Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 729: Cầu hôn
Huấn luyện viên và học viên của phòng tập thể hình cũng cùng nhau theo xuống dưới.
Bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, cả đám đều mang theo vẻ mặt chẳng hiểu gì.
Lương Ninh Như vẫn ở trong lòng Chương Tự Chi, nước mắt không ngừng rơi.
Cô cảm thấy có lỗi với Chương Tự Chi, hôm qua Chương Tự Chi bận rộn cả một buổi chiều và buổi tối, đến lúc về tới nhà, cô lại vẫn cứ bỏ mặc anh.
Thậm chí ngày hôm nay trên đường đi, còn nói ra mấy lời làm tổn thương anh như thế.
Trong lòng anh hẳn là vô cùng vui vẻ chờ mong, kết quả cuối cùng lại bị cô dội cho một gáo nước lạnh.
Lương Ninh Như càng nghĩ càng đau lòng, liền ôm chặt lấy Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chậm rãi giơ tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Cho nên em khác thường như vậy, là bởi vì bị anh ngày hôm qua làm cho hoảng loạn.”
Lương Ninh Như có chút xẩu hổ, chỉ ở trên người anh lau nước mắt.
Chương Tự Chi có hơi không chắc chắn, lại nói: “Vậy những lời vừa nãy em nói trên đường đi, đều là mượn chuyện để nói việc của mình hả?”
Tay Lương Ninh Như dùng sức nhéo thắt lưng của anh: “Hôm qua anh biến mất lâu như vậy, còn nói dối em, em khẳng định là nghĩ sai rồi. Cái này cũng không thể trách em được, ai bảo em hỏi anh thế nào, anh đều không chịu nói thật chứ.”
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy anh và em đang ở trong thời kỳ mới mẻ hả?”
Tay Lương Ninh Như càng dùng sức.
Chương Tự Chi cong môi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Huấn luyện viên và học viên ở đây vẫn không hiểu có chuyện gì: “Đây là cầu hôn, khóc vì cảm động hả?”
Người ở bên cạnh chần chừ nói: “Hình như là vậy, nếu không cũng không thể khóc rồi.”
Mấy người ở đây đang suy luận, Chương Tự Chi mới nhớ ra việc ngày hôm nay phải làm.
Anh vỗ vỗ lưng của Lương Ninh Như: “Vậy còn cần anh cầu hôn không?”
Lương Ninh Như bật cười, lau mặt một chút, đứng thẳng người: “Cầu chứ, cả đời chỉ có một lần này thôi, cũng đừng lãng phí những thứ ngày hôm qua anh đã chuẩn bị.”
Chương Tự Chi nắm lấy tay cô, trong lòng ổn định vững vàng.
Một đoàn người lại ào ào đi lên tầng, ở trên sân thượng Chương Tự Chi đã cẩn thận bố trí ngày hôm qua. Anh quỳ một gối xuống đất, lấy hộp đựng nhẫn ra.
Chương Tự Chi cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này, lúc trước là tức giận, bây giờ là căng thẳng.
Hơn nữa ở bên cạnh có nhiều người đang nhìn như vậy, anh có chút không khống chế được mà đỏ mặt.
Chương Tự Chi mở hộp nhẫn ra, nhìn Lương Ninh Như, hít sâu nói: “Tiểu Như…”
Hành động của Lương Ninh Như còn nhanh hơn Chương Tự Chi, cũng không chờ anh nói xong, liền lấy nhẫn tới đeo vào tay mình: “Vâng, em đồng ý.”
Cái dáng vẻ không chờ đợi nổi kia của cô, trực tiếp làm cho toàn bộ người ở bên cạnh cười ầm lên.
Có huấn luyện viên của phòng tập hét lên với bọn họ: “Sốt ruột như vậy sao, vậy ôm hôn nhau đi nào.”
Mấy người ở bên cạnh ồn ào, hét to mấy tiếng: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi….”
Chương Tự Chi đứng dậy lại chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp ôm lấy rồi hôn Lương Ninh Như.
Nếu như là trước đây, Lương Ninh Như nhất định sẽ đẩy ra cự tuyệt. Nhiều người đang nhìn như vậy, da mặt cô thật sự chịu không nổi.
Nhưng bây giờ cô biết mình có lỗi với Chương Tự Chi, liền cũng không còn cái gì gọi là thẹn thùng nữa, ôm lấy Chương Tự Chi đáp lại anh.
Đám người ở bên cạnh cười hihi haha, đều nói lời chúc mừng.
Ồn ào một lúc như vậy, Lương Ninh Như cảm thấy như là từ địa ngục trèo lên tới thiên đường.
Suy nghĩ đến những sự thống khổ, rối rắm khó chịu trước đây, thật sự cảm thấy đầu mình hình như là bị kẹp cửa rồi.
Ở đây cầu hôn xong, Chương Tự Chi liền đưa Lương Ninh Như rời đi. Về việc khôi phục lại sân tập phòng tập thể hình, thì giao lại toàn bộ cho huấn luyện viên và học viên.
Anh nói sẽ có lì xì cảm ơn mấy người bọn họ, mấy người kia đều vô cùng vui vẻ.
Hôm qua bọn họ theo anh bận rộn rộn cả một buổi chiều, buổi tối thì được sắp xếp ở trong hội sở của Chương Tự Chi ăn một bữa tiệc lớn.
Bọn họ biết, ngài Chương vô cùng hào phóng, vì thế làm việc cũng hăng hái, bảo hai người không cần phải quan tâm, lát nữa là có thể khôi phục lại sân tập.
Hai người lái xe rời đi, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp, khác hoàn toàn với lúc trước.
Lương Ninh Như nhìn trái nhìn phải chiếc nhẫn trên tay, nụ cười trên môi làm sao cũng không dừng lại được.
Chương Tự Chi trong lòng cũng tràn đầy thỏa mãn.
Mới vừa rồi còn muốn chết muốn sống, bây giờ ngay lập tức liền cảm thấy công đức toàn vẹn, đã tu luyện thành tiên rồi.
Chương Tự Chi giơ tay kéo tay của Lương Ninh Như tới, nắm chặt ở trong lòng bàn tay mình.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn anh: “Xin lỗi anh.”
Chương Tự Chi thở ra một hơi: “Em còn nói nữa, tự dọa chết mình. Anh cũng sắp bị em dọa chết rồi.”
Lương Ninh Như lại gần, cũng không quan tâm có phải là đang lái xe hay không, hôn lên khuôn mặt Chương Tự Chi: “Anh cũng không biết tối ngày hôm qua em khó chịu đến thế nào đâu.”
Ban đầu Chương Tự Chi muốn đưa Lương Ninh Như về nhà tổ, lại bị Lương Ninh Như hôn như vậy, cũng không biết là vừa rồi đã không đè nén khí nóng xuống, lại còn thời gian trước vốn luôn kìm ném, xẹt một cái liền nổi lên.
Ở giao lộ phía trước anh trực tiếp chuyển hướng, đi về nhà mình.
Lương Ninh Như cũng không chú ý bên ngoài nhiều như vậy: “Hôm qua anh không ở nhà lâu như vậy, em còn cố ý tới club tìm anh. Kết quả anh lại không có ở đó, trước đó em cũng đã gọi điện thoại rất nhiều cho anh, anh nói xem em có thể không nghĩ nhiều sao?”
Chương Tự Chi nâng tay vân vê khuôn mặt của cô: “Anh ở trong mắt em, là không biết tự quản thân dưới của mình đến vậy sao?”
Lương Ninh Như mím môi. Lúc Chương Tự Chi và cô ở bên nhau, tuy luôn không khống chế được cử chỉ của bản thân mình, vừa hôn vừa sờ soạng cô, nhưng lại cũng thật sự không bảo không dừng lại được, bị ham muốn khống chế đại não.
Rất nhiều thời điểm anh vẫn có thể đè nén lại ham muốn của bản thân mình.
Lương Ninh Như biết lỗi, thái độ vô cùng tốt: “Là lỗi của em, là lỗi của em, là em hiểu sai rồi. Ban đầu em nên hỏi anh mới phải.”
Nhưng trong loại thời điểm này làm sao còn lý trí mà nói.
Chương Tự Chi một đường lái xe về nhà, một câu cũng không nói liền xuống xe.
Chờ đến khi Lương Ninh Như cũng xuống xe, anh vòng qua đầu xe, khom lưng trực tiếp vác Lương Ninh Như lên người.
Lương Ninh Như bị anh dọa sợ tới mức hét lên một tiếng, theo đó liền mỉm cười.
Cô đấm lên lưng của Chương Tự Chi: “Anh làm cái gì thế? Bỏ em xuống đi.”
Chương Tự Chi chẳng quan tâm nhiều như vậy, vài bước liền đi vào trong thang máy.
Anh nhấn số tầng, rồi cứ vác Lương Ninh Như như vậy.
Lương Ninh Như vốn cho rằng là Chương Tự Chi đang đùa giỡn với cô.
Nhưng chờ đến khi Chương Tự Chi đi vào phòng, ném cô lên trên giường, hơn nữa lúc anh đè người xuống, cô mới biết bản thân mình nghĩ nhầm rồi.
Chương Tự Chi hôn có hơi mạnh bạo, cô vùng vẫy hồi lâu, Chương Tự Chi cũng không buông ra.
Lương Ninh Như có hơi tức giận, nhưng lại suy nghĩ đến mỗi hành động trước đó đối với Chương Tự Chi, sự áy náy lại bùng lên.
Vì thế cũng liền nhịn lại.
Sau một hồi giày vò lẫn nhau như vậy, Chương Tự Chi vùi mặt ở bên cổ cô: “Tiểu yêu tinh giày vò người ta này..”
Nói là vậy, anh vẫn giống như trước đây, nâng người muốn đứng lên.
Kết quả Lương Ninh Như đột nhiên giơ tay vòng lên cổ Chương Tự Chi, thân trên cũng hơi vùng lên, đuổi theo hôn Chương Tự Chi.
Ban đầu anh đã chịu đựng không nổi treo ghẹo rồi, bây giờ Lương Ninh Như như thế này, anh mà từ chối thì điên rồi.
Dường như trong nháy mắt anh liền bắt đầu đáp lại.
Hai người ôm nhau hôn đi hôn lại, liền có chút dừng không được.
Đầu óc Lương Ninh Như hơi mê man, lý trí gần như cũng đã đánh rơi mất rồi.
Nhưng Chương Tự Chi còn tranh thủ hỏi cô một chút: “Anh đi kéo rèm cửa lại, được không?”
Ý tứ của câu nói này không phải chỉ là kéo rèm cửa.
Lương Ninh Như hít sâu vài hơi, hai má phớt hồng: “Vâng.”
Câu trả lời của cô, cũng chính là đang nói cho phép chuyện nào đó.
Động tác của Chương Tự Chi vô cùng nhanh nhẹn. Nhanh chóng xuống giường kéo rèm cửa lại, rồi vội vàng quay về.
Trong phòng liền tối tăm, nhưng cũng không hề gây cản trở hai người nhìn rõ lẫn nhau.
Chương Tự Chi vuốt ve khuôn mặt của cô: “Ba anh đã tìm người tính ngày lành tháng tốt rồi, tính ra ngày liền kết hôn, được không?
Lương Ninh Như vẫn trả lời như trước: “Vâng.”
Bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra, cả đám đều mang theo vẻ mặt chẳng hiểu gì.
Lương Ninh Như vẫn ở trong lòng Chương Tự Chi, nước mắt không ngừng rơi.
Cô cảm thấy có lỗi với Chương Tự Chi, hôm qua Chương Tự Chi bận rộn cả một buổi chiều và buổi tối, đến lúc về tới nhà, cô lại vẫn cứ bỏ mặc anh.
Thậm chí ngày hôm nay trên đường đi, còn nói ra mấy lời làm tổn thương anh như thế.
Trong lòng anh hẳn là vô cùng vui vẻ chờ mong, kết quả cuối cùng lại bị cô dội cho một gáo nước lạnh.
Lương Ninh Như càng nghĩ càng đau lòng, liền ôm chặt lấy Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi chậm rãi giơ tay ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Cho nên em khác thường như vậy, là bởi vì bị anh ngày hôm qua làm cho hoảng loạn.”
Lương Ninh Như có chút xẩu hổ, chỉ ở trên người anh lau nước mắt.
Chương Tự Chi có hơi không chắc chắn, lại nói: “Vậy những lời vừa nãy em nói trên đường đi, đều là mượn chuyện để nói việc của mình hả?”
Tay Lương Ninh Như dùng sức nhéo thắt lưng của anh: “Hôm qua anh biến mất lâu như vậy, còn nói dối em, em khẳng định là nghĩ sai rồi. Cái này cũng không thể trách em được, ai bảo em hỏi anh thế nào, anh đều không chịu nói thật chứ.”
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy anh và em đang ở trong thời kỳ mới mẻ hả?”
Tay Lương Ninh Như càng dùng sức.
Chương Tự Chi cong môi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.
Huấn luyện viên và học viên ở đây vẫn không hiểu có chuyện gì: “Đây là cầu hôn, khóc vì cảm động hả?”
Người ở bên cạnh chần chừ nói: “Hình như là vậy, nếu không cũng không thể khóc rồi.”
Mấy người ở đây đang suy luận, Chương Tự Chi mới nhớ ra việc ngày hôm nay phải làm.
Anh vỗ vỗ lưng của Lương Ninh Như: “Vậy còn cần anh cầu hôn không?”
Lương Ninh Như bật cười, lau mặt một chút, đứng thẳng người: “Cầu chứ, cả đời chỉ có một lần này thôi, cũng đừng lãng phí những thứ ngày hôm qua anh đã chuẩn bị.”
Chương Tự Chi nắm lấy tay cô, trong lòng ổn định vững vàng.
Một đoàn người lại ào ào đi lên tầng, ở trên sân thượng Chương Tự Chi đã cẩn thận bố trí ngày hôm qua. Anh quỳ một gối xuống đất, lấy hộp đựng nhẫn ra.
Chương Tự Chi cũng chưa từng trải qua chuyện như thế này, lúc trước là tức giận, bây giờ là căng thẳng.
Hơn nữa ở bên cạnh có nhiều người đang nhìn như vậy, anh có chút không khống chế được mà đỏ mặt.
Chương Tự Chi mở hộp nhẫn ra, nhìn Lương Ninh Như, hít sâu nói: “Tiểu Như…”
Hành động của Lương Ninh Như còn nhanh hơn Chương Tự Chi, cũng không chờ anh nói xong, liền lấy nhẫn tới đeo vào tay mình: “Vâng, em đồng ý.”
Cái dáng vẻ không chờ đợi nổi kia của cô, trực tiếp làm cho toàn bộ người ở bên cạnh cười ầm lên.
Có huấn luyện viên của phòng tập hét lên với bọn họ: “Sốt ruột như vậy sao, vậy ôm hôn nhau đi nào.”
Mấy người ở bên cạnh ồn ào, hét to mấy tiếng: “Hôn đi, hôn đi, hôn đi….”
Chương Tự Chi đứng dậy lại chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp ôm lấy rồi hôn Lương Ninh Như.
Nếu như là trước đây, Lương Ninh Như nhất định sẽ đẩy ra cự tuyệt. Nhiều người đang nhìn như vậy, da mặt cô thật sự chịu không nổi.
Nhưng bây giờ cô biết mình có lỗi với Chương Tự Chi, liền cũng không còn cái gì gọi là thẹn thùng nữa, ôm lấy Chương Tự Chi đáp lại anh.
Đám người ở bên cạnh cười hihi haha, đều nói lời chúc mừng.
Ồn ào một lúc như vậy, Lương Ninh Như cảm thấy như là từ địa ngục trèo lên tới thiên đường.
Suy nghĩ đến những sự thống khổ, rối rắm khó chịu trước đây, thật sự cảm thấy đầu mình hình như là bị kẹp cửa rồi.
Ở đây cầu hôn xong, Chương Tự Chi liền đưa Lương Ninh Như rời đi. Về việc khôi phục lại sân tập phòng tập thể hình, thì giao lại toàn bộ cho huấn luyện viên và học viên.
Anh nói sẽ có lì xì cảm ơn mấy người bọn họ, mấy người kia đều vô cùng vui vẻ.
Hôm qua bọn họ theo anh bận rộn rộn cả một buổi chiều, buổi tối thì được sắp xếp ở trong hội sở của Chương Tự Chi ăn một bữa tiệc lớn.
Bọn họ biết, ngài Chương vô cùng hào phóng, vì thế làm việc cũng hăng hái, bảo hai người không cần phải quan tâm, lát nữa là có thể khôi phục lại sân tập.
Hai người lái xe rời đi, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp, khác hoàn toàn với lúc trước.
Lương Ninh Như nhìn trái nhìn phải chiếc nhẫn trên tay, nụ cười trên môi làm sao cũng không dừng lại được.
Chương Tự Chi trong lòng cũng tràn đầy thỏa mãn.
Mới vừa rồi còn muốn chết muốn sống, bây giờ ngay lập tức liền cảm thấy công đức toàn vẹn, đã tu luyện thành tiên rồi.
Chương Tự Chi giơ tay kéo tay của Lương Ninh Như tới, nắm chặt ở trong lòng bàn tay mình.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn anh: “Xin lỗi anh.”
Chương Tự Chi thở ra một hơi: “Em còn nói nữa, tự dọa chết mình. Anh cũng sắp bị em dọa chết rồi.”
Lương Ninh Như lại gần, cũng không quan tâm có phải là đang lái xe hay không, hôn lên khuôn mặt Chương Tự Chi: “Anh cũng không biết tối ngày hôm qua em khó chịu đến thế nào đâu.”
Ban đầu Chương Tự Chi muốn đưa Lương Ninh Như về nhà tổ, lại bị Lương Ninh Như hôn như vậy, cũng không biết là vừa rồi đã không đè nén khí nóng xuống, lại còn thời gian trước vốn luôn kìm ném, xẹt một cái liền nổi lên.
Ở giao lộ phía trước anh trực tiếp chuyển hướng, đi về nhà mình.
Lương Ninh Như cũng không chú ý bên ngoài nhiều như vậy: “Hôm qua anh không ở nhà lâu như vậy, em còn cố ý tới club tìm anh. Kết quả anh lại không có ở đó, trước đó em cũng đã gọi điện thoại rất nhiều cho anh, anh nói xem em có thể không nghĩ nhiều sao?”
Chương Tự Chi nâng tay vân vê khuôn mặt của cô: “Anh ở trong mắt em, là không biết tự quản thân dưới của mình đến vậy sao?”
Lương Ninh Như mím môi. Lúc Chương Tự Chi và cô ở bên nhau, tuy luôn không khống chế được cử chỉ của bản thân mình, vừa hôn vừa sờ soạng cô, nhưng lại cũng thật sự không bảo không dừng lại được, bị ham muốn khống chế đại não.
Rất nhiều thời điểm anh vẫn có thể đè nén lại ham muốn của bản thân mình.
Lương Ninh Như biết lỗi, thái độ vô cùng tốt: “Là lỗi của em, là lỗi của em, là em hiểu sai rồi. Ban đầu em nên hỏi anh mới phải.”
Nhưng trong loại thời điểm này làm sao còn lý trí mà nói.
Chương Tự Chi một đường lái xe về nhà, một câu cũng không nói liền xuống xe.
Chờ đến khi Lương Ninh Như cũng xuống xe, anh vòng qua đầu xe, khom lưng trực tiếp vác Lương Ninh Như lên người.
Lương Ninh Như bị anh dọa sợ tới mức hét lên một tiếng, theo đó liền mỉm cười.
Cô đấm lên lưng của Chương Tự Chi: “Anh làm cái gì thế? Bỏ em xuống đi.”
Chương Tự Chi chẳng quan tâm nhiều như vậy, vài bước liền đi vào trong thang máy.
Anh nhấn số tầng, rồi cứ vác Lương Ninh Như như vậy.
Lương Ninh Như vốn cho rằng là Chương Tự Chi đang đùa giỡn với cô.
Nhưng chờ đến khi Chương Tự Chi đi vào phòng, ném cô lên trên giường, hơn nữa lúc anh đè người xuống, cô mới biết bản thân mình nghĩ nhầm rồi.
Chương Tự Chi hôn có hơi mạnh bạo, cô vùng vẫy hồi lâu, Chương Tự Chi cũng không buông ra.
Lương Ninh Như có hơi tức giận, nhưng lại suy nghĩ đến mỗi hành động trước đó đối với Chương Tự Chi, sự áy náy lại bùng lên.
Vì thế cũng liền nhịn lại.
Sau một hồi giày vò lẫn nhau như vậy, Chương Tự Chi vùi mặt ở bên cổ cô: “Tiểu yêu tinh giày vò người ta này..”
Nói là vậy, anh vẫn giống như trước đây, nâng người muốn đứng lên.
Kết quả Lương Ninh Như đột nhiên giơ tay vòng lên cổ Chương Tự Chi, thân trên cũng hơi vùng lên, đuổi theo hôn Chương Tự Chi.
Ban đầu anh đã chịu đựng không nổi treo ghẹo rồi, bây giờ Lương Ninh Như như thế này, anh mà từ chối thì điên rồi.
Dường như trong nháy mắt anh liền bắt đầu đáp lại.
Hai người ôm nhau hôn đi hôn lại, liền có chút dừng không được.
Đầu óc Lương Ninh Như hơi mê man, lý trí gần như cũng đã đánh rơi mất rồi.
Nhưng Chương Tự Chi còn tranh thủ hỏi cô một chút: “Anh đi kéo rèm cửa lại, được không?”
Ý tứ của câu nói này không phải chỉ là kéo rèm cửa.
Lương Ninh Như hít sâu vài hơi, hai má phớt hồng: “Vâng.”
Câu trả lời của cô, cũng chính là đang nói cho phép chuyện nào đó.
Động tác của Chương Tự Chi vô cùng nhanh nhẹn. Nhanh chóng xuống giường kéo rèm cửa lại, rồi vội vàng quay về.
Trong phòng liền tối tăm, nhưng cũng không hề gây cản trở hai người nhìn rõ lẫn nhau.
Chương Tự Chi vuốt ve khuôn mặt của cô: “Ba anh đã tìm người tính ngày lành tháng tốt rồi, tính ra ngày liền kết hôn, được không?
Lương Ninh Như vẫn trả lời như trước: “Vâng.”