Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-55
Chương 51: Đã bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh
An Hảo hồn vía trên mây đi về đến nhà, Lâm Uyễn đã bị sốc khi nhìn thấy cô, vội vàng tiến đến hỏi. An Hảo mím môi thật chặt. Lâm Uyễn không còn cách nào khác ngoài kiểm tra xem trên cơ thể của An Hảo có vét thương nào không, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Uyễn rót một cốc nước nóng đưa cho An Hảo. An Hảo cầm cốc nước đi vào phòng, đặt nước lên bàn, rồi quay người cởi áo khoác treo lên. Khi cô nhìn thấy mình trong gương, tóc hơi rối, đầu tóc có hơi rối bời, đêm qua mắt vẫn chưa hết sưng, bây giờ còn có chút đỏ. Trong tâm trí An Hảo đột nhiên xuất hiện đôi mắt của Tống Từ Nhất, An Hảo từ từ ngồi xuống, dựa vào tường, để nước mắt lăn dài trên má.
Ngay khi Tống Từ Nhất hạ sốt tỉnh dậy. Sở Hiên thấy vậy liền đứng dậy đi đến bên giường Tống Từ Nhất hỏi: “Cậu cảm thầy thế nào? Cậu vừa mới hạ sốt.” Tống Từ Nhất không nói, như thể anh không nghe thấy. Sở Hiên hỏi lại: “Vết thương của cậu vẫn chưa lành, sao cậu lại ra ngoài, chuyện gì đã xảy ra?” Tống Từ Nhất vẫn ngây người nhìn lên trần nhà.
Sở Hiên thử hỏi: “Có phải chị An Hảo đã tới đây không?”
Tống Từ Nhất trở nên cứng đờ, ngực anh phập phồng gắp gáp, Sở Hiên vừa nhìn liền nghĩ tới chỉ có An Hảo mới khiến Tống Từ Nhất không kiểm soát được cảm xúc. Khi Sở Hiên vừa định nói tiếp, Tống Từ Nhất khàn giọng nói: “Ra ngoài”.
Sở Hiên nuốt lại những lời định nói, thở dài, nhặt áo khoác đứng lên rời đi. Anh ấy vừa mới hết sốt, nên để anh ấy tự bình tĩnh lại. Sở Hiên đẩy cửa bước ra ngoài.
Sở Hiên vừa bước thì đúng lúc thấy Lục Minh Hạo đến. Sở Hiên ngăn Lục Minh Hạo: “Tỉnh rồi, để cậu ấy một mình một lát đi.” Lục Minh Hạo nghe xong không đi tiếp nữa mà hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với anh Nhất? Tại sao đột nhiên ngất xỉu?”
Sở Hiên kéo Lục Minh Hạo ngồi xuống ghé nói: “Tối hôm anh Nhất gọi điện cho An Hảo, rồi đứng trước cửa sổ cả đêm nên bị cảm lạnh. Bị sốt cao đến bản thân còn không biết, sau đó còn chạy ra ngoài…”
Lục Minh Hạo vội vàng hỏi: “Anh Nhất muốn ra ngoài làm gì?” Sở Hiên cười chế giễu nói: “Chắc nhìn thấy An Hảo…”
Lục Minh Hạo cau mày: “Cái gì? An Hảo lại đến bệnh viện à?
Không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?” Lục Minh Hạo nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Hiên nhanh chóng đứng dậy, nhưng vẫn không giữ được Lục Minh Hạo. Sở Hiên thở dài khi nhìn Lục Minh Hạo bỏ đi một cách giận dữ.
Lục Minh Hạo ra khỏi bệnh viện, tìm thấy số điện thoại của An Hảo liền bắm số. Lục Minh Hạo hét lên ngay khi An Hảo nhận điện thoại: “Rốt cuộc cô muốn cái gì? Không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Cô còn đến bệnh viện thăm anh Nhất?”
An Hảo nghe xong liền ngắn người, cô nhíu mày, chuẩn bị giải thích thì Lục Minh Hạo lại nói: “Cô vẫn còn chưa hại anh Nhất đủ khổ sao? Cô biến mắt hoàn toàn đi, đừng có tìm anh Nhất nữa.” Nói xong liền cúp điện thoại.
An Hảo nghe thấy cuộc gọi đã ngắt, lòng cô cảm thấy chua chát. An Hảo đặt tay lên tóc, ôm lấy đầu. Cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô có giải thích hay không cũng chẳng có tác dụng.
An Hảo nằm trên giường, suy nghĩ một lúc lâu, trời cũng đã tối. Cuối cùng cô đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Hà Dịch Dương: “Alo? Bây giờ anh có thời gian không?”
Sau khi Hà Dịch Dương nhận được cuộc gọi từ An Hảo, anh ta nhanh chóng đặt xuống những gì đang cầm, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Lòng Hà Dịch Dương rất bất an. giọng nói của An Hảo rất yếu đuối, cũng có chút hơi khàn, như thể cô ấy đã khóc… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hà Dịch Dương vội vàng mặc áo khoác, nhặt chìa khóa xe lên chạy ra ngoài.
An Hảo nhìn Hà Dịch Dương chạy tới: “Sao anh lại chạy?” Hà Dịch Dương thở hồn hễn nhìn An Hảo, đôi mắt đỏ và sưng, mặt cô tái nhợt, cô đã gầy đi rất nhiều. Hà Dịch Dương ngồi xuống, nhìn vào thức ăn đã được đặt trên bàn, sững sờ nói: “An Hảo, có chuyện gì với em vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
An Hảo nói: “Vâng, đúng là đã có chuyện. Lần trước anh nói có chuyện gì nhất định phải nói với anh, không ngờ nhanh như vậy đã có chuyện xảy ra rồi.” An Hảo mỉm cười cay đắng.
Hà Dịch Dương nhấp một ngụm nước nói: “Nói đi, không phải chúng ta là bạn bè sao.” Nói xong, Hà Dịch Dương nhìn thẳng vào An Hảo.
Sau một lúc lâu, An Hảo chậm rãi nói: “Em muốn ra nước ngoài.”
Hà Dịch Dương bị bất ngờ: “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại đột nhiên muốn ra nước ngoài?”
An Hảo nói với giọng run run: “Em muốn ra nước ngoài, em muốn đi.” Nói xong, An Hảo có chút nghẹn ngào. An Hảo không cầm được nước mắt, cô nhìn Hà Dịch Dương nói: “Anh có thể giúp em không?”
Hà Dịch Dương nhìn đôi mắt đẫm lệ của An Hảo. Trái tim Hà Dịch Dương bị bóp nghẹt, đau đớn muốn chết. Không cần nghĩ, chắc chắn là vì Tống Từ Nhất, nhưng khi anh thấy An Hảo như thế này, làm sao anh có thể không giúp được.
Cổ họng Hà Dịch Dương chuyển động, anh nắm chặt tay nói: “Được, anh sẽ giúp em.”
An Hảo nghe xong, khàn giọng nói: “Cảm ơn, em nợ anh lần này.
Hà Dịch Dương cay đắng nói: “Đều là bạn bè, cái gì mà nợ với không nọ chứ…” Rồi anh hỏi: “Em định ở lại bao lâu? Khi nào em đi?”
An Hảo nói: “Cái này thì em không biết, đi càng sớm càng tốt.” Hà Dịch Dương gật đầu. An Hảo nói: “Nhanh ăn đi, nguội 3 vÀ¡m ca rồi.
Hà Dịch Dương ừ một tiếng rồi nói: “Dì có đồng ý không?”
An Hảo gật đầu nói: “Em nói rồi, mẹ em không đặc biệt phản đối, nhưng không tránh khỏi lo lắng.”
Hà Dịch Dương gật đầu nói: “Ăn đi, ăn xong anh đưa em đến một nơi.”
An Hảo nghe xong liền hỏi: “Đi đâu?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Sắp phải đi rồi, em không muốn ngắm nhìn phong cảnh của thành phố này sao?”
An Hảo nhàn nhạt nói: “Bây giờ em không có tâm trạng để ngắm cảnh…”
Hà Dịch Dương nói tiếp: “Thành phố này có rất nhiều phong cảnh em đã bỏ lỡ. Anh dẫn em đến một nơi, tâm trạng của em sẽ tốt hơn.” An Hảo ngước lên nghi ngờ. Hà Dịch Dương nói một cách bí ẩn: “Đi rồi em sẽ biết.”
Sau khi hai người ăn xong, Hà Dịch Dương đưa An Hảo lên sân thượng của một tòa nhà. An Hảo lên đến liền hỏi: “Tại sao anh có chìa khóa?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Anh trộm đó.”
An Hảo thở dài một hơi, không quan tâm. Hai người đi đến lan can, nhìn khung cảnh xung quanh. Có ánh đèn đầy màu sắc ở khắp mọi nơi, ở nơi cao này, tầm nhìn không bị cản trỏ, đẹp đến mơ hồ, khiến con người ta say đắm.
An Hảo bám lấy lan can đứng trên bậc thềm, Hà Dịch Dương vội vàng đến bên cạnh An Hảo, một tay ở sau lưng An Hảo để làm chỗ che chắn, anh không chạm vào người An Hảo mà anh ta chỉ lơ lửng giữa không trung. Hà Dịch Dương cong môi nói: “Thế nào, đẹp không?”
An Hảo khẽ cong môi, nhàn nhạt nói: “Anh nói đúng, em đã bỏ lỡ quá nhiều phong cảnh.”
Hà Dịch Dương nhìn mái tóc của An Hảo bị thổi tung, nhảy múa theo làn gió, thỉnh thoảng mái tóc lướt qua khuôn mặt của Hà Dịch Dương. Pháo hoa của thành phố được in trong mắt của An Hảo, sự dịu dàng trong đôi mắt của Hà Dịch Dương dường như sắp tràn ra.
Nhìn nụ cười của cô ấy, giống như ngọn đèn liên tục được thắp sáng. Một việc như vậy, những bạn nhỏ làm sao có thể hiểu? Mắt của Hà Dịch Dương không thể cất giấu bát cứ điều gì nữa, trái tim anh cũng vậy…
Chương 52: Cảm xúc lẫn lộn
Trên sân thượng gió hơi mạnh, bàn tay của Hà Dịch Dương luôn lơ lửng phía sau An Hảo, nó cũng hơi cứng đờ rồi. Hà Dịch Dương thấy An Hảo lạnh đến nhún vai, anh liền nói: “Đi thôi, anh sẽ đưa em về.” An Hảo luyến tiếc khung cảnh say đắm này. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Hà Dịch Dương, nếu em rời đi, anh có quên em không?” Hà Dịch Dương lắng nghe giọng nói lạnh lùng của An Hảo, khóe miệng cay đắng nói: “Sao vậy?
Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
An Hảo nghe xong liền mỉm cười, mặt cô tối sầm, trái tim cảm thấy chua chát. “Vậy sao…” Thế còn anh ấy, anh ấy sẽ quên mình chứ? An Hảo xuống khỏi bậc sân thượng nói: “Đi thôi.” Hà Dịch Dương cong môi: “Được.”
An Hảo nói với Lâm Uyễển rằng cô sẽ nhờ Hà Dịch Dương giúp đỡ. Lâm Uyễn không nói gì, chỉ nói một câu: “Vậy gọi Mạc Lê và Tiểu Hà đến đây cùng nhau ăn bữa cơm.” An Hảo gật đầu.
Tối hôm đó, Mạc Lê mang theo trái cây tới. Ngay khi bước vào cửa, nhìn thấy An Hảo cô liền sững sờ. Không biết tại sao lại có chút ngại ngùng. Không biết tại sao cô lại không dám nhìn vào mắt An Hảo. An Hảo cười nói: “Ngồi đi, mẹ tớ đang nấu ăn.” Mạc Lê mỉm cười gật đầu.
Ngay khi chuông cửa reo, Mạc Lê liền giật mình. An Hảo quay ra mở cửa. Hà Dịch Dương vẫn mang theo một túi lớn, mỉm cười nhìn An Hảo: “Hi~ dì đã nấu gì ngon vậy?” An Hảo phớt lờ anh, chỉ nói: “Lần sau anh còn mang nhiều thứ như vậy thì đừng đến nhà em nữa. “Hà Dịch Dương dường như không nghe thấy, đi vào đặt đồ xuống, anh thấy Mạc Lê liền mỉm cười chào hỏi một câu. Mạc Lê mỉm cười, thấy Hà Dịch Dương đã mua rất nhiều thứ, nụ cười của cô cứng ngắc.
Lâm Uyễn ra khỏi bếp, lau tay nói: “Đều tới rồi à? Dì xong ngay đây.” Mạc Lê ngọt ngào gọi dì, Lâm Uyễển mỉm cười gật đầu, sau đó chú ý đến cái túi trên bàn và hỏi: “Sao lại nhiều đồ như vậy?” An Hảo bát lực nói: “Mẹ hỏi anh ấy đi.” Nói xong, cô nhìn Hà Dịch Dương. Lâm Uyễn nhìn Hà Dịch Dương nói: “Cái đứa này, sao con lại mua nhiều thứ như vậy.” Hà Dịch Dương gãi đầu ngượng ngùng: “Dì à, những đồ trong đó An Hảo ra nước ngoài đều cần dùng tới.” Lâm Uyễển mỉm cười bắt lực, lắc đầu: “Cái đứa này…”
An Hảo giữ lấy vai Lâm Uyễn, mỉm cười nói: “Sau này Tiểu Hà của mẹ còn mua nhiều đồ như vậy thì mẹ đừng để anh ấy tới nhà mình nữa.” Lâm Uyễn quay đầu lại nói: “Con nhóc này, con nói chuyện kiểu gì đấy, Tiểu Hà người ta là mua đồ cho ai hả, sao lại không có lương tâm như vậy, đợi con đi rồi, có phải cũng quên luôn người mẹ này không?” Nói xong, mọi người đều cười ha ha. Mạc Lê ở bên cạnh nhìn họ vui vẻ, trong lòng vô cùng khó chịu, không sao, dù sao thì ngày mai An Hảo đi rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Lê nhìn Hà Dịch Dương, khóe miệng cong lên.
An Hảo nói: “Mẹ ơi, món ăn của mẹ đã sẵn sàng chưa?”
Lâm Uyễn ngay lập tức hồi phục thần trí, nói: “Ây da, suýt nữa thì mẹ quên mát.” Nói xong, bà vội vã vào bếp. An Hảo cười nói: “Mẹ ngồi xuống đi.” Hà Dịch Dương gật đầu ngồi vào ghế sofa. An Hảo lấy những túi đồ trên bàn mang lên phòng. Mạc Lê quay đầu lại hỏi Hà Dịch Dương: “Anh mua gì vậy mà nhiều như vậy.” Hà Dịch Dương cười nói: “Haizz, anh sợ cô ấy não cá vàng, đó đều là đồ cần dùng tới.” Khi Hà Dịch Dương nói xong câu này, anh đều không phát hiện ra giọng điều của mình rất nuông chiều. Đôi mắt Mạc Lê tối sầm lại, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Anh thật chu đáo…” Hà Dịch Dương mỉm cười, nhấp một ngụm trà.
Lâm Uyễn từ trong bếp vọng ra: “Các con, ăn cơm nào!” Hà Dịch Dương lập tức đặt tách trà xuống nói: “Dạ, đến đây.” Rồi anh đứng dậy đi vào bếp. Mạc Lê vẫn có thể cảm nhận được gió lướt qua mặt khi Hà Dịch Dương nhanh chóng đứng dậy.
Mạc Lê ngây người nhìn vào bếp, rốt cuộc là tích cực đến mức nào? Ngay cả khi An Hảo đi rồi, cô ấy sẽ có cơ hội chứ?
Khi ăn, Hà Dịch Dương cứ luôn dặn dò An Hảo. Lâm Uyễn gắp thức ăn cho Hà Dịch Dương: “Phiên phiến thôi con, tiếng Anh của An Hảo nhà dì rất tốt, vứt đâu mà chả sống được.” Nói xong, bà nhướng mày. Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Vậy ạ?
Lợi hại thế sao?”
Hà Dịch Dương cười xấu xa: “What did you eat for lunch?
(Bạn đã ăn gì vào bữa trưa?)” An Hảo ngắng đầu lên nói: “Yuo are bored. (Anh thật nhàm chán. Nhưng An Hảo phát âm sai)”
Hà Dịch Dương nghe xong liền cười ha ha, An Hảo lườm anh một cái. Mạc Lê mỉm cười nói: “Em đều có thể nghe hiểu, được chưa.” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Ha ha ha, là anh quá ngu ngốc.” Trên bàn ăn có đủ loại tiếng cười. Lúc này, An Hảo nâng cốc lên nói: “Ngày mai em phải đi rồi, rất vui khi có hai người làm bạn trong khoảng thời gian này. Không biết em/tớ sẽ đến đó bao lâu, hy vọng chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng.” Hà Dịch Dương không nói gì, chỉ biểu lộ ra vẻ mặt nuông chiều, cười nhìn An Hảo. Mạc Lê cảm thấy phản ứng của Hà Dịch Dương rất không đúng, nhưng cô cũng không thể nói tại sao. Mạc Lê cong miệng lên nói: “Được, bất kể thế nào cậu cũng đừng quên chúng tớ.” Nói xong, cô cùng An Hảo cạn ly.
An Hảo mỉm cười nói: “Sẽ không đâu.” Sau khi ăn xong, mọi người uống trà và trò chuyện. Hà Dịch Dương liếc nhìn thời gian rồi nói: “Chúng ta phải đi rồi, ngày mai An Hảo còn phải ngồi máy bay. Để An Hảo thu xếp hành lý đi.” Nói xong, anh đứng dậy nhìn Mạc Lê. Mạc Lê cũng nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Uyễn nói: “Giờ mới có mấy giờ chứ, thu dọn sau cũng được, ngồi chơi một lát nữa đi.” Hà Dịch Dương xua tay nói: “Dạ không, dì ơi, chúng con về đây, ngày mai con đến đón An Hảo.” Lâm Uyễn thấy Hà Dịch Dương đã mặc áo khoác nên cũng không giữ lại nữa: “Vậy đi đường lái xe cẩn thận.”
An Hảo tiễn Mạc Lê và Hà Dịch Dương xuống tầng dưới.
Trước khi lên xe, Mạc Lê ôm An Hảo nói: “Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có thời gian rảnh thì nhớ gửi tin nhắn cho tớ đấy.” An Hảo bất ngờ bị ôm, cô nói một cách mắt tự nhiên: “Được, tớ nhớ rồi.” Rồi Mạc Lê buông tay quay người vào xe.
Hà Dịch Dương nói: “Tắt cả tài liệu và những thứ cần thiết đều nằm trong túi màu hồng.” An Hảo gật đầu. Hà Dịch Dương vẫy tay nói: “Ngày mai anh sẽ đợi em ở dưới nhà.” rồi anh lên xe.
Mạc Lê ấn cửa sổ xe xuống nói: “An Hảo, thuận buồm xuôi gió.” An Hảo mỉm cười gật đầu.
Nhìn chiếc xe của Hà Dịch Dương đã đi xa, cô ngắng đầu nhìn lên bầu trời một lúc. Cô lấy điện thoại di động ra, gọi Lâm Uyễn: “Mẹ ơi, con đi dạo một chút, sẽ về sớm ạ.””Được rồi, chú ý an toàn, đừng về quá muộn.” Lâm Uyễn vừa dọn dẹp vừa nói.
Cúp điện thoại, An Hảo siết chặt quần áo, chằm chậm bước trên đường. Cứ đi đi mãi, An Hảo ngẳng đầu, làm sao lại đi đến bệnh viện. An Hảo vào bệnh viện, ngồi trên băng ghế bên ngoài. Một y tá nhìn thấy cô nói: “Sao cô không vào trong ngồi?
Bên ngoài lạnh lắm.” An Hảo ngẳng đầu lên mỉm cười: “Không sao đâu.” Cô y tá thấy An Hảo có tâm sự liền không nói gì thêm
Chương 53: Ngàn năm không quên
An Hảo về nhà liền thấy Lâm Uyễn thu xếp hành lý, An Hảo cởi giày ra nói: “Sao mẹ không đợi con cùng thu dọn.” Lâm Uyễn vừa gấp quần áo vừa nói: “Mẹ muốn giúp xong thu dọn, không được sao?” An Hảo cười nói: “Tất nhiên là được, con chỉ sợ mẹ mệt thôi.” Lâm Uyễển ậm ừ hai tiếng, An Hảo lấy cái túi màu hồng ra, rồi ngồi xuống cạnh Lâm Uyễn xem những tài liệu này. Lâm Uyễn nói: “Lần này Tiểu Hà đã giúp đỡ rất nhiều.”
An Hảo gật đầu, Lâm Uyễn lại thở dài nói: “Con chăm chỉ học hành, mẹ chăm chỉ kiếm tiền, không phải lo lắng cho mẹ, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” An Hảo nghe xong mắt liền đỏ hoe, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ… ” Mắt Lâm Uyễn cũng đỏ hoe, An Hảo bước tới ôm chằm lấy Lâm Uyễn: “Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ.” Lâm Uyễển xoa đầu An Hảo.
An Hảo không ngủ được suốt cả đêm, trời vừa sáng thì liền thức dậy, ra khỏi phòng thấy Lâm Uyễn đang nấu ăn. Thấy An Hảo đã tỉnh, Lâm Uyễn nói: “Nhanh đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.” An Hảo ngáp một cái rồi trả lời: “Dạ…” An Hảo đơn giản buộc tóc lên. Sau đó, Hà Dịch Dương gửi tin nhắn hỏi An Hảo đã dậy chưa. Lâm Uyễn gọi Hà Dịch Dương qua cùng nhau ăn sáng. Hà Dịch Dương nói đã ăn rồi, chuẩn bị tới nơi.
Sau khi An Hảo và Lâm Uyễn ăn xong, họ mặc quần áo rồi đi xuống tầng dưới. Không khí buổi sáng rất lạnh, An Hảo co rúm cổ lại. Xuống tới liền thấy Hà Dịch Dương đang đợi bên cạnh xe. Lâm Uyễn nhẹ nhàng trách: “Sao không ngồi trong xe đợi, bên người lạnh như vậy, cái thằng ngốc này.” Hà Dịch Dương mỉm cười, mở cửa sau cho Lâm Uyễn nói: “Dì mau lên xe đi, trời lạnh quá.” An Hảo cũng vào trong xe, ngay khi cô mở cửa khuôn mặt liền cảm thấy sự ấm áp.
Sau khi ngồi xuống, Hà Dịch Dương hỏi: “Thế nào, ấm không?” Lâm Uyễn mỉm cười nói: “Ám ấm ấm.” Đứa trẻ này đã bật điều hòa trước, Lâm Uyễn thực sự ngày càng thích Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương thắt dây an toàn rồi nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Đến sân bay, không đợi lâu thì bắt đầu làm thủ tục. Sau khi kiểm tra hành lý, Hà Dịch Dương đi tới, An Hảo nói: “Vậy em đi đây.” Lâm Uyễn bước tới ôm An Hảo, An Hảo vuốt ve lưng xoa dịu Lâm Uyễn. An Hảo đặt tay lên khuôn mặt Lâm Uyễn nói: “Được rồi, mẹ, con đi đây.” Nói xong, cô mỉm cười với Hà Dịch Dương một cái, sau đó quay sang kiểm tra vé rồi đi vào, Lâm Uyễn vẫy tay.
Sau khi lên máy bay, An Hảo nhìn bầu trời bên ngoài, trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ, nhắm mắt nhớ lại mọi thứ.
Hà Dịch Dương nhìn máy bay cất cánh, khóe miệng cong lên. Quay sang Lâm Uyễn nói: “Dì à, con có chuyện này muốn nói với dì.” Lâm Uyễn nghỉ ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy, con cứ nói đi.” Hà Dịch Dương dừng lại, rồi nói tiếp: “Cái đó, con đã mua vé máy bay vào ngày kia, sau đó đi tìm An Hảo.” Lâm Uyễn bị bất ngờ: “Tìm An Hảo?”
Hà Dịch Dương nói: “Con đã sẵn sàng đến đó phát triển, cũng có thể chăm sóc An Hảo…” Hà Dịch Dương gãi đầu lúng túng. Lâm Uyên nghe xong, bà lập tức hiểu ra: “Đứa trẻ này, con nói thật với dì đi, thời gian trước con nói sắp tiếp quản công ty, giờ nói đi là đi sao?” Hà Dịch Dương nghẹn lời, rồi nghiêm túc nói với Lâm Uyễn: “Dì à, con thích An Hảo.” Nói xong, mặt anh đỏ bừng.
Lâm Uyễn cười khẩy nói: “Đứa trẻ ngốc, con nghĩ dì nhìn không ra sao?” Hà Dịch Dương không biết nên làm gì, gãi, Lâm Uyễn nói tiếp: “Nhưng An Hảo nhà dì tuổi vẫn còn nhỏ…” Hà Dịch Dương nghiêm túc nói: “Dì à, con hiểu ý dì, con cũng biết chừng mực. Con đối với An Hảo là thật lòng. Con không yên tâm để cô ấy một mình ở nước ngoài, con muốn đi cùng cô ấy, chăm sóc cô ấy.”
Lâm Uyễn xúc động nói: “Gia đình con có đồng ý không?
Con như vậy có phải đang làm loạn không.” Hà Dịch Dương nói: “Không đâu, gia đình con không phản đối con đi nước ngoài phát triển. Dì đừng lo. “Lâm Uyển suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Con cũng thấy đấy, tâm trí của An Hảo… đi Š ch ố N1 807 HC _ “
nước ngoài cũng vì, cho nên đôi với con là không công bằng…
Đôi mắt Hà Dịch Dương tối sầm lại, anh nắm chặt tay nói: “Dì à, con biết. Nhưng Hà Dịch Dương con sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Lâm Uyễn thở dài nói: “Nếu con đã nói vậy, dì cũng không ép con nữa, chuyện thanh niên tụi con dì cũng không quản được.”
Khóe môi Hà Dịch Dương cong lên nói: “Cảm ơn dì đã hiểu cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt An Hảo, dì yên tâm, con tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn. Con sẽ đợi cô ấy trưởng thành.” Lâm Uyễn mỉm cười hài lòng, chàng trai trẻ Hà Dịch Dương này, bà luôn yên tâm về con người cậu ta, cũng là con rễ bà ưng ý nhất. Lâm Uyễển vỗ vai Hà Dịch Dương nói: “Con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Hai người bọn con ai bị bệnh thì dì liền xử người ý.” Hà Dịch Dương nheo mắt nở nụ cười: “Dại”
Sở Hiên liếc nhìn điện thoại, lúc này An Hảo chắc đã đi rồi.
Sở Hiên thỉnh thoảng nhìn Tống Từ Nhất, đứng ngồi không yên. Ngay khi Tống Từ Nhất cảm nhận được, anh chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói.”
Sở Hiên ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Anh Nhất, chị An Hào… đã ra nước ngoài.”
Nói xong, không khí dường như lập tức đóng băng. Tống Từ Nhất im lặng một lúc lâu, giọng nói không có một chút ấm áp: “Biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi.” Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất không phản ứng quá mạnh, anh thở dài một hơi, anh lo lắng vô ích rồi. “Vậy anh Nhắt, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Khoảnh khắc Sở Hiên đi ra, tay Tống Từ Nhất nắm chặt chiếc mèền, gần cốt đã biến thành màu trắng, nước mắt cũng chảy dài trên má, rơi xuống chăn rồi biến mắt.”
Tống Từ Nhất ngồi đó cả đêm, cuối cùng anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh, tìm y tá nói: “Kể cho tôi vài liều thuốc ngủ, tôi không ngủ được.” Các y tá đều biết thanh niên rất đẹp trai ở tầng này. Mặt cô y tá đỏ lên: “Được, đợi tôi một chút.” Sau khi thuốc được kê đơn, y tá giải thích liều lượng hàng ngày một cách cần thận. Tống Từ Nhất ngoan ngoãn gật đầu nói: “Cảm ơn.
Cô y tá sớm đã u mê không lối thoát, không cảm từ lâu thấy có gì không đúng ở đây. Đợi y tá rời đi, Tống Từ Nhất khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có, mở ngăn kéo ra, lấy thuốc mà y tá vừa đóng gói cẩn thận, đổ tất cả vào tay. Không có bất kỳ do dự nào, ném nó vào miệng, lấy ly nước rồi nuốt xuống. Sau đó chầm chậm anh nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Sau khi Sở Hiên về nhà, anh luôn cảm thấy khó chịu. Tại sao anh Nhất lại bình tĩnh như vậy? Không thể nào. Sở Hiên vừa ăn cơm xong, anh thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trái tim anh đập mạnh. Nhanh chóng gọi lại. Nghe xong, Sở Hiên túm lấy quần áo vội vã chạy qua.
Tống Từ Nhất uống hết thuốc ngủ, chọn cách lặng lẽ tự tử.
Nếu không phải bác sĩ thực tập mới đến tò mò về Tống Từ Nhất trông như thế nào, đến xem anh, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước.
Khi Sở Hiên đến, anh thấy Lục Minh Hạo mắng cô y tá: “Cô là y tá sao? Thuốc ngủ có thể kê đơn tùy tiện vậy hả?”, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô y tá luôn cúi đầu vừa khóc vừa xin lỗi. Sở Hiên đến nơi, thỏ hỗn hễn nói: “Cô đi trước đi.” Cô y tá khóc rời đi. Sở Hiên nói với Lục Minh Hạo: “Đó là lỗi của tôi. Tôi không nhìn ra anh Nhất có điều bất thường, nên liền rời đi.”
Lục Minh Hạo không nói gì, giận dữ đắm vào tường. Sở Hiên nói tiếp: “An Hảo đã ra nước ngoài, anh Nhất không chịu được đả kích này.” Lục Minh Hạo sững sờ, Sở Hiên thở dài nói: “
Minh Hạo, chúng ta sai rồi, là chúng ta hại anh Nhát… “Sở Hiên ân hận nói.
Tống Từ Nhất thoát khỏi cơn nguy kịch, anh đã tỉnh lại. Luôn ngây ngốc nhìn trần nhà, hoặc ngây ngốc nhìn điện thoại. Ăn một chút là nôn, dựa vào thuốc để duy trì. Sở Hiên lo lắng đến nỗi sắp rụng hết tóc. Buỏi tối khi dâng ngủ, Tống Từ Nhất có một giấc mơ ngắn. Trong giấc mơ, anh mơ thấy lần đầu tiên gặp An Hảo. Tại sao anh lưu luyến ánh mắt đó? Cô hỏi anh, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô, anh đã khóc và nói: “Sao lần đầu chúng ta lại bỏ lỡ nhau.”
Ngay khi Tống Từ Nhất mở mắt ra, chiếc gối đã ướt đẫm.
Tống Từ Nhất nhìn lên trần nhà, lẳm bẩm: “Anh đã tự hành hạ mình như vậy rồi, tại sao em còn không tới, không phải em đã nói em sẽ đau lòng sao…”
An Hạo nằm trên giường, căn phòng tối om. Cô cuộn tròn người, toàn thân đều run rẩy, cô dùng lực cắn mạnh vào mu bàn tay để chống lại sự sụp đổ và nỗi buồn đang ập đến như thủy triều. Trong phòng có tiếng khóc nức nở không liên tục. Cô không thể không nghĩ về nó, rốt cuộc cô phải làm gì, có ai có thể dạy cô không, rốt cuộc làm sao để quên đi một người…
Thế nào mới được coi là tình thâm, là yêu đến chết đi sống lại, hay là ngàn năm không quên, hay là cho nhau cả tính mạng…
Chương 54: Bác sĩ tâm lý
Người của Hà Nhã Nặc nói với Hà Nhã Nặc rằng Tống Từ Nhất đã tự sát. Hà Nhã Nặc nghe xong liền ngã xuống đất, tự sát? Anh Từ Nhất của cô đã tự tử vì người phụ nữ đó? Hà Nhã Nặc về nước ngay trong đêm, cô chạy đến bệnh viện. Từ bên ngoài phòng bệnh, cô nhìn thấy Tống Từ Nhất ngồi trên giường, toàn thân anh gầy gò, không chút giận dữ, đôi mắt anh hốc hác, như một hình nộm không có linh hồn.
Hà Nhã Nặc bị sốc, anh Từ Nhất, người mà cô thích từ nhỏ, lại có thể trở nên như thế này. Đôi mắt của Hà Nhã Nặc đỏ hoe, nước mắt không thể ngừng rơi. Rốt cuộc anh yêu cái cô An Hảo đó đến mức nào, cô thua rồi, hoặc có thể nói rằng cô chưa từng tham gia cuộc tình này. Hà Nhã Nặc không thể chịu đựng được nữa, cô che miệng và bỏ chạy.
Sở Hiên vừa quay lại thì thấy Hà Nhã Nặc vừa khóc vừa chạy đi, Sở Hiên mở miệng nhưng chưa kịp hét lên. Sở Hiên lắc đầu, đi tới phòng bệnh. Khi Sở Hiên đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy bộ dạng của Tống Từ Nhất, trái tim anh chua chát. Anh đến gần, ngồi xuống nói: “Anh Nhát, tôi tới rồi.” Tống Từ Nhất không có bắt kỳ phản ứng nào.
Sở Hiên có chút nghẹn ngào nói: “Anh Nhất, làm ơn đừng như thế này nữa.” Tống Từ Nhất vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lục Minh Hạo vội vàng đến, nhìn thấy bộ dạng của Tống Từ Nhất, đôi mắt anh đỏ hoe, anh nói: “Anh Nhất, đó chỉ là một người phụ nữ, sao cậu có thể trở nên như thế này? Trước đây cậu không như vậy.” Tống Từ Nhất thậm chí không chớp mắt.
Sở Hiên thở dài, đứng dậy kéo Lục Minh Hạo nói: “Ra ngoài trước đi.”
Sở Hiên kéo Lục Minh Hạo ra ngoài, đóng cửa lại, nói: “Bác sĩ thực tập phát hiện anh Nhất, cô ấy đã cứu anh Nhất, dù sao cũng phải cảm ơn cô ấy một tiếng.”
Khi hai người họ tìm thấy cô ấy, Sở Hiên mở miệng trước: “Cái đó, tôi tên là Sở Hiên, cậu ấy là Lục Minh Hạo, người mà cô cứu ngày hôm đó là bạn của chúng tôi. Thật sự vô cùng cảm ơn cô, có yêu cầu gì thì có cô cứ nói.” Bác sĩ thực tập mỉm cười nói: “Tôi là Mạnh Nguyệt, không cần cảm ơn, cứu người là việc đương nhiên mà.” Sở Hiên nói tiếp: “Cô có yêu cầu gì thì cứ nói nhé.” Mạnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, vậy chúng ta hãy trao đổi thông tin liên lạc.” Sở Hiên nhanh chóng rút điện thoại di động ra.
Mạnh Nguyệt cao khoảng 165cm, tóc cô chỉ chạm đến vai, mắt to tròn, lông mày lá liễu nhàn nhạt đã được chỉnh sửa cẩn thận. Làn da trắng mịn, với một chút son môi, đẹp nhưng không gây khó chịu, mang đến cho mọi người cảm giác gần gũi thoải mái. Sở Hiên nhìn vào bảng hiệu trên ngực của Mạnh Nguyệt hỏi: “Cô là bác sĩ tâm lý?”
Mạnh Nguyệt ngắng đầu lên mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn đang thực tập. Bồ tôi là một bác sĩ tâm lý.” Lục Minh Hạo quay đầu sang hỏi: “Bố của cô là?”, Mạnh Nguyệt vuốt lại tóc nói: “Viện trưởng của bệnh viện này.” Nói xong, Sở Hiên và Lục Minh Hạo đều sững sờ. Bệnh viện này là bệnh viện tư lớn nhất thành phó, trang thiết bị đều là tốt nhát, tiên tiền nhất. Thật không ngờ, Mạnh Nguyệt này lại có lại lịch không tầm thường.
Mạnh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Các anh ai muốn khám bệnh sao?”
Sở Hiên nói: “Không phải chúng tôi, là bạn của chúng tôi.”
Mạnh Nguyệt nói: “Tại sao anh ấy lại tự tử?” Sở Hiên ngập ngừng, Mạnh Nguyệt tiếp tục hỏi theo cách khác: “Vậy bây giờ anh ấy thế nào?” Lục Minh Hạo Nói: “Rất tệ, không ăn cơm, ăn thì liền nôn ra. Ngủ cũng ít, tỉnh dậy thì ngồi trên giường ngây ngốc cả ngày, không nói chuyện, với lại…”
“Dừng lại dừng lại, đã hiểu” Mạnh Nguyệt nói, rồi cô dừng lại, cau mày nói một cách trang trọng: “Nghiêm trọng như vậy sao không nói sớm. Anh, Sở Hiên đi theo tôi.” Sau đó, cô nhìn Lục Minh Hạo nói: “Anh, quay lại trông chừng anh ấy, anh ấy rất có thể sẽ hành động cực đoan một lần nữa. Sao có thể để một bệnh nhân như vậy ở một mình.” Lục Minh Hạo liếc nhìn Sở Hiên, rồi quay người rời đi.
Sở Hiên hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?” Mạnh Nguyệt nói một cách bắt lực: “Tất nhiên là đi tìm bố tôi. Không lẽ anh muốn bạn của anh cứ tiếp tục như vậy?” Sở Hiên nghe xong nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, được rồi, vậy chúng ta nhanh đi thôi.”
Sở Hiên đi theo Mạnh Nguyệt đến gặp viện trưởng. Sở Hiên chào hỏi: “Viện trưởng Mạnh.” Mạnh Kiệt đứng dậy gật đầu.
Mạnh Nguyệt nói: “Bồ, đây là một người bạn con mới quen.
Bạn của anh ấy bệnh rất nghiêm trọng, có chút tiêu cực.”
Mạnh Kiệt nghe xong, lập tức hiểu ra, ông nói với Sở Hiên: “Vậy sao, cậu đã quen người bạn đó rất lâu rồi nhỉ.” Sở Hiên gật đầu nói: “Vâng, chúng tôi đã biết nhau nhiều năm.” Mạnh Kiệt bước đến ghế sofa nói: “Ngồi xuống rồi nói, tôi cần tìm hiểu một chút.” Sở Hiên nhanh chóng gật đầu nói: “Được được, viện trưởng Mạnh, ngài muốn biết gì tôi đều sẽ nói.”
Mạnh Kiệt mỉm cười nói: “Nếu đã là bạn của con gái tôi, vậy thì không cần khách khí, gọi là chú Mạnh được rồi.” Sở Hiên gật đầu nói: “Vâng, chú Mạnh.”
Thời gian trôi qua rất lâu, chú Mạnh nghe xong nhíu mày.
Mạnh Nguyệt cũng sững sờ, cô không thể không cảm thấy xúc động một chút. Nghĩ đến chàng trai mà cô đã gặp, có một câu chuyện như vậy. Trong tim Mạnh Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ.
Chú Mạnh nghe xong, nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: “Ừm… Bệnh của bạn cháu thực sự rất nghiêm trọng. Đây là tâm bệnh trong nhiều năm, phải từ từ chữa trị.” Sở Hiên nghe xong liền cúi đầu. Chú Mạnh nói tiếp: “Nếu giống như cháu đã nói, bây giờ cậu ấy một chút mong muốn sống cũng không có.
Cháu có biết điều gì có thể hỗ trợ cậu ấy không?”
Sở Hiên nói một cách yếu ót: “Điều hỗ trợ…” Sở Hiên vừa lầm bẩm xong, dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Có! Không biết liệu nó có hoạt động không.”
Mọi người cùng đến phòng Tống Từ Nhát, Lục Minh Hạo nhìn thấy Sở Hiên nói: “Thế nào rồi?” Sở Hiên nói: “Đây là viện trưởng Mạnh.” Rồi anh quay sang nói với chú Mạnh: “Đây là bạn cháu, Lục Minh Hạo.” Lục Minh Hạo nhanh chóng chào hỏi: “Xin chào viện trưởng Mạnh, xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”
Chú Mạnh nhìn Lục Minh Hạo ngạc nhiên nói: “Tên cậu là Lục Minh Hạo? Bồ cậu là Lục Tường Minh?” Lục Minh Hạo sững sờ, Sở Hiên cũng có chút hoài nghi. Lục Minh Hạo nói: “Ngài biết cha tôi?”, Mạnh Kiệt cười nói: “Bố cậu và tôi là bạn cũ, nhưng tất cả đều quá bận rộn. Đã nhiều năm không gặp nhau rồi”, Lục Minh Hạo đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng nói: *Thì ra là chú Mạnh, cháu đã tình cờ nghe bố kể về chú. Điều này thực sự bất ngờ. Chú Mạnh, mong chú tha thứ, lần tới cháu nhát định sẽ chính thức đến chào hỏi chú.”
Chú Mạnh hài lòng nhìn Lục Minh Hạo nói: “Hày, cháu đang nói gì vậy. Không ngờ trong chớp mắt, cháu đã lớn như vậy.
Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Lục Minh Hạo mỉm cười nói: “Cháu 19 tuổi, đang học lớp 12 ạ.” Chú Mạnh gật đầu nói: “Vậy thì nhỏ hơn Nguyệt nhà ta 3 tuổi.” Lục Minh Hạo nhanh chóng nhìn Mạnh Nguyệt gọi: “Chị Mạnh Nguyệt, vừa này không biết, có gì thất lễ xin hãy lượng thứ.” Mạnh Nguyệt khẽ xua tay mỉm cười nói: “Không sao, không cần khách khí như vậy, cứ gọi chị là Nguyệt Nguyệt được rồi.”
Lục Minh Hạo gật đầu gọi: “Chị Nguyệt Nguyệt.” Sở Hiên cũng vội vàng gọi: “Chị Nguyệt Nguyệt.” Mạnh Nguyệt nhìn Tống Từ Nhất hỏi: “Cậu ấy có bằng tuổi các em không?” Sở Hiên quay đầu lại nhìn Tống Từ Nhất đang ngủ trên giường, nói: “Vâng, chúng em học cùng lớp.”
Mạnh Nguyệt gật đầu, không nói gì. Ừm… nhỏ hơn ba tuổi.
Chú Mạnh nhìn Tống Từ Nhát trên giường nói: “Cậu ấy ngủ rồi sao?” Lục Minh Hạo gật đầu nói: “Vâng.” Lục Minh Hạo dừng lại rồi nói tiếp: “Chú Mạnh, cháu chỉ hai người anh em tốt này thôi, Tống Từ Nhất như vậy, cháu và Sở Hiên thực sự cảm thấy đau lòng, chú Mạnh, thật sự làm phiền chú rồi.” Nói xong, Lục Minh Hạo và Sở Hiên cùng cúi đầu.
Chú Mạnh nhanh chóng nói: “Các cháu cũng là người coi
Chương 55: Không thể kiểm soát
Hai ngày qua Tống Từ Nhất luôn nằm mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại. Khi Tống Từ Nhất tỉnh dậy lần nữa, thấy trước mắt là một khuôn mặt không quen thuộc. Tống Từ Nhất chậm rãi khàn giọng nói: “Ông là ai?”
Mạnh Kiệt mỉm cười nói: “Tôi là viện trưởng của bệnh viện này, tôi họ Mạnh, sau này cũng sẽ là bác sĩ tâm lý của cậu.”
Tống Từ Nhất mặt không biểu cảm nhàn nhạt nói: “Tôi không cần.” Mạnh Kiệt vẫn mỉm cười, từ từ ngồi xuống, rồi hỏi: “An An là ai?”
Tống Từ Nhất lập tức cứng đờ, bàn tay anh nắm chặt lại.
Thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, Mạnh Kiệt tiếp tục: “Vừa nãy cậu nói mớ, tôi cũng không có ý nghe thấy.” Tống Từ Nhất ngước đầu lên hỏi: “Ông muốn biết gì?” Mạnh Kiệt thở dài, như vậy nói rõ cậu ta không từ mình biết bản thân không thể chạy trốn, chấp nhận số phận. Mạnh Kiệt hắng giọng, nhìn Tống Từ Nhất ngập ngừng hỏi: “An An đó là gì của cậu, có quan trọng với cậu không?”
Tống Từ Nhất nghe xong liền im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Rất quan trọng.” Mạnh Kiệt nghe xong câu trả lời, ít nhiều cũng có vài manh mối. Mạnh Kiệt suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bây giờ cậu thường nằm mơ sao?” Tống Từ Nhất trả lời một cách yếu ót: “Vâng.” Mạnh Kiệt hỏi lại: “Cậu có phiền khi nói cho tôi biết có những gì trong giấc mơ không?” Mắt Tống Từ Nhất mờ đi, anh nói: “Rất tối.”
Mạnh Kiệt nghe xong, lấy quyển sổ ghi chép ra rồi hỏi: “Hết rồi?” Tống Từ Nhất gật đầu, Mạnh Kiệt hỏi: “An An có trong giấc mơ không?” Tống Từ Nhất xoẹt qua một tia sáng, rồi trả lời: “Có.”
Mạnh Kiệt ghi vào cuốn số rồi nói: “Tôi đã tìm hiểu một chút và chuyện trước đây của cậu từ bạn cậu, cậu không cần bận tâm, phải hiểu được cốt lõi thì mới giải quyết được vấn đề.”
Tống Từ Nhất không trả lời, Mạnh Kiệt đóng cuốn số của mình lại, cười nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi lại đến, cậu nên nghỉ ngơi trước”, sau đó Mạnh Kiệt bước ra ngoài. Ông thấy Sở Hiên với mấy người ngồi ở bên ngoài. Sở Hiên và Lục Minh Hạo thấy ông ra thì nhanh chóng đứng dậy.
Mạnh Kiệt nói: “Ngày mai chú sẽ quay lại, hôm nay là ngày đầu tiên, không nên hỏi quá nhiều.”
Lục Minh Hạo nhanh chóng gật đầu trả lời: “Dạ vâng, cháu hiểu rồi, chú Mạnh.””Thuốc mà Nguyệt Nguyệt đã kê, nhớ dặn dò cậu ta uống.” Mạnh Kiệt nói.
Sở Hiên trả lời: “Vâng, chú Mạnh vắt vả rồi.” Nói xong, Mạnh Nguyệt và Mạnh Kiệt quay người rời đi. Sau khi nhìn họ rời đi, Sở Hiên hỏi Lục Minh Hạo: “Lần này thật sự quá trùng hợp, vậy mà lại là người quen.” Lục Minh Hạo gật đầu nói: “Tôi cũng không ngờ, lúc trước tình cờ nghe bố tôi nói qua ông ấy có một người bạn cùng học y vô cùng thân thiết. Không nghĩ tới lại là viện trưởng.” Lục Minh Hạo nói: “Tôi phải nói với bố tôi, cùng nhau ăn một bữa.”
Sở Hiên nghe xong vỗ vai Lục Minh Hạo nói: “Tôi đi trả viện phí. Ngay cả khi quen biết thì cũng không được thiếu bất kỳ khoản tiền nào.” Lục Minh Hạo gật đầu, bước vào phòng bệnh.
Khi Sở Hiên đang trả viện phí, anh chạm vào một tắm thiệp, nhìn thấy nó, anh chợt nhớ ra chiếc thẻ này là do mẹ của An Hảo tặng. Khoảng thời gian này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nên đã quên mắt. Sở Hiên suy nghĩ một lúc, nhặt thiếp lên rồi lại để nó xuống.
Mạnh Nguyệt hỏi: “Bế ơi, Tống Từ Nhất có phải rất khó chữa?” Mạnh Kiệt ngồi xuống thở dài nói: “Đúng vậy, sao thếvvvTại sao con lại tò mò về điều này?” Mạnh Nguyệt lè lưỡi nói: “Con chỉ hỏi vậy thôi.” Mạnh Kiệt cong môi nói: “Con đó, đừng thấy người ta đẹp trai liền bị hút mắt hồn. Cậu ấy, trong lòng sớm đã có người mình thích rồi.”
Mạnh Nguyệt nghe xong ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạnh Kiệt nói: “Ai vậy?” Mạnh Kiệt nhấp một ngụm trà nói: “Cha cũng không biết, dù sao thì khi cậu ấy nằm mơ đều gọi An An. Con đó, đừng có trêu chọc người ta, cậu ấy không phải là thứ con có thể kiểm soát.”
Mạnh Nguyệt không trả lời, An An? Nghe có vẻ như tên của một cô gái. Cô chưa bao giờ thấy một tình cảm mãnh liệt như vậy trước đây, trong lòng Mạnh Nguyệt cảm thấy có một chút chua chát.
An Hảo đã đi được một tuần rồi, hôm qua Lâm Uyễn đã gọi và nói rằng tất cả các thủ tục thôi học đã hoàn tất. An Hảo dựa vào khả năng nói tiếng Anh lưu loát đã tìm được một công việc bán thời gian. An Hảo nhìn vào ngôi nhà mà cô đang thuê, vẫn còn một phòng ngủ, xem xem tìm thêm một người bạn cùng thuê chung.
Khi đến giờ làm việc, An Hảo bận rộn. Tuần này của cô trôi qua một cách hỗn loạn, lợi dụng tất cả thời gian để khiến bản thân không suy nghĩ lung tung. Thực sự cũng có một chút hiệu quả, nhưng ngay khi có thời gian, trong tâm trí của An Hảo lại toàn là Tống Từ Nhất.
An Hảo đi làm trở về nhà, vừa ngồi vào ghế sofa nghỉ ngơi một lúc thì chuông cửa liền reo lên. An Hảo ngay lập tức ngồi dậy, bây giờ mấy giờ rồi chứ, với lại cô làm gì quen biết ai ở đây. An Hảo đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, An Hảo trả lời cuộc gọi: “Xin chào?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Mở cửa đi, em đang nghĩ gì vậy.” An Hảo sững sờ hỏi: “Mở cửa gì chứ… Đợi một chút, vậy, không phải đó là?”
An Hảo vừa nghe điện thoại vừa mở cửa. Chỉ thấy Hà Dịch Dương lại mạng một đúng túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa lại.
An Hảo ngây ngốc. Hà Dịch Dương nhìn An Hảo cười nói: “Sao vậy? Mới mây ngày không gặp mà đã quên anh luôn rồi?”
An Hảo không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Để anh vào nhà trước đi rồi noi.
An Hảo nhanh chóng bước sang một bên, Hà Dịch Dương bước vào, đặt đồ xuống. Hà Dịch Dương nhìn xung quanh rồi nói: “Ừm, chỗ này cũng không tệ.” An Hảo rót một ly nước đưa cho Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương cầm lấy nói: “Cảm ơn.”
Sau khi uống một ngụm, An Hảo hỏi: “Bây giờ anh giải thích một chút đi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.”
Hà Dịch Dương đi đến ghế sofa, ngồi xuống nói: “Anh đến đây được hai ngày rồi, người nhà anh đã quyết định cho anh đến đây để phát triển sự nghiệp, không phải là quá trùng hợp sao?” An Hảo cau mày hỏi: “Không phải anh sắp tiếp quản công ty của bố anh rồi sao?” Hà Dịch Dương nói một cách tự nhiên: “Ừm, đúng vậy, có lẽ ông ấy cảm thấy anh vẫn có chút chưa trưởng thành? Nên muốn anh trải nghiệm trau dồi thêm, nói không chừng tự anh còn có thể gây dựng sự nghiệp.”
An Hảo nghe xong liền nói: “Vậy anh đang làm gì vậy?” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Hay là để anh đến trường em xin làm giáo viên tiếng Anh?” An Hảo trợn mắt, Hà Dịch Dương cười lớn rồi nói: “Anh à, ở đây có một người bạn đang cùng thực hiện một dự án. Em không cần phải lo lắng cho anh. Có chuyện gì cứ gọi cho anh, rốt cuộc ở nước ngoài, chúng ta cũng cần chăm sóc lẫn nhau.”
An Hảo gật đầu, Sở Hiên lại nói: “Anh cũng đã nói với dì rằng anh tới đây, néu không thì làm sao anh tìm được em chứ.”
An Hảo hỏi: “Mẹ em?””Ừm, đúng vậy, dì dặn dò anh phải chăm sóc em đó.” Sở Hiên nghiêm túc nói.
An Hảo không nói nên lời: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Sở Hiên lập tức nói: “Có thể tự chăm sóc tốt bản thân? Một cô gái sống một mình ở nước ngoài, sau đó tối muộn như vậy bị theo dõi mà cũng không phát hiện, em còn nói có thể tự chăm sóc tốt bản thân không?”
An Hảo lập tức nghẹn lời, Hà Dịch Dương nói tiếp: “Anh sớm đã nhìn thấy em rồi, anh để xem em có phát hiện ra không, vậy mà đi đến tận cửa nhà vẫn không phát hiện. Em có biết nguy hiểm như thế nào không?” An Hảo thở dài một hơi, thật sự cô đã không phát giác ra gì cả.
Thấy An Hảo xoa xoa lông mày, Hà Dịch Dương hỏi: “Tại sao em không nghỉ ngơi cho tốt, có phải là vẫn chưa quen?” An Hảo nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Hà Dịch Dương nói: “Chiếc túi anh đang cầm có thứ mà dì nhờ anh mang giúp cho em. Dì mang vỏ gối và ga giường cho bạn.” An Hảo mỉm cười bất lực: “Ôi, mẹ em thật sự quá chu đáo rồi.”
An Hảo cười nói: “Anh đã vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi, trưa mai cùng gọi điện thoại cho mẹ em.”
An Hảo hồn vía trên mây đi về đến nhà, Lâm Uyễn đã bị sốc khi nhìn thấy cô, vội vàng tiến đến hỏi. An Hảo mím môi thật chặt. Lâm Uyễn không còn cách nào khác ngoài kiểm tra xem trên cơ thể của An Hảo có vét thương nào không, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Uyễn rót một cốc nước nóng đưa cho An Hảo. An Hảo cầm cốc nước đi vào phòng, đặt nước lên bàn, rồi quay người cởi áo khoác treo lên. Khi cô nhìn thấy mình trong gương, tóc hơi rối, đầu tóc có hơi rối bời, đêm qua mắt vẫn chưa hết sưng, bây giờ còn có chút đỏ. Trong tâm trí An Hảo đột nhiên xuất hiện đôi mắt của Tống Từ Nhất, An Hảo từ từ ngồi xuống, dựa vào tường, để nước mắt lăn dài trên má.
Ngay khi Tống Từ Nhất hạ sốt tỉnh dậy. Sở Hiên thấy vậy liền đứng dậy đi đến bên giường Tống Từ Nhất hỏi: “Cậu cảm thầy thế nào? Cậu vừa mới hạ sốt.” Tống Từ Nhất không nói, như thể anh không nghe thấy. Sở Hiên hỏi lại: “Vết thương của cậu vẫn chưa lành, sao cậu lại ra ngoài, chuyện gì đã xảy ra?” Tống Từ Nhất vẫn ngây người nhìn lên trần nhà.
Sở Hiên thử hỏi: “Có phải chị An Hảo đã tới đây không?”
Tống Từ Nhất trở nên cứng đờ, ngực anh phập phồng gắp gáp, Sở Hiên vừa nhìn liền nghĩ tới chỉ có An Hảo mới khiến Tống Từ Nhất không kiểm soát được cảm xúc. Khi Sở Hiên vừa định nói tiếp, Tống Từ Nhất khàn giọng nói: “Ra ngoài”.
Sở Hiên nuốt lại những lời định nói, thở dài, nhặt áo khoác đứng lên rời đi. Anh ấy vừa mới hết sốt, nên để anh ấy tự bình tĩnh lại. Sở Hiên đẩy cửa bước ra ngoài.
Sở Hiên vừa bước thì đúng lúc thấy Lục Minh Hạo đến. Sở Hiên ngăn Lục Minh Hạo: “Tỉnh rồi, để cậu ấy một mình một lát đi.” Lục Minh Hạo nghe xong không đi tiếp nữa mà hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với anh Nhất? Tại sao đột nhiên ngất xỉu?”
Sở Hiên kéo Lục Minh Hạo ngồi xuống ghé nói: “Tối hôm anh Nhất gọi điện cho An Hảo, rồi đứng trước cửa sổ cả đêm nên bị cảm lạnh. Bị sốt cao đến bản thân còn không biết, sau đó còn chạy ra ngoài…”
Lục Minh Hạo vội vàng hỏi: “Anh Nhất muốn ra ngoài làm gì?” Sở Hiên cười chế giễu nói: “Chắc nhìn thấy An Hảo…”
Lục Minh Hạo cau mày: “Cái gì? An Hảo lại đến bệnh viện à?
Không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao?” Lục Minh Hạo nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Hiên nhanh chóng đứng dậy, nhưng vẫn không giữ được Lục Minh Hạo. Sở Hiên thở dài khi nhìn Lục Minh Hạo bỏ đi một cách giận dữ.
Lục Minh Hạo ra khỏi bệnh viện, tìm thấy số điện thoại của An Hảo liền bắm số. Lục Minh Hạo hét lên ngay khi An Hảo nhận điện thoại: “Rốt cuộc cô muốn cái gì? Không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Cô còn đến bệnh viện thăm anh Nhất?”
An Hảo nghe xong liền ngắn người, cô nhíu mày, chuẩn bị giải thích thì Lục Minh Hạo lại nói: “Cô vẫn còn chưa hại anh Nhất đủ khổ sao? Cô biến mắt hoàn toàn đi, đừng có tìm anh Nhất nữa.” Nói xong liền cúp điện thoại.
An Hảo nghe thấy cuộc gọi đã ngắt, lòng cô cảm thấy chua chát. An Hảo đặt tay lên tóc, ôm lấy đầu. Cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cô có giải thích hay không cũng chẳng có tác dụng.
An Hảo nằm trên giường, suy nghĩ một lúc lâu, trời cũng đã tối. Cuối cùng cô đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Hà Dịch Dương: “Alo? Bây giờ anh có thời gian không?”
Sau khi Hà Dịch Dương nhận được cuộc gọi từ An Hảo, anh ta nhanh chóng đặt xuống những gì đang cầm, đứng dậy bắt đầu mặc quần áo. Lòng Hà Dịch Dương rất bất an. giọng nói của An Hảo rất yếu đuối, cũng có chút hơi khàn, như thể cô ấy đã khóc… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hà Dịch Dương vội vàng mặc áo khoác, nhặt chìa khóa xe lên chạy ra ngoài.
An Hảo nhìn Hà Dịch Dương chạy tới: “Sao anh lại chạy?” Hà Dịch Dương thở hồn hễn nhìn An Hảo, đôi mắt đỏ và sưng, mặt cô tái nhợt, cô đã gầy đi rất nhiều. Hà Dịch Dương ngồi xuống, nhìn vào thức ăn đã được đặt trên bàn, sững sờ nói: “An Hảo, có chuyện gì với em vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
An Hảo nói: “Vâng, đúng là đã có chuyện. Lần trước anh nói có chuyện gì nhất định phải nói với anh, không ngờ nhanh như vậy đã có chuyện xảy ra rồi.” An Hảo mỉm cười cay đắng.
Hà Dịch Dương nhấp một ngụm nước nói: “Nói đi, không phải chúng ta là bạn bè sao.” Nói xong, Hà Dịch Dương nhìn thẳng vào An Hảo.
Sau một lúc lâu, An Hảo chậm rãi nói: “Em muốn ra nước ngoài.”
Hà Dịch Dương bị bất ngờ: “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao em lại đột nhiên muốn ra nước ngoài?”
An Hảo nói với giọng run run: “Em muốn ra nước ngoài, em muốn đi.” Nói xong, An Hảo có chút nghẹn ngào. An Hảo không cầm được nước mắt, cô nhìn Hà Dịch Dương nói: “Anh có thể giúp em không?”
Hà Dịch Dương nhìn đôi mắt đẫm lệ của An Hảo. Trái tim Hà Dịch Dương bị bóp nghẹt, đau đớn muốn chết. Không cần nghĩ, chắc chắn là vì Tống Từ Nhất, nhưng khi anh thấy An Hảo như thế này, làm sao anh có thể không giúp được.
Cổ họng Hà Dịch Dương chuyển động, anh nắm chặt tay nói: “Được, anh sẽ giúp em.”
An Hảo nghe xong, khàn giọng nói: “Cảm ơn, em nợ anh lần này.
Hà Dịch Dương cay đắng nói: “Đều là bạn bè, cái gì mà nợ với không nọ chứ…” Rồi anh hỏi: “Em định ở lại bao lâu? Khi nào em đi?”
An Hảo nói: “Cái này thì em không biết, đi càng sớm càng tốt.” Hà Dịch Dương gật đầu. An Hảo nói: “Nhanh ăn đi, nguội 3 vÀ¡m ca rồi.
Hà Dịch Dương ừ một tiếng rồi nói: “Dì có đồng ý không?”
An Hảo gật đầu nói: “Em nói rồi, mẹ em không đặc biệt phản đối, nhưng không tránh khỏi lo lắng.”
Hà Dịch Dương gật đầu nói: “Ăn đi, ăn xong anh đưa em đến một nơi.”
An Hảo nghe xong liền hỏi: “Đi đâu?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Sắp phải đi rồi, em không muốn ngắm nhìn phong cảnh của thành phố này sao?”
An Hảo nhàn nhạt nói: “Bây giờ em không có tâm trạng để ngắm cảnh…”
Hà Dịch Dương nói tiếp: “Thành phố này có rất nhiều phong cảnh em đã bỏ lỡ. Anh dẫn em đến một nơi, tâm trạng của em sẽ tốt hơn.” An Hảo ngước lên nghi ngờ. Hà Dịch Dương nói một cách bí ẩn: “Đi rồi em sẽ biết.”
Sau khi hai người ăn xong, Hà Dịch Dương đưa An Hảo lên sân thượng của một tòa nhà. An Hảo lên đến liền hỏi: “Tại sao anh có chìa khóa?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Anh trộm đó.”
An Hảo thở dài một hơi, không quan tâm. Hai người đi đến lan can, nhìn khung cảnh xung quanh. Có ánh đèn đầy màu sắc ở khắp mọi nơi, ở nơi cao này, tầm nhìn không bị cản trỏ, đẹp đến mơ hồ, khiến con người ta say đắm.
An Hảo bám lấy lan can đứng trên bậc thềm, Hà Dịch Dương vội vàng đến bên cạnh An Hảo, một tay ở sau lưng An Hảo để làm chỗ che chắn, anh không chạm vào người An Hảo mà anh ta chỉ lơ lửng giữa không trung. Hà Dịch Dương cong môi nói: “Thế nào, đẹp không?”
An Hảo khẽ cong môi, nhàn nhạt nói: “Anh nói đúng, em đã bỏ lỡ quá nhiều phong cảnh.”
Hà Dịch Dương nhìn mái tóc của An Hảo bị thổi tung, nhảy múa theo làn gió, thỉnh thoảng mái tóc lướt qua khuôn mặt của Hà Dịch Dương. Pháo hoa của thành phố được in trong mắt của An Hảo, sự dịu dàng trong đôi mắt của Hà Dịch Dương dường như sắp tràn ra.
Nhìn nụ cười của cô ấy, giống như ngọn đèn liên tục được thắp sáng. Một việc như vậy, những bạn nhỏ làm sao có thể hiểu? Mắt của Hà Dịch Dương không thể cất giấu bát cứ điều gì nữa, trái tim anh cũng vậy…
Chương 52: Cảm xúc lẫn lộn
Trên sân thượng gió hơi mạnh, bàn tay của Hà Dịch Dương luôn lơ lửng phía sau An Hảo, nó cũng hơi cứng đờ rồi. Hà Dịch Dương thấy An Hảo lạnh đến nhún vai, anh liền nói: “Đi thôi, anh sẽ đưa em về.” An Hảo luyến tiếc khung cảnh say đắm này. Một lúc lâu sau mới hỏi: “Hà Dịch Dương, nếu em rời đi, anh có quên em không?” Hà Dịch Dương lắng nghe giọng nói lạnh lùng của An Hảo, khóe miệng cay đắng nói: “Sao vậy?
Chúng ta không phải là bạn bè sao?”
An Hảo nghe xong liền mỉm cười, mặt cô tối sầm, trái tim cảm thấy chua chát. “Vậy sao…” Thế còn anh ấy, anh ấy sẽ quên mình chứ? An Hảo xuống khỏi bậc sân thượng nói: “Đi thôi.” Hà Dịch Dương cong môi: “Được.”
An Hảo nói với Lâm Uyễển rằng cô sẽ nhờ Hà Dịch Dương giúp đỡ. Lâm Uyễn không nói gì, chỉ nói một câu: “Vậy gọi Mạc Lê và Tiểu Hà đến đây cùng nhau ăn bữa cơm.” An Hảo gật đầu.
Tối hôm đó, Mạc Lê mang theo trái cây tới. Ngay khi bước vào cửa, nhìn thấy An Hảo cô liền sững sờ. Không biết tại sao lại có chút ngại ngùng. Không biết tại sao cô lại không dám nhìn vào mắt An Hảo. An Hảo cười nói: “Ngồi đi, mẹ tớ đang nấu ăn.” Mạc Lê mỉm cười gật đầu.
Ngay khi chuông cửa reo, Mạc Lê liền giật mình. An Hảo quay ra mở cửa. Hà Dịch Dương vẫn mang theo một túi lớn, mỉm cười nhìn An Hảo: “Hi~ dì đã nấu gì ngon vậy?” An Hảo phớt lờ anh, chỉ nói: “Lần sau anh còn mang nhiều thứ như vậy thì đừng đến nhà em nữa. “Hà Dịch Dương dường như không nghe thấy, đi vào đặt đồ xuống, anh thấy Mạc Lê liền mỉm cười chào hỏi một câu. Mạc Lê mỉm cười, thấy Hà Dịch Dương đã mua rất nhiều thứ, nụ cười của cô cứng ngắc.
Lâm Uyễn ra khỏi bếp, lau tay nói: “Đều tới rồi à? Dì xong ngay đây.” Mạc Lê ngọt ngào gọi dì, Lâm Uyễển mỉm cười gật đầu, sau đó chú ý đến cái túi trên bàn và hỏi: “Sao lại nhiều đồ như vậy?” An Hảo bát lực nói: “Mẹ hỏi anh ấy đi.” Nói xong, cô nhìn Hà Dịch Dương. Lâm Uyễn nhìn Hà Dịch Dương nói: “Cái đứa này, sao con lại mua nhiều thứ như vậy.” Hà Dịch Dương gãi đầu ngượng ngùng: “Dì à, những đồ trong đó An Hảo ra nước ngoài đều cần dùng tới.” Lâm Uyễển mỉm cười bắt lực, lắc đầu: “Cái đứa này…”
An Hảo giữ lấy vai Lâm Uyễn, mỉm cười nói: “Sau này Tiểu Hà của mẹ còn mua nhiều đồ như vậy thì mẹ đừng để anh ấy tới nhà mình nữa.” Lâm Uyễn quay đầu lại nói: “Con nhóc này, con nói chuyện kiểu gì đấy, Tiểu Hà người ta là mua đồ cho ai hả, sao lại không có lương tâm như vậy, đợi con đi rồi, có phải cũng quên luôn người mẹ này không?” Nói xong, mọi người đều cười ha ha. Mạc Lê ở bên cạnh nhìn họ vui vẻ, trong lòng vô cùng khó chịu, không sao, dù sao thì ngày mai An Hảo đi rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Lê nhìn Hà Dịch Dương, khóe miệng cong lên.
An Hảo nói: “Mẹ ơi, món ăn của mẹ đã sẵn sàng chưa?”
Lâm Uyễn ngay lập tức hồi phục thần trí, nói: “Ây da, suýt nữa thì mẹ quên mát.” Nói xong, bà vội vã vào bếp. An Hảo cười nói: “Mẹ ngồi xuống đi.” Hà Dịch Dương gật đầu ngồi vào ghế sofa. An Hảo lấy những túi đồ trên bàn mang lên phòng. Mạc Lê quay đầu lại hỏi Hà Dịch Dương: “Anh mua gì vậy mà nhiều như vậy.” Hà Dịch Dương cười nói: “Haizz, anh sợ cô ấy não cá vàng, đó đều là đồ cần dùng tới.” Khi Hà Dịch Dương nói xong câu này, anh đều không phát hiện ra giọng điều của mình rất nuông chiều. Đôi mắt Mạc Lê tối sầm lại, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Anh thật chu đáo…” Hà Dịch Dương mỉm cười, nhấp một ngụm trà.
Lâm Uyễn từ trong bếp vọng ra: “Các con, ăn cơm nào!” Hà Dịch Dương lập tức đặt tách trà xuống nói: “Dạ, đến đây.” Rồi anh đứng dậy đi vào bếp. Mạc Lê vẫn có thể cảm nhận được gió lướt qua mặt khi Hà Dịch Dương nhanh chóng đứng dậy.
Mạc Lê ngây người nhìn vào bếp, rốt cuộc là tích cực đến mức nào? Ngay cả khi An Hảo đi rồi, cô ấy sẽ có cơ hội chứ?
Khi ăn, Hà Dịch Dương cứ luôn dặn dò An Hảo. Lâm Uyễn gắp thức ăn cho Hà Dịch Dương: “Phiên phiến thôi con, tiếng Anh của An Hảo nhà dì rất tốt, vứt đâu mà chả sống được.” Nói xong, bà nhướng mày. Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Vậy ạ?
Lợi hại thế sao?”
Hà Dịch Dương cười xấu xa: “What did you eat for lunch?
(Bạn đã ăn gì vào bữa trưa?)” An Hảo ngắng đầu lên nói: “Yuo are bored. (Anh thật nhàm chán. Nhưng An Hảo phát âm sai)”
Hà Dịch Dương nghe xong liền cười ha ha, An Hảo lườm anh một cái. Mạc Lê mỉm cười nói: “Em đều có thể nghe hiểu, được chưa.” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Ha ha ha, là anh quá ngu ngốc.” Trên bàn ăn có đủ loại tiếng cười. Lúc này, An Hảo nâng cốc lên nói: “Ngày mai em phải đi rồi, rất vui khi có hai người làm bạn trong khoảng thời gian này. Không biết em/tớ sẽ đến đó bao lâu, hy vọng chúng ta sẽ có một tương lai tươi sáng.” Hà Dịch Dương không nói gì, chỉ biểu lộ ra vẻ mặt nuông chiều, cười nhìn An Hảo. Mạc Lê cảm thấy phản ứng của Hà Dịch Dương rất không đúng, nhưng cô cũng không thể nói tại sao. Mạc Lê cong miệng lên nói: “Được, bất kể thế nào cậu cũng đừng quên chúng tớ.” Nói xong, cô cùng An Hảo cạn ly.
An Hảo mỉm cười nói: “Sẽ không đâu.” Sau khi ăn xong, mọi người uống trà và trò chuyện. Hà Dịch Dương liếc nhìn thời gian rồi nói: “Chúng ta phải đi rồi, ngày mai An Hảo còn phải ngồi máy bay. Để An Hảo thu xếp hành lý đi.” Nói xong, anh đứng dậy nhìn Mạc Lê. Mạc Lê cũng nhanh chóng đứng dậy.
Lâm Uyễn nói: “Giờ mới có mấy giờ chứ, thu dọn sau cũng được, ngồi chơi một lát nữa đi.” Hà Dịch Dương xua tay nói: “Dạ không, dì ơi, chúng con về đây, ngày mai con đến đón An Hảo.” Lâm Uyễn thấy Hà Dịch Dương đã mặc áo khoác nên cũng không giữ lại nữa: “Vậy đi đường lái xe cẩn thận.”
An Hảo tiễn Mạc Lê và Hà Dịch Dương xuống tầng dưới.
Trước khi lên xe, Mạc Lê ôm An Hảo nói: “Nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có thời gian rảnh thì nhớ gửi tin nhắn cho tớ đấy.” An Hảo bất ngờ bị ôm, cô nói một cách mắt tự nhiên: “Được, tớ nhớ rồi.” Rồi Mạc Lê buông tay quay người vào xe.
Hà Dịch Dương nói: “Tắt cả tài liệu và những thứ cần thiết đều nằm trong túi màu hồng.” An Hảo gật đầu. Hà Dịch Dương vẫy tay nói: “Ngày mai anh sẽ đợi em ở dưới nhà.” rồi anh lên xe.
Mạc Lê ấn cửa sổ xe xuống nói: “An Hảo, thuận buồm xuôi gió.” An Hảo mỉm cười gật đầu.
Nhìn chiếc xe của Hà Dịch Dương đã đi xa, cô ngắng đầu nhìn lên bầu trời một lúc. Cô lấy điện thoại di động ra, gọi Lâm Uyễn: “Mẹ ơi, con đi dạo một chút, sẽ về sớm ạ.””Được rồi, chú ý an toàn, đừng về quá muộn.” Lâm Uyễn vừa dọn dẹp vừa nói.
Cúp điện thoại, An Hảo siết chặt quần áo, chằm chậm bước trên đường. Cứ đi đi mãi, An Hảo ngẳng đầu, làm sao lại đi đến bệnh viện. An Hảo vào bệnh viện, ngồi trên băng ghế bên ngoài. Một y tá nhìn thấy cô nói: “Sao cô không vào trong ngồi?
Bên ngoài lạnh lắm.” An Hảo ngẳng đầu lên mỉm cười: “Không sao đâu.” Cô y tá thấy An Hảo có tâm sự liền không nói gì thêm
Chương 53: Ngàn năm không quên
An Hảo về nhà liền thấy Lâm Uyễn thu xếp hành lý, An Hảo cởi giày ra nói: “Sao mẹ không đợi con cùng thu dọn.” Lâm Uyễn vừa gấp quần áo vừa nói: “Mẹ muốn giúp xong thu dọn, không được sao?” An Hảo cười nói: “Tất nhiên là được, con chỉ sợ mẹ mệt thôi.” Lâm Uyễển ậm ừ hai tiếng, An Hảo lấy cái túi màu hồng ra, rồi ngồi xuống cạnh Lâm Uyễn xem những tài liệu này. Lâm Uyễn nói: “Lần này Tiểu Hà đã giúp đỡ rất nhiều.”
An Hảo gật đầu, Lâm Uyễn lại thở dài nói: “Con chăm chỉ học hành, mẹ chăm chỉ kiếm tiền, không phải lo lắng cho mẹ, con nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.” An Hảo nghe xong mắt liền đỏ hoe, cô nghẹn ngào nói: “Mẹ… ” Mắt Lâm Uyễn cũng đỏ hoe, An Hảo bước tới ôm chằm lấy Lâm Uyễn: “Con nhất định sẽ học hành chăm chỉ.” Lâm Uyễển xoa đầu An Hảo.
An Hảo không ngủ được suốt cả đêm, trời vừa sáng thì liền thức dậy, ra khỏi phòng thấy Lâm Uyễn đang nấu ăn. Thấy An Hảo đã tỉnh, Lâm Uyễn nói: “Nhanh đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng.” An Hảo ngáp một cái rồi trả lời: “Dạ…” An Hảo đơn giản buộc tóc lên. Sau đó, Hà Dịch Dương gửi tin nhắn hỏi An Hảo đã dậy chưa. Lâm Uyễn gọi Hà Dịch Dương qua cùng nhau ăn sáng. Hà Dịch Dương nói đã ăn rồi, chuẩn bị tới nơi.
Sau khi An Hảo và Lâm Uyễn ăn xong, họ mặc quần áo rồi đi xuống tầng dưới. Không khí buổi sáng rất lạnh, An Hảo co rúm cổ lại. Xuống tới liền thấy Hà Dịch Dương đang đợi bên cạnh xe. Lâm Uyễn nhẹ nhàng trách: “Sao không ngồi trong xe đợi, bên người lạnh như vậy, cái thằng ngốc này.” Hà Dịch Dương mỉm cười, mở cửa sau cho Lâm Uyễn nói: “Dì mau lên xe đi, trời lạnh quá.” An Hảo cũng vào trong xe, ngay khi cô mở cửa khuôn mặt liền cảm thấy sự ấm áp.
Sau khi ngồi xuống, Hà Dịch Dương hỏi: “Thế nào, ấm không?” Lâm Uyễn mỉm cười nói: “Ám ấm ấm.” Đứa trẻ này đã bật điều hòa trước, Lâm Uyễn thực sự ngày càng thích Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương thắt dây an toàn rồi nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Đến sân bay, không đợi lâu thì bắt đầu làm thủ tục. Sau khi kiểm tra hành lý, Hà Dịch Dương đi tới, An Hảo nói: “Vậy em đi đây.” Lâm Uyễn bước tới ôm An Hảo, An Hảo vuốt ve lưng xoa dịu Lâm Uyễn. An Hảo đặt tay lên khuôn mặt Lâm Uyễn nói: “Được rồi, mẹ, con đi đây.” Nói xong, cô mỉm cười với Hà Dịch Dương một cái, sau đó quay sang kiểm tra vé rồi đi vào, Lâm Uyễn vẫy tay.
Sau khi lên máy bay, An Hảo nhìn bầu trời bên ngoài, trong đầu cô tràn ngập những suy nghĩ, nhắm mắt nhớ lại mọi thứ.
Hà Dịch Dương nhìn máy bay cất cánh, khóe miệng cong lên. Quay sang Lâm Uyễn nói: “Dì à, con có chuyện này muốn nói với dì.” Lâm Uyễn nghỉ ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy, con cứ nói đi.” Hà Dịch Dương dừng lại, rồi nói tiếp: “Cái đó, con đã mua vé máy bay vào ngày kia, sau đó đi tìm An Hảo.” Lâm Uyễn bị bất ngờ: “Tìm An Hảo?”
Hà Dịch Dương nói: “Con đã sẵn sàng đến đó phát triển, cũng có thể chăm sóc An Hảo…” Hà Dịch Dương gãi đầu lúng túng. Lâm Uyên nghe xong, bà lập tức hiểu ra: “Đứa trẻ này, con nói thật với dì đi, thời gian trước con nói sắp tiếp quản công ty, giờ nói đi là đi sao?” Hà Dịch Dương nghẹn lời, rồi nghiêm túc nói với Lâm Uyễn: “Dì à, con thích An Hảo.” Nói xong, mặt anh đỏ bừng.
Lâm Uyễn cười khẩy nói: “Đứa trẻ ngốc, con nghĩ dì nhìn không ra sao?” Hà Dịch Dương không biết nên làm gì, gãi, Lâm Uyễn nói tiếp: “Nhưng An Hảo nhà dì tuổi vẫn còn nhỏ…” Hà Dịch Dương nghiêm túc nói: “Dì à, con hiểu ý dì, con cũng biết chừng mực. Con đối với An Hảo là thật lòng. Con không yên tâm để cô ấy một mình ở nước ngoài, con muốn đi cùng cô ấy, chăm sóc cô ấy.”
Lâm Uyễn xúc động nói: “Gia đình con có đồng ý không?
Con như vậy có phải đang làm loạn không.” Hà Dịch Dương nói: “Không đâu, gia đình con không phản đối con đi nước ngoài phát triển. Dì đừng lo. “Lâm Uyển suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Con cũng thấy đấy, tâm trí của An Hảo… đi Š ch ố N1 807 HC _ “
nước ngoài cũng vì, cho nên đôi với con là không công bằng…
Đôi mắt Hà Dịch Dương tối sầm lại, anh nắm chặt tay nói: “Dì à, con biết. Nhưng Hà Dịch Dương con sẽ không dễ dàng từ bỏ.” Lâm Uyễn thở dài nói: “Nếu con đã nói vậy, dì cũng không ép con nữa, chuyện thanh niên tụi con dì cũng không quản được.”
Khóe môi Hà Dịch Dương cong lên nói: “Cảm ơn dì đã hiểu cho con, con nhất định sẽ chăm sóc tốt An Hảo, dì yên tâm, con tuyệt đối sẽ không vượt qua giới hạn. Con sẽ đợi cô ấy trưởng thành.” Lâm Uyễn mỉm cười hài lòng, chàng trai trẻ Hà Dịch Dương này, bà luôn yên tâm về con người cậu ta, cũng là con rễ bà ưng ý nhất. Lâm Uyễển vỗ vai Hà Dịch Dương nói: “Con cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Hai người bọn con ai bị bệnh thì dì liền xử người ý.” Hà Dịch Dương nheo mắt nở nụ cười: “Dại”
Sở Hiên liếc nhìn điện thoại, lúc này An Hảo chắc đã đi rồi.
Sở Hiên thỉnh thoảng nhìn Tống Từ Nhất, đứng ngồi không yên. Ngay khi Tống Từ Nhất cảm nhận được, anh chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì thì cứ nói.”
Sở Hiên ngập ngừng một lúc, rồi nói: “Anh Nhất, chị An Hào… đã ra nước ngoài.”
Nói xong, không khí dường như lập tức đóng băng. Tống Từ Nhất im lặng một lúc lâu, giọng nói không có một chút ấm áp: “Biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi.” Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất không phản ứng quá mạnh, anh thở dài một hơi, anh lo lắng vô ích rồi. “Vậy anh Nhắt, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Khoảnh khắc Sở Hiên đi ra, tay Tống Từ Nhất nắm chặt chiếc mèền, gần cốt đã biến thành màu trắng, nước mắt cũng chảy dài trên má, rơi xuống chăn rồi biến mắt.”
Tống Từ Nhất ngồi đó cả đêm, cuối cùng anh đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh, tìm y tá nói: “Kể cho tôi vài liều thuốc ngủ, tôi không ngủ được.” Các y tá đều biết thanh niên rất đẹp trai ở tầng này. Mặt cô y tá đỏ lên: “Được, đợi tôi một chút.” Sau khi thuốc được kê đơn, y tá giải thích liều lượng hàng ngày một cách cần thận. Tống Từ Nhất ngoan ngoãn gật đầu nói: “Cảm ơn.
Cô y tá sớm đã u mê không lối thoát, không cảm từ lâu thấy có gì không đúng ở đây. Đợi y tá rời đi, Tống Từ Nhất khôi phục lại sự lạnh lùng vốn có, mở ngăn kéo ra, lấy thuốc mà y tá vừa đóng gói cẩn thận, đổ tất cả vào tay. Không có bất kỳ do dự nào, ném nó vào miệng, lấy ly nước rồi nuốt xuống. Sau đó chầm chậm anh nằm xuống giường, nhắm mắt lại.
Sau khi Sở Hiên về nhà, anh luôn cảm thấy khó chịu. Tại sao anh Nhất lại bình tĩnh như vậy? Không thể nào. Sở Hiên vừa ăn cơm xong, anh thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, trái tim anh đập mạnh. Nhanh chóng gọi lại. Nghe xong, Sở Hiên túm lấy quần áo vội vã chạy qua.
Tống Từ Nhất uống hết thuốc ngủ, chọn cách lặng lẽ tự tử.
Nếu không phải bác sĩ thực tập mới đến tò mò về Tống Từ Nhất trông như thế nào, đến xem anh, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước.
Khi Sở Hiên đến, anh thấy Lục Minh Hạo mắng cô y tá: “Cô là y tá sao? Thuốc ngủ có thể kê đơn tùy tiện vậy hả?”, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.” Cô y tá luôn cúi đầu vừa khóc vừa xin lỗi. Sở Hiên đến nơi, thỏ hỗn hễn nói: “Cô đi trước đi.” Cô y tá khóc rời đi. Sở Hiên nói với Lục Minh Hạo: “Đó là lỗi của tôi. Tôi không nhìn ra anh Nhất có điều bất thường, nên liền rời đi.”
Lục Minh Hạo không nói gì, giận dữ đắm vào tường. Sở Hiên nói tiếp: “An Hảo đã ra nước ngoài, anh Nhất không chịu được đả kích này.” Lục Minh Hạo sững sờ, Sở Hiên thở dài nói: “
Minh Hạo, chúng ta sai rồi, là chúng ta hại anh Nhát… “Sở Hiên ân hận nói.
Tống Từ Nhất thoát khỏi cơn nguy kịch, anh đã tỉnh lại. Luôn ngây ngốc nhìn trần nhà, hoặc ngây ngốc nhìn điện thoại. Ăn một chút là nôn, dựa vào thuốc để duy trì. Sở Hiên lo lắng đến nỗi sắp rụng hết tóc. Buỏi tối khi dâng ngủ, Tống Từ Nhất có một giấc mơ ngắn. Trong giấc mơ, anh mơ thấy lần đầu tiên gặp An Hảo. Tại sao anh lưu luyến ánh mắt đó? Cô hỏi anh, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô, anh đã khóc và nói: “Sao lần đầu chúng ta lại bỏ lỡ nhau.”
Ngay khi Tống Từ Nhất mở mắt ra, chiếc gối đã ướt đẫm.
Tống Từ Nhất nhìn lên trần nhà, lẳm bẩm: “Anh đã tự hành hạ mình như vậy rồi, tại sao em còn không tới, không phải em đã nói em sẽ đau lòng sao…”
An Hạo nằm trên giường, căn phòng tối om. Cô cuộn tròn người, toàn thân đều run rẩy, cô dùng lực cắn mạnh vào mu bàn tay để chống lại sự sụp đổ và nỗi buồn đang ập đến như thủy triều. Trong phòng có tiếng khóc nức nở không liên tục. Cô không thể không nghĩ về nó, rốt cuộc cô phải làm gì, có ai có thể dạy cô không, rốt cuộc làm sao để quên đi một người…
Thế nào mới được coi là tình thâm, là yêu đến chết đi sống lại, hay là ngàn năm không quên, hay là cho nhau cả tính mạng…
Chương 54: Bác sĩ tâm lý
Người của Hà Nhã Nặc nói với Hà Nhã Nặc rằng Tống Từ Nhất đã tự sát. Hà Nhã Nặc nghe xong liền ngã xuống đất, tự sát? Anh Từ Nhất của cô đã tự tử vì người phụ nữ đó? Hà Nhã Nặc về nước ngay trong đêm, cô chạy đến bệnh viện. Từ bên ngoài phòng bệnh, cô nhìn thấy Tống Từ Nhất ngồi trên giường, toàn thân anh gầy gò, không chút giận dữ, đôi mắt anh hốc hác, như một hình nộm không có linh hồn.
Hà Nhã Nặc bị sốc, anh Từ Nhất, người mà cô thích từ nhỏ, lại có thể trở nên như thế này. Đôi mắt của Hà Nhã Nặc đỏ hoe, nước mắt không thể ngừng rơi. Rốt cuộc anh yêu cái cô An Hảo đó đến mức nào, cô thua rồi, hoặc có thể nói rằng cô chưa từng tham gia cuộc tình này. Hà Nhã Nặc không thể chịu đựng được nữa, cô che miệng và bỏ chạy.
Sở Hiên vừa quay lại thì thấy Hà Nhã Nặc vừa khóc vừa chạy đi, Sở Hiên mở miệng nhưng chưa kịp hét lên. Sở Hiên lắc đầu, đi tới phòng bệnh. Khi Sở Hiên đến bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy bộ dạng của Tống Từ Nhất, trái tim anh chua chát. Anh đến gần, ngồi xuống nói: “Anh Nhát, tôi tới rồi.” Tống Từ Nhất không có bắt kỳ phản ứng nào.
Sở Hiên có chút nghẹn ngào nói: “Anh Nhất, làm ơn đừng như thế này nữa.” Tống Từ Nhất vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào.
Lục Minh Hạo vội vàng đến, nhìn thấy bộ dạng của Tống Từ Nhất, đôi mắt anh đỏ hoe, anh nói: “Anh Nhất, đó chỉ là một người phụ nữ, sao cậu có thể trở nên như thế này? Trước đây cậu không như vậy.” Tống Từ Nhất thậm chí không chớp mắt.
Sở Hiên thở dài, đứng dậy kéo Lục Minh Hạo nói: “Ra ngoài trước đi.”
Sở Hiên kéo Lục Minh Hạo ra ngoài, đóng cửa lại, nói: “Bác sĩ thực tập phát hiện anh Nhất, cô ấy đã cứu anh Nhất, dù sao cũng phải cảm ơn cô ấy một tiếng.”
Khi hai người họ tìm thấy cô ấy, Sở Hiên mở miệng trước: “Cái đó, tôi tên là Sở Hiên, cậu ấy là Lục Minh Hạo, người mà cô cứu ngày hôm đó là bạn của chúng tôi. Thật sự vô cùng cảm ơn cô, có yêu cầu gì thì có cô cứ nói.” Bác sĩ thực tập mỉm cười nói: “Tôi là Mạnh Nguyệt, không cần cảm ơn, cứu người là việc đương nhiên mà.” Sở Hiên nói tiếp: “Cô có yêu cầu gì thì cứ nói nhé.” Mạnh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, vậy chúng ta hãy trao đổi thông tin liên lạc.” Sở Hiên nhanh chóng rút điện thoại di động ra.
Mạnh Nguyệt cao khoảng 165cm, tóc cô chỉ chạm đến vai, mắt to tròn, lông mày lá liễu nhàn nhạt đã được chỉnh sửa cẩn thận. Làn da trắng mịn, với một chút son môi, đẹp nhưng không gây khó chịu, mang đến cho mọi người cảm giác gần gũi thoải mái. Sở Hiên nhìn vào bảng hiệu trên ngực của Mạnh Nguyệt hỏi: “Cô là bác sĩ tâm lý?”
Mạnh Nguyệt ngắng đầu lên mỉm cười nói: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn đang thực tập. Bồ tôi là một bác sĩ tâm lý.” Lục Minh Hạo quay đầu sang hỏi: “Bố của cô là?”, Mạnh Nguyệt vuốt lại tóc nói: “Viện trưởng của bệnh viện này.” Nói xong, Sở Hiên và Lục Minh Hạo đều sững sờ. Bệnh viện này là bệnh viện tư lớn nhất thành phó, trang thiết bị đều là tốt nhát, tiên tiền nhất. Thật không ngờ, Mạnh Nguyệt này lại có lại lịch không tầm thường.
Mạnh Nguyệt nghỉ ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy? Các anh ai muốn khám bệnh sao?”
Sở Hiên nói: “Không phải chúng tôi, là bạn của chúng tôi.”
Mạnh Nguyệt nói: “Tại sao anh ấy lại tự tử?” Sở Hiên ngập ngừng, Mạnh Nguyệt tiếp tục hỏi theo cách khác: “Vậy bây giờ anh ấy thế nào?” Lục Minh Hạo Nói: “Rất tệ, không ăn cơm, ăn thì liền nôn ra. Ngủ cũng ít, tỉnh dậy thì ngồi trên giường ngây ngốc cả ngày, không nói chuyện, với lại…”
“Dừng lại dừng lại, đã hiểu” Mạnh Nguyệt nói, rồi cô dừng lại, cau mày nói một cách trang trọng: “Nghiêm trọng như vậy sao không nói sớm. Anh, Sở Hiên đi theo tôi.” Sau đó, cô nhìn Lục Minh Hạo nói: “Anh, quay lại trông chừng anh ấy, anh ấy rất có thể sẽ hành động cực đoan một lần nữa. Sao có thể để một bệnh nhân như vậy ở một mình.” Lục Minh Hạo liếc nhìn Sở Hiên, rồi quay người rời đi.
Sở Hiên hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?” Mạnh Nguyệt nói một cách bắt lực: “Tất nhiên là đi tìm bố tôi. Không lẽ anh muốn bạn của anh cứ tiếp tục như vậy?” Sở Hiên nghe xong nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, được rồi, vậy chúng ta nhanh đi thôi.”
Sở Hiên đi theo Mạnh Nguyệt đến gặp viện trưởng. Sở Hiên chào hỏi: “Viện trưởng Mạnh.” Mạnh Kiệt đứng dậy gật đầu.
Mạnh Nguyệt nói: “Bồ, đây là một người bạn con mới quen.
Bạn của anh ấy bệnh rất nghiêm trọng, có chút tiêu cực.”
Mạnh Kiệt nghe xong, lập tức hiểu ra, ông nói với Sở Hiên: “Vậy sao, cậu đã quen người bạn đó rất lâu rồi nhỉ.” Sở Hiên gật đầu nói: “Vâng, chúng tôi đã biết nhau nhiều năm.” Mạnh Kiệt bước đến ghế sofa nói: “Ngồi xuống rồi nói, tôi cần tìm hiểu một chút.” Sở Hiên nhanh chóng gật đầu nói: “Được được, viện trưởng Mạnh, ngài muốn biết gì tôi đều sẽ nói.”
Mạnh Kiệt mỉm cười nói: “Nếu đã là bạn của con gái tôi, vậy thì không cần khách khí, gọi là chú Mạnh được rồi.” Sở Hiên gật đầu nói: “Vâng, chú Mạnh.”
Thời gian trôi qua rất lâu, chú Mạnh nghe xong nhíu mày.
Mạnh Nguyệt cũng sững sờ, cô không thể không cảm thấy xúc động một chút. Nghĩ đến chàng trai mà cô đã gặp, có một câu chuyện như vậy. Trong tim Mạnh Nguyệt có một cảm giác kỳ lạ.
Chú Mạnh nghe xong, nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: “Ừm… Bệnh của bạn cháu thực sự rất nghiêm trọng. Đây là tâm bệnh trong nhiều năm, phải từ từ chữa trị.” Sở Hiên nghe xong liền cúi đầu. Chú Mạnh nói tiếp: “Nếu giống như cháu đã nói, bây giờ cậu ấy một chút mong muốn sống cũng không có.
Cháu có biết điều gì có thể hỗ trợ cậu ấy không?”
Sở Hiên nói một cách yếu ót: “Điều hỗ trợ…” Sở Hiên vừa lầm bẩm xong, dường như đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Có! Không biết liệu nó có hoạt động không.”
Mọi người cùng đến phòng Tống Từ Nhát, Lục Minh Hạo nhìn thấy Sở Hiên nói: “Thế nào rồi?” Sở Hiên nói: “Đây là viện trưởng Mạnh.” Rồi anh quay sang nói với chú Mạnh: “Đây là bạn cháu, Lục Minh Hạo.” Lục Minh Hạo nhanh chóng chào hỏi: “Xin chào viện trưởng Mạnh, xin lỗi vì đã làm phiền ngài.”
Chú Mạnh nhìn Lục Minh Hạo ngạc nhiên nói: “Tên cậu là Lục Minh Hạo? Bồ cậu là Lục Tường Minh?” Lục Minh Hạo sững sờ, Sở Hiên cũng có chút hoài nghi. Lục Minh Hạo nói: “Ngài biết cha tôi?”, Mạnh Kiệt cười nói: “Bố cậu và tôi là bạn cũ, nhưng tất cả đều quá bận rộn. Đã nhiều năm không gặp nhau rồi”, Lục Minh Hạo đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng nói: *Thì ra là chú Mạnh, cháu đã tình cờ nghe bố kể về chú. Điều này thực sự bất ngờ. Chú Mạnh, mong chú tha thứ, lần tới cháu nhát định sẽ chính thức đến chào hỏi chú.”
Chú Mạnh hài lòng nhìn Lục Minh Hạo nói: “Hày, cháu đang nói gì vậy. Không ngờ trong chớp mắt, cháu đã lớn như vậy.
Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Lục Minh Hạo mỉm cười nói: “Cháu 19 tuổi, đang học lớp 12 ạ.” Chú Mạnh gật đầu nói: “Vậy thì nhỏ hơn Nguyệt nhà ta 3 tuổi.” Lục Minh Hạo nhanh chóng nhìn Mạnh Nguyệt gọi: “Chị Mạnh Nguyệt, vừa này không biết, có gì thất lễ xin hãy lượng thứ.” Mạnh Nguyệt khẽ xua tay mỉm cười nói: “Không sao, không cần khách khí như vậy, cứ gọi chị là Nguyệt Nguyệt được rồi.”
Lục Minh Hạo gật đầu gọi: “Chị Nguyệt Nguyệt.” Sở Hiên cũng vội vàng gọi: “Chị Nguyệt Nguyệt.” Mạnh Nguyệt nhìn Tống Từ Nhất hỏi: “Cậu ấy có bằng tuổi các em không?” Sở Hiên quay đầu lại nhìn Tống Từ Nhất đang ngủ trên giường, nói: “Vâng, chúng em học cùng lớp.”
Mạnh Nguyệt gật đầu, không nói gì. Ừm… nhỏ hơn ba tuổi.
Chú Mạnh nhìn Tống Từ Nhát trên giường nói: “Cậu ấy ngủ rồi sao?” Lục Minh Hạo gật đầu nói: “Vâng.” Lục Minh Hạo dừng lại rồi nói tiếp: “Chú Mạnh, cháu chỉ hai người anh em tốt này thôi, Tống Từ Nhất như vậy, cháu và Sở Hiên thực sự cảm thấy đau lòng, chú Mạnh, thật sự làm phiền chú rồi.” Nói xong, Lục Minh Hạo và Sở Hiên cùng cúi đầu.
Chú Mạnh nhanh chóng nói: “Các cháu cũng là người coi
Chương 55: Không thể kiểm soát
Hai ngày qua Tống Từ Nhất luôn nằm mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại. Khi Tống Từ Nhất tỉnh dậy lần nữa, thấy trước mắt là một khuôn mặt không quen thuộc. Tống Từ Nhất chậm rãi khàn giọng nói: “Ông là ai?”
Mạnh Kiệt mỉm cười nói: “Tôi là viện trưởng của bệnh viện này, tôi họ Mạnh, sau này cũng sẽ là bác sĩ tâm lý của cậu.”
Tống Từ Nhất mặt không biểu cảm nhàn nhạt nói: “Tôi không cần.” Mạnh Kiệt vẫn mỉm cười, từ từ ngồi xuống, rồi hỏi: “An An là ai?”
Tống Từ Nhất lập tức cứng đờ, bàn tay anh nắm chặt lại.
Thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, Mạnh Kiệt tiếp tục: “Vừa nãy cậu nói mớ, tôi cũng không có ý nghe thấy.” Tống Từ Nhất ngước đầu lên hỏi: “Ông muốn biết gì?” Mạnh Kiệt thở dài, như vậy nói rõ cậu ta không từ mình biết bản thân không thể chạy trốn, chấp nhận số phận. Mạnh Kiệt hắng giọng, nhìn Tống Từ Nhất ngập ngừng hỏi: “An An đó là gì của cậu, có quan trọng với cậu không?”
Tống Từ Nhất nghe xong liền im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Rất quan trọng.” Mạnh Kiệt nghe xong câu trả lời, ít nhiều cũng có vài manh mối. Mạnh Kiệt suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bây giờ cậu thường nằm mơ sao?” Tống Từ Nhất trả lời một cách yếu ót: “Vâng.” Mạnh Kiệt hỏi lại: “Cậu có phiền khi nói cho tôi biết có những gì trong giấc mơ không?” Mắt Tống Từ Nhất mờ đi, anh nói: “Rất tối.”
Mạnh Kiệt nghe xong, lấy quyển sổ ghi chép ra rồi hỏi: “Hết rồi?” Tống Từ Nhất gật đầu, Mạnh Kiệt hỏi: “An An có trong giấc mơ không?” Tống Từ Nhất xoẹt qua một tia sáng, rồi trả lời: “Có.”
Mạnh Kiệt ghi vào cuốn số rồi nói: “Tôi đã tìm hiểu một chút và chuyện trước đây của cậu từ bạn cậu, cậu không cần bận tâm, phải hiểu được cốt lõi thì mới giải quyết được vấn đề.”
Tống Từ Nhất không trả lời, Mạnh Kiệt đóng cuốn số của mình lại, cười nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi lại đến, cậu nên nghỉ ngơi trước”, sau đó Mạnh Kiệt bước ra ngoài. Ông thấy Sở Hiên với mấy người ngồi ở bên ngoài. Sở Hiên và Lục Minh Hạo thấy ông ra thì nhanh chóng đứng dậy.
Mạnh Kiệt nói: “Ngày mai chú sẽ quay lại, hôm nay là ngày đầu tiên, không nên hỏi quá nhiều.”
Lục Minh Hạo nhanh chóng gật đầu trả lời: “Dạ vâng, cháu hiểu rồi, chú Mạnh.””Thuốc mà Nguyệt Nguyệt đã kê, nhớ dặn dò cậu ta uống.” Mạnh Kiệt nói.
Sở Hiên trả lời: “Vâng, chú Mạnh vắt vả rồi.” Nói xong, Mạnh Nguyệt và Mạnh Kiệt quay người rời đi. Sau khi nhìn họ rời đi, Sở Hiên hỏi Lục Minh Hạo: “Lần này thật sự quá trùng hợp, vậy mà lại là người quen.” Lục Minh Hạo gật đầu nói: “Tôi cũng không ngờ, lúc trước tình cờ nghe bố tôi nói qua ông ấy có một người bạn cùng học y vô cùng thân thiết. Không nghĩ tới lại là viện trưởng.” Lục Minh Hạo nói: “Tôi phải nói với bố tôi, cùng nhau ăn một bữa.”
Sở Hiên nghe xong vỗ vai Lục Minh Hạo nói: “Tôi đi trả viện phí. Ngay cả khi quen biết thì cũng không được thiếu bất kỳ khoản tiền nào.” Lục Minh Hạo gật đầu, bước vào phòng bệnh.
Khi Sở Hiên đang trả viện phí, anh chạm vào một tắm thiệp, nhìn thấy nó, anh chợt nhớ ra chiếc thẻ này là do mẹ của An Hảo tặng. Khoảng thời gian này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nên đã quên mắt. Sở Hiên suy nghĩ một lúc, nhặt thiếp lên rồi lại để nó xuống.
Mạnh Nguyệt hỏi: “Bế ơi, Tống Từ Nhất có phải rất khó chữa?” Mạnh Kiệt ngồi xuống thở dài nói: “Đúng vậy, sao thếvvvTại sao con lại tò mò về điều này?” Mạnh Nguyệt lè lưỡi nói: “Con chỉ hỏi vậy thôi.” Mạnh Kiệt cong môi nói: “Con đó, đừng thấy người ta đẹp trai liền bị hút mắt hồn. Cậu ấy, trong lòng sớm đã có người mình thích rồi.”
Mạnh Nguyệt nghe xong ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạnh Kiệt nói: “Ai vậy?” Mạnh Kiệt nhấp một ngụm trà nói: “Cha cũng không biết, dù sao thì khi cậu ấy nằm mơ đều gọi An An. Con đó, đừng có trêu chọc người ta, cậu ấy không phải là thứ con có thể kiểm soát.”
Mạnh Nguyệt không trả lời, An An? Nghe có vẻ như tên của một cô gái. Cô chưa bao giờ thấy một tình cảm mãnh liệt như vậy trước đây, trong lòng Mạnh Nguyệt cảm thấy có một chút chua chát.
An Hảo đã đi được một tuần rồi, hôm qua Lâm Uyễn đã gọi và nói rằng tất cả các thủ tục thôi học đã hoàn tất. An Hảo dựa vào khả năng nói tiếng Anh lưu loát đã tìm được một công việc bán thời gian. An Hảo nhìn vào ngôi nhà mà cô đang thuê, vẫn còn một phòng ngủ, xem xem tìm thêm một người bạn cùng thuê chung.
Khi đến giờ làm việc, An Hảo bận rộn. Tuần này của cô trôi qua một cách hỗn loạn, lợi dụng tất cả thời gian để khiến bản thân không suy nghĩ lung tung. Thực sự cũng có một chút hiệu quả, nhưng ngay khi có thời gian, trong tâm trí của An Hảo lại toàn là Tống Từ Nhất.
An Hảo đi làm trở về nhà, vừa ngồi vào ghế sofa nghỉ ngơi một lúc thì chuông cửa liền reo lên. An Hảo ngay lập tức ngồi dậy, bây giờ mấy giờ rồi chứ, với lại cô làm gì quen biết ai ở đây. An Hảo đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, An Hảo trả lời cuộc gọi: “Xin chào?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Mở cửa đi, em đang nghĩ gì vậy.” An Hảo sững sờ hỏi: “Mở cửa gì chứ… Đợi một chút, vậy, không phải đó là?”
An Hảo vừa nghe điện thoại vừa mở cửa. Chỉ thấy Hà Dịch Dương lại mạng một đúng túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa lại.
An Hảo ngây ngốc. Hà Dịch Dương nhìn An Hảo cười nói: “Sao vậy? Mới mây ngày không gặp mà đã quên anh luôn rồi?”
An Hảo không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Để anh vào nhà trước đi rồi noi.
An Hảo nhanh chóng bước sang một bên, Hà Dịch Dương bước vào, đặt đồ xuống. Hà Dịch Dương nhìn xung quanh rồi nói: “Ừm, chỗ này cũng không tệ.” An Hảo rót một ly nước đưa cho Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương cầm lấy nói: “Cảm ơn.”
Sau khi uống một ngụm, An Hảo hỏi: “Bây giờ anh giải thích một chút đi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.”
Hà Dịch Dương đi đến ghế sofa, ngồi xuống nói: “Anh đến đây được hai ngày rồi, người nhà anh đã quyết định cho anh đến đây để phát triển sự nghiệp, không phải là quá trùng hợp sao?” An Hảo cau mày hỏi: “Không phải anh sắp tiếp quản công ty của bố anh rồi sao?” Hà Dịch Dương nói một cách tự nhiên: “Ừm, đúng vậy, có lẽ ông ấy cảm thấy anh vẫn có chút chưa trưởng thành? Nên muốn anh trải nghiệm trau dồi thêm, nói không chừng tự anh còn có thể gây dựng sự nghiệp.”
An Hảo nghe xong liền nói: “Vậy anh đang làm gì vậy?” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Hay là để anh đến trường em xin làm giáo viên tiếng Anh?” An Hảo trợn mắt, Hà Dịch Dương cười lớn rồi nói: “Anh à, ở đây có một người bạn đang cùng thực hiện một dự án. Em không cần phải lo lắng cho anh. Có chuyện gì cứ gọi cho anh, rốt cuộc ở nước ngoài, chúng ta cũng cần chăm sóc lẫn nhau.”
An Hảo gật đầu, Sở Hiên lại nói: “Anh cũng đã nói với dì rằng anh tới đây, néu không thì làm sao anh tìm được em chứ.”
An Hảo hỏi: “Mẹ em?””Ừm, đúng vậy, dì dặn dò anh phải chăm sóc em đó.” Sở Hiên nghiêm túc nói.
An Hảo không nói nên lời: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Sở Hiên lập tức nói: “Có thể tự chăm sóc tốt bản thân? Một cô gái sống một mình ở nước ngoài, sau đó tối muộn như vậy bị theo dõi mà cũng không phát hiện, em còn nói có thể tự chăm sóc tốt bản thân không?”
An Hảo lập tức nghẹn lời, Hà Dịch Dương nói tiếp: “Anh sớm đã nhìn thấy em rồi, anh để xem em có phát hiện ra không, vậy mà đi đến tận cửa nhà vẫn không phát hiện. Em có biết nguy hiểm như thế nào không?” An Hảo thở dài một hơi, thật sự cô đã không phát giác ra gì cả.
Thấy An Hảo xoa xoa lông mày, Hà Dịch Dương hỏi: “Tại sao em không nghỉ ngơi cho tốt, có phải là vẫn chưa quen?” An Hảo nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Hà Dịch Dương nói: “Chiếc túi anh đang cầm có thứ mà dì nhờ anh mang giúp cho em. Dì mang vỏ gối và ga giường cho bạn.” An Hảo mỉm cười bất lực: “Ôi, mẹ em thật sự quá chu đáo rồi.”
An Hảo cười nói: “Anh đã vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi, trưa mai cùng gọi điện thoại cho mẹ em.”