Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721-728
Vì hôm sau phải đưa ba và chị gái Chương Tự Chi về nhà, nên hôm nay Lương Ninh Như không đi làm.
Cô thật sự đã phát ngán khi phải ở nhà với Chương Tự Chi, có điều sự ngán ngẩm ấy cũng đã khiến cho Chương Tự Chi cảm thấy bức bối.
Được nhìn, được chạm nhưng không được phép ăn.
Khác nào đang muốn cái mạng của anh.
Chương Tự Chi đè Lương Ninh Như lên ghế hôn không biết bao nhiêu lần, hôn đến nỗi hai người cảm thấy khó thở.
Nhưng làm thế cũng chẳng được tích sự gì.
Cuối cùng Chương Tự Chi vẫn phải chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh.
Lương Ninh Như cũng không khá hơn anh là bao. Cô nằm trên ghế sofa, toàn thân dần trở nên tê dại. Một lúc sau, cô từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Hai người đã nhiều lần suýt thì cọ ra lửa, nhưng những lần đó Chương Tự Chi đều là người chủ động nói dừng lại.
Anh ta có thể chủ động nhượng bộ cô như vậy khiến Lương Ninh Như vô cùng cảm động.
Cô cuộn tròn người lại ngồi dựa trên sofa, đợi được một lúc, Chương Tự Chi cũng đã tắm táp xong xuôi.
Chương Tự Chi quấn khăn tắm lên eo, một tay cầm lấy chiếc khăn khác lau khô tóc.
Chương Tự Chi đứng ở cửa phòng tắm, Lương Ninh Như quay đầu lại nhìn anh. Hai người chạm phải ánh mắt của nhau.
Chương Tự Chi thở dài, “biết vậy hôm nay anh qua club cho rồi.”
Lương Ninh Như bật cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cô, “qua đây ngồi xem ti vi này.”
Chương Tự Chi trả lời, “ừ, đợi tí, anh mặc cái áo vào đã.”
Lương Ninh Như mở ti vi, chọn đại một chương trình nào đó rồi cứ thế ngồi đợi. Lúc này Chương Tự Chi đã thay một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, anh bước ra và ôm Lương Ninh Như vào lòng như thể đã quên đi điều gì đó.
Lương Ninh Như nhếch miệng, không nhắc nhở anh.
Tay của Chương Tự Chi bắt đầu trở nên không nghiêm túc, từ vuốt ve mái tóc của Lương Ninh Như dần dần dời xuống khuôn mặt cô, rồi sau đó di chuyển xuống dưới.
Sau cùng Lương Ninh Như còn chưa kịp mở miệng, anh đã bất ngờ dừng lại, “không, không được, vừa mới tắm xong, không được làm quá mức.”
Nói xong, anh liền rút tay về.
Lương Ninh Như không nhịn được mà cười rộ lên, “Sáng mai chúng mình cùng đi. Anh tính xem chiều về luôn hay ở lại đó một đêm.”
“Về thôi, không ở lại làm phiền gia đình em quá lâu được. chúng ta bàn xong chuyện thì về luôn buổi chiều.”
Lương Ninh Như đáp, “ừ, vậy cũng được.”
Hai người dựa vào nhau xem ti vi một lúc rồi nấu ăn, giải quyết bữa tối và ra ngoài đi dạo.
Tuy trông giống cuộc sống của hai nhân viên đã về hưu, nhưng hai người vẫn vô cùng hạnh phúc.
Hai người cứ như thế cho đến khi đi ngủ. Chương Tự Chi nằm trên giường Lương Ninh Như lăn qua lăn lại, mãi một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường.
Lương Ninh Như điên cuồng cười phá lên dưới lớp chăn bông.
Tính tình Chương Tự Chi ngốc nghếch, khó bảo hệt như một đứa trẻ.
Trước đây Lương Ninh Như cực kỳ ghét dáng vẻ này của Chương Tự Chi. Cô cảm thấy người đàn ông này không đủ lí trí. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy anh ta đáng yêu.
Thật ra tên ranh con này cực kỳ đơn giản và anh ta gần như là một kẻ cố chấp, thiển cận.
Lúc Chương Tự Chi ra ngoài còn quay đầu lại lấy tay chỉ Lương Ninh Như, buông lời đe dọa, “em hãy đợi đấy.”
Lương Ninh Như nhếch mép cười, không chịu nhận thua, “ừ đấy, tôi đợi anh này, để tôi xem anh làm gì được tôi.”
Chương Tự Chi cau có ra khỏi phòng cô.
Lương Ninh Như trở mình ôm chặt chiếc chăn bông, duỗi tay tắt đèn. Nhưng sau khi nhắm mắt, ý cười trên khuôn mặt cô vẫn còn đọng lại.
Tâm trạng Lương Ninh Như tốt, nên giấc ngủ rất khá, chợp mắt một lúc là thiếp đi ngay.
Có lẽ vì trong lòng đã được bình thản, nên hôm nay cô ngủ một giấc ngon lành đến khi trời sáng mà không chút mộng mị,
Sau khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng khách. Lương Ninh Như chậm rãi thức dậy, lười biếng duỗi chiếc eo nhỏ rồi mở cửa bước ra.
Chương Tự Chi đã làm vệ sinh cá nhân xong, đang xách đồ đặt lên trên sofa.
Lương Ninh Như cau mày, “đồ đạc gì thế này? ở đâu ra đấy?”
Chương Tự Chi đáp, “ò, hồi nãy người bên club gửi qua, rượu không à, đợt này mang qua bên nhà em.”
Lương Ninh Như nhớ rằng ba cô rất thích hai chai rượu mà Chương Tự Chi mang qua lần nọ.
Anh ta đúng là biết chọn đường, muốn lấy rượu ra để hối lộ đây mà.
Lương Ninh Như gật đầu, xoay người đi đánh răng rửa mặt, sau đó nấu vài món đơn giản cho bữa sáng.
Sau khi ăn xong, hai người thay đồ rồi lái xe đến nhà tổ nhà họ Chương.
Cô ba nhà họ Chương đang ở bên nhà tổ, ông Chương cũng đã thay trang phục phù hợp.
Xem ra ông ta và cô ba đều vô cùng nghiêm chỉnh.
Quản gia bước đến và nói rằng lễ vật cần có đã được đặt trong cốp xe, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Ông Chương gật đầu, quay lại nhìn Lương Ninh Như, “vậy chúng ta đi ngay bây giờ nào.”
Lương Ninh Như cũng không biết vì sao mà khuôn mặt mình bắt đầu ửng đỏ, “vâng.”
Cô ba nhà họ Chương và ông Chương ngồi cùng một xe, Chương Tự Chi lái xe của mình chở Lương Ninh Như. Bọn họ cùng di chuyển đến nhà họ Lương.
Hai chiếc xe lần lượt lăn bánh, Chương Tự Chi di chuyển phía trước.
Trên đường đi, Chương Tự Chi bất chợt trở nên kích động. anh nói vài câu với Lương Ninh Như rồi cả hại lại rơi vào im lặng, thế là anh bắt đầu ngâm nga hát.
Lương Ninh Như tựa lên cửa sổ, quay lại nhìn Chương Tự Chi.
Lạ thật, thời khắc chính thức thế này mà lại không có chiếc vòng vàng nào để đeo.
Hơn ba tiếng sau, bọn họ đã lái xe đến nhà của Lương Ninh Như.
Lúc này, hai chiếc xe sang trọng dừng ngay tại cửa nhà, những người tò mò bắt đầu vây xung quanh hóng hớt.
Cô ba đỡ ông Chương bước xuống xe.
Phía bên ba Lương và mẹ Lương cũng đã diện lên những bộ trang phục trang trọng không kém, hai người đứng trong sân đón bọn họ.
Lúc nhìn thấy ông Chương, hai vợ chồng nhà họ Lương khá bất ngờ.
Hai người không ngờ rằng người đã lớn tuổi đến vậy.
Tài vế cũng xuống xe theo, sau đó xách từng món lễ vật trong cốp xe ra, số lễ vật ấy nhiều đến mức chất đầy cốp xe.
Chương Tự Chi cầm theo hai chai rượu rồi bước xuống xe, bước vào sân liền mỉm cười nhìn ba Lương, “chú, đây là rượu bên club của con, chú uống thử nhãn hiệu này xem thế nào.”
Ba Lương khá bối rối trước tình thế này, chỉ đành gật đầu đáp, “quý hóa quá, có lòng là được mà.”
Cô ba dìu ông cụ Chương tiến vào sân, ba Lương thấy thế vội vàng chạy qua bắt tay ông cụ Chương, khách sáo chào hỏi một câu.
Cô ba gật đầu với mẹ Lương, gọi bà một tiếng dì.
Mẹ Lương thấy cô ba nhà họ Chương liền biết cô không phải người tầm thường.
Bà vội vã gật đầu với cô, “nào nào, vào nhà đi. Đường xá xa xôi mệt mỏi rồi đúng không.”
Cô ba nhà họ Chương dìu ông cụ Chương bước vào trong nhà.
Căn nhà này của nhà họ Lương thật sự không thể so sách với căn biệt thự nhà họ Chương
Nhưng Lương Ninh Như lại không thể nhìn ra có sự ghét bỏ nào hiện trên gương mặt cô ba nhà họ Chương và ông cụ Chương.
Ông cụ bước vào nhà, quan sát xung quanh một lượt. căn nhà này đúng là không khang trang gì, nhưng đồ đạc trong nhà được sắp xếp vô cùng sạch sẽ.
Nhìn sơ thôi đã biết đây là một gia đình bình thường.
Trong nhà bày một cái bàn, trên bàn có trà và trái cây, chắc hẳn đang đợi bọn họ đến.
Tài xế xách lệ vật vào trong rồi đặt lên bàn. Sau đó nghiêm túc đứng bên ông cụ và cô ba.
Còn mang cả bảo vệ đến, đúng là gia đình giàu có.
Ánh mắt ba Lương chợt tối sầm lại, ông im bặt không nói một lời.
Mấy người nhà họ Chương đến nhà họ Lương gặp mặt được bao lâu thì cũng có mấy người vây ở ngoài cổng từng ấy thời gian.
Những người kia không phải nhón chân nhìn vào trong sân hóng hớt thì là đi vòng quanh hai chiếc xe ngắm nghía bàn luận.
Mặc dù những người này cũng chưa thấy qua việc đời gì nhiều nhưng chỉ cần có mắt thì đều biết hai cái xe này không hề rẻ một chút nào cả.
Mấy người bọn họ thật sự không thể đoán được Lương Ninh Như chó ngáp phải ruồi thế nào mà gặp được một người giàu có như vậy.
Vừa rồi những người này đã tận mắt nhìn thấy tài xế xách rất nhiều đồ từ trong cốp xe ra.
Bọn họ không biết tài xế xách cái gì nhưng bao bì thoạt nhìn rất cao cấp nên nhất định trong đó cũng là những thứ rất đắt tiền.
Những người đó cũng không tiện vào trong sân hóng chuyện, dù sao gặp mặt hai gia đình cũng là một chuyện rất quan trọng, không có lý nào lại để người ngoài xen vào chuyện này được.
Bọn họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài đợi, chờ đến lúc người nhà Chương Tự Chi đi ra ngoài thì bọn họ ở bên cạnh nghe ngóng coi có nghe được tin gì không.
Lúc hai vợ chồng nhà họ Lương và hai cha con nhà họ Chương bàn chuyện của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như thì Chương Tự Chi và Lương Ninh Như không ở bên cạnh.
Hai người bọn họ được mời ra ngoài.
Mà hai người bọn họ lại không muốn ra sân để bị những người kia vây xem cho nên bọn họ đi thẳng vào phòng của Lương Ninh Như.
Lái xe cả đường cũng có chút mệt mỏi cho nên Chương Tự Chi trực tiếp nằm trên giường của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như do dự một chút rồi cũng cởi giày đi qua nằm bên cạnh anh ta.
Cô ta ôm eo Chương Tự Chi và dựa cả người vào trong ngực anh ta.
Chương Tự Chi hôn lên trán cô ta một cái, “Em thấy bọn họ có nói chuyện suôn sẻ không?”
Lương Ninh Như bật cười hai tiếng, “Đương nhiên suôn sẻ rồi. Hôm nay ba với chị anh qua cũng chỉ là thực hiện cho có nghi thức vậy thôi. Nếu ba mẹ không có ý kia thì hai người họ không thể nào chào đón nhà anh niềm nở như vậy được.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”
Bốn người ở đằng kia cũng không nói chuyện quá lâu thì ông cụ Chương và cô ba Chương đã đi ra khỏi phòng.
Chương Tự Chi nghe tiếng thì nhanh chóng xuống giường rồi đi giày hỏi với ra ngoài phòng, “Nói chuyện xong rồi ạ?”
Cô ba Chương cười gật đầu, “Ừ, người nhà cô Lương không có nhiều yêu cầu lắm, bọn họ suy nghĩ rất thoáng, tất cả đều là vì hạnh phúc của hai đứa.”
Cô ba Chương nói như vậy thì Chương Tự Chi hiểu ngay có nghĩa là gì.
Anh ta yên tâm hơn nên đồng thời cũng mỉm cười, “Người nhà bọn họ đều rất tốt.”
Cô ba Chương gật đầu.
Lương Ninh Như đi theo ra khỏi phòng rồi nhìn thoáng qua ba Lương mẹ Lương đang đứng cách đó không xa.
Ba Lương mẹ Lương vẫn còn có chút rụt rè, nhìn qua bọn họ không được tự nhiên cho lắm.
Lương Ninh Như đi qua đứng bên cạnh mẹ. Cô ta vươn tay xoa cánh tay của mẹ Lương một chút, mẹ Lương mỉm cười.
Mẹ Lương cũng cong khóe miệng lên.
Bà ta và ba Lương hơi mất tự nhiên như vậy không phải vì cái gì khác mà chủ yếu là vì bọn họ bị bất ngờ quá đến mức sợ hãi.
Vừa rồi khi bọn họ đang nói chuyện với ông cụ Chương và cô ba Chương về chuyện tổ chức lễ cưới trong tương lai cho hai đứa trẻ.
Nhà họ Chương có mở miệng nói một con số, bọn họ nói đây là tiền nạp tài.
Số tiền kia rất lớn, ba Lương và mẹ Lương cũng không dám nói ra miệng.
Mấy đời nhà bọn họ có làm lụng cật lực cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đến bây giờ hai người bọn họ vẫn còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lương Ninh Như không biết những chuyện như thế này. Cô ta trấn an ba mẹ của mình một chút sau đó dẫn ông cụ Chương và cô ba Chương đi lòng vòng trong sân tham quan nhà mình.
Thật ra ông cụ Chương rất quen với những đồ vật ở nông thôn như thế này.
Ông cụ cũng không phải kế thừa sản nghiệp gia đình mà là tự mình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi dựng nên sự nghiệp như hiện tại.
Ông cụ sinh ra trong một gia đình nghèo, phải chịu khổ nửa đời người mới có thể trở nên có của ăn của để như bây giờ.
Mấy người đi dạo trong chốc lát rồi lại đi ra sau vườn.
Cô ba Chương rất thích loại vườn rau nhỏ ở nông thôn, cô ta đi loanh quanh mấy vòng xung quanh mảnh vườn để ngắm nghía.
Cô ta thậm chí còn nói muốn làm một cái vườn nhỏ trong nhà mình để tự trồng rau.
Ông cụ ở bên cạnh bật cười ha ha, “Thôi dẹp đi, con có thời gian rảnh mà mày mò mấy thứ này à? Con bày ra rồi cuối cùng còn không phải là người làm trồng à.”
Cô ba Chương chép miệng một cái, “Đúng là vậy thật.”
Một ngày cô ta có quá nhiều việc, nếu thực sự làm một cái vườn nhỏ thì cô ta lại không có tâm sức đâu để chăm sóc nó được.
Ông cụ Chương nhìn chằm chằm vào vườn nhỏ rồi hơi xúc động nói, “Trước đây nhà ta nghèo cũng có một mảnh vườn nhỏ trồng rau, thỉnh thoảng mẹ các con lại dùng xe đẩy rau đi bán ven đường. Thời đó đồng tiền không có giá trị mà hầu như nhà nào cũng trồng được rau nên cũng chẳng bán được bao nhiêu, có khi ngồi xổm bên vệ đường cả ngày cũng chỉ mới bán được mấy đồng tiền lẻ.”
Ông cụ thở dài thườn thượt rồi không biết nghĩ đến cái gì mà mím môi lắc đầu.
Chương Tự Chi ở bên cạnh vương tay ôm vai Lương Ninh Như, “Mẹ con đã theo ba trải qua những tháng ngày gian khổ nhưng lại không hưởng được mấy ngày sung sướng.”
Ông cụ thở dài nói, “Chứ còn sao nữa. Đời này ba thấy có lỗi với bà ấy nhất.”
Chủ đề nói chuyện này hơi buồn.
Lương Ninh Như ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cũng sắp đến giờ trưa nên mẹ Lương bắt đầu chuẩn bị đi nấu cơm.
Đồ ăn đều đã được chuẩn bị kỹ càng trước rồi, tất cả đều đã cắt gọn rửa sạch và đặt ở trong phòng bếp.
Lương Ninh Như chờ một chút rồi cũng xoay người sang giúp đỡ chỗ khác.
Đứng trong bếp, mẹ Lương nhìn xung quanh một lượt thấy người nhà họ Chương đều không ở gần thì mới hạ nhỏ giọng xuống hỏi Lương Ninh Như, “Tiểu Chương có nói với con chuyện lễ hỏi gì không?”
Lương Ninh Như sửng sốt một chút, cô ta không thích cái đề tài này lắm, “Ba mẹ muốn bao nhiêu?”
Mẹ Lương lại liếc về phía cổng một lần nữa, “Cái gì mà kêu là ba mẹ muốn bao nhiêu? Vừa rồi bọn họ nói với mẹ và ba con mà đến bây giờ mẹ còn chưa phản ứng lại được có phải là mẹ với ba con nghe lộn không này.”
Lương Ninh Như cảm thấy hơi bất ngờ, “Có chuyện gì vậy? Bọn họ nói bao nhiêu?”
Mẹ Lương dùng ngón tay ra hiệu, “Bảy chữ số.”
Bảy chữ số có nghĩa là gì cơ chứ?
Lúc đầu, mẹ Lương còn không kịp phản ứng đằng sau phải thêm mấy số không.
Lúc bà ta và ba Lương nghe thấy số tiền này phải đứng hình mất một hồi lâu. Bà ta không tự chủ được mà đếm ngón tay dưới gầm bàn.
Nhiều tiền như vậy nhưng cũng chỉ mới là tiền nạp tài.
Cô ba Chương còn nói tiền lì xì sẽ tính riêng, bọn họ cũng chỉ là sợ hai người không yên tâm thôi. Cô ta còn nói là sẽ không đối xử tệ bạc với Lương Ninh Như và Chương Tự Chi, tài sản nhà họ Chương sau này đều cho anh ta, mấy người chị gái đều không nhúng tay vào.
Mẹ Lương đã không muốn lại đi suy nghĩ xem thử tài sản nhà họ Chương có bao nhiêu nữa.
Tiền nạp tài bảy chữ số cũng đã đủ làm bà ta choáng váng không thể nghĩ thêm được cái gì khác nữa rồi.
Bà ta mà nói ra cái này thì chắc chắn trong thôn phải nổ tung chứ chẳng đùa.
Trước đó nhà Lâm Sinh còn vì nhà bạn gái mở miệng yêu cầu mấy chục ngàn tệ tiền lễ nạp tài mà ngăn cản hai người, cuối cùng ép cho đôi trẻ phải chia tay.
Cái tiền lễ hỏi lên đến hàng triệu này mà nói ra cũng không biết làm bao nhiêu người phải ngã ngửa.
Lương Ninh Như cũng ngừng mất mấy giây, chẳng qua cô ta phản ứng lại nhanh hơn mẹ Lương một chút.
Bởi vì cô ta biết nhà Chương Tự Chi rất giàu, mấy triệu tệ tiền nạp tài cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với nhà bọn họ mà thôi.
Cô ta gật đầu, “Được rồi, con biết rồi.”
Mẹ Lương nhìn chằm chằm vào cô ta, “Con có hiểu mẹ đang nói cái gì không hả? Con có nghe được nhà bọn họ cho bao nhiêu tiền không đấy?”
Lương Ninh Như đi rửa rau, “Con biết nhà bọn họ rất giàu, số tiền này cũng chẳng phải là chuyện to tát gì với nhà họ cả.”
Mẹ Lương ở bên cạnh thở ra một hơi, “Sao con lại gặp được một người nhiều tiền như vậy hả?”
Lương Ninh Như nghe mẹ hỏi vậy thì bật cười. Bây giờ hỏi cô ta sao lại có thể quen biết và yêu nhau với Chương Tự Chi thì cô ta cũng không biết, cảm giác bản thân như lọt vào trong sương mù.
Lúc trước cô ta vô cùng chướng mắt Chương Tự Chi, lúc phá án không ít lần nhăn mặt với Chương Tự Chi. Cô ta ghét Chương Tự Chi đến mức cô ta đã từng âm thầm đề phòng tên tiểu nhân này có thể giở trò gì chơi xỏ cô ta không.
Ai có thể ngờ được cuối cùng cô ta lại sắp lấy anh ta làm chồng.
Bữa trưa ăn ở nhà họ Lương rất phong phú, bát đĩa bày biện hết cả bàn.
Chương Tự Chi chọn một chai rượu anh ta mang tới rồi mở ra.
Sức khỏe ông cụ Chương không tốt lắm cho nên không thể uống rượu.
Cho nên Chương Tự Chi liền đi qua bên cạnh chỗ ba Lương rồi đồng thời anh ta cũng giải thích, “Lát nữa trở về cháu còn phải lái xe nữa nên cháu không uống. Bác trai, bác đừng trách cháu không hiểu lễ nghĩa nhé.”
Ba Lương vội vàng xua tay rồi cười ha hả, “Đều là người một nhà cả, làm gì có nhiều quy tắc như vậy.”
Ông ta nói như thế này làm Chương Tự Chi an tâm hơn rất nhiều.
Các món ăn đều do mẹ Lương và Lương Ninh Như nấu, có thể nhìn ra tất cả đều là đồ ăn thường ngày cho nên đương nhiên không thể nào so sánh với đồ ăn trong nhà hàng được.
Chẳng qua nhìn thái độ của mấy người nhà họ Chương cũng không thấy chê bai cái gì.
Thậm chí ăn cơm xong cô ba Chương còn chỉ vào một món ăn hỏi mẹ Lương nấu món này như thế nào.
Cô ta nói chưa ăn món này bao giờ cả hơn nữa lại cảm thấy món này ăn rất ngon. Cô ta muốn hỏi cách làm để sau này về nhà tự nấu ăn.
Tuy cô ta nói chuyện rất uyển chuyển nhưng thật ra ai cũng biết về nhà là cô ta cũng sẽ giao cho người làm đi nấu mà thôi.
Mẹ Lương cũng thật sự rất vui mừng, bà ta liệt kê ra từng bước từng bước một để nấu món này ra cho cô ba Chương nghe.
Cô ba Chương nghe rất nghiêm túc. Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh có thể nhìn ra được cô ba Chương cũng không phải chỉ là qua loa lấy lệ mà là thật sự đang cẩn thận lắng nghe.
Ba Lương nâng ly rượu cụng ly với ông cụ Chương một cái, trong ly của ông cụ là nước trái cây. Ba Lương mở miệng là khen Chương Tự Chi, ông ta nói anh ta hiểu chuyện, có lễ phép, biết tu dưỡng và tuân theo phép tắc. .
Ông ta nói ông ta rất hài lòng với Chương Tự Chi, còn loáng thoáng nhắc qua chuyện lúc trước Chương Tự Chi đã từng giúp nhà họ Lương giải quyết phiền toái.
Ba Lương không nói chuyện phiền toái là chuyện gì nhưng Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đều biết ông ta đang đề cập đến chuyện của Lâm Sinh.
Ông cụ Chương quay đầu nhìn Chương Tự Chi, ánh mắt ông cụ hơi xúc động, “Tên nghịch ngợm nhà tôi lúc trước không bao giờ chịu nghe lời nhưng hình như từ lúc gặp Tiểu Như rồi yêu nhau là nó đổi tính rồi. Cái này tôi cũng cảm giác được, nó bình tĩnh và hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.”
Mẹ Lương ở bên cạnh nói tiếp, “Có thể là bởi vì có bạn gái nên cũng có tinh thần trách nhiệm.”
Ông cụ nói một câu đúng là như vậy đấy. Không biết ông cụ lại nghĩ đến cái gì mà nói thêm một câu, “Về nhà ba phải kể cho mẹ con nghe chuyện này cho tử tế mới được. Trước kia ba luôn phàn nàn với mẹ là con không nghe lời, bây giờ phải nói cho bà ấy biết con hiểu chuyện rồi, tất cả đều là nhờ phúc của con dâu tương lai.”
Một tiếng con dâu tương lai này của ông cụ lại làm cho mặt của Lương Ninh Như đỏ lên. Chương Tự Chi thì lại rất vui vẻ, anh ta dùng một tay nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Đúng, đúng, đúng. Tất cả đều là nhờ vợ tương lai của con.”
Mặt Lương Ninh Như càng đỏ hơn, cô ta rút tay lại rồi đập nhẹ lên cánh tay của anh ta một cái, “Anh ngồi đàng hoàng cho em đi.”
Cô ba Chương bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu có bạn gái cái là hận không thể bay lên trời luôn thật.”
Những người còn lại nghe được cũng đều bật cười ha ha.
Bên này mấy người bọn họ ở trong nhà ăn cơm thì bên ngoài cổng mấy người hàng xóm cũng chưa chịu bỏ đi.
Có một số người đi vòng quanh xe của Chương Tự Chi, còn có một số người lại dựa vào cửa sổ để nhìn vào bên trong, cũng không biết bọn họ có thể nhìn thấy cái thứ gì.
Cô ba Chương đã sớm chú ý tới mấy người xem náo nhiệt ở ngoài cổng.
Lúc ăn cơm cô ta có ngẩng đầu lên quay về phía cửa sổ nhìn ra ngoài mấy lần.
Lương Ninh Như có chút ngại, cô ta mở miệng giải thích, “Đều là mấy người hàng xóm cả. Có lẽ hôm nay bọn họ thấy em dẫn Tự Chi về nhà nên có chút tò mò.”
Cô ba Chương gật đầu, “Có lẽ mấy người bọn họ đều là quan tâm chuyện lớn tương lai của em đấy.”
Lương Ninh Như cũng chỉ có thể gật đầu theo, “Có thể là như vậy cũng nên.”
Nói là quan tâm thì cũng không đúng lắm, mấy người kia qua hóng chuyện thì đúng hơn.
Chẳng qua Lương Ninh Như sau đó lại nhớ đến chuyện tiền nạp tài mà mẹ Lương nói với cô ta ở trong bếp lúc nãy.
Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì cả thôn nhất định sẽ nổ tung chảo cho mà coi.
Nói không chừng những người kia lại muốn nói ra nói vào cái gì sau lưng cô ta.
Cái gì mà vớ được người nhà giàu các kiểu, chắc chắn không thể nào thiếu mấy lời bàn tán kiểu đó được.
Thậm chí cô ta cũng có thể nghĩ ra được có lẽ sẽ có người hoài nghi cô ta làm cái gì khuất tất hay giở trò gì đó.
Nếu không thì tại sao nhà có điều kiện như nhà họ Chương lại coi trọng cô ta, trên thế giới này lại không phải không có cô gái nào xinh đẹp hơn cô ta.
Cô ta có tài đức gì mà được nhà này chấm cơ chứ? Ngoại hình, trình độ công việc của cô ta cũng không có cái gì xuất chúng, gia cảnh nhà cô ta cũng không tốt mà người ta lại không phải mắt bị mù.
Những điều này thật sự là không thể nghĩ tới, chỉ cần nghĩ đến là đau đầu.
Bữa ăn này hơi lâu hơn bình thường một chút, cuối cùng là Lương Ninh Như và cô ba Chương ăn xong trước.
Mấy người đàn ông còn đang nói chuyện phiếm, hai người bọn họ rời khỏi bàn ăn.
Trong bữa cơm ở nông thôn cũng không có đạo lý người lớn chưa ăn xong con cái không được phép rời đi.
Hai người lững thững đi ra sân.
Mấy người đứng ngoài cổng thấy thế thì lớn giọng hỏi với vào cách cái cổng, “Tiểu Như à, dẫn bạn trai về nhà sao? Hôm nay nhà cháu đây là hai gia đình gặp nhau muốn quyết chuyện của hai đứa đúng không?”
Lương Ninh Như còn chưa lên tiếng nói cái gì thì cô ba Chương đã mở miệng, “Đúng vậy, hôm nay chúng tôi tới tận đây chính là muốn quyết chuyện của hai đứa nó. Nhà chúng tôi vô cùng hài lòng với Tiểu Như nên đương nhiên phải tranh thủ thời gian nhanh cưới về nhà chứ.”
Người hỏi a một tiếng, giọng nói nghe hơi có chút phức tạp, “Thật sao? Tiểu Như thật có phúc.”
Cô ba Chương vẫn cười nói, “Không không, là nhà chúng tôi có phúc, là em trai tôi trèo cao mới đúng.”
Lời nói của cô ba Chương vô cùng phóng khoáng, cô ta cho Lương Ninh Như đủ mặt mũi.
Mấy người hàng xóm đứng ngoài cổng cũng không tiện nói thêm cái gì.
Người bên cạnh có thể còn muốn hỏi cái gì đó nhưng thấy cô ba Chương che chở Lương Ninh Như như thế cho nên cũng không tiện mở miệng.
Những người kia vẫn lắc lư qua lại ven đường như cũ, thỉnh thoảng bọn họ lại quay đầu nhìn vào trong sân nhà họ Lương.
Nhưng lại không có người nào dám trắng trợn lại gần lộ ra vẻ mặt tò mò nữa.
Cô ba Chương và Lương Ninh Như còn đang đứng ở trong sân. Cô ba Chương hạ giọng xuống hỏi, “Những người này thật sự là hàng xóm nhà em sao?”
Lương Ninh Như hơi có chút xấu hổ.
Giọng điệu của người vừa nãy nói chuyện cũng không giống như đang vui mừng thay cho cô ta mà còn có cảm giác người đó đang xem náo nhiệt thì có.
Sau khi cô ba Chương khen cô ta thì người kia còn tỏ ra vẻ không tin lời đó.
Cô ba Chương cũng là người lõi đời nên sao có thể nhìn mà đoán không ra vẻ mặt của những người kia có nghĩa là gì.
Lương Ninh Như chép miệng, cô ta cũng không biết nên nói như thế nào.
Cô ba Chương thấy vẻ mặt của cô ta như vậy thì cũng cơ bản biết được một chút.
Cô ta mỉm cười vươn tay vỗ vai Lương Ninh Như nhưng không nói gì cả.
Một lát sau Chương Tự Chi cũng đi ra sân, anh ta không uống rượu mà chỉ ăn cơm nên cũng ra nhanh hơn một chút.
Sau khi ra ngoài Chương Tự Chi cũng không hề né tránh cái gì mà trực tiếp ôm Lương Ninh Như từ phía sau.
Có lẽ Lương Ninh Như cũng đã quen với việc anh ta làm mấy chuyện như thế này nên cũng cười rồi ngả người vào trong ngực anh ta.
Cô ba Chương ở bên cạnh cười hiền từ, “Quỷ giặc nhà chị coi như bị em thuần hóa được rồi đấy.”
Chương Tự Chi dựa cằm vào trên vai Lương Ninh Như, “Là em tự nguyện, em tự nguyện đầu hàng.”
Cô ba Chương ở bên cạnh rụt vai một cái, “Nói cậu mấy câu, cậu nhận là được rồi còn thuận cột bò lên như thế nữa là sao hả?”
Lương Ninh Như hùa theo cô ba Chương, “Chứ còn sao nữa, da mặt của anh ấy càng ngày càng dày.”
Chương Tự Chi trực tiếp nhéo eo Lương Ninh Như một cái, “Em lại hướng về chỗ nào nữa rồi vậy? Mới có một bữa cơm mà em không cần chồng của mình nữa đúng không?”
Lương Ninh Như thật sự rất ngượng với chữ chồng này, cô ta cảm thấy chữ chồng này còn cách rất xa cô ta.
Cô ta xấu hổ không dám mở miệng, cho dù nghe thấy thôi cũng đã đỏ bừng mặt.
Cô ba Chương chậc chậc mấy lần, “Ôi trời ạ, chị chịu không nổi đâu đấy. Độc thân vạn năm mà dính vào tình yêu cái đáng sợ thật đấy, chị rút đây.”
Mặc dù ba Lương rất ham rượu lại thích kéo dài thời gian nhậu nhưng ông ta cũng biết chiều nay ông cụ Chương phải đi về cho nên cũng chỉ hơi uống một tý rồi ngừng.
Hai người đàn ông lại ngồi trong nhà trò chuyện trong chốc lát thì thời gian cũng trôi qua khá nhanh.
Cô ba Chương đi vào dìu ông cụ Chương.
Mấy người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi ra bên ngoài.
Ông cụ Chương đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, ông cụ muốn mời hai vợ chồng nhà họ Lương qua nhà ông ta chơi một bữa cho biết nhà.
Nhà họ Lương cũng chỉ có một đứa con gái là Lương Ninh Như, đến lúc đó gả cô ta cho Chương Tự Chi rồi thì cũng không sống ở đây nữa, chỉ còn lại hai vợ chồng già thì quả thực cũng rất cô đơn.
Ý của ông cụ Chương là nếu như bọn họ có thể chịu được thì cũng có thể dời nhà đi theo Lương Ninh Như.
Qua đó rồi ông cụ sẽ nhờ người sắp xếp chỗ ở cho nhà bọn họ, đến lúc đó có thể ở cạnh con gái, con rể, hai ông bà cũng có người chăm sóc.
Hai vợ chồng nhà họ Lương có chút do dự, nhưng muốn nói bọn họ có muốn suy xét đề nghị này hay không thì đương nhiên bọn họ cũng muốn làm như vậy.
Trước kia công việc của Lương Ninh Như rất đặc thù cho nên cũng rất ít về nhà, người một nhà rất hiếm khi có thể đoàn viên.
Mà bây giờ cô ta cũng mới chuyển ngành không bao lâu lại sắp lấy chồng rồi. Tuy nói bây giờ giao thông thuận tiện nên chuyện về nhà ngoại cũng không còn phiền phức như trước nữa, nhưng bọn họ cũng chỉ sợ đến lúc đó lại chuyện này chuyện kia chồng lên nhau rồi một năm cũng chưa chắc về thăm hai vợ chồng già nhà bọn họ được mấy lần.
Hai vợ chồng già cũng thật sự muốn sống cạnh con gái, con rể.
Nhưng mà nói thật sự phải lập tức rời khỏi nông thôn đi đến một nơi xa lạ thì hai người bọn họ vẫn còn có chút chần chờ.
Dù sao bọn họ cũng lớn tuổi rồi, sống ở nông thôn hơn nửa đời người nên cũng quen thuộc, bọn họ cũng quen biết hết mấy người hàng xóm láng giềng.
Bây giờ mà chuyển qua chỗ khác sống vậy cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu lại mọi thứ từ con số không.
Cô ba Chương cười nói, “Mọi người không cần quyết định gấp làm gì mà cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ đã. Nếu thật sự muốn qua bên kia sống thì đi qua, nếu sống không quen thì lại trở về cũng được mà.”
Mẹ Lương gật đầu, bà ta ừ một tiếng, “Nói như vậy cũng đúng, chúng tôi lại suy nghĩ thêm một chút đã vậy.”
Mấy người bọn họ nói đến đây cũng đã tiễn mấy người nhà họ Chương ra đến cổng. Bọn họ lại đứng ở cổng trò chuyện trong chốc lát thì sau đó cô ba Chương mới dìu ông cụ Chương lên xe ngồi.
Tất cả những người hàng xóm xung quanh đều đang xem bọn họ.
Có một số người nhếch miệng, một số người khác lại bày ra vẻ mặt khinh thường.
Mấy người nhà họ Lương chỉ coi như không nhìn thấy nét mặt của bọn họ.
Có một số người xấu tính như vậy đấy, cho dù người khác không liên quan gì đến mình nhưng thấy người ta hạnh phúc hay sung sướng là trong lòng bọn họ lại không thoải mái.
Ba mẹ nhà họ Lương đã sớm quen với tính tình của những người này rồi.
Lương Ninh Như cũng lên xe với Chương Tự Chi. Cô ta hạ cửa sổ xe xuống rồi phất tay với ba mẹ của mình, “Ba mẹ đi vào đi, bọn con đi đây ạ.”
Ba Lương dặn dò mấy người bọn họ đi đường cẩn thận sau đó ông ta nhìn hai chiếc xe lần lượt rời đi.
Xe nhà họ Chương vừa mới rời đi thì mấy người hàng xóm đứng hóng chuyện nãy giờ ngay lập tức ào qua như nước lũ.
Lúc người nhà họ Chương vẫn đang ở đây thì bọn họ không tiện hỏi cái gì, bây giờ thì bọn họ cũng không ngại ngùng gì nữa mà đi qua hỏi chuyện.
Có người lại gần mở miệng hỏi, “Chuyện của Tiểu Như là quyết chắc rồi đúng không? Hôm nay người nhà kia qua trò chuyện cái gì vậy? Đã nói gì về nạp tài chưa? Họ mà cho thiếu thì cũng không thể đồng ý đám cưới này được, nhà này liếc qua cũng biết là nhà giàu có, hai người phải thách cao vào. Thách càng nhiều thì đám cưới xong tiền đó cũng là của mình mà.”
Ba Lương không muốn nghe những lời này, ông ta quay người về nhà.
Người nói chuyện ngừng một chút lại nói tiếp, “Mấy bà xem ông anh Lương lại không thích nghe mấy lời này của tôi rồi. Không thích nghe nhưng tôi cũng chỉ nói mấy lời thật mà thôi. Nhà ông cũng chỉ có cô con gái một, tốt xấu gì cũng chỉ cưới có một lần này, bây giờ không thách cho cao thì còn chờ đến lúc nào nữa chứ?”
Bên cạnh có người cũng hùa theo nói, “Người nhà kia qua tới nói như thế nào vậy? Có quyết định được ngày cưới chưa? Có mua nhà cho hai đứa không, xe cũng phải mua đấy, hai nhà cách xa vậy thì bắt xe đi đi về về cũng không tiện đâu.”
“Chứ còn sao nữa? Ông phải đòi hết mấy thứ này mới được. Nhà rồi xe đã là yêu cầu cơ bản nhất rồi. Sau đó đến lễ nạp tài, nhà mình nuôi được cô con gái lớn đến chừng ấy tuổi có dễ dàng gì à, sao có thể cho không nhà bọn họ được. Bữa trước tôi nghe con gái nhà lão Từ kết hôn thách cưới mười mấy vạn tệ mà còn chưa tính tiền mấy cái khác đâu. Xe với nhà là tính riêng đấy. Tiểu Như nhà hai người không thể kém con gái nhà ông ta được, cái gì thiếu chứ cái này không thể thiếu được. Lễ mà thiếu thì không cưới hỏi gì nữa. Thời nay nam không dễ cưới chứ nữ thì dễ gả lắm.”
Những người này cứ từng người nói huyên tha huyên thuyên, cũng không biết bọn họ có đang thật sự suy nghĩ cho Lương Ninh Như không nữa.
Mẹ Lương mím môi không nói lời nào, trên mặt bà ta cũng không có chút ý cười nào cả.
Những người này cũng chỉ là muốn nói cái gì thì nói cái đó ra vẻ chỉ đạo cho thoải mái cái miệng chứ hoàn toàn không đoái hoài gì đến thái độ của mẹ Lương.
Ban đầu mẹ Lương nghĩ là bà ta không trả lời mấy người này thì bọn họ cũng chỉ nói mấy câu cho sướng miệng rồi thôi nhưng ai ngờ mấy người bọn họ cứ nói mãi không ngớt.
Đến cuối cùng bọn họ thậm chí còn khuyến khích bà ta gọi điện thoại cho Lương Ninh Như bảo nhà Chương Tự Chi đặt cọc mua nhà trước rồi để nhà đứng tên Lương Ninh Như sau đó lại suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mẹ Lương không nói một câu nào mà quay đầu tiến vào trong sân.
Mấy người kia còn gọi với theo mấy tiếng rồi thậm chí còn đi theo vào sân.
Ba Lương ở trong nhà đóng cửa rầm một tiếng rõ to để rõ ràng thể hiện ra ông ta đang không vui.
Lúc này những người kia cũng nhìn ra, cả đám đều không dám vào nhà mà đứng trong sân tiếp tục bàn tán xôn xao.
Mấy người bọn họ vẫn thể hiện ra vẻ đang suy nghĩ thay cho nhà họ Lương như cũ, “Thật đấy, những chuyện này ông bà phải suy nghĩ cho thật kỹ. Ông bà mà đợi đến lúc kết hôn rồi mới nói thì đến lúc đó không ai thèm nghe đâu. Phải thừa dịp nhà bên kia muốn kết hôn như bây giờ nhắc tới mới được. Nhà bọn họ giàu như vậy thì tiêu thêm chút tiền đã sao đâu chứ?”
Mẹ Lương mở miệng nói thẳng, “Mấy bà cũng về đi, tôi bận trong bận ngoài cả trưa cũng mệt rồi, vào nhà ngủ một lát đây. Mấy bà cũng đứng ngoài cổng lâu như vậy rồi thì cũng nên về nhà rồi làm gì thì làm đi.”
Mẹ Lương cũng không đợi mấy người hàng xóm quý hóa kia mở miệng nói thêm gì nữa mà đã quay người vào nhà. Sau đó bà ta cũng dùng sức đóng cửa một cái rầm.
Bà ta cũng mặc kệ vẻ mặt của mấy người bên ngoài như thế nào mà trực tiếp về phòng luôn.
Ba Lương uống rượu nên bây giờ đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mẹ Lương đi qua ngồi vào ghế bên cạnh giường, “Cái gì vậy chứ? Bọn họ thật sự nghĩ tôi nghe không hiểu à? Mấy bà kia toàn thiếu điều trực tiếp nhúng tay phá hỏng chuyện của của Tiểu Như. Những người này cũng thật là thất đức, không thể nhìn người khác sống vui vẻ được mà.”
Ba Lương ở bên cạnh hừ một tiếng, “Đàn bà mấy người toàn thích ngày ngày đi xen vào chuyện của người khác. Mình còn sống chưa xong cuộc đời mình mà mắt cứ thích nhìn sang nhà người khác, hoàn toàn là đầu óc có bệnh.”
Mẹ Lương mím môi, “Tôi không đi xen vào chuyện của người khác nhá, tôi là một ngoại lệ.”
Ba Lương hoàn toàn nhắm mắt lại, nhìn qua ông ta muốn đi ngủ không muốn nói chuyện tiếp nữa, “Hôm nay lúc ăn cơm, bên nhà họ Chương có nói đến lúc đó sẽ làm lễ cưới vô cùng long trọng. Lúc đó rồi nhìn xem thử mấy người kia có vẻ mặt như thế nào. Từng người một, tôi muốn thấy sắc mặt khó chịu của mấy người đó.”
Mẹ Lương nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, “Đành vậy, bọ họ càng lắm chuyện chúng ta càng sống vui vẻ sung sướng hơn nữa là được rồi. Đến cuối cùng nhìn xem thử ai mới là trò cười.”
Ba Lương không nói lời nào mà xoay người nằm cho thoải mái rồi hoàn toàn ngủ mất.
Mẹ Lương tức giận đến có chút ngủ không được. Bà ta ngồi trong chốc lát rồi lại đứng dậy đi ra bên ngoài.
Trong sân đã không có người nào đứng ở đó nữa.
Bà ta đi qua đóng cổng lớn lại rồi quay lại dọn dẹp trong sân một chút.
Sau đó mẹ Lương lại đi qua sắp xếp lại mấy món đồ mà nhà họ Chương tặng.
Thật sự có rất nhiều đồ, còn có rất nhiều thứ mà bà ta không nhận ra đó là cái gì.
Mẹ Lương ngồi yên trên ghế rồi nhìn từng cái từng cái một.
Bà ta nhìn một cái thì đứng hình mất mấy giây. Tất cả đều là đồ tốt, có rất nhiều thứ bà ta đã nghe tên nhưng chưa thấy bao giờ.
Có một số cái bà ta thậm chí còn chưa từng nghe tên luôn.
Chương Tự Chi còn mang tới rất nhiều rượu.
Mẹ Lương chép miệng, ba Lương thật sự sắp được sung sướng rồi.
Chương Tự Chi lái xe chở Lương Ninh Như về trước nhà chứ không đi theo xe của ông cụ Chương về nhà tổ.
Sau khi về đến nhà, Lương Ninh Như trước tiên đi thay một bộ quần áo khác sau đó cô ta đứng ở phòng khách vươn tay vươn chân một chút.
Lần này về nhà cô ta ngồi xe mất gần sáu giờ đồng hồ, ngồi mãi cho cả người cũng cảm thấy phải tê dại,
Sau đó Lương Ninh Như lại gọi điện thoại cho mẹ Lương, chủ yếu là để báo cô ta đã về đến nơi an toàn.
Lúc đầu thì trong điện thoại mẹ Lương rất vui vẻ, bà ta căn dặn cô ta nhớ chăm sóc thật tốt cho bản thân.
Nhưng nói chuyện được một lúc thì và ta lại hạ giọng nói xuống hỏi, “Bây giờ con nói chuyện có tiện không?”
Lương Ninh Như đảo mắt nhìn Chương Tự Chi ở cách đó không xa một chút rồi ừ một tiếng.
Mẹ Lương lập tức thở ra một hơi thật dài rồi lặp lại một lần mấy lời mà mấy bà hàng xóm láng giềng nói sau khi bọn họ rời đi ngày hôm nay, sau đó bà ta còn nói thêm, “Tiểu Như, con phải sống thật hạnh phúc với Tiểu Chương. Các con mà sống hạnh phúc thì mới có thể phản pháo lại mấy mụ ba hoa kia được. Con không biết hôm nay bọn họ làm mẹ tức đến mức như thế nào đâu.”
Lương Ninh Như cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Thật ra cô ta chỉ mới nghe kể lại qua điện thoại như thế này mà còn tức giận nữa là, huống hồ là mẹ Lương phải trực tiếp đối mặt với tình huống ấy.
Mấy người kia ở nông thôn luôn là như thế này, bọn họ luôn miệng nói là vì nghĩ cho bạn, muốn tốt cho bạn nhưng mỗi một lần bọn họ bày ra ý kiến của mình thì mục đích cuối cùng luôn là để cho bạn và nửa kia của bạn phải chia tay.
Có lẽ bọn họ cảm thấy cô ta không xứng với Chương Tự Chi.
Nếu cô ta mà gặp phải một người không ra gì thì không khéo những người đó có thể tìm này tìm kia để khen ngợi anh ta rồi thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn kẻo lỡ mất một người chồng tốt.
Lòng người, có đôi khi thật khó hiểu.
Lương Ninh Như nói với đầu dây bên kia, “Con với anh ấy rất tốt, những người kia thích nói cái gì thì cứ kệ họ nói đi, con không cần để ý.”
Mẹ Lương thở dài một hơi, “Mẹ cũng có muốn để ý đâu, nhưng là thật sự là chịu không được.”
Lương Ninh Như cười an ủi bà ta mấy câu, sau đó cuộc gọi lần này cũng kết thúc.
Chương Tự Chi đi qua ngồi ở trên ghế sô pha, anh ta mở TV ra xem, “Nói cái gì mà bí mật thế?”
Lương Ninh Như nắm điện thoại đi qua, “Cũng không phải có chuyện gì muốn giấu anh, chỉ là sau khi chúng ta rời đi thì mấy người hàng xóm đồn đoán lung tung. Có lẽ là mẹ em sợ anh nghe được thì không vui nên cũng nói qua một lượt cho em biết.”
Chương Tự Chi vươn tay ra, Lương Ninh Như tự động chui vào trong ngực của anh ta.
Chương Tự Chi nhéo vành tai của cô ta hỏi, “Bọn họ nói cái gì vậy?”
Đương nhiên Lương Ninh Như không thể lặp lại những lời kia từng câu từng chữ cho Chương Tự Chi nghe được, cho nên cô ta cũng chỉ nói đơn giản, “Có thể là bọn họ cảm thấy em không xứng với anh cho nên nói mấy câu châm chọc thôi.”
“Không xứng với anh ư?” Chương Tự Chi bật cười, “Vậy bọn họ không nhìn thấy người nhà anh sợ em bỏ đi mất đến mức như thế nào rồi.”
Lương Ninh Như không nói gì nữa, Chương Tự Chi lại nói tiếp, “Đừng để ý bọn họ làm cái gì. Đời của mình là mình tự sống, chúng ta sống được như thế nào thì tự chúng ta rõ là được rồi. Không có cái gì gọi là xứng hay không xứng, nếu thật sự muốn nói không xứng thì cũng là anh không xứng với em.”
Khóe miệng Lương Ninh Như khẽ cười, “Rồi, em biết.”
Buổi chiều hai người bọn họ nằm chung một cái giường rồi ngủ một giấc.
Chương Tự Chi không còn dám mò tay lung tung, anh ta cũng chỉ có thể thành thật ôm Lương Ninh Như ngủ.
Lương Ninh Như cũng có chút mệt mỏi nên chỉ vừa mới sà vào trong ngực anh ta mới một lát đã ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi thì lại mở to mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không một hồi rồi sau đó lặng lẽ đứng dậy.
Lương Ninh Như ngủ một giấc đến sắp chạng vạng tối.
Thật ra cô ta cũng đã rất lâu rồi không trải qua thời gian an nhàn tự tại như vậy.
Cô ta không cần phải suy nghĩ cái gì cả, đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, thật sự vô cùng tự do.
Sau khi Lương Ninh Như tỉnh dậy thì cô ta phát hiện ra Chương Tự Chi không ở bên cạnh cô ta.
Cô ta cứ nghĩ là Chương Tự Chi đang ở bên ngoài phòng nên cũng nằm ườn trên giường một mình trong chốc lát. Thấy sắp đến giờ cơm tối cô ta mới rời giường đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách cô ta mới phát hiện ra Chương Tự Chi cũng không ở bên ngoài này.
Lương Ninh Như tìm một chút, Chương Tự Chi cũng không có ở trong nhà.
Cô ta nhanh chóng đi qua cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Chương Tự Chi.
Một lúc lâu sau bên kia mới bắt máy, giọng của Chương Tự Chi nghe hơi trầm thấp, “Tiểu Như, tỉnh rồi à?”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Anh không ở nhà, anh đi đâu vậy?”
Chương Tự Chi cười nói, “Có chút việc nên anh ra ngoài một chút. Anh đang ở bên Club này, cũng sắp xong rồi, anh về ngay đây.”
Lương Ninh Như cũng hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, cô ta chỉ nói tối nay cô ta muốn nấu món gì rồi hỏi anh ta có thích hay không.
Bộ dạng của Chương Tự Chi vẫn như một tên nịnh thần nói, “Chỉ cần là em nấu thì anh đều thích cả.”
Lương Ninh Như biết ngay là cô ta không nên hỏi anh ta làm cái gì, “Được rồi, em biết rồi. Anh nhanh lên đấy, em đi nấu cơm trước đây.”
Chương Tự Chi nói một tiếng được rồi cũng cúp máy.
Lương Ninh Như đi qua tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra rồi bắt đầu bận rộn qua lại trong phòng bếp.
Cô ta đang có tâm trạng rất tốt nên làm việc cũng rất chậm rãi, một bữa cơm mà cô ta nấu mất gần một giờ.
Ai ngờ cô ta nấu cơm nước xong xuôi rồi mà Chương Tự Chi vẫn chưa chịu quay lại.
Lương Ninh Như dọn đồ ăn lên bàn ăn, cô ta cau mày lại.
Cô ta lại gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, bên Chương Tự Chi vẫn bắt máy chậm như cũ.
Sau khi bắt máy thì nghe giọng anh ta giống như đang thở hơi mạnh hơn bình thường, “Tiểu Như.”
Lương Ninh Như trực tiếp hỏi, “Sao anh còn chưa về nữa vậy? Bây giờ anh đang ở đâu? Đang làm cái gì?”
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Em nghe cái giọng em kìa, sao vậy, em không tin anh à?”
Không phải Lương Ninh Như không tin anh ta mà chỉ là trực giác mách bảo cô ta là Chương Tự Chi đang có chuyện gì đó muốn giấu diếm cô ta.
Chương Tự Chi còn nói thêm, “Lát nữa anh về ngay ấy mà, anh vẫn còn đang bên chỗ Club. Em cứ ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, không cần chờ anh đâu, nhanh lắm.”
Lương Ninh Như mím môi do dự một chút rồi cô ta cúp điện thoại.
Nhưng cô ta lại nhanh chóng xoay người đi vào phòng lấy áo khoác rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Khu vực này bắt xe cũng rất thuận tiện, Lương Ninh Như vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi đi Club của Chương Tự Chi.
Lúc này Club đã mở cửa kinh doanh, có nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa.
Lương Ninh Như xuống xe là đi thẳng về phía cổng Club.
Nhân viên phục vụ này cũng biết mặt Lương Ninh Như, người này thấy cô ta tiến đến thì nhanh chóng chạy qua đón, anh ta chào hỏi một tiếng, “Chị dâu, sao lại một mình qua đây vậy ạ?”
Nói như vậy rồi nhân viên phục vụ này còn hướng ra phía sau cô ta nhìn một chút.
Động tác này của nhân viên phục vụ đại biểu cho cái gì thì Lương Ninh Như lập tức hiểu ngay.
Chương Tự Chi không ở nơi này.
Cô ta mím môi, cô ta không đi qua chỗ Club nữa, “Chỉ là đi ngang qua nên ghé xem chút thôi.”
Nhân viên phục vụ này cũng rất thoải mái trước mặt Lương Ninh Như, “Là cậu chủ nhỏ bảo chị qua giám sát chúng tôi sao? Yên tâm đi, hai ngày này anh ấy không ở nhưng tất cả mọi người đều rất giữ phép tắc.”
Lương Ninh Như cười gật gật đầu, cô ta cũng không có tâm trạng nói chuyện gì nhiều, “Vậy mọi người cứ làm việc đi nhé.”
Nói xong cô ta quay người lại đi bên đường rồi vươn tay bắt một chiếc taxi đi về nhà.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Lương Ninh Như qua đi mở cửa, cô ta hít sâu hai lần rồi mới đi vào.
Cô ta cũng không biết vì sao mà tay cô ta lại có chút run rẩy.
Tài xế hỏi cô ta muốn đi đâu, trong lúc nhất thời Lương Ninh Như lại không nói ra được địa chỉ nhà.
Lúc trước cô ta đã từng tham gia phá rất nhiều vụ án, một khi người đàn ông bắt đầu nói dối thì cũng chính là không còn trung thực nữa.
Lương Ninh Như nghĩ rất nhiều, có lẽ là khoảng thời gian này Chương Tự Chi ở bên chỗ cô ta phải chịu đựng rất nhiều, cuối cùng lại nhịn không được nên muốn đi ra ngoài phát tiết một chút.
Chương Tự Chi trước đó chưa từng nói dối cô ta lần nào, hơn nữa tính tình của anh ta cũng không phải là kiểu người biết nói dối.
Nhưng bây giờ rõ ràng anh ta đang nói dối cô ta.Lương Ninh Như dùng hai tay che mặt rồi chậm rãi khom người xuống.
Tài xế cũng không thúc giục Lương Ninh Như, chỉ chậm rãi khởi động xe.
Sau khi lái xe đi một khoảng thời gian, anh ta hỏi: “Chị gái, cô vẫn ổn chứ?”
Lương Ninh Như trầm mặc một lúc rồi lau mặt, không có nước mắt, chỉ là biểu cảm vô cùng sầu khổ.
Cô ta hít một hơi: “Không sao, không có việc gì.”
Sau đó cô ta báo địa chỉ, vẫn là lựa chọn về nhà.
Cả đoạn đường nghĩ rất nhiều thứ.
Hôm nay Chương Tự Chi mới đến nhà cô, nếu thật sự phạm sai lầm vào lúc này, thì đây là một vô cùng nực cười.
Lương Ninh Như cảm thấy mình đã rơi vào một tình thế khó cả đôi đường.
Nếu như vậy mà chia tay với Chương Tự Chi, nhà họ Lương ở quê thật sự sẽ trở thành một trò cười, không chừng sau đó sẽ bị châm biếm như thế nào.
Con quạ như cô, bay lên đầu cành, cũng không trở thành phượng hoàng.
Nhưng nếu bảo Lương Ninh Như tiếp tục nhịn, thì cô không làm được.
Chuyện này không phải xin lỗi nhận sai, đưa lễ vật dạm hỏi vài trăm vạn thì có thể xóa bỏ.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn ra bên ngoài, màn đêm buông xuống, cảnh truy hoan hưởng lạc của đêm tối sắp xuất hiện.
Lúc trước Chương Tự Chi có lẽ rất thích cuộc sống như thế này.
Vốn dĩ anh ta không phải là một con người an phận, có thể ở bên cạnh cô thời gian dài như vậy, đã xem như khá tốt.
Lương Ninh Như càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cứ như vậy về đến nhà, cô ta lảo đảo đi lên lầu.
Đẩy cửa nhà ra thì nghe giọng nói của Chương Tự Chi: “Đi đâu vậy? Vể nhà thì không thấy em đâu.”
Lương Ninh Như đứng yên tại chỗ, ban đầu Chương Tự Chi ở trong phòng khách, sau khi nhìn thấy cô thì đi qua đón.
Ánh mắt Lương Ninh Như vẫn luôn rơi trên người Chương Tự Chi, nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
Trên người anh vẫn đang mặc bộ đồ lúc sáng, người trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhưng vẫn có thể nhìn được từ trong ánh mắt ẩn chứa một sự phấn khích không thể đè nén.
Chương Tự Chi thấy biểu cảm cô không đúng lắm, vội vàng đi đến sờ mặt cô: “Làm sao thế? Không thoải mái sao? Vừa nảy đi đâu vậy? lúc nảy anh muốn gọi điện thoại cho em, thì em về?”
Lương Ninh Như hơi tránh sang bên cạnh, sau đó bước chân đi vào trong nhà: “Đi xuống vứt rác, ở dưới ngồi một lúc, không chú ý anh đã về.”
Nói xong cô ta lại lập tức hỏi: “Buổi chiều anh đi đâu vậy? Tại sao muộn thế này mới về?”
Chương Tự Chi ở phía sau cô ta, bật cười vài tiếng: “Chỉ là bên chỗ câu lạc bộ có chút chuyện, đi qua đó xử lý một chút.”
Dường như sợ Lương Ninh Như không tin, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày hôm nay không đi qua, bên đó có một số việc đợi anh đến xử lý, nên hơi bận rộn, bận đến giờ này.”
Lương Ninh Như cảm thấy tim nhói đau, cô ta có thể hỏi anh thêm một lần, đã là cho anh cơ hội.
Lời nói dối này của Chương Tự Chi thật sự rất vụng về.
Người bên câu lạc bộ rõ ràng không có thông đồng với anh ta, nói chuyện đều không khớp, chỉ cần một điểm thì có thể lộ tẩy.
Lương Ninh Như đi qua ngồi bên bàn ăn, cô ta hít sâu mấy lần, mới không nói ra chuyện vừa nảy bản thân đã đi đến chỗ câu lạc bộ.
Thói quen nghề nghiệp lúc trước bảo cô trong lúc này không lấy được bằng chứng xác thực, thì cần phải ổn định mình trước.
Giọng Lương Ninh Như mang sự mệt mỏi: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Chương Tự Chi đi đến cười haha, anh ta chủ động bới cơm cho Lương Ninh Như, thức ăn thực sự đã nguội rồi, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không ghét bỏ.
Anh ta vừa ăn vừa nói: “Sáng ngày mai anh đưa em đi làm, đúng giờ đi làm bình thường phải không?”
Lương Ninh Như “ừ” một tiếng, cầm đũa, một lúc lâu sau cũng chưa gắp thức ăn.
Cô ta một chút khẩu vị cũng không có, cũng không thấy đói.
Bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, cũng có chút muốn tức giận không đề nén được.
Hôm nay dường như Chương Tự Chi rất kích động, thường ngày nếu Lương Ninh Như tinh thần sa sút như vậy, anh ta chắc chắn đã sớm nhận ra, nhưng hôm nay anh ta một chút cũng không chú ý đến.
Anh ta tự mình hỏi Lương Ninh Như, đối với lễ cưới sau này có yêu cầu gì không, anh ta nói là sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của Lương Ninh Như.
Hôn lễ à, hiện tại Lương Ninh Như đã không dám nghĩ đến nữa.
Liệu hôn lễ này có đến hay không, cô cũng không dám nói chắc chắn.
Chương Tự Chi tự mình nói tiếp, ngày hôn lễ đó muốn những người thân thích, bạn bè, bà con hàng xóm của Lương Ninh Như đều mời đến, khiến cho những người đó ghen tị chứng kiến hạnh phúc của họ.
Anh ta còn nói dưới danh nghĩa mình còn có một căn nhà, nếu ba mẹ Lương Ninh Như muốn đến, thì bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến.
Lương Ninh Như một câu nghe cũng không vào, cô ta cảm thấy rất mệt, sự mệt mỏi xuất phát từ đáy lòng.
Vì vậy chỉ ăn vài miếng, lúc Chương Tự Chi hay hăng hái thuyên luyên nói, cô ta đập đũa xuống bàn “bộp” một tiếng.
Chương Tự Chi giật nảy mình, ngước mắt nhìn Lương Ninh Như: “Có chuyện gì thế? những đề nghị vừa nảy của anh không hài lòng sao? Vậy chúng ta đổi, em nói em thích cái gì, anh đều nghe theo em.”
Lương Ninh Như trực tiếp đứng dậy: “Nói sau đi, bây giờ không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Nói xong cô xoay người đi vè phía phòng: “Em mệt rồi, đi ngủ trước.”
Cũng không quan tâm phản ứng Chương Tự Chi như thế nào, cô ta vào phòng dập cửa “rầm” một cái.
Chương Tự Chi ngồi ở bàn ăn, còn có chút ngẩn ngơ.
Buổi chiều hôm nay trước khi ngủ, Lương Ninh Như đều rất tốt.
Hoặc tiếp đến sau đó, trước đó cô ta gọi điện thoải kêu mình về ăn cơm giọng nói cũng khá tốt.
Tại sao bây giờ giống như đang tức giận?
Là bởi vì anh không về nhà sớm ăn cơm sao?
Thế nên cô đợi đến mức bực mình sao?
Chương Tự Chi gãy gãi có chút nghĩ không rõ.
Lương Ninh Như bên đó trực tiếp đến giường, rúc vào trong chăn.
Cô ta cảm thấy lạnh cả người, cả người bốc hơi lạnh.
Thực sự so với những gì đã nói lúc nảy, cô ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn có chút run rẩy.
Tính cách đó của Chương Tự Chi, nếu không phải chuyện muốn giấu cô ta, anh ta sẽ không nói dối.
Nhưng Lương Ninh Như nghĩ một lượt, cũng không có chuyện gì chính đáng nhất thiết phải giấu diếm cô ta.
Vì vậy nghĩ như thế nào, cũng đều nghĩ lệch đi.
Chương Tự Chi ở bên ngoài ăn cơm xong, cũng dọn dẹp bàn, còn rất siêng năng đi rửa bát.
Sau đó anh ta rón ra rón rén đi đến cửa phòng Lương Ninh Như.
Anh ta vặn tay nắm cửa phòng rất cẩn thận, sau đó ngây người.
Cửa phòng bị khóa trái rồi.
Hai người bọn họ ở chung với nhau, nhiều khi buổi tối, cửa phòng đều mở.
Lần này cô ta thế mà khóa trái cửa.
Trông có vẻ là thật sự tức giận rồi.
Chương Tự Chi nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, rồi thấp giọng: “Tiểu Lương, em ngủ rồi sao?”
Lương Ninh Như nghe thấy lời nói của Chương Tự Chi, nhưng cô không trả lời.
Chương Tự Chi nói lớn thêm một chút, hỏi lại lần nữa.
Lương Ninh Như vẫn không nói chuyện.
Chương Tự Chi chần chừ một chút, cũng xoay người đi về phòng mình.
Giọng anh khá lớn, mà đều không trả lời, vậy có lẽ là đã ngủ rồi.
Anh ta ngồi trên giường đung đưa vai một cái. Anh ta cũng không phải cố ý muốn về nhà trễ, thật sự là có việc.
Sau một lúc lâu Chương Tự Chi thở dài, trong lòng có chút thất vọng, cuối cùng trực tiếp nằm trên giường, trùm đầu ngủ.
Dường như Lương Ninh Như cả đêm đều không thể nào ngủ được, hừng sáng cô ta liền tỉnh dậy.
Mở cửa phòng, đi đến phòng khách nhìn, Chương Tự Chi đã dậy rồi, đang một mình ở trong phòng bếp, hâm nóng đồ ăn còn lại của ngày hôm qua.
Nhìn thấy Lương Ninh Như đã dậy, Chương Tự Chi vội vàng đi ra khỏi phòng bếp: “Tiểu Lương em tỉnh rồi à, nhanh đi rửa mặt đánh răng, anh hâm nóng thức ăn, một chút nữa có thể ăn rồi, sau đó chúng ta đi đến công ty của em.”
Thực sự lúc trước Chương Tự Chi đối với cô cũng rất tốt, nhưng có thể là trong lòng có chuyện, Lương Ninh Như liền cảm thấy bây giờ Chương Tự Chi thật sự có chút quá ân cần.
Một người ân cần không thể giải thích, khẳng định chính là chột dạ.
Lương Ninh Như cảm thấy khó chịu, thế nên cũng phản ánh hết trên mặt.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm cô một chút, rồi từ từ đi đến, đưa tay sờ sờ lên trán cô ta: “Không có sốt mà.”
Sau đó có thể là sợ nhiệt độ tay mình không chuẩn, anh ta áp sát đầu mình đến.
Vốn dĩ Lương Ninh Như muốn lùi một bước né tránh, nhưng sau đó Chương Tự Chi giữ sau đầu của cô ta: “Đừng động.”
Sau khi áp trán xong, Chương Tự Chi thở phào nhẹ nhõm: “Quả thực không sốt, nhưng tại sao sắc mặt em lại kém như vậy? Có phải hôm qua ngủ không ngon không?”
Lần này Lương Ninh Như né ra phía sau: “Ừ, hôm qua ngủ không được ngon lắm.”
Chương Tự Chi xoa xoa đầu cô ta: “Cô gái đáng thương này, tại sao còn không nghỉ ngơi cho tốt chứ?”
Lương Ninh Như không nói chuyên, xoay người đi đến phòng vệ sinh.
Chương Tự Chi quay về phòng bếp. Đọc tại hangtruyen.com bạn nhé
Lương Ninh Như đứng trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, quả thực sắc mặt không tốt.
Lúc trước cô ta đi ra ngoài phá án nằm vùng, có lúc ngồi xổm cả ngày lẫn đêm, trạng thái lúc đó cũng không giống như bây giờ.
Thứ tình cảm này, đã thương thân lại thương tâm, thật sự không thể tùy tiện chạm vào.
Cô ta xả nước đánh răng trước, sau đó rửa mặt, càng rửa càng bực bội, càng rửa càng khó chịu.
Cuối cùng lúc lau mặt, khăn mặt trải trên mặt, động tác Lương Ninh Như ngưng lại, giống như nhịn không nổi nữa, trực tiếp lấy khăn lau mặt xuống đập vào trong bồn rửa mặt.
Chương Tự Chi bên ngoài cái gì cũng không hay biết, chỉ hâm nóng đồ ăn xong rồi, sau đó gọi cô ta: “Tiểu Lương, rửa mặt xong chưa? Đến ăn cơm thôi.”
Lương Ninh Như mím môi, cố gắng khiến cho bản thân mình không tức giận.
Cô ta xoay người đi ra ngoài, xị mặt ngồi ở bên bàn ăn.
Chương Tự Chi bới cơm cho cô ta, sau đó nhìn Lương Ninh Như mỉm cười.
Anh ta đi qua dùng tay chỉnh tóc cho Lương Ninh Như: “Sao mà tóc cũng quên chải rồi?”
Lương Ninh Như nghiêng đầu né tránh, sau đó hỏi: “Hôm nay anh vẫn đi đến bên chỗ câu lạc bộ sao, chuyện hôm qua chắc hẳn vẫn chưa xử lý xong đúng không?”
Chương Tự Chi “a” một tiếng: “Xử lý xong rồi, câu lạc bộ không có việc gì gấp nữa.”
Lương Ninh Như gật gật đầu, vốn dĩ là không muốn tiếp tục hỏi, nhưng thực sự là có chút đè nén không được: “Hôm qua mấy giờ anh đi vậy? Em ngủ nên không biết, cả buổi chiều đều ở câu lạc bộ sao?”
Chương Tự Chi một chút cảm giác bất thường cũng không có, vẫn cứ thuận theo những suy nghĩ trước đó của mình: “Đúng vậy, hôm qua em ngủ, anh nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài, ban đầu cứ nghĩ có thể sẽ làm xong rất nhanh, kết quả ai mà biết cần nhiều thời gian đến như vậy.”
Lương Ninh Như bật cười thành tiếng, lời nói có phần nào ám chỉ: “Sức khỏe anh thật tốt, có thể làm việc lâu vậy đó.”
Cả buổi chiều thêm đến chạng vạng tối, anh chàng này cho dù là màn dạo đầu tương đối dài, thì thời gian dập lửa cũng hơi vượt quá thể chất của người đàn ông bình thường.
Chương Tự Chi vẫn như cũ nghe không hiểu ý trong lời nói của Lương Ninh Như, còn không biết xấu hổ mà cười haha: “Ăn cơm đi, sau đó anh đưa em đến phòng tập gym.”
Tối hôm qua Lương Ninh Như không ăn nhiều, mặc dù bây giờ cũng không có khẩu vị, nhưng quả thực bụng rất đói.
Cô ta cầm thìa, ăn vài miếng cháo trước, chần chừ một lúc, mở miệng một lần nửa: “Chương Tự Chi.”
Chương Tự Chi đang ăn rất ngon lành, trong miệng đều là đồ ăn, ngước mắt nhìn cô ta.
Lương Ninh Như hít sâu: “Hôm qua anh vừa đi đến nhà chúng ta, mặc dù lời này không nên nói bây giờ, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh.”
Chương Tự Chi gật đầu, một mặt ngỡ ngàng: “Ồ, em muốn nói cái gì thì cứ nói trực tiếp đi.”
Lương Ninh Như ngước mặt liếc nhìn anh ta một cách nhanh chóng, sau đó lại rũ mắt: “Tính cách con người em có lẽ anh cũng hiểu, trong mắt em không chứa được hạt cát, nếu anh nảy sinh tâm tư khác, thì nói sớm cho em biết, đừng để đến lúc mọi người ồn ào khó coi.”
Chương Tự Chi hơi ngây người, gật đầu: “Được, anh biết rồi.”
Lương Ninh Như nghe giọng nói này của anh ta, liền biết anh ta căn bản nghe không hiểu mình nói cái gì.
Thế nên cô ta nói thêm một câu: “Tình cảm em muốn là một lòng một dạ, không quan tâm thể xác hay con tim, hễ có một vấn đề xuất hiện, con người anh, em sẽ không cần nữa.”
Chương Tự Chi vẫn gật đầu: “Được, đã hiểu rồi.”
Lương Ninh Như nhìn dáng vẻ này của anh càng bực bội, anh ta hiểu cái rắm, anh ta căn bản cái gì cũng đều không hiểu.
Chương Tự Chi trả lời xong, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dáng vẻ không tim không phổi đó, khiến cho những điều Lương Ninh Như muốn nhắc nhở thêm ban đầu đều không thể nói ra được.
Hai người không thoải mái ăn sáng, sau đó Chương Tự Chi lái xe đưa Lương Ninh Như đến phòng tập gym.
Sáng sớm không biết vì sao, trên đường không có kẹt xe, nhưng cả đoạn đường đều là đèn đỏ.
Vốn dĩ Lương Ninh Như đè nén một cỗ tức giận, kết quả cả đoạn đường đèn đỏ đi đi dừng dừng, khiến cô ta cảm thấy cỗ tức giận này làm thế nào cũng không đè nén được.
Cuối cùng ở số thứ hai đếm ngược đèn đổ, rốt cuộc Lương Ninh Như cũng mở miệng: “Chương Tự Chi, anh cảm thấy chúng ta hợp nhau sao?”
Chương Tự Chi ngây người, quay đầu nhìn cô ta, ý của Lương Ninh Như một chút cũng không phải đùa giỡn.
Thế nên biểu cảm Chương Tự Chi cuối cùng cũng nghiêm túc: “Em đây là làm sao vậy? tại sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm lãnh đạm không kiềm chế được: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy hai người chúng ta dường như có rất nhiều điểm không ăn khớp với nhau, hiện tại nghĩ đến lâu dài, chẳng qua là bởi vì tình cảm đang trong giai đoạn mới mẻ, qua một thời gian nữa, phát sinh ra cái gì ai cũng không biết được.”
Nhưng chỉ là còn đang trong giai đoạn mới mẻ, mà Chương Tự Chi còn làm ra chuyện mờ ám.
“Tại sao không hợp? Tại sao chưa ăn khớp với nhau? Tại sao chỉ là giai đoạn mới mẻ? Hai người chúng ta không phải vẫn luôn tốt sao?” Chương Tự Chi có chút gấp gáp nói “Em lại nghĩ lung tung cái gì vậy? Em đừng nghĩ lung tung nữa, phụ huynh đã gặp rồi, em hối hận rồi à, không dự định gả cho anh sao?”
Dáng vẻ anh ta lo lắng như vậy, trông có vẻ thật sự bởi vì những lời vừa nảy của cô ta mà tổn thương.
Lương Ninh Như mím môi, vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đèn đỏ đi qua, đổi thành đèn xanh, Chương Tự Chi hít sâu, lái xe đi.
Lương Ninh Như vẫn như cũ nhìn ra bên ngoài, trong lòng rối loạn, thực sự vừa nảy nói ra những lời đó, ít nhiều cô ta cũng cảm thấy hối hận.
Một chút bằng chứng có tính xác thực cũng không có, hoàn toàn đều dựa vào phỏng đoán, cô ta cũng cảm thấy làm như vậy có chút xúc động.
Nhưng cô ta không kiềm chế được bản thân mình, hoàn toàn không kiềm chế được, bây giờ cô ta muốn quát to, muốn la lớn, muốn mắng người, thậm chí là muốn động tay.
Giọng Chương Tự Chi cũng lạnh lùng: “Vậy nên bắt đầu từ hôm qua em đã không đúng, có phải vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này không? Em nói cho anh biết, tại sao em đột nhiên như vậy, anh làm gì khiến em không hài lòng sao?”
Lương Ninh Như không nói chuyện, vốn dĩ trong lòng muốn nói, như Chương Tự Chi hỏi cô ta như vậy, cô ta cảm thấy dường như mình điều gì cũng không nói ra được.
Biểu cảm Chương Tự Chi cũng lạnh lùng, anh ta mím môi một lúc lâu, rồi mới nói: “Từ tối hôm qua em liền quăng cho anh sắc mặt này, anh cứ nghĩ bởi vì là anh không về đúng giờ ăn cơm, khiến cho em đợi đến khó chịu, sáng hôm nay anh cố ý dậy sớm một chút nấu cơm cho em, anh hận không thể nâng em trong lòng bàn tay, sợ em chịu ấm ức, thậm chí nghĩ đến tình cảnh mười năm sau anh và em ở bên nhau, bây giờ em nói với anh chỉ là trong giai đoạn mới mẻ? Có phải em muốn nói, chỉ là giai đoạn mới mẻ của em hay không?”
Sau đó Chương Tự Chi trầm giọng xuống: “Có phải giai đoạn mới mẻ của em sắp qua rồi không?”
Lương Ninh Như híp mắt nhìn ra bên ngoài, mặc dù rất cố gắng đè nén xuống, cảm giác chua xót vẫn vượt lên, nhưng cuối hốc mắt vẫn ửng đỏ.
Cô ở trong công việc gặp phải những chuyện phiền phức, từ trước đến nay đều chưa từng sợ hãi.
Nhưng những sự thấy vọng ở trên phương diện tình cảm, cô ta không biết nên đối mặt như thế nào.
Cô ta cũng là lần đầu tiên gặp phải, hoàn toàn không tìm được cách giải quyết tốt nhất.
Xe dừng ở chỗ đoạn đèn đỏ cuối cùng, đoán chừng Chương Tự Chi cũng đã bực bội, vỗ mạnh lên vô lăng, tiếng còi kêu lên, khiến cho Lương Ninh Như giật mình.
Cô ta quay đầu nhìn Chương Tự Chi, lúc này Chương Tự Chi cuối cùng cũng rũ bỏ hết tất cả những tính khí tốt, sắc mặt ảm đạm, trông có vẻ đã lấy lại đức hạnh bất cần lúc trước.
Lương Ninh Như nhìn thấy anh ta như vậy, cuối cùng vẫn có chút mềm lòng, sau đó cô ta cho Chương Tự Chi một cơ hội: “Tối hôm qua anh đi đâu vậy?”
Hiện tại Chương Tự Chi nào có tâm trạng suy nghĩ trong lời của Lương Ninh Như rốt cuộc là có ý gì, anh ta rất khó chịu, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Câu lạc bộ, không phải đã nói với em đến câu lạc bộ rồi sao, bên đó có chuyện.”
Nước mắt Lương Ninh Như từ từ nổi lên.
Cô ta gật gật đầu, giọng nói vô cùng bất lực: “Được, em biết rồi, cũng không hỏi nữa.”
Sau đó hai người đều trầm mặc, bầu không khí vô cùng tệ.
Trong lòng Chương Tự Chi chứa một nổi tức giận, nhưng lại không thể phát tiết với Lương Ninh Như.
Chỉ có thể kiên cương kiềm nén như vậy. hangtruyen.com
Lúc này anh ta dường như hiểu được cảm nhận của Từ Giai Ninh.
Đây chính là nghiệp gây ra, thì phải trả lại.
Anh ta nhanh như vậy vứt bỏ Từ Giai Ninh, thì Lương Ninh Như quay đầu cũng vứt bỏ anh ta.
Thế mà hôm qua anh ta còn vui vẻ đi chuẩn bị những thứ đó.
Bây giờ nghĩ lại thật sự muốn tát cho mình hai bạt tay.
Xe từ từ đến chỗ phòng tập gym của Lương Ninh Như.
Cửa chính phòng tập gym đặt một cổng vòm, bên trên dùng bóng bay và hoa hồng trang trí.
Lúc Lương Ninh Như đẩy cửa xe đi xuống liếc mắt nhìn, hơi có chút đứng hình.
Đây là một tòa nhà văn phòng, cũng không có người nào ở, cửa chính đặt một cổng vòm dùng để kết hôn là có ý nghĩa gì?
Vốn dĩ Chương Tự Chi muốn trực tiếp lái xe rời đi, kết quả nhìn thấy cổng vòm này.
Anh ta mím miệng nhìn chằm chằm một lúc lâu, vẫn cùng Lương Ninh Như đi lên.
Thực sự là có một sự kích động một đi qua đá bay thứ đồ đó.
Nhưng lại cảm thấy anh ta làm như vậy, Lương Ninh Như chắc chắn sẽ nghĩ là tức giận với cô ta.
Đều đã tức thành như vậy rồi, anh ta vẫn còn một chút bình tĩnh, không muốn làm tổn thương cô, cho dù là thể xác hay trái tim.
Lương Ninh Như chỉnh lại tóc, hít sâu một hơi, đi vào trong phòng tập gym.
Đi vào thì mới nhìn thấy được, từ cửa chính kéo dài đến thang máy, tất cả đều trải đầy hoa hồng.
Nhìn thoáng qua, ngay cả cầu thang cũng trải đầy hoa và bóng bay.
Lương Ninh Như nhìn vài lần, thực sự là không có tâm trạng phấn khích, chuyện này là ai đã vào đây làm.
Cô ta trực tiếp đi đến thang máy.
Chương Tự Chi đứng ở cửa chính, nhìn những thứ mà bản thân đã phí cả một buổi chiều để làm ra, càng nhìn càng cảm thấy châm chọc.
Từ thang máy đến tầng lầu công ty của mình, Lương Ninh Như đi qua đẩy của kính ra, sau đó lại là sững sờ.
Vừa đi vào phòng tập gym là sảnh lớn, vốn dĩ trong sảnh lớn đặt rất nhiều dụng cụ tập gym, nhưng hiện tại tất cả đều trống không.
Hiện tại bên trong sảnh lớn đều ngập tràn hoa.
Hoa hồng đủ loại màu sắc.
Một quả bóng chứa đầy khí heli đang lơ lửng trên không.
Lương Ninh Như ngay lập tức không phản ứng được.
Nhìn thấy cô ta đi vào, huấn luyện viên tập gym và những học viên đều đã được nhắc trước một bước đột nhiên xông ra, trong tay mỗi người cầm bình phun màu và pháo màu chúc mừng, còn có kính vạn hoa.
Những người này giống như đã bàn bạc với nhau, tập thể chạy đến Lương Ninh Như, bắn những thức trong tay với cô, đồng thời hô lớn: “Đồng ý anh ấy đi.”
Trong không trung ruy băng cùng bình xịt màu phun bay lả tả, Lương Ninh Như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta lùi về sau hai bước: “Mọi người làm cái gì vậy? dọa chết người à.”
Lúc này huấn luyện viên tập gym nhìn sau lưng Lương Ninh Như, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ơ kìa, tại sao nam chính chưa đến? Anh Chương đâu? Không phải muốn cầu hôn sao? Anh chàng này sẽ không phải nhất thời căng thẳng mà chùn bước chứ?”
Lương Ninh Như nghe vậy thì sững sờ, đầu óc cô ta vẫn luôn rất tốt, gần như có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tay cô vô cùng run rẩy: “Mọi người nói cái gì, anh ấy muốn cầu hôn?”
Cũng không đợi người khác trả lời, cô ta lại hỏi: “Những cái này điều do mọi người làm chiều hôm qua sao?”
Huấn luyện viên tập gym kia gật đầu: “Đúng vậy, cô cũng không biết đâu chúng tôi làm những cái gì rất lâu, cả một buổi chiều đến trời tối.”
Lương Ninh Như mím môi, bỗng nhiên hiểu rõ, thế là không dễ gì mà đè nén được cảm giác chua xót kia xuống, ngay lập tức lại xông lên.
Cô ta xoay người chạy ra ngoài.
Chương Tự Chi vẫn còn ở cổng chính, đã bực bội bóp nát từng quả bóng bay trên cổng vòm, hoa hồng quấn ở phía trên cũng bị anh ta kéo hết xuống.
Lương Ninh Như chạy một mạch từ thang bộ xuống.
Trên tay vịn thang bộ đều là cột bóng bay, trên mặt đất rải hoa hồng.
Lương Ninh Như chạy vọt xuống, sau khi nhìn thấy Chương Tự Chi ở cửa, cô ta dừng lại.
Hôm nay Chương Tự Chi còn mặc một bộ đồ đặc biệt, nếu như ở thường ngày, Lương Ninh Như chắc chắn sẽ phát hiện không đúng.
Nhưng cô ta bị sự nghi ngờ làm mờ đi lý trí, hoàn toàn không chú ý nhiều như vậy.
Chương Tự Chi vẫn đang bóp bóng bay, vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến cho Lương Ninh Như có chút đau lòng.
Cô ta chậm chậm đi đến: “Chương Tự Chi.”
Chương Tự Chi dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, nhưng không nói chuyện.
Lương Ninh Như đưa tay lau khóe mắt: “Em hỏi anh, buổi chiều hôm qua anh đi làm cái gì?”
Lông mày Chương Tự Chi nhăn lại, lúc này chắc chắn không thể lại cắn răng nói đi đến câu lạc bộ.
Lương Ninh Như nói tiếp: “Hôm qua em đến câu lạc bộ của anh tìm anh, nhưng không nhìn thấy người.”
Cô ta đi về phía Chương Tự Chi: “Anh có biết hay không em rất khó chịu? Em hỏi anh rất nhiều lần, anh đều không nói thật với em, em cứ nghĩ anh…..em cứ nghĩ anh…..”
Chương Tự Chi quay người đối diện cô, biểu cảm vẫn có chút nghiêm túc.
Lương Ninh Như đi đến trước mặt anh ta, đột nhiên đưa tay đập vào ngực anh ta một cái: “Anh thật sự dọa chết em mà, anh không biết em có bao nhiêu sợ hãi thế nào đâu.”
Nói đến lời cuối cùng nước mắt cô ta thực sự không thể giữ được nữa, rơi xuống.
Lúc đầu Chương Tự Chi vẫn nhăn mày, anh ta có chút không phản ứng được lời nói của Lương Ninh Như là có ý gì.
Cho đến khi Lương Ninh Như ôm anh ta bắt đầu khóc, anh ta mới nói: “Hôm qua em đi đến câu lạc bộ tìm anh là lúc nào?”
Lương Ninh Như chùi tất cả nước mắt lên áo Chương Tự Chi: “Lúc chạng vạng tối, anh hoàn toàn không ở đó.”
Tay của cô ta lại phản ứng có điều kiện véo eo Chương Tự Chi: “Em hỏi anh nhiều lần như vậy, mà anh không có nói thật với em.”
Cô thật sự đã phát ngán khi phải ở nhà với Chương Tự Chi, có điều sự ngán ngẩm ấy cũng đã khiến cho Chương Tự Chi cảm thấy bức bối.
Được nhìn, được chạm nhưng không được phép ăn.
Khác nào đang muốn cái mạng của anh.
Chương Tự Chi đè Lương Ninh Như lên ghế hôn không biết bao nhiêu lần, hôn đến nỗi hai người cảm thấy khó thở.
Nhưng làm thế cũng chẳng được tích sự gì.
Cuối cùng Chương Tự Chi vẫn phải chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh.
Lương Ninh Như cũng không khá hơn anh là bao. Cô nằm trên ghế sofa, toàn thân dần trở nên tê dại. Một lúc sau, cô từ từ ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Hai người đã nhiều lần suýt thì cọ ra lửa, nhưng những lần đó Chương Tự Chi đều là người chủ động nói dừng lại.
Anh ta có thể chủ động nhượng bộ cô như vậy khiến Lương Ninh Như vô cùng cảm động.
Cô cuộn tròn người lại ngồi dựa trên sofa, đợi được một lúc, Chương Tự Chi cũng đã tắm táp xong xuôi.
Chương Tự Chi quấn khăn tắm lên eo, một tay cầm lấy chiếc khăn khác lau khô tóc.
Chương Tự Chi đứng ở cửa phòng tắm, Lương Ninh Như quay đầu lại nhìn anh. Hai người chạm phải ánh mắt của nhau.
Chương Tự Chi thở dài, “biết vậy hôm nay anh qua club cho rồi.”
Lương Ninh Như bật cười, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh cô, “qua đây ngồi xem ti vi này.”
Chương Tự Chi trả lời, “ừ, đợi tí, anh mặc cái áo vào đã.”
Lương Ninh Như mở ti vi, chọn đại một chương trình nào đó rồi cứ thế ngồi đợi. Lúc này Chương Tự Chi đã thay một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, anh bước ra và ôm Lương Ninh Như vào lòng như thể đã quên đi điều gì đó.
Lương Ninh Như nhếch miệng, không nhắc nhở anh.
Tay của Chương Tự Chi bắt đầu trở nên không nghiêm túc, từ vuốt ve mái tóc của Lương Ninh Như dần dần dời xuống khuôn mặt cô, rồi sau đó di chuyển xuống dưới.
Sau cùng Lương Ninh Như còn chưa kịp mở miệng, anh đã bất ngờ dừng lại, “không, không được, vừa mới tắm xong, không được làm quá mức.”
Nói xong, anh liền rút tay về.
Lương Ninh Như không nhịn được mà cười rộ lên, “Sáng mai chúng mình cùng đi. Anh tính xem chiều về luôn hay ở lại đó một đêm.”
“Về thôi, không ở lại làm phiền gia đình em quá lâu được. chúng ta bàn xong chuyện thì về luôn buổi chiều.”
Lương Ninh Như đáp, “ừ, vậy cũng được.”
Hai người dựa vào nhau xem ti vi một lúc rồi nấu ăn, giải quyết bữa tối và ra ngoài đi dạo.
Tuy trông giống cuộc sống của hai nhân viên đã về hưu, nhưng hai người vẫn vô cùng hạnh phúc.
Hai người cứ như thế cho đến khi đi ngủ. Chương Tự Chi nằm trên giường Lương Ninh Như lăn qua lăn lại, mãi một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường.
Lương Ninh Như điên cuồng cười phá lên dưới lớp chăn bông.
Tính tình Chương Tự Chi ngốc nghếch, khó bảo hệt như một đứa trẻ.
Trước đây Lương Ninh Như cực kỳ ghét dáng vẻ này của Chương Tự Chi. Cô cảm thấy người đàn ông này không đủ lí trí. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy anh ta đáng yêu.
Thật ra tên ranh con này cực kỳ đơn giản và anh ta gần như là một kẻ cố chấp, thiển cận.
Lúc Chương Tự Chi ra ngoài còn quay đầu lại lấy tay chỉ Lương Ninh Như, buông lời đe dọa, “em hãy đợi đấy.”
Lương Ninh Như nhếch mép cười, không chịu nhận thua, “ừ đấy, tôi đợi anh này, để tôi xem anh làm gì được tôi.”
Chương Tự Chi cau có ra khỏi phòng cô.
Lương Ninh Như trở mình ôm chặt chiếc chăn bông, duỗi tay tắt đèn. Nhưng sau khi nhắm mắt, ý cười trên khuôn mặt cô vẫn còn đọng lại.
Tâm trạng Lương Ninh Như tốt, nên giấc ngủ rất khá, chợp mắt một lúc là thiếp đi ngay.
Có lẽ vì trong lòng đã được bình thản, nên hôm nay cô ngủ một giấc ngon lành đến khi trời sáng mà không chút mộng mị,
Sau khi tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng khách. Lương Ninh Như chậm rãi thức dậy, lười biếng duỗi chiếc eo nhỏ rồi mở cửa bước ra.
Chương Tự Chi đã làm vệ sinh cá nhân xong, đang xách đồ đặt lên trên sofa.
Lương Ninh Như cau mày, “đồ đạc gì thế này? ở đâu ra đấy?”
Chương Tự Chi đáp, “ò, hồi nãy người bên club gửi qua, rượu không à, đợt này mang qua bên nhà em.”
Lương Ninh Như nhớ rằng ba cô rất thích hai chai rượu mà Chương Tự Chi mang qua lần nọ.
Anh ta đúng là biết chọn đường, muốn lấy rượu ra để hối lộ đây mà.
Lương Ninh Như gật đầu, xoay người đi đánh răng rửa mặt, sau đó nấu vài món đơn giản cho bữa sáng.
Sau khi ăn xong, hai người thay đồ rồi lái xe đến nhà tổ nhà họ Chương.
Cô ba nhà họ Chương đang ở bên nhà tổ, ông Chương cũng đã thay trang phục phù hợp.
Xem ra ông ta và cô ba đều vô cùng nghiêm chỉnh.
Quản gia bước đến và nói rằng lễ vật cần có đã được đặt trong cốp xe, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Ông Chương gật đầu, quay lại nhìn Lương Ninh Như, “vậy chúng ta đi ngay bây giờ nào.”
Lương Ninh Như cũng không biết vì sao mà khuôn mặt mình bắt đầu ửng đỏ, “vâng.”
Cô ba nhà họ Chương và ông Chương ngồi cùng một xe, Chương Tự Chi lái xe của mình chở Lương Ninh Như. Bọn họ cùng di chuyển đến nhà họ Lương.
Hai chiếc xe lần lượt lăn bánh, Chương Tự Chi di chuyển phía trước.
Trên đường đi, Chương Tự Chi bất chợt trở nên kích động. anh nói vài câu với Lương Ninh Như rồi cả hại lại rơi vào im lặng, thế là anh bắt đầu ngâm nga hát.
Lương Ninh Như tựa lên cửa sổ, quay lại nhìn Chương Tự Chi.
Lạ thật, thời khắc chính thức thế này mà lại không có chiếc vòng vàng nào để đeo.
Hơn ba tiếng sau, bọn họ đã lái xe đến nhà của Lương Ninh Như.
Lúc này, hai chiếc xe sang trọng dừng ngay tại cửa nhà, những người tò mò bắt đầu vây xung quanh hóng hớt.
Cô ba đỡ ông Chương bước xuống xe.
Phía bên ba Lương và mẹ Lương cũng đã diện lên những bộ trang phục trang trọng không kém, hai người đứng trong sân đón bọn họ.
Lúc nhìn thấy ông Chương, hai vợ chồng nhà họ Lương khá bất ngờ.
Hai người không ngờ rằng người đã lớn tuổi đến vậy.
Tài vế cũng xuống xe theo, sau đó xách từng món lễ vật trong cốp xe ra, số lễ vật ấy nhiều đến mức chất đầy cốp xe.
Chương Tự Chi cầm theo hai chai rượu rồi bước xuống xe, bước vào sân liền mỉm cười nhìn ba Lương, “chú, đây là rượu bên club của con, chú uống thử nhãn hiệu này xem thế nào.”
Ba Lương khá bối rối trước tình thế này, chỉ đành gật đầu đáp, “quý hóa quá, có lòng là được mà.”
Cô ba dìu ông cụ Chương tiến vào sân, ba Lương thấy thế vội vàng chạy qua bắt tay ông cụ Chương, khách sáo chào hỏi một câu.
Cô ba gật đầu với mẹ Lương, gọi bà một tiếng dì.
Mẹ Lương thấy cô ba nhà họ Chương liền biết cô không phải người tầm thường.
Bà vội vã gật đầu với cô, “nào nào, vào nhà đi. Đường xá xa xôi mệt mỏi rồi đúng không.”
Cô ba nhà họ Chương dìu ông cụ Chương bước vào trong nhà.
Căn nhà này của nhà họ Lương thật sự không thể so sách với căn biệt thự nhà họ Chương
Nhưng Lương Ninh Như lại không thể nhìn ra có sự ghét bỏ nào hiện trên gương mặt cô ba nhà họ Chương và ông cụ Chương.
Ông cụ bước vào nhà, quan sát xung quanh một lượt. căn nhà này đúng là không khang trang gì, nhưng đồ đạc trong nhà được sắp xếp vô cùng sạch sẽ.
Nhìn sơ thôi đã biết đây là một gia đình bình thường.
Trong nhà bày một cái bàn, trên bàn có trà và trái cây, chắc hẳn đang đợi bọn họ đến.
Tài xế xách lệ vật vào trong rồi đặt lên bàn. Sau đó nghiêm túc đứng bên ông cụ và cô ba.
Còn mang cả bảo vệ đến, đúng là gia đình giàu có.
Ánh mắt ba Lương chợt tối sầm lại, ông im bặt không nói một lời.
Mấy người nhà họ Chương đến nhà họ Lương gặp mặt được bao lâu thì cũng có mấy người vây ở ngoài cổng từng ấy thời gian.
Những người kia không phải nhón chân nhìn vào trong sân hóng hớt thì là đi vòng quanh hai chiếc xe ngắm nghía bàn luận.
Mặc dù những người này cũng chưa thấy qua việc đời gì nhiều nhưng chỉ cần có mắt thì đều biết hai cái xe này không hề rẻ một chút nào cả.
Mấy người bọn họ thật sự không thể đoán được Lương Ninh Như chó ngáp phải ruồi thế nào mà gặp được một người giàu có như vậy.
Vừa rồi những người này đã tận mắt nhìn thấy tài xế xách rất nhiều đồ từ trong cốp xe ra.
Bọn họ không biết tài xế xách cái gì nhưng bao bì thoạt nhìn rất cao cấp nên nhất định trong đó cũng là những thứ rất đắt tiền.
Những người đó cũng không tiện vào trong sân hóng chuyện, dù sao gặp mặt hai gia đình cũng là một chuyện rất quan trọng, không có lý nào lại để người ngoài xen vào chuyện này được.
Bọn họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài đợi, chờ đến lúc người nhà Chương Tự Chi đi ra ngoài thì bọn họ ở bên cạnh nghe ngóng coi có nghe được tin gì không.
Lúc hai vợ chồng nhà họ Lương và hai cha con nhà họ Chương bàn chuyện của Chương Tự Chi và Lương Ninh Như thì Chương Tự Chi và Lương Ninh Như không ở bên cạnh.
Hai người bọn họ được mời ra ngoài.
Mà hai người bọn họ lại không muốn ra sân để bị những người kia vây xem cho nên bọn họ đi thẳng vào phòng của Lương Ninh Như.
Lái xe cả đường cũng có chút mệt mỏi cho nên Chương Tự Chi trực tiếp nằm trên giường của Lương Ninh Như.
Lương Ninh Như do dự một chút rồi cũng cởi giày đi qua nằm bên cạnh anh ta.
Cô ta ôm eo Chương Tự Chi và dựa cả người vào trong ngực anh ta.
Chương Tự Chi hôn lên trán cô ta một cái, “Em thấy bọn họ có nói chuyện suôn sẻ không?”
Lương Ninh Như bật cười hai tiếng, “Đương nhiên suôn sẻ rồi. Hôm nay ba với chị anh qua cũng chỉ là thực hiện cho có nghi thức vậy thôi. Nếu ba mẹ không có ý kia thì hai người họ không thể nào chào đón nhà anh niềm nở như vậy được.”
Chương Tự Chi gật đầu, “Vậy thì tốt rồi.”
Bốn người ở đằng kia cũng không nói chuyện quá lâu thì ông cụ Chương và cô ba Chương đã đi ra khỏi phòng.
Chương Tự Chi nghe tiếng thì nhanh chóng xuống giường rồi đi giày hỏi với ra ngoài phòng, “Nói chuyện xong rồi ạ?”
Cô ba Chương cười gật đầu, “Ừ, người nhà cô Lương không có nhiều yêu cầu lắm, bọn họ suy nghĩ rất thoáng, tất cả đều là vì hạnh phúc của hai đứa.”
Cô ba Chương nói như vậy thì Chương Tự Chi hiểu ngay có nghĩa là gì.
Anh ta yên tâm hơn nên đồng thời cũng mỉm cười, “Người nhà bọn họ đều rất tốt.”
Cô ba Chương gật đầu.
Lương Ninh Như đi theo ra khỏi phòng rồi nhìn thoáng qua ba Lương mẹ Lương đang đứng cách đó không xa.
Ba Lương mẹ Lương vẫn còn có chút rụt rè, nhìn qua bọn họ không được tự nhiên cho lắm.
Lương Ninh Như đi qua đứng bên cạnh mẹ. Cô ta vươn tay xoa cánh tay của mẹ Lương một chút, mẹ Lương mỉm cười.
Mẹ Lương cũng cong khóe miệng lên.
Bà ta và ba Lương hơi mất tự nhiên như vậy không phải vì cái gì khác mà chủ yếu là vì bọn họ bị bất ngờ quá đến mức sợ hãi.
Vừa rồi khi bọn họ đang nói chuyện với ông cụ Chương và cô ba Chương về chuyện tổ chức lễ cưới trong tương lai cho hai đứa trẻ.
Nhà họ Chương có mở miệng nói một con số, bọn họ nói đây là tiền nạp tài.
Số tiền kia rất lớn, ba Lương và mẹ Lương cũng không dám nói ra miệng.
Mấy đời nhà bọn họ có làm lụng cật lực cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Đến bây giờ hai người bọn họ vẫn còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra nữa.
Lương Ninh Như không biết những chuyện như thế này. Cô ta trấn an ba mẹ của mình một chút sau đó dẫn ông cụ Chương và cô ba Chương đi lòng vòng trong sân tham quan nhà mình.
Thật ra ông cụ Chương rất quen với những đồ vật ở nông thôn như thế này.
Ông cụ cũng không phải kế thừa sản nghiệp gia đình mà là tự mình khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi dựng nên sự nghiệp như hiện tại.
Ông cụ sinh ra trong một gia đình nghèo, phải chịu khổ nửa đời người mới có thể trở nên có của ăn của để như bây giờ.
Mấy người đi dạo trong chốc lát rồi lại đi ra sau vườn.
Cô ba Chương rất thích loại vườn rau nhỏ ở nông thôn, cô ta đi loanh quanh mấy vòng xung quanh mảnh vườn để ngắm nghía.
Cô ta thậm chí còn nói muốn làm một cái vườn nhỏ trong nhà mình để tự trồng rau.
Ông cụ ở bên cạnh bật cười ha ha, “Thôi dẹp đi, con có thời gian rảnh mà mày mò mấy thứ này à? Con bày ra rồi cuối cùng còn không phải là người làm trồng à.”
Cô ba Chương chép miệng một cái, “Đúng là vậy thật.”
Một ngày cô ta có quá nhiều việc, nếu thực sự làm một cái vườn nhỏ thì cô ta lại không có tâm sức đâu để chăm sóc nó được.
Ông cụ Chương nhìn chằm chằm vào vườn nhỏ rồi hơi xúc động nói, “Trước đây nhà ta nghèo cũng có một mảnh vườn nhỏ trồng rau, thỉnh thoảng mẹ các con lại dùng xe đẩy rau đi bán ven đường. Thời đó đồng tiền không có giá trị mà hầu như nhà nào cũng trồng được rau nên cũng chẳng bán được bao nhiêu, có khi ngồi xổm bên vệ đường cả ngày cũng chỉ mới bán được mấy đồng tiền lẻ.”
Ông cụ thở dài thườn thượt rồi không biết nghĩ đến cái gì mà mím môi lắc đầu.
Chương Tự Chi ở bên cạnh vương tay ôm vai Lương Ninh Như, “Mẹ con đã theo ba trải qua những tháng ngày gian khổ nhưng lại không hưởng được mấy ngày sung sướng.”
Ông cụ thở dài nói, “Chứ còn sao nữa. Đời này ba thấy có lỗi với bà ấy nhất.”
Chủ đề nói chuyện này hơi buồn.
Lương Ninh Như ở bên cạnh cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Cũng sắp đến giờ trưa nên mẹ Lương bắt đầu chuẩn bị đi nấu cơm.
Đồ ăn đều đã được chuẩn bị kỹ càng trước rồi, tất cả đều đã cắt gọn rửa sạch và đặt ở trong phòng bếp.
Lương Ninh Như chờ một chút rồi cũng xoay người sang giúp đỡ chỗ khác.
Đứng trong bếp, mẹ Lương nhìn xung quanh một lượt thấy người nhà họ Chương đều không ở gần thì mới hạ nhỏ giọng xuống hỏi Lương Ninh Như, “Tiểu Chương có nói với con chuyện lễ hỏi gì không?”
Lương Ninh Như sửng sốt một chút, cô ta không thích cái đề tài này lắm, “Ba mẹ muốn bao nhiêu?”
Mẹ Lương lại liếc về phía cổng một lần nữa, “Cái gì mà kêu là ba mẹ muốn bao nhiêu? Vừa rồi bọn họ nói với mẹ và ba con mà đến bây giờ mẹ còn chưa phản ứng lại được có phải là mẹ với ba con nghe lộn không này.”
Lương Ninh Như cảm thấy hơi bất ngờ, “Có chuyện gì vậy? Bọn họ nói bao nhiêu?”
Mẹ Lương dùng ngón tay ra hiệu, “Bảy chữ số.”
Bảy chữ số có nghĩa là gì cơ chứ?
Lúc đầu, mẹ Lương còn không kịp phản ứng đằng sau phải thêm mấy số không.
Lúc bà ta và ba Lương nghe thấy số tiền này phải đứng hình mất một hồi lâu. Bà ta không tự chủ được mà đếm ngón tay dưới gầm bàn.
Nhiều tiền như vậy nhưng cũng chỉ mới là tiền nạp tài.
Cô ba Chương còn nói tiền lì xì sẽ tính riêng, bọn họ cũng chỉ là sợ hai người không yên tâm thôi. Cô ta còn nói là sẽ không đối xử tệ bạc với Lương Ninh Như và Chương Tự Chi, tài sản nhà họ Chương sau này đều cho anh ta, mấy người chị gái đều không nhúng tay vào.
Mẹ Lương đã không muốn lại đi suy nghĩ xem thử tài sản nhà họ Chương có bao nhiêu nữa.
Tiền nạp tài bảy chữ số cũng đã đủ làm bà ta choáng váng không thể nghĩ thêm được cái gì khác nữa rồi.
Bà ta mà nói ra cái này thì chắc chắn trong thôn phải nổ tung chứ chẳng đùa.
Trước đó nhà Lâm Sinh còn vì nhà bạn gái mở miệng yêu cầu mấy chục ngàn tệ tiền lễ nạp tài mà ngăn cản hai người, cuối cùng ép cho đôi trẻ phải chia tay.
Cái tiền lễ hỏi lên đến hàng triệu này mà nói ra cũng không biết làm bao nhiêu người phải ngã ngửa.
Lương Ninh Như cũng ngừng mất mấy giây, chẳng qua cô ta phản ứng lại nhanh hơn mẹ Lương một chút.
Bởi vì cô ta biết nhà Chương Tự Chi rất giàu, mấy triệu tệ tiền nạp tài cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với nhà bọn họ mà thôi.
Cô ta gật đầu, “Được rồi, con biết rồi.”
Mẹ Lương nhìn chằm chằm vào cô ta, “Con có hiểu mẹ đang nói cái gì không hả? Con có nghe được nhà bọn họ cho bao nhiêu tiền không đấy?”
Lương Ninh Như đi rửa rau, “Con biết nhà bọn họ rất giàu, số tiền này cũng chẳng phải là chuyện to tát gì với nhà họ cả.”
Mẹ Lương ở bên cạnh thở ra một hơi, “Sao con lại gặp được một người nhiều tiền như vậy hả?”
Lương Ninh Như nghe mẹ hỏi vậy thì bật cười. Bây giờ hỏi cô ta sao lại có thể quen biết và yêu nhau với Chương Tự Chi thì cô ta cũng không biết, cảm giác bản thân như lọt vào trong sương mù.
Lúc trước cô ta vô cùng chướng mắt Chương Tự Chi, lúc phá án không ít lần nhăn mặt với Chương Tự Chi. Cô ta ghét Chương Tự Chi đến mức cô ta đã từng âm thầm đề phòng tên tiểu nhân này có thể giở trò gì chơi xỏ cô ta không.
Ai có thể ngờ được cuối cùng cô ta lại sắp lấy anh ta làm chồng.
Bữa trưa ăn ở nhà họ Lương rất phong phú, bát đĩa bày biện hết cả bàn.
Chương Tự Chi chọn một chai rượu anh ta mang tới rồi mở ra.
Sức khỏe ông cụ Chương không tốt lắm cho nên không thể uống rượu.
Cho nên Chương Tự Chi liền đi qua bên cạnh chỗ ba Lương rồi đồng thời anh ta cũng giải thích, “Lát nữa trở về cháu còn phải lái xe nữa nên cháu không uống. Bác trai, bác đừng trách cháu không hiểu lễ nghĩa nhé.”
Ba Lương vội vàng xua tay rồi cười ha hả, “Đều là người một nhà cả, làm gì có nhiều quy tắc như vậy.”
Ông ta nói như thế này làm Chương Tự Chi an tâm hơn rất nhiều.
Các món ăn đều do mẹ Lương và Lương Ninh Như nấu, có thể nhìn ra tất cả đều là đồ ăn thường ngày cho nên đương nhiên không thể nào so sánh với đồ ăn trong nhà hàng được.
Chẳng qua nhìn thái độ của mấy người nhà họ Chương cũng không thấy chê bai cái gì.
Thậm chí ăn cơm xong cô ba Chương còn chỉ vào một món ăn hỏi mẹ Lương nấu món này như thế nào.
Cô ta nói chưa ăn món này bao giờ cả hơn nữa lại cảm thấy món này ăn rất ngon. Cô ta muốn hỏi cách làm để sau này về nhà tự nấu ăn.
Tuy cô ta nói chuyện rất uyển chuyển nhưng thật ra ai cũng biết về nhà là cô ta cũng sẽ giao cho người làm đi nấu mà thôi.
Mẹ Lương cũng thật sự rất vui mừng, bà ta liệt kê ra từng bước từng bước một để nấu món này ra cho cô ba Chương nghe.
Cô ba Chương nghe rất nghiêm túc. Lương Ninh Như ngồi ở bên cạnh có thể nhìn ra được cô ba Chương cũng không phải chỉ là qua loa lấy lệ mà là thật sự đang cẩn thận lắng nghe.
Ba Lương nâng ly rượu cụng ly với ông cụ Chương một cái, trong ly của ông cụ là nước trái cây. Ba Lương mở miệng là khen Chương Tự Chi, ông ta nói anh ta hiểu chuyện, có lễ phép, biết tu dưỡng và tuân theo phép tắc. .
Ông ta nói ông ta rất hài lòng với Chương Tự Chi, còn loáng thoáng nhắc qua chuyện lúc trước Chương Tự Chi đã từng giúp nhà họ Lương giải quyết phiền toái.
Ba Lương không nói chuyện phiền toái là chuyện gì nhưng Chương Tự Chi và Lương Ninh Như đều biết ông ta đang đề cập đến chuyện của Lâm Sinh.
Ông cụ Chương quay đầu nhìn Chương Tự Chi, ánh mắt ông cụ hơi xúc động, “Tên nghịch ngợm nhà tôi lúc trước không bao giờ chịu nghe lời nhưng hình như từ lúc gặp Tiểu Như rồi yêu nhau là nó đổi tính rồi. Cái này tôi cũng cảm giác được, nó bình tĩnh và hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.”
Mẹ Lương ở bên cạnh nói tiếp, “Có thể là bởi vì có bạn gái nên cũng có tinh thần trách nhiệm.”
Ông cụ nói một câu đúng là như vậy đấy. Không biết ông cụ lại nghĩ đến cái gì mà nói thêm một câu, “Về nhà ba phải kể cho mẹ con nghe chuyện này cho tử tế mới được. Trước kia ba luôn phàn nàn với mẹ là con không nghe lời, bây giờ phải nói cho bà ấy biết con hiểu chuyện rồi, tất cả đều là nhờ phúc của con dâu tương lai.”
Một tiếng con dâu tương lai này của ông cụ lại làm cho mặt của Lương Ninh Như đỏ lên. Chương Tự Chi thì lại rất vui vẻ, anh ta dùng một tay nắm lấy tay Lương Ninh Như, “Đúng, đúng, đúng. Tất cả đều là nhờ vợ tương lai của con.”
Mặt Lương Ninh Như càng đỏ hơn, cô ta rút tay lại rồi đập nhẹ lên cánh tay của anh ta một cái, “Anh ngồi đàng hoàng cho em đi.”
Cô ba Chương bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu có bạn gái cái là hận không thể bay lên trời luôn thật.”
Những người còn lại nghe được cũng đều bật cười ha ha.
Bên này mấy người bọn họ ở trong nhà ăn cơm thì bên ngoài cổng mấy người hàng xóm cũng chưa chịu bỏ đi.
Có một số người đi vòng quanh xe của Chương Tự Chi, còn có một số người lại dựa vào cửa sổ để nhìn vào bên trong, cũng không biết bọn họ có thể nhìn thấy cái thứ gì.
Cô ba Chương đã sớm chú ý tới mấy người xem náo nhiệt ở ngoài cổng.
Lúc ăn cơm cô ta có ngẩng đầu lên quay về phía cửa sổ nhìn ra ngoài mấy lần.
Lương Ninh Như có chút ngại, cô ta mở miệng giải thích, “Đều là mấy người hàng xóm cả. Có lẽ hôm nay bọn họ thấy em dẫn Tự Chi về nhà nên có chút tò mò.”
Cô ba Chương gật đầu, “Có lẽ mấy người bọn họ đều là quan tâm chuyện lớn tương lai của em đấy.”
Lương Ninh Như cũng chỉ có thể gật đầu theo, “Có thể là như vậy cũng nên.”
Nói là quan tâm thì cũng không đúng lắm, mấy người kia qua hóng chuyện thì đúng hơn.
Chẳng qua Lương Ninh Như sau đó lại nhớ đến chuyện tiền nạp tài mà mẹ Lương nói với cô ta ở trong bếp lúc nãy.
Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì cả thôn nhất định sẽ nổ tung chảo cho mà coi.
Nói không chừng những người kia lại muốn nói ra nói vào cái gì sau lưng cô ta.
Cái gì mà vớ được người nhà giàu các kiểu, chắc chắn không thể nào thiếu mấy lời bàn tán kiểu đó được.
Thậm chí cô ta cũng có thể nghĩ ra được có lẽ sẽ có người hoài nghi cô ta làm cái gì khuất tất hay giở trò gì đó.
Nếu không thì tại sao nhà có điều kiện như nhà họ Chương lại coi trọng cô ta, trên thế giới này lại không phải không có cô gái nào xinh đẹp hơn cô ta.
Cô ta có tài đức gì mà được nhà này chấm cơ chứ? Ngoại hình, trình độ công việc của cô ta cũng không có cái gì xuất chúng, gia cảnh nhà cô ta cũng không tốt mà người ta lại không phải mắt bị mù.
Những điều này thật sự là không thể nghĩ tới, chỉ cần nghĩ đến là đau đầu.
Bữa ăn này hơi lâu hơn bình thường một chút, cuối cùng là Lương Ninh Như và cô ba Chương ăn xong trước.
Mấy người đàn ông còn đang nói chuyện phiếm, hai người bọn họ rời khỏi bàn ăn.
Trong bữa cơm ở nông thôn cũng không có đạo lý người lớn chưa ăn xong con cái không được phép rời đi.
Hai người lững thững đi ra sân.
Mấy người đứng ngoài cổng thấy thế thì lớn giọng hỏi với vào cách cái cổng, “Tiểu Như à, dẫn bạn trai về nhà sao? Hôm nay nhà cháu đây là hai gia đình gặp nhau muốn quyết chuyện của hai đứa đúng không?”
Lương Ninh Như còn chưa lên tiếng nói cái gì thì cô ba Chương đã mở miệng, “Đúng vậy, hôm nay chúng tôi tới tận đây chính là muốn quyết chuyện của hai đứa nó. Nhà chúng tôi vô cùng hài lòng với Tiểu Như nên đương nhiên phải tranh thủ thời gian nhanh cưới về nhà chứ.”
Người hỏi a một tiếng, giọng nói nghe hơi có chút phức tạp, “Thật sao? Tiểu Như thật có phúc.”
Cô ba Chương vẫn cười nói, “Không không, là nhà chúng tôi có phúc, là em trai tôi trèo cao mới đúng.”
Lời nói của cô ba Chương vô cùng phóng khoáng, cô ta cho Lương Ninh Như đủ mặt mũi.
Mấy người hàng xóm đứng ngoài cổng cũng không tiện nói thêm cái gì.
Người bên cạnh có thể còn muốn hỏi cái gì đó nhưng thấy cô ba Chương che chở Lương Ninh Như như thế cho nên cũng không tiện mở miệng.
Những người kia vẫn lắc lư qua lại ven đường như cũ, thỉnh thoảng bọn họ lại quay đầu nhìn vào trong sân nhà họ Lương.
Nhưng lại không có người nào dám trắng trợn lại gần lộ ra vẻ mặt tò mò nữa.
Cô ba Chương và Lương Ninh Như còn đang đứng ở trong sân. Cô ba Chương hạ giọng xuống hỏi, “Những người này thật sự là hàng xóm nhà em sao?”
Lương Ninh Như hơi có chút xấu hổ.
Giọng điệu của người vừa nãy nói chuyện cũng không giống như đang vui mừng thay cho cô ta mà còn có cảm giác người đó đang xem náo nhiệt thì có.
Sau khi cô ba Chương khen cô ta thì người kia còn tỏ ra vẻ không tin lời đó.
Cô ba Chương cũng là người lõi đời nên sao có thể nhìn mà đoán không ra vẻ mặt của những người kia có nghĩa là gì.
Lương Ninh Như chép miệng, cô ta cũng không biết nên nói như thế nào.
Cô ba Chương thấy vẻ mặt của cô ta như vậy thì cũng cơ bản biết được một chút.
Cô ta mỉm cười vươn tay vỗ vai Lương Ninh Như nhưng không nói gì cả.
Một lát sau Chương Tự Chi cũng đi ra sân, anh ta không uống rượu mà chỉ ăn cơm nên cũng ra nhanh hơn một chút.
Sau khi ra ngoài Chương Tự Chi cũng không hề né tránh cái gì mà trực tiếp ôm Lương Ninh Như từ phía sau.
Có lẽ Lương Ninh Như cũng đã quen với việc anh ta làm mấy chuyện như thế này nên cũng cười rồi ngả người vào trong ngực anh ta.
Cô ba Chương ở bên cạnh cười hiền từ, “Quỷ giặc nhà chị coi như bị em thuần hóa được rồi đấy.”
Chương Tự Chi dựa cằm vào trên vai Lương Ninh Như, “Là em tự nguyện, em tự nguyện đầu hàng.”
Cô ba Chương ở bên cạnh rụt vai một cái, “Nói cậu mấy câu, cậu nhận là được rồi còn thuận cột bò lên như thế nữa là sao hả?”
Lương Ninh Như hùa theo cô ba Chương, “Chứ còn sao nữa, da mặt của anh ấy càng ngày càng dày.”
Chương Tự Chi trực tiếp nhéo eo Lương Ninh Như một cái, “Em lại hướng về chỗ nào nữa rồi vậy? Mới có một bữa cơm mà em không cần chồng của mình nữa đúng không?”
Lương Ninh Như thật sự rất ngượng với chữ chồng này, cô ta cảm thấy chữ chồng này còn cách rất xa cô ta.
Cô ta xấu hổ không dám mở miệng, cho dù nghe thấy thôi cũng đã đỏ bừng mặt.
Cô ba Chương chậc chậc mấy lần, “Ôi trời ạ, chị chịu không nổi đâu đấy. Độc thân vạn năm mà dính vào tình yêu cái đáng sợ thật đấy, chị rút đây.”
Mặc dù ba Lương rất ham rượu lại thích kéo dài thời gian nhậu nhưng ông ta cũng biết chiều nay ông cụ Chương phải đi về cho nên cũng chỉ hơi uống một tý rồi ngừng.
Hai người đàn ông lại ngồi trong nhà trò chuyện trong chốc lát thì thời gian cũng trôi qua khá nhanh.
Cô ba Chương đi vào dìu ông cụ Chương.
Mấy người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi ra bên ngoài.
Ông cụ Chương đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, ông cụ muốn mời hai vợ chồng nhà họ Lương qua nhà ông ta chơi một bữa cho biết nhà.
Nhà họ Lương cũng chỉ có một đứa con gái là Lương Ninh Như, đến lúc đó gả cô ta cho Chương Tự Chi rồi thì cũng không sống ở đây nữa, chỉ còn lại hai vợ chồng già thì quả thực cũng rất cô đơn.
Ý của ông cụ Chương là nếu như bọn họ có thể chịu được thì cũng có thể dời nhà đi theo Lương Ninh Như.
Qua đó rồi ông cụ sẽ nhờ người sắp xếp chỗ ở cho nhà bọn họ, đến lúc đó có thể ở cạnh con gái, con rể, hai ông bà cũng có người chăm sóc.
Hai vợ chồng nhà họ Lương có chút do dự, nhưng muốn nói bọn họ có muốn suy xét đề nghị này hay không thì đương nhiên bọn họ cũng muốn làm như vậy.
Trước kia công việc của Lương Ninh Như rất đặc thù cho nên cũng rất ít về nhà, người một nhà rất hiếm khi có thể đoàn viên.
Mà bây giờ cô ta cũng mới chuyển ngành không bao lâu lại sắp lấy chồng rồi. Tuy nói bây giờ giao thông thuận tiện nên chuyện về nhà ngoại cũng không còn phiền phức như trước nữa, nhưng bọn họ cũng chỉ sợ đến lúc đó lại chuyện này chuyện kia chồng lên nhau rồi một năm cũng chưa chắc về thăm hai vợ chồng già nhà bọn họ được mấy lần.
Hai vợ chồng già cũng thật sự muốn sống cạnh con gái, con rể.
Nhưng mà nói thật sự phải lập tức rời khỏi nông thôn đi đến một nơi xa lạ thì hai người bọn họ vẫn còn có chút chần chờ.
Dù sao bọn họ cũng lớn tuổi rồi, sống ở nông thôn hơn nửa đời người nên cũng quen thuộc, bọn họ cũng quen biết hết mấy người hàng xóm láng giềng.
Bây giờ mà chuyển qua chỗ khác sống vậy cũng đồng nghĩa với việc bắt đầu lại mọi thứ từ con số không.
Cô ba Chương cười nói, “Mọi người không cần quyết định gấp làm gì mà cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ đã. Nếu thật sự muốn qua bên kia sống thì đi qua, nếu sống không quen thì lại trở về cũng được mà.”
Mẹ Lương gật đầu, bà ta ừ một tiếng, “Nói như vậy cũng đúng, chúng tôi lại suy nghĩ thêm một chút đã vậy.”
Mấy người bọn họ nói đến đây cũng đã tiễn mấy người nhà họ Chương ra đến cổng. Bọn họ lại đứng ở cổng trò chuyện trong chốc lát thì sau đó cô ba Chương mới dìu ông cụ Chương lên xe ngồi.
Tất cả những người hàng xóm xung quanh đều đang xem bọn họ.
Có một số người nhếch miệng, một số người khác lại bày ra vẻ mặt khinh thường.
Mấy người nhà họ Lương chỉ coi như không nhìn thấy nét mặt của bọn họ.
Có một số người xấu tính như vậy đấy, cho dù người khác không liên quan gì đến mình nhưng thấy người ta hạnh phúc hay sung sướng là trong lòng bọn họ lại không thoải mái.
Ba mẹ nhà họ Lương đã sớm quen với tính tình của những người này rồi.
Lương Ninh Như cũng lên xe với Chương Tự Chi. Cô ta hạ cửa sổ xe xuống rồi phất tay với ba mẹ của mình, “Ba mẹ đi vào đi, bọn con đi đây ạ.”
Ba Lương dặn dò mấy người bọn họ đi đường cẩn thận sau đó ông ta nhìn hai chiếc xe lần lượt rời đi.
Xe nhà họ Chương vừa mới rời đi thì mấy người hàng xóm đứng hóng chuyện nãy giờ ngay lập tức ào qua như nước lũ.
Lúc người nhà họ Chương vẫn đang ở đây thì bọn họ không tiện hỏi cái gì, bây giờ thì bọn họ cũng không ngại ngùng gì nữa mà đi qua hỏi chuyện.
Có người lại gần mở miệng hỏi, “Chuyện của Tiểu Như là quyết chắc rồi đúng không? Hôm nay người nhà kia qua trò chuyện cái gì vậy? Đã nói gì về nạp tài chưa? Họ mà cho thiếu thì cũng không thể đồng ý đám cưới này được, nhà này liếc qua cũng biết là nhà giàu có, hai người phải thách cao vào. Thách càng nhiều thì đám cưới xong tiền đó cũng là của mình mà.”
Ba Lương không muốn nghe những lời này, ông ta quay người về nhà.
Người nói chuyện ngừng một chút lại nói tiếp, “Mấy bà xem ông anh Lương lại không thích nghe mấy lời này của tôi rồi. Không thích nghe nhưng tôi cũng chỉ nói mấy lời thật mà thôi. Nhà ông cũng chỉ có cô con gái một, tốt xấu gì cũng chỉ cưới có một lần này, bây giờ không thách cho cao thì còn chờ đến lúc nào nữa chứ?”
Bên cạnh có người cũng hùa theo nói, “Người nhà kia qua tới nói như thế nào vậy? Có quyết định được ngày cưới chưa? Có mua nhà cho hai đứa không, xe cũng phải mua đấy, hai nhà cách xa vậy thì bắt xe đi đi về về cũng không tiện đâu.”
“Chứ còn sao nữa? Ông phải đòi hết mấy thứ này mới được. Nhà rồi xe đã là yêu cầu cơ bản nhất rồi. Sau đó đến lễ nạp tài, nhà mình nuôi được cô con gái lớn đến chừng ấy tuổi có dễ dàng gì à, sao có thể cho không nhà bọn họ được. Bữa trước tôi nghe con gái nhà lão Từ kết hôn thách cưới mười mấy vạn tệ mà còn chưa tính tiền mấy cái khác đâu. Xe với nhà là tính riêng đấy. Tiểu Như nhà hai người không thể kém con gái nhà ông ta được, cái gì thiếu chứ cái này không thể thiếu được. Lễ mà thiếu thì không cưới hỏi gì nữa. Thời nay nam không dễ cưới chứ nữ thì dễ gả lắm.”
Những người này cứ từng người nói huyên tha huyên thuyên, cũng không biết bọn họ có đang thật sự suy nghĩ cho Lương Ninh Như không nữa.
Mẹ Lương mím môi không nói lời nào, trên mặt bà ta cũng không có chút ý cười nào cả.
Những người này cũng chỉ là muốn nói cái gì thì nói cái đó ra vẻ chỉ đạo cho thoải mái cái miệng chứ hoàn toàn không đoái hoài gì đến thái độ của mẹ Lương.
Ban đầu mẹ Lương nghĩ là bà ta không trả lời mấy người này thì bọn họ cũng chỉ nói mấy câu cho sướng miệng rồi thôi nhưng ai ngờ mấy người bọn họ cứ nói mãi không ngớt.
Đến cuối cùng bọn họ thậm chí còn khuyến khích bà ta gọi điện thoại cho Lương Ninh Như bảo nhà Chương Tự Chi đặt cọc mua nhà trước rồi để nhà đứng tên Lương Ninh Như sau đó lại suy nghĩ đến chuyện kết hôn.
Mẹ Lương không nói một câu nào mà quay đầu tiến vào trong sân.
Mấy người kia còn gọi với theo mấy tiếng rồi thậm chí còn đi theo vào sân.
Ba Lương ở trong nhà đóng cửa rầm một tiếng rõ to để rõ ràng thể hiện ra ông ta đang không vui.
Lúc này những người kia cũng nhìn ra, cả đám đều không dám vào nhà mà đứng trong sân tiếp tục bàn tán xôn xao.
Mấy người bọn họ vẫn thể hiện ra vẻ đang suy nghĩ thay cho nhà họ Lương như cũ, “Thật đấy, những chuyện này ông bà phải suy nghĩ cho thật kỹ. Ông bà mà đợi đến lúc kết hôn rồi mới nói thì đến lúc đó không ai thèm nghe đâu. Phải thừa dịp nhà bên kia muốn kết hôn như bây giờ nhắc tới mới được. Nhà bọn họ giàu như vậy thì tiêu thêm chút tiền đã sao đâu chứ?”
Mẹ Lương mở miệng nói thẳng, “Mấy bà cũng về đi, tôi bận trong bận ngoài cả trưa cũng mệt rồi, vào nhà ngủ một lát đây. Mấy bà cũng đứng ngoài cổng lâu như vậy rồi thì cũng nên về nhà rồi làm gì thì làm đi.”
Mẹ Lương cũng không đợi mấy người hàng xóm quý hóa kia mở miệng nói thêm gì nữa mà đã quay người vào nhà. Sau đó bà ta cũng dùng sức đóng cửa một cái rầm.
Bà ta cũng mặc kệ vẻ mặt của mấy người bên ngoài như thế nào mà trực tiếp về phòng luôn.
Ba Lương uống rượu nên bây giờ đang nằm ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mẹ Lương đi qua ngồi vào ghế bên cạnh giường, “Cái gì vậy chứ? Bọn họ thật sự nghĩ tôi nghe không hiểu à? Mấy bà kia toàn thiếu điều trực tiếp nhúng tay phá hỏng chuyện của của Tiểu Như. Những người này cũng thật là thất đức, không thể nhìn người khác sống vui vẻ được mà.”
Ba Lương ở bên cạnh hừ một tiếng, “Đàn bà mấy người toàn thích ngày ngày đi xen vào chuyện của người khác. Mình còn sống chưa xong cuộc đời mình mà mắt cứ thích nhìn sang nhà người khác, hoàn toàn là đầu óc có bệnh.”
Mẹ Lương mím môi, “Tôi không đi xen vào chuyện của người khác nhá, tôi là một ngoại lệ.”
Ba Lương hoàn toàn nhắm mắt lại, nhìn qua ông ta muốn đi ngủ không muốn nói chuyện tiếp nữa, “Hôm nay lúc ăn cơm, bên nhà họ Chương có nói đến lúc đó sẽ làm lễ cưới vô cùng long trọng. Lúc đó rồi nhìn xem thử mấy người kia có vẻ mặt như thế nào. Từng người một, tôi muốn thấy sắc mặt khó chịu của mấy người đó.”
Mẹ Lương nghĩ một chút rồi cũng gật đầu, “Đành vậy, bọ họ càng lắm chuyện chúng ta càng sống vui vẻ sung sướng hơn nữa là được rồi. Đến cuối cùng nhìn xem thử ai mới là trò cười.”
Ba Lương không nói lời nào mà xoay người nằm cho thoải mái rồi hoàn toàn ngủ mất.
Mẹ Lương tức giận đến có chút ngủ không được. Bà ta ngồi trong chốc lát rồi lại đứng dậy đi ra bên ngoài.
Trong sân đã không có người nào đứng ở đó nữa.
Bà ta đi qua đóng cổng lớn lại rồi quay lại dọn dẹp trong sân một chút.
Sau đó mẹ Lương lại đi qua sắp xếp lại mấy món đồ mà nhà họ Chương tặng.
Thật sự có rất nhiều đồ, còn có rất nhiều thứ mà bà ta không nhận ra đó là cái gì.
Mẹ Lương ngồi yên trên ghế rồi nhìn từng cái từng cái một.
Bà ta nhìn một cái thì đứng hình mất mấy giây. Tất cả đều là đồ tốt, có rất nhiều thứ bà ta đã nghe tên nhưng chưa thấy bao giờ.
Có một số cái bà ta thậm chí còn chưa từng nghe tên luôn.
Chương Tự Chi còn mang tới rất nhiều rượu.
Mẹ Lương chép miệng, ba Lương thật sự sắp được sung sướng rồi.
Chương Tự Chi lái xe chở Lương Ninh Như về trước nhà chứ không đi theo xe của ông cụ Chương về nhà tổ.
Sau khi về đến nhà, Lương Ninh Như trước tiên đi thay một bộ quần áo khác sau đó cô ta đứng ở phòng khách vươn tay vươn chân một chút.
Lần này về nhà cô ta ngồi xe mất gần sáu giờ đồng hồ, ngồi mãi cho cả người cũng cảm thấy phải tê dại,
Sau đó Lương Ninh Như lại gọi điện thoại cho mẹ Lương, chủ yếu là để báo cô ta đã về đến nơi an toàn.
Lúc đầu thì trong điện thoại mẹ Lương rất vui vẻ, bà ta căn dặn cô ta nhớ chăm sóc thật tốt cho bản thân.
Nhưng nói chuyện được một lúc thì và ta lại hạ giọng nói xuống hỏi, “Bây giờ con nói chuyện có tiện không?”
Lương Ninh Như đảo mắt nhìn Chương Tự Chi ở cách đó không xa một chút rồi ừ một tiếng.
Mẹ Lương lập tức thở ra một hơi thật dài rồi lặp lại một lần mấy lời mà mấy bà hàng xóm láng giềng nói sau khi bọn họ rời đi ngày hôm nay, sau đó bà ta còn nói thêm, “Tiểu Như, con phải sống thật hạnh phúc với Tiểu Chương. Các con mà sống hạnh phúc thì mới có thể phản pháo lại mấy mụ ba hoa kia được. Con không biết hôm nay bọn họ làm mẹ tức đến mức như thế nào đâu.”
Lương Ninh Như cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Thật ra cô ta chỉ mới nghe kể lại qua điện thoại như thế này mà còn tức giận nữa là, huống hồ là mẹ Lương phải trực tiếp đối mặt với tình huống ấy.
Mấy người kia ở nông thôn luôn là như thế này, bọn họ luôn miệng nói là vì nghĩ cho bạn, muốn tốt cho bạn nhưng mỗi một lần bọn họ bày ra ý kiến của mình thì mục đích cuối cùng luôn là để cho bạn và nửa kia của bạn phải chia tay.
Có lẽ bọn họ cảm thấy cô ta không xứng với Chương Tự Chi.
Nếu cô ta mà gặp phải một người không ra gì thì không khéo những người đó có thể tìm này tìm kia để khen ngợi anh ta rồi thúc giục bọn họ nhanh chóng kết hôn kẻo lỡ mất một người chồng tốt.
Lòng người, có đôi khi thật khó hiểu.
Lương Ninh Như nói với đầu dây bên kia, “Con với anh ấy rất tốt, những người kia thích nói cái gì thì cứ kệ họ nói đi, con không cần để ý.”
Mẹ Lương thở dài một hơi, “Mẹ cũng có muốn để ý đâu, nhưng là thật sự là chịu không được.”
Lương Ninh Như cười an ủi bà ta mấy câu, sau đó cuộc gọi lần này cũng kết thúc.
Chương Tự Chi đi qua ngồi ở trên ghế sô pha, anh ta mở TV ra xem, “Nói cái gì mà bí mật thế?”
Lương Ninh Như nắm điện thoại đi qua, “Cũng không phải có chuyện gì muốn giấu anh, chỉ là sau khi chúng ta rời đi thì mấy người hàng xóm đồn đoán lung tung. Có lẽ là mẹ em sợ anh nghe được thì không vui nên cũng nói qua một lượt cho em biết.”
Chương Tự Chi vươn tay ra, Lương Ninh Như tự động chui vào trong ngực của anh ta.
Chương Tự Chi nhéo vành tai của cô ta hỏi, “Bọn họ nói cái gì vậy?”
Đương nhiên Lương Ninh Như không thể lặp lại những lời kia từng câu từng chữ cho Chương Tự Chi nghe được, cho nên cô ta cũng chỉ nói đơn giản, “Có thể là bọn họ cảm thấy em không xứng với anh cho nên nói mấy câu châm chọc thôi.”
“Không xứng với anh ư?” Chương Tự Chi bật cười, “Vậy bọn họ không nhìn thấy người nhà anh sợ em bỏ đi mất đến mức như thế nào rồi.”
Lương Ninh Như không nói gì nữa, Chương Tự Chi lại nói tiếp, “Đừng để ý bọn họ làm cái gì. Đời của mình là mình tự sống, chúng ta sống được như thế nào thì tự chúng ta rõ là được rồi. Không có cái gì gọi là xứng hay không xứng, nếu thật sự muốn nói không xứng thì cũng là anh không xứng với em.”
Khóe miệng Lương Ninh Như khẽ cười, “Rồi, em biết.”
Buổi chiều hai người bọn họ nằm chung một cái giường rồi ngủ một giấc.
Chương Tự Chi không còn dám mò tay lung tung, anh ta cũng chỉ có thể thành thật ôm Lương Ninh Như ngủ.
Lương Ninh Như cũng có chút mệt mỏi nên chỉ vừa mới sà vào trong ngực anh ta mới một lát đã ngủ thiếp đi.
Chương Tự Chi thì lại mở to mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không một hồi rồi sau đó lặng lẽ đứng dậy.
Lương Ninh Như ngủ một giấc đến sắp chạng vạng tối.
Thật ra cô ta cũng đã rất lâu rồi không trải qua thời gian an nhàn tự tại như vậy.
Cô ta không cần phải suy nghĩ cái gì cả, đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, thật sự vô cùng tự do.
Sau khi Lương Ninh Như tỉnh dậy thì cô ta phát hiện ra Chương Tự Chi không ở bên cạnh cô ta.
Cô ta cứ nghĩ là Chương Tự Chi đang ở bên ngoài phòng nên cũng nằm ườn trên giường một mình trong chốc lát. Thấy sắp đến giờ cơm tối cô ta mới rời giường đi ra ngoài.
Đi đến phòng khách cô ta mới phát hiện ra Chương Tự Chi cũng không ở bên ngoài này.
Lương Ninh Như tìm một chút, Chương Tự Chi cũng không có ở trong nhà.
Cô ta nhanh chóng đi qua cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Chương Tự Chi.
Một lúc lâu sau bên kia mới bắt máy, giọng của Chương Tự Chi nghe hơi trầm thấp, “Tiểu Như, tỉnh rồi à?”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, “Anh không ở nhà, anh đi đâu vậy?”
Chương Tự Chi cười nói, “Có chút việc nên anh ra ngoài một chút. Anh đang ở bên Club này, cũng sắp xong rồi, anh về ngay đây.”
Lương Ninh Như cũng hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, cô ta chỉ nói tối nay cô ta muốn nấu món gì rồi hỏi anh ta có thích hay không.
Bộ dạng của Chương Tự Chi vẫn như một tên nịnh thần nói, “Chỉ cần là em nấu thì anh đều thích cả.”
Lương Ninh Như biết ngay là cô ta không nên hỏi anh ta làm cái gì, “Được rồi, em biết rồi. Anh nhanh lên đấy, em đi nấu cơm trước đây.”
Chương Tự Chi nói một tiếng được rồi cũng cúp máy.
Lương Ninh Như đi qua tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra rồi bắt đầu bận rộn qua lại trong phòng bếp.
Cô ta đang có tâm trạng rất tốt nên làm việc cũng rất chậm rãi, một bữa cơm mà cô ta nấu mất gần một giờ.
Ai ngờ cô ta nấu cơm nước xong xuôi rồi mà Chương Tự Chi vẫn chưa chịu quay lại.
Lương Ninh Như dọn đồ ăn lên bàn ăn, cô ta cau mày lại.
Cô ta lại gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, bên Chương Tự Chi vẫn bắt máy chậm như cũ.
Sau khi bắt máy thì nghe giọng anh ta giống như đang thở hơi mạnh hơn bình thường, “Tiểu Như.”
Lương Ninh Như trực tiếp hỏi, “Sao anh còn chưa về nữa vậy? Bây giờ anh đang ở đâu? Đang làm cái gì?”
Chương Tự Chi nở nụ cười, “Em nghe cái giọng em kìa, sao vậy, em không tin anh à?”
Không phải Lương Ninh Như không tin anh ta mà chỉ là trực giác mách bảo cô ta là Chương Tự Chi đang có chuyện gì đó muốn giấu diếm cô ta.
Chương Tự Chi còn nói thêm, “Lát nữa anh về ngay ấy mà, anh vẫn còn đang bên chỗ Club. Em cứ ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, không cần chờ anh đâu, nhanh lắm.”
Lương Ninh Như mím môi do dự một chút rồi cô ta cúp điện thoại.
Nhưng cô ta lại nhanh chóng xoay người đi vào phòng lấy áo khoác rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Khu vực này bắt xe cũng rất thuận tiện, Lương Ninh Như vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi đi Club của Chương Tự Chi.
Lúc này Club đã mở cửa kinh doanh, có nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa.
Lương Ninh Như xuống xe là đi thẳng về phía cổng Club.
Nhân viên phục vụ này cũng biết mặt Lương Ninh Như, người này thấy cô ta tiến đến thì nhanh chóng chạy qua đón, anh ta chào hỏi một tiếng, “Chị dâu, sao lại một mình qua đây vậy ạ?”
Nói như vậy rồi nhân viên phục vụ này còn hướng ra phía sau cô ta nhìn một chút.
Động tác này của nhân viên phục vụ đại biểu cho cái gì thì Lương Ninh Như lập tức hiểu ngay.
Chương Tự Chi không ở nơi này.
Cô ta mím môi, cô ta không đi qua chỗ Club nữa, “Chỉ là đi ngang qua nên ghé xem chút thôi.”
Nhân viên phục vụ này cũng rất thoải mái trước mặt Lương Ninh Như, “Là cậu chủ nhỏ bảo chị qua giám sát chúng tôi sao? Yên tâm đi, hai ngày này anh ấy không ở nhưng tất cả mọi người đều rất giữ phép tắc.”
Lương Ninh Như cười gật gật đầu, cô ta cũng không có tâm trạng nói chuyện gì nhiều, “Vậy mọi người cứ làm việc đi nhé.”
Nói xong cô ta quay người lại đi bên đường rồi vươn tay bắt một chiếc taxi đi về nhà.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Lương Ninh Như qua đi mở cửa, cô ta hít sâu hai lần rồi mới đi vào.
Cô ta cũng không biết vì sao mà tay cô ta lại có chút run rẩy.
Tài xế hỏi cô ta muốn đi đâu, trong lúc nhất thời Lương Ninh Như lại không nói ra được địa chỉ nhà.
Lúc trước cô ta đã từng tham gia phá rất nhiều vụ án, một khi người đàn ông bắt đầu nói dối thì cũng chính là không còn trung thực nữa.
Lương Ninh Như nghĩ rất nhiều, có lẽ là khoảng thời gian này Chương Tự Chi ở bên chỗ cô ta phải chịu đựng rất nhiều, cuối cùng lại nhịn không được nên muốn đi ra ngoài phát tiết một chút.
Chương Tự Chi trước đó chưa từng nói dối cô ta lần nào, hơn nữa tính tình của anh ta cũng không phải là kiểu người biết nói dối.
Nhưng bây giờ rõ ràng anh ta đang nói dối cô ta.Lương Ninh Như dùng hai tay che mặt rồi chậm rãi khom người xuống.
Tài xế cũng không thúc giục Lương Ninh Như, chỉ chậm rãi khởi động xe.
Sau khi lái xe đi một khoảng thời gian, anh ta hỏi: “Chị gái, cô vẫn ổn chứ?”
Lương Ninh Như trầm mặc một lúc rồi lau mặt, không có nước mắt, chỉ là biểu cảm vô cùng sầu khổ.
Cô ta hít một hơi: “Không sao, không có việc gì.”
Sau đó cô ta báo địa chỉ, vẫn là lựa chọn về nhà.
Cả đoạn đường nghĩ rất nhiều thứ.
Hôm nay Chương Tự Chi mới đến nhà cô, nếu thật sự phạm sai lầm vào lúc này, thì đây là một vô cùng nực cười.
Lương Ninh Như cảm thấy mình đã rơi vào một tình thế khó cả đôi đường.
Nếu như vậy mà chia tay với Chương Tự Chi, nhà họ Lương ở quê thật sự sẽ trở thành một trò cười, không chừng sau đó sẽ bị châm biếm như thế nào.
Con quạ như cô, bay lên đầu cành, cũng không trở thành phượng hoàng.
Nhưng nếu bảo Lương Ninh Như tiếp tục nhịn, thì cô không làm được.
Chuyện này không phải xin lỗi nhận sai, đưa lễ vật dạm hỏi vài trăm vạn thì có thể xóa bỏ.
Lương Ninh Như quay đầu nhìn ra bên ngoài, màn đêm buông xuống, cảnh truy hoan hưởng lạc của đêm tối sắp xuất hiện.
Lúc trước Chương Tự Chi có lẽ rất thích cuộc sống như thế này.
Vốn dĩ anh ta không phải là một con người an phận, có thể ở bên cạnh cô thời gian dài như vậy, đã xem như khá tốt.
Lương Ninh Như càng nghĩ càng khó chịu, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cứ như vậy về đến nhà, cô ta lảo đảo đi lên lầu.
Đẩy cửa nhà ra thì nghe giọng nói của Chương Tự Chi: “Đi đâu vậy? Vể nhà thì không thấy em đâu.”
Lương Ninh Như đứng yên tại chỗ, ban đầu Chương Tự Chi ở trong phòng khách, sau khi nhìn thấy cô thì đi qua đón.
Ánh mắt Lương Ninh Như vẫn luôn rơi trên người Chương Tự Chi, nhìn anh ta một lượt từ đầu đến chân, từ chân đến đầu.
Trên người anh vẫn đang mặc bộ đồ lúc sáng, người trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Nhưng vẫn có thể nhìn được từ trong ánh mắt ẩn chứa một sự phấn khích không thể đè nén.
Chương Tự Chi thấy biểu cảm cô không đúng lắm, vội vàng đi đến sờ mặt cô: “Làm sao thế? Không thoải mái sao? Vừa nảy đi đâu vậy? lúc nảy anh muốn gọi điện thoại cho em, thì em về?”
Lương Ninh Như hơi tránh sang bên cạnh, sau đó bước chân đi vào trong nhà: “Đi xuống vứt rác, ở dưới ngồi một lúc, không chú ý anh đã về.”
Nói xong cô ta lại lập tức hỏi: “Buổi chiều anh đi đâu vậy? Tại sao muộn thế này mới về?”
Chương Tự Chi ở phía sau cô ta, bật cười vài tiếng: “Chỉ là bên chỗ câu lạc bộ có chút chuyện, đi qua đó xử lý một chút.”
Dường như sợ Lương Ninh Như không tin, anh ta còn bổ sung thêm một câu: “Mấy ngày hôm nay không đi qua, bên đó có một số việc đợi anh đến xử lý, nên hơi bận rộn, bận đến giờ này.”
Lương Ninh Như cảm thấy tim nhói đau, cô ta có thể hỏi anh thêm một lần, đã là cho anh cơ hội.
Lời nói dối này của Chương Tự Chi thật sự rất vụng về.
Người bên câu lạc bộ rõ ràng không có thông đồng với anh ta, nói chuyện đều không khớp, chỉ cần một điểm thì có thể lộ tẩy.
Lương Ninh Như đi qua ngồi bên bàn ăn, cô ta hít sâu mấy lần, mới không nói ra chuyện vừa nảy bản thân đã đi đến chỗ câu lạc bộ.
Thói quen nghề nghiệp lúc trước bảo cô trong lúc này không lấy được bằng chứng xác thực, thì cần phải ổn định mình trước.
Giọng Lương Ninh Như mang sự mệt mỏi: “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Chương Tự Chi đi đến cười haha, anh ta chủ động bới cơm cho Lương Ninh Như, thức ăn thực sự đã nguội rồi, nhưng Chương Tự Chi một chút cũng không ghét bỏ.
Anh ta vừa ăn vừa nói: “Sáng ngày mai anh đưa em đi làm, đúng giờ đi làm bình thường phải không?”
Lương Ninh Như “ừ” một tiếng, cầm đũa, một lúc lâu sau cũng chưa gắp thức ăn.
Cô ta một chút khẩu vị cũng không có, cũng không thấy đói.
Bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, cũng có chút muốn tức giận không đề nén được.
Hôm nay dường như Chương Tự Chi rất kích động, thường ngày nếu Lương Ninh Như tinh thần sa sút như vậy, anh ta chắc chắn đã sớm nhận ra, nhưng hôm nay anh ta một chút cũng không chú ý đến.
Anh ta tự mình hỏi Lương Ninh Như, đối với lễ cưới sau này có yêu cầu gì không, anh ta nói là sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của Lương Ninh Như.
Hôn lễ à, hiện tại Lương Ninh Như đã không dám nghĩ đến nữa.
Liệu hôn lễ này có đến hay không, cô cũng không dám nói chắc chắn.
Chương Tự Chi tự mình nói tiếp, ngày hôn lễ đó muốn những người thân thích, bạn bè, bà con hàng xóm của Lương Ninh Như đều mời đến, khiến cho những người đó ghen tị chứng kiến hạnh phúc của họ.
Anh ta còn nói dưới danh nghĩa mình còn có một căn nhà, nếu ba mẹ Lương Ninh Như muốn đến, thì bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến.
Lương Ninh Như một câu nghe cũng không vào, cô ta cảm thấy rất mệt, sự mệt mỏi xuất phát từ đáy lòng.
Vì vậy chỉ ăn vài miếng, lúc Chương Tự Chi hay hăng hái thuyên luyên nói, cô ta đập đũa xuống bàn “bộp” một tiếng.
Chương Tự Chi giật nảy mình, ngước mắt nhìn Lương Ninh Như: “Có chuyện gì thế? những đề nghị vừa nảy của anh không hài lòng sao? Vậy chúng ta đổi, em nói em thích cái gì, anh đều nghe theo em.”
Lương Ninh Như trực tiếp đứng dậy: “Nói sau đi, bây giờ không cần nghĩ nhiều như vậy.”
Nói xong cô xoay người đi vè phía phòng: “Em mệt rồi, đi ngủ trước.”
Cũng không quan tâm phản ứng Chương Tự Chi như thế nào, cô ta vào phòng dập cửa “rầm” một cái.
Chương Tự Chi ngồi ở bàn ăn, còn có chút ngẩn ngơ.
Buổi chiều hôm nay trước khi ngủ, Lương Ninh Như đều rất tốt.
Hoặc tiếp đến sau đó, trước đó cô ta gọi điện thoải kêu mình về ăn cơm giọng nói cũng khá tốt.
Tại sao bây giờ giống như đang tức giận?
Là bởi vì anh không về nhà sớm ăn cơm sao?
Thế nên cô đợi đến mức bực mình sao?
Chương Tự Chi gãy gãi có chút nghĩ không rõ.
Lương Ninh Như bên đó trực tiếp đến giường, rúc vào trong chăn.
Cô ta cảm thấy lạnh cả người, cả người bốc hơi lạnh.
Thực sự so với những gì đã nói lúc nảy, cô ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn có chút run rẩy.
Tính cách đó của Chương Tự Chi, nếu không phải chuyện muốn giấu cô ta, anh ta sẽ không nói dối.
Nhưng Lương Ninh Như nghĩ một lượt, cũng không có chuyện gì chính đáng nhất thiết phải giấu diếm cô ta.
Vì vậy nghĩ như thế nào, cũng đều nghĩ lệch đi.
Chương Tự Chi ở bên ngoài ăn cơm xong, cũng dọn dẹp bàn, còn rất siêng năng đi rửa bát.
Sau đó anh ta rón ra rón rén đi đến cửa phòng Lương Ninh Như.
Anh ta vặn tay nắm cửa phòng rất cẩn thận, sau đó ngây người.
Cửa phòng bị khóa trái rồi.
Hai người bọn họ ở chung với nhau, nhiều khi buổi tối, cửa phòng đều mở.
Lần này cô ta thế mà khóa trái cửa.
Trông có vẻ là thật sự tức giận rồi.
Chương Tự Chi nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, rồi thấp giọng: “Tiểu Lương, em ngủ rồi sao?”
Lương Ninh Như nghe thấy lời nói của Chương Tự Chi, nhưng cô không trả lời.
Chương Tự Chi nói lớn thêm một chút, hỏi lại lần nữa.
Lương Ninh Như vẫn không nói chuyện.
Chương Tự Chi chần chừ một chút, cũng xoay người đi về phòng mình.
Giọng anh khá lớn, mà đều không trả lời, vậy có lẽ là đã ngủ rồi.
Anh ta ngồi trên giường đung đưa vai một cái. Anh ta cũng không phải cố ý muốn về nhà trễ, thật sự là có việc.
Sau một lúc lâu Chương Tự Chi thở dài, trong lòng có chút thất vọng, cuối cùng trực tiếp nằm trên giường, trùm đầu ngủ.
Dường như Lương Ninh Như cả đêm đều không thể nào ngủ được, hừng sáng cô ta liền tỉnh dậy.
Mở cửa phòng, đi đến phòng khách nhìn, Chương Tự Chi đã dậy rồi, đang một mình ở trong phòng bếp, hâm nóng đồ ăn còn lại của ngày hôm qua.
Nhìn thấy Lương Ninh Như đã dậy, Chương Tự Chi vội vàng đi ra khỏi phòng bếp: “Tiểu Lương em tỉnh rồi à, nhanh đi rửa mặt đánh răng, anh hâm nóng thức ăn, một chút nữa có thể ăn rồi, sau đó chúng ta đi đến công ty của em.”
Thực sự lúc trước Chương Tự Chi đối với cô cũng rất tốt, nhưng có thể là trong lòng có chuyện, Lương Ninh Như liền cảm thấy bây giờ Chương Tự Chi thật sự có chút quá ân cần.
Một người ân cần không thể giải thích, khẳng định chính là chột dạ.
Lương Ninh Như cảm thấy khó chịu, thế nên cũng phản ánh hết trên mặt.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm cô một chút, rồi từ từ đi đến, đưa tay sờ sờ lên trán cô ta: “Không có sốt mà.”
Sau đó có thể là sợ nhiệt độ tay mình không chuẩn, anh ta áp sát đầu mình đến.
Vốn dĩ Lương Ninh Như muốn lùi một bước né tránh, nhưng sau đó Chương Tự Chi giữ sau đầu của cô ta: “Đừng động.”
Sau khi áp trán xong, Chương Tự Chi thở phào nhẹ nhõm: “Quả thực không sốt, nhưng tại sao sắc mặt em lại kém như vậy? Có phải hôm qua ngủ không ngon không?”
Lần này Lương Ninh Như né ra phía sau: “Ừ, hôm qua ngủ không được ngon lắm.”
Chương Tự Chi xoa xoa đầu cô ta: “Cô gái đáng thương này, tại sao còn không nghỉ ngơi cho tốt chứ?”
Lương Ninh Như không nói chuyên, xoay người đi đến phòng vệ sinh.
Chương Tự Chi quay về phòng bếp. Đọc tại hangtruyen.com bạn nhé
Lương Ninh Như đứng trước bồn rửa tay trong phòng vệ sinh, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, quả thực sắc mặt không tốt.
Lúc trước cô ta đi ra ngoài phá án nằm vùng, có lúc ngồi xổm cả ngày lẫn đêm, trạng thái lúc đó cũng không giống như bây giờ.
Thứ tình cảm này, đã thương thân lại thương tâm, thật sự không thể tùy tiện chạm vào.
Cô ta xả nước đánh răng trước, sau đó rửa mặt, càng rửa càng bực bội, càng rửa càng khó chịu.
Cuối cùng lúc lau mặt, khăn mặt trải trên mặt, động tác Lương Ninh Như ngưng lại, giống như nhịn không nổi nữa, trực tiếp lấy khăn lau mặt xuống đập vào trong bồn rửa mặt.
Chương Tự Chi bên ngoài cái gì cũng không hay biết, chỉ hâm nóng đồ ăn xong rồi, sau đó gọi cô ta: “Tiểu Lương, rửa mặt xong chưa? Đến ăn cơm thôi.”
Lương Ninh Như mím môi, cố gắng khiến cho bản thân mình không tức giận.
Cô ta xoay người đi ra ngoài, xị mặt ngồi ở bên bàn ăn.
Chương Tự Chi bới cơm cho cô ta, sau đó nhìn Lương Ninh Như mỉm cười.
Anh ta đi qua dùng tay chỉnh tóc cho Lương Ninh Như: “Sao mà tóc cũng quên chải rồi?”
Lương Ninh Như nghiêng đầu né tránh, sau đó hỏi: “Hôm nay anh vẫn đi đến bên chỗ câu lạc bộ sao, chuyện hôm qua chắc hẳn vẫn chưa xử lý xong đúng không?”
Chương Tự Chi “a” một tiếng: “Xử lý xong rồi, câu lạc bộ không có việc gì gấp nữa.”
Lương Ninh Như gật gật đầu, vốn dĩ là không muốn tiếp tục hỏi, nhưng thực sự là có chút đè nén không được: “Hôm qua mấy giờ anh đi vậy? Em ngủ nên không biết, cả buổi chiều đều ở câu lạc bộ sao?”
Chương Tự Chi một chút cảm giác bất thường cũng không có, vẫn cứ thuận theo những suy nghĩ trước đó của mình: “Đúng vậy, hôm qua em ngủ, anh nhận một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài, ban đầu cứ nghĩ có thể sẽ làm xong rất nhanh, kết quả ai mà biết cần nhiều thời gian đến như vậy.”
Lương Ninh Như bật cười thành tiếng, lời nói có phần nào ám chỉ: “Sức khỏe anh thật tốt, có thể làm việc lâu vậy đó.”
Cả buổi chiều thêm đến chạng vạng tối, anh chàng này cho dù là màn dạo đầu tương đối dài, thì thời gian dập lửa cũng hơi vượt quá thể chất của người đàn ông bình thường.
Chương Tự Chi vẫn như cũ nghe không hiểu ý trong lời nói của Lương Ninh Như, còn không biết xấu hổ mà cười haha: “Ăn cơm đi, sau đó anh đưa em đến phòng tập gym.”
Tối hôm qua Lương Ninh Như không ăn nhiều, mặc dù bây giờ cũng không có khẩu vị, nhưng quả thực bụng rất đói.
Cô ta cầm thìa, ăn vài miếng cháo trước, chần chừ một lúc, mở miệng một lần nửa: “Chương Tự Chi.”
Chương Tự Chi đang ăn rất ngon lành, trong miệng đều là đồ ăn, ngước mắt nhìn cô ta.
Lương Ninh Như hít sâu: “Hôm qua anh vừa đi đến nhà chúng ta, mặc dù lời này không nên nói bây giờ, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở anh.”
Chương Tự Chi gật đầu, một mặt ngỡ ngàng: “Ồ, em muốn nói cái gì thì cứ nói trực tiếp đi.”
Lương Ninh Như ngước mặt liếc nhìn anh ta một cách nhanh chóng, sau đó lại rũ mắt: “Tính cách con người em có lẽ anh cũng hiểu, trong mắt em không chứa được hạt cát, nếu anh nảy sinh tâm tư khác, thì nói sớm cho em biết, đừng để đến lúc mọi người ồn ào khó coi.”
Chương Tự Chi hơi ngây người, gật đầu: “Được, anh biết rồi.”
Lương Ninh Như nghe giọng nói này của anh ta, liền biết anh ta căn bản nghe không hiểu mình nói cái gì.
Thế nên cô ta nói thêm một câu: “Tình cảm em muốn là một lòng một dạ, không quan tâm thể xác hay con tim, hễ có một vấn đề xuất hiện, con người anh, em sẽ không cần nữa.”
Chương Tự Chi vẫn gật đầu: “Được, đã hiểu rồi.”
Lương Ninh Như nhìn dáng vẻ này của anh càng bực bội, anh ta hiểu cái rắm, anh ta căn bản cái gì cũng đều không hiểu.
Chương Tự Chi trả lời xong, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Dáng vẻ không tim không phổi đó, khiến cho những điều Lương Ninh Như muốn nhắc nhở thêm ban đầu đều không thể nói ra được.
Hai người không thoải mái ăn sáng, sau đó Chương Tự Chi lái xe đưa Lương Ninh Như đến phòng tập gym.
Sáng sớm không biết vì sao, trên đường không có kẹt xe, nhưng cả đoạn đường đều là đèn đỏ.
Vốn dĩ Lương Ninh Như đè nén một cỗ tức giận, kết quả cả đoạn đường đèn đỏ đi đi dừng dừng, khiến cô ta cảm thấy cỗ tức giận này làm thế nào cũng không đè nén được.
Cuối cùng ở số thứ hai đếm ngược đèn đổ, rốt cuộc Lương Ninh Như cũng mở miệng: “Chương Tự Chi, anh cảm thấy chúng ta hợp nhau sao?”
Chương Tự Chi ngây người, quay đầu nhìn cô ta, ý của Lương Ninh Như một chút cũng không phải đùa giỡn.
Thế nên biểu cảm Chương Tự Chi cuối cùng cũng nghiêm túc: “Em đây là làm sao vậy? tại sao đột nhiên lại nói như vậy?”
Lương Ninh Như quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm lãnh đạm không kiềm chế được: “Chỉ là đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy hai người chúng ta dường như có rất nhiều điểm không ăn khớp với nhau, hiện tại nghĩ đến lâu dài, chẳng qua là bởi vì tình cảm đang trong giai đoạn mới mẻ, qua một thời gian nữa, phát sinh ra cái gì ai cũng không biết được.”
Nhưng chỉ là còn đang trong giai đoạn mới mẻ, mà Chương Tự Chi còn làm ra chuyện mờ ám.
“Tại sao không hợp? Tại sao chưa ăn khớp với nhau? Tại sao chỉ là giai đoạn mới mẻ? Hai người chúng ta không phải vẫn luôn tốt sao?” Chương Tự Chi có chút gấp gáp nói “Em lại nghĩ lung tung cái gì vậy? Em đừng nghĩ lung tung nữa, phụ huynh đã gặp rồi, em hối hận rồi à, không dự định gả cho anh sao?”
Dáng vẻ anh ta lo lắng như vậy, trông có vẻ thật sự bởi vì những lời vừa nảy của cô ta mà tổn thương.
Lương Ninh Như mím môi, vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Đèn đỏ đi qua, đổi thành đèn xanh, Chương Tự Chi hít sâu, lái xe đi.
Lương Ninh Như vẫn như cũ nhìn ra bên ngoài, trong lòng rối loạn, thực sự vừa nảy nói ra những lời đó, ít nhiều cô ta cũng cảm thấy hối hận.
Một chút bằng chứng có tính xác thực cũng không có, hoàn toàn đều dựa vào phỏng đoán, cô ta cũng cảm thấy làm như vậy có chút xúc động.
Nhưng cô ta không kiềm chế được bản thân mình, hoàn toàn không kiềm chế được, bây giờ cô ta muốn quát to, muốn la lớn, muốn mắng người, thậm chí là muốn động tay.
Giọng Chương Tự Chi cũng lạnh lùng: “Vậy nên bắt đầu từ hôm qua em đã không đúng, có phải vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này không? Em nói cho anh biết, tại sao em đột nhiên như vậy, anh làm gì khiến em không hài lòng sao?”
Lương Ninh Như không nói chuyện, vốn dĩ trong lòng muốn nói, như Chương Tự Chi hỏi cô ta như vậy, cô ta cảm thấy dường như mình điều gì cũng không nói ra được.
Biểu cảm Chương Tự Chi cũng lạnh lùng, anh ta mím môi một lúc lâu, rồi mới nói: “Từ tối hôm qua em liền quăng cho anh sắc mặt này, anh cứ nghĩ bởi vì là anh không về đúng giờ ăn cơm, khiến cho em đợi đến khó chịu, sáng hôm nay anh cố ý dậy sớm một chút nấu cơm cho em, anh hận không thể nâng em trong lòng bàn tay, sợ em chịu ấm ức, thậm chí nghĩ đến tình cảnh mười năm sau anh và em ở bên nhau, bây giờ em nói với anh chỉ là trong giai đoạn mới mẻ? Có phải em muốn nói, chỉ là giai đoạn mới mẻ của em hay không?”
Sau đó Chương Tự Chi trầm giọng xuống: “Có phải giai đoạn mới mẻ của em sắp qua rồi không?”
Lương Ninh Như híp mắt nhìn ra bên ngoài, mặc dù rất cố gắng đè nén xuống, cảm giác chua xót vẫn vượt lên, nhưng cuối hốc mắt vẫn ửng đỏ.
Cô ở trong công việc gặp phải những chuyện phiền phức, từ trước đến nay đều chưa từng sợ hãi.
Nhưng những sự thấy vọng ở trên phương diện tình cảm, cô ta không biết nên đối mặt như thế nào.
Cô ta cũng là lần đầu tiên gặp phải, hoàn toàn không tìm được cách giải quyết tốt nhất.
Xe dừng ở chỗ đoạn đèn đỏ cuối cùng, đoán chừng Chương Tự Chi cũng đã bực bội, vỗ mạnh lên vô lăng, tiếng còi kêu lên, khiến cho Lương Ninh Như giật mình.
Cô ta quay đầu nhìn Chương Tự Chi, lúc này Chương Tự Chi cuối cùng cũng rũ bỏ hết tất cả những tính khí tốt, sắc mặt ảm đạm, trông có vẻ đã lấy lại đức hạnh bất cần lúc trước.
Lương Ninh Như nhìn thấy anh ta như vậy, cuối cùng vẫn có chút mềm lòng, sau đó cô ta cho Chương Tự Chi một cơ hội: “Tối hôm qua anh đi đâu vậy?”
Hiện tại Chương Tự Chi nào có tâm trạng suy nghĩ trong lời của Lương Ninh Như rốt cuộc là có ý gì, anh ta rất khó chịu, nghĩ cũng không nghĩ liền nói: “Câu lạc bộ, không phải đã nói với em đến câu lạc bộ rồi sao, bên đó có chuyện.”
Nước mắt Lương Ninh Như từ từ nổi lên.
Cô ta gật gật đầu, giọng nói vô cùng bất lực: “Được, em biết rồi, cũng không hỏi nữa.”
Sau đó hai người đều trầm mặc, bầu không khí vô cùng tệ.
Trong lòng Chương Tự Chi chứa một nổi tức giận, nhưng lại không thể phát tiết với Lương Ninh Như.
Chỉ có thể kiên cương kiềm nén như vậy. hangtruyen.com
Lúc này anh ta dường như hiểu được cảm nhận của Từ Giai Ninh.
Đây chính là nghiệp gây ra, thì phải trả lại.
Anh ta nhanh như vậy vứt bỏ Từ Giai Ninh, thì Lương Ninh Như quay đầu cũng vứt bỏ anh ta.
Thế mà hôm qua anh ta còn vui vẻ đi chuẩn bị những thứ đó.
Bây giờ nghĩ lại thật sự muốn tát cho mình hai bạt tay.
Xe từ từ đến chỗ phòng tập gym của Lương Ninh Như.
Cửa chính phòng tập gym đặt một cổng vòm, bên trên dùng bóng bay và hoa hồng trang trí.
Lúc Lương Ninh Như đẩy cửa xe đi xuống liếc mắt nhìn, hơi có chút đứng hình.
Đây là một tòa nhà văn phòng, cũng không có người nào ở, cửa chính đặt một cổng vòm dùng để kết hôn là có ý nghĩa gì?
Vốn dĩ Chương Tự Chi muốn trực tiếp lái xe rời đi, kết quả nhìn thấy cổng vòm này.
Anh ta mím miệng nhìn chằm chằm một lúc lâu, vẫn cùng Lương Ninh Như đi lên.
Thực sự là có một sự kích động một đi qua đá bay thứ đồ đó.
Nhưng lại cảm thấy anh ta làm như vậy, Lương Ninh Như chắc chắn sẽ nghĩ là tức giận với cô ta.
Đều đã tức thành như vậy rồi, anh ta vẫn còn một chút bình tĩnh, không muốn làm tổn thương cô, cho dù là thể xác hay trái tim.
Lương Ninh Như chỉnh lại tóc, hít sâu một hơi, đi vào trong phòng tập gym.
Đi vào thì mới nhìn thấy được, từ cửa chính kéo dài đến thang máy, tất cả đều trải đầy hoa hồng.
Nhìn thoáng qua, ngay cả cầu thang cũng trải đầy hoa và bóng bay.
Lương Ninh Như nhìn vài lần, thực sự là không có tâm trạng phấn khích, chuyện này là ai đã vào đây làm.
Cô ta trực tiếp đi đến thang máy.
Chương Tự Chi đứng ở cửa chính, nhìn những thứ mà bản thân đã phí cả một buổi chiều để làm ra, càng nhìn càng cảm thấy châm chọc.
Từ thang máy đến tầng lầu công ty của mình, Lương Ninh Như đi qua đẩy của kính ra, sau đó lại là sững sờ.
Vừa đi vào phòng tập gym là sảnh lớn, vốn dĩ trong sảnh lớn đặt rất nhiều dụng cụ tập gym, nhưng hiện tại tất cả đều trống không.
Hiện tại bên trong sảnh lớn đều ngập tràn hoa.
Hoa hồng đủ loại màu sắc.
Một quả bóng chứa đầy khí heli đang lơ lửng trên không.
Lương Ninh Như ngay lập tức không phản ứng được.
Nhìn thấy cô ta đi vào, huấn luyện viên tập gym và những học viên đều đã được nhắc trước một bước đột nhiên xông ra, trong tay mỗi người cầm bình phun màu và pháo màu chúc mừng, còn có kính vạn hoa.
Những người này giống như đã bàn bạc với nhau, tập thể chạy đến Lương Ninh Như, bắn những thức trong tay với cô, đồng thời hô lớn: “Đồng ý anh ấy đi.”
Trong không trung ruy băng cùng bình xịt màu phun bay lả tả, Lương Ninh Như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, cô ta lùi về sau hai bước: “Mọi người làm cái gì vậy? dọa chết người à.”
Lúc này huấn luyện viên tập gym nhìn sau lưng Lương Ninh Như, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Ơ kìa, tại sao nam chính chưa đến? Anh Chương đâu? Không phải muốn cầu hôn sao? Anh chàng này sẽ không phải nhất thời căng thẳng mà chùn bước chứ?”
Lương Ninh Như nghe vậy thì sững sờ, đầu óc cô ta vẫn luôn rất tốt, gần như có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tay cô vô cùng run rẩy: “Mọi người nói cái gì, anh ấy muốn cầu hôn?”
Cũng không đợi người khác trả lời, cô ta lại hỏi: “Những cái này điều do mọi người làm chiều hôm qua sao?”
Huấn luyện viên tập gym kia gật đầu: “Đúng vậy, cô cũng không biết đâu chúng tôi làm những cái gì rất lâu, cả một buổi chiều đến trời tối.”
Lương Ninh Như mím môi, bỗng nhiên hiểu rõ, thế là không dễ gì mà đè nén được cảm giác chua xót kia xuống, ngay lập tức lại xông lên.
Cô ta xoay người chạy ra ngoài.
Chương Tự Chi vẫn còn ở cổng chính, đã bực bội bóp nát từng quả bóng bay trên cổng vòm, hoa hồng quấn ở phía trên cũng bị anh ta kéo hết xuống.
Lương Ninh Như chạy một mạch từ thang bộ xuống.
Trên tay vịn thang bộ đều là cột bóng bay, trên mặt đất rải hoa hồng.
Lương Ninh Như chạy vọt xuống, sau khi nhìn thấy Chương Tự Chi ở cửa, cô ta dừng lại.
Hôm nay Chương Tự Chi còn mặc một bộ đồ đặc biệt, nếu như ở thường ngày, Lương Ninh Như chắc chắn sẽ phát hiện không đúng.
Nhưng cô ta bị sự nghi ngờ làm mờ đi lý trí, hoàn toàn không chú ý nhiều như vậy.
Chương Tự Chi vẫn đang bóp bóng bay, vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến cho Lương Ninh Như có chút đau lòng.
Cô ta chậm chậm đi đến: “Chương Tự Chi.”
Chương Tự Chi dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, nhưng không nói chuyện.
Lương Ninh Như đưa tay lau khóe mắt: “Em hỏi anh, buổi chiều hôm qua anh đi làm cái gì?”
Lông mày Chương Tự Chi nhăn lại, lúc này chắc chắn không thể lại cắn răng nói đi đến câu lạc bộ.
Lương Ninh Như nói tiếp: “Hôm qua em đến câu lạc bộ của anh tìm anh, nhưng không nhìn thấy người.”
Cô ta đi về phía Chương Tự Chi: “Anh có biết hay không em rất khó chịu? Em hỏi anh rất nhiều lần, anh đều không nói thật với em, em cứ nghĩ anh…..em cứ nghĩ anh…..”
Chương Tự Chi quay người đối diện cô, biểu cảm vẫn có chút nghiêm túc.
Lương Ninh Như đi đến trước mặt anh ta, đột nhiên đưa tay đập vào ngực anh ta một cái: “Anh thật sự dọa chết em mà, anh không biết em có bao nhiêu sợ hãi thế nào đâu.”
Nói đến lời cuối cùng nước mắt cô ta thực sự không thể giữ được nữa, rơi xuống.
Lúc đầu Chương Tự Chi vẫn nhăn mày, anh ta có chút không phản ứng được lời nói của Lương Ninh Như là có ý gì.
Cho đến khi Lương Ninh Như ôm anh ta bắt đầu khóc, anh ta mới nói: “Hôm qua em đi đến câu lạc bộ tìm anh là lúc nào?”
Lương Ninh Như chùi tất cả nước mắt lên áo Chương Tự Chi: “Lúc chạng vạng tối, anh hoàn toàn không ở đó.”
Tay của cô ta lại phản ứng có điều kiện véo eo Chương Tự Chi: “Em hỏi anh nhiều lần như vậy, mà anh không có nói thật với em.”