• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (27 Viewers)

  • Chương 730-735

Lương Ninh Như và Chương Tự Chi ở phương diện này đều xem như là những người mới.

Đừng nhìn thấy bình thường ngọt ngào dính vào nhau như vậy, nhưng tới lúc thật sự làm chuyện này, điểm yếu của hai người liền bộc lộ ra hết.

Trong lòng Lương Ninh Như có hơi run rẩy, nhưng không phải bởi vì việc này xảy ra sớm phá vỡ kế hoạch của cô. Trải qua ngày hôm qua và chuyện cầu hôn ngày hôm nay, cô cũng xem như nhận thức chính xác Chương Tự Chi rồi.

Cô cũng không phải là là người có tư tưởng quá cố chấp, không muốn xảy ra chuyện này sớm cũng là vì sợ không có đường lui thôi.

Nhưng bây giờ, cô đã chẳng thèm để ý tới đường lui hay cái gì nữa.

Chương Tự Chi cũng không tốt hơn chỗ nào so với cô. Trước đây anh ngay cả một cảnh nhỏ cũng chưa được xem, hiểu biết học được thật sự là có hạn.

Lúc này, sự phát triển lại bị hạn chế, trên thực tế có thể sử dụng không nhiều lắm.

Vốn Lương Ninh Như vô cùng căng thẳng, kết quả bây giờ đột nhiên có chút muốn cười.

Chương Tự Chi có hơi không nhịn được, cúi đầu dùng sức hôn cô: “Xem thường anh hả?”

Không phải xem thường, mà là đột nhiên Lương Ninh Như cảm thấy hiểu biết trước đây đối với Chương Tự Chi vẫn là có chút sai lệch.

Với cái tính tình này của anh, ngày hôm qua thật sự ra ngoài tìm, không chừng còn bị đối phương ghét bỏ vô cùng ấy chứ.

Những căng thẳng ban đầu của Lương Ninh Như bởi vì nghĩ đến việc này, đã hoàn toàn biến mất, chỉ mơ hồ rất muốn cười.

Chương Tự Chi nhìn cô chăm chú một lúc lâu, sau đó đột nhiên nói: “Em chịu đựng chút nhé.”

Lương Ninh Như còn trả lời một câu vâng.

Chỉ là một lúc sau….

Sẽ hơi đau một chút hả?

Lương Ninh Như cảm thấy Chương Tự Chi hẳn là thật sự cái gì cũng không hiểu, mới có thể qua loa, sơ sài hình dung như vậy.

Nhưng sau khi thành công, hai người đều thở phào một hơi, cũng con mẹ nó xem như là thành công rồi.

Lần này nếu không thành công, không những Chương Tự Chi mất mặt, mặt của Lương Ninh Như cũng không biết để đâu nữa.

Đã lớn như vậy rồi, lại có thể ngay cả bản năng nguyên thủy nhất của con người còn có thể học không xong, lời này nói ra có khi bị người ta cười chết mất.

Chương Tự Chi hôn lên má của Lương Ninh Như, giọng nói có hơi khàn khàn: “Yêu em.”

Lương Ninh Như vẫn còn đang rất đau đớn, nhưng nghe thấy lời này vẫn cong môi: “Em cũng yêu anh.”

Lời nói ngọt ngào tình cảm thế này, nếu là trước đây, Lương Ninh Như nhất định nói không nên lời.

Nhưng lời âu yếm này dùng trong tình cảnh bây giờ, lại hết sức thích hợp.

Chỉ là Chương Tự Chi vẫn như cũ không nắm được điểm cốt yếu, thanh thế lớn lại qua loa chấm dứt.

Chương Tự Chi cảm thấy có hơi không nhấc nổi đầu lên, giọng nói của anh trầm thấp, không chế không được lại bổ sung cho mình: “Lần đầu tiên đều như vậy hết, không tin em đi hỏi người khác xem.”

Lương Ninh Như đẩy anh ra một chút, liền bật cười: “Em đi hỏi người khác, em hỏi ai hả?”

Chương Tự Chi lật người nằm ở bên cạnh cô, lôi chăn lại đắp lên cho hai người, đoán chừng là thật sự quá mất mặt, một câu cũng không nói nữa.

Lương Ninh Như cảm thấy có hơi khó chịu, vẫn là giãy dụa đứng lên, muốn đi tắm rửa.

Chương Tự Chi tuy rằng chưa từng ăn qua thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy thế nào, nhưng phong độ thân sĩ nên có vẫn phải có.

Anh đứng lên ôm Lương Ninh Như đi và phòng tắm, xả nước giúp cô tắm rửa.

Lương Ninh Như không được tự nhiên lắm. Cho dù vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, bây giờ cả người đều không mặc gì, bị nhìn như vậy, vẫn như trước có hơi xấu hổ.

Chương Tự Chi lại giống như đã vượt qua một cánh cửa lớn, suy nghĩ lập tức tiến vào một phạm vi khác, tự nhiên giống như trước đây chuyện này anh đã làm vô số lần.

Hai người cùng nhau tắm rửa, sau đó trở lại giường.

Lương Ninh Như có hơi mệt mỏi, tuy vừa rồi bản thân cũng chẳng phải làm gì.

Cô còn trở người, tìm một tư thế thoải mái, cuộn tròn trong lồng ngực Chương Tự Chi, chầm chậm ngủ thiếp đi.

Chương Tự Chi lại có chút ngủ không được, thật sự là cảm thấy mất mặt.

Lần đầu tiên mong đợi lâu như thế, lại có thể kéo dài không quá mười phút.

Lương Ninh Như ngủ một mạch đến buổi chiều, chủ yếu vẫn là bởi vì tối hôm qua không ngủ được, bây giờ cố gắng ngủ bù lại một chút.

Sau khi tỉnh lại Chương Tự Chi cũng không ở bên cạnh.

Cô cào cào tóc, đi tìm một bộ đồ ngủ mặc lên, sau đó chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Chương Tự Chi đang ngồi trên ghế sopha, một tay kẹp điếu thuốc lá, một tay đang cầm điện thoại kề sát tai, không biết là ai gọi điện thoại đến.

Lương Ninh Như đứng ở cửa, chợt nghe thấy anh nói: “Vâng, ngày đó tốt, con cảm thấy được, ngày đó đi. Thời gian khúc sau thì xa quá, không được.”

Bên kia không biết nói cái gì, Chương Tự Chi lại nói: “Đúng, con nói với ba đúng là con đang sốt ruột. Đừng nói như kiểu ba không nóng lòng được ôm cháu nội.”

Lương Ninh Như lập tức liền hiểu ra đây là ý gì.

Cô đi tới gần Chương Tự Chi, đi đến trước mặt Chương Tự Chi mới nhìn thấy cô, anh vội càng dập điếu thuốc, còn dùng tay phẩy phẩy.

Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh Chương Tự Chi, không lên tiếng.

Chương Tự Chi giơ tay ôm lấy cô, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, chọn ngày tháng đầu tiên đi, không cần ngày thứ hai. Mời nhiều người một chút, dùng nhiều tiền một chút, cũng không gấp như vậy.”

Ông Chương ở bên kia dường như thở dài: “Cũng không biết con vội vàng cái gì nữa.”

Chương Tự Chi chỉ cười cười, rồi cúp điện thoại.

Lương Ninh Như nhìn anh: “Chọn được ngày rồi?”

Chương Tự Chi ngả lưng về phía sau ghế sopha, ừ một tiếng.

Ông Chương tìm một vị đại sư tình toán ngày lành tháng tốt.

Đại sư đưa ra hai ngày, cái đầu tiên là một tháng sau, cái thứ hai là nửa năm sau.

Ý của ông Chương là, muốn chọn cái thứ hai.

Chương Tự Chi muốn làm hôn lễ thật long trọng, đương nhiên giai đoạn chuẩn bị thời gian sẽ rất lâu.

Một tháng mà nói, ông sợ quá gấp gáp, không đạt được yêu cầu của Chương Tự Chi.

Nhưng Chương Tự Chi làm sao chờ được đến nửa năm sau, anh còn hận không thể kết hôn ngay ngày mai.

Lương Ninh Như dựa vào ngực anh: “Thật sự là em cũng không sốt ruột đâu.”

Chương Tự Chi mỉm cười: “Là anh sốt ruột, là anh không nhịn được muốn cưới em về nhà. Anh luôn sợ hãi em đang trải qua thời kỳ mới mẻ.”

Lương Ninh Như tức giận nhéo nhéo khuôn mặt anh: “Không được nói nữa, không được nhắc lại chuyện này nữa.”

Chương Tự Chi quay đầu hôn hôn lên tay cô.

Trên tay Lương Ninh Như còn đeo chiếc nhẫn kim cương mà Chương Tự Chi cầu hôn, nói thật lòng, viên kim cương này có hơi khoa trương.

Người bình thường nhất định sẽ không đeo hằng ngày.

Lương Ninh Như mở tay ra: “Viên kim cương này có phải là to quá rồi không?”

Bình thường làm việc nhất định sẽ không thuận tiện.

Tâm tư của Chương Tự Chi đã không còn ở trên chiếc nhẫn nữa rồi, anh theo tay của Lương Ninh Như hôn lên, một đường từ cánh tay hôn đến hai má, sau đó là khóe môi: “Hôm nào dẫn em đi mua cái nhỏ hơn một chút, em muốn kiểu gì, chúng ta liền đổi thành kiểu đó.”

Nói xong lời này cũng không cho Lương Ninh Như cơ hội trả lời. Anh trực tiếp hôn lên, phủ kín môi cô.

Vốn là chỉ cần một chút lửa liền đốt nóng thân thể. Vừa rồi mới được nếm trải tư vị tình ái lần đầu tiên, bây giờ làm sao có thể khống chế được.

Sau đó Lương Ninh Như liền muốn khóc. Cô cho rằng mười phút là thời gian vô cùng bình thường, thì ra đó là chưa thật sự phát huy hết sức lực.

Cô mơ mơ hồ hồ, từ ghế sopha lại được Chương Tự Chi ôm về phòng.

Giọng nói của Chương Tự Chi vô cùng rõ ràng, còn mang theo một chút đắc ý: “Nào nào, lấy di dộng ra, chúng ta tính giờ.”
Ngày hôm sau Lương Ninh Như theo Chương Tự Chi về nhà tổ.

Bốn cô con gái nhà họ Chương đều không ở đây, chỉ có ông Chương được một người giúp việc dìu, đang tản bộ ở trong sân.

Nhìn thấy hai người cùng nhau quay về, ông bật cười ngay lập tức, ông vẫy tay với hai người: “Mau tới đây, nhanh lên. Bác vừa đoán hai đứa hôm nay sẽ về đây, bác đã bảo phòng bếp chuẩn bị xong món ăn rồi, buổi trưa ở đây ăn cơm đi.”

Lương Ninh Như nắm tay Chương Tự Chi, cũng mỉm cười dịu dàng đi tới.

Ông Chương nhìn Lương Ninh Như chăm chú, cũng không biết có phải mình đã lớn tuổi hoa mắt rồi hay không, luôn cảm thấy Lương Ninh Như khang khác so với trước đây.

Trước đây toàn thân đều mang theo một sự quật cường không thể nói rõ, mà bây giờ cả người đều mang theo sự dịu dàng.

Lương Ninh Như đi tới thay người giúp việc, đỡ ông Chương về phòng khách.

Chương Tự Chi cười toe toét, vừa đặt mông xuống ghế sopha, liền mở miệng hỏi ông chuyện thu xếp hôn lễ.

Ông vô cùng ghét bỏ anh, quay đầu nhìn Lương Ninh Như phàn nàn: “Làm sao cháu chịu đựng được nó thế? Bác nói với cháu, nếu bác là một cô gái, cho dù đời này bác không ra ngoài, bác cũng nhìn không vừa mắt nó.”

Chương Tự Chi ở bên cạnh chẹp miệng: “Nếu ba là một cô gái, đời này con cũng không cưới. Con cũng không chướng mắt ba đâu.”

Ông Chương giơ tay chỉ Chương Tự Chi, biến oán giận thành tố cáo với Lương Ninh Như: “Cháu xem xem, cháu phải quản lý nó. Có ai nói chuyện với ba mình như thế không hả?”

Lương Ninh Như cong môi, cười ngượng ngùng.

Người giúp việc bưng hoa quả và trà trái cây tới, Lương Ninh Như nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Người giúp việc bị dọa cho giật mình, vội vàng xua tay: “Không cần cảm ơn đâu ạ. Đây là việc tôi nên làm.”

Ông Chương nhìn Lương Ninh Như, thật sự càng ngày càng hài lòng.

Ông quay đầu nói với Chương Tự Chi: “Nếu anh cứ muốn làm hôn lễ gấp gáp như vậy, thì ảnh cưới cũng đi chụp sớm đi. Sau đó ở đây còn phải làm thiệp mời. Hai đứa có thời gian thì tính toán mời họ hàng và bạn bè thế nào đi. Ta sẽ thống kê lại cho.

Chương Tự Chi gật đầu: “Vâng, hai ngày nữa con sẽ làm ra rồi đưa cho ba.”

Sau khi nói xong Chương Tự Chi lại bảo: “Tạm thời kết hôn ở nhà tổ đi, nhưng hai chúng con khẳng định là không ở đây đâu. Nói với ba trước, đừng có đến lúc đó chúng con không về ba lại nhắc đến.”

Ông cười cười: “Biết rồi, hai đứa muốn sống thế giới của hai người, chê ông già này chướng mắt chứ gì. Trong lòng tôi đã sớm chuẩn bị rồi.”

Lương Ninh Như ở bên cạnh có hơi xấu hổ, nhưng Chương Tự Chi lại một chút phản ứng cũng không có, không mảy may mềm lòng.

Sau đó ông Chương lại nhắc đến công việc của Lương Ninh Như.

Chủ yếu là cảm thấy đang chuẩn bị hôn lễ, phòng tập thể hình hẳn là không thể trông nom được.

Cho nên ông đề nghị, hay là trước tiên cứ từ chức, cũng không phải bắt cô phải làm bà chủ gia đình. Chờ đến khi tất cả công việc ở đây đã xong xuôi, cô muốn đi làm lại cũng được.

Mấy thứ như công việc thì ở nhà họ Chương không cần lo lắng gì hết. Trong tay bốn cô con gái nhà họ Chương đều có công ty, tùy ý sắp xếp cho cô chức vụ đều có thể.

Lương Ninh Như cười nói: “Không sao đâu ạ. Cháu ở phòng tập thể hình dù sao cũng xem như là một bà chủ nho nhỏ, cũng không cần phải đúng giờ đi làm chấm công.”

Ông gật gật đầu: “Nếu cháu có gì khó khăn thì cứ nói, chúng ra đều là người một nhà, đừng ngại gì cả.”

Mấy người nhà họ Chương đã sớm xếp cô vào trong phạm vi người nhà rồi.

Chương Tự Chi ở bên cạnh híp mắt nâng chân lên, nghĩ đến một chuyện khác: “Ba có phải tìm đại sư kia tính cho con một chút, khi nào đi lấy chứng nhận kết hôn thì có thể ban phúc cho hai chúng con bên nhau thật dài lâu không?”

Ông Chương ở bên cạnh vẻ mặt co rút: “Anh còn mê tín hơn cả tôi đấy.”

Lương Ninh Như cười lắc lắc đầu, cũng thật sự hết cách với anh.

Chương Tự Chi cong môi, nhìn Lương Ninh Như: “Thời gian gần đây, em có cảm thấy ngày nào tương đối tốt lành không?”

Lương Ninh Như nghĩ đến ngày tháng một chút, thật sự là cũng không có ngày nào đặc biệt có ý nghĩa.

Vì thế cô mở miệng: “Tùy ý đi, sao cũng được.”

Cô nói như vậy, Chương Tự Chi liền tranh thủ mở miệng: “Vậy ngày mai đi, ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận trước.”

Giỏi thật, Lương Ninh Như cũng không biết nói gì mới được nữa.

Tuy biết anh có chút nóng lòng, nhưng thế này cũng không khỏi quá nóng vội rồi đấy.

Ông Chương ở bên cạnh thở dài: “Anh có thể bình tĩnh một chút hay không? Anh thế này tôi cũng mất mặt theo đấy.”

Chương Tự Chi thì chẳng thấy mất mặt chút nào: “Con sốt ruột lấy vợ về, có gì không đúng đâu chứ. Con thế này là nóng lòng chịu trách nhiệm với cô ấy, ba phải khen con đó.”

Ông nhìn Lương Ninh Như, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lương Ninh Như ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều là khuôn mặt tươi cười.

Cô rất thích cách ở chung của mấy người nhà họ Chương, không có nhiều quy củ như vậy, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Ba người liền cứ ngồi trên ghế sopha nói chuyện phiếm đến tận bữa trưa.

Người giúp việc đi tới, nói là đã chuẩn bị xong rồi, Lương Ninh Như vội vàng đứng dậy, đỡ ông Chương.

Ông cười haha, tay để ở trên cánh tay của Lương Ninh Như: “Công bằng mà nói, thẳng nhóc này nhà bác không xứng với cháu.”

Chương Tự Chi ở bên cạnh hừ một tiếng: “Ba ở trước mặt vợ con nói xấu con, có phải là đã quên con còn đang đứng ở đây hay không hả?”

Ông Chương cười khẽ: “Nhìn xem, còn không nói được lời thật thà nào để nghe nữa.”

Ba người ngồi bên bàn ăn, một bàn đồ ăn, Lương Ninh Như không khỏi cảm thán, đây chính là cuộc sống của người có tiền.

Chương Tự Chi đã thăm dò sở thích của Lương Ninh Như rồi. Anh trực tiếp đứng lên mang đồ ăn mà Lương Ninh Như yêu thích, đem đến trước mặt cô.

Ông Chương ở bên cạnh nhìn anh: “Anh có cần ân cần như vậy hay không?”

Chương Tự Chi không thèm ngẩng đầu: “Vợ con con đương nhiên phải chăm sóc rồi.”

Ông Chương nhăn mày: “Sao tôi cảm thấy hôm nay anh tới đây là diễn yêu đương cho tôi xem?”

Chương Tự Chi cười mờ ám: “Giờ ba mới nhìn ra sao?”

Lương Ninh Như nhẹ nhàng vỗ cánh tay anh, giọng nói mang theo ý cười: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Mọi ngày ở nhà tổ trong bữa cơm cũng chỉ có một mình ông Chương thôi.

Bốn cô con gái nhà họ Chương sẽ tranh thủ thời gian quay về, nhưng đều có gia đình của chính mình, cũng có công việc của riêng mình, thật sự không có cách nào làm được mỗi ngày đều về nhà tổ ở bên cạnh ông Chương.

Ông Chương đã lâu lắm rồi không được vui vẻ như thế này.

Mặc dù lời nói Chương Tự Chi ông đều không thích nghe, nhưng ông vẫn vô cùng vui vẻ, cả bữa cơm đều cười cười.

Thật ra Lương Ninh Như có thể nhìn ra, sự giáo dục của nhà họ Chương đối với con cái rất tốt.

Từ trong lời nói đến cử chỉ của ông Chương và Chương Tự Chi có thể nhận ra, cuộc sống của bọn họ cũng như bao gia đình khác, trên người cũng không mang theo cái mác quý tộc nhà giàu.

Trước đây Lương Ninh Như phá án, cũng đã từng tiếp xúc với rất nhiều người có tiền.

Có vài người gia cảnh thật sự rất tốt, chỉ là cũng không tốt tới mức làm cho tất cả mọi người nhìn thấy đều sinh ra sự ngưỡng mộ.

Nhưng cái sự kiêu ngạo của những người đó thật sự là có đủ.

Mấy cái quy củ trên bàn ăn nếu liệt kê ra, một trang giấy A4 còn có thể viết hết, cách nói chuyện cũng quen thói miệng đầy lời hách dịch.

Không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng mỗi lần Lương Ninh Như tiếp xúc với những người như vậy, đều không thích nổi.

Có thể có liên quan đến nghề nghiệp rèn luyện hằng ngày, cô nhìn người chưa bao giờ phân ba bảy loại, liền cũng không thích những người tự cho mình ở vị trí cao hơn người khác.

Vì thế bây giờ cô gặp mấy người nhà họ Chương lại càng yêu thích.

Có thể chính xác là người giàu có, nhưng so với người bình thường lại còn thật lòng hơn
Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ăn xong bữa cơm cũng liền rời đi.

Ông Chương lại bảo người nhét rất nhiều đồ vào trong hộp dự bị của bọn họ.

Lương Ninh Như nhìn thấy ông chống gậy ba-toong, được người giúp việc đứng ở bên cạnh dìu đi tiễn bọn họ, không hiểu sao lại có chút đau lòng.

Ông đã lớn tuổi rồi, tóc gần như hoa râm, lộ ra một ông lão còng lưng yếu ớt.

Hôm nay lúc ăn cơm trưa, rõ ràng có thể cảm thấy được trong nhà có người ăn cơm cùng mình, ông có bao nhiêu vui vẻ.

Lương Ninh Như lại nhớ đến ba mẹ của mình, cũng may ông Lương và bà Lương có thể bên nhau bầu bạn.

Thật ra nhiều năm như vậy cô vô cùng áy náy.

Bởi vì liên quan đến chất chất công việc trước đây, cô không có cách nào thường xuyên về nhà.

Sau khi lùi xuống, lại bởi vì thị trấn quê nhà không dễ để tìm công việc thích hợp, thêm bạn bè mời cô góp cổ phần mở phòng tập thể hình, cô liền ở lại đây.

Nghiêm khắc mà nói, cô đã rất nhiều năm rồi chưa ở bên cạnh chăm sóc tốt cho ba mẹ mình.

Lương Ninh Như vẫy tay với ông Chương: “Bác vào đi ạ, hôm khác chúng cháu lại đến đây thăm bác.”

Ông Chương gật gật đầu, trên mặt đều là ý cười: “Hai đứa đều bận, không sao đâu.”

Chương Tự Chi lại không nghĩ nhiều như vậy, lái xe đưa Lương Ninh Như rời đi.

Lúc ngồi ở trên xe, Lương Ninh Như thở dài: “Bác ấy có vẻ rất cô đơn.”

Chương Tự Chi mím môi, do dự một lát mới nói: “Quả thật là cô đơn, nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ có một mình.”

Nhưng anh cũng hết cách, cũng không thể bảo mọi người ở nhà bên cạnh ông được.

Hơn nữa giữa hai thế hệ luôn có sự khác biệt, rất nhiều lúc cho dù là ở bên cạnh cùng nhau nói chuyện, cũng không thể nói được cái gì.

Chương Tự Chi tự mình biết tính tình của bản thân mình, ngồi cùng một chỗ với ông Chương thật sự không được.

Lương Ninh Như nhìn ra ngoài của xe: “Em luôn cảm thấy giống như nhìn thấy cuộc sống sau này của ba mẹ em vậy.”

Chương Tự Chi vội vàng quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Nếu em không yên tâm, vậy thì đón họ đến đây, thu xếp ở bên cạnh chỗ chúng ta. Em muốn thăm họ cũng có thể tùy ý đến đó rồi.”

Anh nói như vậy Lương Ninh Như bắt đầu động tâm.

Trước đây ở nhà họ Lương, ông Chương đã từng nhắc tới chuyện này, bảo ông Lương bà Lương chuyển tới đây.

Lúc đó Lương Ninh Như chỉ cho rằng ông đang nói lời khách sáo.

Nhưng bây giờ Chương Tự Chi nói với cô, cô liền biết đây thật sự là suy nghĩ trong lòng Chương Tự Chi.

Trái tim Lương Ninh Như mềm mại, giơ tay sờ sờ khuôn mặt của Chương Tự Chi: “Cảm ơn anh.”

Chương Tự Chi tiện thể hôn vài cái lên tay cô: “Cái này có gì mà phải cảm ơn, đều là người một nhà cả.”

Hai người lái xe về nhà, Chương Tự Chi có chút chờ không kịp, bảo Lương Ninh Như chuẩn bị tốt giấy tờ cần thiết ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Thật ra chỉ là chứng minh thư và hộ khẩu.

Hộ khẩu của Lương Ninh Như đang ở trong tay cô, cũng không cần về nhà lấy.

Chương Tự Chi vừa mới về nhà tổ, cũng nhân tiện đem theo hộ khẩu rồi.

Hai người để mấy thứ này cùng nhau, để ở trong túi xách của Lương Ninh Như.

Chương Tự Chi ôm lấy cái túi, xem như là bảo bối vậy.

Lương Ninh Như thì dựa vào đầu giường nhìn anh, càng nhìn càng muốn cười, thế cho nên cuối cùng cười phá lên.

Chương Tự Chi thấy thế liền đặt túi sang một bên, tiện thể đi đến bên giường.

Lương Ninh Như vội càng né tránh sang bên cạnh: “Không được đâu, không thể làm nữa đâu. Bây giờ thắt lưng em vẫn còn đau lắm.”

Chương Tự Chi liền giơ tay, nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô đến bên người mình.

Anh nâng tay nhấn nhấn thắt lưng của Lương Ninh Như: “Được rồi, không đụng đến em nữa. Để anh xoa bóp cho em.

Lương Ninh Như vội vàng lật người nằm sấp xuống, tay Chương Tự Chi dùng lực rất vừa phải, ấn lên vô cùng thoải mái.

Lương Ninh Như nằm sấp trên giường nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một chút lại bật cười.

Chương Tự Chi không hiểu thế nào, nhìn cô chăm chú: “Sao thế?”

Lương Ninh Như mở miệng: “Lúc đó em đã nghĩ sai lệch rồi. Tưởng là anh đang tìm phụ nữ ở bên ngoài, em còn đang nghĩ, anh không thích cô Từ như vậy, đối với em có lẽ cũng đã không còn cảm giác mới mẻ nữa, tiếp theo anh sẽ tìm một người như thế nào, có phải là sẽ tìm một người giống như cô Cố không?”

Chương Tự Chi trừng mắt: “Em lại nghĩ nhiều như thế? Nhưng có thế nào anh cũng sẽ không tìm kiểu người giống Cố Tiểu Tư. Anh cũng không phải Trì Uyên, mỗi ngày đều bị giận dỗi, nếu mà phải tìm một người giống như Cố Tiểu Tư, chắc anh sẽ bị làm cho tức chết.”

Lương Ninh Như cười haha: “Thật ra em cảm thấy con người cô Cố vô cùng tốt, có thể thấy là một cô gái thẳng thắn.”

Có thể không thẳng thắn sao, trước đây ngay cả Phương Tố cũng dám ra tay đánh mà.

Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ: “Vậy hay là anh gọi điện cho Cố Tiểu Tư, ngày mai hai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, buổi tối trở về nhất định phải mời bọn họ ăn cơm rồi. Cũng không biết A Tôn có đi hay không, nếu không còn gì nữa, thì cùng nhau ăn bữa cơm.”

Nhắc đến Ninh Tôn, Chương Tự Chi cảm thấy vô cùng có lỗi.

Ninh Tôn không dễ gì mới có thể trở về nghỉ ngơi, chạy theo bọn họ tụ họp, kết quả trong lòng trong mắt anh tất cả đều là Lương Ninh Như.

Chỉ có hôm đó, chị cả đón sinh nhật, anh mới gặp mặt Ninh Tôn, còn lại ngay cả cuộc điện thoại anh cũng chưa gọi.

Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Đang nghĩ trong lòng tay cũng đã hành động rồi, Chương Tự Chi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Ninh Tôn trước.

Bên kia phải mất một lúc lâu mới nghe máy, giọng nói rõ ràng có hơi trầm thấp: “Tự Chi.”

Giọng nói Chương Tự Chi rất ôn hòa: “A Tôn, cậu đã đi chưa? Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Câu về rồi, tôi cũng chưa dành thời gian ở cạnh cậu được, gần đây thật sự là bận rộn công việc, thật xin lỗi.”

Ninh Tôn cười cười: “Biết cậu đang yêu đương rồi, ai thèm để ý chuyện này chứ. Hơn nữa tôi ở đây cũng có việc, không coi như cậu thờ ơ tôi đâu.”

Chương Tự Chi vừa nghe anh nói như vậy, liền hơi yên tâm: “Vậy ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm đi. Ngay ở trong hội sở của tôi, là nơi quen thuộc, mọi người thoải mái vui chơi, không say không về.”

“Được.” Ninh Tôn trả lời rất nhanh. “Vậy cậu gọi điện thoại cho Tiểu Tư đi, càng nhiều người càng náo nhiệt.”

Thật ra cho dù Ninh Tôn không nói, Chương Tự Chi cũng sẽ gọi điện cho Cố Tư.

Nhưng anh nhắc đến một câu, Chương Tự Chi liền muốn từ bỏ ý định này.

Ninh Tôn vẫn còn chưa buông bỏ được Cố Tư.

Nhưng lần trước đón sinh nhật chị cả nhà họ Chương, anh rõ ràng cũng đã nhìn thấy tình cảm của Cố Tư và Trì Uyên tốt như vậy, sao vẫn còn cố chấp như thế.

Chương Tự Chi im ắng thở dài một hơi: “Được, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy, chúng ta cứ quyết định thế trước đi. Tối mai sáu giờ gặp mặt tại hội sở của tôi. Tôi chờ cậu.”

Ninh Tôn nói lời đồng ý, rồi cúp điện thoại.

Chương Tự Chi cũng không gọi điện thoại cho Cố Tư ngay, mà nắm lấy điện thoại có chút ngẩn ngơ.

Lương Ninh Như ở bên cạnh nghiêng người lấy tay chống đầu: “Sao vậy? Dáng vẻ anh như là thất tình ấy.”

Chương Tự Chi chầm chậm lắc đầu: “Là đau lòng cho Ninh Tôn thôi. Tính tình cậu ấy luôn bướng bỉnh. Anh cho rằng chỉ là đúng việc không đúng người, nhưng bây giờ mới hiểu ra, đúng người cũng như vậy.”

Coi trọng một người chính là rất khó để buông bỏ, có thể mỗi người từng trải qua chuyện yêu đương, đều sẽ có loại chấp niệm này.

Chỉ là hiện tại Cố Tư và Trì Uyên vô cùng yên ổn, không lâu nữa sẽ có một đứa con rồi, Ninh Tôn như thế thật sự là đang làm khó chính mình.

Lương Ninh Như nhớ tới Ninh Tôn, là một người vô cùng ôn hòa, người đàn ông như thế, bình thường muốn tìm cũng tìm không được.

Cô cười cười: “Có lẽ người phù hợp còn chưa xuất hiện thôi, chờ người đó xuất hiện, chuyện này cũng sẽ tốt lên thôi.”

Chương Tự Chi liền nghĩ đến bản thân mình.

Cũng có thể lắm. Trước đây mỗi ngày ông Chương, còn có bốn người chị gái của anh nhắc đến anh, đều cho rằng cả đời này anh có lẽ sẽ chẳng cưới ai.

Nhưng nhìn bây giờ xem, người đúng ra thuộc về cậu ấy, hẳn là cũng chưa xuất hiện thôi.
Trước ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, Chương Tự Chi đã sớm chào hỏi rồi. Anh cùng Lương Ninh Như tới cục dân chính, ở đó đã có người chờ đợi.

Lương Ninh Như chưa bao giờ trải qua loại cảm giác đi cửa sau này, không thể không nói có chỗ dựa lưng thật là làm chuyện gì cũng dễ dàng.

Lúc này cô dường như mới nhận ra, bản thân cũng không biết có phúc đức gì, lại có thể một bước tiến vào gia đình giàu sang quyền thế.

Nhân viên công tác mời bọn họ đi lên tầng, có một phòng đơn, bên trong trà nước, đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị kĩ càng rồi.

Chương Tự Chi không có tâm trạng uống trà, cũng chẳng muốn ăn đồ ăn nhẹ, anh trực tiếp lấy giấy tờ ra: “Nhanh nhanh nhanh, tranh thủ làm giấy chứng nhận đi.”

Dáng vẻ sốt ruột thật sự khiến cho Lương Ninh Như không biết nói gì.

Nhân viên công tác thu lại giấy tờ, nói là trước tiên đi photo, đồng thời đưa hai tờ kê khai bảo bọn họ điền vào.

Chương Tự Cho có chút không thể chờ đợi nổi, cầm bút bắt đầu lặng lẽ viết.

Lương Ninh Như còn kiên nhẫn, trước tiên xem bản kê khai qua một lần, chỉ là đều hỏi một số thông tin cơ bản.

Giống với lúc làm việc viết kê khai cũng không có gì khác biệt.

Một lúc sau nhân viên công tác cầm bản photo quay về, đứng ở bên cạnh giúp đỡ hướng dẫn một số thông tin phải điền như thế nào.

Điền xong thông tin hai người lại đi chụp ảnh.

Phông nền màu đỏ, hai người đứng ở bên cạnh nhau.

Thợ chụp ảnh hẳn là đã quen với việc khen người khác, mở miệng liền thổi phồng Chương Tự Chi và Lương Ninh Như trai tài gái sắc, nhìn thế nào cũng thật là xứng đôi.

Người ở đây đã quen nói vài lời như thế ở trong cảnh này rồi.

Tuy biết bọn họ chỉ là nói cho có lệ, cũng chẳng để ý, nhưng Chương Tự Chi và Lương Ninh Như vẫn vô cùng vui vẻ.

Chụp ảnh xong, Chương Tự Chi đi tới đưa lì xì cho đối phương.

Thợ chụp ảnh vui mừng lại ào ào nói ra một tràng lời khen ngợi.

Rồi sau đó chính là chờ đợi chứng nhận kết hôn.

Hai người vẫn đi tới căn phòng nhỏ lúc trước, Chương Tự Chi có chút ngồi không nổi, đi qua đi lại ở trong phòng.

Lương Ninh Như vốn còn có chút xúc động, kết quả vừa nhìn thấy anh như vậy liền ngay lập tức bình tĩnh trở lại.

Hôm nay trời còn chưa sáng, Chương Tự Chi đã tỉnh dậy rồi, đứng ở trước gương thay mấy bộ quần áo.

Cô có thể nhìn ra được sự kích động của anh.

Anh thật sự rất muốn mối quan hệ của cô và anh được ràng buộc về mặt pháp luật.

Hiệu suất giải quyết công việc của nhân viên công tác cũng khá cao, không đến một lúc liền mang hai cuốn sổ đỏ đi vào: “Chúc mừng ngài Chương, cô Chương.”

Cô Chương, mấy từ này làm cho Lương Ninh Như sửng sốt một chút, thật sự là không quen chút nào.

Đương nhiên Chương Tự Chi cũng tặng hai bao lì xì, nhìn độ dày của lì xì liền biết tiền bên trong không ít.

Nhân viên công tác từ chối mấy lần, bảo là theo quy định thì không thể nhận được.

Chương Tự Chi cũng không nghĩ nhiều như vậy: “Cầm lấy mua kẹo ăn đi.”

Ở phương diện tiền bạc anh rất hào phóng, chừng đó tiền cũng không biết có thể mua được bao nhiêu kẹo.

Sau đó Chương Tự Chi nắm lấy tay của Lương Ninh Như, đi ra khỏi cục dân chính. Hai người đứng ở cửa cục dân chính, tự chụp một bức ảnh.

Chương Tự Chi vội vàng gửi lên vòng bạn bè.

Tự nhiên Lương Ninh Như cũng muốn cho mọi người biết, đây vốn là một chuyện vui mừng, cũng không cần che giấu làm gì.

Một lúc sau, hai người lái xe về nhà tổ.

Bên trong nhà tổ, bốn cô con gái và con rể nhà họ Chương dẫn theo mấy đứa trẻ đều đang ngồi chờ ở đây rồi.

Hôm nay xem như là ngày vui lớn, bọn họ đều đã đẩy lùi công việc lại, muốn cùng nhau chúc mừng.

Bởi vì biết tối nay Chương Tự Chi khẳng định là muốn dẫn theo Lương Ninh Như ăn mừng cùng với bạn bè, nên bữa ăn liên hoan này liền chuyển tới buổi trưa.

Lương Ninh Như có hơi xấu hổ, như thế lập tức liền trở thành người một nhà, tuy cô đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nhưng ít nhiều còn có hơi xa lạ.

Ông Chương thay một bộ đường trang (trang phục thời nhà đường) màu đỏ, nhìn giống như là định đón năm mới vậy.

Trong nhà có thêm một thành viên mới là một việc đáng mừng vui.

Chương Tự Chi đi vào liền lấy hai tờ chứng nhận kết hôn ra: “Cho mọi người nhìn nè, ở đây này.”

Chị ba Chương ghét bỏ anh: “Thu lại cái vẻ mặt đó đi. Đừng làm như bọn chị chưa từng kết hôn, nhìn đứa bé đang chạy ở bên cạnh em xem. Em lại nhìn lại bản thân mình đi, bao nhiêu tuổi rồi mới lừa được một cô gái về nhà, em còn không biết xấu hổ mà khoe khoang sao?”

Chương Tự Chi đem giấy chứng nhận kết hôn đặt lên bàn trà: “Em đúng là khoe khoang đó. Có bản lĩnh chị lấy giấy chứng nhận kết hôn ra để ở đây đi. Ở trong căn phòng này chỉ có em là có giấy chứng nhận kết hôn thôi, nói về điểm này, em đã đè đầu chị rồi đó.”

Ai có việc gì lại lấy giấy kết hôn để ở đây chứ, đó không phải là có bệnh sao?

Chị ba nhếch môi, theo thói quen chướng mắt cái tính tình khoe khoang của Chương Tự Chi.

Ông Chương đi tới cầm giấy chứng nhận kết hôn lên, mở ra nhìn rồi lại nhìn.

Trên khuôn mặt ông nét cười thế nào cũng không thu lại được: “Cũng xem như là kết hôn rồi, tôi còn cho rằng đời này anh phải thất bại ở trong tay tôi.”

Hôm nay Chương Tự Chi rất vui vẻ, mặc kệ ai nói gì anh cũng đều cười.

Chị ba đi tới nắm lấy tay Lương Ninh Như ngồi ở trên ghế sopha: “Hôn lễ em có đề nghị gì không? Cả đời chỉ có một lần, hãy đem mấy thứ em muốn nói ra hết đi, chúng ta sẽ cố gắng biến tất cả thành thật hết.”

Lương Ninh Như đối với mấy việc này thật sự chẳng hề để ý, giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy rồi, cho dù hôn lễ làm thành kiểu gì, cô cũng chỉ cần Chương Tự Chi là đủ rồi.

Cho nên mấy việc khác căn bản không cần tính toán.

Lương Ninh Như lắc lắc đầu: “Em sao cũng tốt cả, thế nào cũng được ạ.”

Chị ba Chương vỗ vỗ tay cô: “Con bé này, tâm tư thật là đơn thuần.”

Cô cũng không nói thêm gì nữa, mà gọi người giúp việc đốt pháo trong sân.

Chương Tự Chi ở bên cạnh bốn người anh rể bắt đầu trò chuyện vui vẻ, chỉ là không được một lúc, điện thoại của anh liền reo lên.

Chương Tự Chi đã đoán trước được sẽ thế này, anh lấy điện thoại ra, cười cười nghe điện thoại: “Sao thế?”

Giọng Cố Tư có hơi lớn: “Lão Chương, anh và cô Lương đã lấy giấy kết hôn rồi. Lại có thể thần không biết quỷ không hay như vậy.”

Chương Tự Chi cong môi: “Đây không phải là chuyện bình thường sao? Tình cảm thích hợp, cũng phải đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.”

Anh nói chuyện có vẻ nhẹ nhàng hời hợt, nhưng Cố Tư vẫn có thể nghe ra sự kích động trong giọng nói của Chương Tự Chi.

Hôm nay xem như là ngày vui lớn, Cố Tư cũng không giận dỗi anh.

Giọng nói của Cố Tư cũng có chút ý cười: “Bây giờ bọn anh đang ở đâu? Hay là tôi tới đó, chúng ta ăn mừng một phen.”

Chương Tự Chi cười haha: “Bây giờ đang ở nhà tổ, đang muốn gọi điện thoại cho cô đó, chúng ta buổi tối tụ họp đi, A Tôn cũng tới nữa.”

Cố Tư ừ một tiếng: “Cũng phải, là tôi quên mất chuyện này. Quả thật hai người phải ăn mừng với gia đình mình trước. Vậy buổi tối chúng ta sẽ gặp mặt. Lão Chương, chúc mừng anh nha. Thay tôi nói lời chúc mừng với cô Lương, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”

Chương Tự Chi nói được một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Bốn người chị gái của Chương Tự Chi đang vây quanh Lương Ninh Như, dạy cô sau này như thế nào trừng trị được Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi cười cười chỉ chỉ bên kia, nói vói bốn người anh rể: “Bọn họ có thể không cần quan tâm được không? Nhìn xem mấy chị ấy, đang dạy vợ em cái gì không biết.”

Bốn người anh rể khoát khoát tay: “Nói với bọn anh cũng vô dụng. Em cũng không phải không biết địa vị của bọn anh trong gia đình.”

Người anh rể thứ hai trong đó mở miệng: “Nhà bọn anh cũng giống như vậy. Em đừng so đo nhiều như thế. Cho dù không ai dạy em ấy, sau này địa vị trong nhà của em cũng không tốt đâu. Cái này có lẽ là vấn đề phong thủy trong nhà rồi, đổi cũng không đổi được.”

Chương Tự Chi suy nghĩ một lát, hình như đúng là như vậy. Nhà họ Chương âm thịnh dương suy, đã định trước là địa vị của người đàn ông không thể cao nổi rồi.
Buổi trưa ăn cơm mọi người đều uống rượu, Chương Tự Chi có thể là quá vui mừng, uống lại càng nhiều.

Bình thường Lương Ninh Như cũng không đụng vào rượu, nhưng hôm nay cũng vui vẻ, liền cùng bốn người chị gái của nhà họ Chương cạn chén.

Kết quả tửu lượng của cô không tốt, không được vài chén liền đã gục xuống rồi.

Chị ba bật cười: “Tiểu Như thật sự là, vừa nhìn giống như cô gái nhỏ chưa bước vào xã hội vậy đó.”

Bây giờ tiểu lượng của mấy cô gái nhỏ có lẽ còn tốt hơn cô nữa.

Hôm qua Chương Tự Chi không ngủ được, bây giờ lại uống rượu, mắt đã đỏ lên.

Anh quay đầu nhìn thấy Lương Ninh Như dựa lưng vào ghê híp mắt, ngay lập tức liền đau lòng.

Chương Tự Chi vội vàng giơ tay ôm Lương Ninh Như vào trong lòng: “Mấy chị làm gì mà rót cho vợ em nhiều vậy, làm chị cũng không có dáng vẻ của chị nữa.”

Chị tư nhà họ Chương cười mờ ám, giọng điệu trêu ghẹo: “Em xem lại em nói cái gì đi, ở đây có vợ, thì ngay cả chị ruột cũng không cần nữa rồi.”

Chương Tự Chi thật sự đau lòng, cô còn chưa ăn cơm, đã bị rót say rồi, lát nữa không biết dạ dày có khó chịu hay không nữa.

Anh vuốt ve gáy của Lương Ninh Như: “Hay là ăn cái gì trước đã rồi hãy đi ngủ.”

Trong thế giới của Lương Ninh Như trời đất đã quay cuồng, làm sao còn có thể ăn cơm được nữa, mơ mơ màng màng giơ tay ôm lấy cổ của Chương Tự Chi: “Ừm.”

Chương Tự Chi thở dài, đá ghế sang một bên, liền khom lưng bế Lương Ninh Như lên.

Chị ba có chút bất đắc dĩ cười cười: “Trách chúng ta, không biết tửu lựng của Tiểu như không tốt. Cơm còn chưa ăn được mấy miếng nữa.”

Ông Chương ở bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười: “Lát nữa giữ ấm đồ ăn, tỉnh lại bảo người mang lên. Trước đây con bé có lẽ chưa từng uống rượu. Các con cũng thật là, sao không hỏi trước một chút.”

Chương Tự Chi không nghĩ nhiều, bế Lương Ninh Như đi lên tầng hai.

Phòng của hai người đã được thu dọn rồi, bên trong chăn đỏ, màn đỏ, thu vào mắt đều là màu của sự vui mừng.

Chương Tự Chi đi tới đặt Lương Ninh Như ở trên giường, Lương Ninh Như xoay người, giọng nói yếu ớt: “Ngại quá, có phải là thêm phiền phức cho anh không?”

Chương Tự Chi vuốt ve mặt cô: “Không có, ngủ một giấc đi, lát nữa tỉnh dậy thì ăn cơm.”

Đầu Lương Ninh Như vô cùng choáng váng, hơn nữa sáng nay Chương Tự Chi dậy sớm, làm cho cô cũng không thể ngủ thêm được. Bây giờ nằm ở đây, rượu lại lên đầu, cũng thật sự là buồn ngủ tới mức mắt mở không nổi.

Cô hàm hồ ừ một tiếng, suy nghĩ liền dừng lại.

Chương Tự Chi đắp chăn cho cô, nhìn thấy dáng vẻ cuộn tròn trong chăn của Lương Ninh Như, đáy lòng Chương Tự Chi liền mềm mại.

Anh chưa từng như vậy, cho dù là đứng ở đây nhìn cô, trong lòng cũng có thể tràn đầy yêu thích.

Chương Tự Chi đợi một lát mới xoay người ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Mấy người dưới tầng vẫn đang ăn uống vui vẻ.

Chương Tự Chi đi tới ngồi trêm ghế, rót đầy chén rượu, nói với chị ba: “Chị ba, nào, em kính chị.”

Chị ba nhướng mày, bật cười: “Thấy không hả? Đây là định báo thù cho vợ đó, tính sổ với chúng ta.”

Ông Chương ở bên cạnh cười không nổi nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Chương Tự Chi lại lộ ra cái vẻ mặt bao che khuyết điểm: “Nào nào nào, Mấy đứa đều lên đi, còn phải sợ nó sao.”

Bốn người con rể lại rất hiểu chuyện, cả đám dựa lưng vào ghế: “Không được rồi, chúng con đã uống không nổi nữa, ừm, váng đầu vô cùng.”

Thế này rõ ràng chính là không muốn tham gia cuộc chiến.

Chị ba tự rót cho mình một ly rượu: “Đến đây, ai sợ ai, nếu bốn người bọn chị bị em chuốc say, xem như em lợi hại.”

Chương Tự Chi thật đúng là có tinh thần dũng cảm: “Nào nào nào, nói nhiều cũng vô dụng, bưng chén rượu lên đi.”

Lương Ninh Như ở trong phòng buồn ngủ còn mang theo men rượu, một giấc liền ngủ đến buổi chiều.

Tỉnh lại thấy cả người vừa đói vừa suy nhược, Lương Ninh Như chầm chậm ngồi dậy, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chương Tự Chi đang nằm ở bên cạnh mình.

Anh hẳn là đã uống rất nhiều, trên người toàn là mùi rượu.

Lương Ninh Như xoay người muốn xuống giường, kết quả vừa nâng mắt liền nhìn thấy trên tủ đầu giường có hoa quả và đồ ăn nhẹ.

Có lẽ là sợ cô lúc tỉnh dạy sẽ đói bụng, Chương Tự Chi đã chuẩn bị trước ở đây.

Lương Ninh Như cầm tới, cắn hai miếng, chậm rãi như vậy một lúc mới xuống giường.

Cô chủ yếu là khát nước. Trước đó uống rượu, đã không còn say nữa, bây giờ chỉ còn lại miệng khô lưỡi khô.

Lương Ninh Như đẩy cửa đi ra người, mới đi tới cầu thang, người giúp việc ở phía dưới vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô liền vội nói: “Cô chủ, cô chờ một lát, thức ăn đang được hâm nóng lại ngay.”

Câu nói cô chủ này làm cho Lương Ninh Như giật mình.

Cô vẫn chưa thích ứng với cách xưng hô như vậy.

Lương Ninh Như hơi lúng túng trả lời: “Khát nước, tôi muốn uống nước.”

Bên kia nước cũng đã chuẩn bị xong rồi, còn là nước ấm nữa.

Người giúp việc vội vàng rót một ly mang đến.

Lương Ninh Như chưa từng được chăm sóc như vậy, có chút không được tự nhiên.

Cô uống nước xong, sau đó mở miệng: “Mọi người đều đi nghỉ ngơi rồi sao?”

Người giúp việc có chút muốn cười: “Ai cũng uống nhiều cả, bây giờ mọi người đang ngủ ở trong phòng.”

Lương Ninh Như cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.

Hôm nay coi như là một ngày tốt đệp, mọi người vui vẻ, uống nhiều thêm mấy chén cũng là chuyện bình thường.

Người giúp việc vốn muốn mang đồ ăn lên trên tầng, để Lương Ninh Như từ từ ăn, nhưng Lương Ninh Như thật sự không quen, thế là đi tới phòng ăn.

Cô để điện thoại ở trên bàn ăn, mới nhìn thấy trên màn hình có rất nhiều cuôc gọi nhỡ.

Có người nhà gọi tới, có họ hàng bạn bè gọi tới, còn có cả đồng nghiệp.

Cô lướt xem vòng bạn bè trên Wechat, phát hiện bức ảnh mình đăng trước đó, được để lại rất nhiều lời chúc phúc.

Vốn trong cuộc sống người có thể gọi là bạn bè cũng không nhiều, nhưng ở trong vòng bạn bè ai cũng không tiếc mấy lời, đều khen ngợi một chút.

Lương Ninh Như ai cũng chưa trả lời, chỉ gọi điện thoại về nhà.

Bà Lương lập tức nghe máy, không đợi cô nói, đã vội mở miệng: “Tiểu Như, lấy giấy kết hôn rồi sao?”

Lương Ninh Như vâng một tiếng: “Vừa lấy xong lúc sáng ạ, trưa nay ở nhà Tự Chi ăn cơm, con uống có hơi nhiều liền ngủ đến giờ.”

Bà Lương cười cười: “Vậy hả?”

Theo đó bà lại hỏi Lương Ninh Như một chút về chuyện hôn lễ, giấy kết hôn cũng đã lấy rồi, ván đã đóng thuyền, vậy bây giờ quan trọng nhất đương nhiên là hôn lễ rồi.

Lương Ninh Như trực tiếp nói mình cũng không có yêu cầu gì đặc biệt với hôn lễ, hỏi bà Lương trong nhà có quy củ gì hay không?

Giọng nói bà Lương trầm thấp: “Không có quy củ gì, hai đứa hạnh phúc là tốt rồi.”

Lương Ninh Như lại hỏi ông Lương đang làm gì, bà Lương cười bất đắc dĩ: “Đi ra ngoài khoe khoang với người ta rồi, còn có thể làm gì nữa. Trước đây con mang Tiểu Chương về nhà chúng ta, mấy người hàng xóm không ngừng bịa đặt. Ba con tức giận không được, vốn ông ấy chẳng quan tâm mấy chuyện này, kết quả tin đồn lan truyền càng lúc càng quá đáng. Ba con nói nếu đã như thế, vậy ông ấy liền ra ngoài khoe khoang một chút, chặn miệng mấy người đó lại.”

Nói đến đây, bà Lương liền nghĩ đến chuyện khác, lập tức bật cười: “Ba con nói sính lễ nhà họ Chương đưa cho chúng ta mấy trăm vạn. Con không biết, cả ngày hôm qua nhà chúng ta không lúc nào không có người. Tất cả đều đến đây hỏi thăm chuyện này, mãi cho đến hơn mười giờ tối cuối cùng mới rời đi.”
Lương Ninh Như nghe bà Lương nói mấy lời này, còn ở trong điện thoại cười haha một lúc.

Trong giọng nói của bà Lương đều là ý cười: “Trước đây ba con còn chưa từng tích cực với ai như vậy, thật sự là đã làm ba con quá giận rồi.”

Lương Ninh Như chỉ có thể khuyên bảo: “Đừng tức giận làm gì. Người trong thôn chúng ta không phải đều như vậy sao, nhìn không được người ta sống tốt, con đã quen rồi. Mấy năm nay con làm việc ở bên ngoài, không tìm bạn trai, bọn họ ở sau lưng con nói cũng không ít, thật sự con đều biết. Mẹ xem xem con cũng đâu có tức giận, với mấy người đó không đáng đâu.”

Bà Lương thở dài: “Đúng vậy, người trong thôn đều như vậy. Mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, làm tổ ở nhà cũng chỉ có thể buôn chuyện tán gẫu với nhau. Nhiều năm như vậy mẹ cũng quen rồi, để bọn họ nói gì thì nói đi. Chúng ta cứ sống cho bản thân mỗi ngày tốt hơn là được rồi.”

Lương Ninh Như vâng một tiếng, sau đó nhân tiện nói ra một chuyện khác: “Gia đình Tự Chi hình như đã tính ra ngày rồi, chắc là một tháng sau. Ở đây sắp tới hẳn là bắt đầu thu xếp hôn lễ.”

Bà Lương vừa nghe liền có chút vui mừng, vội vàng cười cười: “Được được được, cũng đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, quả thật là nên tranh thủ tổ chức hôn lễ.”

Lương Ninh Như lại nói sang chuyện khác: “Lần trước Tự Chi nói với con, muốn đón ba mẹ đến đây, sẽ thu xếp cho ba mẹ ở bên cạnh chỗ chúng con ở. Ba mẹ ở bên cạnh trong lòng con cũng yên tâm. Bình thường lúc tan làm con cũng có thể tới đó thăm ba mẹ.”

Ngoài miệng bà Lương nói không cần không cần, nhưng rõ ràng là giọng điệu có hơi do dự.

Lương Ninh Như nói tiếp: “Con cảm thấy như vậy rất tốt. Mẹ bảo miệng mấy người ở bên cạnh nhà chúng ta phiền phức như vậy, chờ sau này con kết hôn rồi, sính lễ đưa nhiều một chút, không chừng bên ngoài lại muốn nói thành cái chuyện gì nữa. Mẹ và ba con nghe có lẽ trong lòng cũng khó chịu, không bằng đi xa một chút, tới chỗ con sống yên vui, không cần ở trong nhà nghe các bà ấy bịa đặt tin đồn, không phải tốt hơn nhiều sao?

Bà Lương mím môi, không lập tức nói gì cả.

Khuôn mặt Lương Ninh Như có hơi nóng lên, lại nói: “Sau này nếu như con có con, ba mẹ ở đây còn có thể chăm sóc đứa nhỏ. Một nhà chúng ta cũng không cần phải xa nhau nữa, con muốn sống cuộc sống như vậy.”

Trong đầu bà Lương Trong nháy mắt liền hiện lên cảnh tượng trẻ con đang chạy trên đất.

Giọng bà cũng trở nên nhẹ nhàng: “Nếu con đã nói như thế, vậy mẹ sẽ trao đổi cùng với ba con xem thế nào. Nếu không con ở xa, sau này có con nhỏ, càng không biết bao lâu mới quay về đây được một chuyến.”

“Đúng vậy, cho nên ba mẹ vẫn nên đến ở bên cạnh con đi.”

Cuộc điện thoại này cũng không kéo dài thêm bao lâu liền ngắt.

Lương Ninh Như nhanh chóng ăn cơm, sau đó lại đi lên tầng.

Chương Tự Chi vẫn còn đang ngủ, giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích.

Lương Ninh Như liếc mắt qua liền có thể nhìn ra anh thật sự đã uống rất nhiều.

Kiểu uống nhiều này và ý nghĩa uống nhiều bình thường hẳn là không giống nhau, anh chắc là đã uống đến hôn mê luôn.

Vui vẻ đến đâu cũng không thể uống thành như vậy được, Lương Ninh Như có hơi bất đắc dĩ.

Cô đi vào nhà tắm, bưng nước tới lau mặt lau tay cho Chương Tự Chi.

Mặt và tay của Chương Tự Chi đều rất nóng, hơn nữa anh còn mặc áo sơ mi, quần tây, nhìn thấy liền biết rất không thoải mái.

Lương Ninh Như do dự một chút, liền động tay giúp anh cởi quần áo ra.

Mặc dù như vậy thì Chương Tự Chi cũng không có phản ứng gì, có thể thấy được anh say rượu như thế nào.

Lương Ninh Như kéo chăn đắp cho anh, kết quả lại muốn lau người cho anh một lát, nghĩ làm như vậy anh có thể thoải mái hơn một chút.

Chờ đến khi làm xong tất cả, cô cũng dựa người lên đầu giường lấy điện thoại ra xem.

Trên màn hình có tin nhắn của Cố Tư, đương nhiên là nói lời chúc mừng.

Lương Ninh Như vội vàng trả lời lại, nói mình vừa nãy uống nhiều liền ngủ mất, không có nhìn thấy.

Cố Tư dường như mấy giây sau liền trả lời tin nhắn, cô hỏi Chương Tự Chi thế nào rồi.

Trong lòng nghĩ Lương Ninh Như đã uống nhiều rồi, Chương Tự Chi khẳng định là không tránh được.

Lương Ninh Như cong môi trả lời tin nhắn, bảo Chương Tự Chi đã uống đến bất tỉnh luôn rồi.

Cố Tư trả lời: Chậc chậc, xem ra là thật sự vui mừng.

Lương Ninh Như quay đầu nhìn Chương Tự Chi đang ngủ khò khò bên cạnh, có chút không khống chế được, giơ tay sờ sờ đầu của anh.

Anh quả thật là vui mừng, mắt thường có thể thấy được.

Thế cho nên trong lòng Lương Ninh Như tràn đầy yêu thương, cô chưa từng được người khác quý trọng như vậy.

Nói chuyện với Cố Tư mấy câu, Lương Ninh Như lại nằm xuống lần nữa, ăn uống đầy đủ rồi cũng liền thấy buồn ngủ.

Cô không ghét bỏ Chương Tự Chi hơi thở toàn là mùi rượu, chui thẳng vào trong lồng ngực của anh.

Chương Tự Chi vẫn không có phản ứng như trước, hít thở đều đều.

Lương Ninh Như đành phải giơ tay ôm lấy thắt lưng của anh, cong môi, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Ngủ một giấc đến sập tối.

Chương Tự Chi rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Lúc Lương Ninh Như tỉnh lại, anh đang ngồi trên giường, đầu hơi rũ xuống.

Có thể nhìn ra mặc dù đã tỉnh táo, nhưng vẫn có khó chịu.

Lương Ninh Như vội vàng xuống giường: “Dưới tầng có trà giải rượu, em mang lên cho anh nhé.”

Chương Tự Chi ngẩng mặt thở gấp: “Tiện thể nhìn luôn các chị ấy đã tỉnh lại hay chưa. Anh quật ngã mấy chị ấy rồi, báo thù cho em.”

Lương Ninh Như ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn anh, nhịn không được liền muốn cười: “Anh rốt cuộc ấu trĩ cỡ nào vậy trời?”

Chương Tự Chi nhếch môi: “Em mới tới nhà anh đã bị mấy chị ấy chuốc say rồi, sao anh có thể nhịn được chứ?”

Lương Ninh Như đi tới mở cửa, muốn cười mà không cười được: “Không có ai chuốc say em cả, chỉ là em vui vẻ thôi. Bọn họ là người nhà của anh, cũng đã trở thành người nhà của em rồi, anh đừng nghĩ nhiều như vậy,”

Cô nói như vậy, men rượu trong người Chương Tự Chi đều giảm xuống, trong lòng đều tràn đầy hạnh phúc.

Người giúp việc dưới tầng đã đun trà giải rượu, biết toàn bộ mọi người đều uống nhiều, đều là chuẩn bị cho bọn họ.

Lương Ninh Như đi tới lấy một bát, chậm rãi bưng lên tầng, mới đi tới cầu thang, liền nhìn thấy có một chỗ cửa phòng từ từ mở ra, bên trong đi ra là người anh rể thứ ba.

Anh ba nhìn thấy Lương Ninh Như đi tới liền chào hỏi, ánh mắt đảo qua dừng lại ở cái bát trên tay cô: “Trà giải rượu?”

Không đợi Lương Ninh Như trả lời, anh lại nói: “Anh tranh thủ đi lấy một bát, chị ba của em tỉnh lại sẽ gọi cho xem.”

Lương Ninh Như bật cười: “Tự Chi thiếu thận trọng, mọi người đừng để bụng.”

Anh ba cười khoát khoát tay: “Khó lắm mới thấy em ấy bảo vệ một người như vậy, cũng vô cùng tốt.”

Nói xong, anh ba còn bổ sung thêm một câu: “Chương Tự Chi thật sự là rất thích em. Em ấy chưa bao giờ như vậy, là thật sự đặt em ở trong tim.”

Khuôn mặt của Lương Ninh Như có hơi đỏ, cũng không trả lời, chỉ gật gật đầu, sai đó nghiêng người đi qua anh ba.

Trong phòng Chương Tự Chi vẫn dựa vào đầu giường thở dốc, vừa nhìn thấy liền biết vô cùng khó chịu.

Lương Ninh Như đi tới, cầm bát đưa cho anh: “Nhanh uống đi, uống xong sẽ thoải mái hơn một chút.”

Trước đây Chương Tự Chi uống nhiều cũng chưa bao giờ uống thứ này, đúng là bây giờ thật sự chịu không nổi nữa, cầm tới một ngụm liền uống hết.

Lương Ninh Như ở bên cạnh rút ra tờ khăn giấy đưa cho anh: “Buổi tối cùng mấy người Cố Tiểu Tư tụ họp còn có thể đi được không?”

“Có thể, nhất định có thể.” Chương Tự Chi chậm rãi xuống giường. “Bọn họ còn chưa thấy được giấy chứng nhận kết hôn của anh, sao anh có thể không đi được?”

Lương Ninh Như hết cách lắc lắc đầu: “Bọn họ cũng không phải chưa từng thấy giấy chứng nhận kết hôn, anh cầm tới khoe khoang cái gì chứ?”

Chương Tự Chi cũng không quan tâm nhiều như vậy: “Bọn họ cũng chưa từng thấy giấy chứng nhận kết hôn của anh, anh phải cho bọn họ nhìn xem.”

Độc thân nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng mới cưới được vợ, đương nhiên là muốn khoe khoang một chút rồi.

Lương Ninh Như chỉ có thể gật đầu, ra vẻ phối hợp với anh: “Được được được, cho bọn họ nhìn thấy anh trên ảnh giấy kết hôn đẹp trai thế nào, không đeo cái xích vàng to dùng, cả người đều đổi luôn phong cách.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom