Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Muốn sờ sao
Đàm Thanh Ninh đứng ban công nói chuyện điện thoại xong, hai má nóng bừng quay lại trước bàn học.
“Đàm Thanh Ninh, sao mặt cậu đỏ thế?” Diêu Diêu liếc mắt cái đã nhận ra sự khác thường, nhiều chuyện cười hì hì hỏi.
Đàm Thanh Ninh sờ sờ mặt mình, tự mình tìm lý do: “Hôm nay hơi nóng.”
Diêu Diêu nghi ngờ: “Hôm nay nóng sao?”
“Ai nha, sao cậu có thể ngu ngốc thế? Vừa nhìn đã biết gọi điện thoại xong bị đùa bỡn.” Tô Mông đang đắp mặt nạ, nói không được rõ chữ lắm.
Đàm Thanh Ninh: …..
Tuy lời cậu nói rất đúng, nhưng nói ngược rồi. Người đùa giỡn hình như là cô…
Bởi vì sau khi nghe cô nói xong Bạch Tân Hàn sững sờ một lúc lâu, sau đó mới hỏi cô muốn làm gì, cô có thể nhận ra sự thẹn thùng hiếm khi xuất hiện trong giọng nói cậu.
Diêu Diêu hiểu ý “a” một tiếng. “Cậu từ chối tặng hoa thành công chưa?”
Đàm Thanh Ninh lắc đầu, vô cùng bất lực: “Đợi đến cuối tuần mình gặp cậu ấy sẽ nói nữa.”
Diêu Diêu cười thành tiếng: “Mình phát hiện —- thật ra cách cậu đối xử với bạn trai cũ và mấy người khác giới khác không giống nhau.”
Bó hoa được tặng cùng ngày hôm đó là của một đàn em khóa dưới cũng là sinh viên trường y, nói là muốn tặng hoa cảm ơn đàn chị đã giúp đỡ và hướng dẫn. Có phải lời cảm ơn thật hay không cô không biết, dù sao từ đó về sau Đàm Thanh Ninh không nhận được gì nữa từ cậu bé đó. Ngược lại bạn trai cũ thì khác, từ hôm đó về sau mỗi ngày một bó hoa, không hề gián đoạn.
Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, cô còn chưa nói, Tô Mông đã phụ họa thêm, “Dẫu sao người ta là người yêu cũ, mình cũng thấy vậy.”
“Sao nhìn ra được?” Thanh Ninh thấy hơi tò mò.
Diêu Diêu đi đến bàn của cô rút một bông hoa hồng từ trong bình, khoa tay múa chân.
“Giống như bông hoa này, trước đây cậu nhận được hoa của người khác chả có phản ứng gì, nếu có thì là suy nghĩ làm sao để từ chối. Nhưng hoa của người này….”
Đàm Thanh Ninh chăm chú nghe, chỉ nghe thấy Tô Mông nói tiếp: “Chỉ cần nhận hoa mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, phải không? Ha ha ha ha.”
“Cùng là từ chối, nhưng cảm giác không giống nhau.” Diêu Diêu bổ sung thêm, “Cậu nghe xem khi nãy lúc cậu nói chuyện điện thoại ‘Cậu có thể đừng tặng hoa nữa không?’”.
Diêu Diêu bắt chước theo giọng điệu của cô, cười ra tiếng: “Giống như đang làm nũng, ha ha ha ha.”
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ: “Các cậu nghe được mình nói chuyện?”
“Lúc đầu nghe được một chút.” Tô Mông bắt chéo hai chân chơi điện thoại, “Sau đó cậu đóng cửa thì không nghe thấy.”
“Aiz không nói cái này, cậu nhìn bài đăng này xem có phải bạn trai cũ đẹp trai của cậu không?”
Tô Mông đưa điện thoại đến trước mắt Đàm Thanh Ninh, ảnh chụp trong điện thoại đập thẳng vào mắt.
Đây là ảnh chụp buổi tối hôm cô và Bạch Tân Hàn gặp nhau, hai người ngồi uống trà sữa.
Tư thế ngồi của Bạch Tân Hàn rất thẳng và cao, khi chụp sẽ không có cảm giác luộm thuộm, khó coi. Hơn nữa khuôn mặt nhìn rất đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt càng xuất sắc, ảnh này chụp gần nhìn góc nghiêng cũng đủ mê người.
“Chào buổi tối mọi người, mình muốn đăng bài hỏi buổi tối hôm nay lúc 7 giờ mình thấy anh trai này ở cửa phía Bắc khu ăn vặt. Mình muốn hỏi anh ấy tên gì và học khoa nào. Tiện thể cho hỏi luôn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện có phải npy của anh ấy không?”
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, dưới bài đăng đã có mấy nghìn bình luận, những comment khen ngợi hay để lại lời nhắn đặc biệt nhiều.
[Gía trị nhan sắc của anh trai này phải cỡ thần tiên.]
[Mình chỉ biết cô gái xinh đẹp ngồi đối diện, là sinh viên năm ba của trường y, nghe nói còn độc thân.]
[Mình cũng muốn biết thông tin của bạn nam, người nào biết có thể đăng xuống dưới được không?]
[Bạn cùng phòng của tôi sắp chết, cần số điện thoại của anh trai mới có thể tiếp tục sống. Có người nào tốt sẵn sàng cứu sống bạn cùng phòng của tôi không? Ngày nào đó gửi thiệp cưới nhất định kèm theo số tiền lớn để cảm ơn!!]
[Mẹ nó ha ha ha ha! Giỏi lắm các chị em]
[dbq tôi từ trường khác đến, sao trường chúng tôi không có con trai có loại khí chất này QAQ]
Dbq= duì bu qǐ= Tôi xin lỗi
…………
“Vỗn dĩ không phải là sinh viên trường chúng ta, đương nhiên là không ai biết rồi.” Tô Mông là một trong số người biết chuyện, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Đàm Thanh Ninh dừng mấy giây, yếu ớt nói: “Học kỳ sau sẽ thành.”
“Cái gì?” Cả Diêu Diêu và Tô Mông đều ngạc nhiên.
“Cậu ấy muốn đến học trao đổi một kỳ.” Đàm Thanh Ninh giải thích.
Diêu Diêu mở to mắt, mồm há ra thành chữ: “Qúa trâu.”
Cô lấy điện thoại trên giường, mở WeChat gửi tin nhắn cho Diệp Hằng.
“Cậu ta vì theo đuổi cậu nên xin đi học trao đổi á?” Tô Mông gỡ mặt nạ xuống, khuôn mặt mịn màng sáng bóng ghé sát gần lại Đàm Thanh Ninh.
“Chậc chậc chậc.” Cô giơ tay sờ sờ khuôn mặt Đàm Thanh Ninh, “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem.”
Đàm Thanh Ninh lùi về phía sau, hơi ghét bỏ, “Tay cậu vừa nghịch điện thoại, bỏ mặt nạ xong còn chưa rửa tay!! Cậu là người học y giả.”
Sinh viện học y được mấy năm, luôn có tính thích sạch sẽ, hơn nữa còn đặc biệt yêu thích việc rửa tay.
Đàm Thanh Ninh còn mua lọ nước rửa tay màu trắng.
Tô Mông nhíu mày: “Thì mình là giả mà, sắp đến cuối kỳ, còn đang mong mấy bạn học siêu giỏi trong phòng gúp đỡ, chiếu cố mình nhiều hơn.”
Là một mảnh vụn nhỏ không có kiến thức của trường y, Tô Mông đem Tôn Hiểu và Đàm Thanh Ninh trở thành chúa cứu thế, mỗi lần đến kỳ thi hận không thể đổi hai cái đầu của hai người sang cho mình.
Đàm Thanh Ninh cười khẽ, cặp tóc đi rửa mặt.
Trước khi đi ngủ, cô không nhịn được mở diễn đàn của đại học T, cái bài đăng kia vẫn còn rất hot, độ nóng chỉ tăng không giảm.
Mở khu bình luận, comment của Tô Mông đang nhiệt nhất.
[Đừng nghĩ nữa, đương nhiên là nam thần đến theo đuổi nữ thần đó.]
Phía dưới bình luận của cô ấy, có rất nhiều dấu hỏi chấm.
[???]
[Cảm ơn người đã xuất hiện]
[Đến theo đuổi nữ thần, cho nên anh trai không phải là người đại học T phải không?]
[A a a!! Nói thêm chút gì đi người chị em!!]
…….
Mà mới nhất Tô Mông có trả lời mấy câu.
[Vượt hơn nửa vòng trái đất đến bắt người, các chị em bạn dì hết hy vọng đi. Còn bạn gì đó sắp không được của người chị em kia có cần mình gọi giúp xe cứu thương đến không?]
Đàm Thanh Ninh nhìn câu này, thật sự không nhịn được cười.
Phía dưới đủ loại lời nói.
[Nửa vòng trái đất? A a a lãng mạn quá]
[Ngọt quá đi]
[Bạn cùng phòng mình đang trên đường đến bệnh viện, mọi người không cần lo lắng.]
……..
Đàm Thanh Ninh đang lướt điện thoại, di động báo có tin nhắn đến.
Là tin nhắn WeChat của Diệp Hằng: [Cuối tuần này cậu có đi khám bệnh từ thiện không?]
Diệp Hằng là học sinh cũ của trường Thanh Hiệp, Thanh Hiệp là một trong số nơi có trong hoạt động thăm khám chữa bệnh từ thiện lần này, thỉnh thoảng có thể thấy cậu ta xuất hiện trong khu chữa bệnh giúp đỡ.
Đàm Thanh Ninh trả lời rất nhanh: [Học kỳ này chắc là không đi]
Diệp Hằng: [Sắp phải thi?]
Thanh Ninh: [Đúng vậy]
Diệp Hằng: [Được, mình biết rồi]
Đương nhiên cuối tuần Đàm Thanh Ninh không tham gia hoạt động khám bệnh từ thiện, cô đến khách sạn tìm Bạch Tân Hàn như kế hoạch đã lên.
Trên xe, Đàm Thanh Ninh không hiểu sao có hơi khẩn trương.
Bình tĩnh bình tĩnh, cô là một học sinh trường y, cơ thể con người chỉ có mấy bộ phận thôi.
Đàm Thanh Ninh nắm chặt dây ba lô, im lặng tự động viên bản thân.
Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế lái, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, mạch máu trên mu bàn tay hiện rõ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu đen.
Nhìn theo cánh tay đi lên, đường nét sườn mặt sâu, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng.
Qủa nhiên là người có nhan sắc chuyên gây họa, khó trách có nhiều bạn nữ đăng bài lên hỏi.
Đàm Thanh Ninh nhấp môi dưới, ngây ngốc nhìn bên mặt cậu ta.
Tóc Bạch Tân Hàn rất đen, có vài sợi tóc lưa thưa rủ trước trán, còn hơi ẩm ướt.
— từ từ, sao lại ẩm ướt?
Đàm Thanh Ninh ngửi thử, trong xe có mùi thơm mát thoang thoảng.
“Cậu mới tắm à?” Cô đột nhiên hỏi.
Bạch Tân Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
“Không phải cậu muốn sờ sao?”
Này này cái kiểu nói như tắm rửa sạch sẽ xong chờ người đến xử lý là thế nào?
‘Bùm’, mặt Đàm Thanh Ninh đỏ bừng.
“Không phải sờ! Là thực hành chẩn đoán bệnh!” Cô sửa lại lời cho đúng.
“Ừm, không khác nhau lắm.” Bạch Tân Hàn không quan tâm trả lời.
“Thật ra không cần phải thế……” Đàm Thanh Ninh thì thào tự nói.
Còn cố ý tắm rửa vân vân, hình như hơi long trọng.
Đến khách sạn, không khí giữa hai người trong lúc đó càng thêm quái dị.
“Cái kia,” Đàm Thanh Ninh rửa tay xong đứng bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn đứng ở một bên, “Cậu chuẩn bị tốt chưa?”
Bạch Tân Hàn bình tĩnh gật đầu.
“Vậy giờ cậu có thể cởi áo xong nằm trên đó không?” Đàm Thanh Ninh lấy ống nghe từ trong ba lô ra đeo vào người, chỉ chỉ trên giường.
“Cậu không giúp mình cởi à?”
“Hả?” Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, thẹn quá hóa giận, “Tự cậu cởi!!”
“À”, Bạch Tân Hàn đặt ngón tay lên cúc áo sơ mi trên cùng, ngoan ngoãn cởi ra.
Đàm Thanh Ninh thở nhẹ ra: “Nằm ngửa là được.”
Cô đi đến trước mặt Bạch Tân Hàn, mắt nhìn qua một lượt người cậu, dừng lại hình xăm trên chỗ xương sườn.
Cô đã từng xăm, biết xăm ở chỗ đó rất đau.
“Chắc đau lắm?” Đàm Thanh Ninh cụp mắt, sờ sờ hình mặt trời kia.
“Đau.” Bạch Tân Hàn thản nhiên thừa nhận.
Đàm Thanh Ninh mím môi dưới, không biết nghĩ đến gì, vẻ mặt hơi cứng lại.
“Bây giờ cậu đang bắt mạch?” Bạch Tân Hàn nhìn ngón tay cô đang đặt trên hình xăm của mình.
Đàm Thanh Ninh như người trong mơ mới tỉnh, bắt đầu làm việc: “Không phải!!”
Cô đeo ống nghe vào lỗ tai: “Bây giờ chúng ta bắt đầu.”
Đàm Thanh Ninh vào trạng thái rất nhanh, mặt còn rất nghiêm túc, ống nghe mát lạnh di chuyển trên cơ thể Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn nghe theo sự chỉ thị của cô, nằm xuống lại ngồi dậy.
Một lúc sau, cô nói “Được rồi”, cầm ống nghe.
“Cậu lại nằm xuống đi.”
Đàm Thanh Ninh hơi cúi người xuống, bàn tay ấm áp đặt trên người cậu.
Hô hấp Bạch Tân Hàn trở nên dồn dập.
Khi tay cô tiếp tục di chuyển, môi Bạch Tân Hàn mím chặt.
“Đau không?” Đàm Thanh Ninh vừa xiết vừa hỏi.
Giọng Bạch Tân Hàn đanh lại: “Mình nói đau cậu có dừng lại không?”
“Bây giờ thì không.” Đàm Thanh Ninh muốn cười, “Tý nữa khi mình bắt mạch nếu có đè lên mà đau thì nói.”
Bạch Tân Hàn hít sâu một hơi, thấy mình như món đạo cụ bị cô vân vê, nhào nặn.
Nhưng mà —–
Cậu cúi đầu nhìn, thấy khó chịu.
Đến khi tay Đàm Thanh Ninh chuyển sang trên bụng, Bạch Tân Hàn thật sự không thể nhịn nữa mở miệng: “Cậu còn muốn sờ đến bao giờ?”
Đàm Thanh Ninh có thể coi cậu như đạo cụ thực hành, nhưng cậu thì không có biện pháp nào coi cô như bác sĩ bình thường.
Tuy nói là kiểm tra sức khỏe, nhưng cô sờ tới sờ lui trên người cậu, sinh ra phản ứng là chuyện không thể tránh.
“Nhanh thôi, mình đã giảm bớt lực đi rồi.” Đàm Thanh Ninh hơi hoang mang, “Có phải do lạnh không? Hay mình mở điều hòa lên nhé?”
“Mình đang rất nóng.” Câu nói ẩn chứa ý tứ nào đó.
Đàm Thanh Ninh nhìn theo ánh mắt cậu, nhất thời cứng đờ, trên mặt vừa thẹn vừa nóng.
Cậu ta đang nằm, hình dạng nhô lên rõ ràng.
Ừm, phát triển rất tốt, kích thước khá ổn.
Trong lòng Đàm Thanh Ninh hoảng hốt, cầm áo cậu đã cởi trước đó ném lên chỗ đó.
“Cậu, cậu còn có thể không?” Cô lắp bắp hỏi, trên mặt nổi hai tầng mây đỏ.
Cô không nghĩ đến cậu mẫn cảm như vậy, cảm thấy vô cùng quẫn bách.
“Có thể.” Bạch Tân Hàn thở dài, đành chịu nói.
“Mình sẽ làm nhanh hơn.” Đàm Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng mặc nhiệm mấy lần ‘Đây đều là bộ phận cơ thể’, cố gắng không để mình chú ý đến nơi đó.
Sau khi kết thúc, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Thanh Ninh đứng thẳng người, dịu dàng nói: “Có thể đứng lên.”
“Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn chậm rãi gọi tên cô.
“Hả?” Đàm Thanh Ninh còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị túm lại, cả người thuận thế ngã trên người cậu.
Cô nghe thấy người phía dưới kêu rên.
Cánh tay Đàm Thanh Ninh dán lên làn da ấm áp của cậu, không được tự nhiên giãy giụa muốn đứng lên, nhưng bị người kia đè lại không thể động đậy.
Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thở dài của Bạch Tân Hàn.
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, bị cậu ta xoay người đè ở dưới.
Cô khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, chống lại một đôi mắt xinh đẹp.
Làn da của Bạch Tân Hàn rạng rỡ dưới ánh nắng, tỷ lệ vai và eo rất tốt, đường cong trên cơ thể cũng rất tuyệt.
Cậu im lặng nhìn Đàm Thanh Ninh, cau mày tức giận: “Đàm Thanh Ninh, sau này cậu cũng sờ mấy người con trai khác thế này?”
“Đàm Thanh Ninh, sao mặt cậu đỏ thế?” Diêu Diêu liếc mắt cái đã nhận ra sự khác thường, nhiều chuyện cười hì hì hỏi.
Đàm Thanh Ninh sờ sờ mặt mình, tự mình tìm lý do: “Hôm nay hơi nóng.”
Diêu Diêu nghi ngờ: “Hôm nay nóng sao?”
“Ai nha, sao cậu có thể ngu ngốc thế? Vừa nhìn đã biết gọi điện thoại xong bị đùa bỡn.” Tô Mông đang đắp mặt nạ, nói không được rõ chữ lắm.
Đàm Thanh Ninh: …..
Tuy lời cậu nói rất đúng, nhưng nói ngược rồi. Người đùa giỡn hình như là cô…
Bởi vì sau khi nghe cô nói xong Bạch Tân Hàn sững sờ một lúc lâu, sau đó mới hỏi cô muốn làm gì, cô có thể nhận ra sự thẹn thùng hiếm khi xuất hiện trong giọng nói cậu.
Diêu Diêu hiểu ý “a” một tiếng. “Cậu từ chối tặng hoa thành công chưa?”
Đàm Thanh Ninh lắc đầu, vô cùng bất lực: “Đợi đến cuối tuần mình gặp cậu ấy sẽ nói nữa.”
Diêu Diêu cười thành tiếng: “Mình phát hiện —- thật ra cách cậu đối xử với bạn trai cũ và mấy người khác giới khác không giống nhau.”
Bó hoa được tặng cùng ngày hôm đó là của một đàn em khóa dưới cũng là sinh viên trường y, nói là muốn tặng hoa cảm ơn đàn chị đã giúp đỡ và hướng dẫn. Có phải lời cảm ơn thật hay không cô không biết, dù sao từ đó về sau Đàm Thanh Ninh không nhận được gì nữa từ cậu bé đó. Ngược lại bạn trai cũ thì khác, từ hôm đó về sau mỗi ngày một bó hoa, không hề gián đoạn.
Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, cô còn chưa nói, Tô Mông đã phụ họa thêm, “Dẫu sao người ta là người yêu cũ, mình cũng thấy vậy.”
“Sao nhìn ra được?” Thanh Ninh thấy hơi tò mò.
Diêu Diêu đi đến bàn của cô rút một bông hoa hồng từ trong bình, khoa tay múa chân.
“Giống như bông hoa này, trước đây cậu nhận được hoa của người khác chả có phản ứng gì, nếu có thì là suy nghĩ làm sao để từ chối. Nhưng hoa của người này….”
Đàm Thanh Ninh chăm chú nghe, chỉ nghe thấy Tô Mông nói tiếp: “Chỉ cần nhận hoa mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, phải không? Ha ha ha ha.”
“Cùng là từ chối, nhưng cảm giác không giống nhau.” Diêu Diêu bổ sung thêm, “Cậu nghe xem khi nãy lúc cậu nói chuyện điện thoại ‘Cậu có thể đừng tặng hoa nữa không?’”.
Diêu Diêu bắt chước theo giọng điệu của cô, cười ra tiếng: “Giống như đang làm nũng, ha ha ha ha.”
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ: “Các cậu nghe được mình nói chuyện?”
“Lúc đầu nghe được một chút.” Tô Mông bắt chéo hai chân chơi điện thoại, “Sau đó cậu đóng cửa thì không nghe thấy.”
“Aiz không nói cái này, cậu nhìn bài đăng này xem có phải bạn trai cũ đẹp trai của cậu không?”
Tô Mông đưa điện thoại đến trước mắt Đàm Thanh Ninh, ảnh chụp trong điện thoại đập thẳng vào mắt.
Đây là ảnh chụp buổi tối hôm cô và Bạch Tân Hàn gặp nhau, hai người ngồi uống trà sữa.
Tư thế ngồi của Bạch Tân Hàn rất thẳng và cao, khi chụp sẽ không có cảm giác luộm thuộm, khó coi. Hơn nữa khuôn mặt nhìn rất đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt càng xuất sắc, ảnh này chụp gần nhìn góc nghiêng cũng đủ mê người.
“Chào buổi tối mọi người, mình muốn đăng bài hỏi buổi tối hôm nay lúc 7 giờ mình thấy anh trai này ở cửa phía Bắc khu ăn vặt. Mình muốn hỏi anh ấy tên gì và học khoa nào. Tiện thể cho hỏi luôn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện có phải npy của anh ấy không?”
Trong vòng mấy tiếng đồng hồ, dưới bài đăng đã có mấy nghìn bình luận, những comment khen ngợi hay để lại lời nhắn đặc biệt nhiều.
[Gía trị nhan sắc của anh trai này phải cỡ thần tiên.]
[Mình chỉ biết cô gái xinh đẹp ngồi đối diện, là sinh viên năm ba của trường y, nghe nói còn độc thân.]
[Mình cũng muốn biết thông tin của bạn nam, người nào biết có thể đăng xuống dưới được không?]
[Bạn cùng phòng của tôi sắp chết, cần số điện thoại của anh trai mới có thể tiếp tục sống. Có người nào tốt sẵn sàng cứu sống bạn cùng phòng của tôi không? Ngày nào đó gửi thiệp cưới nhất định kèm theo số tiền lớn để cảm ơn!!]
[Mẹ nó ha ha ha ha! Giỏi lắm các chị em]
[dbq tôi từ trường khác đến, sao trường chúng tôi không có con trai có loại khí chất này QAQ]
Dbq= duì bu qǐ= Tôi xin lỗi
…………
“Vỗn dĩ không phải là sinh viên trường chúng ta, đương nhiên là không ai biết rồi.” Tô Mông là một trong số người biết chuyện, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Đàm Thanh Ninh dừng mấy giây, yếu ớt nói: “Học kỳ sau sẽ thành.”
“Cái gì?” Cả Diêu Diêu và Tô Mông đều ngạc nhiên.
“Cậu ấy muốn đến học trao đổi một kỳ.” Đàm Thanh Ninh giải thích.
Diêu Diêu mở to mắt, mồm há ra thành chữ: “Qúa trâu.”
Cô lấy điện thoại trên giường, mở WeChat gửi tin nhắn cho Diệp Hằng.
“Cậu ta vì theo đuổi cậu nên xin đi học trao đổi á?” Tô Mông gỡ mặt nạ xuống, khuôn mặt mịn màng sáng bóng ghé sát gần lại Đàm Thanh Ninh.
“Chậc chậc chậc.” Cô giơ tay sờ sờ khuôn mặt Đàm Thanh Ninh, “Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem.”
Đàm Thanh Ninh lùi về phía sau, hơi ghét bỏ, “Tay cậu vừa nghịch điện thoại, bỏ mặt nạ xong còn chưa rửa tay!! Cậu là người học y giả.”
Sinh viện học y được mấy năm, luôn có tính thích sạch sẽ, hơn nữa còn đặc biệt yêu thích việc rửa tay.
Đàm Thanh Ninh còn mua lọ nước rửa tay màu trắng.
Tô Mông nhíu mày: “Thì mình là giả mà, sắp đến cuối kỳ, còn đang mong mấy bạn học siêu giỏi trong phòng gúp đỡ, chiếu cố mình nhiều hơn.”
Là một mảnh vụn nhỏ không có kiến thức của trường y, Tô Mông đem Tôn Hiểu và Đàm Thanh Ninh trở thành chúa cứu thế, mỗi lần đến kỳ thi hận không thể đổi hai cái đầu của hai người sang cho mình.
Đàm Thanh Ninh cười khẽ, cặp tóc đi rửa mặt.
Trước khi đi ngủ, cô không nhịn được mở diễn đàn của đại học T, cái bài đăng kia vẫn còn rất hot, độ nóng chỉ tăng không giảm.
Mở khu bình luận, comment của Tô Mông đang nhiệt nhất.
[Đừng nghĩ nữa, đương nhiên là nam thần đến theo đuổi nữ thần đó.]
Phía dưới bình luận của cô ấy, có rất nhiều dấu hỏi chấm.
[???]
[Cảm ơn người đã xuất hiện]
[Đến theo đuổi nữ thần, cho nên anh trai không phải là người đại học T phải không?]
[A a a!! Nói thêm chút gì đi người chị em!!]
…….
Mà mới nhất Tô Mông có trả lời mấy câu.
[Vượt hơn nửa vòng trái đất đến bắt người, các chị em bạn dì hết hy vọng đi. Còn bạn gì đó sắp không được của người chị em kia có cần mình gọi giúp xe cứu thương đến không?]
Đàm Thanh Ninh nhìn câu này, thật sự không nhịn được cười.
Phía dưới đủ loại lời nói.
[Nửa vòng trái đất? A a a lãng mạn quá]
[Ngọt quá đi]
[Bạn cùng phòng mình đang trên đường đến bệnh viện, mọi người không cần lo lắng.]
……..
Đàm Thanh Ninh đang lướt điện thoại, di động báo có tin nhắn đến.
Là tin nhắn WeChat của Diệp Hằng: [Cuối tuần này cậu có đi khám bệnh từ thiện không?]
Diệp Hằng là học sinh cũ của trường Thanh Hiệp, Thanh Hiệp là một trong số nơi có trong hoạt động thăm khám chữa bệnh từ thiện lần này, thỉnh thoảng có thể thấy cậu ta xuất hiện trong khu chữa bệnh giúp đỡ.
Đàm Thanh Ninh trả lời rất nhanh: [Học kỳ này chắc là không đi]
Diệp Hằng: [Sắp phải thi?]
Thanh Ninh: [Đúng vậy]
Diệp Hằng: [Được, mình biết rồi]
Đương nhiên cuối tuần Đàm Thanh Ninh không tham gia hoạt động khám bệnh từ thiện, cô đến khách sạn tìm Bạch Tân Hàn như kế hoạch đã lên.
Trên xe, Đàm Thanh Ninh không hiểu sao có hơi khẩn trương.
Bình tĩnh bình tĩnh, cô là một học sinh trường y, cơ thể con người chỉ có mấy bộ phận thôi.
Đàm Thanh Ninh nắm chặt dây ba lô, im lặng tự động viên bản thân.
Bạch Tân Hàn ngồi trên ghế lái, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, mạch máu trên mu bàn tay hiện rõ, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu đen.
Nhìn theo cánh tay đi lên, đường nét sườn mặt sâu, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng.
Qủa nhiên là người có nhan sắc chuyên gây họa, khó trách có nhiều bạn nữ đăng bài lên hỏi.
Đàm Thanh Ninh nhấp môi dưới, ngây ngốc nhìn bên mặt cậu ta.
Tóc Bạch Tân Hàn rất đen, có vài sợi tóc lưa thưa rủ trước trán, còn hơi ẩm ướt.
— từ từ, sao lại ẩm ướt?
Đàm Thanh Ninh ngửi thử, trong xe có mùi thơm mát thoang thoảng.
“Cậu mới tắm à?” Cô đột nhiên hỏi.
Bạch Tân Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn cô, bình tĩnh “Ừ” một tiếng.
“Không phải cậu muốn sờ sao?”
Này này cái kiểu nói như tắm rửa sạch sẽ xong chờ người đến xử lý là thế nào?
‘Bùm’, mặt Đàm Thanh Ninh đỏ bừng.
“Không phải sờ! Là thực hành chẩn đoán bệnh!” Cô sửa lại lời cho đúng.
“Ừm, không khác nhau lắm.” Bạch Tân Hàn không quan tâm trả lời.
“Thật ra không cần phải thế……” Đàm Thanh Ninh thì thào tự nói.
Còn cố ý tắm rửa vân vân, hình như hơi long trọng.
Đến khách sạn, không khí giữa hai người trong lúc đó càng thêm quái dị.
“Cái kia,” Đàm Thanh Ninh rửa tay xong đứng bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn Bạch Tân Hàn đứng ở một bên, “Cậu chuẩn bị tốt chưa?”
Bạch Tân Hàn bình tĩnh gật đầu.
“Vậy giờ cậu có thể cởi áo xong nằm trên đó không?” Đàm Thanh Ninh lấy ống nghe từ trong ba lô ra đeo vào người, chỉ chỉ trên giường.
“Cậu không giúp mình cởi à?”
“Hả?” Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, thẹn quá hóa giận, “Tự cậu cởi!!”
“À”, Bạch Tân Hàn đặt ngón tay lên cúc áo sơ mi trên cùng, ngoan ngoãn cởi ra.
Đàm Thanh Ninh thở nhẹ ra: “Nằm ngửa là được.”
Cô đi đến trước mặt Bạch Tân Hàn, mắt nhìn qua một lượt người cậu, dừng lại hình xăm trên chỗ xương sườn.
Cô đã từng xăm, biết xăm ở chỗ đó rất đau.
“Chắc đau lắm?” Đàm Thanh Ninh cụp mắt, sờ sờ hình mặt trời kia.
“Đau.” Bạch Tân Hàn thản nhiên thừa nhận.
Đàm Thanh Ninh mím môi dưới, không biết nghĩ đến gì, vẻ mặt hơi cứng lại.
“Bây giờ cậu đang bắt mạch?” Bạch Tân Hàn nhìn ngón tay cô đang đặt trên hình xăm của mình.
Đàm Thanh Ninh như người trong mơ mới tỉnh, bắt đầu làm việc: “Không phải!!”
Cô đeo ống nghe vào lỗ tai: “Bây giờ chúng ta bắt đầu.”
Đàm Thanh Ninh vào trạng thái rất nhanh, mặt còn rất nghiêm túc, ống nghe mát lạnh di chuyển trên cơ thể Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn nghe theo sự chỉ thị của cô, nằm xuống lại ngồi dậy.
Một lúc sau, cô nói “Được rồi”, cầm ống nghe.
“Cậu lại nằm xuống đi.”
Đàm Thanh Ninh hơi cúi người xuống, bàn tay ấm áp đặt trên người cậu.
Hô hấp Bạch Tân Hàn trở nên dồn dập.
Khi tay cô tiếp tục di chuyển, môi Bạch Tân Hàn mím chặt.
“Đau không?” Đàm Thanh Ninh vừa xiết vừa hỏi.
Giọng Bạch Tân Hàn đanh lại: “Mình nói đau cậu có dừng lại không?”
“Bây giờ thì không.” Đàm Thanh Ninh muốn cười, “Tý nữa khi mình bắt mạch nếu có đè lên mà đau thì nói.”
Bạch Tân Hàn hít sâu một hơi, thấy mình như món đạo cụ bị cô vân vê, nhào nặn.
Nhưng mà —–
Cậu cúi đầu nhìn, thấy khó chịu.
Đến khi tay Đàm Thanh Ninh chuyển sang trên bụng, Bạch Tân Hàn thật sự không thể nhịn nữa mở miệng: “Cậu còn muốn sờ đến bao giờ?”
Đàm Thanh Ninh có thể coi cậu như đạo cụ thực hành, nhưng cậu thì không có biện pháp nào coi cô như bác sĩ bình thường.
Tuy nói là kiểm tra sức khỏe, nhưng cô sờ tới sờ lui trên người cậu, sinh ra phản ứng là chuyện không thể tránh.
“Nhanh thôi, mình đã giảm bớt lực đi rồi.” Đàm Thanh Ninh hơi hoang mang, “Có phải do lạnh không? Hay mình mở điều hòa lên nhé?”
“Mình đang rất nóng.” Câu nói ẩn chứa ý tứ nào đó.
Đàm Thanh Ninh nhìn theo ánh mắt cậu, nhất thời cứng đờ, trên mặt vừa thẹn vừa nóng.
Cậu ta đang nằm, hình dạng nhô lên rõ ràng.
Ừm, phát triển rất tốt, kích thước khá ổn.
Trong lòng Đàm Thanh Ninh hoảng hốt, cầm áo cậu đã cởi trước đó ném lên chỗ đó.
“Cậu, cậu còn có thể không?” Cô lắp bắp hỏi, trên mặt nổi hai tầng mây đỏ.
Cô không nghĩ đến cậu mẫn cảm như vậy, cảm thấy vô cùng quẫn bách.
“Có thể.” Bạch Tân Hàn thở dài, đành chịu nói.
“Mình sẽ làm nhanh hơn.” Đàm Thanh Ninh thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng mặc nhiệm mấy lần ‘Đây đều là bộ phận cơ thể’, cố gắng không để mình chú ý đến nơi đó.
Sau khi kết thúc, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đàm Thanh Ninh đứng thẳng người, dịu dàng nói: “Có thể đứng lên.”
“Đàm Thanh Ninh.” Bạch Tân Hàn chậm rãi gọi tên cô.
“Hả?” Đàm Thanh Ninh còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị túm lại, cả người thuận thế ngã trên người cậu.
Cô nghe thấy người phía dưới kêu rên.
Cánh tay Đàm Thanh Ninh dán lên làn da ấm áp của cậu, không được tự nhiên giãy giụa muốn đứng lên, nhưng bị người kia đè lại không thể động đậy.
Ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thở dài của Bạch Tân Hàn.
Đàm Thanh Ninh sửng sốt, bị cậu ta xoay người đè ở dưới.
Cô khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, chống lại một đôi mắt xinh đẹp.
Làn da của Bạch Tân Hàn rạng rỡ dưới ánh nắng, tỷ lệ vai và eo rất tốt, đường cong trên cơ thể cũng rất tuyệt.
Cậu im lặng nhìn Đàm Thanh Ninh, cau mày tức giận: “Đàm Thanh Ninh, sau này cậu cũng sờ mấy người con trai khác thế này?”