• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full YÊU ĐƯƠNG TỰ NGUYỆN (4 Viewers)

  • Chương 8: Bí mật

Thật ra, từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh chưa bao giờ để người khác uy hiếp, có điều tình huống bây giờ đặc biệt. Nói đúng ra thì cũng không phải Chu Thời Duật đang uy hiếp, cùng lắm là trao đổi lợi ích mà thôi.



Chẳng qua cái anh ta muốn cũng quá kỳ lạ.



Đọc tiểu thuyết? Là vì trả thù chuyện lúc nhỏ bị cô bắt đọc tiểu thuyết cho cô nghe sao?



Bùi Vũ Ninh Nhìn thoáng qua tên cuốn sách ——《Thật bất ngờ! Thiếu gia ác ma thế mà thầm mến tôi》 do một tác giả tên Tô Tiền Tiền viết.



Anh giỏi lắm, cô đã 23 tuổi, đã qua tuổi thích đọc tiểu thuyết không chính thống từ lâu rồi, Chu Thời Duật tìm ở đâu ra cuốn tiểu thuyết như vậy chứ?



Bùi Vũ Ninh: “Đổi sang cái khác được không?”



Chu Thời Duật: “Không được.”



“…”



Bùi Vũ Ninh nhanh chóng cân nhắc trong vài giây giữa hai lựa chọn ‘thay đổi địa điểm khác’ với ‘bám trụ ở Cảng Duyệt’: “OK, đọc thì đọc.”



Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, đầu óc kinh doanh nhạy bén của Bùi Vũ Ninh nói với cô sẽ không có địa điểm nào phù hợp hơn Cảng Duyệt để khai màn sự kiện đầu tiên kể từ khi cô về nước.



Đặc biệt hôm nay sau khi gặp được Triệu Thạc Nhi đến từ Nam Á kia, cô càng cảm thấy sự kiện này của mình hoặc là không làm, còn đã làm thì nhất định phải làm ở nơi nổi bật, rực rỡ nhất Bắc Kinh.



Cơm nước xong xuôi, Chu Thời Duật trở lại bàn làm việc. Bùi Vũ Ninh cũng lấy điện thoại ra tìm cuốn tiểu thuyết mà anh yêu cầu, bắt đầu đọc từ chương 1.



Câu chuyện này tương tự với những câu chuyện mà Bùi Vũ Ninh đã đọc khi còn nhỏ, đều là tiểu thuyết ngôn tình không giống lẽ thường. Đại khái là câu chuyện tình yêu của một đôi thanh mai trúc mã, nam chính khá phúc hắc, là sói xám tâm cơ vẫn luôn nhớ thương tiểu bạch thỏ.



“Long Thiểu nhìn gương mặt đang ngủ say của Phi Phi, không nhịn được nhẹ nhàng xoa vành tai đỏ ửng của cô, trong đôi mắt tà mị hiện lên ý cười dịu dàng, a, nhóc con, em sớm muộn gì cũng là người phụ nữ của tôi…”



Sau khi đọc nội tâm của thiếu gia ác ma, Bùi Vũ Ninh thật sự nhịn không được rùng mình: “Thật xin lỗi, tôi chịu không nổi.”



Chu Thời Duật: “…”



Bùi Vũ Ninh đặt điện thoại xuống: “Sao anh có thể vừa làm việc vừa nghe loại tiểu thuyết não tàn này được vậy? Tôi chỉ mới đi có hai năm, từ lúc nào anh lại có cái sở thích biến này? Ba mẹ anh biết không? Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?”



Cô lảm nhảm liên tục, Chu Thời Duật nhíu mày, đặt cây bút trong tay xuống ngẩng đầu lên.



Hai người đối diện, đây là lần đầu tiên Bùi Vũ Ninh nhìn thấy anh đeo kính từ sau khi trưởng thành.



Lần cuối cùng nhìn thấy, đó là khi hai người vẫn sống chung dưới một mái nhà, Chu Thời Duật đang sửa bài cho cô.



Ký ức bị chôn vùi đột nhiên ập tới Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy ——



Người đàn ông này khi đeo mắt kính nhìn rất lịch sự, hiền lành, hơn nữa… rất đẹp trai.




So với thời niên thiếu có thêm trầm ổn và lãnh đạm, còn có một cảm giác nói không nên lời… ừm, đúng rồi, đại khái chính là cảm giác văn nhã bại hoại
1 trong tiểu thuyết.



“Nhìn cái gì?”



Giọng nói của Chu Thời Duật kéo Bùi Vũ Ninh về, cô hoàn hồn lại thì người này đã tháo mắt kính xuống, lại biến thành người lạnh nhạt cách xa ngàn dặm kia.



Bùi Vũ Ninh nhanh chóng tỉnh táo lại, ho khan một tiếng: “Tôi cũng đọc nhiều như vậy rồi, anh có thể hẹn ông chủ Cảng Duyệt cho tôi không, tôi sẽ tự nói với anh ta.”



Chu Thời Duật: “Không cần hẹn.”



“?”



“Là tôi.”



“…”







“Chị từng nghe thấy chuyện nào quá đáng như vậy chưa? Em cứ như vậy đọc tiểu thuyết cho anh ta nghe hai tiếng liền, chị tin được không?” Chập tối về đến nhà, Bùi Vũ Ninh còn chưa vượt qua được chuyện mình bị Chu Thời Duật chơi một vố, xả một hồi còn chưa hả giận, cô lại nói với Lâm Úy: “Đêm nay chị nhớ canh chừng em, em sợ em sẽ nhịn không được xông tới nhà anh ta đánh anh ta một trận.”



Lâm Úy lại có chút ngạc nhiên: “Không ngờ ông chủ Cảng Duyệt lại là Chu tổng.”



Dừng một chút, lại dường như ở trong dự kiến: “Thật là, chị nên sớm đoán ra là anh ấy mới đúng.”



“Sao vậy?” Bùi Vũ Ninh nhíu mày: “Chị cũng không biết?”



Lâm Úy gật đầu: “Dự án Cảng Duyệt vẫn luôn rất bí ẩn, trong ngành cũng chỉ biết có tập đoàn tài chính lớn đầu tư, nhưng ông chủ đằng sau lại chưa từng lộ diện. Trung tâm thương mại Cảng Duyệt hoàn thành hồi đầu năm, vừa khai trương đã trở thành nơi mua sắm số một Bắc Kinh, tòa nhà văn phòng đến giữa năm mới làm xong, là tòa nhà văn phòng quốc tế, các công ty đặt ở đó đều thuộc top 100 thế giới.”



Bùi Vũ Ninh hừ một tiếng, không nói gì.



Lâm Úy lại tiếp tục nói: “Theo chị được biết, tập đoàn Hoa Việt của Chu tổng hiện tại hoạt động không giới hạn lĩnh vực bao gồm khách sạn cao cấp, các khu dân cư thương mại, còn có các dự án du lịch văn hóa hợp tác cùng chính phủ, đầu năm nay bọn họ còn thành lập quỹ Hoa Việt và Truyền thông Hoa Việt, đúng rồi, trước đó không lâu Chu tổng còn xuất hiện trên tạp chí Trác Việt ——”



“Chờ một chút.” Bùi Vũ Ninh cảm thấy có gì đó không đúng: “Chị đang khen anh ta với em sao?”



Lâm Úy: “Chị đang báo cáo chi tiết tình tình của anh ấy với em, để tránh cho em không cập nhật tin tức kịp thời lại hiểu lầm gì đó.”



Bùi Vũ Ninh khinh thường nhìn lại: “Ai muốn hiểu chi tiết về anh ta chứ, anh ta cũng đâu là gì của em.”



Lâm Úy nhẹ nhàng cười: “Vậy sự kiện kia vẫn muốn tổ chức ở Cảng Duyệt sao?”



“Đương nhiên!” Bùi Vũ Ninh xoa huyệt thái dương: “Em đọc tiểu thuyết hai tiếng là vô ích sao? Anh ta dám đổi ý thử xem.”



Vân Hòa rất hiểu chuyện mà bưng một chén trà tới cho Bùi Vũ Ninh: “Cô chủ, có phải thời tiết rất nóng không, cô chủ uống cái này xem, đây là trà thanh nhiệt nổi tiếng ở quê của em, chị đừng tức giận nữa.”



Bùi Vũ Ninh đang rất tức giận, nhưng cô không thích hương vị của trà thảo mộc, dứt khoát lắc đầu lên lầu: “Không cần, tôi tức đến no rồi.”



Lâm Úy & Vân Hòa: “…”



Vương Tử đang âm thầm quan sát ở một bên thấy Bùi Vũ Ninh lên lầu, lặng lẽ lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ tìm kiếm gì đó.



Vân Hòa bưng trà thảo mộc quay lại phòng bếp, tò mò tới gần: “Chú Vương, chú xem gì thế?”



Chú Vương lập tức cất sổ đi: “Không có gì.”



Ông ho khan một tiếng, chắp tay sau lưng giả vờ đi loanh quanh phòng khách, chờ Vân Hòa đi ra lại nói: “Cháu đi mua kem vị đào hiệu XX đi.”



Vân Hòa: “Chú muốn ăn sao?”



Chú Vương chỉ lên lầu: “Cho cô chủ hạ hỏa.”



Vân Hòa: “…”



Khi mua kem về, Vân Hòa tự chủ trương mua mười mấy hương vị khác nhau. Chú Vương định nói cô lãng phí, nhưng sau khi nghĩ lại cũng xem như là chó ngáp phải ruồi.



Nếu chỉ mua đúng vị đào, Bùi Vũ Ninh thông minh như vậy, không chừng sẽ bị lộ.



“Nhanh đưa lên đi, đừng nói chú kêu cháu mua là được.” Chú Vương cẩn thận dặn dò Vân Hòa.



“Vâng.”



Trên lầu, Bùi Vũ Ninh đang ngâm mình trong bồn tắm nhắn tin Wechat với Tống Nguyên Nguyên.



Tống Nguyên Nguyên: “Hôm nay cậu không thấy lúc đi mặt của Himalaya Thạc xám như tro đâu, ha ha!”



Bùi Vũ Ninh không cười nổi.



Hôm nay lúc cô rời khỏi văn phòng của Chu Thời Duật mặt cũng xám như tro.



Quên đi, chuyện này nói ra cũng chỉ ảnh hưởng tới hình tượng sáng suốt của cô. Bùi Vũ Ninh không nhắc tới một chữ, chỉ nói cho Tống Nguyên Nguyên muốn tổ chức sự kiện từ thiện ở tầng sáu Cảng Duyệt mà thôi.



Tống Nguyên Nguyên hiển nhiên rất kinh ngạc: “Cậu chắc không? Phòng kế hoạch của Cảng Duyệt đó giờ không tiếp nhận bất kỳ hoạt động phi thương mại nào.”



Vừa nhớ tới mình đọc tiểu thuyết cho Chu Thời Duật để đổi lấy cơ hội này, Bùi Vũ Ninh liền nghiến răng gõ chữ: “Chắc chắn.”



Tống Nguyên Nguyên phản hồi bằng một biểu tượng cảm xúc: “Trâu bò.jpg”



“Đúng là cậu ra tay có khác.”




“Lần này phải cho Himalaya Thạc thấy rõ ai mới là thiên kim số một Bắc Kinh, ai mới có thực lực nhất hô bá ứng
2.”



Bùi Vũ Ninh không có ý cạnh tranh với Triệu Thạc Nhi, sự kiện này trước hết là để hội trưởng như cô làm gương tốt sau khi về nước, thứ hai là để cho Triệu Thạc Nhi và bạn bè của cô ta thấy rõ ràng ——



Cái tên Bùi Vũ Ninh này không phải cứ lập một hội nhóm nhỏ, đoạt vài người là có thể bắt chước được.



Tống Nguyên Nguyên lại gửi tin nhắn tới: “Ngày mai tớ sẽ đi quay quảng cáo, cậu có ghé qua thăm tớ không? Qua xem sức quyến rũ của chị em tốt của cậu?”



Khi Vân Hòa đưa kem lên, Bùi Vũ Ninh cũng vừa lúc tắm xong, gửi cho Tống Nguyên Nguyên một chữ OK liền khoác choàng tắm bước ra.



Vân Hòa gõ cửa: “Cô chủ, chị còn buồn bực không?”



Bùi Vũ Ninh đi chân trần đến trước bàn trang điểm ngồi, đổ một chút tinh dầu lên tay, chậm rãi mát xa da đầu: “Sao vậy? Em có thể giải sầu sao?”



Bùi Vũ Ninh coi trọng mái tóc dài của mình hơn bất cứ thứ gì khác, hàng ngày đều dùng tinh dầu để chăm sóc mỗi sáng tối.



Vân Hòa đi vào, đứng ở sau lưng cô, ngửi thấy mùi thơm của tinh dầu, hỉnh thoảng lại nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, không nhịn được nói: “Cô chủ, chị thật xinh đẹp.”



Bùi Vũ Ninh nhàm chán nên tiếp lời Vân Hòa: “Đẹp lắm sao?”



“Đúng vậy, là kiểu xinh đẹp mà em là con gái cũng muốn nhìn chằm chằm chị không rời.”



Vân Hòa miêu tả thẳng thừng còn mộc mạc, Bùi Vũ Ninh bật cười: “Sao vậy, em muốn dùng lời khen để làm chị vui à?”



“Đương nhiên không phải.” Vân Hòa lắc đầu, lấy cái khay phía sau lưng ra: “Chị ăn cái này không?”



Động tác của Bùi Vũ Ninh khựng lại, quay lại.



Cô nhìn khay kem của Vân Hòa, có chút sững sờ: “Ai bảo em mua?”



Vân Hòa buột miệng thốt ra: “Quản gia Vương ——” Nhớ tới lời chú Vương dặn dò, cô lập tức nói tiếp: “Quản gia Vương nói trà thảo mộc kia hơi đắng, bảo em chuẩn bị cho chị cái gì đó ngọt, em nghĩ là có thể cô chủ sẽ thích ăn kem, chỉ là không biết chị thích ăn vị gì nên mua nhiều loại.”



Bùi Vũ Ninh thích nhất là kem vị đào của hãng này, khi còn nhỏ tủ lạnh trong nhà luôn nhét đầy ắp. Ngay cả hai năm sống trong nhà Chu Thời Duật, mẹ Chu thương cô cho nên trong tủ lạnh cũng không thiếu.



Sau này cô lớn lên, bắt đầu thích làm đẹp, sợ mập nên không dám ăn nhiều, hơn nữa cô ra nước ngoài hai năm, ở nước ngoài không có nhãn hiệu này, đúng là đã lâu rồi không được thưởng thức.



“Về sau đừng cô chủ trước cô chủ sau, cứ gọi là chị đi.” Bùi Vũ Ninh cong môi, tâm trạng rõ ràng đã thay đổi.



Cô lấy hộp vị đào kia: “Chị ăn cái này, còn lại em đem xuống chia đi.”



“Vâng!”



Vân Hòa vui vẻ xuống nhà phát kem cho mọi người.



Vương Tử nhìn vẻ mặt của Vân Hòa liền biết đã dỗ được người ở trên lầu kia.



Ông không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ cuốn sổ nhỏ trong túi, lại gật đầu khẳng định “Quả nhiên là bảo điển bí tịch”.



Phòng ngủ trên lầu hai yên tĩnh.



Bùi Vũ Ninh dựa đầu giường, dùng muỗng nhỏ múc kem chậm rãi nhấm nháp, cảm nhận vị đào quen thuộc ngọt nhàn nhạt đã lâu không được nếm từ đầu lưỡi lan ra làm cô vô cùng vui vẻ.



Sự thật chứng minh, cho dù có nhiều tiền, sống xa xỉ đến đâu, Bùi Vũ Ninh vẫn sẽ chìm đắm vào loại thỏa mãn nho nhỏ này.



Có lẽ là trong ký ức có quá ít ngọt ngào nên hương vị đơn giản này trở nên cực kỳ đáng quý.



Bùi Vũ Ninh lại nếm vài ngụm, đột nhiên không biết sao lại nổi lên hứng thú, lấy điện thoại ra chụp hình kem gửi cho Chu Thời Duật:



“Anh biết đây là cái gì không?”



Chu Thời Duật trả lời: “?”



Bùi Vũ Ninh nhìn cái dấu chấm hỏi này đột nhiên nhận ra câu hỏi này hình như có hơi sỉ nhục người khác.



Dù sao, bất cứ ai có mắt đều biết đó là kem.



Cô lại hỏi: “Ý của tôi là, anh còn nhớ loại kem này không?”



Chu Thời Duật: “Tôi không ăn mấy thứ này.”



Ai hỏi anh có ăn hay không đâu?



Khi thi đại học anh được 0 điểm văn à?



Từ câu trả lời của Chu Thời Duật, Bùi Vũ Ninh đoán người này đã không còn nhớ chuyện cô thích ăn kem vị đào nữa.



Uổng công cô bỗng dưng xúc động.



Chút khó chịu mới tan đi của Bùi Vũ Ninh lại ập đến như thủy triều. Cô ném điện thoại qua một bên không thèm để ý Chu Thời Duật nữa. Nhưng một lát sau, không biết nhớ tới cái gì, cô nhướn mày, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.



“Chú Vương, chú lên đây đi.” Bùi Vũ Ninh mở cửa uể oải gọi xuống lầu.



Chú Vương nghe thấy, lập tức lên lầu hai, cung kính hỏi: “Cô chủ, cô gọi tôi.”



Bùi Vũ Ninh ngồi trên sô pha, ý vị sâu xa đánh giá quản gia: “Chú Vương, chú đã đến đây mấy ngày rồi, chú thấy tôi thế nào?”



Quản gia Vương quá quen thuộc với ánh mắt này của Bùi Vũ Ninh. Ngày đầu tiên tới phỏng vấn, sau khi biết mình từng làm quản gia cho Chu Thời Duật cô ấy cũng có biểu cảm hưng phấn xen lẫn tà ác này.



Chú Vương đã sớm có chuẩn bị, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô chủ, tôi đã được huấn luyện rất chuyên nghiệp, cô đừng đi đường vòng, cứ hỏi thẳng trọng điểm đi.”



“…”



Bùi Vũ Ninh sửng sốt, đột nhiên bật cười, không ngờ quản gia này lại tinh ý như vậy.



Cô cũng không giả vờ nữa, ngả bài nói: “Vậy tôi hỏi chú, chú làm cho Chu Thời Duật mấy năm, chú có biết anh ta có bí mật gì mà người khác không biết hay không?”



—— Bí mật?



Biết cô không tìm được quản gia ưng ý liền trực tiếp cho tôi tới chăm lo cho cô sao.



Trước khi tôi tới còn đưa cho tôi một cuốn sổ tay về tính cách/ sở thích của cô sao.



Có phải tôi đang trả lời câu hỏi của vợ tương lai của cậu chủ không?



Thầm trả lời ở trong lòng một hồi lâu, quản gia Vương mới nói: “Có.”



Bùi Vũ Ninh không ngờ là mình đã hỏi được, hưng phấn ngồi xếp bằng, hỏi tiếp: “Là gì vậy?”



Vẻ mặt chú Vương nghiêm túc, nhìn ngó xung quanh đề phòng giống như sắp thực hiện một việc gì đó tuyệt mật.



Bùi Vũ Ninh từ đầu xuống chân đều đã chuẩn bị tốt để nghe bí mật nhỏ của Chu Thời Duật, nhưng chú Vương đi đến bên cạnh, hơi khom lưng ——



Bùi Vũ Ninh chỉ nghe được bốn chữ ——



“Tôi không thể nói.”



???



*




1/ 斯文败类:
Bên ngoài đứng đắn, bên trong xấu xa đen tối.




2/ 一呼百应:
chỉ cần kêu gọi thì được nhiều người ủng hộ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom