-
Chương 50
Ngày thứ năm Ôn Địch đến thôn Vân Thụ, cuối cùng cũng bắt gặp một buổi sáng không mưa.
Trời vừa hửng sáng, cô đã bị bà chủ homestay đánh thức, nói biển mây hôm nay rất đẹp, bảo cô mau thức dậy, đừng bỏ lỡ nó, chờ đến khi mặt trời ló dạng, biển mây sẽ biến mất.
Ôn Địch kéo rèm cửa sổ ra nhìn, mây mù bên ngoài mênh mông, toàn là hơi ẩm, nhìn thế nào cũng không giống một ngày đẹp trời.
Bà chủ chu đáo chuẩn bị bữa sáng nóng hổi cho tất cả các du khách qua đêm ở homestay, bảo họ ngay lập tức xếp hàng đi mua vé ngắm cảnh.
Còn nhắc nhở: “Nhớ mang áo mưa đó, sáng hôm nay trời trong, nói không chừng buổi chiều sẽ có mưa lớn.”
Ôn Địch mặc áo mưa và ô che mưa, cầm bữa sáng đi ra ngoài.
Đi giữa núi rừng, mây mù chi chít hệt như mưa xuân ập vào mặt, lông mi nhiễm lên một tầng hơi nước.
Bánh bao nóng hổi nay đã nguội nhưng cô vẫn chưa ăn xong.
Cô đã thấy biển mây rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy đều vô cùng rung động, nhưng khi xem xong lại không thể hồi tưởng khoảnh khắc rung động đó.
Ôn Địch đứng trong hàng dài, chờ đợi vị trí đẹp nhất để ngắm biển mây.
Cô lấy điện thoại ra, đợi lát nữa chuẩn bị chụp ảnh.
Ba gửi tin nhắn cho cô, hỏi: [ Các con đến cùng một nơi sao? ]
Ôn Địch: [ Không biết. ]
Ôn Trường Vận: [ Chuyến đi sẽ kết thúc vào ngày mai? ]
[ Vâng. ] Thời gian vừa đi vừa về, hơn nữa ở đây sáu ngày, tổng cộng là bảy ngày.
Ôn Trường Vận: [ Đi chơi vui vẻ một chút. ]
[ Sẽ. Ba không cần lo lắng cho con đâu. ]
Từng tốp du khách xem và chụp hình biển mây xong thì rời đi, rất nhanh đã đến lượt Ôn Địch.
Tiến vào vị trí đắc địa nhất, trước mắt cô là biển mây vô tận đang quay cuồng, đỉnh núi lấp ló, giống như tiên cảnh chốn trần gian.
Ôn Địch quay lại một đoạn video mấy chục giây rồi đi đến chỗ khác check-in.
Đúng như lời của bà chủ homestay, chiều đến có mưa rào.
Trên núi gió lớn, ô che mưa chỉ có thể ngăn cho mặt không bị dội ướt, có cũng như không. Khi khoác chiếc áo mưa thật mỏng lên người mới miễng cưỡng che được chút ít, chờ đến khi cô trở lại homestay, ống quần và giày đã ướt đẫm.
Ôn Địch chưa bao giờ bị chật vật như lúc này, song cô lại cảm thấy không tệ lắm.
Khi còn bé, cô rất thích trời mưa, mỗi lần mưa rồi, cô sẽ nhân lúc ông bà không để ý, mình trần vọt ra sân giẫm lên hố nước.
Mới dẫm mấy cái còn chưa thỏa thê thì đã bị xách về phòng.
Ôn Địch tắm xong, lau khô tóc, mê mẩn vài giây, đột nhiên lên trên giường lấy điện thoại gọi cho trợ lý của Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm đang ngồi trước màn hình, quay xong cảnh này, trợ lý đưa điện thoại cho anh ta, nói: “Là biên kịch Ôn.”
Chu Minh Khiêm hỏi đầu dây bên kia: “Sao đến cả chơi mà cô cũng không thể tập trung?”
Ôn Địch hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cảnh Doãn Tử Vu trong mưa, có một chi tiết phải thay đổi, cô ấy nên cầm theo giày, đó mới là việc cô ấy cần phải làm lúc đó.”
Trước ống kính, Doãn Tử Vu lau nước mưa trên mặt, trên tay cầm theo giày cao gót.
Hô “Cắt”, cô ấy còn chưa thoát khỏi vai diễn.
Cảnh này trong kịch bản, ngay sau đó Doãn Tử đi giày trong mưa, Chu Minh Khiêm quyết định đổi thành cầm theo giày. Đối với Doãn Tử Vu lúc ấy mà nói, vừa khổ sở, không thể làm hỏng đôi giày đắt tiền nhất mình từng mua. Bởi vì điều kiện kinh tế không cho phép cô ấy lãng phí như vậy.
Tỉnh táo mà bi thương.
Ngay cả buồn cũng chẳng thể thoải mái buồn một lần, mới đau đớn nhất.
Anh ta nói với Ôn Địch: “Cuối cùng cô cũng có thể chìm đắm trong vai diễn dưới ngòi bút của mình, bây giờ là đồng cảm với nỗi đau của cô ấy, đồng cảm với trái tim của cô ấy, chắc hẳn sẽ không quá xa vời. Từ từ sẽ đến, cô còn thời gian để thay đổi tình tiết về sau.”
“Hiện giờ cô đang ở đâu?” Anh ta lại hỏi Ôn Địch.
“Ở homestay.” Ôn Địch đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, không khí trong mưa ẩm ướt, cũng mát mẻ.
Chu Minh Khiêm châm điếu thuốc, hôm nay trò chuyện với cô nhiều hơn mấy câu: “Sao bỗng nhiên lại nhớ tới chi tiết này?”
Ôn Địch thẳng thắn nói: “Từ khi chia tay với Nghiêm Hạ Vũ, tôi ép bản thân chìm vào việc sáng tác, cho nên anh sẽ nhìn thấy những nhân vật đó thiếu điểm gì. Hôm nay tôi đi dạo, bỗng dưng nghĩ đến nữ chính, lúc đi dưới mưa cô ấy cảm thấy thế nào. Dù sao cảm giác đi trong mưa của tôi chắc chắn rất khác biệt.”
Lúc trước sáng tác, một cách nào đó cô đã mang nỗi đau của mình đến cho nữ chính, cho rằng đó chính là nữ chính, thực ra cũng không phải.
Cô sẽ không tiếc một đôi giày, nhưng nữ chính sẽ.
Lúc nữ chính và nam chính có tia lửa, cô không thể viết ra trạng thái của bản thân, điều này dẫn đến nữ chính và nam chính chưa có đủ sức căng.
Chu Minh Khiêm hỏi: “Nghiêm Hạ Vũ tìm được cô rồi?”
Anh ta chỉ nghĩ đến một khả năng, nếu không thì sao bỗng nhiên cô có tâm trạng nghĩ tới chút tình tiết này.
Ôn Địch: “Không. Không gặp được, chắc hẳn anh ta đến Provence rồi. Tôi đoán vậy.”
Bất kể anh có đi đâu, qua sáu năm này, tan biến theo cách như thế.
–
Hôm sau, ngày cuối cùng của chuyến đi.
Vài ngày qua Ôn Địch đã đến thăm tất cả các điểm tham quan, hôm nay dự định đi loanh quanh hàng bán quà vặt ông bà nội nói.
Hồi trước bà nội từng nhắc đến tên hàng bán quà vặt, đã lâu rồi nên không nhớ ra được,
Ăn bữa sáng xong, cô gọi video với ông bà nội.
Bà nội thấy tâm trạng của cô cũng không tệ lắm, cảm thán: “Nếu biết từ sớm, chắc là cháu nên đi du lịch sớm hơn.”
Ôn Địch cười: “Không liên quan đến chuyến du lịch này. Lúc trước có đến mười chuyến hay tám chuyến cũng vô ích.”
Hỏi địa chỉ hàng bán quà vặt, cô kết thúc cuộc gọi video trước.
Hàng bán quà vặt cách rất xa homestay, còm may, đều ở khu ngắm cảnh.
Cô đã chuyển ba chuyến xe điện, đi một đoạn đường dài mới đến đó.
Cháu trai của bà chủ đang chơi với một chiếc xe đồ chơi mini, khoảng chừng ba bốn tuổi.
Hàng bán quà vặt bán một vài món ăn nhanh, cửa hàng bố trí ba cái bàn, có một cặp đôi đang ăn mì gói. Trong không khí toàn là mùi hương của mì gói.
Ôn Địch mua một ly trà sữa hòa tan và một cây xúc xích nướng, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Đến lúc cặp đôi bàn bên cạnh ăn xong rồi rời đi, Ôn Địch còn chưa ăn hết một nửa cây xúc xích nướng.
Bà chủ nhìn thấy dáng vẻ thong dong điềm tĩnh của cô, nói với cô, muốn lên đỉnh núi thì cố đi sớm chút đi, dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa.
Ôn Địch nói lời cảm ơn, “Cháu không đi tham quan, ngồi ở đây một chút.”
Thấy bà chủ không bận, cô tán gẫu mấy câu: “Hồi còn nhỏ cháu đã từng tới nơi này, qua đây nhìn xem.”
Có người tới mua đồ, bà chủ đi qua tiếp đón.
Vất vả lắm Ôn Địch mới ăn xong cây xúc xích nướng, cô mở điện thoại, lục tìm những tấm ảnh cũ về chuyến du lịch ở thôn Vân Thụ mà lúc trước ông bà nội sắp xếp cho cô.
Ở địa điểm không khác biệt lắm, cô tự chụp mấy bức lưu niệm.
Tất cả các địa điểm đều đã check-in xong, toàn bộ hành trình đã kết thúc.
- -
Chập tối, mưa lại lất phất trong thôn Vân Thụ, tí tách tí tách.
Em họ lớn che ô đi sau lưng Nghiêm Hạ Vũ, du khách trên núi đều đang đi xuống, bọn họ thì lại đi lên.
“Tổng giám đốc Nghiêm, anh chắc chắn muốn đi lên nữa sao? Homestay sắp đóng cửa rồi.”
Trời cũng sắp tối.
Nghiêm Hạ Vũ không cam lòng, đêm nay là đêm hẹn ước cuối cùng.
Anh quay đầu lại: “Anh đi lên xem một lát.”
Xung quanh núi non vài chục kilomet đều là phạm vi của thôn Vân Thụ, homestay rải rác khắp nơi.
Biết đi đâu mà tìm.
Em họ lớn theo anh lên cùng, mưa càng lúc càng lớn.
Lượn qua một quầy hàng trong khách sạn, bà chủ đang dọn bàn trước cửa thấy bọn họ đi lên thì nói: “Đi nữa sẽ lạc đấy, 20 phút nữa xe ngừng chạy rồi, trời tối có lên đó cũng không xem được gì đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: "Cảm ơn."
Anh đi vào trong quầy, sẵn tiện mua hai chai nước.
Mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, cháu trai của bà chủ đang ngồi trên đất chơi với chiếc xe trượt mini.
Chiếc xe đồ chơi chạy xiêng xiêng vẹo vào rồi đụng vào giày anh, lật ngửa ra.
Xe hơi hoạt hình mini màu xanh lam lật bên chân anh, Nghiêm Hạ Vũ khom lưng, đẩy chiếc xe về, chiếc xe trượt cái “xẹt” đến trước mặt bé trai.
Anh thanh toán tiền hai chai nước rồi rời khỏi cái quầy nhỏ kia.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cho em họ lớn một chai nước: “Trở về thôi.”
Em họ lớn muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ yên lặng theo sau anh xuống núi.
Hành trình đến thôn Vân Thụ quá mức vội vàng, chỉ kịp đặt trước vé máy bay bay về chiều mai, dù chị cậu có ở thôn Vân Thụ, thì sáng hoặc trưa cũng về rồi, khả năng bọn họ gặp nhau trên máy bay là không thể nào.
Thời gian hẹn ước kết thúc, trong lúc chờ bay Nghiêm Hạ Vũ mượn điện thoại của em họ gọi cho Khang Ba, hỏi Khang Ba có biết Ôn Địch đi đâu không.
Khang Ba: “Cô Ôn đi đến thôn Vân Thụ, lúc này có lẽ đã xuống Bắc Kinh rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ cúp điện thoại.
“Chị ấy đã ở đâu?”
“Thôn Vân Thụ.”
Em họ lớn không phải là người giỏi an ủi người khác, chỉ đành im lặng.
Nếu giờ không phải là tháng mười một, nếu cảnh khu không có nhiều người xếp hàng như vậy, thì bọn họ sẽ tiết kiệm được thời gian, tìm thấy chị ấy đúng không.
Lên máy bay, Nghiêm Hạ Vũ đeo bịt mắt vào ngủ bù.
Bảy ngày nay, anh không có một đêm ngon giấc.
Hôm đến Provence, anh có loại dự cảm, mình và cô là chuyện không thể nào, khoảnh khắc đó lòng anh bùng lên nỗi khủng hoảng và bất an vô hình, không sao tả được.
Nhắm mắt một tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được.
Nghiêm Hạ Vũ xốc bịt mắt lên, lấy quyển tiểu thuyết bối cảnh thời dân quốc đã sớm xem hết qua ra xem lại, trước lúc đi lữ hành, anh đặc biệt để ý đến quyển sách này trong văn phòng Tần Tỉnh.
Em họ lớn hỏi: “Là sách chị em thích ấy hả?” Mấy ngày nay hễ có khi rảnh là Nghiêm Hạ Vũ sẽ đọc cuốn sách này, còn đánh dấu đàng hoàng lại.
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: “Đây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng mà anh đọc cùng với cô ấy.”
“Anh đọc xong cho em mượn với nhé.”
"Được."
Lúc bọn họ đến Bắc Kinh đã là chín giờ tối, tài xế đến đoán Nghiêm Hạ Vũ đưa điện thoại cho anh.
Em họ lớn hiểu được tâm trạng lúc này của Nghiêm Hạ Vũ nên không định tiễn anh nữa.
Bảy ngày nay, bọn họ một mạch lên đường đến khu ngắm cảnh đó, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Trong biển người đông nghìn nghịt, khi vị thái tử nhà họ Nghiêm này đi về trước sẽ có đôi lần bất chợt quay đầu lại kiếm tìm, vì sợ rằng cô đang ở phía sau mà anh không nhìn thấy.
Trước kia cậu không hiểu lắm, người chị bướng chỉnh không chịu nổi một chút oan ức của mình sao có thể ở chung với người cao cao tại thượng như thế này đến ba năm.
Qua mấy ngày nay, dường như cậu đã hiểu ra một ít.
“Để em tự đón xe về, đón xe ở đây tiện lắm.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Để anh đưa em đến chỗ chị em.”
Tháng mười một, Bắc Kinh đổ mưa, nhiệt độ không khí giảm đột ngột.
Ôn Địch mặc chiếc khoác kaki đi xuống lầu, đợi dưới lầu 3 phút người mới đến.
Nghiêm Hạ Vũ xách vali hành lý của em họ lớn xuống rồi vỗ vai cậu: “Mấy ngày nay em vất vả rồi.”
“Không có gì cả.”
Em họ lớn kéo vali, chỉ lên lầu với Ôn Địch rồi đi lên trước.
Hai tay Ôn Địch đút trong túi áo khoác, đứng đối mặt với Nghiêm Hạ Vũ.
Cô không biết phải nói gì cả, chỉ biết chờ đợi đôi lời cuối cùng của anh thôi.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn đi nhìn lại.
Anh và cô đã nói tạm biệt rất nhiều lần nhưng lần này không còn giống những lần trước nữa: “Thật xin lỗi vì đã từng làm em tổn thương như thế. Anh vẫn luôn hối hận bản thân không biết trân quý đoạn tình cảm ba năm qua. Điều mà anh tiếc nuối nhất, là không thể níu kéo em lại, không thể cùng em trở về Giang Thành. Cũng không có nổi một chuyến du hành ấm áp với em.”
Anh muốn ôm cô, nhưng lại sửa thành vươn tay ra: “Theo đuổi em lâu như vậy, anh cũng chưa từng có phút hối hận. Đối với anh, sáu năm quen em là khoảng thời gian cực kỳ quý giá. Dù trước đây có hiềm khích gì đi nữa thì anh vẫn cảm ơn em, cảm ơn em đã đi với anh chặng đường cuối cùng này.”
Ôn Địch rút tay phải từ trong túi ra, duỗi đến.
Nghiêm Hạ Vũ nắm rất nhẹ rồi thả ra ngay.
Ôn Địch nhìn anh: “Sau này, mọi chuyện đều suôn sẻ nhé.”
Cô lui về sau nửa bước, xoay người đi vào chung cư.
Nghiêm Hạ Vũ cũng xoay người đi về phía ô tô, không ngoảnh đầu lại nhìn cô lần nào, ngồi lên xe thì rời đi.
Anh mở danh bạ ra, tên đầu tiên là tên cô, anh xóa số đi.
Xong lại mở Wechat, khung chat với biệt danh “Vợ” cũng ở vị trí trên cùng.
Đầu ngón tay anh thoáng ngừng lại, song vẫn xóa đi.
Nhà cũ của Nghiêm gia, Diệp Mẫn Quỳnh và con gái ở nhà.
Hai người từ chỗ Khang Ba biết được, Nghiêm Hạ Vũ không tìm thấy Ôn Địch, ngay từ đầu suy đoán của anh đã sai lầm, bay đến Provence rồi để lỡ thời gian.
Nghiêm Hạ Ngôn tiếc đứt ruột, giá như lúc trước cô ấy nói nhiều thì tốt rồi, lúc đó cô ấy muốn chọn thôn Vân Thụ, nhưng anh trai nói không cần cô ấy giúp đỡ.
Diệp Mẫn Quỳnh vỗ vai cô ấy, “Cũng đâu phải con thất tình, con khóc cái gì.”
“Ôi chao, mẹ làm gì vậy.” Nghiêm Hạ Ngôn hất tay mẹ đặt trên vai cô ấy xuống, “Ai khóc chứ.”
Cô ấy lấy mu bàn tay lau nước mắt, rồi cắm tai nghe vào, “Con bị hành hạ vì nghe một bản tình ca đau khổ, có liên quan gì đến anh trai.”
Trong sân có ô tô đi vào, cô ấy đứng dậy từ trên ghế sô pha, lê dép lên tầng.
“Hạ Ngôn!”
Nghiêm Hạ Ngôn cũng không quay đầu lại.
Diệp Mẫn Quỳnh hít một hơi thật sâu, đột nhiên hơi căng thẳng, không biết phải đối mặt với con trai thế nào.
Câu đầu tiên Nghiêm Hạ Vũ nói khi bước vào là, “Mẹ, Hạ Ngôn đâu?”
Theo lý, chắc hẳn em gái sẽ chờ anh trở về.
Diệp Mẫn Quỳnh chỉ trên tầng, “Khóc.”
Nghiêm Hạ Vũ đi tới trước người mẹ, nhẹ nhàng ôm mẹ một cái, “Mẹ, con xin lỗi, để mọi người phiền lòng hai năm lẻ tám tháng. Con không sao cả.”
Diệp Mẫn Quỳnh lắc đâu, vỗ vỗ lưng của con trai.
Bà ấy không nhìn thấy hành lý của con trai, “Sao không lấy vali hành lý xuống?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Sau này con không ở trong nhà nữa, con chuyển đến căn hộ của riêng mình.” Anh bảo người khác thu xếp một căn hộ cách khá gần công ty, đi làm hay tan tầm cũng rất tiện.
Về nhà cũ cũng không tiện lắm, phải nán lại hơn một tiếng trên đường.
Diệp Mẫn Quỳnh lo lắng cho con trai, “Nếu thật sự không buông bỏ được, thì cứ từ từ.”
“Con đã nghĩ thông suốt.” Nghiêm Hạ Vũ đi lên tầng, “Con đi xem Hạ Ngôn.”
Cửa phòng Nghiêm hạ Ngôn khóa trái, đèn cũng tắt.
Nghiêm Hạ Vũ gõ cửa, “Hạ Ngôn?”
Không có ai trả lời.
Nghiêm Hạ Vũ nắm chốt cửa, “Mở cửa.”
Đợi cả buổi, vẫn không có động tĩnh.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh không yếu đuối như vậy, chuyến đi này rất đáng giá. Em không cần đau khổ.”
Nghiêm Hạ Ngôn không cam tâm, rõ ràng đến cuối đã đi cùng một nơi, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ có thể gặp gỡ, nhưng vẫn bỏ lỡ.
Ngoài miệng anh nói không khó chịu.
Làm sao có thể không khó chịu chứ.
“Đừng khóc, em ngủ sớm chút đi. Anh vẫn còn không ít việc phải xử lý, đi về trước đây.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân đã đi xa.
- -
Bảy ngày không dùng điện thoại, không xử lý công việc của tập đoàn, Nghiêm Hạ Vũ ngồi trước bàn đọc sách, có một loại cảm giác như đang mơ.
Trước nay anh rất ít ở căn nhà trọ này, đồ bên trong đều mới cả, nó không còn có quan hệ gì với Ôn Địch nữa rồi.
Anh bảo quản gia xử lý mọi thứ ở chỗ biệt thự này và căn biệt thự bên Giang Thành, nên quyên tặng thì quyên tặng, người nên cho thì cho.
Nghiêm Hạ Vũ chợt nhớ tới gì đó mà gửi tin nhắn cho Khang Ba: [ Sau này cậu đừng quấy rầy Ôn Địch nữa. ]
Khang Ba: [ Được. ]
Anh ta hỏi lại ông chủ của mình: [ Vậy sau này có cần qua chỗ Tần Tỉnh tặng hoa nữa không? ]
Một năm qua, mấy chậu hoa trong phòng làm việc của Tần Tỉnh, đều là hoa ông chủ đặt rồi nhờ tiệm hoa gửi đi.
Cũng không biết Ôn Địch ngó mắt mấy lần.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Không ]
Nhìn tài liệu đến tận một rưỡi sáng nhưng xem còn chưa được một phần ba.
Anh xoa xoa hai bên trán, tắt máy tính đi.
Những thứ có liên quan đến Ôn Địch gần như đã xử lý xong hết rồi, chỉ còn một chiếc xe thể thao. Lúc đó cô nói cô thích màu sắc kia nên anh đã bảo Khang Ba đặt một chiếc mới.
Anh gửi tin nhắn trong group: [ Tối mai đến hội sở, ai thắng được tôi thì chiếc xe thể thao kia thuộc về người đó. ]
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh thiết lập chế độ không làm phiền trong mục tin nhắn.
Tần Tỉnh gọi đến, Nghiêm Hạ Vũ cúp máy, chỉ nhắn lại một tin: [ Không cần an ủi. ]
Tần Tỉnh không phải là muốn an ủi anh mà là muốn hỏi anh ngày mai đánh bài có nhường không, nếu nhường thì anh ta sẽ bay từ Thượng Hải về, thắng chiếc xe thể thao xong thì về đoàn làm phim sau.
Còn không nhường thì thôi, đỡ tốn tiền máy bay.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Có nhường thì cậu cũng không thắng nổi tôi đâu. ]
Tần Tỉnh bị chọc tức, nhưng ngại anh đang thất tình nên không thèm so đo.
Đêm hôm sau, Nghiêm Hạ Vũ tăng ca đến mười giờ, group chat điên cuồng hỏi anh đâu, sao còn chưa đến hội sở, bọn họ trông ngóng đến sắp mòn con mắt, tường phòng cũng bị họ nhìn thủng cả lỗ luôn rồi.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Biết tại sao tôi lại nhiều tiền hơn mấy người không? Tôi đang kiếm tiền, còn mấy người thì đang chơi, đây chính là chỗ chênh lệch đấy. ]
Dưới tin nhắn này có một loạt icon khinh bỉ.
Chỉ có một người lạc quẻ phá hỏng đội hình: [ Đệch, rốt cuộc cậu cũng sống lại rồi! ]
Nghiêm Hạ Vũ cầm áo khoác lên, rời khỏi công ty.
Đêm này phòng bao náo nhiệt chưa từng có, bọn họ khui mấy chai rượu ngon, an ủi Nghiêm Hạ Vũ không níu kéo được Ôn Địch, đồng thời chúc mừng thái tử gia nhà họ Nghiêm hoàn hồn rồi.
“Chỉ chờ cậu thôi đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm ly rượu vang trong khay, nếm thử một miếng, bỗng chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Ngôn Châu: “Rượu cậu khui là rượu trong hầm rượu của tôi à?”
Phó Ngôn Châu hỏi lại: “Không khui thì để lại làm gì?”
Những thứ rượu ngon này là mua cho Ôn Địch uống, giờ đây đúng là không cần giữ lại nữa.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống trước bàn đánh bài, xoắn ống tay áo lên mấy bận.
“Cậu nghiêm túc thật à? Không phải cậu nhường để thua bọn tôi đấy chứ?”
“Ván thứ bảy sẽ cho các cậu thắng.”
“Chậc, nói năng ngông cuồng quá, tôi không tin ba đứa bọn tôi sẽ không thắng nổi một trận.”
Điều Phó Ngôn Châu chú ý là: “Tại sao không phải là ván thứ sáu?”
“Năm nay là lần năm thứ sáu tôi và Ôn Địch quen biết nhau.” Không có năm thứ bảy, tôi thua ở năm đó rồi.
Nghiêm Hạ Vũ nói được làm được, thắng đến ván thứ sáu, ván thứ bảy nhường.
Phó Ngôn Châu gọi điện cho Tần Tỉnh, bảo cậu không cần tới nữa, xe đã thuộc về cậu rồi.
Tần Tỉnh: “... Không phải nói là đánh đến nửa đêm à? Tôi vừa mới xuống máy bay xong.”
Phó Ngôn Châu: “Vậy cậu đừng ra sân bay nữa, mua vé trở về luôn đi, không thì trễ việc ngày mai đấy.”
Nói xong anh ta cúp điện thoại.
Tần Tỉnh trở lại không phải là vì muốn thắng xe, mà là vì muốn đến xem Nghiêm Hạ Vũ một chút.
Sau khi Nghiêm Hạ Vũ thua thì nhường chỗ cho người khác, anh chỉ ngồi xem bài.
Trên bàn có thuốc lá, anh rút ra một điếu.
Thuốc lá, rượu vang, đánh mất cô, tất cả những âm ỉ bất chợt ùa về.
–
Một ngày thứ bảy cuối tháng mười, Ôn Địch nhận được một cuộc gọi từ em họ lớn, hỏi cô ở đâu.
Giọng nói của Ôn Địch hơi khàn: “Sao em tới Thượng Hải?”
“Đến thăm chị.” Em họ lớn hỏi sao tiếng của cô lại có giọng mũi.
Mấy hôm nay nhiệt độ giảm, Ôn Địch bị cảm cúm, “Không sao đâu, uống nhiều nước ấm hơn là được.” Cô chia sẻ vị trí cho em họ lớn.
Tuần trước bọn cô chuyển bối cảnh, phim trường không ở tòa cao ốc văn phòng nữa, hai tuần này quay phim ở khu nhà trọ.
Gần nhà trọ có một quán cà phê, cô và em họ lớn hẹn gặp ở đó.
Em họ lớn gọi một ly cà phê, cho Ôn Địch một ly sữa bò và một ly nước ấm.
Ôn Địch chống cằm: “Có phải em lo lắng chị khó chịu hay không? Không có việc gì thật mà.”
“Không phải lo lắng cho chị.”
Trên đường tới đây, em họ lớn đã nghĩ ra nên nói thế nào, “Chị, em bình tĩnh hơn hai tuần rồi mới đến đây, không phải bị kích thích.”
Ôn Địch hỏi: “Em muốn nói gì với chị?”
Em họ lớn muốn nói là có liên quan đến ước hẹn bảy ngày lúc trước, chị gái và Nghiêm Hạ Vũ hoàn toàn cắt đứt, trở thành tiếc nuối của cậu.
Tâm nguyện khó thành đến bây giờ.
“Chị, sau cùng bọn em cùng đi một nơi, suýt chút nữa đã tìm thấy chị. Một nhát này của hai người, có lẽ sẽ thành vướng mắc suốt đời của em.”
Ôn Địch: “...... Xin lỗi.”
“Không liên quan đến chị, ai có thể ngờ anh ấy điên cuồng như vậy, lại tìm được chị ở nơi đó.”
Em họ lớn mở ba lô ra, bên trong là quyển sách Nghiêm Hạ Vũ ngồi xem trên máy bay, cuối cùng đưa cho cậu.
“Quyển sách này, chị còn nhớ chứ?”
Cậu đặt quyển sách trước mặt Ôn Địch.
Ôn Địch ngồi thẳng, bất ngờ: “Sao nó ở chỗ của em?”
Em họ lớn: “Quyển sách này là Nghiêm Hạ Vũ mua rồi mang tới văn phòng của Tần Tỉnh đọc, không ngờ rằng chị cũng thích quyển sách này, sau đó anh ấy biết chị đọc, còn ghi chép, hai câu thơ đậu đỏ tương tư là anh ấy ghi lại.”
Về phần tại sao cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ lại đưa sách cho cậu, “Ở trên máy bay Nghiêm Hạ Vũ đọc xong đoạn kết, nhận ra là kết buồn, anh ấy nói chị không thích đọc tiểu thuyết buồn, đọc xong không chịu được, anh ấy từ chỗ Tần Tỉnh nghe được, chị từng đọc qua một lần, Nghiêm Hạ Vũ quyết định không cho chị đọc nữa, không muốn để cho chị nhớ lại kết thúc đau buồn.”
Sau đó cậu hỏi Nghiêm Hạ Vũ, có thể cho cậu mượn đọc hay không.
Nghiêm Hạ Vũ trực tiếp đưa cho cậu.
Ban đầu cậu đã đồng ý với Nghiêm Hạ Vũ, không nói cho chị biết quyển sách này nói về chuyện gì: “Đây là lần đầu tiên em nuốt lời, muốn để chị biết quyển sách này là anh ghi chép.”
“Chị, trước kia chị từng nói, trong lòng của chị sách quan trọng giống như một nửa kia.”
Cậu cũng không biết nói câu này để bày tỏ điều gì.
Em họ lớn bưng ly cà phê lên, thổi nhẹ, không có tâm trạng uống.
“Em sẽ không khuyên bảo chị, dù sao, em mong rằng chị có thể gặp được một người hiểu chị.”
Em họ lớn uống hết một ly cà phê mới lên tiếng: “Chị, em sẽ làm cầu nói cho hai người, sau này gặp mặt, chị lại cho anh ấy một cơ hội làm quen. Không thì, đến cả em cũng không cam lòng.”
Ôn Địch dở sách đến trang ba mươi chín, phía trên có cách giao lưu của cô và Nghiêm Hạ Vũ.
Em họ lớn đặt ly sữa bò trước mặt Ôn Địch, Ôn Địch vẫn đang đọc quyển sách đó.
Bên ngoài, bầu trời sáng sủa, trời xanh giống như lúc cậu và Nghiêm Hạ Vũ đặt chân xuống Provence.
Vào ban đêm, Nghiêm Hạ Vũ còn ở công ty tăng ca, nhận được tin nhắn của em họ lớn.
[ Tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ anh có bận không? ]
Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy tin nhắn, trong lòng thoáng hồi hộp, còn cho rằng Ôn Địch đã xảy ra chuyện gì.
Anh đặt công việc trong tay xuống, [ Không bận, em nói đi. ]
Em họ lớn: [ Em đang trên chuyến tàu cao tốc trở về từ Thượng Hải, hôm nay em tới thăm chị của em, tranh thủ cho anh một thời cơ chưa được coi là cơ hội, đến cùng có được hay không, phải dựa vào chính anh. ]
[ Em cũng không biết lần này mình đến, là đúng hay sai, sau này chị của em có thể hạnh phúc hay không. Nhưng nếu như không đến, lòng em lại khó chịu. Sau này gặp lại, anh phải đối xử với chị ấy thật tốt. ]
Cậu hỏi: [Anh có biết vì sao chị của em không muốn quay đầu lại không? ]
Nghiêm Hạ Vũ biết; [ Không quay đầu lại là chút tự tôn và kiêu ngạo duy nhất của cô ấy. ] Tự tôn và kiêu ngạo đã từng bị anh đạp đổ.
Em họ lớn: [ Vậy thì anh phải đối xử tử tế với chút kiêu ngạo còn lại của chị em, chị ấy thật sự không còn gì nữa. ]
Nghiêm Hạ Vũ đặt tay lên sống mũi, xoang mũi có chút êm ẩm, hốc mắt cũng vậy.
Một tay anh gõ chữ: [ Cảm ơn. Anh sẽ cố gắng yêu cô ấy. ]
Trời vừa hửng sáng, cô đã bị bà chủ homestay đánh thức, nói biển mây hôm nay rất đẹp, bảo cô mau thức dậy, đừng bỏ lỡ nó, chờ đến khi mặt trời ló dạng, biển mây sẽ biến mất.
Ôn Địch kéo rèm cửa sổ ra nhìn, mây mù bên ngoài mênh mông, toàn là hơi ẩm, nhìn thế nào cũng không giống một ngày đẹp trời.
Bà chủ chu đáo chuẩn bị bữa sáng nóng hổi cho tất cả các du khách qua đêm ở homestay, bảo họ ngay lập tức xếp hàng đi mua vé ngắm cảnh.
Còn nhắc nhở: “Nhớ mang áo mưa đó, sáng hôm nay trời trong, nói không chừng buổi chiều sẽ có mưa lớn.”
Ôn Địch mặc áo mưa và ô che mưa, cầm bữa sáng đi ra ngoài.
Đi giữa núi rừng, mây mù chi chít hệt như mưa xuân ập vào mặt, lông mi nhiễm lên một tầng hơi nước.
Bánh bao nóng hổi nay đã nguội nhưng cô vẫn chưa ăn xong.
Cô đã thấy biển mây rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy đều vô cùng rung động, nhưng khi xem xong lại không thể hồi tưởng khoảnh khắc rung động đó.
Ôn Địch đứng trong hàng dài, chờ đợi vị trí đẹp nhất để ngắm biển mây.
Cô lấy điện thoại ra, đợi lát nữa chuẩn bị chụp ảnh.
Ba gửi tin nhắn cho cô, hỏi: [ Các con đến cùng một nơi sao? ]
Ôn Địch: [ Không biết. ]
Ôn Trường Vận: [ Chuyến đi sẽ kết thúc vào ngày mai? ]
[ Vâng. ] Thời gian vừa đi vừa về, hơn nữa ở đây sáu ngày, tổng cộng là bảy ngày.
Ôn Trường Vận: [ Đi chơi vui vẻ một chút. ]
[ Sẽ. Ba không cần lo lắng cho con đâu. ]
Từng tốp du khách xem và chụp hình biển mây xong thì rời đi, rất nhanh đã đến lượt Ôn Địch.
Tiến vào vị trí đắc địa nhất, trước mắt cô là biển mây vô tận đang quay cuồng, đỉnh núi lấp ló, giống như tiên cảnh chốn trần gian.
Ôn Địch quay lại một đoạn video mấy chục giây rồi đi đến chỗ khác check-in.
Đúng như lời của bà chủ homestay, chiều đến có mưa rào.
Trên núi gió lớn, ô che mưa chỉ có thể ngăn cho mặt không bị dội ướt, có cũng như không. Khi khoác chiếc áo mưa thật mỏng lên người mới miễng cưỡng che được chút ít, chờ đến khi cô trở lại homestay, ống quần và giày đã ướt đẫm.
Ôn Địch chưa bao giờ bị chật vật như lúc này, song cô lại cảm thấy không tệ lắm.
Khi còn bé, cô rất thích trời mưa, mỗi lần mưa rồi, cô sẽ nhân lúc ông bà không để ý, mình trần vọt ra sân giẫm lên hố nước.
Mới dẫm mấy cái còn chưa thỏa thê thì đã bị xách về phòng.
Ôn Địch tắm xong, lau khô tóc, mê mẩn vài giây, đột nhiên lên trên giường lấy điện thoại gọi cho trợ lý của Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm đang ngồi trước màn hình, quay xong cảnh này, trợ lý đưa điện thoại cho anh ta, nói: “Là biên kịch Ôn.”
Chu Minh Khiêm hỏi đầu dây bên kia: “Sao đến cả chơi mà cô cũng không thể tập trung?”
Ôn Địch hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cảnh Doãn Tử Vu trong mưa, có một chi tiết phải thay đổi, cô ấy nên cầm theo giày, đó mới là việc cô ấy cần phải làm lúc đó.”
Trước ống kính, Doãn Tử Vu lau nước mưa trên mặt, trên tay cầm theo giày cao gót.
Hô “Cắt”, cô ấy còn chưa thoát khỏi vai diễn.
Cảnh này trong kịch bản, ngay sau đó Doãn Tử đi giày trong mưa, Chu Minh Khiêm quyết định đổi thành cầm theo giày. Đối với Doãn Tử Vu lúc ấy mà nói, vừa khổ sở, không thể làm hỏng đôi giày đắt tiền nhất mình từng mua. Bởi vì điều kiện kinh tế không cho phép cô ấy lãng phí như vậy.
Tỉnh táo mà bi thương.
Ngay cả buồn cũng chẳng thể thoải mái buồn một lần, mới đau đớn nhất.
Anh ta nói với Ôn Địch: “Cuối cùng cô cũng có thể chìm đắm trong vai diễn dưới ngòi bút của mình, bây giờ là đồng cảm với nỗi đau của cô ấy, đồng cảm với trái tim của cô ấy, chắc hẳn sẽ không quá xa vời. Từ từ sẽ đến, cô còn thời gian để thay đổi tình tiết về sau.”
“Hiện giờ cô đang ở đâu?” Anh ta lại hỏi Ôn Địch.
“Ở homestay.” Ôn Địch đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, không khí trong mưa ẩm ướt, cũng mát mẻ.
Chu Minh Khiêm châm điếu thuốc, hôm nay trò chuyện với cô nhiều hơn mấy câu: “Sao bỗng nhiên lại nhớ tới chi tiết này?”
Ôn Địch thẳng thắn nói: “Từ khi chia tay với Nghiêm Hạ Vũ, tôi ép bản thân chìm vào việc sáng tác, cho nên anh sẽ nhìn thấy những nhân vật đó thiếu điểm gì. Hôm nay tôi đi dạo, bỗng dưng nghĩ đến nữ chính, lúc đi dưới mưa cô ấy cảm thấy thế nào. Dù sao cảm giác đi trong mưa của tôi chắc chắn rất khác biệt.”
Lúc trước sáng tác, một cách nào đó cô đã mang nỗi đau của mình đến cho nữ chính, cho rằng đó chính là nữ chính, thực ra cũng không phải.
Cô sẽ không tiếc một đôi giày, nhưng nữ chính sẽ.
Lúc nữ chính và nam chính có tia lửa, cô không thể viết ra trạng thái của bản thân, điều này dẫn đến nữ chính và nam chính chưa có đủ sức căng.
Chu Minh Khiêm hỏi: “Nghiêm Hạ Vũ tìm được cô rồi?”
Anh ta chỉ nghĩ đến một khả năng, nếu không thì sao bỗng nhiên cô có tâm trạng nghĩ tới chút tình tiết này.
Ôn Địch: “Không. Không gặp được, chắc hẳn anh ta đến Provence rồi. Tôi đoán vậy.”
Bất kể anh có đi đâu, qua sáu năm này, tan biến theo cách như thế.
–
Hôm sau, ngày cuối cùng của chuyến đi.
Vài ngày qua Ôn Địch đã đến thăm tất cả các điểm tham quan, hôm nay dự định đi loanh quanh hàng bán quà vặt ông bà nội nói.
Hồi trước bà nội từng nhắc đến tên hàng bán quà vặt, đã lâu rồi nên không nhớ ra được,
Ăn bữa sáng xong, cô gọi video với ông bà nội.
Bà nội thấy tâm trạng của cô cũng không tệ lắm, cảm thán: “Nếu biết từ sớm, chắc là cháu nên đi du lịch sớm hơn.”
Ôn Địch cười: “Không liên quan đến chuyến du lịch này. Lúc trước có đến mười chuyến hay tám chuyến cũng vô ích.”
Hỏi địa chỉ hàng bán quà vặt, cô kết thúc cuộc gọi video trước.
Hàng bán quà vặt cách rất xa homestay, còm may, đều ở khu ngắm cảnh.
Cô đã chuyển ba chuyến xe điện, đi một đoạn đường dài mới đến đó.
Cháu trai của bà chủ đang chơi với một chiếc xe đồ chơi mini, khoảng chừng ba bốn tuổi.
Hàng bán quà vặt bán một vài món ăn nhanh, cửa hàng bố trí ba cái bàn, có một cặp đôi đang ăn mì gói. Trong không khí toàn là mùi hương của mì gói.
Ôn Địch mua một ly trà sữa hòa tan và một cây xúc xích nướng, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Đến lúc cặp đôi bàn bên cạnh ăn xong rồi rời đi, Ôn Địch còn chưa ăn hết một nửa cây xúc xích nướng.
Bà chủ nhìn thấy dáng vẻ thong dong điềm tĩnh của cô, nói với cô, muốn lên đỉnh núi thì cố đi sớm chút đi, dự báo thời tiết nói chiều nay có mưa.
Ôn Địch nói lời cảm ơn, “Cháu không đi tham quan, ngồi ở đây một chút.”
Thấy bà chủ không bận, cô tán gẫu mấy câu: “Hồi còn nhỏ cháu đã từng tới nơi này, qua đây nhìn xem.”
Có người tới mua đồ, bà chủ đi qua tiếp đón.
Vất vả lắm Ôn Địch mới ăn xong cây xúc xích nướng, cô mở điện thoại, lục tìm những tấm ảnh cũ về chuyến du lịch ở thôn Vân Thụ mà lúc trước ông bà nội sắp xếp cho cô.
Ở địa điểm không khác biệt lắm, cô tự chụp mấy bức lưu niệm.
Tất cả các địa điểm đều đã check-in xong, toàn bộ hành trình đã kết thúc.
- -
Chập tối, mưa lại lất phất trong thôn Vân Thụ, tí tách tí tách.
Em họ lớn che ô đi sau lưng Nghiêm Hạ Vũ, du khách trên núi đều đang đi xuống, bọn họ thì lại đi lên.
“Tổng giám đốc Nghiêm, anh chắc chắn muốn đi lên nữa sao? Homestay sắp đóng cửa rồi.”
Trời cũng sắp tối.
Nghiêm Hạ Vũ không cam lòng, đêm nay là đêm hẹn ước cuối cùng.
Anh quay đầu lại: “Anh đi lên xem một lát.”
Xung quanh núi non vài chục kilomet đều là phạm vi của thôn Vân Thụ, homestay rải rác khắp nơi.
Biết đi đâu mà tìm.
Em họ lớn theo anh lên cùng, mưa càng lúc càng lớn.
Lượn qua một quầy hàng trong khách sạn, bà chủ đang dọn bàn trước cửa thấy bọn họ đi lên thì nói: “Đi nữa sẽ lạc đấy, 20 phút nữa xe ngừng chạy rồi, trời tối có lên đó cũng không xem được gì đâu.”
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: "Cảm ơn."
Anh đi vào trong quầy, sẵn tiện mua hai chai nước.
Mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, cháu trai của bà chủ đang ngồi trên đất chơi với chiếc xe trượt mini.
Chiếc xe đồ chơi chạy xiêng xiêng vẹo vào rồi đụng vào giày anh, lật ngửa ra.
Xe hơi hoạt hình mini màu xanh lam lật bên chân anh, Nghiêm Hạ Vũ khom lưng, đẩy chiếc xe về, chiếc xe trượt cái “xẹt” đến trước mặt bé trai.
Anh thanh toán tiền hai chai nước rồi rời khỏi cái quầy nhỏ kia.
Nghiêm Hạ Vũ đưa cho em họ lớn một chai nước: “Trở về thôi.”
Em họ lớn muốn nói lại thôi, sau cùng chỉ yên lặng theo sau anh xuống núi.
Hành trình đến thôn Vân Thụ quá mức vội vàng, chỉ kịp đặt trước vé máy bay bay về chiều mai, dù chị cậu có ở thôn Vân Thụ, thì sáng hoặc trưa cũng về rồi, khả năng bọn họ gặp nhau trên máy bay là không thể nào.
Thời gian hẹn ước kết thúc, trong lúc chờ bay Nghiêm Hạ Vũ mượn điện thoại của em họ gọi cho Khang Ba, hỏi Khang Ba có biết Ôn Địch đi đâu không.
Khang Ba: “Cô Ôn đi đến thôn Vân Thụ, lúc này có lẽ đã xuống Bắc Kinh rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ cúp điện thoại.
“Chị ấy đã ở đâu?”
“Thôn Vân Thụ.”
Em họ lớn không phải là người giỏi an ủi người khác, chỉ đành im lặng.
Nếu giờ không phải là tháng mười một, nếu cảnh khu không có nhiều người xếp hàng như vậy, thì bọn họ sẽ tiết kiệm được thời gian, tìm thấy chị ấy đúng không.
Lên máy bay, Nghiêm Hạ Vũ đeo bịt mắt vào ngủ bù.
Bảy ngày nay, anh không có một đêm ngon giấc.
Hôm đến Provence, anh có loại dự cảm, mình và cô là chuyện không thể nào, khoảnh khắc đó lòng anh bùng lên nỗi khủng hoảng và bất an vô hình, không sao tả được.
Nhắm mắt một tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được.
Nghiêm Hạ Vũ xốc bịt mắt lên, lấy quyển tiểu thuyết bối cảnh thời dân quốc đã sớm xem hết qua ra xem lại, trước lúc đi lữ hành, anh đặc biệt để ý đến quyển sách này trong văn phòng Tần Tỉnh.
Em họ lớn hỏi: “Là sách chị em thích ấy hả?” Mấy ngày nay hễ có khi rảnh là Nghiêm Hạ Vũ sẽ đọc cuốn sách này, còn đánh dấu đàng hoàng lại.
Nghiêm Hạ Vũ gật đầu: “Đây là cuốn tiểu thuyết cuối cùng mà anh đọc cùng với cô ấy.”
“Anh đọc xong cho em mượn với nhé.”
"Được."
Lúc bọn họ đến Bắc Kinh đã là chín giờ tối, tài xế đến đoán Nghiêm Hạ Vũ đưa điện thoại cho anh.
Em họ lớn hiểu được tâm trạng lúc này của Nghiêm Hạ Vũ nên không định tiễn anh nữa.
Bảy ngày nay, bọn họ một mạch lên đường đến khu ngắm cảnh đó, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Trong biển người đông nghìn nghịt, khi vị thái tử nhà họ Nghiêm này đi về trước sẽ có đôi lần bất chợt quay đầu lại kiếm tìm, vì sợ rằng cô đang ở phía sau mà anh không nhìn thấy.
Trước kia cậu không hiểu lắm, người chị bướng chỉnh không chịu nổi một chút oan ức của mình sao có thể ở chung với người cao cao tại thượng như thế này đến ba năm.
Qua mấy ngày nay, dường như cậu đã hiểu ra một ít.
“Để em tự đón xe về, đón xe ở đây tiện lắm.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Để anh đưa em đến chỗ chị em.”
Tháng mười một, Bắc Kinh đổ mưa, nhiệt độ không khí giảm đột ngột.
Ôn Địch mặc chiếc khoác kaki đi xuống lầu, đợi dưới lầu 3 phút người mới đến.
Nghiêm Hạ Vũ xách vali hành lý của em họ lớn xuống rồi vỗ vai cậu: “Mấy ngày nay em vất vả rồi.”
“Không có gì cả.”
Em họ lớn kéo vali, chỉ lên lầu với Ôn Địch rồi đi lên trước.
Hai tay Ôn Địch đút trong túi áo khoác, đứng đối mặt với Nghiêm Hạ Vũ.
Cô không biết phải nói gì cả, chỉ biết chờ đợi đôi lời cuối cùng của anh thôi.
Nghiêm Hạ Vũ nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn đi nhìn lại.
Anh và cô đã nói tạm biệt rất nhiều lần nhưng lần này không còn giống những lần trước nữa: “Thật xin lỗi vì đã từng làm em tổn thương như thế. Anh vẫn luôn hối hận bản thân không biết trân quý đoạn tình cảm ba năm qua. Điều mà anh tiếc nuối nhất, là không thể níu kéo em lại, không thể cùng em trở về Giang Thành. Cũng không có nổi một chuyến du hành ấm áp với em.”
Anh muốn ôm cô, nhưng lại sửa thành vươn tay ra: “Theo đuổi em lâu như vậy, anh cũng chưa từng có phút hối hận. Đối với anh, sáu năm quen em là khoảng thời gian cực kỳ quý giá. Dù trước đây có hiềm khích gì đi nữa thì anh vẫn cảm ơn em, cảm ơn em đã đi với anh chặng đường cuối cùng này.”
Ôn Địch rút tay phải từ trong túi ra, duỗi đến.
Nghiêm Hạ Vũ nắm rất nhẹ rồi thả ra ngay.
Ôn Địch nhìn anh: “Sau này, mọi chuyện đều suôn sẻ nhé.”
Cô lui về sau nửa bước, xoay người đi vào chung cư.
Nghiêm Hạ Vũ cũng xoay người đi về phía ô tô, không ngoảnh đầu lại nhìn cô lần nào, ngồi lên xe thì rời đi.
Anh mở danh bạ ra, tên đầu tiên là tên cô, anh xóa số đi.
Xong lại mở Wechat, khung chat với biệt danh “Vợ” cũng ở vị trí trên cùng.
Đầu ngón tay anh thoáng ngừng lại, song vẫn xóa đi.
Nhà cũ của Nghiêm gia, Diệp Mẫn Quỳnh và con gái ở nhà.
Hai người từ chỗ Khang Ba biết được, Nghiêm Hạ Vũ không tìm thấy Ôn Địch, ngay từ đầu suy đoán của anh đã sai lầm, bay đến Provence rồi để lỡ thời gian.
Nghiêm Hạ Ngôn tiếc đứt ruột, giá như lúc trước cô ấy nói nhiều thì tốt rồi, lúc đó cô ấy muốn chọn thôn Vân Thụ, nhưng anh trai nói không cần cô ấy giúp đỡ.
Diệp Mẫn Quỳnh vỗ vai cô ấy, “Cũng đâu phải con thất tình, con khóc cái gì.”
“Ôi chao, mẹ làm gì vậy.” Nghiêm Hạ Ngôn hất tay mẹ đặt trên vai cô ấy xuống, “Ai khóc chứ.”
Cô ấy lấy mu bàn tay lau nước mắt, rồi cắm tai nghe vào, “Con bị hành hạ vì nghe một bản tình ca đau khổ, có liên quan gì đến anh trai.”
Trong sân có ô tô đi vào, cô ấy đứng dậy từ trên ghế sô pha, lê dép lên tầng.
“Hạ Ngôn!”
Nghiêm Hạ Ngôn cũng không quay đầu lại.
Diệp Mẫn Quỳnh hít một hơi thật sâu, đột nhiên hơi căng thẳng, không biết phải đối mặt với con trai thế nào.
Câu đầu tiên Nghiêm Hạ Vũ nói khi bước vào là, “Mẹ, Hạ Ngôn đâu?”
Theo lý, chắc hẳn em gái sẽ chờ anh trở về.
Diệp Mẫn Quỳnh chỉ trên tầng, “Khóc.”
Nghiêm Hạ Vũ đi tới trước người mẹ, nhẹ nhàng ôm mẹ một cái, “Mẹ, con xin lỗi, để mọi người phiền lòng hai năm lẻ tám tháng. Con không sao cả.”
Diệp Mẫn Quỳnh lắc đâu, vỗ vỗ lưng của con trai.
Bà ấy không nhìn thấy hành lý của con trai, “Sao không lấy vali hành lý xuống?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Sau này con không ở trong nhà nữa, con chuyển đến căn hộ của riêng mình.” Anh bảo người khác thu xếp một căn hộ cách khá gần công ty, đi làm hay tan tầm cũng rất tiện.
Về nhà cũ cũng không tiện lắm, phải nán lại hơn một tiếng trên đường.
Diệp Mẫn Quỳnh lo lắng cho con trai, “Nếu thật sự không buông bỏ được, thì cứ từ từ.”
“Con đã nghĩ thông suốt.” Nghiêm Hạ Vũ đi lên tầng, “Con đi xem Hạ Ngôn.”
Cửa phòng Nghiêm hạ Ngôn khóa trái, đèn cũng tắt.
Nghiêm Hạ Vũ gõ cửa, “Hạ Ngôn?”
Không có ai trả lời.
Nghiêm Hạ Vũ nắm chốt cửa, “Mở cửa.”
Đợi cả buổi, vẫn không có động tĩnh.
Nghiêm Hạ Vũ nói: “Anh không yếu đuối như vậy, chuyến đi này rất đáng giá. Em không cần đau khổ.”
Nghiêm Hạ Ngôn không cam tâm, rõ ràng đến cuối đã đi cùng một nơi, chỉ thiếu một chút nữa thôi sẽ có thể gặp gỡ, nhưng vẫn bỏ lỡ.
Ngoài miệng anh nói không khó chịu.
Làm sao có thể không khó chịu chứ.
“Đừng khóc, em ngủ sớm chút đi. Anh vẫn còn không ít việc phải xử lý, đi về trước đây.”
Ngoài cửa, tiếng bước chân đã đi xa.
- -
Bảy ngày không dùng điện thoại, không xử lý công việc của tập đoàn, Nghiêm Hạ Vũ ngồi trước bàn đọc sách, có một loại cảm giác như đang mơ.
Trước nay anh rất ít ở căn nhà trọ này, đồ bên trong đều mới cả, nó không còn có quan hệ gì với Ôn Địch nữa rồi.
Anh bảo quản gia xử lý mọi thứ ở chỗ biệt thự này và căn biệt thự bên Giang Thành, nên quyên tặng thì quyên tặng, người nên cho thì cho.
Nghiêm Hạ Vũ chợt nhớ tới gì đó mà gửi tin nhắn cho Khang Ba: [ Sau này cậu đừng quấy rầy Ôn Địch nữa. ]
Khang Ba: [ Được. ]
Anh ta hỏi lại ông chủ của mình: [ Vậy sau này có cần qua chỗ Tần Tỉnh tặng hoa nữa không? ]
Một năm qua, mấy chậu hoa trong phòng làm việc của Tần Tỉnh, đều là hoa ông chủ đặt rồi nhờ tiệm hoa gửi đi.
Cũng không biết Ôn Địch ngó mắt mấy lần.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Không ]
Nhìn tài liệu đến tận một rưỡi sáng nhưng xem còn chưa được một phần ba.
Anh xoa xoa hai bên trán, tắt máy tính đi.
Những thứ có liên quan đến Ôn Địch gần như đã xử lý xong hết rồi, chỉ còn một chiếc xe thể thao. Lúc đó cô nói cô thích màu sắc kia nên anh đã bảo Khang Ba đặt một chiếc mới.
Anh gửi tin nhắn trong group: [ Tối mai đến hội sở, ai thắng được tôi thì chiếc xe thể thao kia thuộc về người đó. ]
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh thiết lập chế độ không làm phiền trong mục tin nhắn.
Tần Tỉnh gọi đến, Nghiêm Hạ Vũ cúp máy, chỉ nhắn lại một tin: [ Không cần an ủi. ]
Tần Tỉnh không phải là muốn an ủi anh mà là muốn hỏi anh ngày mai đánh bài có nhường không, nếu nhường thì anh ta sẽ bay từ Thượng Hải về, thắng chiếc xe thể thao xong thì về đoàn làm phim sau.
Còn không nhường thì thôi, đỡ tốn tiền máy bay.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Có nhường thì cậu cũng không thắng nổi tôi đâu. ]
Tần Tỉnh bị chọc tức, nhưng ngại anh đang thất tình nên không thèm so đo.
Đêm hôm sau, Nghiêm Hạ Vũ tăng ca đến mười giờ, group chat điên cuồng hỏi anh đâu, sao còn chưa đến hội sở, bọn họ trông ngóng đến sắp mòn con mắt, tường phòng cũng bị họ nhìn thủng cả lỗ luôn rồi.
Nghiêm Hạ Vũ: [ Biết tại sao tôi lại nhiều tiền hơn mấy người không? Tôi đang kiếm tiền, còn mấy người thì đang chơi, đây chính là chỗ chênh lệch đấy. ]
Dưới tin nhắn này có một loạt icon khinh bỉ.
Chỉ có một người lạc quẻ phá hỏng đội hình: [ Đệch, rốt cuộc cậu cũng sống lại rồi! ]
Nghiêm Hạ Vũ cầm áo khoác lên, rời khỏi công ty.
Đêm này phòng bao náo nhiệt chưa từng có, bọn họ khui mấy chai rượu ngon, an ủi Nghiêm Hạ Vũ không níu kéo được Ôn Địch, đồng thời chúc mừng thái tử gia nhà họ Nghiêm hoàn hồn rồi.
“Chỉ chờ cậu thôi đấy.”
Nghiêm Hạ Vũ cầm ly rượu vang trong khay, nếm thử một miếng, bỗng chốc lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Phó Ngôn Châu: “Rượu cậu khui là rượu trong hầm rượu của tôi à?”
Phó Ngôn Châu hỏi lại: “Không khui thì để lại làm gì?”
Những thứ rượu ngon này là mua cho Ôn Địch uống, giờ đây đúng là không cần giữ lại nữa.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống trước bàn đánh bài, xoắn ống tay áo lên mấy bận.
“Cậu nghiêm túc thật à? Không phải cậu nhường để thua bọn tôi đấy chứ?”
“Ván thứ bảy sẽ cho các cậu thắng.”
“Chậc, nói năng ngông cuồng quá, tôi không tin ba đứa bọn tôi sẽ không thắng nổi một trận.”
Điều Phó Ngôn Châu chú ý là: “Tại sao không phải là ván thứ sáu?”
“Năm nay là lần năm thứ sáu tôi và Ôn Địch quen biết nhau.” Không có năm thứ bảy, tôi thua ở năm đó rồi.
Nghiêm Hạ Vũ nói được làm được, thắng đến ván thứ sáu, ván thứ bảy nhường.
Phó Ngôn Châu gọi điện cho Tần Tỉnh, bảo cậu không cần tới nữa, xe đã thuộc về cậu rồi.
Tần Tỉnh: “... Không phải nói là đánh đến nửa đêm à? Tôi vừa mới xuống máy bay xong.”
Phó Ngôn Châu: “Vậy cậu đừng ra sân bay nữa, mua vé trở về luôn đi, không thì trễ việc ngày mai đấy.”
Nói xong anh ta cúp điện thoại.
Tần Tỉnh trở lại không phải là vì muốn thắng xe, mà là vì muốn đến xem Nghiêm Hạ Vũ một chút.
Sau khi Nghiêm Hạ Vũ thua thì nhường chỗ cho người khác, anh chỉ ngồi xem bài.
Trên bàn có thuốc lá, anh rút ra một điếu.
Thuốc lá, rượu vang, đánh mất cô, tất cả những âm ỉ bất chợt ùa về.
–
Một ngày thứ bảy cuối tháng mười, Ôn Địch nhận được một cuộc gọi từ em họ lớn, hỏi cô ở đâu.
Giọng nói của Ôn Địch hơi khàn: “Sao em tới Thượng Hải?”
“Đến thăm chị.” Em họ lớn hỏi sao tiếng của cô lại có giọng mũi.
Mấy hôm nay nhiệt độ giảm, Ôn Địch bị cảm cúm, “Không sao đâu, uống nhiều nước ấm hơn là được.” Cô chia sẻ vị trí cho em họ lớn.
Tuần trước bọn cô chuyển bối cảnh, phim trường không ở tòa cao ốc văn phòng nữa, hai tuần này quay phim ở khu nhà trọ.
Gần nhà trọ có một quán cà phê, cô và em họ lớn hẹn gặp ở đó.
Em họ lớn gọi một ly cà phê, cho Ôn Địch một ly sữa bò và một ly nước ấm.
Ôn Địch chống cằm: “Có phải em lo lắng chị khó chịu hay không? Không có việc gì thật mà.”
“Không phải lo lắng cho chị.”
Trên đường tới đây, em họ lớn đã nghĩ ra nên nói thế nào, “Chị, em bình tĩnh hơn hai tuần rồi mới đến đây, không phải bị kích thích.”
Ôn Địch hỏi: “Em muốn nói gì với chị?”
Em họ lớn muốn nói là có liên quan đến ước hẹn bảy ngày lúc trước, chị gái và Nghiêm Hạ Vũ hoàn toàn cắt đứt, trở thành tiếc nuối của cậu.
Tâm nguyện khó thành đến bây giờ.
“Chị, sau cùng bọn em cùng đi một nơi, suýt chút nữa đã tìm thấy chị. Một nhát này của hai người, có lẽ sẽ thành vướng mắc suốt đời của em.”
Ôn Địch: “...... Xin lỗi.”
“Không liên quan đến chị, ai có thể ngờ anh ấy điên cuồng như vậy, lại tìm được chị ở nơi đó.”
Em họ lớn mở ba lô ra, bên trong là quyển sách Nghiêm Hạ Vũ ngồi xem trên máy bay, cuối cùng đưa cho cậu.
“Quyển sách này, chị còn nhớ chứ?”
Cậu đặt quyển sách trước mặt Ôn Địch.
Ôn Địch ngồi thẳng, bất ngờ: “Sao nó ở chỗ của em?”
Em họ lớn: “Quyển sách này là Nghiêm Hạ Vũ mua rồi mang tới văn phòng của Tần Tỉnh đọc, không ngờ rằng chị cũng thích quyển sách này, sau đó anh ấy biết chị đọc, còn ghi chép, hai câu thơ đậu đỏ tương tư là anh ấy ghi lại.”
Về phần tại sao cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ lại đưa sách cho cậu, “Ở trên máy bay Nghiêm Hạ Vũ đọc xong đoạn kết, nhận ra là kết buồn, anh ấy nói chị không thích đọc tiểu thuyết buồn, đọc xong không chịu được, anh ấy từ chỗ Tần Tỉnh nghe được, chị từng đọc qua một lần, Nghiêm Hạ Vũ quyết định không cho chị đọc nữa, không muốn để cho chị nhớ lại kết thúc đau buồn.”
Sau đó cậu hỏi Nghiêm Hạ Vũ, có thể cho cậu mượn đọc hay không.
Nghiêm Hạ Vũ trực tiếp đưa cho cậu.
Ban đầu cậu đã đồng ý với Nghiêm Hạ Vũ, không nói cho chị biết quyển sách này nói về chuyện gì: “Đây là lần đầu tiên em nuốt lời, muốn để chị biết quyển sách này là anh ghi chép.”
“Chị, trước kia chị từng nói, trong lòng của chị sách quan trọng giống như một nửa kia.”
Cậu cũng không biết nói câu này để bày tỏ điều gì.
Em họ lớn bưng ly cà phê lên, thổi nhẹ, không có tâm trạng uống.
“Em sẽ không khuyên bảo chị, dù sao, em mong rằng chị có thể gặp được một người hiểu chị.”
Em họ lớn uống hết một ly cà phê mới lên tiếng: “Chị, em sẽ làm cầu nói cho hai người, sau này gặp mặt, chị lại cho anh ấy một cơ hội làm quen. Không thì, đến cả em cũng không cam lòng.”
Ôn Địch dở sách đến trang ba mươi chín, phía trên có cách giao lưu của cô và Nghiêm Hạ Vũ.
Em họ lớn đặt ly sữa bò trước mặt Ôn Địch, Ôn Địch vẫn đang đọc quyển sách đó.
Bên ngoài, bầu trời sáng sủa, trời xanh giống như lúc cậu và Nghiêm Hạ Vũ đặt chân xuống Provence.
Vào ban đêm, Nghiêm Hạ Vũ còn ở công ty tăng ca, nhận được tin nhắn của em họ lớn.
[ Tổng giám đốc Nghiêm, bây giờ anh có bận không? ]
Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy tin nhắn, trong lòng thoáng hồi hộp, còn cho rằng Ôn Địch đã xảy ra chuyện gì.
Anh đặt công việc trong tay xuống, [ Không bận, em nói đi. ]
Em họ lớn: [ Em đang trên chuyến tàu cao tốc trở về từ Thượng Hải, hôm nay em tới thăm chị của em, tranh thủ cho anh một thời cơ chưa được coi là cơ hội, đến cùng có được hay không, phải dựa vào chính anh. ]
[ Em cũng không biết lần này mình đến, là đúng hay sai, sau này chị của em có thể hạnh phúc hay không. Nhưng nếu như không đến, lòng em lại khó chịu. Sau này gặp lại, anh phải đối xử với chị ấy thật tốt. ]
Cậu hỏi: [Anh có biết vì sao chị của em không muốn quay đầu lại không? ]
Nghiêm Hạ Vũ biết; [ Không quay đầu lại là chút tự tôn và kiêu ngạo duy nhất của cô ấy. ] Tự tôn và kiêu ngạo đã từng bị anh đạp đổ.
Em họ lớn: [ Vậy thì anh phải đối xử tử tế với chút kiêu ngạo còn lại của chị em, chị ấy thật sự không còn gì nữa. ]
Nghiêm Hạ Vũ đặt tay lên sống mũi, xoang mũi có chút êm ẩm, hốc mắt cũng vậy.
Một tay anh gõ chữ: [ Cảm ơn. Anh sẽ cố gắng yêu cô ấy. ]
Bình luận facebook