• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (57 Viewers)

  • Chương 450-453

Nói xong Phương Tố lại nhìn Cố Tư: “Tôi cũng không hiểu cô muốn làm cái gì nữa.”

Cố Tư dựa người vào tường, tư thái vô cùng lười biếng: “Tôi muốn làm cái gì, đến lúc đó bà sẽ biết thôi.”

Phương Tố chuẩn bị quần áo thật đẹp, tóc xõa xuống đơn giản: “Cô bây giờ mưu mô nhiều như vậy, tôi chỉ muốn nói một chút, cô hãy chú ý, cô bây giờ và trước kia không còn giống nhau nữa. Cô hiện tại đã là người đang mang thai rồi, hành động phải có chừng mực, biết không.”

Cố Tư vâng vâng dạ dạ: “Được rồi, đã biết.”

Cố Tư nhìn lại nhìn cái túi đang đặt trên giường của Phương Tố, đi đến cầm lên: “Bà bây giờ sao lại thích đi mua sắm vậy, tôi nhớ bà lần trước đã mua rất nhiều đồ mà.”

Phương Tố nhìn lướt qua túi đồ trong tay Cố Tư: “Đây là Tùy Mị trả tiền, cứ tính là cô ta mua cho tôi đi. Hôm nay cô ta thật sự rất nhiệt tình, so với bất kỳ lúc nào trước đây cong nhiệt tình hơn.”

Cố Tư liền mỉm cười: “Thế này không phải rất tốt sao. Bà trước kia đối xử tốt với cô ta, bây giờ cô ta đối xử tốt lại với bà.”

Phương Tố bĩu môi: “Cô ta bây giờ tốt với tôi, là có mục đích cả. tôi muốn vui vẻ cũng không vui vẻ nổi.”

Cố Tư lần này lại không nói gì.

Một lát sau Trì Uyên mới lên tầng, nhìn thấy Cố Tư và Phương Tố đang ngồi trong phòng của Phương Tố nói chuyện.

Anh lại gần: “Đang nói gì vậy? Hai người lại còn làm ra vẻ thần bí nữa.”

Phương Tố “a” một tiếng: “Nói về hai ngày kiểm tra thai sản của Tiểu Tư, chứ còn có thể nói gì nữa.”

Vừa nghe đến việc khám thai sản, Trì Uyên liền hăng hái, anh vội vàng nhìn Cố Tư: “Em và anh cùng đi đi, đi kiểm tra hết các mục.”

Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc mới nói: “Anh đi cũng được, cũng không thể không cho anh tham dự. Lần này kiểm tra máu, sau đó là siêu âm B.”

Trì Uyên liền cười, đi đến vuốt ve khuôn mặt của Cố Tư: “Lúc nào thì đi?”

Cố Tư dường như đang nghĩ cái gì đó: “Mấy ngày nữa đi, đến lúc đó em thông báo trước với anh.”

Trì Uyên nói “được”, đề tài này liền cho qua.

Trì Uyên lại nói một chút về việc thiết bị theo dõi, có người bỏ tiền thuê người đó, đã tìm ra được hệ thống camera giám sát có hình ảnh của hắn ta, nhưng thật sự là cái người đó ăn mặc kín mít, khuôn mặt… nên không nhìn được gì.

Chỉ là cái này cũng không sao, cứ theo đó giám sát cửa tiệm, Trì Uyên lại đi điều tra về hình ảnh kiểm soát dọc đường, cũng gần như có thể tìm ra được người kia dừng chân ở đâu.

Anh đã dặn dò Tử Thư đi tìm hiểu rõ.

Cố Tư có vẻ không mấy quan tâm tới chuyện này. Cô nghe một lát liền duỗi duỗi tay: “Mọi người cứ nói chuyện, em đi nghỉ ngơi đây. Cảm thấy có chút mệt mỏi.”

Cô không phải mệt, mà là có chút lười.

Phương Tố gật gật đầu: “Được rồi, cô bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Trì Uyên nhìn nhìn Cố Tư, đợi cô đi ra khỏi phòng Phương Tố, anh cũng đi theo cùng.

Cuối cùng quay về phòng ngủ.

Cố Tư ban đầu định lên giường nằm, kết quả Trì Uyên theo sau vào, cánh tay liền ôm lấy cô: “Em đợi một chút.”

Cố Tư sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy?”

Trì Uyên nghĩ nghĩ, quay người khóa trái cửa lại, sau đó đi đến, đứng trước mặt Cố Tư. Anh hé miệng, dáng vẻ có hơi không được tự nhiên.

Cố Tư không hiểu ra làm sao, nhìn chằm chằm Trì Uyên.

Trì Uyên hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên quỳ một gối xuống đất, anh lấy ra từ đâu đó một cái hộp trang sức.

Cố Tư theo phản xạ lùi xuống một bước, thật sự bị dáng vẻ của Trì Uyên làm cho hoảng sợ.

Trì Uyên ngẩng đầu nhìn Cố Tư, đem hộp trang sức mở ra.

Thật ra không cần xem, Cố Tư cũng đoán được thứ đồ bên trong là cái gì.

Giọng nói của Trì Uyên vô cùng dịu dàng: “Đây là trước đây anh nợ em, anh muốn được bù đắp cho em, tuy rằng hiện tại biết em có thể thật sự không hề để ý.”

Bên trong hộp là chiếc nhẫn kim cương có phần chói mắt.

Thật sự trước kia bọn họ khi kết hôn, chiếc nhẫn kim cương kia cũng rất khoa trương rồi.

Nhưng thời gian đó, Trì Uyên không cầu hôn, định thôi, cũng không muốn cưới cô. Phân đoạn này, cũng không ai quá để ý.

Cố Tư cúi đầu nhìn thứ đồ trong tay Trì Uyên, lông mày nhíu lại: “Vật này, là anh mua thêm lần nữa?”

Trì Uyên ậm ừ: “Làm theo yêu cầu, hôm nay mới vừa mang tới.”

Cố Tư nhìn chăm chú hồi lâu. Trò đùa này có vẻ không ổn lắm. Cô quả thật cũng nhìn không ra. Nhưng viên kim cương lớn như vậy, có vẻ tốn không ít tiền.

Cố Tư qua một lúc liền cười cười: “Sao anh lại đốt tiền như vậy, thật lãng phí.”

Trì Uyên không bận tâm lãng phí gì, anh vẫn giữ tư thế kia: “Cố Tư, em cho anh thêm một cơ hội, được không, được không?”

Liên tục hai lần được không, một lần so với một lần càng thêm hèn mọn.

Khiến cho vẻ mặt ban đầu của Cố Tư cũng chầm chậm buông lỏng.

Cô đem tầm mắt nhìn theo chiếc nhẫn kim cương, rồi chuyển sang nhìn khuôn mặt Trì Uyên: “Trì Uyên, anh muốn cái gì đây? Em thật sự vẫn là em trước kia, thân thế không tốt, bằng cấp không tốt, gia giáo tự nhiên cũng không được. Anh trước đây, không phải rất chán ghét em như vậy sao. Anh hiện tại sao lại thế này, trúng độc rồi à.”

Trì Uyên nâng tay, kéo bàn tay của Cố Tư: “Trước kia anh cũng không để ý qua gia đình, bằng cấp gia giáo của em, anh trước kia….”

Trì Uyên có chút không thể hình dung được rõ ràng tâm tình của chính mình trước đây là như thế nào.

Anh trước đây, quả thật không quá thích tính cách của Cố Tư, cảm thấy cô kiêng dè, có chút hèn nhát.

Nhưng thật sự không ghét bỏ xuất thân không tốt của cô, hay là bằng cấp không cao hoặc gia giáo không tốt.

Những cái này, anh trước đây đều không hề suy nghĩ đến.

Trì Uyên mím môi hồi lâu mới nói: “Trước đây chỉ là không quá thích em lúc nào dáng vẻ cũng thật sự yếu đuối, em trước nay luôn ở xung quang anh, nên….”

Lời giải thích này, có vẻ cũng không được chuẩn xác lắm.

Cố Tư nhíu mày: “Chính là em trước kia, đối tốt với anh, làm anh cảm thấy không thích. Bây giờ không như lúc trước nữa, anh liền cảm thấy em trở nên không tồi?”

Cố Tư có chút nghĩ không được rõ: “ Trì Uyên, anh như vậy không phải rất bỉ ổi hả?”

Trì Uyên luống cuống: “Cũng không phải như vậy, không phải như em nói đâu.”

Nhưng cụ thể là cái gì, anh thực sự cũng không biết phải hình dung như thế nào.

Anh nghĩ nghĩ, dứt khoát không nghĩ nhiều như vậy nữa, ngẩng đầu nhìn Cố Tư: “Anh trước đây quả thật không đúng với em, anh sau này sẽ cố gắng bù đắp. Cố Tư, em cho anh cơ hội đi.”

Anh đem nhẫn trong hộp lấy ra.

Cố Tư vội vàng thu tay lại.

Trì Uyên dừng động tác một lát, sau đó hé miệng: “Cái này cũng không phải là ép em bây giờ phải gật đầu đồng ý cùng một chỗ với anh. Chỉ là muốn, em cho anh một cơ hội, nói cho anh biết, em có thể từ từ nhìn biểu hiện của anh, ít nhất làm cho anh an lòng một chút.”

Nói như vậy, anh lại một lần nữa cầm lấy tay Cố Tư.

Tay Cố Tư nắm lại thành nắm, sau một lúc lâu, không giãy ra nữa.

Trì Uyên cười cười, mở tay cô ra, đem nhẫn đeo lên.

Vẻ mặt của Cố Tư cũng không thả lỏng.

Thật là, muốn nói Trì Uyên tư thế đã hạ thấp với mình như vậy, rung động sao, tất nhiên là rung động, như thế nào mà có thể không rung động đây.

Chỉ là lại có chút không cam lòng.

Đúng, cô bây giờ tận đáy lòng tất cả đều là không cam lòng.

Nhớ về trước đây Trì Uyên đối xử với mình như thế nào, cô liền cảm thấy trong lòng có chút chán ghét.

Trì Uyên lại thật sự rất vui vẻ, chậm rãi đứng lên, lôi kéo tay cô nhìn một lúc, sau đó nở nụ cười: “Kích cỡ vẫn là vừa vặn, anh còn sợ mình tính sai.”

Cố Tư nhìn chiếc nhẫn trên tay, sau đó giọng nói có chút trầm thấp: “Em thật sự không phải là chấp nhận anh, anh phải hiểu, tất cả những việc trên thế giới này, không phải anh nói một câu anh biết sai rồi liền xong được. Em chỉ là theo lời anh nói, đồng ý nhìn biểu hiện của anh sau này.”

Trì Uyên nâng tay, đem Cố Tư ôm vào trong ngực: “ Như vậy là đủ rồi, như này cũng là quá tốt rồi, anh thật sự rất vui.”

Cố tư qua một lúc lâu, mới nhắm mắt lại, thở ra một hơi.

Cũng không biết cảm giác trong lòng mình đến cùng là thế nào nữa.
Trì Uyên vẫn còn có việc, ở trong phòng với Cố Tư một lát, rồi lại đi ra ngoài.

Cố Tư ngồi trên giường, tháo nhẫn trên tay xuống.

Cô cầm chiếc nhẫn lên, xem xét thật cẩn thận.

Bên mặt trong chiếc nhẫn, quả thật là có khắc chữ.

Cố Tư híp mắt xem thật tỉ mỉ, sau đó liền cười nhạo một chút, thật sự là đủ nhàm chán mà.

Mặt trong chiếc nhẫn, khắc chữ cái đầu trong tên của cô cùng Trì Uyên.

Cái này quả thật là dành cho những chàng trai hoặc là cô gái chưa từng trải sự đời mới có thể làm ra được.

Không ngờ được cậu cả nhà họ Trì, cũng có thể ngây thơ như thế.

Mặt trên của chiếc nhẫn, kim cương cũng quá to rồi, mang theo cũng hơi bất tiện.

Cố Tư đứng lên, đem nhẫn một lần nữa để lại vào trong hộp.

Sau đó cô nằm xuống.

Nhờ phúc của Trì Uyên ban nãy, bây giờ một chút buồn ngủ cô cũng không có.

Cô rất có tinh thần.

Cố Tư cứ như vậy mà nhìn trần nhà, trong đầu một chút lại một chút, nhớ lại cách đối xử của Trì Uyên với mình trong khỏang thời gian này.

Trì Uyên đối với cô tốt chứ, đương nhiên là tốt rồi. khoảng thời gian này, biểu hiện của Trì Uyên bất kỳ ai có mắt cũng đều nhìn thấy được.

Thật làm cho Cố Tư bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì.

Trì Uyên đối tốt với cô, với cô mà nói, là chuyện không tưởng, trước đây không như vậy, rồi sau đó đột nhiên bởi vì cô mang thai, mà đối với cô vô cùng quan tâm săn sóc.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy nghĩ đến những điều này, trong lòng có hơi rối loạn.

Cố Tư xoay người, đối mặt với cửa sổ, vẫn là nên nghĩ về việc kiểm tra thai sản, có lẽ sẽ khiến cho tâm trạng của cô yên tĩnh trở lại một chút.

Trì Uyên ở dưới tầng, không bao lâu sau, Tử Thư liền đến.

Nói là đang sắp xếp điều tra xem người được thuê kia đã đi rồi dừng ở chỗ nào.

Sau khi thông báo cũng nhờ mấy người của mấy khu chung cư bên kia tra xét.

Xem thử là nơi nào đang theo dõi ở đây.

Trì Uyên ngồi trên ghế sopha: “Ngồi xuống rồi nói, không sao, chuyện này chậm một chút cũng không việc gì, đừng quá sốt ruột.”

Tử Thư sau khi ngồi xuống, liền lấy ra một phần danh sách: “Nhị Cáp đưa, mang cho anh xem qua một chút, nói rằng anh ta bây giờ đã có thể tìm hiểu sơ qua tin tức mấy tầng quản lí của ngân hàng tư nhân.”

Trì Uyên cầm qua xem một lát, sau đó liền mỉm cười.

Tử Thư ngồi bên cạnh cũng cười cười: “Có một cái tên quen thuộc.”

Không phải là tên của người này, với cái tên mà Tô Nhiễm trước đây cung cấp giống nhau sao đều nói rằng người này đã dốc sức ở ngân hàng tư nhân rất lâu rồi.

Trì Uyên nhìn chăm chú vào tên của người kia: “Trước hết bắt đầu từ người này xem có thể điều tra được tin tức hay không.”

Tử Thư nói mấy câu đã biết, sau đó tiếp tục lại nói một ít công việc phía công ty.

Công việc ở phía công ty đã thỏa đáng và ổn định rồi.

Thái độ của Trì Uyên cũng tùy ý, hai người chủ yếu là quan tâm về việc hợp tác với nhà họ Tùy, đơn giản thương lượng một chút về chiến lược và cách xử lí sau này.

Nói chưa được một lúc, điện thoại của Tử Thư chợt reo lên, nói là có một chút việc, bảo Tử Thư qua một lát.

Tử Thư cúp điện thoại, nhìn Trì Uyên: “Có một việc, giống như là đã điều tra ra.”

Trì Uyên dừng lại, nâng mắt nhìn chằm chằm Tử Thư: “Nhanh vậy sao.”

Anh đứng lên, dặn dò chị Trần đang dọn dẹp trong phòng bếp một tiếng, sau đó cùng Tử Thư đi ra ngoài.

Kỳ thật cũng không phải đi đến nơi nào đó xa xôi, hai người chỉ là đi đến khu chung cư phía mặt bên kia của khu biệt thự.

Bên kia đã có người chờ sẵn, thấy Trì Uyên và Tử Thư đi đến, liền vội vàng nói: “Ở chỗ này, chúng tôi đã hỏi thăm một chút. bên này có một căn phòng ở, thời gian trước được người khác thuê lại với giá cao, nhưng cho đến hiện tại cũng không có người ở. Cũng chỉ có lúc đầu, có người xuất hiện để chuyển đồ tới đây. Mãi sau này, thì lại không thấy có người tới nữa. Hàng xóm cũng cảm thấy không yên tâm, nói là những người đó chuyển đồ đến, đều có biểu hiện rất lén lút. Sợ bọn họ là người xấu, ở bên cạnh liền truyền ra một số tin tức không hay. Chúng tôi vừa đến đây đi hỏi một chút, những người hàng xóm liền lập tức nói hết, không tốn chút công sức nào.”

Người này vừa nói, vừa dẫn Trì Uyên và Tử Thư đi đến: “Chúng tôi tìm người quản lý nhà đất đến đây, nói có người theo dõi rồi chụp ảnh sinh hoạt cá nhân của mình, người quản lý kia liền liên hệ ngay với người chủ phòng kia, nhưng chủ phòng nói không thể liên hệ được với người thuê. Quản lý sợ gặp chuyện không may, liền mở cửa cho chúng tôi, sau đó chúng tôi liền nhìn thấy rất nhiều thứ đồ.”

Nói xong, bọn họ vừa đi đến cửa phòng.

Cửa đang mở, người quản lý cũng đang ở đây.

Trong phòng rất trống trải, bên trong ngay cả đồ dùng gia đình cơ bản nhất cũng không có.

Theo sự chỉ dẫn của bọn họ đi vào một căn phòng, vừa đi vào liền thấy một cái giá ba chân đặt ngay bên cửa sổ, ở trên là một cái máy quay phim, còn có một cái camera ở bên cạnh. Đương nhiên, trong phòng còn có một cái bàn nhỏ, ở trên đặt một cái máy tính.

Trì Uyên liền cười: “Xem ra đây là trang bị để theo dõi căn nhà của tôi, nội dung hẳn là chứa trong chiếc máy tính này.”

Tử Thư đi đến, làm một vài thao tác đơn giản trên máy tính, thật sự phát hiện bên trong có chứa rất nhiều nội dung theo dõi.

Người ở bên trong, có Cố Tư, có Trì Uyên, còn có cả Phương Tố.

Đều là một số hành động trong cuộc sống hàng ngày.

Người quản lý bên này nói là đã báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ đến đây.

Trì Uyên không để tâm: “Được rồi, báo cảnh sát cũng được, làm ồn ào lên, người sau lưng kia ít nhiều cũng biết tém mình lại một chút.”

Ở đây cũng không bắt được người nào, Trì Uyên nhìn mấy thứ đồ bên này, cầm đi cũng chẳng có tác dụng gì.

Giao cho cảnh sát là tốt nhất. Với hiệu suất của bọn họ, hẳn là có thể tra được đến rất nhiều tin tức mà chính anh cũng không đụng đến được.

Vì bên trong camera theo dõi, có rất nhiều hình ảnh của Trì Uyên. Trì Uyên liền ở lại đây, chờ cảnh sát tới điều tra.

Xem xem có cần phải lấy lời khai hay không.

Tử Thư vốn muốn ở bên cạnh chờ, cuối cùng thời gian đã hơi muộn, Trì Uyên bảo anh nên quay về trước.

Anh vỗ vỗ vai Tử Thư: “Trước tiên cậu đừng vội, bên kia cậu còn công việc nhiều, tôi ở đây không vấn đề gì, đi đi.”

Tử Thư suy nghĩ một lát, cũng liền mang người ở đây đi trước.

Trì Uyên thì ở trong phòng đi đi lại lại một lúc.

Căn phòng này trước đây chắc hẳn cũng không có người ở, cách bài trí bên trong rất đơn giản, một chút đồ dùng gia đình cơ bản cũng không có.

Người quản lý nhận ra Trì Uyên, liền đi theo bên cạnh, sau đó nói: “Người chủ nhà này không ở trong nước, căn nhà này mua xong vẫn thường không ở. Chủ nhà nói, anh ta vốn cũng không định cho thuê, sợ người ta phá hư linh tinh. Nhưng người thuê kia nói rằng, cũng chỉ thuê để đặt một ít sản phẩm tồn kho, cam đoan không hủy hoại hình dạng ban đầu của căn phòng. Hơn nữa tiền thuê còn rất cao, vì vậy mà chủ nhà mới đồng ý. Bây giờ có chuyện như thế này xảy ra, chủ nhà cũng thật sự rất không yên lòng.”

Trì Uyên cười cười: “Không sao, chút việc này, chắc là mấy kẻ bị điên cuồng theo dõi, không có gì phải phiền lòng.”

Quản lý đang đi theo thở dài một hơi, nhìn thấy dường như cũng rất sốt ruột.

Dù sao cũng cần cảnh sát đến để giải quyết việc này, quản lý ở đây cũng có chút không nhịn được cảm thấy mất mặt.

Chi phí quản lý nhà đất ở đây thu rất cao, kết quả phục vụ lại không tốt, chủ nhà xung quanh nghe được chuyện thế này, đều kêu la chỉ trích.

Ở đây đều là người có tiền, người quản lý cũng không dám đắc tội.

Trì Uyên đi lại một vòng, trên cửa sổ trong căn phòng khác, nhìn thấy mấy đầu lọc thuốc lá.

Cái này có lẽ là rất lâu trước đây rồi, bị gió thổi bay.

Trì Uyên nhìn chăm chú rồi mỉm cười: “Còn có thu hoạch ngoài ý muốn, có lẽ còn có công dụng.”

Cố Tư bên này bị Phương Tố gọi dậy, mới biết nơi theo dõi mình đã tìm được rồi.

Nhưng không tìm thấy người bên trong, chỉ lục soát được một số thiết bị.

Có thể tìm thấy được thiết bị, đã rất tốt rồi.

Cố Tư cùng Phương Tố đi xuống tầng, sau đó đi ra sân.

Phương Tố chỉ về một hướng: “Là chỗ đó, bên trong phòng còn đặt thiết bị, vừa hay đối diện với chúng ta.”

Cố Tư mím môi, quả thật là nơi mà cô cùng với Trì Uyên trước đây từng trao đổi.

Cố Tư thở phào nhẹ nhõm: “Tìm được là tốt rồi.”

Phương Tố có hơi không cam lòng: “Không bắt được người, cứ cho là hắn thật sự may mắn.”

Cố Tư thong thả nói: “Bọn hắn không có khả năng cứ may mắn mãi đâu.”
Trì Uyên hai ngày kế tiếp luôn vội vã, Cố Tư không hỏi cũng gần như đoán được anh đang bận rộn chuyện gì.

Công việc ở kia vốn đã nhiều, sau đó là sự cố của cô ở đây, vẫn là cần Trì Uyên phân tâm đi điều tra, không bận không được.

Vì thế trước kiểm tra thai sản một ngày, lúc buổi tối khi đi ngủ, mới nói cho Trì Uyên biết.

Trì Uyên dừng một lát: “Ngày mai đi hả, được rồi, anh ngày mai gọi điện cho Tử Thư. Chuyện công ty bên kia bảo cậu ta xử lý một chút.”

Cố Tư nghĩ nghĩ: “Thật ra thì anh không đi cũng được mà, một mình em đi cũng không sao đâu.”

“Sao lại có thể không đi được.”Trì Uyên nằm xuống, tay xoa xoa bụng Cố Tư: “Anh đương nhiên là muốn đi để xem con rồi.”

Cố Tư lại cũng không biết nói gì, anh nếu thật sự không đi, cô còn có chút không biết phải làm sao.

Ngủ một giấc, mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, vẫn là Trì Uyên tỉnh dậy trước.

Anh trước tiên gọi cho Tử Thư, dặn dò một số công việc ở công ty, sau đó quay lại, chọn cho Cố Tư một bộ quần áo.

Chủ yếu là thuận tiện cho việc kiểm tra.

Còn giúp cô phối cùng với giày.

Cố Tư có hơi ham ngủ, xoay người, ôm chăn liền ngủ tiếp.

Trì Uyên liền đi giặt sạch khăn mặt, đi đến lau mặt, lau tay cho cô.

Chờ tới lúc Cố Tư thật sự tỉnh giấc, hai người cùng nhau đi rửa mặt.

Buổi sáng không thể ăn, bởi vì phải kiểm tra máu.

Trì Uyên giống cô, cũng không ăn gì cả.

Phương Tố cũng không có nhàm chán như hai người, đã tự mình ăn sáng từ sớm rồi.

Sau đó ba người cùng nhau đi tới bệnh viện.

Lúc đi được nửa đường, Phương Tố đăng lên vòng bạn bè, không có nội dung gì quan trọng, chỉ nói về việc dậy thật sớm các loại…

Cố Tư liền nhớ đến một chuyện.

Cô nhìn Phương Tố: “Bà có phải đã từng thêm Wechat của tôi không?”

Phương Tố sửng sốt: “Không có. Trước đây tôi nhìn cô không thuận mắt, tôi sao có thể thêm Wechat của cô được.”

Cố Tư liền nghi hoặc: “Chỉ là có một người, thêm Wechat với tôi, sau đó cũng không nói lời nào. Vòng bạn bè còn đăng ảnh chụp biển hiệu cửa tiệm của tôi. Tôi hỏi người đó là ai cũng không trả lời tôi. Người này thật là, tôi tới giờ vẫn còn chưa biết là ai.”

Cô nghĩ chưa ra, Phương Tố lại đã có chút rõ ràng rồi.

Bà nhìn nhìn Trì Uyên phía trước đang lái xe, cười haha.

Cố Tư nhìn Phương Tố, sau đó cũng theo bà nhìn Trì Uyên.

Khóe miệng Trì Uyên nhếch lên, ánh mắt lóe sáng.

Cố Tư nhìn một hồi, sau đó nghiến răng: “Lại là anh cái tên xấu xa không biết xấu hổ này. Anh sao lại thêm em được, em nhớ là đã xóa anh rồi cơ mà.”

Trì Uyên đương nhiên sẽ không giải thích rõ ràng, chỉ ở bên cong môi cười cười.

Người đàn ông này thật đúng là có một đống tâm địa gian xảo, đóng cửa nhà rồi cũng không chặn được anh, xác minh Wechat cũng không chặn được anh.

Cố Tư hơi tức giận, một đường đi cũng không nói chuyện nữa.

Mãi tới khi đến bệnh viện, Trì Uyên cho xe dừng ở bãi đỗ xe.

Cố Tư cùng Phương Tố xuống xe trước.

Cố Tư nhìn Trì Uyên: “Anh bây giờ ở đây đợi em. Em khuông muốn nhìn thấy anh. Đợi em ở bên kia siêu âm B xong, em gọi điện thoại cho anh, anh hãy qua đây.”

Phương Tố cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai Trì Uyên: “Con ở đây đợi đi, thời gian này, thái độ phải nhường nhịn, lát nữa chúng ta gọi cho con.”

Nói xong Phương Tố cười haha, lấy cánh tay ôm lấy Cố Tư liền rời đi.

Cố Tư cong môi, vẻ mặt có thể coi là hài lòng.

Hai người đã hẹn trước với bác sĩ, đi tới lấy thẻ đăng ký.

Lúc xếp hàng, Cố Tư đứng lên đi lại xung quanh, ở đây có rất nhiều phụ nữ có thai đang ngồi ở phía bên kia chờ đợi.

Phương Tố nhìn cô một lát, rồi cùng sản phụ sắp đến ngày sinh bên cạnh nói chuyện phiếm.

Đều là xoay xung quanh việc sinh đứa bé, nội dung này cũng rất rộng, nói mãi cũng không hết chuyện.

Cố Tư nhìn một lát, liền đi qua phía bên cạnh.

Mới đi chưa đến mấy bước, cô liền nhìn thấy người muốn gặp.

Tùy Mị mang theo túi, ăn mặc khá giản dị, đang đi tới phía bên này.

Cô ta vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, nhưng nhìn cũng có vẻ không giống với tức giận.

Bên kia không biết nói cái gì, Tùy Mị liền trực tiếp cúp điện thoại.

Phía bên này chủ yếu là phụ khoa và sản khoa, Tùy Mị đến đây, cũng không biết là muốn khám ở khoa nào.

Cố Tư đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tùy Mị đi vài bước liền nhìn thấy cô.

Trên mặt Tùy Mị mang theo vẻ thật sự rất ngạc nhiên.

Cô ta hướng Cố Tư đi tới: “Cô Cố, thật trùng hợp.”

Cố Tư nhìn Tùy Mị: “Cô Tùy đến đây, là muốn khám gì vậy, không phải là sản khoa chứ.”

Tùy Mị cười haha: “Cô Cố thật biết nói đùa đó.”

Chỉ là cười xong, biểu tình trên mặt cô ta liền thu lại.

Hai người đứng ở một chỗ rẽ, tuy rằng có nhiều người qua lại, nhưng cũng không ai chú ý đến hai người.

Đến bệnh viện, đều là có chuyện bản thân muốn làm, cũng không có ai sẽ đi nhìn chằm chằm người khác.

Tùy Mị bước hai bước đến chỗ Cố Tư, đè thấp giọng xuống: “Cô Cố đến đây khám khoa nào vậy?”

Cố Tư vén tóc lên: “Cô đoán xem.”

Trên tay cô là chiếc nhẫn kim cương , thật sự là Tùy Mị không muốn thấy cũng không được.

Tùy Mị nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, Cô Tư mỉm cười, đưa ra: “Trì Uyên tặng đó, đẹp không?”

Tùy Mị ậm ừ, gật gật đầu, nhớ đến lần trước gặp Trì Uyên, trên tay anh đang cầm một túi đựng đồ trang sức.

Thì ra, bên trong đó chính là nhẫn mua cho Cố Tư.

Cố Tư liếc mắt: “Ừm, tôi cảm thấy rất đẹp, Trì Uyên đó, cũng thật sự rất có tâm.”

Cố Tư thở dài: “Quan hệ giữa tôi và Trì Uyên, Cô Tùy cũng không hiểu rõ. Anh ấy đột nhiên tặng tôi chiếc nhẫn này, nói thật lòng, làm tôi giật cả mình. Tôi vốn cho rằng Trì Uyên hiện tại đang độc thân, bên người có nhiều cô gái như vậy, sao lại còn không lay động tâm tư, kết quả thật đúng là không có.”

Cố Tư haha cười rộ lên: “Trì Uyên tự mình nói, đối với người bên ngoài, một chút ý nghĩ cũng không có. Những người tiếp cận anh, lại càng làm cho anh phiền chán. Ôi, tình cảm của đàn ông thật là khó hiểu mà.”

Cố Tư nói xong, liền cười haha.

Trước đây cô cùng Tùy Mị tuy rằng có không ít tranh chấp, nhưng là việc sau khi cô và Trì Uyên li hôn, Cố Tư thật sự phía sau cũng có chút thu mình lại.

Sau mỗi lần, cô và Tùy Mị gặp mặt, đều cảm thấy thản nhiên, tuy rằng như trước có thể nhìn ra, có bài xích đối với Tùy Mị, nhưng sẽ không trực tiếp nói những lời mang theo tính công kích như thế này.

Lần này như vậy, so với trước kia, thật đúng là có điểm khác thường.

Tùy Mị đứng lặng yên nhìn Cố Tư, không nói chuyện.

Cố Tư vẫn tiếp tục cười: “Ôi, cô Tùy đi khám bệnh đi. Vậy tôi đi đây, tôi không làm chậm trễ thời gian của cô nữa.”

Tùy Mị không nhúc nhích, vẫn đứng yên tại chỗ nhìn Cố Tư.

Cố Tư nhăn mày: “Sao vậy, có gì muốn nói với tôi sao?”

Vẻ mặt mang theo một chút khiêu khích, hoặc là cũng có thể nói mang theo một chút trào phúng.

Tất cả những lời nói của cô hôm nay, còn cả thái độ, đều kích thích làm cho Tùy Mị không được thoải mái.

Trước đây thời điểm li hôn chưa nổ ra, cô nói chuyện khó nghe, Tùy Mị cũng liền nhịn. Dù sao mặc kệ nói như thế nào, thân phận của người ta được sắp đặt rồi.

Nhưng mà hiện tại, đều là tình trạng độc thân, cô còn kiêu ngạo như vậy, có chút không thể nào nói nổi.

Tùy Mị nhìn Cố Tư: “ Mang thai thì giỏi lắm sao.”

Nhìn đi, Cố Tư liền đoán, Tùy Mị đã biết là cô mang thai rồi.

Mấy ngày nay, cô đem tất cả những người muốn đối phó với mình cân nhắc một hồi, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ Tùy Mị là có hiềm nghi lớn nhất.

Bạn bè của cô không nhiều, người muốn đối phó cô thật tình tính ra cũng không coi là nhiều lắm.

Hơn nữa có thể tìm mọi cách xuống tay với đứa bé trong bụng cô, vậy thì lại càng không có ai cả.

Huống hồ, một người bình thường cũng không có năng lực, thuê người hoặc là thuê phòng với số tiền lớn như vậy.

Cố Tư hơi hơi nâng cằm lên: “Đương nhiên giỏi rồi. Đứa con của Trì Uyên, người khác muốn mang mà còn mang không được đó.”
Cố Tư nói xong liền mỉm cười: “Điều này, bản thân cô Tùy biết rõ mà.”

Tùy Mị mặt không đổi sắc: “Cô Cố vẫn là không nên vui vẻ quá sớm.”

Cố Tư cười haha, cô từ trước đến nay am hiểu nhất là làm cho người khác tức giận.

Giọng điệu nói chuyện, thêm biểu cảm trên khuôn mặt.

Đến cuối cùng làm cho đối phương hận không thể giậm chân, cô trong lòng vô cùng rõ ràng.

Vì vậy sau khi cô cười xong, Tùy Mị còn tức đến mức nghiến răng.

Cố Tư nói: “Tôi muốn vui vẻ đó, có người hao tâm tốn sức nghĩ đủ mọi cách, kết quả vẫn là không chiếm được. Mà tôi, có thể dễ dàng vô cùng, còn giành tới tận tay thứ người khác muốn lập tức. Cô nói xem tôi lợi hại như vậy, tôi có thể không vui vẻ sao.”

Thứ người khác muốn, tức khắc có được, có thể nói là cô và Trì Uyên.

Lúc đầu cũng đã đính hôn, cuối cùng lại đi lệch như vậy, Trì Uyên đã cưới Cố Tư rồi.

Tùy Mị hít sâu một hơi, sau đó bước từng bước về phía Cố Tư: “Cô Cố, cô hãy cẩn thẩn. Đứa bé này, có thể ra đời hay không, vẫn còn chưa biết được đâu.”

Cố Tư sửng sốt, chớp chớp mắt, mang vẻ mặt vô tội: “Cô Tùy nói cái gì vậy? Lẽ nào, còn có tên súc sinh sẽ ra tay với đứa bé trong bụng tôi ư?”

Hai chữ súc sinh được cô đặc biệt nhấn mạnh.

Nói xong liền nhìn chằm chằm Tùy Mị: “Cái tên súc sinh kia, cũng quá cẩn thận rồi. Chỉ là coi chừng hại người khác không được, ngược lại lại hại chính mình. Tranh giành đàn ông thì tranh giành, tính kế thì cũng đã tính kế rồi, thật là hèn nhát.”

Tùy Mị cau mày, bị Cố Tư nói mấy câu liền làm cô ta có chút nhịn không được nữa.

Cô ta nâng tay đặt lên vai Cố Tư, cũng coi như dùng chút lực, liền thẳng tay đẩy cô, nhưng âm thanh nói chuyện lại như bị dồn ép: “Chính là làm cho đứa bé của cô không thể sinh ra, cô có thể làm được gì sao?”

Cố Tư lùi lại mấy bước, phía sau liền có người đỡ lấy cô.

Cô nghe thấy giọng nói của Trì Uyên và Phương Tố vang lên cùng một lúc: “Cô làm cái gì vậy hả?”

Cố Tư quay đầu lại, người đứng phía sau cô là Phương Tố.

Phương Tố sắc mặt đều thay đổi, nhìn Cố Tư: “Cô không sao chứ, có bị thương hay không?”

Cũng chỉ là đẩy nhẹ một cái thôi, thực sự không có vấn đề gì lớn.

Cố Tư quay đầu, nhìn chăm chú vào hướng khác.

Trì Uyên đang bước qua đây.

Sắc mặc Tùy Mị cũng đã thay đổi, nhìn chằm chằm về phía Trì Uyên.

Trì Uyên đặt Cố Tư coi trọng giống như là tròng mắt. Bây giờ nhìn thấy Cố Tư bị Tùy Mị đẩy như vậy, liền thấy sợ hãi vô cùng.

Anh bước tới, trước tiên cầm lấy cánh tay của Cố Tư, dùng chút lực, đẩy Tùy Mị ra ngoài: “Cô Tùy, cô vừa rồi làm cái gì đó?”

Anh dùng lực có chút mạnh, Tùy Mị lùi lại tận mấy bước mới dừng.

Cô ta nhìn Trì Uyên, sắc mặt mặc dù đã có chút trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo sự ngang ngược.

Cô nói: “Cô Cố, cô mở miệng làm tổn thương người khác. Tôi đẩy cô một chút, tôi cũng không hề cảm thấy sai.”

Phương Tố nhíu chặt mày: “Tiểu Mị, cô có biết bản thân đã làm cái gì không?”

“Cô ấy sao lại không biết được. Cô ấy biết tôi mang thai, cho nên mới đẩy tôi như vậy đấy.” Cố Tư giọng điệu nhẹ nhàng, còn sửa sang lại một chút những chỗ bị Tùy Mị chạm vào.

Tùy Mị nhếch môi, vẻ mặt ngoài ý muốn: “Cô mang thai? Tôi không biết đó.”

Kỹ xảo diễn xuất này, cùng với mình thật giống nhau, Cố Tư mỉm cười.

Vẻ mặt Tùy Mị thật sự vô tội: “Tôi làm sao thể biết cô mang thai. Cô Cố, cô cũng không nên vu oan cho tôi. Tôi đẩy cô tôi nhận, nhưng về chuyện cô đang mang thai, cô cũng đừng đổ lên người tôi như vậy, tôi thực sự không biết gì cả.”

Cố Tư mím mím môi, học theo giọng điệu của Tùy Mị: “Tôi thực sự không biết gì cả. Cô Tùy này, diễn xuất của cô cũng thật là được đó. Nhưng có phải cô đã quên một chuyện, ở trong lòng cô, tôi xấu xa như vậy, tôi như thế nào lại có thể không chuẩn bị cái gì chứ?”

Cố Tư lấy điện thoại ra: “Thật xin lỗi, tôi đã ghi âm rồi. những lời cô vừa nói ra, tất cả đều được ghi lại trong này đó.”

Sắc mặt Tùy Mị cứng đờ.

Cố Tư liền cười haha: “Cô xem, đơn giản là không cần nói dối, nếu không tay sẽ tự tát mặt mình đó.”

Cô quay đầu nhìn Phương Tố: “Xếp hàng đã đến lượt tôi rồi sao?”

Vẻ mặt Phương Tố không được tốt lắm, nhìn qua Tùy Mị, sau đó hạ thấp giọng nói: “Ừ, tôi qua đây tìm cô, đến cô rồi đó.”

Cố Tư nhìn về Tùy Mị khoát khoát tay đang cầm di động, sau đó nói với Trì Uyên: “Bên này giao cho anh đấy, em phải đi kiểm tra rồi.”

Nói xong, cô khẽ ngân nga một bài hát, cùng với Phương Tố đi tới phòng khám.

Phương Tố nghiêm mặt: “Sao cô không ở lại xem thử, xem xem Tùy Mị còn muốn nói cái gì.”

“Xem cái gì chứ.”

Cố Tư đi đến ghế trước cửa phòng khám ngồi xuống, người tiếp theo là cô: “Vừa rồi tôi đã chiếm hết lợi thế rồi, tôi cũng không phải kiểu người trước mặt người khác làm bộ ấm ức gì, cho nên bảo tôi làm trò trước mặt Trì Uyên, gây sự với Tùy Mị? Tôi chẳng cần làm. Bây giờ Tùy Mị rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, hơn nữa vừa rồi còn làm ra chuyện như thế, chắc là giải thích thế nào, Trì Uyên cũng sẽ không tin.”

Cố Tư cười hì hì: “Cho nên tôi chờ ở đây là được rồi. chuyện này căn bản không cần tôi ra mặt.”

Cô ra mặt, ngược lại hiệu quả lại không tốt lắm ấy chứ.

Phương Tố còn có chút không vui, cảm thấy Tùy Mị vừa rồi như vậy thật sự là không nên.

Chỉ là Cố Tư đã sớm đem chuyện này ném hết ra sau đầu.

Cô chờ bác sĩ gọi đến tên mình, sau đó liền bước nhanh vào phòng.

Bây giờ tháng còn nhỏ, tim thai vẫn chưa thể nghe được, chỉ có thể kiểm tra máu, siêu âm B trước.

Lấy đơn rất nhanh, Cố Tư cầm lấy rồi cùng Phương Tố bước ra, đi lấy máu để làm xét nghiệm.

Đi ngang qua ngã rẽ lúc nãy cùng Tùy Mị tranh chấp, đã không thấy bóng dáng của Tùy Mị và Trì Uyên đâu nữa.

Phương Tố nói: “Hai đứa kia, sao lại không thấy đâu rồi?”

Cố Tư cười cười: “Không sao, dù sao hai người cũng chẳng làm ra được chuyện kia, lo lắng cái gì.”

Phương Tố nhìn Cố Tư: “Cô sao có thể nói như vậy, như vậy mà cũng nói ra được.”

Cố Tư cười haha: “Đều là người trưởng thành cả rồi, bà còn cùng tôi làm bộ trong sáng cái gì.”

Hai người đi đến phòng lấy máu, xét nghiệm máu xong liền qua bên siêu âm B chờ đợi.

Phương Tố liền gọi điện thoại cho Trì Uyên, Trì Uyên bên kia nghe điện thoại, anh vâng dạ một tiếng, nói là lập tức đến ngay.

Anh một chữ dư thừa cũng không nói. Phương Tố cúp điện thoại, có hơi tò mò: “Cũng không biết nó cũng Tùy Mị nói cái gì nữa. Còn đi ra ngoài nói chuyện, có thể là chuyện gì mà không thể cho người khác biết được chứ.”

Cố Tư căn bản không thèm để ý, ngồi ở trên ghế, nhìn chăm chú vào dãy số ở cửa phòng siêu âm B.

Làm kiểm tra cái này, quả thật là phiền toái nhất, đến đây rồi còn phải xếp hàng cũng phải rất lâu.

Chờ đợi một lúc như vậy, Trì Uyên đã tới rồi.

Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Cố Tư liếc mắt qua nhìn anh, hỏi thẳng: “Tùy Mị dẫn theo người cùng đi đến đây ?”

Trì Uyên hơi nhíu mày: “Vậy ư, anh không để ý.”

Cố Tư thở ra một hơi: “Anh điều tra một chút đi, em cảm thấy, cô ta không phải một mình đến đây.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư, nói một câu “được”.

Lại đợi thêm một lúc, bác sĩ đi ra gọi tên của Cố Tư.

Trì Uyên cũng cùng theo vào.

Bác sĩ bên trong vội vàng bảo: “Người nhà không thể đi vào.”

Trì Uyên nhíu mày: “Sao lại không thể?”

Bác sĩ kia nhìn Trì Uyên một lát, cảm thấy hơi hơi quen mắt, trợ lý bác sĩ ở bên cạnh vội vàng nói: “Hình như là người nhà của bác sĩ Hoắc.”

Bác sĩ lúc trước liền vội vã nói: “Được, được, được. Sản phụ nằm xuống đi, vén áo lên.”

Trì Uyên đi đến, đứng bên cạnh máy siêu âm B, thế nhưng căn bản chính mình xem cũng không hiểu.

Lúc sau bác sĩ lau đi dịch thuốc, thay đổi thái độ, một chút lại một chút chỉ cho Trì Uyên, đứa bé nằm ở đâu, còn nói cho anh biết nhịp tim đập….

Trì Uyên nhìn chăm chú cái điểm đen lờ mờ trên đó, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng.

Đây là đứa con của anh đó, nhỏ bé như vậy.

Cũng chưa thành hình nữa, Trì Uyên nhếch môi, cười đến là vui vẻ.

Một lát sau Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, dáng vẻ Trì Uyên hiền lành như vậy, cô cũng chưa từng được nhìn thấy.

Có lẽ chính là bản tính trời sinh của con người.

Qua vài giây, cô cũng mỉm cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom