Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Khi nào thì kết hôn
Đàm Thanh Ninh chưa kịp phản ứng lại câu nói “Cậu ở trên mình” này đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Diêu Diêu ở đằng sau.
“Thanh Ninh, cậu lại lên diễn đàn rồi.”
Đàm Thanh Ninh không hiểu nên đi qua nhìn: “Sao lại thế này?”
Diêu Diêu ngồi trước bàn học mình, trên màn hình máy tính chính là trang web diễn đàn của trường đại học T.
Cô giải thích đơn giản: “Ở trên diễn đàn trường có người chụp ảnh đằng sau và bên sườn mặt của cậu, nhưng hơi mờ. Hỏi người này là ai, có phương thức liên hệ không?”
Diêu Diêu nhìn mắt Đàm Thanh Ninh, bổ sung thêm: “Hình như bị chụp lúc cậu đang ăn cơm trưa.”
Cô vừa lăn chuột vừa cười: “Bên dưới bài post mọi người đang cười chủ bài viết sao không hành động ngay lúc đó, giờ còn lên đây hỏi làm gì?”
Tô Mông đi tới, nhìn Đàm Thanh Ninh từ trên xuống: “Mình mới phát hiện cậu mặc chiếc váy này.”
Đàm Thanh Ninh cúi đầu nhìn chiếc váy mình còn chưa kịp thay ra, trong lòng hình như đã đoán ra: “Cái váy này làm sao vậy?”
“Váy này rất đắt đó! Trang phục hè của nhãn X.” Tô Mông nhỏ giọng đoán, “Có phải cậu phải tham gia hoạt động lớn nào không?”
Tuy điều kiện trong nhà Đàm Thanh Ninh không tệ, nhưng bình thường cô mặc mấy kiểu quần áo của mấy cửa hàng, nhãn hàng rất bình dân, tiêu pha không xa xỉ. Mà cái váy cô đang mặc trên người, là sản phẩm mới nhất trong bộ sưu tập của nhãn X mùa hè này, là sản phẩm rất cao cấp, không phải là loại quần áo mà Đàm Thanh Ninh hay mua.
“Không phải, váy này là —-”
Đàm Thanh Ninh mới nói được một nửa lại bị tiếng kêu sợ hãi của Diêu Diêu cắt ngang.
“A a a! Có người nhận ra cậu! Còn có người nói buổi sáng thấy cậu bước xuống từ một chiếc xe tư nhân sang trọng.” Diêu Diêu kéo xuống phần sau của bài viết, phát hiện Đàm Thanh Ninh bị nhận ra.
“Ừ, đúng vậy.”
Đàm Thanh Ninh thản nhiên thừa nhận, cái này đúng là như vậy. Buổi sáng cô ngồi xe của Bạch Tân Hàn đến.
“Chủ bài viết rất đau lòng, bây giờ tất cả mọi người đang an ủi anh ta, ha ha ha, cười chết mình.” Diêu Diêu cười mấy tiếng rồi đột nhiên thở dài.
Cô xoay người, hai chân duỗi thẳng ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn Đàm Thanh Ninh: “Sao mình thấy tình huống này, cậu và bạn trai trước sẽ quay lại thành công?”
“—- thành công cái gì?” Cửa ký túc xá được mở ra, có người đi vào.
Là Tôn Hiểu mới từ thư viện về, bắt kịp cuộc trò chuyện của mọi người trong phòng.
Tô Mông đánh ánh mắt về phía Đàm Thanh Ninh: “Là anh chàng siêu đẹp trai tối hôm qua.”
“A.” Tôn Hiểu hiểu rõ nở nụ cười: “Cậu và anh ta ở bên nhau?”
Đàm Thanh Ninh bất đắc dĩ: “Không phải đâu.”
Lúc trước hai người ở bên nhau rất qua loa. Bây giờ Bạch Tân Hàn đã phẫu thuật thành công, hai người đã xa cách nhau lâu như vậy, tạm thời cô không biết rõ tình cảm của mình ra sao, nó là cái gì.
Nhìn ánh mắt không có ý tốt của ba người trong phòng, cô bắt buộc phải giải thích vì sự trong sạch của bản thân: “Ngày hôm qua mình chưa làm gì hết.”
“Biết rồi cô bé xử nữ!!” Tô Mông nhíu mày, vẫn cảm thấy có hứng thú với cái váy của cô: “Có phải vừa rồi cậu muốn nói cái váy này là do cậu ta tặng đúng không?”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu.
“Qủa nhiên là người có tiền, chi rất bạo tay.” Tô Mông, người luôn theo đuổi sự hưởng thụ, ngay lập tức cảm thấy đáng tiếc thay Đàm Thanh Ninh.
“Nếu là mình chắc chắn mình sẽ quay lại ha ha ha ha. Một người hào phóng, giàu có, đẹp trai tốt biết bao!!!”
Tôn Hiểu ở một bên vừa thu dọn túi sách, vừa phản đối: “Nhưng mình thấy bạn trai nhà giàu không tốt lắm. Có thể phải chịu nhiều áp lực.”
Bởi vì tối hôm qua được Tô Mông ‘phổ cập kiến thức’, Tôn Hiểu đã hiểu khá rõ về điều kiện gia đình và con nguời Bạch Tân Hàn. Căn cứ vào kinh nghiệm sống nông cạn của mình, đa số bố mẹ của mấy kiểu gia đình này hay can thiệp vào hôn nhân của con cái.
“Nghĩ nhiều vậy để làm gì?” Tô Mông lơ đễnh nói.
Tôn Hiểu dừng lại, vội vàng giải thích: “Aiz, mình chỉ nói suy nghĩ của mình thôi, không phải cậu đâu Thanh Ninh.”
Đàm Thanh Ninh nhìn Tôn Hiểu cười cười: “Không sao, mình không áp lực.”
Lòng cô rộng lớn, sẽ không vì mấy loại chuyện này mà cảm thấy buồn rầu.
Trước khi đi ngủ, Đàm Thanh Ninh lại lôi ảnh chụp của Bạch Tân Hàn ra xem.
Haiz, nói thế nào giờ, đúng là cô hơi muốn xem — nửa người trên của cậu.
Học kỳ đầu của năm nhất bọn cô có môn học chẩn đoán bệnh. Bọn cô phải học cách chẩn đoán và kiểm tra cơ thể thông qua bắt mạch, xem mạch, nghe tim mạch, sờ nắn.
Giáo viên yêu cầu một bạn học nam làm mẫu thực hành trên lớp, sau đó để mọi người tự tìm người thực hành sau giờ học.
Bài tập này đặc biệt khó vì ký túc xá không có người ngực phẳng.
Tô Mông tìm bạn trai của mình làm mẫu luyện tập, còn mạnh miệng nói có thể cho Đàm Thanh Ninh và Tôn Hiểu mượn mẫu để thực hành, kết quả kế hoạch vẫn phải tuyên bố thất bại vì bạn trai của Tô Mông quá thẹn thùng.
Vậy nên Đàm Thanh Ninh đành phải kết đôi luyện tập cùng Tôn Hiểu, sau đó cùng nhau ghét bỏ đối phương ngực không đủ nhỏ, không tốt để chẩn đoán bệnh.
Mà trong ảnh chụp, dáng người Bạch Tân Hàn nhìn qua chắc ‘sờ’ tốt lắm.
Vân da rõ ràng, thịt trên người đầy đặn.
Đúng là cơ thể mẫu hoàn hảo để chẩn đoán bệnh.
Aiz, nếu có thể dùng cậu để thực hành thì tốt quá.
Đàm Thanh Ninh không nhịn được thở dài.
Có lẽ do ảnh hưởng của bài đăng kia, vào ngày hôm sau khi Đàm Thanh Ninh nhận được một bó hoa to không để tên người gửi, mọi người trong phòng nhất trí cho rằng bó hoa đó do chủ bài viết tặng.
Đàm Thanh Ninh bán tính bán nghi, mở bài post ra xem thêm lần nữa.
Sau khi bị mọi người chọc ghẹo, chủ bài viết kia biểu hiện ý muốn lùi bước, hoàn toàn không nhìn ra có ý định muốn tặng hoa.
Mãi cho đến buổi chiều sau khi tan học, di động Đàm Thanh Ninh không hề nhận được tin nhắn nào.
Cô nghĩ nghĩ, thử gửi WeChat hỏi Bạch Tân Hàn.
Thanh Ninh: [Có phải cậu tặng hoa không?]
Bạch Tân Hàn: [Hoa nào?]
Thanh Ninh vừa thấy tin nhắn trả lời lại đã biết không phải cậu tặng.
Thanh Ninh: [Không có việc gì, không có hoa nào cả]
Nói xong gửi sang mấy biểu tượng cảm xúc, nhanh chóng bỏ qua câu trả lời của mình của mình.
Thanh Ninh: [(hình ảnh.jpg) hôm nay con thỏ trong phòng thí nghiệm có răng nanh thật dài, cỏn thải ra rất nhiều phân.]
Thanh Ninh nhanh chóng gửi sang ảnh chụp hình con thỏ hôm nay, có ý đồ che dấu đề tài trên.
Nhưng hiển nhiên, Bạch Tân Hàn có hứng thú với hoa hơn là con thỏ lớn.
[Có người tặng hoa cho cậu?]
Thanh Ninh im lặng, đành phải thừa nhận.
“Đàm Thanh Ninh cậu đang chậm chạp gì đấy? Mau đi ăn cơm thôi.” Tô Mông đứng ở cửa thúc giục.
Bạn trai cô không đến trường, bình thường sau giờ học buổi tối cô sẽ đi ăn cơm với Đàm Thanh Ninh.
“Đến đây.” Mắt Thanh Ninh nhìn di động, Bạch Tân Hàn còn chưa trả lời tin nhắn.
Cô cất điện thoại vào túi, vội đeo lên lưng đi qua Tô Mông.
Hai người đến một quán ăn tự phục vụ ít người, chiếm hai chỗ ngồi để cặp sách lên trước.
Sau khi gọi đồ ăn xong quay lại chỗ, chuông di động Thanh Ninh kêu.
“Diêu Diêu gọi.” Thanh Ninh nhìn màn hình điện thoại.
“Muốn nhờ mua cơm à? Buổi chiều cậu ấy có hai tiết.” Tô Mông đoán.
Thanh Ninh gật gật đầu, nhận điện thoại: “Diêu Diêu.”
Giọng nói hưng phấn của Diêu Diêu từ bên trong chuyền ra: “Gần đây cậu gặp vận đào hoa nào thế? Vừa mới có người đến kí túc xá tìm cậu tặng quà! Một bó hoa siêu to.”
Thanh Ninh ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Mình gửi qua WeChat cho cậu, chốc nữa cậu về mà xem.” Diêu Diêu cười hi hi ha ha, “Đúng rồi, lúc về nhớ mang giúp mình một phần cơm thịt nướng, cảm ơn cậu nhiều!!”
Thanh Ninh đồng ý, cúp điện thoại.
Trong WeChat, quả nhiên có ảnh chụp được gửi đến, trong ảnh là một bó hoa hồng lớn kiều diễm ướt át.
Giây tiếp theo, di động có tiếng báo tin nhắn.
Tin nhắn của Bạch Tân Hàn gửi đến: [bây giờ tặng [mỉm cười]]
Đàm Thanh Ninh nhìn thấy icon mỉm cười phía sau kia, trong nhất thời không biết Bạch Tân Hàn dùng ý vốn có hay là ý suy ra.
Do dự lúc sau, cô quyết định nên ăn cơm trước, chuyện còn lại tính sau.
Ăn cơm xong cầm theo một suất cơm thịt nướng trở về, Đàm Thanh Ninh liếc mắt nhìn bó hoa hồng siêu lớn trên bàn học mình.
Hoa hồng màu đỏ tươi, đẹp, có những giọt nước nhỏ li ti lăn dài trên cánh hoa, như hạt sương sớm trong veo, mát rượi.
So sánh với nhau, bó hoa nhận được lúc trưa kia nhỏ hơn nhiều.
Bó mới giống mẹ, hoặc là bố của bó cũ.
“Bó hoa buổi tối này do bạn trai cũ tặng à?” Diêu Diêu ăn cơm không quên bát quái, “Rất cố gắng ha ha ha ha.”
“Trận đấu này hay ghê?” Tô Mông soi gương thử son môi, không quên trêu đùa, “Cười chết mất. Sau này muốn có túi thì sẽ có người tặng túi, nếu cậu muốn đồ trang sức, cậu chỉ cần nói có người tặng đồ trang sức cho cậu. Sau đó, cậu sẽ có bất cứ thứ gì cậu muốn.”
“Nghe có vẻ tốt lắm.” Diêu Diêu nuốt miếng cơm trong miệng, “Trời ạ, mình sắp điên rồi. Tìm đâu ra một người con trai như vậy?”
Cho dù lòng cô nghiêng về bạn học cùng khoa, nhưng giờ phút này cũng không tránh được có hơi động tâm.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Chuông điện thoại Đàm Thanh Ninh reo, trên màn hình hiện thị tên Bạch Tân Hàn.
Thanh Ninh cười khẽ, nhận điện thoại: “Alo?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện tiếng mình quá mềm mại, vội vàng lấy tay bịt lại ho nhẹ.
“Ở ký túc xá à?”
“Ừ, hoa cậu tặng mình nhìn thấy rồi, rất đẹp. Có điều ngày mai không cần tặng nữa.”
“Tại sao?”
Thanh Ninh nghẹn họng, không lẽ cậu ta định tặng tiếp thật?
“Không có chỗ cắm.” Cô nói ra một lý do thực tế.
Bạch Tân Hàn trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng: “Cậu xuống đây.”
Nháy mắt Đàm Thanh Ninh sửng sốt, vừa đi đến ban công vừa hỏi: “Cậu đang ở trong trường?”
Hỏi xong từ trên ban công nhìn xuống, cô thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng dưới tầng nghe điện thoại.
Mới sáu giờ chiều sắc trời chưa tối hẳn, còn những ráng chiều, ánh chiều ta còn sót lại rơi trên mặt đất.
Đang là giờ ăn tối, trong trường có nhiều người đi tới đi lui, hi hi ha ha náo nhiệt.
Bạch Tân Hàn đứng trên thềm đá đối diện tòa nhà ký túc xá, dáng người cao ngất, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, như không cùng một thế giới với những người bên cạnh.
Thân thể chưa khịp phản ứng thì đại não đã phản xạ trước.
“Cậu chờ mình xuống.” Đàm Thanh Ninh vội vàng cầm theo di động xuống tầng.
Cô chạy chậm đến trước mặt Bạch Tân Hàn, nhìn nhìn xung quanh: “Xe của cậu đâu?”
“Không lái xe.” Bạch Tân Hàn cúi đầu xuống nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: “Mình vừa xuống máy bay.”
Buổi sáng cậu bay đến thành phố A có chuyện cần làm, mới vừa xuống máy bay đã gọi xe trực tiếp đến đây.
Đàm Thanh Ninh hơi há miệng: “A, vậy cậu ăn chưa?”
“Ăn trên máy bay.”
Đàm Thanh Ninh “a” một tiếng, thoáng yên tâm.
“Vậy—” cô suy nghĩ, nâng mắt thử thăm dò, “Mình đưa cậu đi thăm quan đại học T nhé?
“Ừ.” Bạch Tân Hàn rất vừa lòng, “Đúng lúc học kỳ sau mình muốn đến đây học trao đổi.”
“Cái gì?” Đàm thanh Ninh ngạc nhiên, “Cậu muốn đến trao đổi?”
Khóe môi Bạch Tân Hàn hơi cong lên, vươn tay nhéo nhéo gáy cô, trong giọng nói mang theo ý tứ uy hiếp: “Không chào đón?”
“Không, không phải.” Thanh Ninh lắc đầu, đuôi ngựa sau đầu cũng lắc lắc theo, “Chỉ thấy hơi ngạc nhiên.”
Bạch Tân Hàn “ừm” một tiếng, hơi ấn lòng bàn tay vào cổ cô, đẩy người về phía trước vài bước.
Thanh Ninh nghiêng nghiêng cổ, muốn tránh khỏi tay cậu.
Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng bên sườn mặt xinh đẹp của cô, nhịn xuống xúc động muốn bắt người về.
Đàm Thanh Ninh thất thố liếc nhìn cậu ta, trong đôi mắt sạch sẽ, trong veo hiện lên vẻ khó hiểu.
Cô mặc chiếc áo len rộng kèm chân váy, mềm mại lạ lười biếng.
Bạch Tân Hàn cúi đầu, nhìn xương quai xanh rất đẹp của cô, tức giận lên án: “Mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Đàm Thanh Ninh hít vào một hơi, tính tình tốt không so đo với cậu ta, kháng nghị bất mãn: “Mình không có!!”
Ngữ khí Bạch Tân Hàn kiên định: “Có.”
Dừng lại hai giây, Bạch Tân Hàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Đàm Thanh Ninh, khi nào thì cùng mình kết hôn.”
“Thanh Ninh, cậu lại lên diễn đàn rồi.”
Đàm Thanh Ninh không hiểu nên đi qua nhìn: “Sao lại thế này?”
Diêu Diêu ngồi trước bàn học mình, trên màn hình máy tính chính là trang web diễn đàn của trường đại học T.
Cô giải thích đơn giản: “Ở trên diễn đàn trường có người chụp ảnh đằng sau và bên sườn mặt của cậu, nhưng hơi mờ. Hỏi người này là ai, có phương thức liên hệ không?”
Diêu Diêu nhìn mắt Đàm Thanh Ninh, bổ sung thêm: “Hình như bị chụp lúc cậu đang ăn cơm trưa.”
Cô vừa lăn chuột vừa cười: “Bên dưới bài post mọi người đang cười chủ bài viết sao không hành động ngay lúc đó, giờ còn lên đây hỏi làm gì?”
Tô Mông đi tới, nhìn Đàm Thanh Ninh từ trên xuống: “Mình mới phát hiện cậu mặc chiếc váy này.”
Đàm Thanh Ninh cúi đầu nhìn chiếc váy mình còn chưa kịp thay ra, trong lòng hình như đã đoán ra: “Cái váy này làm sao vậy?”
“Váy này rất đắt đó! Trang phục hè của nhãn X.” Tô Mông nhỏ giọng đoán, “Có phải cậu phải tham gia hoạt động lớn nào không?”
Tuy điều kiện trong nhà Đàm Thanh Ninh không tệ, nhưng bình thường cô mặc mấy kiểu quần áo của mấy cửa hàng, nhãn hàng rất bình dân, tiêu pha không xa xỉ. Mà cái váy cô đang mặc trên người, là sản phẩm mới nhất trong bộ sưu tập của nhãn X mùa hè này, là sản phẩm rất cao cấp, không phải là loại quần áo mà Đàm Thanh Ninh hay mua.
“Không phải, váy này là —-”
Đàm Thanh Ninh mới nói được một nửa lại bị tiếng kêu sợ hãi của Diêu Diêu cắt ngang.
“A a a! Có người nhận ra cậu! Còn có người nói buổi sáng thấy cậu bước xuống từ một chiếc xe tư nhân sang trọng.” Diêu Diêu kéo xuống phần sau của bài viết, phát hiện Đàm Thanh Ninh bị nhận ra.
“Ừ, đúng vậy.”
Đàm Thanh Ninh thản nhiên thừa nhận, cái này đúng là như vậy. Buổi sáng cô ngồi xe của Bạch Tân Hàn đến.
“Chủ bài viết rất đau lòng, bây giờ tất cả mọi người đang an ủi anh ta, ha ha ha, cười chết mình.” Diêu Diêu cười mấy tiếng rồi đột nhiên thở dài.
Cô xoay người, hai chân duỗi thẳng ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn Đàm Thanh Ninh: “Sao mình thấy tình huống này, cậu và bạn trai trước sẽ quay lại thành công?”
“—- thành công cái gì?” Cửa ký túc xá được mở ra, có người đi vào.
Là Tôn Hiểu mới từ thư viện về, bắt kịp cuộc trò chuyện của mọi người trong phòng.
Tô Mông đánh ánh mắt về phía Đàm Thanh Ninh: “Là anh chàng siêu đẹp trai tối hôm qua.”
“A.” Tôn Hiểu hiểu rõ nở nụ cười: “Cậu và anh ta ở bên nhau?”
Đàm Thanh Ninh bất đắc dĩ: “Không phải đâu.”
Lúc trước hai người ở bên nhau rất qua loa. Bây giờ Bạch Tân Hàn đã phẫu thuật thành công, hai người đã xa cách nhau lâu như vậy, tạm thời cô không biết rõ tình cảm của mình ra sao, nó là cái gì.
Nhìn ánh mắt không có ý tốt của ba người trong phòng, cô bắt buộc phải giải thích vì sự trong sạch của bản thân: “Ngày hôm qua mình chưa làm gì hết.”
“Biết rồi cô bé xử nữ!!” Tô Mông nhíu mày, vẫn cảm thấy có hứng thú với cái váy của cô: “Có phải vừa rồi cậu muốn nói cái váy này là do cậu ta tặng đúng không?”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu.
“Qủa nhiên là người có tiền, chi rất bạo tay.” Tô Mông, người luôn theo đuổi sự hưởng thụ, ngay lập tức cảm thấy đáng tiếc thay Đàm Thanh Ninh.
“Nếu là mình chắc chắn mình sẽ quay lại ha ha ha ha. Một người hào phóng, giàu có, đẹp trai tốt biết bao!!!”
Tôn Hiểu ở một bên vừa thu dọn túi sách, vừa phản đối: “Nhưng mình thấy bạn trai nhà giàu không tốt lắm. Có thể phải chịu nhiều áp lực.”
Bởi vì tối hôm qua được Tô Mông ‘phổ cập kiến thức’, Tôn Hiểu đã hiểu khá rõ về điều kiện gia đình và con nguời Bạch Tân Hàn. Căn cứ vào kinh nghiệm sống nông cạn của mình, đa số bố mẹ của mấy kiểu gia đình này hay can thiệp vào hôn nhân của con cái.
“Nghĩ nhiều vậy để làm gì?” Tô Mông lơ đễnh nói.
Tôn Hiểu dừng lại, vội vàng giải thích: “Aiz, mình chỉ nói suy nghĩ của mình thôi, không phải cậu đâu Thanh Ninh.”
Đàm Thanh Ninh nhìn Tôn Hiểu cười cười: “Không sao, mình không áp lực.”
Lòng cô rộng lớn, sẽ không vì mấy loại chuyện này mà cảm thấy buồn rầu.
Trước khi đi ngủ, Đàm Thanh Ninh lại lôi ảnh chụp của Bạch Tân Hàn ra xem.
Haiz, nói thế nào giờ, đúng là cô hơi muốn xem — nửa người trên của cậu.
Học kỳ đầu của năm nhất bọn cô có môn học chẩn đoán bệnh. Bọn cô phải học cách chẩn đoán và kiểm tra cơ thể thông qua bắt mạch, xem mạch, nghe tim mạch, sờ nắn.
Giáo viên yêu cầu một bạn học nam làm mẫu thực hành trên lớp, sau đó để mọi người tự tìm người thực hành sau giờ học.
Bài tập này đặc biệt khó vì ký túc xá không có người ngực phẳng.
Tô Mông tìm bạn trai của mình làm mẫu luyện tập, còn mạnh miệng nói có thể cho Đàm Thanh Ninh và Tôn Hiểu mượn mẫu để thực hành, kết quả kế hoạch vẫn phải tuyên bố thất bại vì bạn trai của Tô Mông quá thẹn thùng.
Vậy nên Đàm Thanh Ninh đành phải kết đôi luyện tập cùng Tôn Hiểu, sau đó cùng nhau ghét bỏ đối phương ngực không đủ nhỏ, không tốt để chẩn đoán bệnh.
Mà trong ảnh chụp, dáng người Bạch Tân Hàn nhìn qua chắc ‘sờ’ tốt lắm.
Vân da rõ ràng, thịt trên người đầy đặn.
Đúng là cơ thể mẫu hoàn hảo để chẩn đoán bệnh.
Aiz, nếu có thể dùng cậu để thực hành thì tốt quá.
Đàm Thanh Ninh không nhịn được thở dài.
Có lẽ do ảnh hưởng của bài đăng kia, vào ngày hôm sau khi Đàm Thanh Ninh nhận được một bó hoa to không để tên người gửi, mọi người trong phòng nhất trí cho rằng bó hoa đó do chủ bài viết tặng.
Đàm Thanh Ninh bán tính bán nghi, mở bài post ra xem thêm lần nữa.
Sau khi bị mọi người chọc ghẹo, chủ bài viết kia biểu hiện ý muốn lùi bước, hoàn toàn không nhìn ra có ý định muốn tặng hoa.
Mãi cho đến buổi chiều sau khi tan học, di động Đàm Thanh Ninh không hề nhận được tin nhắn nào.
Cô nghĩ nghĩ, thử gửi WeChat hỏi Bạch Tân Hàn.
Thanh Ninh: [Có phải cậu tặng hoa không?]
Bạch Tân Hàn: [Hoa nào?]
Thanh Ninh vừa thấy tin nhắn trả lời lại đã biết không phải cậu tặng.
Thanh Ninh: [Không có việc gì, không có hoa nào cả]
Nói xong gửi sang mấy biểu tượng cảm xúc, nhanh chóng bỏ qua câu trả lời của mình của mình.
Thanh Ninh: [(hình ảnh.jpg) hôm nay con thỏ trong phòng thí nghiệm có răng nanh thật dài, cỏn thải ra rất nhiều phân.]
Thanh Ninh nhanh chóng gửi sang ảnh chụp hình con thỏ hôm nay, có ý đồ che dấu đề tài trên.
Nhưng hiển nhiên, Bạch Tân Hàn có hứng thú với hoa hơn là con thỏ lớn.
[Có người tặng hoa cho cậu?]
Thanh Ninh im lặng, đành phải thừa nhận.
“Đàm Thanh Ninh cậu đang chậm chạp gì đấy? Mau đi ăn cơm thôi.” Tô Mông đứng ở cửa thúc giục.
Bạn trai cô không đến trường, bình thường sau giờ học buổi tối cô sẽ đi ăn cơm với Đàm Thanh Ninh.
“Đến đây.” Mắt Thanh Ninh nhìn di động, Bạch Tân Hàn còn chưa trả lời tin nhắn.
Cô cất điện thoại vào túi, vội đeo lên lưng đi qua Tô Mông.
Hai người đến một quán ăn tự phục vụ ít người, chiếm hai chỗ ngồi để cặp sách lên trước.
Sau khi gọi đồ ăn xong quay lại chỗ, chuông di động Thanh Ninh kêu.
“Diêu Diêu gọi.” Thanh Ninh nhìn màn hình điện thoại.
“Muốn nhờ mua cơm à? Buổi chiều cậu ấy có hai tiết.” Tô Mông đoán.
Thanh Ninh gật gật đầu, nhận điện thoại: “Diêu Diêu.”
Giọng nói hưng phấn của Diêu Diêu từ bên trong chuyền ra: “Gần đây cậu gặp vận đào hoa nào thế? Vừa mới có người đến kí túc xá tìm cậu tặng quà! Một bó hoa siêu to.”
Thanh Ninh ngạc nhiên: “Cái gì?”
“Mình gửi qua WeChat cho cậu, chốc nữa cậu về mà xem.” Diêu Diêu cười hi hi ha ha, “Đúng rồi, lúc về nhớ mang giúp mình một phần cơm thịt nướng, cảm ơn cậu nhiều!!”
Thanh Ninh đồng ý, cúp điện thoại.
Trong WeChat, quả nhiên có ảnh chụp được gửi đến, trong ảnh là một bó hoa hồng lớn kiều diễm ướt át.
Giây tiếp theo, di động có tiếng báo tin nhắn.
Tin nhắn của Bạch Tân Hàn gửi đến: [bây giờ tặng [mỉm cười]]
Đàm Thanh Ninh nhìn thấy icon mỉm cười phía sau kia, trong nhất thời không biết Bạch Tân Hàn dùng ý vốn có hay là ý suy ra.
Do dự lúc sau, cô quyết định nên ăn cơm trước, chuyện còn lại tính sau.
Ăn cơm xong cầm theo một suất cơm thịt nướng trở về, Đàm Thanh Ninh liếc mắt nhìn bó hoa hồng siêu lớn trên bàn học mình.
Hoa hồng màu đỏ tươi, đẹp, có những giọt nước nhỏ li ti lăn dài trên cánh hoa, như hạt sương sớm trong veo, mát rượi.
So sánh với nhau, bó hoa nhận được lúc trưa kia nhỏ hơn nhiều.
Bó mới giống mẹ, hoặc là bố của bó cũ.
“Bó hoa buổi tối này do bạn trai cũ tặng à?” Diêu Diêu ăn cơm không quên bát quái, “Rất cố gắng ha ha ha ha.”
“Trận đấu này hay ghê?” Tô Mông soi gương thử son môi, không quên trêu đùa, “Cười chết mất. Sau này muốn có túi thì sẽ có người tặng túi, nếu cậu muốn đồ trang sức, cậu chỉ cần nói có người tặng đồ trang sức cho cậu. Sau đó, cậu sẽ có bất cứ thứ gì cậu muốn.”
“Nghe có vẻ tốt lắm.” Diêu Diêu nuốt miếng cơm trong miệng, “Trời ạ, mình sắp điên rồi. Tìm đâu ra một người con trai như vậy?”
Cho dù lòng cô nghiêng về bạn học cùng khoa, nhưng giờ phút này cũng không tránh được có hơi động tâm.
Nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Chuông điện thoại Đàm Thanh Ninh reo, trên màn hình hiện thị tên Bạch Tân Hàn.
Thanh Ninh cười khẽ, nhận điện thoại: “Alo?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện tiếng mình quá mềm mại, vội vàng lấy tay bịt lại ho nhẹ.
“Ở ký túc xá à?”
“Ừ, hoa cậu tặng mình nhìn thấy rồi, rất đẹp. Có điều ngày mai không cần tặng nữa.”
“Tại sao?”
Thanh Ninh nghẹn họng, không lẽ cậu ta định tặng tiếp thật?
“Không có chỗ cắm.” Cô nói ra một lý do thực tế.
Bạch Tân Hàn trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng: “Cậu xuống đây.”
Nháy mắt Đàm Thanh Ninh sửng sốt, vừa đi đến ban công vừa hỏi: “Cậu đang ở trong trường?”
Hỏi xong từ trên ban công nhìn xuống, cô thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng dưới tầng nghe điện thoại.
Mới sáu giờ chiều sắc trời chưa tối hẳn, còn những ráng chiều, ánh chiều ta còn sót lại rơi trên mặt đất.
Đang là giờ ăn tối, trong trường có nhiều người đi tới đi lui, hi hi ha ha náo nhiệt.
Bạch Tân Hàn đứng trên thềm đá đối diện tòa nhà ký túc xá, dáng người cao ngất, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, như không cùng một thế giới với những người bên cạnh.
Thân thể chưa khịp phản ứng thì đại não đã phản xạ trước.
“Cậu chờ mình xuống.” Đàm Thanh Ninh vội vàng cầm theo di động xuống tầng.
Cô chạy chậm đến trước mặt Bạch Tân Hàn, nhìn nhìn xung quanh: “Xe của cậu đâu?”
“Không lái xe.” Bạch Tân Hàn cúi đầu xuống nhìn cô gái trước mặt, bình tĩnh nói: “Mình vừa xuống máy bay.”
Buổi sáng cậu bay đến thành phố A có chuyện cần làm, mới vừa xuống máy bay đã gọi xe trực tiếp đến đây.
Đàm Thanh Ninh hơi há miệng: “A, vậy cậu ăn chưa?”
“Ăn trên máy bay.”
Đàm Thanh Ninh “a” một tiếng, thoáng yên tâm.
“Vậy—” cô suy nghĩ, nâng mắt thử thăm dò, “Mình đưa cậu đi thăm quan đại học T nhé?
“Ừ.” Bạch Tân Hàn rất vừa lòng, “Đúng lúc học kỳ sau mình muốn đến đây học trao đổi.”
“Cái gì?” Đàm thanh Ninh ngạc nhiên, “Cậu muốn đến trao đổi?”
Khóe môi Bạch Tân Hàn hơi cong lên, vươn tay nhéo nhéo gáy cô, trong giọng nói mang theo ý tứ uy hiếp: “Không chào đón?”
“Không, không phải.” Thanh Ninh lắc đầu, đuôi ngựa sau đầu cũng lắc lắc theo, “Chỉ thấy hơi ngạc nhiên.”
Bạch Tân Hàn “ừm” một tiếng, hơi ấn lòng bàn tay vào cổ cô, đẩy người về phía trước vài bước.
Thanh Ninh nghiêng nghiêng cổ, muốn tránh khỏi tay cậu.
Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng bên sườn mặt xinh đẹp của cô, nhịn xuống xúc động muốn bắt người về.
Đàm Thanh Ninh thất thố liếc nhìn cậu ta, trong đôi mắt sạch sẽ, trong veo hiện lên vẻ khó hiểu.
Cô mặc chiếc áo len rộng kèm chân váy, mềm mại lạ lười biếng.
Bạch Tân Hàn cúi đầu, nhìn xương quai xanh rất đẹp của cô, tức giận lên án: “Mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Đàm Thanh Ninh hít vào một hơi, tính tình tốt không so đo với cậu ta, kháng nghị bất mãn: “Mình không có!!”
Ngữ khí Bạch Tân Hàn kiên định: “Có.”
Dừng lại hai giây, Bạch Tân Hàn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Đàm Thanh Ninh, khi nào thì cùng mình kết hôn.”
Bình luận facebook