• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Yêu em không hề phai (1 Viewer)

  • chap-722

Chương 713




Minh Nguyên về nhà hỏi Tăng Phàm vì sao chuyện thu mua thiết bị đo đạc cũng để Lệ Truyền Anh làm?



Tăng Phàm lấy làm lạ, hỏi, “Không phải không có hứng với cô ta à? Sao cậu lại biết cô ta đang mua thiết bị?”



“Mới gặp nè! Đáng lý phải để bộ phận chuyên môn thu mua chứ?” Minh Nguyên hỏi.



“Là thế này, cô ta là người phụ trách hạng mục vật liệu không gian chịu nhiệt cao, cụ thể chỉ có cô ta biết, cậu cũng biết là lý hóa mà sai một ly sẽ đi một dặm, bọn họ hiểu thì để tự họ đi làm.” Tăng Phàm nói rồi nhận điện thoại của giám đốc, đó là người Mỹ, ông nói với Tăng Phàm có một nhà cung ứng vật tư khổng lồ nghe nói đến vật liệu không gian chịu nhiệt cao nên đánh tiếng, biết đây là món đầu tư ngon ăn nên kêu Lệ Truyền Anh đi đàm phán.



“Cơ mà đối tác chức quyền cao, háo sắc, gọi cho cậu vì muốn cậu nói với Lệ Truyền Anh, cũng là đàn ông, cậu hiểu chứ.” Viện trưởng hắng giọng.



“Anh ta là nhà cung ứng, anh ta lẽ ra nên đu bám chúng ta, chứ tại sao tôi phải hiểu chuyện anh ta háo sắc hay không?” Tăng Phàm không hiểu lắm.



“Đối tác này là thượng tầng gán ghép cho tôi đấy, dây mơ rễ má gì cậu ngẫm đi là hiểu.” Viện trưởng nói.



Quan liêu không chỉ ở Trung Quốc mà ở Mỹ cũng có.



Cả thế giới đều ỷ mạnh hiếp yếu vậy đó.



Lúc Tăng Phàm nói với Lệ Truyền Anh, đã nói giảm nói tránh hết mức, còn cố tình chỉ đích danh đối phương rất háo sắc, bảo Lệ Truyền Anh cẩn thận.



“Háo sắc?” Lệ Truyền Anh hỏi, “Kệ chứ.”



Tăng Phàm cúp điện thoại, thấy mình vừa làm việc ác rồi.



Thấy Minh Nguyên vừa tắm xong, nói, “Hay mai con đi cùng Lệ Truyền Anh đi?”



Minh Nguyên nghĩ tới hôm nay bị ăn dép, xua tay, “Thôi, không đi.”



Mới nãy anh đi tắm, không nghe cuộc trò chuyện của Tăng Phàm và viện trưởng, vẫn chưa biết rõ đã vội từ chối rồi.



“Con không phải có ý với cô ta à? Chưa kể lần này cô ta phải gặp già dê đó.” Tăng Phàm nói, quan sát vẻ mặt của Minh Nguyên.



Minh Nguyên đang lau tóc liền dừng lại.



“Sáng mai 10 giờ, ở nhà hàng Lãng Đình, thương lượng ở đại sảnh, nhưng đối tác chọn nhà hàng này để bàn chuyện làm ăn với mục đích gì hẳn con tự hiểu. Thời gian cụ thể, hai người ngồi đâu, lát gửi con sau.” Tăng Phàm nói.



“Khỏi gửi, con không hứng, đó là chuyện sở nghiên cứu.” Minh Nguyên cầm khăn lên lầu.



Tức thì, điện thoại vang lên, anh đã bảo không hứng mà.



Hôm sau, Tống Dương tìm Minh Nguyên, chắc để bàn về chiến lực kinh doanh trong tương lai và hướng phát triển của công ty ở Mỹ, dù sao ở Mỹ đa số buôn bán đá quý mà, Venezuela sẽ đảm nhiệm khai khoáng và sản xuất.



“Đi đâu bàn đây?” Tống Dương hỏi.



“Nhà hàng Lãng Đình không?” Minh Nguyên bâng quơ nói.



Tống Dương nhíu mày, “Sao không về công ty mà phải tới Lãng Đình?”



“Không thích ở công ty, tôi thích đi khắp nơi hơn, cậu không biết à?” Minh Nguyên nói.



“Vậy tới đó đi.” Tống Dương đành chịu.



Lúc Minh Nguyên và Tống Dương tới liền thấy Lệ Truyền Anh đang ngồi đó với một người ngoại quốc.



Anh ta tầm 30-40 tuổi, vừa thấy là biết trăng hoa.



Mới đầu Lệ Truyền Anh không thấy Minh Nguyên, Minh Nguyên chọn một chỗ bên trong, phải đi qua Lệ Truyền Anh.



Anh đút túi đi qua, không ngờ Lệ Truyền Anh cũng chẳng thấy anh.



Lúc anh đi ngang qua cô, Minh Nguyên nghe thấy cô đang nói chuyện với đối tác, một tá thuật ngữ như phân tử chịu nhiệt, công thức vật lý, hình như còn cầm một tờ giấy diễn thuyết với đối phương.



Không… không thấy anh thật!



Minh Nguyên ngồi xuống với tâm trạng uất ức, khi nói chuyện với Tống Dương, anh luôn liếc sang phía Lệ Truyền Anh, cô cực giỏi ăn nói, hẳn là đầu óc cũng rất thông minh.



Minh Nguyên vẫn khẽ hắng giọng.



“Cảm rồi hả?” Tống Dương hỏi anh.



“Không sao, sáng nay dậy có chút thấy mệt.” Minh Nguyên từ vai Tống Dương nhìn thẳng tới chỗ Lệ Truyền Anh.



Vẫn đang nói…



Hoàn toàn không chú ý.



Tống Dương gọi cho anh một ly nước lọc thủy tinh.



Lúc nhận ly, anh cầm không chắc nên rớt xuống.



Tiếng ly vang lên.



Lúc này, Lệ Truyền Anh không để ý cũng không được.



Cô gọi lên, “Minh Nguyên?”



Phục vụ đang lau người cho Minh Nguyên, anh vờ vô thức ngẩng đầu nhìn Lệ Truyền Anh.



Anh nói với Tống Dương, “Gặp người quen, cậu về trước đi.”



Tống Dương cũng không phải đần độn, hỏi lại, “Đừng nói cậu cố tình đó nhé?”



Minh Nguyên chau mày, “Tôi có biết cô ta ở đây đâu mà cố tình?”



Tống Dương thấy có gì đó sai sai, nhưng không biết sai chỗ nào, rời khỏi.



Lệ Truyền Anh với tay với Minh Nguyên kêu anh qua đó.



Minh Nguyên ngồi kế bên Lệ Truyền Anh.



Lệ Truyền Anh nói với người đối diện, “My younger brother.”



Người ngoại quốc nhíu mày.



Lệ Truyền Anh tinh mắt thấy điều đó.



“Sao đó? Em trai tôi ở đây không tiện à?” Lệ Truyền Anh hỏi.



Ông ta xua tay, “Dù sao cũng là chuyện kinh doanh, em trai cô…”



“Yên tâm! Cậu ta… không hiểu đâu!” Lệ Truyền Anh khẳng định.



Minh Nguyên bị đả kích trầm trọng.



Quả nhiên, Lệ Truyền Anh lại tiếp tục bàn bạc với ông ta, nói về đủ loại công thức hóa học và vật lý.



Minh Nguyên cứ ngỡ mình đi lạc vào phòng giám khảo giải Nobel.



Anh nghe tới mức gật gà gật gù, thần trí lên mây.



Minh Nguyên chưa từng đi học, mấy cái này đã từng học nhưng không bài bản, đa số anh học về nhân văn, quản lý, cách chơi cổ phiếu và thao tác tài sản, rất ít học về lý hóa.



Nên nghe những gì Lệ Truyền Anh nói chẳng khác gì tiếng trời.



Anh đỡ trán biểu đạt sự chán chường với những gì mình nghe.



“Buồn ngủ rồi hả?”



“Có chút.” Minh Nguyên hơi mệt mỏi.



Lệ Truyền Anh nói với cô phục vụ, “Chị ơi, phiền chị cho cậu này một gian phòng tổng thống, dùng thẻ của tôi nhé, cám ơn.”



Giờ mới buổi sáng, Minh Nguyên không biết Lệ Truyền Anh tính làm gì.



Cơ mà nếu cô kêu anh đi ngủ thì lúc đi chắc sẽ gọi anh nhỉ? Dùng thẻ cô mà.



Sau khi Minh Nguyên đi, Lệ Truyền Anh tiếp tục bàn chuyện.



Một lúc sau, cô phục vụ xuống dưới nói với Lệ Truyền Anh, em trai cô được xếp vào phòng 2032, còn đưa thẻ phòng cho Lệ Truyền Anh nữa.



Trái tim thèm thuồng của ông ta hoàn toàn vô dụng với tài ăn nói ấn tượng của Lệ Truyền Anh.



Cuối cùng Lệ Truyền Anh cũng nói xong yêu cầu và số lượng mặt hàng.



Đối tác nói, “Cô Lệ này, hay chúng ta về phòng nói đi? Ngồi ở đại sảnh mệt quá.”



“Được!” Lệ Truyền Anh nhanh chóng đồng ý.



Đối tác tưởng đâu Lệ Truyền Anh đã hiểu thâm ý của ông, đã chuẩn bị sẵn tinh thần hiến thân.



Cô cầm túi xách đi về phía phòng 2032.



Đối tác cũng đi chung, cứ như bàn luận suốt cả buổi với Lệ Truyền Anh cũng chỉ vì giờ phút này vậy.



Lệ Truyền Anh mở cửa phòng 2032, nói với đối tác, “Nói thật là do tôi không tốt, để ông ngồi dưới lầu lâu thế này.”



Minh Nguyên đang nằm trên giường, thấy vậy có chút chau mày.



Tức tốc anh đã hiểu.



Anh… tự mình đa tình bị lợi dụng rồi.



“Có em cô kìa.” Đối tác nghiến răng nói.



“Em trai tôi đâu phải người ngoài, với lại nó đang ngủ mà, không làm phiền ta bàn chuyện đâu! Sô pha chỗ này ngồi êm hơn dưới sảnh nhiều.” Lệ Truyền Anh nói rất chân thành.



“Cô Lệ, cô không hiểu thật hay giả đò không hiểu vậy?” Đối tác nghiến răng nói.



“Xin lỗi ông Robinson, tôi phải hiểu gì nhỉ? Tôi mới tốt nghiệp tiến sĩ năm ngoái, nhiều người bảo tôi học hoài học tới ngu người, đúng là tôi không hiểu về nhân tình thế thái thật, ông muốn gì?” Lệ Truyền Anh nói rất đúng lý hợp tình.



Cô hoàn toàn bày ra vẻ mặt “Mong ông chỉ giáo”.



Minh Nguyên nằm trên giường, gối đầu lên tay thưởng thức màn kịch IQ cao này.



Nếu không phải anh từng có mối quan hệ mật thiết nhất trên giường với cô, thấy cô chân thành như vậy anh cũng sẽ tin cô thực sự học đến mức ngu người.



“Được rồi, yêu cầu của cô Lệ tôi biết rồi.” Robinson kẻ cắp gặp ngay bà già, có lý cũng không cãi lại được.



Nhưng ông vẫn thấy nghi ngờ, nữ tiến sĩ thông tuệ lý hóa như vậy sao lại không hiểu?



Thật sự không hiểu hay chỉ giả vờ?



Với lại, cậu em trai của cô ta rốt cuộc là tình cờ xuất hiện hay đã tính toán từ trước?



Robinson vừa đi, Lệ Truyền Anh liền ngã người vào chiếc giường kế bên, thở hắt ra.



Tiếp theo lại nói, “Xong rồi!”



“Lợi dụng tôi xong rồi à?” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh nhìn Minh Nguyên, “Chậc, cậu thông minh hơn ông ta đó.”



“Rồi cũng bị cô dắt mũi thôi?” Minh Nguyên căm giận nói.



Nhưng ngẫm lại, rõ ràng là tự anh dâng tới miệng nên cô tiện tay lợi dụng luôn.



Nhưng nếu anh không tới, Lệ Truyền Anh cũng sẽ tương kế tựa kế vượt qua ải này thôi.



Cô gái thông minh như cô, người ta có mưu kế lợi hại, cô cũng có phương án đối phó.



“Lần trước cô nói cô có nam thần của mình, là ai vậy?” giường của anh và cô liền kề nhau.



Minh Nguyên trở mình hỏi cô.



Lệ Truyền Anh để hai tay sau đầu, híp mắt, “Tại sao phải nói cậu nghe?”



Minh Nguyên nhìn cô, ánh mặt trời chiếu lên hàng mi dày ánh lên vẻ lấp lánh khiến người xem bồi hồi thương xót.



Nhưng với trí thông minh của mình, cô thực sự không cần ai xót xa giùm.



Chúng ta sẽ bị cô ta dắt mũi quay vòng vòng.



Minh Nguyên giờ mới hơi hiểu sao bạn trai cũ muốn chia tay với cô… vì không cầm giữ nổi.



Dục vọng và dã tâm của cô, bạn trai cũ không thể chống đỡ được.



Muốn khống chế cô nhưng không thể, nên dù chia tay vẫn thấy không cam lòng.



Lệ Truyền Anh vẫn nhớ lúc cô còn đi học, có một hôm, chắc tầm trưa, có một người đàn ông đang dắt chó đi dạo trong khuôn viên trường, trên người người đó không lột tả được cảm giác thế nào, chỉ biết anh rất đẹp trai, rất ngầu, anh mặc một chiếc áo thun màu đen, khi ấy Lệ Truyền Anh cảm thấy tim đập thình thịch, lần đầu tiên trong đời bị một người đàn ông hấp dẫn.



Thì ra trên đời quả có tồn tại nam sắc dụ hoặc.



Mãi đến buổi tối hôm ấy làm với Minh Nguyên, trong đầu cô đều tưởng tượng về người đàn ông khi ấy, tướng mạo rất giống, cơ bắp cũng giống, nên cô không mở đèn vì muốn giữ lại nét thần bí.



Nhưng cuối cùng cô vẫn không giữ được.



Thâm tâm cô có chút hận Minh Nguyên.



Đến giờ cô vẫn không biết người đó tên gì, lại còn chưa gặp lại nhau!



“Đi thôi em trai.” Lệ Truyền Anh từ trên giường ngồi dậy, nói với Minh Nguyên.



“Cứ gọi em trai với một người từng lên giường với mình, cô thấy hợp lý không?” Minh Nguyên ngồi dậy, hai người ngồi trên giường khách sạn, đối mặt nhau.



Lệ Truyền Anh cười, “Thế cậu muốn làm gì? Trai bao tôi nuôi à?”



Minh Nguyên nghiến răng, “Trước giờ cô cũng không nể nang ai thế hả?”



“Quen rồi!” Lệ Truyền Anh cầm túi rồi đi.



Đóa hoa hồng đầy gai.



Người thường chả ai dám chạm vào!



Ba ngày sau, Tăng Phàm mời các đồng nghiệp tới nhà mình đánh mạt chược.



“Gồm ai?” Minh Nguyên lơ đãng hỏi.



Tài sản của Minh gia cũng uy danh hiển hách, có thể sánh ngang Miêu gia, phòng ốc hiển nhiên rộng thênh thang.



Có chục người tới cũng nhét vừa.



“Những người Hoa trong viện nghiên cứu cơ bản đều có mời hết, con muốn mời thêm ai?” Tăng Phàm hỏi.



Minh Nguyên chỉ ờ.



Tối đó, quả nhiên rất đông người tham dự, Joson, Jack gì đó đều có mặt, tất cả người Hoa đều đến.



Chỉ có Lệ Truyền Anh không tới.



Minh Nguyên chán chường ngồi trên sô pha mòn mỏi chờ, nhưng cô không đến.



Minh Nguyên bực bội quẳng sách, lên lầu.



Lệ Truyền Anh lúc này đang trong phòng thử nghiệm viết báo cáo về vật liệu hàng không vũ trụ nhiệt độ cao, cô dùng máy tính gõ ngân sách một cách chăm chú, từ bé cô đã là học sinh giỏi rồi.



Cô cũng đinh ninh rằng ai đánh mạt chược rất không tốt, đánh mạt chược hay bài bạc đều lãng phí cuộc đời.



Nên cô không đi.



Minh Nguyên ở Mỹ cũng lâu rồi, muốn về Venezuela.



Lúc sắp đi, anh gọi điện cho Lệ Truyền Anh.



Khi thấy số điện thoại gọi tới, Lệ Truyền Anh có chút chần chừ.



Dù sao, tối đó cũng cô cũng gọi cuộc điện thoại này, nói với người ấy từ giờ chia ly.



Cô có chút không dám nghe.



Nhưng vẫn nghe, vì hiện giờ cô biết đầu dây bên kia là ai.



“Alo.” Cô nghe điện thoại.



Phía đó vang lên tiếng hô hấp đều đều của Minh Nguyên, trong tiếng thở mang đầy vẻ quyến rũ truyền vào tai Lệ Truyền Anh.



Chính hơi thở hấp dẫn này khiến Lệ Truyền Anh không chịu được.



“Tôi sắp đi, muốn gặp cô.” Minh Nguyên nói.



“Đi đâu?” Cô hỏi.



“Venezuela.”



Lệ Truyền Anh cười nhạt, “Quên mất cậu thường trú ở Venezuela, quên luôn giờ cậu là trụ cột của Minh gia.”



“Rảnh không? Rảnh thì ra ngoài ăn đi.” Minh Nguyên nói.



“Tan ca xong chắc rảnh.” Lệ Truyền Anh nói.



“Thế tối mai tan ca mình đi, ăn ở đâu?” Minh Nguyên hỏi.



“Nào cũng được, đâu phải hẹn hò gì, long trọng thế làm chi?” Lệ Truyền Anh chắc là đang làm thí nghiệm, Minh Nguyên có thể nghe tiếng thủy tinh chạm nhau.



“Ai nói không phải hẹn hò?” Minh Nguyên hỏi.



Lệ Truyền Anh cười thâm thúy, cứ như đang trêu Minh Nguyên mơ mộng hão huyền vậy.



Nhưng cô vẫn đồng ý, ăn trên đường ngoài ô cách viện nghiên cứu không xa.



7 giờ tối, Minh Nguyên đang đợi ở đó, Lệ Truyền Anh chạy bộ tới, nói, “Xin lỗi, chị đây nay có chút việc.”



“Tôi sắp đi, cô không cho tôi cái gì hả?” Minh Nguyên hỏi.



“Thấy chưa, nói trễ quá rồi? Nếu cậu nói sớm chị đã chuẩn bị rồi. Cậu không nói làm chị trở tay không kịp, phải rồi, phía trước có quán ăn Trung Hoa ngon lắm, chị bao.” Lệ Truyền Anh nói.



Trước giờ cô sống rất bất cần đời, mạnh mẽ kiên cường, mê hoặc say đắm người khác.



“Đừng có chị này chị nọ được không?” Minh Nguyên chau mày.



“Ồ, thế phải xưng hô thế nào? Gọi cậu là gì? Đại thiếu gia Minh gia?” Lệ Truyền Anh hỏi.



“Hôm đó cô gọi tôi là trai bao của cô mà phải không, về sau cứ gọi vậy đi.” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh dừng bước, “Tôi chỉ nói giỡn, cậu cần chi hạ thấp bản thân vậy? Chưa kể tôi cũng có bao nuôi cậu đâu, cùng lắm cậu chỉ là một tên công tử bột thôi.”



Sau đó cô cười nhẹ.



“Không tặng tôi gì thật hả?” Minh Nguyên hỏi.



“Chưa chuẩn bị.”



Minh Nguyên cũng không cưỡng ép nhiều, hai người tới quán Trung Hoa ăn.



Ăn xong, khi Minh Nguyên sắp đi, Lệ Truyền Anh lấy một bình thủy tinh trong túi ra, giống hệt bình ước nguyện.



“Tặng cậu nè! Gấp quá nên cũng không tính là quà, cái này dùng dể làm thí nghiệm mà hết xài rồi, bên trong nó có khí, tôi có để hoa tươi bên trong, xem coi nó có thể sống được bao lâu, tùy duyên của cậu. Tặng cậu, có chê không đó?” Lệ Truyền Anh một tay chống cằm hỏi.



“Không chê.” Minh Nguyên cười, khi anh cười rất đẹp, hàm rắng trắng sứ.



Lệ Truyền Anh cũng cười.



……



Miêu Doanh Đông kêu người điều tra mọi tài liệu về Khâu Đông Duyệt.



Sau khi anh đã đưa Khâu Đông Duyệt lên núi.



Anh kêu thư ký điều tra từ lúc Khâu Đông Duyệt vào cô nhi viện, hình ảnh lúc ấy và lúc lên cấp ba, đại học, đều phải tra hết.



Anh muốn biết rõ xem cô có mặc hội chứng Stockholm syndrome không.



“Tra đi.” Anh nói với thư ký.



Anh rất ít khi kêu thư ký làm những chuyện riêng tư như vậy, đây là lần đầu tiên.



Ra lệnh rồi anh tựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.



Trong đầu hiện lên cái tên: Duyệt Nhi…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom