• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full YÊU ĐƯƠNG VỤNG TRỘM (1 Viewer)

  • Chương 67

Editor: Soolee



Nơi công tác là ở Tùng Thành, cô chưa từng đến đây bao giờ.

Nơi đây có mùa mưa kéo dài, không khí ẩm ướt nên những người mập mạp hiển nhiên sẽ không cảm thấy thoải mái khi đến đây.

Người Mỹ đó rất to béo, mới nói mấy câu đã bắt đầu thở hổn hển.

Thư Tâm cùng hắn chào hỏi, liên tục đưa khăn giấy lau mồ hôi cho ông, sau thấy bản thân ông rất nóng, cô đi siêu thị mua một chiếc quạt điện cầm tay nhỏ để ông ấy cầm trên tay.

Vị khách hàng kia tên tiếng Anh là Mason, ngoài ra còn có tên tiếng Trung, nghe nói ông thỉnh một vị đại sư nổi tiếng đặt tên là Triệu Văn Hoá.

Lúc đầu sư phụ đặt tên cho ông ta là Triệu Văn, về sau ông thấy không thể hiện được chính mình nên đã thêm một chữ Hoá, cảm thấy như vậy có trình độ văn hóa Trung Quốc hơn.

Cơm nước xong, Mason gửi lịch trình vài ngày tới cho Thư Tâm, nói nơi ông chuẩn bị đi, rồi gặp mấy người ở hội sở để chuyện bàn chuyện công việc. Cô nghiêm túc ghi chép lại.

Đối diện Hứa tổng, ánh mắt ông ta lặng lẽ rơi trên người cô.

Diện mạo cô gái trước mặt trông rất xinh đẹp, không đặc biệt lộng lẫy, nhưng nhìn lâu mới thấy một vẻ đẹp dịu dàng dễ chịu, lông mày thanh tú, mắt to, trên mũi lấm tấm mồ hôi, làn da trắng mịn, đôi môi hơi hé mở, đang nhỏ giọng dùng tiếng Anh xác nhận lại với Mason.

Cô phát âm tiếng Anh rất chuẩn, giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai, nghe rất thoải mái.

Sau khi Mason rời đi, cô vẫn đang đắm chìm trong việc ghi chép, khi hoàn thành tất cả chúng mới nhận ra rằng Hứa tổng đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cô sững người một lúc, có chút ngượng ngùng " Xin lỗi, tôi bận quá nên quên hỏi ngài, bây giờ về nghỉ ngơi, hay là cần đi chỗ nào nữa ạ?"

Hứa tổng luôn chê nhiều người sẽ vướng bận công việc, nên không mang trợ lý.

" Về phòng nghỉ ngơi". Hứa tổng kéo cà vạt, thân hình được giữ gìn cẩn thận không có dấu hiệu mập mạp, rõ ràng là vị kia kém Hứa tổng năm sáu tuổi, nhưng vì thân hình quá mập nên trông vị khách kia hơn cả chục tuổi.

Thư Tâm cầm lấy túi xách, lấy áo khoác đưa cho ông " Hứa tổng, nghỉ ngơi sớm chút ạ".

Đột nhiên tay cô bị ông ta bắt lấy, một người đàn ông gần 50 tuổi, những ngón tay có mang theo độ ấm và vết chai mỏng, vì thường xuyên cười nhiều, những nếp nhăn nơi khóe mắt và miệng ông hằn sâu.

Ông ta cười hỏi cô " Em không vào ngồi tí sao?"

Thư Tâm hiểu ý ông ta, da đầu có chút tê dại.

" Không được, Hứa tổng, ngày mai tôi còn có muốn......" Cô nhẹ nhàng mà rút tay ra khỏi.

Lại phát hiện ông ta nắm quá chắc. . Hãy tìm đọc trang chính ở -- TRUм tгцуen. m E --

Hứa tổng nhìn chằm chằm cô " Vào đi, ngồi một lúc".

Thư Tâm sống lưng đổ mồ hôi, không thể lấy tay ra được, lại bị người đàn ông nắm tay dắt đi, định hét lên, nhưng cô sợ công việc tốt của mình sẽ bị huỷ hoại mất.

Đúng lúc đó, một giọng nói từ xa vọng lại.

" Thư Tâm——" Anh bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy cô bị một người đàn ông khoảng 50 tuổi kéo vào trong phòng, đáy mắt trầm xuống. Chân dài ưu thế bước mấy bước to đã tới đây. Một tay bắt lấy cánh tay cô hơi dùng lực giật tay ra khỏi người đàn ông, ôm cô vào lòng.

" Vị này chính là.....?" Anh nghiêng đầu nhìn cô, bản thân cô vẫn chưa thoát khỏi trạng thái sợ hãi.

" À, này, là, là ông chủ của em, Hứa tổng". Trái tim vừa mới kinh hoàng, vì được anh giải cứu kịp thời mà rung động, giọng hơi run run, hướng Hứa tổng nói " Đây là.....là tôi......"

" Tôi là chồng cô ấy, Lăng Thiệu". Anh hướng ông ta đưa tay ra " Xin chào, rất vui được gặp mặt".

Ông ta trải qua biết bao nhiêu sóng gió mặt mày không chút thay đổi, chỉ cười nói: " Rất vui được gặp mặt, các người nói chuyện đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Cánh cửa đóng lại.

Anh lạnh mặt đi, cũng không nói gì nữa mà kéo Thư Tâm về phòng mình đã đặt trước.

Vừa đóng cửa, chưa kịp nói gì thì Thư Tâm đã chủ động ôm lấy anh.

" Làm em sợ muốn chết....." cơ thể cô vẫn còn một chút run rẩy.

Lăng Thiệu nuốt hết những gì mình sắp nói xuống cổ họng, vuốt ve lưng cô, cúi đầu hôn lên tóc, lo lắng cô sẽ gặp nguy hiểm, nôn nóng bất an mà tức tốc đi gặp cô lại thấy cô bị cấp trên quấy rối lửa giận đang bùng lên bỗng hoá thành một mảng dịu dàng mềm nhũn.

Chỉ còn lại một câu, cực kì ôn nhu.

" Đừng sợ, anh ở đây"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom