• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (46 Viewers)

  • Chương 390-394

Chương 390 : Lo Lắng Cố Tư cứ ngủ say cho đến khi được anh gọi.

Đầu cô choáng váng, cảm giác như ai đó đang đỡ cô dậy, sau đó chạm vào trán cô.

Cố Tư hơi khó chịu, đưa tay lên gạt cánh tay người đó, “tránh ra.”

Nghĩ ngợi một lúc, Trì Uyên liền bế Cố Tư lên rồi bước lên tầng trên

Lúc chạm vào Cố Tư, nhiệt độ cơ thể cô không xuất hiện điều gì bất thường.

Anh đặt cô lên giường, “Em thấy thế nào, không thoải mái ở đâu.”

Cố Tư xoay người, không muốn trả lời anh.

Trì Uyên ngồi qua một bên, trông Cố Tư thế này quả thật có gì đó không ổn.

Anh đến gần cô nhưng cô không phát hiện, gọi cô vài lần, Cố Tư cũng không phản ứng.

Trì Uyên đợi một lúc, nhìn qua đồng hồ, đành xuống dưới trước.

Cố Tư ngủ một giấc thật ngon, đến khi cô tỉnh lại đã là buổi chiều.

Đầu óc cô bây giờ đã tỉnh táo một chút, cô đứng dậy khởi động vài động tác rồi chạy xuống nhà.

Trì Uyên vẫn ở đó, bên cạnh anh có cả một người đàn ông.

Cố Tư giật mình, “Trì Uyên, sao anh đến đây.”

Trì Uyên quay lại nhìn Cố Tư, tiếp tục nói với người đối diện, “phiền bác sĩ quá”

Người đó vẫy tay, kéo theo hành lý rồi rời đi.

Lúc này, Trì Uyên xoay người bước nhanh về phía Cố Tư, anh nhìn Cố Tư, “em lên nhà đi, anh đang nấu súp, chốc nữa múc cho em một bát.”

Cố Tư cau mày, “anh đang làm gì vậy, người lúc nãy là ai”

Trì Uyên ồ lên, “là một người bạn làm bác sĩ, anh gọi cậu ấy qua khám cho em, khi nãy em ngủ say quá, say đến mức không nhận ra điều gì đang xảy ra xung quanh em.

Đúng là Cố Tư ngủ rất sâu, có người vào nhà mình cô cũng không biết.

Trì Uyên bước lên bậc thang, ôm vai Cố Tư, đưa cô trở về phòng, “thấy em ngủ như thế nên anh mới gọi người qua khám cho em xem sao, may mà không có gì.”

Nhiệt độ bình thường, Huyết áp vẫn ổn, bác sĩ nói có thể là do gần đây mệt mỏi quá.

Trì Uyên nhớ lại chuyện bản thân đã chạy đến đây vào tối hôm qua khiến cô sợ hãi, có lẽ sau đó cô cũng không nghỉ ngơi cho đàng hoàng.

Chuyện này nên trách anh thì hơn.

Cố Tư đúng là mệt thật, về đến phòng lại nằm dài trên giường, “bây giờ em không muốn ăn, anh đi đi, em ngủ trước, khi nào đói em tự nấu em ăn.

Trì Uyên sao có thể yên tâm rời đi, anh bước qua ngồi lên giường cô, “em ngủ đi, anh ngồi đây trông.”

Cố Tư cười nhạo, có gì đáng để anh trông, bây giờ căn phòng này ngoài Trì Uyên ra làm gì còn ai khác nữa đâu.

Có điều Cố Tư không muốn nói chuyện với anh, cô trở mình, mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trì Uyên suy tư một lúc rồi nằm cạnh Cố Tư.

Hôm qua không chỉ mình Cố Tư, mà ngay cả anh cũng không ngủ nổi

Trong lòng cất giữ quá nhiều chuyện, và hiển nhiên chất lượng giấc ngủ cũng theo đó mà đi xuống

Một lúc sau, Trì Uyên chậm rãi ôm Cố Tư từ phía sau rồi từ từ chìm sâu vào giấc mộng.

Không khí quá tốt, không gian yên tĩnh, hai người họ cứ như thế cho đến khi trời chuyển tối.

Trì Uyên thức giấc trước, lúc này sắc trời ngoài kia đang dần chuyển sang màu đen

Anh nhìn đồng hồ, vội vàng chạy xuống nhà

Nồi súp dưới nhà đã nguội từ lâu, anh hâm nóng lại

Vừa tắt bếp, điện thoại trong túi liền đổ chuông

Trì Uyên lấy ra nhìn qua rồi nhận cuộc gọi, “chuyện gì?”

Đầu giây bên kia là giọng nói điệu đà của một người phụ nữ, “Ngài trì ơi, anh bận không.”

Trì Uyên không nói lời nào, bên đó liền nói tiếp, “cũng không có gì đâu, chỉ là đã vài ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa xảy ra điều gì bất thường.”

Trì Uyên trầm tư, “Bình tĩnh đi, bên kia bình tĩnh bao nhiêu, chúng ta cũng phải bình tĩnh bấy nhiêu.”

Người trong điện thoại thở dài, “Hơi phiền phức tí thôi, em không chịu nổi nữa.”

Trì Uyên cầm cái tô qua múc một ít súp

Bát súp này anh dựa vào công thức trên mạng, từng bước từng bước hoàn thành nó. Anh thử một miếng, mùi vị không hẳn là ngon nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.

Lần đầu tiên như vậy là ổn rồi. Hi vọng Cố Tư không ghét bỏ nó.

Nghe thấy động tĩnh bên này của Trì Uyên, người phụ nữ liền bật cười, “Ngài Trì xuống bếp đấy à?”

Trì Uyên không đáp, cô thở dài, “không biết con gái nhà ai mà may mắn thế.”

Trì Uyên mất kiên nhẫn, “không có gì thì cúp máy đây, tôi đang bận.”

Người phụ nữ trong điện thoại cũng nhận ra Trì Uyên đang tức giận, vội vàng cười, “rồi rồi rồi, tôi biết rồi, bây giờ tôi đi làm trâu làm ngựa cho anh ngay.”

Trì Uyên thẳng tay cúp điện thoại rồi mang tô súp lên.

Lần này Cố Tư đã ngủ một giấc thật sự thoải mái, sau khi ngồi dậy, đầu óc cô tỉnh táo hơn trước rất nhiều.

Cô lười biếng vươn vai, “dạo này lao lực quá, thiếu ngủ trầm trọng, cái thân này sắp tàn phế luôn rồi.”

Trì Uyên đặt tô súp lên trên tủ đầu giường. mang khăn tắm đi giặt trước rồi bước qua lau mặt, lau tay cho Cố Tư, phục vụ cô vô cùng chu đáo.

Lần này Cố Tư không dối lòng nữa, nhìn Trì Uyên hầu hạ mình, “học ai đấy.”

Trì Uyên cười, “sao, vừa lòng em chưa.”

Cố Tư ừm một tiếng, “tàm tạm, tay nghề này mà ra ngoài tìm việc chắc cũng kiếm được vài đồng bạc.”

Trì Uyên lau xong liền xoay người vào phòng vệ sinh cất khăn, “có ra ngoài tìm việc thì anh cũng chỉ đối xử như thế với một mình em thôi, đổi thành người khác xem, anh có để lại chút mặt mũi nào cho người ta không.”

Cố Tư im lặng, hiện giờ cô cảm thấy vô cùng đói.

Cả ngày hôm nay mới chỉ ăn được mấy miếng sủi cảo, đến bây giờ trong bụng đã trở nên trống rỗng từ lâu.

Trì Uyên vội vàng bưng tô súp qua cho cô, “đừng làm việc quá sức nữa, em nhìn em hôm nay xem, trông có đáng sợ không.”

Anh đến gần, thấy cô đã ngủ say trên ghế sofa, bộ dạng giống như đã trải qua chuyện gì lớn vậy.

Sau đó anh có gọi thế nào cô cũng không phản ứng lại, suýt chút nữa anh đã ôm cô, leo lên xe rồi chạy đến bệnh viện.

Cố Tư không nói gì, chắc là đã đói lắm rồi. cô không ghét bỏ tô súp do Trì Uyên nấu, từ từ uống cạn.

Cả người cô toàn mồ hôi, sau khi ăn xong, cô nói với Trì Uyên, “ra ngoài, em muốn đi tắm.”

Lần này Trì Uyên không nhiều lời nữa, cầm theo cái tô rồi rời đi.

Cố Tư khóa cửa lại, sau đó nhanh chóng lao vào phòng tắm.

Cơ thể mệt mỏi này của cô cuối cùng cũng được giải tỏa.

Cố Tư thay một bộ đồ khác, sau đó đứng bên cửa sổ, Cô vừa lau tóc, vừa cúi đầu nhìn Trì Uyên đang đứng trong sân.

Trì Uyên đang tưới nước cho hoa, trông bộ dạng có vẻ nghiêm túc lắm

Đây là cảnh tượng từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện.

Cuộc sống trước đây của Trì Uyên, hình như ngoài công việc ra không tồn tại bất cứ thứ gì khác.

Thật ra cô đã từng làm rất nhiều chuyện cho anh, nhưng anh chưa bao giờ để ý, hoặc anh hoàn toàn nhận ra nó.

Đối với hầu hết những thứ nhỏ nhặt trong cuộc sống của bản thân, anh đều làm như không nhìn thấy.

Bây giờ trông anh tưới từng ngọn cây tỉ mỉ như vậy, và còn xuống bếp nấu ăn, khiến Cố Tư ngạc nhiên không thôi.

Giờ phút này, trên người anh tựa như đã nhóm lên ngọn lửa của sức sống.

Cố Tư đẩy cửa sổ, nằm lên bệ cửa, nhìn ra bên ngoài.

Trì Uyên tưới hoa xong, ngước mắt lên liền trông thấy Cố Tư.

Cô Tư không nhìn anh, mà hướng mắt về bầu trời xa xăm.

Mái tóc cô vẫn còn đang ướt, tùy ý ló đầu ra như vậy trông xinh đẹp biết bao.

Trì Uyên cứ ngẩng đầu như vậy, khóe môi anh nở ra một nụ cười, nhìn Cố Tư mãi không rời mắt.

Cố Tư ngắm nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, xoay người đi vào phòng.

Trì Uyên bật cười thành tiếng

Chắc chắn Cố Tư đã nhận ra ánh mắt của anh, cố gái này đang ngại ấy mà.

Cô ấy ngoài sự mất kiên nhẫn ra vẫn còn tình cảm khác đối với mình.

Trì Uyên xoay người bước vào phòng khách.

Anh đứng ở đầu thang, ngước mắt nhìn lên tầng trên, “Cố Tư ơi, tối nay chúng ta ăn gì đây, anh vẫn chưa biết nấu cơm đâu, đặt đồ ăn không em.”
Cố Tư qua bên kia một lát mới lại đây, từ từ chậm rãi: “Em bên này không có việc gì, anh có thể đi rồi. Bữa tối em biết tự mình giải quyết như thế nào.”

Nếu là trước đây, Trì Uyên khẳng định sẽ muốn trêu chọc hai câu, nói cô qua cầu rút ván các kiểu….

Nhưng bây giờ anh dường như phát hiện ra một biện pháp càng có hiệu quả hơn.

Anh trực tiếp nói: “Anh không đi. Anh ở đây chăm sóc em một buổi chiều, anh còn nấu canh cho em, em lại đối với anh như vậy? Anh muốn ở lại đây.”

Anh nói xong liền đi đến cái tủ lạnh bên kia lục lọi một chút: “Em không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, vậy chúng ta có thể nấu một ít. Để anh xem nào, anh có thể thử nấu một chút.”

Cố Tư liếc mắt nhìn anh: “Em tự mình làm.”

Trì Uyên đứng thẳng người, nhìn Cố Tư đi đến lựa chọn ra vài thứ từ trong tủ lạnh.

Anh vội vàng cầm qua: “Anh đi rửa, một lát nữa anh có thể tự xử.”

Cố Tư nhìn anh một lát, cuối cùng cũng không nói ra lời từ chối.

Hôm nay anh ta quả thực đã chăm sóc cô, coi như, coi như làm….

Kệ đi, không cần nghĩ nhiều như vậy.

Trì Uyên đi rửa thức ăn, Cố Tư đi làm cơm, sự phối hợp này thật không tệ.

Bên này bận rộn chuẩn bị còn chưa làm xong, bên kia Chương Tự Chi lại lái xe tới.

Anh ta còn chưa bước vào nhà, đã bắt đầu gọi: “Tiểu Tư, cô không thoải mái ở đâu, tôi đến cửa tiệm, Mạnh Sướng nói với tôi, cô không được ổn lắm nên đã về nhà. Cô bị sao thế?”

Giọng nói lớn như vậy, như là hận không thể khiến cả tầng hai đều nghe rõ.

Cố Tư cũng không phản ứng lại Chương Tự Chi, sau đó lại tiếp tục xào rau ở bếp.

Chương Tự Chi đi vào mới nghe thấy tiếng động ở phòng bếp bên này, liền chạy đến.

Sau đó anh ta liền ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Trì Uyên: “Trì Uyên? Sao anh lại ở đây?”

Trì Uyên đang bận dọn dẹp bồn rửa bên này, cũng không nhìn Chương Tự Chi: “Sao tôi lại không thể ở đây, cậu xem cậu cũng có thể đến đây còn gì.”

Chương Tự Chi hắng hắng giọng: “Tôi đến đây, là vì tôi và Cố Tiểu Tư là bạn bè, anh là chồng cũ, anh chạy tới đây cần mẫn như vậy làm cái gì.”

Trì Uyên nghĩ nghĩ, liền đem trọng tâm câu chuyện chuyển hướng: “Hôm nay tôi nhìn thấy Ninh Tương, ở trên đường có vẻ như là đã đụng xe với một người đàn ông,tính tình Ninh Tương không tốt lắm, còn đánh người ta. Tôi nhìn qua, có vẻ thương tích không nhẹ đâu.”

Chương Tự Chi liền trừng mắt, suy nghĩ liền rối loạn: “Thật sao? Vậy tôi lát nữa phải điều tra kĩ một chút. Nếu là thật, tôi tốt nhất nên dẫn hướng dư luận, khiến cho Ninh Tương lần này khó mà đứng dậy được.”

Trì Uyên cười cười: “Được, tùy cậu thôi.”

Chương Tự Chi lại gần, nhìn vào trong nồi: “Cô có nấu nhiều cơm không, tôi cũng chưa ăn cơm.”

Cố Tư cười cười: “Anh chưa ăn cơm sao đã qua đây.”

Chương Tự Chi hừ khẽ một tiếng: “ Tôi đến chỗ cô, ngay giờ cơm tối, tất nhiên tôi phải mang bụng đói đến rồi.”

Cố Tư đem chén đĩa đưa cho Chương Tự Chi: “Mang ra phòng ăn đi.”

Hôm nay cơm đã nấu khá nhiều, vốn định để ngày mai mang đi, hiện tại có vẻ không được rồi.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, ba người đi vào phòng ăn,

Chương Tự Chi còn muốn biết sự việc bên kia của Ninh Tương, liền hỏi Trì Uyên chuyện xảy ra như thế nào.

Trì Uyên không vội vàng, chỉ đem tình huống mình nhìn thấy đại khái nói một ít.

Nhưng như vậy căn bản không thể thỏa mãn được Chương Tự Chi, anh ta suy nghĩ một chút, liền vội vàng gọi một một cuộc điện thoại.

Đại khái cũng là muốn cho người điều tra chuyện này.

Gọi xong điện thoại, Chương Tự Chi xoa xoa tay, nói rằng cuộc sống bản thân lại có mục tiêu rồi.

Cố Tư bất đắc dĩ cười cười, nhìn Chương Tự Chi: “Lão Chương, anh nhiều năng lượng như vậy, nên suy nghĩ cách giải quyết vấn để của bản thân anh đi. Anh cứ luôn dành thời gian cho mấy chuyện của người khác, chẳng có ích gì cả. Anh cân nhắc chuyện của chính mình đi.”

Chương Tự Chi ngừng một lát: “Bản thân tôi? Chuyện của tôi không cần nghĩ, tôi đang tốt lắm.”

Cố Tư hé miệng: “Anh đã từng bị người con gái nào làm đau lòng chưa?”

Chương Tự Chi gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu: “ Tôi đúng là từng bị tổn thương, nhưng không giống như cô. Tôi nhìn 4 cô chị gái nhà tôi là cảm thấy mất hứng thú với con gái. Tôi còn nghĩ, cuộc đời này tôi sẽ sống một mình cũng đẹp biết bao.”

Trì Uyên liền cười: “Ông già không nhắc nhở cậu sao?”

“Không.” Chương Tự Chi đúng lý hợp tình: “Ông bảo tôi đi ra ngoài cũng là gây tai họa cho cô gái nhà người ta, vẫn là quên đi, bảo tôi sống thành thật là được rồi.”

Cố Tư không nhịn được liền cười thành tiếng: “Ông già của anh xem ra lại là người thông suốt.”

Liên miên một hồi mới ăn xong bữa cơm này, Chương Tự Chi và Trì Uyên vừa ngồi ở sô-pha xem ti vi, vừa nghiên cứu việc nhà họ Ninh phải dẫn dắt như thế nào.

Cố Tư liền quay về phòng mình.

Đầu tiên cô thay bộ đồ ngủ, sau đó không biết thế nào, lại có cảm giác buồn nôn lại xuất hiện.

Vừa rồi quả thật vừa nói vừa tán gẫu, hơn nữa hôm nay một ngày không ăn gì, lúc nãy có ăn hơi nhiều một chút.

Nhưng cũng không đến nỗi, thế mà liền trực tiếp nôn hết ra.

Cái này có điểm khoa trương rồi đi.

Cố Tư hít một hơi thật sâu, đi ra chỗ cửa sổ đem cửa mở ra.

Bên ngoài có chút gió lạnh phả vào, làm cô hơi dễ chịu một chút.

Hóng gió một lúc cũng đã cảm thấy dễ chịu, nhưng chẳng bao lâu, cảm giác buồn nôn lại nổi lên.

Cô âm thầm hít một hơi, đi vào phòng tắm, trước tiên súc miệng, sau đó chống tay lên bồn rửa chờ.

Lại qua một hồi nữa, cảm giác này lần nữa lại quay lại.

Cố Tư cố hít hít sâu, nhưng vẫn là nôn ra.

Cô vội vàng súc miệng, mở vòi nước rửa mặt một chút.

Dạ dày cô không được tốt, đây là bệnh cũ, có lẽ bệnh dạ dày lại tái phát rồi.

Quả nhiên phải chăm sóc bản thân thật tốt, hơi buông thả một chút, cái thân thể này liền không chịu được, lại muốn bệnh.

Cố Tư chờ một lát mới đi xuống tầng.

Trì Uyên và Chương Tự Chi vẫn ở bên kia, Trì Uyên đang rảnh rỗi nói chuyện nhìn lại đây, sau đó sửng sốt: “Em có làm sao không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy.”

Cố Tư đi vào nhà bếp, đun một ít nước ấm: “Bệnh dạ dày tái phát.”

Bệnh cũ này của Cố Tư anh cũng biết, lần trước ở Tam Á còn nôn ra máu.

Anh nhíu mày: “Trong nhà không có thuốc sao?”

Trong nhà thực ra không có, nhưng là Cố Tư không muốn uống, vì thế liền nói: “Có, em vừa uống rồi. Có thể chưa nuốt xuống, kẹt ở trong cổ họng, có chút khó chịu chắc nên uống thêm một chút nước.”

Lời nói này một chút sơ hở cũng không có, Trì Uyên liền cũng không lo lắng quá nhiều.

Cố Tư đun nước nóng, tại phòng bếp bên này uống một chút, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau đó cô lại đi lên lầu.

Ban đầu muốn nằm trên giường xem điện thoại một lát, kết quả vừa nằm, cảm giác mệt nhọc liền kéo đến.

Cố Tư có chút không khống chế được, nói vài lời, sau đó đặt điện thoại xuống.

Cũng không để ý xem Trì Uyên và Chương Tự Chi đi lúc nào, cô khóa trái cửa, chính mình trực tiếp đi ngủ.

Người dưới tầng đi lúc nào, Cố Tư quả thật một chút cũng không biết, cô ngủ liền một giấc tới ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại bên ngoài mặt trời đã lên cao rồi, cô ngồi dậy mà đầu óc vẫn còn mông lung.

Sau khi nhìn trái nhìn phải, cô đứng dậy đi đánh răng. Kem đánh răng vừa vào miệng, cảm giác buồn nôn lại ập đến.

Cố Tư hít sâu một hơi, cảm thấy có điểm không thích hợp.

Bệnh dạ dày của cô nhiều năm như vậy rồi, không phải cảm giác như thế này.

Cô nhìn bản thân trong gương, có cảm giác gì đó lập tức nhảy ra trong đầu cô.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua như vậy, cảm giác này trong nháy mắt lại không còn nữa.

Cố Tư nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài, lấy điện thoại tra một chút.

Triệu chứng của cô quá mơ hồ, sau một lúc tìm tòi liền ra đủ loại đáp án.

Cố Tư nhìn chằm chằm câu trả lời ở trên cùng, nhìn vô cùng chăm chú.
Buổi sáng Cố Tư gọi điện cho Mạnh Sướng, dặn dò buổi sáng có việc, trước tiên không đến cửa tiệm được.

Mạnh Sướng đã quen Cố Tư như vậy, ngay lập tức liền đồng ý.

Cố Tư ở nhà ngơ ngác một lúc lâu, thay quần áo, sau đó đi tới bệnh viện.

Thực ra lúc đăng ký lấy số, cô vẫn luôn có chút do dự, không biết là nên kiểm tra dạ dày, hay là kiểm tra chỗ nào khác.

Mặc dù càng có thiên hướng về bệnh dạ dày, nhưng Cố Tư cảm thấy, vẫn còn có chút băn khoăn, không có biện pháp xem nhẹ được.

Cô suy xét hết lần này tới lần khác, vẫn là đi tới chỗ phụ khoa.

Lúc đi tới cũng đã hơi muộn, bên này người xếp hàng rất nhiều, Cố Tư dựa người vào sau, phía trước có tầm mười mấy người.

Cô tìm được một chỗ, rồi cứ ngồi như vậy, trong đầu trống rỗng.

Thật ra có rất nhiều thứ, cô có chút tính toán không rõ ràng, không biết làm sao lại có thể như thế này.

Cứ vậy đợi một khoảng thời gian rất lâu, bên kia mới gọi tới số của cô.

Cố Tư đi vào, nhìn thấy một nữ bác sĩ trẻ tuổi, đang đeo khẩu trang, nét mặt có chút cứng nhắc, hỏi cô chỗ nào không thoải mái.

Cố Tư liếm môi một chút: “Chỉ là có chút thèm ngủ, sau đó còn hay buồn nôn.”

Bác sĩ khám cho cô một lát, không sai biệt lắm liền biết cô muốn kiểm tra gì. Đến phòng khám này, lại miêu tả triệu chứng như vậy, gần như không có khả năng nào khác.

Vì vậy bác sĩ liền trực tiếp thao tác trên máy tính: “Đi kiểm tra máu, xem kết quả kiểm tra máu liền biết có phải thật sự có hay không.”

Cố Tư vốn vẫn còn muốn hỏi nữa, có phải bản thân đã cảm giác sai rồi không, bệnh dạ dày của cô đã mười mấy năm rồi, có thể là do bệnh dạ dày gây ra không.

Kết quả bác sĩ đã in tờ đơn ra rồi.

Cô liền đem những lời nói dư thừa, đều nuốt trở vào.

Cầm lấy tờ đơn đi đến phòng kiểm tra để lấy máu, giờ đã giữa trưa, người không còn nhiều lắm.

Cô đi qua liền trực tiếp lấy máu, sau đó nhìn tờ biên lai một lát, đến chiều mới có kết quả.

Từ bệnh viện rời đi như thế nào, Cố Tư đều có chút hoảng hốt. Lúc này đây, càng không có tâm trạng đi tới cửa tiệm.

Cô trên đường cứ đi rồi lại dừng, sau đó tìm một trạm giao thông công cộng dừng lại.

Cô liền ngồi xuống cái ghế bên kia, nhìn xe phía trước đi qua.

Nếu là có thai, vậy thật sự là chuyện lớn.

Lần trước là kì an toàn, hơn nữa cho dù tính là có thai đi nữa, hẳn là cũng không nhanh như vậy đã có được chứ.

Cô xem trong truyền hình, đều là phải hơn một tháng mới có cảm giác mà.

Cho nên cô cào cào tóc, có lẽ bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.

Khi chưa li hôn, cô từ trước đến nay đều không sử dụng biện pháp, cũng vẫn không mang thai, cô thậm chí nghi ngờ chính mình có khả năng không thể có thai.

Cho nên bây giờ đều là kì an toàn, thế nào có thể có được.

Thật là một việc khiến người khác phát điên mà.

Cố Tư ở bên này cứ ngồi như vậy tới giữa trưa, bên kia điện thoại của Trì Uyên gọi tới.

Anh nói anh đang ở cửa tiệm, hỏi cô sao lại không đến, hỏi cô ở đâu, hỏi cô có phải dạ dày vẫn còn không thoải mái.

Trì Uyên hỏi liền một loạt câu hỏi, khiến Cố Tư từ đầu đến cuối không biết trả lời câu hỏi nào mới mới đươc.

Cố Tư thở ra một hơi, nhéo nhéo chân mày: “Em đang ở bên ngoài, bây giờ không có xe.”

Trì Uyên vội vàng nói: “Em đang ở đâu, anh qua đó đón em.”

Cố Tư liền báo lại vị trí cho anh, bên kia Trì Uyên dặn dò cô chờ một chút, liền ngắt điện thoại.

Cố Tư để điện thoại xuống, sờ sờ bụng mình, trong đầu có chút mê man.

Mà Trì Uyên ở cửa tiệm bên kia, cúp điện thoại với Cố Tư xong, liền dặn dò Mạnh Sướng, nói phải ra ngoài.

Mạnh Sướng vội vàng chạy qua: “Anh đi tìm Tiểu Tư sao?”

Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Cô ấy đang ở bên ngoài, anh đi đón cô ấy.”

Mạnh Sướng nhếch miệng: “Tiểu Tư bây giờ đã có bạn trai, anh tới đó, có thể không ổn lắm.”

Trì Uyên sửng sốt: “Em nói Ninh Tôn?”

Mạnh Sướng nhanh chóng gật đầu: “Ninh Tôn trên chương nói đang yêu chị Tiểu Tư. Anh như vậy, Tiểu Tư sẽ gặp khó khăn, cũng ảnh hưởng tới tình cảm của chị ấy với Ninh Tôn.”

Trì Uyên cười giễu: “Ninh Tôn? Những lời đó là anh ta tự nói, vậy mà các em cũng tin.”

Mạnh Sướng lập tức sửng sốt: “Như vậy là sao?”

Trì Uyên không giải thích, trực tiếp lên xe, mang xe rời đi.

Mạnh Sướng đứng ở cửa tiệm, nhìn chằm chằm vào hướng Trì Uyên rời đi, mãi cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng nữa mới thôi.

Vẻ mặt của cô có chút cô đơn, trước khi Trì Uyên đến đây, sự vui vẻ của cô hiện tại đã hoàn toàn biến mất.

Mà Trì Uyên căn bản không đem lời Mạnh Sướng nói để trong lòng, lái xe đến địa chỉ mà Cố Tư đã cho.

Lúc xe đến nơi, liền nhìn thấy Cố Tư đang ngồi ở ghế tại trạm giao thông công cộng, nhìn có vẻ buồn ngủ, đầu gục xuống không động đậy.

Trì Uyên dừng xe lại, sau đó đi qua.

Cố Tư một chút cũng không phát hiện ra anh đã tới, Trì Uyên liền đứng ngay trước mặt Cố Tư, Cố Tư vẫn cúi đầu, tóc rũ xuống phía trước.

Trì Uyên nhìn một lát, trái tim liền cảm thấy mềm mại.

Dáng người cô nho nhỏ gầy gầy, thật sự làm cho người khác đau lòng. Trì Uyên gọi cô: “Cố Tư.”

Cố Tư chầm chậm ngẩng đầu lên: “Trì Uyên, anh đến rồi.”

Cô có vẻ rất mệt nhọc, còn nâng tay vỗ vỗ trán : “Đi thôi.”

Trì Uyên bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đỡ Cố Tư đứng lên, cứ vậy đỡ cô lên xe.

Lên xe rồi anh còn cảm thấy không yên tâm: “Em có phải không khỏe không, hay là anh mang em đến bệnh viện, chúng ta kiểm tra kĩ một chút.”

Cố Tư dựa lưng vào ghế ngồi: “ Em đến bệnh viện khám rồi. Bác sĩ nói em huyết áp và đường máu quá thấp thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Những cớ này, thật sự mở miệng là có thể bịa ra được.

Trì Uyên nghĩ một lát liền cũng yên tâm.

Anh lái xe, đưa Cố Tư quay về. Cố Tư không lâu sau, liền dựa lưng vào ghế mà ngủ.

Cô nhìn có vẻ rất mệt mỏi, cả người đều không có tinh thần.

Trì Uyên chạy xe chầm chậm rồi dừng lại, sau đó xuống xe, ôm Cố Tư từ trong xe ra ngoài.

Không biết có phải bản thân nghĩ sai rồi không, anh cảm thấy Cố Tư gầy đi rất nhiều.

Ôm lên nhẹ như vậy, cũng không biết trước đây có ăn cơm đầy đủ không.

Đi vào căn phòng trên tầng, Trì Uyên đặt Cố Tư lên giường, cô liền xoay người, ôm chăn liền ngủ.

Trì Uyên đứng bên giường, không biết làm thế nào, sau đó cười cười đi ra ngoài.

Anh đột nhiên liền nghĩ đến một hình ảnh, nếu như sau này có một cô con gái không bớt lo giống như cô, hai người nằm cùng nhau như thế này.

Cảm thấy cuộc đời này dường như sẽ không còn gì tiếc nuối.

Nhưng hình ảnh ấy quá tốt đẹp, thật là nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.

Trì Uyên nhìn thời gian một lát, liền gọi điện thọai cho Tử Thư, bảo anh ta mang văn kiện tới đây.

Cố Tư như thế này, anh thật sự không yên tâm mà rời đi.

Tử Thư bên kia “ôi chao” một tiếng: “Anh ở bên Cố Tiểu Tư à, ôi trời, Sếp, anh đã thông suốt rồi.”

“Đừng nói lời vô nghĩa, mau đem đồ đến đây.” Trì Uyên có chút không kiên nhẫn.

Tử Thu hiện tại có chút không sợ anh nữa, thấy Trì Uyên ở mặt công việc năng lực quả thật vượt trội.

Nhưng trong cuộc sống, đặc biệt là mặt tình cảm, lại có vẻ thật sự khờ khạo.

Một người, khi đã để lộ ra khuyết điểm nhỏ nhặt, khí thế trên người liền vậy mà giảm xuống.

Sau khi cúp điện thoại, Trì Uyên xuống dưới tầng.

Anh liền ngồi xuống ghế sopha, dùng điện thoại đăng nhập vào hòm thư, kiểm tra xem xét một vài văn kiện.

Sau đó giống như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt liền ngưng trọng lại.

Bên kia Tử Thư tới rất nhanh, cầm theo vài phần văn kiện tới đây.

Cửa mở ra, Tử Thư trực tiếp đi vào.

Trì Uyên giương mắt nhìn hắn: “Tô Nhiễm bên kia, cậu gần đây theo dõi một chút, xem xem tiến độ của sự việc như thế nào rồi.”

Tử Thu ngừng một lát, gật gật đầu. Ban đầu còn có chút trêu đùa, hiện tại toàn thân đều là vẻ nghiêm túc.

Anh ta nói: “Đang tiến hành tìm bí mật của ngân hàng tư nhân kia, tôi cũng tìm người thăm dò một chút, biết được ngân hàng tư nhân này quy mô hoạt động nhỏ, cho bên ngoài vay tiền, từ trước đến nay không cho vay số tiền lớn, giống như là có hạn mức tối đa. Mặc kệ đối phương năng lực như thế nào, đều không thể vượt qua hạn mức này. Có thể làm như vậy, tôi luôn cảm thấy, ngân hàng tư nhân này thật sự không hề đơn giản.”

Trì Uyên nhếch môi, gật gật đầu: “Điều tra kĩ một chút.”
Cố Tư vừa ngủ thì ngủ thẳng tới buổi chiều mới tỉnh. Cô nằm trên giường để hòa hoãn một lúc.

Cô vẫn nhớ mình đã trở lại như thế nào.

Cố Tư đang nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, chợt cô nghe thấy âm thanh vọng lại từ phía bên kia sân.

Cửa sổ đang mở, âm thanh ở trong sân khá rõ ràng.

Vừa nghe thì đó là giọng của Trì Uyên.

Cố Tư cũng không đi qua xem thử, cô chỉ nằm đó và nghe. Trì Uyên hẳn là đang nói chuyện điện thoại với ai đó trong công ty, họ đang bàn về công việc.

Cố Tư nghe không hiểu họ đang nói gì và cô cũng không muốn hiểu.

Cô hít sâu mấy hơi, cầm điện thoại di động đăng nhập vào tài khoản công khai của bệnh viện để kiểm tra kết quả xét nghiệm máu.

Chỉ là vẫn chưa có kết quả, vẫn chưa đến lúc.

Cô thở dài một hơi, không biết bản thân muốn kết quả như thế nào.

Cô cứ như vậy cầm điện thoại chờ, điện thoại ở trong lòng bàn tay liền vang lên.

Cố Tư nheo mắt liếc qua một chút. Đó là cuộc gọi từ số lạ, nhưng số đó cũng chính là thuộc về của người phụ nữ kia.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là người phụ nữ kia phát hiện bị cô cho vào danh sách đen, lúc này mới đổi số gọi đến đây.

Cố Tư cười chế nhạo một chút, cô ném điện thoại sang một bên.

Cô đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Trì Uyên gọi điện thoại xong đã trở lại phòng khách, anh đang xem tài liệu.

Nhìn thấy Cố Tư đi xuống, anh vội vàng chạy lại đón: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Cố Tư lắc đầu, “Không có việc gì.”

Thực ra bản thân cô cũng không cảm thấy chỗ nào đặc biệt khó chịu, chỉ là cô thấy buồn ngủ, buồn ngủ đến hai mắt không mở ra được.

Trì Uyên ừ một tiếng, đưa tay lên sờ trán cô, “Cảm giác như em không có vấn đề gì khác.”

Anh đi tới phía bàn trà, lấy một lọ si rô uống, “Đây là anh nhờ người đưa qua đây. Em đang thiếu máu, uống cái này vào tuy không thấy kết quả tức thì, nhưng cũng tốt cho sức khỏe.”

Cố Tư nhìn thứ mà Trì Uyên đang cầm và hơi hé miệng, “Anh không cần chăm sóc em như thế này.”

Trì Uyên bật cười, loại lời nói của Cố Tư phân biệt rõ ràng hai người như vậy, nhưng Trì Uyên lúc này cũng không để ý nữa.

Anh còn có thể mặt dày nói: “Anh không chăm sóc em, còn có thể lo cho ai được nữa. Anh đã hứa với ông nội rồi mà.”

Cố Tư nhắm mắt lại, lại nữa lại nữa, lại lấy ông cụ làm lý do.

Người đàn ông này thật không biết xấu hổ.

Cố Tư không phản bác, vì vậy Trì Uyên mở si rô và pha cho Cố Tư.

Cố Tư nhìn qua và nhận lấy nó.

Cơ thể cô gần đây quả thực có chút yếu ớt, cái đó cô cũng biết.

Mặc dù trông cô có vẻ sống vui vẻ hoạt bát nhưng kỳ thực tình trạng sức khỏe của cô khá kém.

Cố Tư uống si rô xong, Trì Uyên ngay lập tức nói, “Em có đói không? Anh đã gọi súp dinh dưỡng. Anh để trong nồi, vẫn nóng lắm, chỉ đợi em dậy ăn. Anh lấy cho em một chút nhé? “

Cố Tư nhìn Trì Uyên, cô còn nhìn rất nghiêm túc.

Người đàn ông này dù lạnh lùng đến đâu cũng có lúc ấm áp.

Chẳng qua điều đó phụ thuộc vào việc liệu anh ta có muốn hay không thôi.

Đánh chết Cố Tư cũng nghĩ không đến chuyện Trì Uyên của lúc trước sẽ có một ngày nào đó thể hiện một mặt như vậy.

Cô thở dài và nói câu được.

Trì Uyên rõ ràng là rất vui khi cô đồng ý, vội vội vàng vàng đi vào bếp.

Nhìn Trì Uyên như vậy, Cố Tư mơ hồ cảm thấy như cô đã nhìn thấy chính mình của trước kia.

Cô đã rất hèn mọn trong cuộc hôn nhân của mình.

Còn hèn mọn hơn cả Trì Uyên bây giờ.

Cho nên mới nói, hai người họ đã thay đổi vị trí từ khi nào vậy chứ.

Cố Tư đi đến phòng ăn. Trì Uyên mang súp đến, súp độ ấm vừa phải.

Ban đầu Cố Tư không đói lắm, nhưng khi ngửi thấy mùi và cảm thấy không buồn nôn lắm, cô nghĩ mình vẫn có thể ăn được.

Trì Uyên ngồi xuống trước mặt Cố Tư. Lúc thì anh hỏi xem súp có nóng không, lúc lại hỏi có mặn không, lúc lại hỏi hợp khẩu vị không, hỏi ra cả một đống vấn đề.

Cố Tư lúc đầu không trả lời, nhưng sau đó hơi mất kiên nhẫn, “Nếu anh không có việc gì làm thì đi xem tài liệu của anh đi, đừng có ở chỗ này ảnh hưởng tầm mắt.”

Trì Uyên gật đầu ngay lập tức rồi đứng dậy, “Vậy nếu em có cái gì cần cứ nói với anh một tiếng.”

Nói xong anh mới rời đi.

Cố Tư bưng bát, xùy một tiếng chế nhạo. Thật sự nên để Phương Tố, à không, thật sự nên để Tùy Mị nhìn xem cảnh Trì Uyên xum xoe quanh cô như thế nào.

Không biết Tùy Mị sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy một Trì Uyên như vậy.

Mấy hôm trước cô ta đến cửa hàng của cô khoe khoang một trận như vậy, thấy như vậy có thấy bị vả mặt(*) hay không?

(* vả mặt: bị lời nói hoặc hành động khác trái ngược với lời nói và hành động trước đây khiến đối tượng mất mặt xấu hổ)

Cố Tư ăn xong lại trở về phòng.

Cơ thể cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng rất muốn tiếp tục ngủ.

Trì Uyên đang bận làm một số việc, đưa cô lên giường nằm nghỉ xong rồi lại đi xuống lầu.

Cố Tư nheo mắt nằm một lúc rồi lại lấy điện thoại ra.

Cô lại đăng nhập vào tài khoản chính thức của bệnh viện và kiểm tra, không ngờ thấy kết quả của cô hiện ra.

Cái kết quả này, Cố Tư xem cũng không hiểu, nhưng đằng sau kết quả kiểm tra có giá trị tham khảo.

Mặc dù cô không hiểu điều này cho lắm, nhưng Baidu(*) toàn năng có thể giúp cô phân tích nó.

(* Baidu = Google: trang tra cứu của Trung Quốc)

Cố Tư nhập kết quả của mình vào. Tra một cái, câu trả lời đã xuất hiện.

Mấy cái này không giống với các câu trả lời khác nhau vào buổi sáng, lần này, kết quả được thống nhất.

Cô nhìn xuống một số câu trả lời, và tất cả chúng đều cho biết đáp án giống nhau. Là: CÓ.

Cố Tư cảm thấy đầu óc mình quay cuồng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, rồi lại tiếp tục khôi phục lại như bình thường.

Thực ra trong lúc chờ đợi kết quả, cô đã đoán được rồi.

Cố Tư đặt điện thoại xuống, đặt tay lên bụng, trong lòng cảm thấy có một số cảm xúc phức tạp.

Là vui, là buồn, là bối rối hay tiếc nuối vậy?

Dường như tất cả đều có.

Cố Tư nhắm mắt lại, hốc mắt có chút âm ấm.

Tại sao lại có vào lúc này, tại sao cứ nhất định phải có vào lúc này chứ?

Cố Tư trở mình, cong người lên và chìm vào giấc ngủ từ từ.

Bên kia, Mạnh Sướng cả một buổi chiều đều có chút thấp thỏm không yên.

Chương Tự Chi đến cửa hàng vào lúc gần chạng vạng, xem ra anh ta dường như chỉ đi ngang qua. Nhưng khi anh ta bước vào, anh ta cau mày khi không thấy Cố Tư đâu, “Có chuyện gì vậy, Cố Tiểu Tư trốn làm?”

Mạnh Sướng giọng trầm thấp, “Chị ấy cả ngày đều không tới đây, hình như là không thoải mái lắm.”

“Không thoải mái sao?” Chương Tự Chi lúc này mới có chút ngồi không yên, “Vậy tôi đi gặp cô ấy.”

Động tác dọn dẹp của Mạnh Sướng đột nhiên dừng lại, “Anh định đi qua chỗ Cố Tư à? Anh dẫn tôi đi được không? Tôi cũng muốn đi qua xem thử.”

Chương Tự Chi hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp gật đầu, “Được rồi, cô xem ở đây một chút, dọn dẹp rồi đóng cửa tiệm, chúng ta cùng nhau đi qua đó.”

Vừa khéo hiện giờ không có khách, Mạnh Sướng chỉ đơn giản dọn dẹp một chút liền cùng với Chương Tự Chi ra ngoài và lên xe của anh ta đi.

Cả hai đến thẳng nơi ở của Cố Tư.

Trì Uyên vẫn luôn ở đó, sau khi đọc tài liệu xong liền gọi cho Tử Thư và bảo anh ta đi qua mang tài liệu đi.

Tử Thư vừa ra khỏi nhà của Cố Tư, anh ta liền nhìn thấy xe của Chương Tự Chi đang tiến đến.

Vì vậy, anh ta đứng ở cửa và dừng lại.

Chương Tự Chi đậu xe bên cạnh cửa và đi xuống xe với Mạnh Sướng.

Tử Thư cười ha ha rộ lên, “Ồ, hai người cũng qua đây à?”

Chương Tự Chi ừ một tiếng, có chút sốt ruột, “Tôi nghe nói Cố Tiểu Tư không được khỏe, tôi đến xem một chút coi sao.”

Nói xong, anh ta lướt qua người Tử Thư và đi về phía trong nhà.

Mạnh Sướng lại dừng lại, tầm mắt nhìn về phía phòng khách, nhưng cô ấy lại đang nói với Tử Thư, “Trì Uyên ở đây có phải không vậy?”

Tử Thư a một tiếng, nói, “Đã ở đây một ngày. Tài liệu đều là do tôi đưa lại đây. Cô xem xem, không phải tôi thành một gã sai vặt luôn rồi sao?”

Trong lúc nói, anh ta giơ tập tài liệu trên tay lên.

Mạnh Sướng hít một hơi, “Trì Uyên thực sự quan tâm đến Tiểu Tư.”

“Cái đó chắc chắn rồi.” Tử Thư cái gì cũng không biết, nói cũng không có gì giữ lại. “Cố Tiểu Tư là tròng mắt của sếp chúng tôi mà. Anh ấy xem Cố Tiểu Tư như báu vật, tự nhiên phải quan tâm rồi.”

Mạnh Sướng liền cau mày, “Nhưng không phải hai người họ đã ly hôn sao?”

Tử Thư chậc một tiếng: “Ly hôn thì làm sao vậy? Trên đời này không phải còn có cách nói tái hôn à? Nếu tình cảm đầy rồi, tái hôn là được mà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom