Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
“Thứ đó hoàn toàn tự động mà, đâu phải nói tắt là tắt được. Tôi không khống chế được nó, cũng không biết phải tắt đi thế nào!”
* * *
Phải nói Hạ Thiên Lưu quả là một trai bao xuất chúng. Điều này, trước đây Hồ Bất Động không hề biết. Nếu không phải vì Trác Duy Mặc cần đi theo anh ta học hỏi, có lẽ cô sẽ tiếp tục chọn cách không biết. Bởi vì chẳng ai có thể chịu nổi việc phải chống mắt mà nhìn anh ta yêu chiều người con gái khác.
Kết thúc buổi hẹn hò thứ nhất, cô gái tiếp theo đã đứng trước đài phun nước của thành phố đợi anh. Hai tay anh đút túi quần, mặc cô gái vừa nũng nịu vừa kéo tay nói: “Đáng ghét, để người ta đợi cả ngày trời”.
Anh liếc nhìn cô gái đó, lạnh lùng đáp lại: “Ai bảo em đến sớm, em thích chờ đợi thì cứ thoải mái mà đợi”.
“Đáng ghét, rõ ràng anh biết người ta thích như vậy mà còn…” Tay cô gái càng siết chặt.
Hiểu rồi, cô gái này là nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn nếm thử loại đàn ông lạnh lùng, lãnh đạm. Haizzz, cô chẳng có hứng thú bắt chước cô gái này, mà tốt nhất cũng không nên bắt chước bởi vì Trác Duy Mặc đã dùng ánh mắt cảnh cáo cô, nếu cô dám bắt chước cô ta, nói những câu như thế, anh sẽ đập gãy xương cô tức khắc.
Cô xua tay, vẻ mặt ngán ngẩm nhìn Hạ Thiên Lưu đang bị cô gái đó khoác chặt tay kéo đi mua sắm. Cô gái này đúng là không vừa, kéo anh leo hết tầng này đến tầng khác, thử đủ các kiểu quần áo từ nữ tính, đáng yêu cho đến khêu gợi, hở hang trước mặt anh. Hồ Bất Động đứng bên cạnh vờ chọn quần áo, thấy vậy mà ngáp ngắn ngáp dài, còn Hạ Thiên Lưu chỉ liếc qua không mấy hứng thú, thời gian còn lại anh ngây ra nhìn xuống sàn nhà, hoàn toàn không hăng say, nghiêm túc làm việc như vừa rồi. Thỉnh thoảng lại lướt qua mấy bộ quần áo trên tay cô. Thấy ánh mắt khó hiểu của anh hướng về phía mình, Hồ Bất Động liền bỏ ngay mấy bộ đồ đó xuống rồi lảng đi chỗ khác. Trác Duy Mặc nói thế nào cũng không chịu vào cửa hàng, một mình đứng ngoài hút thuốc.
Vừa thấy cô từ bên trong đi ra, Trác Duy Mặc theo thói quen liền vứt ngay điếu thuốc trong tay vào thùng rác, chẳng nói chẳng rằng, thò tay vào túi móc ví, rồi rút thẻ tín dụng ra ném vào tay cô.
“Anh làm gì vậy?” Nhìn chiếc thẻ tín dụng bỗng nhiên nằm gọn trọng tay mình, cô ngẩng đầu, tròn mắt yêu cầu một lời giải thích cho hành động khó hiểu này của anh.
Anh nhăn mày, không thoải mái trước câu hỏi ngốc nghếch của cô: “Bản thiếu gia đã chán ngán vẻ giả ngốc ấy của cô rồi. Tốt nhất cô chớ học theo ả đó, muốn mua gì thì mua đi, đừng có phiền phức nữa.”
“…” Cô nhìn cô nữ sinh trang điểm lòe loẹt đang nũng nịu người đàn ông trung niên, đòi mua cái túi hàng hiệu, lại nhìn chiếc thẻ tín dụng trong tay mình, bộ dạng dở khóc dở cười, nhướn mày nhìn anh, hỏi: “Anh đi chơi với bạn gái đều thế này
“Xí, đi chơi với bạn gái? Việc vớ vẩn đó chỉ có gã ở bên trong kia mới làm thôi.” Anh liếc xéo anh chàng bên trong một cái.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao mấy cô nữ sinh chỉ cặp kè với anh một ngày liền có ngay đồ hàng hiệu để trưng diện. Đại thiếu gia Trác Duy Mặc này lần nào cũng đưa cả thẻ ngân hàng cho bọn họ thỏa sức tiêu xài, chẳng trách người như anh ta mà vẫn có bao nhiêu cô gái chạy theo. Haizzz, nhưng cô không giống bọn họ, cô quyết định phải giảng giải vấn đề này cho anh. “Đã bao giờ anh tự hỏi, tại sao các cô gái lại thích hẹn anh đi dạo phố chưa?”
“Theo cô thì vì sao?” Anh lạnh lùng “Hừ” một tiếng, giơ tay chỉ về phía cô gái vẫn đang nũng nịu vì chiếc túi hàng hiệu kia. Dù biết rõ câu trả lời vẫn cố tình hỏi lại cô.
“Tạm thời chúng ta tách bạch hai khái niệm nữ sinh và loài hồ ly tinh kia được không?”
“Có khác gì nhau?” Anh hoàn toàn không hiểu động vật giống cái và nữ sinh có gì khác nhau.
“Anh muốn trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ sinh đến vậy sao?” Cô trừng mắt lừ anh.
Anh biết điều mím chặt môi, thọc tay vào trong túi quần, rồi nheo mắt, lắng nghe cao kiến của cô. Cô nhét chiếc thẻ tín dụng trở lại túi quần anh rồi giữ nguyên tay mình trong đó. Cảm nhận được điều gì đó không ổn, anh muốn lùi xa một chút, nhưng chân vừa nhúc nhích thì lòng bàn tay đã chạm vào mu bàn tay lạnh cóng của cô khiến anh đóng băng tại chỗ.
“Này, anh rút tay ra đi, tôi không có chỗ để rồi!” Cô có vẻ chưa tìm được vị trí thoải mái nhất nên gắng sức thọc sâu vào cái túi vốn chẳng lớn gì của anh, ngang nhiên chẳng khác nào một tên ăn cắp ở giữa nơi không người.
“…” Anh nhìn đi chỗ khác, vờ như chẳng đoái hoài gì đến bàn tay lạnh như băng kia.
“Anh cứ trơ ra đó làm gì thế? Động đậy một chút không được sao? Anh có biết vì sao con gái lại thích hẹn bạn trai mình đi dạo phố không? Tôi đang rất nghiêm túc dạy dỗ anh, anh làm gì mà mặt mày cau có vậy? Anh… Đau, đau đau…” Cô ngẩng đầu, định dạy cho anh chàng ngốc kia bài học đầu tiên là nắm tay bạn gái. Nhưng cô chưa dạy xong thì anh đã học xong. Bàn tay cô đột nhiên bị một bàn tay khác nắm chặt lấy thọc sâu xuống đáy túi. Anh ta đúng là học một biết mười!
Cô không kịp phản ứng nhất thời đứng ngây ra, cả bàn tay để nguyên cho anh nắm lấy. Anh cứ ngó nghiêng bốn phía nhưng lại không chịu cúi xuống nhìn cô. Làm gì vậy? Chỉ dạy anh ta nắm tay thôi mà, làm gì mà lấm lét như bọn ăn trộm vậy? Làm cô cũng có cảm giác sởn gai ốc như thể phía sau đang có ánh mắt tức giận nhìn cô khinh bỉ.
Ánh mắt tức giận? Ồ! Ai ở phía sau đang nhìn cô khinh bỉ vậy?
Cô vẫn đặt tay mình trong lòng bàn tay ấm áp kia, quay đầu lại nhìn phía sau phát hiện một ánh mắt băng giá đang nhìn cô chằm chằm khiến những sợi tóc mai trước trán cô gần như kết thành sương. Cô không nói gì, cứ đứng trơ nhìn Hạ Thiên Lưu bị cô gái kia kéo ra khỏi cửa hàng để ghé một cửa hàng khác, lướt qua chỗ cô rồi bỏ đi.
Ánh mắt đó rõ ràng đang nói với cô:
“Cẩu nam nữ…”.
Tại sao lại mắng người ta? Cô bị lườm một cách oan uổng liền bực bội muốn tìm đồng minh. Dù gì thì họ cũng bị mắng là đôi “cẩu nam nữ”, có lý đâu bắt cô một mình nghênh chiến. Cô động đậy bàn tay trong túi Trác Duy Mặc, toan rút nó
“Không được cử động lung tung!” Vừa thấy bàn tay cô khẽ cử động, phản ứng đầu tiên của anh là nghiêm mặt quát một tiếng.
Bất ngờ bị quát, cô giật thót, phát hiện anh hoàn toàn không có ý định trả lại sự trong sạch, công bằng cho cô mà thậm chí còn kéo tay cô chặt hơn rồi đi theo đôi “cẩu nam nữ” thực sự kia.
Haizzz! Tại sao xung quanh cô toàn là những thế lực xấu xa vậy?
Kết luận của cô lập tức được kiểm chứng. Cô vừa ngẩng đầu liền phát hiện cô gái đi cùng Hạ Thiên Lưu kéo anh vào trong cửa hàng bán đồ nội y. Cô cắn móng tay, toát mồ hôi lạnh nhìn Trác Duy Mặc đi bên và chờ đợi một câu hét toáng lên như phát điên của anh: “Vì tôn nghiêm của đàn ông, bản thiếu gia đây tuyệt đối không bước chân vào trong đó!”, tiếp đến anh sẽ gạt tay cô ra và nhất quyết đứng ngoài này hút thuốc. Cô thì muốn vào trong xem thử Hạ Thiên Lưu bị dắt vào cái chốn tội ác này có thể sống nổi hay không?
“Cô… muốn vào không?”, một câu hỏi tuy không đến mức ngọt ngào nhưng có thể coi là dịu dàng nhất mà Trác Duy Mặc từng nói và người vinh hạnh được nghe câu ấy chính là cô, Hồ Bất Động.
“Ừm! Hả? Vừa rồi anh nói cái gì?”
“Bản thiếu gia hỏi cô có muốn vào trong đó không?” Cô ta làm gì há hốc miệng ra vậy chứ?
“…” Cô chỉ vào mấy búp bê người mẫu trên người chỉ mặc đúng bộ bikini, vẻ mặt như muốn hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”.
“Hỏi cô có muốn vào trong không, cô làm gì mà rắc rối thế? Muốn đi thì nhanh chân lên!ứ thế anh kéo tay cô lôi vào trong.
Cô phát hiện anh vừa thấy mấy bộ nội y treo ngay cửa kính liền vội vàng quay đi chỗ khác nhưng trong cửa hàng này hoàn toàn chẳng có chỗ nào thích hợp để ánh mắt anh dừng lại, anh bị dồn tới đường cùng đành chấp nhận số phận. Cùng lắm là chết thôi mà, dù gì ai mà chẳng một lần phải chết.
“Anh không cần giả bộ không màng sống chết như vậy đâu”. Cô từ phía sau kéo anh giật lại, chỉ vào góc cửa hàng. “Không cần thiết phải đưa con gái vào những cửa hàng như thế này đâu. Chúng ta đứng ở đây đợi là được rồi.”
“…”
Bị cô gọi giật lại rồi kéo vào một góc, anh đành đút hai tay vào túi quần, đứng tựa vào cửa kính của cửa hàng, dán mắt xuống đất, còn cô thì ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp người qua lại.
“Anh không thấy rất nhiều người đang nhìn chúng ta sao?” Cô phát hiện người qua đường ai cũng liếc nhìn họ rồi che miệng cười.
“Ừ.” Anh thuận miệng đáp một tiếng.
“Anh không cảm thấy chúng ta rất giống hai kẻ đần độn sao? Nắm tay nhau mà đứng ngây ra như bị phạt trước cửa hàng nội y.”
“Ừ.”
“Này! Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không vậy?” Lúc này, đáng lẽ anh phải trừng mắt và nói với cô: “Cô mới là đồ đần độn”, sau đó đẩy cô sang một bên, cắt đứt quan hệ với cô mới
“Cô… bàn tay bên kia của cô có lạnh không?”
“…” Quả nhiên anh hoàn toàn chẳng hề để tâm đến những gì cô vừa nói. “Bình… bình thường…”
Mắt anh vẫn không rời khỏi mặt đất cứ như thể không phải đang nói chuyện với cô vậy. Nguy hiểm thật! Anh ta không thể cất ngay bộ dạng lúng túng, ngượng nghịu này đi sao? Cô cảm thấy thứ gì đó vừa vụn vỡ trong lồng ngực mình giờ lại bắt đầu lành lặn trở lại.
“Cô đứng ở đây.” Anh ta dựa vào cửa kính, một tay chỉ phía trước mặt mình.
“Anh làm gì vậy?” Cô chạy lên, đứng trước mặt anh.
“Bảo cô đứng đây thôi, cô đơ ra như vậy làm gì?” Anh trừng mắt lừ cô một cái, để cô đứng quay lưng về phía đường rồi chìa tay còn lại tới trước mặt cô.
“Gì vậy?” Nhìn anh chẳng khác nào đang đòi cô một vật gì đó.
“…” Anh lại trừng mắt lườm cô, không dài dòng với cô nữa, cứ trực tiếp tóm lấy bàn tay trái của cô, nhét nốt vào bên túi còn lại của mình. Cô không kịp phản ứng hay phản kháng, bàn tay trái đã anh dũng hy sinh trong túi của anh.
Cô quay lưng lại phía tường, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình nằm gọn lỏn trong túi quần anh. Sao mà giống như cô đang ôm anh vậy? Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ chưa tới một bước chân. Nguy rồi, cự ly này thật không trong sáng chút nào! Cô ngẩng đầu thì chạm ngay phải cằm anh. Mắt anh vượt qua đỉnh đầu cô, cứ nhìn thẳng về phía trước, không hề cúi xuống, hai tay vẫn lấy tay cô nhét trong túi quần.
“Thịch thịch… thịch thịch…” Chết rồi, lại nữa rồi… Nguy hiểm … Nguy hiểm thật!
“Tiếng gì vậy?” Anh dương như nghe thấy tiếng động gì đó, khẽ hỏi.
“Ồ! Không… không có gì! Chẳng có tiếng gì cả.” Cô vội gõ mũi chân xuống đất cho phát ra tiếng động át đi những tiếng “thịch thịch”.
“Rõ ràng có tiếng “thịch thịch” mà!” Cô bắt đầu ngọ nguậy đứng không yên. Anh cau mày nhìn mũi chân đang gõ xuống đất của cô.
“Đâu… đâu có! Anh nghe nhầm rồi.” Cô vội khom người cố gắng kìm nén những âm thanh khó chịu phát ra từ lồng ngực mình.
“Cô làm gì vậy? Đứng im cho tôi! Cấm động đậy lung tung!” Dù gì cả hai tay cũng bị anh kiểm soát hết rồi, cô chỉ đành duy trì khoảng cách “không trong sáng” này với anh.
“Nếu… nếu mẹ anh thua vụ này, anh định đối phó với bà ấy thế nào?”, cô vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Liên quan gì đến cô?” Có vẻ như anh không hề coi cô là người cũng hội cùng thuyền nên cũng không muốn tiết lộ chuyện riêng giữa hai mẹ con.
“Tôi chỉ hiếu kì thôi.”
“Lẽ nào… cô động lòng rồi?” Anh nghiê đầu, kề sát mặt cô.
“Tôi thèm vào!” Cô rướn cổ lên mà hét vào mặt anh.
“Không có thì thôi! Cô to tiếng thế làm gì. Muốn cho cả thế giới nghe thấy sao? Khốn kiếp!” Anh hơi khó chịu trước sự phủ nhận phũ phàng của cô liền quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa. Khốn kiếp! Tại sao anh không thể khiến người khác động lòng? Chẳng lẽ phải mưa nắng thất thường giống tên khốn kia mới khiến phụ nữ động lòng sao? Còn nữa, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì trên người cô đang làm ầm vậy? “Tôi cảnh cáo cô lập tức tắt tiếng “thịch thịch” khó chịu trên người cô cho tôi.”
“Thứ đó hoàn toàn tự động mà, đâu phải nói tắt là tắt được. Tôi không khống chế được nó, không biết phải tắt đi thế nào!”
“Khốn kiếp! Thứ quỷ tha ma bắt gì vậy? Lấy ra đây cho thiếu gia xem!”
“Anh mà dám động đến nó, tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Vậy cô bảo nó đừng làm ồn nữa!”
“…”
“Cô nhìn tôi làm gì?”
“Tôi đang nghĩ lại tất cả những việc xấu xa mà anh đã làm”, cô nói.
“…”
“Woa, đừng có đá tôi. Tôi cũng đâu có muốn thế nhưng tôi không thể tự tắt nó đi được.”
“…” Đá tiếp.
“Tôi sắp phát điên rồi. Cô tắt ngay cho tôi, đừng có làm ồn nữa.”
“Thịch thịch… thịch thịch…”
Thực tế đã chứng minh, trái tim cô mang một sức sống hết sức mạnh mẽ. Thật nguy hiểm!
Màn đêm buông xuống, cô ôm trái tim bị hành hạ suốt cả ngày nhảy xuống khỏi xe của Trác Duy Mặc. Cũng như lần trước, cô kiên quyết đòi anh dừng xe ở đầu ngõ để cô đi bộ về nhà. Anh không có ý định ngăn cản bởi đã quá khó chịu với tiếng “thịch thịch” phát ra từ lồng ngực cô. Trước khi về, anh nghiêm nghị cảnh cáo cô: “Ngày mai nếu cô còn dám mang theo thứ đồ vật ngu ngốc đó xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đập nát nó!”.
“…” Cô nhìn anh buồn bã, không biết phải giải thích thế nào. Thứ đó là cấm tháo dỡ, nếu anh còn muốn thấy cô sống mà đứng trước mặt anh.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng giải thích về nỗi khổ tâm của mình cũng như nói lên nguyện vọng lần sau vẫn muốn mang theo thứ đồ này đến gặp anh thì anh đã rồ ga, “xịch xịch xịch” phóng đi mất.
Cô thở dài não ruột, đút hai bàn tay được ủ ấm suốt cả ngày nay vào túi áo khoác, sải bước trở về nhà. Có tiếng ếch kêu “ộp oạp” vang lên. Cô thắc mắc giữa thu sao lại nghe thấy tiếng ếch kêu, chợt nhớ ra là chuông điện thoại của mình. Cô lập tức nhắm mắt lại, móc điện thoại trong túi ra, rồi từ tè hé mắt. Cầu mong không phải điện thoại của tên đáng ghét đã hành hạ trái tim cô suốt ngày hôm nay trái tim của cô chỉ vừa dịu xuống một chút thôi. Hóa ra, động lòng cũng thật mệt!
“Mụ tú bà.”
Mấy chữ đó nhấp nháy trên màn hình điện thoại của cô. Trái tim cô tựa như con cá chết nổi lên mặt nước, không còn giãy giụa nữa.
“A lô!”, giọng cô yếu ớt.
“Ừ, làm gì mà nghe giọng cô mệt mỏi vậy?”, giọng nói của bà chủ câu lạc bộ vang lên trong ống nghe. “Chẳng lẽ cô bị thằng con vô dụng của tôi hành hạ ra nông nỗi này sao? Nó đối với cô thế nào?”
“Anh ta...”
“Được rồi, tôi không có thời gian dài dòng với cô. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô động lòng với nó chưa?”
“Hai người lúc nào thẳng thắn như vậy sao?”
“Chớ lôi thôi, lão nương đang bận. Có hay không, trả lời mau!”
“Nếu tôi nói không, bà tin không?”
“Tôi không muốn nghe cô nói, áp điện thoại vào tim cô cho tôi, tôi sẽ trực tiếp hỏi nó.”
“…” Xí, trái tim của cô bình tĩnh lại từ lâu rồi, đâu còn đập loạn xạ nữa. Áp thì
Cô áp điện thoại lên ngực mình, đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ sợ bắt gặp mấy bà hay ngồi lê đôi mách, thường xuyên lảng vảng trong ngõ. Nếu để mấy bà đó nhìn thấy cô áp điện thoại lên ngực, không biết ngày mai trong khu này sẽ xuất hiện những tin đồn khủng khiếp thế nào nữa. Cho nên an toàn là trên hết! An toàn là trên hết!
“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch…”
“Cái quái gì vậy? Tim cô đập như đánh trống thế còn dám nói là không động lòng? Nếu không động lòng, tim cô cần gì phải đập loạn xạ như vừa đi ăn trộm vậy?” Bà chủ quát to đến nỗi cô chẳng cần đặt điện thoại vào tai vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Không… Bà chủ, bà nghe tôi giải thích. Thật ra đó là… không phải…”, cô cuống quýt.
“Không cần giải thích. Con người cô vốn không có lập trường lại thêm tính lẳng lơ, dễ dàng động lòng trước đàn ông. Tôi cảnh cáo cô, vụ cá cược giữa tôi và tên tiểu tử kia tốt nhất cô nên thông minh một chút. Làm chủ trái tim mình, không được phép để nó đập loạn xạ nữa. Tóm lại, lão nương phải thắng, bất kể giá nào tôi cũng phải thắng, tôi không cho phép cô động lòng, nghe rõ chưa?”
“Không phải đâu, bà chủ. Chỉ vì anh ta…”
“Nói chuyện với cô là tôi thấy bực mình. Ngày mai, cô đến báo cáo tình hình cho tôi. Nhớ lấy! Cấm cô động lòng với tên tiểu tử! Cạch bụp! Tút…”
Đầu bên kia lạnh lùng dập máy. Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, đột nhiên trưng ra một nụ cười quái dị. Thì ra cô phát hiện Hạ Thiên Lưu đang đứng bên vệ đường, lạnh nhạt nhìn mình, nụ cười của anh dường như còn lạnh hơn nhiệt độ ngoài trời. Chính anh là th phạm khiến trái tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Nói xong rồi sao?”, anh lạnh nhạt.
“Này… hì… hì hì… Anh… anh tan làm rồi sao?”
“Theo cô thì sao?” Chẳng phải cô cũng rất bận sao? Thậm chí còn bận hơn cả anh nữa.
“…” Ồ, lúc ở câu lạc bộ, cô có liếc qua thời gian biểu của anh, hôm nay không có tên cô cho nên theo lý mà nói, anh sẽ không tiếp cô. Vậy nụ cười kia của anh là gì vậy? Hơn nữa, rõ ràng bộ dạng của anh nhìn như muốn thổi bay cô, tại sao còn phải trưng ra nụ cười gượng gạo kia.
Cười không nổi thì đừng cười nữa, cười như vậy còn khó coi hơn cả mếu. Cô cũng đâu phải kẻ nhỏ mọn, nhường cho người khác một ngày cũng chẳng sao. Hơn nữa, tim cô hôm nay đã vận động quá sức rồi thực sự không chịu nổi sự khiêu khích của anh thêm nữa.
“Anh đổi ngày khác tiếp tôi cũng được, không cần miễn cưỡng bản thân thế đâu. Chuyện mua bồn tắm không thể ngày một ngày hai mà thực hiện được. Chuyện gì cũng nên từ từ, đừng gấp gáp quá, dục tốc bất đạt mà.” Cô vừa an ủi vừa nhìn khóe môi anh nhướng lên càng lúc càng cao nhưng cô biết tâm trạng của anh hoàn toàn ngược chiều với nụ cười đó.
“Thôi được rồi. Nếu anh thực sự muốn tăng ca như vậy, tôi sẽ giúp anh toại nguyện.” Cô thở dài, thỏa hiệp với chàng VIP.
“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi”, tiếng nghiến răng ken két và nụ cười mê hồn kia thật chẳng phù hợp với nhau chút nào. Nụ cười đó nên đi kèm với những lời đường mật mà anh dùng khi tiếp khách, còn giọng nói của anh bây giờ nghe như thể muốn bóp chết cô ngay tức khắc vậy. Rốt cuộc c phải anh ta đang làm việc hay không? Thái độ và giọng nói của anh ta thực sự khiến cô rối bời.
Chẳng lẽ như vậy gọi là nửa cười nửa không?
Vậy cô có thể chỉ trả anh ta một nửa phí phục vụ không? Bởi vì anh ta chỉ dùng một nửa sự nhiệt tình để phục vụ thôi mà.
* * *
Phải nói Hạ Thiên Lưu quả là một trai bao xuất chúng. Điều này, trước đây Hồ Bất Động không hề biết. Nếu không phải vì Trác Duy Mặc cần đi theo anh ta học hỏi, có lẽ cô sẽ tiếp tục chọn cách không biết. Bởi vì chẳng ai có thể chịu nổi việc phải chống mắt mà nhìn anh ta yêu chiều người con gái khác.
Kết thúc buổi hẹn hò thứ nhất, cô gái tiếp theo đã đứng trước đài phun nước của thành phố đợi anh. Hai tay anh đút túi quần, mặc cô gái vừa nũng nịu vừa kéo tay nói: “Đáng ghét, để người ta đợi cả ngày trời”.
Anh liếc nhìn cô gái đó, lạnh lùng đáp lại: “Ai bảo em đến sớm, em thích chờ đợi thì cứ thoải mái mà đợi”.
“Đáng ghét, rõ ràng anh biết người ta thích như vậy mà còn…” Tay cô gái càng siết chặt.
Hiểu rồi, cô gái này là nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn nếm thử loại đàn ông lạnh lùng, lãnh đạm. Haizzz, cô chẳng có hứng thú bắt chước cô gái này, mà tốt nhất cũng không nên bắt chước bởi vì Trác Duy Mặc đã dùng ánh mắt cảnh cáo cô, nếu cô dám bắt chước cô ta, nói những câu như thế, anh sẽ đập gãy xương cô tức khắc.
Cô xua tay, vẻ mặt ngán ngẩm nhìn Hạ Thiên Lưu đang bị cô gái đó khoác chặt tay kéo đi mua sắm. Cô gái này đúng là không vừa, kéo anh leo hết tầng này đến tầng khác, thử đủ các kiểu quần áo từ nữ tính, đáng yêu cho đến khêu gợi, hở hang trước mặt anh. Hồ Bất Động đứng bên cạnh vờ chọn quần áo, thấy vậy mà ngáp ngắn ngáp dài, còn Hạ Thiên Lưu chỉ liếc qua không mấy hứng thú, thời gian còn lại anh ngây ra nhìn xuống sàn nhà, hoàn toàn không hăng say, nghiêm túc làm việc như vừa rồi. Thỉnh thoảng lại lướt qua mấy bộ quần áo trên tay cô. Thấy ánh mắt khó hiểu của anh hướng về phía mình, Hồ Bất Động liền bỏ ngay mấy bộ đồ đó xuống rồi lảng đi chỗ khác. Trác Duy Mặc nói thế nào cũng không chịu vào cửa hàng, một mình đứng ngoài hút thuốc.
Vừa thấy cô từ bên trong đi ra, Trác Duy Mặc theo thói quen liền vứt ngay điếu thuốc trong tay vào thùng rác, chẳng nói chẳng rằng, thò tay vào túi móc ví, rồi rút thẻ tín dụng ra ném vào tay cô.
“Anh làm gì vậy?” Nhìn chiếc thẻ tín dụng bỗng nhiên nằm gọn trọng tay mình, cô ngẩng đầu, tròn mắt yêu cầu một lời giải thích cho hành động khó hiểu này của anh.
Anh nhăn mày, không thoải mái trước câu hỏi ngốc nghếch của cô: “Bản thiếu gia đã chán ngán vẻ giả ngốc ấy của cô rồi. Tốt nhất cô chớ học theo ả đó, muốn mua gì thì mua đi, đừng có phiền phức nữa.”
“…” Cô nhìn cô nữ sinh trang điểm lòe loẹt đang nũng nịu người đàn ông trung niên, đòi mua cái túi hàng hiệu, lại nhìn chiếc thẻ tín dụng trong tay mình, bộ dạng dở khóc dở cười, nhướn mày nhìn anh, hỏi: “Anh đi chơi với bạn gái đều thế này
“Xí, đi chơi với bạn gái? Việc vớ vẩn đó chỉ có gã ở bên trong kia mới làm thôi.” Anh liếc xéo anh chàng bên trong một cái.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao mấy cô nữ sinh chỉ cặp kè với anh một ngày liền có ngay đồ hàng hiệu để trưng diện. Đại thiếu gia Trác Duy Mặc này lần nào cũng đưa cả thẻ ngân hàng cho bọn họ thỏa sức tiêu xài, chẳng trách người như anh ta mà vẫn có bao nhiêu cô gái chạy theo. Haizzz, nhưng cô không giống bọn họ, cô quyết định phải giảng giải vấn đề này cho anh. “Đã bao giờ anh tự hỏi, tại sao các cô gái lại thích hẹn anh đi dạo phố chưa?”
“Theo cô thì vì sao?” Anh lạnh lùng “Hừ” một tiếng, giơ tay chỉ về phía cô gái vẫn đang nũng nịu vì chiếc túi hàng hiệu kia. Dù biết rõ câu trả lời vẫn cố tình hỏi lại cô.
“Tạm thời chúng ta tách bạch hai khái niệm nữ sinh và loài hồ ly tinh kia được không?”
“Có khác gì nhau?” Anh hoàn toàn không hiểu động vật giống cái và nữ sinh có gì khác nhau.
“Anh muốn trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ sinh đến vậy sao?” Cô trừng mắt lừ anh.
Anh biết điều mím chặt môi, thọc tay vào trong túi quần, rồi nheo mắt, lắng nghe cao kiến của cô. Cô nhét chiếc thẻ tín dụng trở lại túi quần anh rồi giữ nguyên tay mình trong đó. Cảm nhận được điều gì đó không ổn, anh muốn lùi xa một chút, nhưng chân vừa nhúc nhích thì lòng bàn tay đã chạm vào mu bàn tay lạnh cóng của cô khiến anh đóng băng tại chỗ.
“Này, anh rút tay ra đi, tôi không có chỗ để rồi!” Cô có vẻ chưa tìm được vị trí thoải mái nhất nên gắng sức thọc sâu vào cái túi vốn chẳng lớn gì của anh, ngang nhiên chẳng khác nào một tên ăn cắp ở giữa nơi không người.
“…” Anh nhìn đi chỗ khác, vờ như chẳng đoái hoài gì đến bàn tay lạnh như băng kia.
“Anh cứ trơ ra đó làm gì thế? Động đậy một chút không được sao? Anh có biết vì sao con gái lại thích hẹn bạn trai mình đi dạo phố không? Tôi đang rất nghiêm túc dạy dỗ anh, anh làm gì mà mặt mày cau có vậy? Anh… Đau, đau đau…” Cô ngẩng đầu, định dạy cho anh chàng ngốc kia bài học đầu tiên là nắm tay bạn gái. Nhưng cô chưa dạy xong thì anh đã học xong. Bàn tay cô đột nhiên bị một bàn tay khác nắm chặt lấy thọc sâu xuống đáy túi. Anh ta đúng là học một biết mười!
Cô không kịp phản ứng nhất thời đứng ngây ra, cả bàn tay để nguyên cho anh nắm lấy. Anh cứ ngó nghiêng bốn phía nhưng lại không chịu cúi xuống nhìn cô. Làm gì vậy? Chỉ dạy anh ta nắm tay thôi mà, làm gì mà lấm lét như bọn ăn trộm vậy? Làm cô cũng có cảm giác sởn gai ốc như thể phía sau đang có ánh mắt tức giận nhìn cô khinh bỉ.
Ánh mắt tức giận? Ồ! Ai ở phía sau đang nhìn cô khinh bỉ vậy?
Cô vẫn đặt tay mình trong lòng bàn tay ấm áp kia, quay đầu lại nhìn phía sau phát hiện một ánh mắt băng giá đang nhìn cô chằm chằm khiến những sợi tóc mai trước trán cô gần như kết thành sương. Cô không nói gì, cứ đứng trơ nhìn Hạ Thiên Lưu bị cô gái kia kéo ra khỏi cửa hàng để ghé một cửa hàng khác, lướt qua chỗ cô rồi bỏ đi.
Ánh mắt đó rõ ràng đang nói với cô:
“Cẩu nam nữ…”.
Tại sao lại mắng người ta? Cô bị lườm một cách oan uổng liền bực bội muốn tìm đồng minh. Dù gì thì họ cũng bị mắng là đôi “cẩu nam nữ”, có lý đâu bắt cô một mình nghênh chiến. Cô động đậy bàn tay trong túi Trác Duy Mặc, toan rút nó
“Không được cử động lung tung!” Vừa thấy bàn tay cô khẽ cử động, phản ứng đầu tiên của anh là nghiêm mặt quát một tiếng.
Bất ngờ bị quát, cô giật thót, phát hiện anh hoàn toàn không có ý định trả lại sự trong sạch, công bằng cho cô mà thậm chí còn kéo tay cô chặt hơn rồi đi theo đôi “cẩu nam nữ” thực sự kia.
Haizzz! Tại sao xung quanh cô toàn là những thế lực xấu xa vậy?
Kết luận của cô lập tức được kiểm chứng. Cô vừa ngẩng đầu liền phát hiện cô gái đi cùng Hạ Thiên Lưu kéo anh vào trong cửa hàng bán đồ nội y. Cô cắn móng tay, toát mồ hôi lạnh nhìn Trác Duy Mặc đi bên và chờ đợi một câu hét toáng lên như phát điên của anh: “Vì tôn nghiêm của đàn ông, bản thiếu gia đây tuyệt đối không bước chân vào trong đó!”, tiếp đến anh sẽ gạt tay cô ra và nhất quyết đứng ngoài này hút thuốc. Cô thì muốn vào trong xem thử Hạ Thiên Lưu bị dắt vào cái chốn tội ác này có thể sống nổi hay không?
“Cô… muốn vào không?”, một câu hỏi tuy không đến mức ngọt ngào nhưng có thể coi là dịu dàng nhất mà Trác Duy Mặc từng nói và người vinh hạnh được nghe câu ấy chính là cô, Hồ Bất Động.
“Ừm! Hả? Vừa rồi anh nói cái gì?”
“Bản thiếu gia hỏi cô có muốn vào trong đó không?” Cô ta làm gì há hốc miệng ra vậy chứ?
“…” Cô chỉ vào mấy búp bê người mẫu trên người chỉ mặc đúng bộ bikini, vẻ mặt như muốn hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”.
“Hỏi cô có muốn vào trong không, cô làm gì mà rắc rối thế? Muốn đi thì nhanh chân lên!ứ thế anh kéo tay cô lôi vào trong.
Cô phát hiện anh vừa thấy mấy bộ nội y treo ngay cửa kính liền vội vàng quay đi chỗ khác nhưng trong cửa hàng này hoàn toàn chẳng có chỗ nào thích hợp để ánh mắt anh dừng lại, anh bị dồn tới đường cùng đành chấp nhận số phận. Cùng lắm là chết thôi mà, dù gì ai mà chẳng một lần phải chết.
“Anh không cần giả bộ không màng sống chết như vậy đâu”. Cô từ phía sau kéo anh giật lại, chỉ vào góc cửa hàng. “Không cần thiết phải đưa con gái vào những cửa hàng như thế này đâu. Chúng ta đứng ở đây đợi là được rồi.”
“…”
Bị cô gọi giật lại rồi kéo vào một góc, anh đành đút hai tay vào túi quần, đứng tựa vào cửa kính của cửa hàng, dán mắt xuống đất, còn cô thì ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp người qua lại.
“Anh không thấy rất nhiều người đang nhìn chúng ta sao?” Cô phát hiện người qua đường ai cũng liếc nhìn họ rồi che miệng cười.
“Ừ.” Anh thuận miệng đáp một tiếng.
“Anh không cảm thấy chúng ta rất giống hai kẻ đần độn sao? Nắm tay nhau mà đứng ngây ra như bị phạt trước cửa hàng nội y.”
“Ừ.”
“Này! Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không vậy?” Lúc này, đáng lẽ anh phải trừng mắt và nói với cô: “Cô mới là đồ đần độn”, sau đó đẩy cô sang một bên, cắt đứt quan hệ với cô mới
“Cô… bàn tay bên kia của cô có lạnh không?”
“…” Quả nhiên anh hoàn toàn chẳng hề để tâm đến những gì cô vừa nói. “Bình… bình thường…”
Mắt anh vẫn không rời khỏi mặt đất cứ như thể không phải đang nói chuyện với cô vậy. Nguy hiểm thật! Anh ta không thể cất ngay bộ dạng lúng túng, ngượng nghịu này đi sao? Cô cảm thấy thứ gì đó vừa vụn vỡ trong lồng ngực mình giờ lại bắt đầu lành lặn trở lại.
“Cô đứng ở đây.” Anh ta dựa vào cửa kính, một tay chỉ phía trước mặt mình.
“Anh làm gì vậy?” Cô chạy lên, đứng trước mặt anh.
“Bảo cô đứng đây thôi, cô đơ ra như vậy làm gì?” Anh trừng mắt lừ cô một cái, để cô đứng quay lưng về phía đường rồi chìa tay còn lại tới trước mặt cô.
“Gì vậy?” Nhìn anh chẳng khác nào đang đòi cô một vật gì đó.
“…” Anh lại trừng mắt lườm cô, không dài dòng với cô nữa, cứ trực tiếp tóm lấy bàn tay trái của cô, nhét nốt vào bên túi còn lại của mình. Cô không kịp phản ứng hay phản kháng, bàn tay trái đã anh dũng hy sinh trong túi của anh.
Cô quay lưng lại phía tường, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình nằm gọn lỏn trong túi quần anh. Sao mà giống như cô đang ôm anh vậy? Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ chưa tới một bước chân. Nguy rồi, cự ly này thật không trong sáng chút nào! Cô ngẩng đầu thì chạm ngay phải cằm anh. Mắt anh vượt qua đỉnh đầu cô, cứ nhìn thẳng về phía trước, không hề cúi xuống, hai tay vẫn lấy tay cô nhét trong túi quần.
“Thịch thịch… thịch thịch…” Chết rồi, lại nữa rồi… Nguy hiểm … Nguy hiểm thật!
“Tiếng gì vậy?” Anh dương như nghe thấy tiếng động gì đó, khẽ hỏi.
“Ồ! Không… không có gì! Chẳng có tiếng gì cả.” Cô vội gõ mũi chân xuống đất cho phát ra tiếng động át đi những tiếng “thịch thịch”.
“Rõ ràng có tiếng “thịch thịch” mà!” Cô bắt đầu ngọ nguậy đứng không yên. Anh cau mày nhìn mũi chân đang gõ xuống đất của cô.
“Đâu… đâu có! Anh nghe nhầm rồi.” Cô vội khom người cố gắng kìm nén những âm thanh khó chịu phát ra từ lồng ngực mình.
“Cô làm gì vậy? Đứng im cho tôi! Cấm động đậy lung tung!” Dù gì cả hai tay cũng bị anh kiểm soát hết rồi, cô chỉ đành duy trì khoảng cách “không trong sáng” này với anh.
“Nếu… nếu mẹ anh thua vụ này, anh định đối phó với bà ấy thế nào?”, cô vô cùng nghiêm túc hỏi.
“Liên quan gì đến cô?” Có vẻ như anh không hề coi cô là người cũng hội cùng thuyền nên cũng không muốn tiết lộ chuyện riêng giữa hai mẹ con.
“Tôi chỉ hiếu kì thôi.”
“Lẽ nào… cô động lòng rồi?” Anh nghiê đầu, kề sát mặt cô.
“Tôi thèm vào!” Cô rướn cổ lên mà hét vào mặt anh.
“Không có thì thôi! Cô to tiếng thế làm gì. Muốn cho cả thế giới nghe thấy sao? Khốn kiếp!” Anh hơi khó chịu trước sự phủ nhận phũ phàng của cô liền quay mặt đi không thèm nhìn cô nữa. Khốn kiếp! Tại sao anh không thể khiến người khác động lòng? Chẳng lẽ phải mưa nắng thất thường giống tên khốn kia mới khiến phụ nữ động lòng sao? Còn nữa, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì trên người cô đang làm ầm vậy? “Tôi cảnh cáo cô lập tức tắt tiếng “thịch thịch” khó chịu trên người cô cho tôi.”
“Thứ đó hoàn toàn tự động mà, đâu phải nói tắt là tắt được. Tôi không khống chế được nó, không biết phải tắt đi thế nào!”
“Khốn kiếp! Thứ quỷ tha ma bắt gì vậy? Lấy ra đây cho thiếu gia xem!”
“Anh mà dám động đến nó, tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Vậy cô bảo nó đừng làm ồn nữa!”
“…”
“Cô nhìn tôi làm gì?”
“Tôi đang nghĩ lại tất cả những việc xấu xa mà anh đã làm”, cô nói.
“…”
“Woa, đừng có đá tôi. Tôi cũng đâu có muốn thế nhưng tôi không thể tự tắt nó đi được.”
“…” Đá tiếp.
“Tôi sắp phát điên rồi. Cô tắt ngay cho tôi, đừng có làm ồn nữa.”
“Thịch thịch… thịch thịch…”
Thực tế đã chứng minh, trái tim cô mang một sức sống hết sức mạnh mẽ. Thật nguy hiểm!
Màn đêm buông xuống, cô ôm trái tim bị hành hạ suốt cả ngày nhảy xuống khỏi xe của Trác Duy Mặc. Cũng như lần trước, cô kiên quyết đòi anh dừng xe ở đầu ngõ để cô đi bộ về nhà. Anh không có ý định ngăn cản bởi đã quá khó chịu với tiếng “thịch thịch” phát ra từ lồng ngực cô. Trước khi về, anh nghiêm nghị cảnh cáo cô: “Ngày mai nếu cô còn dám mang theo thứ đồ vật ngu ngốc đó xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ đập nát nó!”.
“…” Cô nhìn anh buồn bã, không biết phải giải thích thế nào. Thứ đó là cấm tháo dỡ, nếu anh còn muốn thấy cô sống mà đứng trước mặt anh.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng giải thích về nỗi khổ tâm của mình cũng như nói lên nguyện vọng lần sau vẫn muốn mang theo thứ đồ này đến gặp anh thì anh đã rồ ga, “xịch xịch xịch” phóng đi mất.
Cô thở dài não ruột, đút hai bàn tay được ủ ấm suốt cả ngày nay vào túi áo khoác, sải bước trở về nhà. Có tiếng ếch kêu “ộp oạp” vang lên. Cô thắc mắc giữa thu sao lại nghe thấy tiếng ếch kêu, chợt nhớ ra là chuông điện thoại của mình. Cô lập tức nhắm mắt lại, móc điện thoại trong túi ra, rồi từ tè hé mắt. Cầu mong không phải điện thoại của tên đáng ghét đã hành hạ trái tim cô suốt ngày hôm nay trái tim của cô chỉ vừa dịu xuống một chút thôi. Hóa ra, động lòng cũng thật mệt!
“Mụ tú bà.”
Mấy chữ đó nhấp nháy trên màn hình điện thoại của cô. Trái tim cô tựa như con cá chết nổi lên mặt nước, không còn giãy giụa nữa.
“A lô!”, giọng cô yếu ớt.
“Ừ, làm gì mà nghe giọng cô mệt mỏi vậy?”, giọng nói của bà chủ câu lạc bộ vang lên trong ống nghe. “Chẳng lẽ cô bị thằng con vô dụng của tôi hành hạ ra nông nỗi này sao? Nó đối với cô thế nào?”
“Anh ta...”
“Được rồi, tôi không có thời gian dài dòng với cô. Tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô động lòng với nó chưa?”
“Hai người lúc nào thẳng thắn như vậy sao?”
“Chớ lôi thôi, lão nương đang bận. Có hay không, trả lời mau!”
“Nếu tôi nói không, bà tin không?”
“Tôi không muốn nghe cô nói, áp điện thoại vào tim cô cho tôi, tôi sẽ trực tiếp hỏi nó.”
“…” Xí, trái tim của cô bình tĩnh lại từ lâu rồi, đâu còn đập loạn xạ nữa. Áp thì
Cô áp điện thoại lên ngực mình, đảo mắt nhìn quanh một lượt, chỉ sợ bắt gặp mấy bà hay ngồi lê đôi mách, thường xuyên lảng vảng trong ngõ. Nếu để mấy bà đó nhìn thấy cô áp điện thoại lên ngực, không biết ngày mai trong khu này sẽ xuất hiện những tin đồn khủng khiếp thế nào nữa. Cho nên an toàn là trên hết! An toàn là trên hết!
“Thịch, thịch, thịch, thịch, thịch, thịch…”
“Cái quái gì vậy? Tim cô đập như đánh trống thế còn dám nói là không động lòng? Nếu không động lòng, tim cô cần gì phải đập loạn xạ như vừa đi ăn trộm vậy?” Bà chủ quát to đến nỗi cô chẳng cần đặt điện thoại vào tai vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.
“Không… Bà chủ, bà nghe tôi giải thích. Thật ra đó là… không phải…”, cô cuống quýt.
“Không cần giải thích. Con người cô vốn không có lập trường lại thêm tính lẳng lơ, dễ dàng động lòng trước đàn ông. Tôi cảnh cáo cô, vụ cá cược giữa tôi và tên tiểu tử kia tốt nhất cô nên thông minh một chút. Làm chủ trái tim mình, không được phép để nó đập loạn xạ nữa. Tóm lại, lão nương phải thắng, bất kể giá nào tôi cũng phải thắng, tôi không cho phép cô động lòng, nghe rõ chưa?”
“Không phải đâu, bà chủ. Chỉ vì anh ta…”
“Nói chuyện với cô là tôi thấy bực mình. Ngày mai, cô đến báo cáo tình hình cho tôi. Nhớ lấy! Cấm cô động lòng với tên tiểu tử! Cạch bụp! Tút…”
Đầu bên kia lạnh lùng dập máy. Bàn tay cầm điện thoại của cô run lên, đột nhiên trưng ra một nụ cười quái dị. Thì ra cô phát hiện Hạ Thiên Lưu đang đứng bên vệ đường, lạnh nhạt nhìn mình, nụ cười của anh dường như còn lạnh hơn nhiệt độ ngoài trời. Chính anh là th phạm khiến trái tim cô muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Nói xong rồi sao?”, anh lạnh nhạt.
“Này… hì… hì hì… Anh… anh tan làm rồi sao?”
“Theo cô thì sao?” Chẳng phải cô cũng rất bận sao? Thậm chí còn bận hơn cả anh nữa.
“…” Ồ, lúc ở câu lạc bộ, cô có liếc qua thời gian biểu của anh, hôm nay không có tên cô cho nên theo lý mà nói, anh sẽ không tiếp cô. Vậy nụ cười kia của anh là gì vậy? Hơn nữa, rõ ràng bộ dạng của anh nhìn như muốn thổi bay cô, tại sao còn phải trưng ra nụ cười gượng gạo kia.
Cười không nổi thì đừng cười nữa, cười như vậy còn khó coi hơn cả mếu. Cô cũng đâu phải kẻ nhỏ mọn, nhường cho người khác một ngày cũng chẳng sao. Hơn nữa, tim cô hôm nay đã vận động quá sức rồi thực sự không chịu nổi sự khiêu khích của anh thêm nữa.
“Anh đổi ngày khác tiếp tôi cũng được, không cần miễn cưỡng bản thân thế đâu. Chuyện mua bồn tắm không thể ngày một ngày hai mà thực hiện được. Chuyện gì cũng nên từ từ, đừng gấp gáp quá, dục tốc bất đạt mà.” Cô vừa an ủi vừa nhìn khóe môi anh nhướng lên càng lúc càng cao nhưng cô biết tâm trạng của anh hoàn toàn ngược chiều với nụ cười đó.
“Thôi được rồi. Nếu anh thực sự muốn tăng ca như vậy, tôi sẽ giúp anh toại nguyện.” Cô thở dài, thỏa hiệp với chàng VIP.
“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi”, tiếng nghiến răng ken két và nụ cười mê hồn kia thật chẳng phù hợp với nhau chút nào. Nụ cười đó nên đi kèm với những lời đường mật mà anh dùng khi tiếp khách, còn giọng nói của anh bây giờ nghe như thể muốn bóp chết cô ngay tức khắc vậy. Rốt cuộc c phải anh ta đang làm việc hay không? Thái độ và giọng nói của anh ta thực sự khiến cô rối bời.
Chẳng lẽ như vậy gọi là nửa cười nửa không?
Vậy cô có thể chỉ trả anh ta một nửa phí phục vụ không? Bởi vì anh ta chỉ dùng một nửa sự nhiệt tình để phục vụ thôi mà.
Bình luận facebook