lấy áo ba-đờ-xuy: “Anh chờ đến sáng rồi tự gọi đồ ăn đi, tôi phải về rồi.”
Giản Tuỳ Anh hút thuốc, tay đã phát run: “Cậu mẹ nó thao tôi ba giờ, làm một bữa cơm thôi mà làm khó cho cậu hả?”
Động tác của Lý Ngọc dừng lại một chút, rồi cởi áo ra lần nữa, không nói lời nào đi vào phòng bếp.
Một lát sau, Lý Ngọc bừng một bát mì tiến vào, đặt trên tủ đầu giường: “Tôi phải đi.”
Giản Tuỳ Anh nhìn bát mì kia, hơi nóng bốc lên khiên hắn nhức đau hai con mắt, hắn vung tay gạt bát mì kia đổ hết vào người Lý Ngọc.
Lý Ngọc sửng sốt một chút, nắm tay đã nắm lại đang muốn đánh Giản Tuỳ Anh, nhưng khi chạm đến ánh mắt của Giản Tuỳ Anh nắm tay cậu liền dừng lại giữa không trung.
Giản Tuỳ Anh khẽ nói: “Lý Ngọc, mẹ nó cậu là loại gì vậy.”
Lý Ngọc chậm rãi buông áo cậu ra, lời muốn nói trong đêm nay muốn nói rốt cuộc cũng nói ra: “Chúng ta, dừng ở đây đi.”
Sự hoài nghi của Giản Tuỳ Lâm hôm nay, ánh mắt lạnh lẽo ấy đã lập tức làm cậu tỉnh lại.
Cậu tự lừa mình dối người duy trì tình trạng không rõ ràng với Giản Tuỳ Anh, cậu vẫn luôn kiểm soát chuyện đó, nhưng đột nhiên tỉnh ngộ, mối quan hệ với người kai càng ngày càng không thể khống chế, khiến cậu không thể tưởng tượng được hậu quả mà nó gây ra.
Hành động của Giản Tuỳ Anh hôm nay, đã làm cậu hiểu rằng bí mặt của bọn họ sớm muộn gì cũng bị mọi người biết, Tuỳ Lâm, anh cậu, thậm chí là người nhà cậu, sớm muộn gì cũng phát hiện được, có lẽ là vô ý phát hiện, hoặc là bị Giản Tuỳ Anh phá hỏng.
Tóm lại, chuyện cậu và Giản Tuỳ Anh càng ngày càng quan hệ mật thiết hơn, sớm muộn gì cũng có một ngày bị phơi bày.
Chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó, cậu đã cực kỳ lo sợ.
Cậu không biết nếu ngày đó mà đến, cậu không biết phải đối phó như thế nào nữa.
Nửa năm đã trôi qua nhanh như vậy, nhanh đến mức đã khiến cậu tạo thành thói quen bàn chuyện tình lữ với một người đàn ông. cậu càng ngày càng thích ứng được cuộc sống cùng với Giản Tuỳ Anh, thậm chí còn cảm thấy rất sung sướng, thói quen là một thứ cực kỳ đáng sợ, nó sẽ chậm rãi xâm nhập cùng với thời gian, đưa nguyên tắc sống cùng với tâm lý cảnh giác đánh tan không còn một mảnh vụn, cho nên trước khi chuyện không thể cứu vãn, cậu phải kết thúc nó.
Hôm nay, tại đây làm cho cậu đột nhiên tỉnh táo, áp lực như gấp bội, vì vậy mà có thể quyết đoán đi đến quyết định này, chính là một ngày thích hợp như vậy.
Hai mắt Giản Tuỳ Anh đỏ bừng, nghiến rằng trừng mắt nhìn cậu.
Bình thường Giản Tuỳ Anh có thể nói vô vàn lời ác hận, chắc chắc sẽ không buông ta cho người ta, nhưng lúc này bởi vì tức giận quá mức mà không thốt nổi nên lời.
Kỳ thật trong tiềm thức của hắn đã biết, sớm muộn gì Lý Ngọc cũng cắt đứt quan hệ với hắn, nhưng lại không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.
Hắn vẫn hy vọng thêm một thời gian ở chung nữa, nói không chừng Lý Ngọc sẽ chắc chắn thích làm hắn, nhưng xem bây giờ đi, thật sự là trong tương lai gần, không chỉ là tương lại gần, mà còn lập tức biến thành mãi mãi không thể.
Hắn thật sự không cam lòng.
Hắn đã sống hơn hai mươi năm trên đời này, lần đầu để tâm tới một người như vậy, cố gắng lấy lòng nhường nhịn ngời ta như vậy, ngay cả vấn đề trên giường cũng vì người ta mà thoả hiệp.
Hắn nhường nhịn như vậy, đơn giản chỉ là hy vọng có thể kéo Lý Ngọc lại gần hắn hơn, gần nữa cho đến khi Lý Ngọc có thể thích hắn như hắn thích cậu.
Kết quả lại là đổi lấy một câu nhẹ nhàng như ‘Dừng ở đây đi’ như vậy.
Hắn cực kỳ hối hận ngay từ đầu đã không bỏ thuốc để hắn thượng cậu, còn chuyện sau đó như thế nào thì tính sau. Hắn lúc đó chỉ cần thoả mãn nguyện vọng của mình thì sẽ không nghĩ đến chuyện cẩn thận tiếp cận Lý Ngọc, có ý đồ chinh phục cậu, để hậu quả giờ chính là để bản thân khốn khổ ngu ngốc như vậy. Nếu có thể làm lại, hắn có thể còn bôi tro trát trấu vào mặt mình, chật vật không chịu nổi như thế nữa không.
Thực mẹ nó doạ người Giản Tuỳ Anh ạ. Đưa chìa khoá nhà cho người yêu nhỏ bé nửa năm, chuyện gì cũng chẳng may mắn, sau đó thì bị đá một phát.
Thực sự không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn, hắn không cam lòng, làm sao hắn có thể cam tâm như vậy.
Nhưng bây giờ đầu óc hắn loạn thành một đống rồi, không biết phải nói cái gì, làm cái gì nữa, ngay từ khi Lý Ngọc câu kia, đầu óc hắn đã rối bời, hiện tại hắn chỉ có thể nhìn Lý Ngọc như vậy, cứ hung ác mà nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc.
Lý Ngọc không thể nhìn thằng vào ánh mắt của Giản Tuỳ Anh, cậu cũng không để ý nước mì đang rơi tí tách trên người, cầm áo khoác lên muốn bỏ đi.
Giản Tuỳ Anh sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó thô bạo gạt tất cả mọi thứ trang trí trên tủ đầu giường xuống đất.
_Hết chương ba mươi bảy_
Bình luận facebook