Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Editor: Lizxiq
Beta: Dâu Tây
_________________
Quách Thiến co ro lại một góc, liên tục thở hổn hển, giờ phút này, trong mắt cô, gương mặt đẹp đến mức người và thần đều ghen tị của Thư Mạch rất đáng sợ.
Đôi mắt chàng trai ngập tràn tơ máu, biểu lộ rõ sự hung ác của cậu.
Thư Mạch vứt khăn giấy vừa lau điện thoại sang một bên, sau đó liếc nhìn cô bằng cái nhìn sắc bén như dao, môi mỏng khẽ mở.
“Cút!”
Quách Thiến không dám tiếp tục ở lại trong phòng, hoảng loạn, lảo đảo chạy đi…
Tới lúc thi đấu, Thư Mạch không đi chào hỏi nhau như những thí sinh khác, cậu bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình.
Lúc đó, Quách Kiến cũng vô cùng khiếp sợ vì mấy dấu tay đỏ hồng trên cổ Quách Thiến. Mặc dù biết rõ thiên tài thường có tính cách khác biệt, ông cũng biết Thư Mạch không thích nói chuyện với người khác, nhưng khi nhìn thấy con gái hoảng sợ, ông mới nhận ra, đây không phải là tính cách kì quái, mà là thần kinh có vấn đề.
Thư Mạch nhớ lại những gì vừa xảy ra, Quách Kiến tức giận đến run người, chỉ thẳng tay vào cậu, miệng mấp máy mắng không ra lời, sau đó giận dữ đưa Quách Thiến đến bệnh viện kiểm tra.
Khá nhiều người đã xuất hiện trong sân đấu, đa số đều là sinh viên xuất sắc đến từ học viện kiến trúc, mọi người không quen biết đối thủ, nhưng chắc chắn cũng đã từng nghe nói đến. Trái ngược với họ, hầu như không có ai biết Thư Mạch là ai.
Cuộc thi chia làm 3 phần, phần thi lý thuyết kéo dài trong 50 phút, kiến thức chủ yếu liên quan đến cấu tạo và nguyên liệu, thêm vào đó là cảm nghĩ riêng của từng người về ngành kiến trúc.
Sân đấu yên lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút viết trên giấy. Một lát sau, tiếng kéo ghế vang lên cắt ngang sự yên tĩnh, rất nhiều người phân tâm ngẩng đầu lên nhìn dáng người cao ráo đang bước lên nộp bài thi.
Mọi người ngạc nhiên là chuyện rất bình thường, mới qua 30 phút trôi qua mà đã có người hoàn thành. Thầy giám thị chăm chú nhìn bài thi trên tay, chữ viết tinh tế sạch sẽ, bức tranh cấu tạo không hề có dấu vết của sự sửa chữa.
Thư Mạch bước ra khỏi cửa, việc đầu tiên cậu làm là nhắn một tin: Mỹ Nhân, mình vừa thi đấu xong, rất mong cậu hỏi tình hình lúc này của mình.
Khi quay về khách sạn, điện thoại vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì, Thư Mạch nhắm chặt đôi mắt đen như mực lại.
Cậu nửa nằm nửa ngồi ở trên sofa, gõ tiếp một tin nhắn rồi gửi đi: Làm sao bây giờ, hình như mình bị bệnh rồi, làm gì cũng không có sức, rất muốn được cậu hôn, chỉ cần cậu hôn một cái, chắc chắn mình sẽ khỏe hơn.
“Ngày mai liệu thời tiết sẽ ổn chứ?” Diêu Mỹ Nhân ngoan ngoãn nằm trên giường, giọng nói khàn đặc.
“Ừ, hôm nay trời cũng đã hết mưa rồi, ngày mai chúng ta sẽ về.” Tô Tú Phương sờ cái trán nóng ran như lửa của con gái.
Diêu Mỹ Nhân chùm chăn cười miễn cưỡng, “Vâng.”
Hai ngày đầu đến đây, trời đều nắng đẹp, mấy ngày sau thì lại có mưa. Do không cẩn thận nên cô đã bị sốt.
“Con ngủ một giấc đi, mẹ đi thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ về nhà.” Tô Tú Phương giúp cô đắp chăn rồi đóng cửa lại.
Diêu Mỹ Nhân nhìn trần nhà trắng xám, đầu óc choáng váng, khó chịu, vậy là ngày mai có thể gọi cho Thư Mạch rồi.
Sáng hôm sau, không ít người tập trung trước cửa.
Thấy sắc mặt cháu gái tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt hơn bình thường, bà nội đau lòng dặn dò: “Mỹ Mỹ, về đến nhà, cháu nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ.”
Diêu Mỹ Nhân cầm bàn tay đã nhăn nheo của bà, ngoan ngoãn gật đầu, “Bà nội, bà yên tâm đi, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, bà cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Tết đến, cháu với bố mẹ sẽ về thăm ông bà.”
“Được được được, lần sau về, bà nội lại làm đồ ăn ngon cho cháu.”
“Mỹ Nhân.” Diêu Thanh Thần kéo cô sang một bên.
“Á, nhẹ thôi.” Diêu Mỹ Nhân lườm cậu, cô đang bị sốt nên cả người đều rất khó chịu.
Diêu Thanh Thần vội bỏ tay ra, “Cái người con trai hôm trước nói chuyện với chị ấy.”
Cậu cười xấu xa, “Hôm qua em thấy cậu ta đội mưa đứng ở cửa một lúc lâu, em hỏi cậu ta có muốn vào gặp chị hay không, cậu ta lắc đầu rồi bỏ đi.” Diêu Thanh Thần nói nhỏ, “Này, có phải cậu ta muốn theo đuổi chị không. Em bảo này, mặc dù cậu ta khá đẹp trai nhưng chị cũng phải kiềm chế, mới học cấp ba thôi, không nên yêu sớm đâu, với cả em thấy cậu ta vẫn kém em một đoạn đấy.”
Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu một lát, sau đó không nói lời nào, yên lặng quay về đứng cạnh bà nội Diêu. Diêu Thanh Thần đứng tại chỗ gãi đầu, có ý gì đây, vậy là đồng ý hay không đồng ý việc yêu sớm.
Một lúc sau, ông nội Diêu lên tiếng, “Được rồi, đi đi, nhớ chú ý an toàn.”
Nói chuyện thêm chút nữa thì tối mới về đến thành phố G mất.
“Ba, mẹ, bọn con xin phép về trước.” Diêu Thiên Nhai nhét hành lý vào sau xe.
Diêu Mỹ Nhân vẫy chào rồi cũng vào trong xe.
Trên đường về nhà, Diêu Mỹ Nhân ngồi một mình ở ghế sau. Từ lúc ra khỏi thôn đi lên đường cao tốc, điện thoại không ngừng rung lên, tin nhắn này nối tiếp tin nhắn khác được gửi đến, cô định mở một tin thì một tin khác lại đến.
10 phút sau điện thoại mới ngừng rung, có khoảng 520 tin nhắn được gửi đến và hơn 200 cuộc gọi nhỡ.
Nhìn cái tên trên màn hình, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy lòng mình như bị ngâm trong nước chanh, vừa đau xót lại căng trướng. Thư Mạch vẫn luôn nhắn tin và gọi cho cô ư?
Cô chậm chạp mở tin nhắn theo trình tự thời gian.
[ Nghe điện thoại. ]
[ Sao không nghe điện thoại của mình! ]
[ Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao không trả lời mình? ]
[ Mỹ Nhân, nghe đi. ]
[ Mình rất nhớ cậu, sao cậu không nhận điện thoại của mình? ]
[ Cậu trả lời mình được không? Mãi không gọi được cho cậu, mình sợ... ]
…....
[ Mỹ Nhân, mình đau, ngực mình rất đau, mình muốn được cậu chạm vào. ]
[ Hôm nay mình đã uống rất nhiều sữa bò, nó không ngon chút nào, nhưng khi uống nó, mình mới có thể tìm được hương vị của cậu. ]
[ Thành phố B không tốt chút nào, mình không thích thành phố này, nơi này không có cậu…]
…..
Đọc xong tin nhắn cuối cùng, Diêu Mỹ Nhân cố gắng chớp chớp đôi mắt đen bị phủ nước mờ mịt của mình, nước mắt nhẹ rơi xuống màn hình: Cậu...Không cần mình nữa sao?
Tận cùng của đau lòng là gì, Diêu Mỹ Nhân giờ đây đã hiểu rõ. Trái tim cô tựa như đang bị ai đấy siết chặt lại, vừa đau lại vừa tê tái.
“Mỹ Mỹ, sao thế con?”
Nghe thấy tiếng động, Tô Tú Phương quay đầu lại nhìn, thấy mặt con gái đầy nước mắt, bà vô cùng khiếp sợ.
Diêu Mỹ Nhân lấy tay lau mắt, sau đó lắc đầu một cái, cô muốn cười nhưng không thể nào cười nổi, “Con không sao, chỉ hơi đau đầu thôi.”
Thật sự rất đau, phải làm sao bây giờ, chàng trai của cô khiến cô đau lòng muốn chết.
Tô Tú Phương và Diêu Thiên Nhai đều rất lo lắng, “Con uống thuốc đi, lát nữa ba mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện.”
“Không sao đâu ạ, chắc do ngồi xe nên mới choáng váng, con ngủ một lát sẽ ổn thôi.” Cô nằm nghiêng ở ghế sau, nước mắt rơi xẹt qua tai.
“Không sao thật không?” Tô Tú Phương cẩn thận hỏi kỹ lại: “Vậy con nằm nghỉ đi, nếu vẫn còn đau thì phải nói cho bố mẹ biết.”
“Vâng ạ.”
Thành phố G, sau khi khám xong trời cũng đã tối.
Vừa về đến nhà, Diêu Mỹ Nhân lập tức cầm di động chạy về phòng.
“Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Thư Mạch....
Đôi mắt đen nhánh ngập nước tràn đầy hoảng hốt, Diêu Mỹ Nhân nắm chặt di động, cậu đang giận ư?
Đêm hè rất nóng, vậy mà Diêu Mỹ Nhân vẫn co rúc cả người dưới chăn. Tô Tú Phương ngồi ở mép giường, đưa tay ra sờ trán cô, “Sao vẫn nóng vậy chứ.” Bà nhíu chặt lông mày, “Mỹ Mỹ, con ngủ trước đi, mẹ đi nấu thuốc cho con.”
“Vâng.”
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, đầu mê man nặng nề hơn sáng nhiều.
Tô Tú Phương rót một cốc nước để ở đầu giường, sau đó tắt đèn rồi đóng cửa đi xuống.
Thấy mẹ đã rời đi, Diêu Mỹ Nhân mới mơ màng lấy điện thoại ra, cố gắng mở to mắt để mở màn hình. Trong không gian tối om, ánh sáng màn hình trở nên vô cùng chói mắt, cô lần mò gọi lại một cuộc nữa nhưng đầu bên kia vẫn đang tắt máy.
Cô cảm thấy rất phiền lòng, khóe mắt dần ướt át. Không biết có phải do bị bệnh hay không mà giờ phút này, cô lại cảm thấy bản thân rất yếu ớt, cô rất nhớ, rất nhớ Thư Mạch. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô lại ngã gục xuống giường.
Rất lâu sau đó, do bị khát nên Diêu Mỹ Nhân mới tỉnh lại, cô mơ màng mở mắt, vừa mở liền nhìn thấy một cái bóng đen đang đứng ở đầu giường.
Cô cố gắng mở to mắt để nhìn rõ, cái bóng đó đang chuẩn bị đè lên người cô.
“A…”
Cô thở ra tiếng, hơi nước mênh mông bao trùm cả hai mắt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cái miệng nhỏ hồng hồng xinh xinh vừa mở ra chưa kịp khép lại bỗng bị cái gì đó bao phủ lên.
Beta: Dâu Tây
_________________
Quách Thiến co ro lại một góc, liên tục thở hổn hển, giờ phút này, trong mắt cô, gương mặt đẹp đến mức người và thần đều ghen tị của Thư Mạch rất đáng sợ.
Đôi mắt chàng trai ngập tràn tơ máu, biểu lộ rõ sự hung ác của cậu.
Thư Mạch vứt khăn giấy vừa lau điện thoại sang một bên, sau đó liếc nhìn cô bằng cái nhìn sắc bén như dao, môi mỏng khẽ mở.
“Cút!”
Quách Thiến không dám tiếp tục ở lại trong phòng, hoảng loạn, lảo đảo chạy đi…
Tới lúc thi đấu, Thư Mạch không đi chào hỏi nhau như những thí sinh khác, cậu bình tĩnh ngồi ở vị trí của mình.
Lúc đó, Quách Kiến cũng vô cùng khiếp sợ vì mấy dấu tay đỏ hồng trên cổ Quách Thiến. Mặc dù biết rõ thiên tài thường có tính cách khác biệt, ông cũng biết Thư Mạch không thích nói chuyện với người khác, nhưng khi nhìn thấy con gái hoảng sợ, ông mới nhận ra, đây không phải là tính cách kì quái, mà là thần kinh có vấn đề.
Thư Mạch nhớ lại những gì vừa xảy ra, Quách Kiến tức giận đến run người, chỉ thẳng tay vào cậu, miệng mấp máy mắng không ra lời, sau đó giận dữ đưa Quách Thiến đến bệnh viện kiểm tra.
Khá nhiều người đã xuất hiện trong sân đấu, đa số đều là sinh viên xuất sắc đến từ học viện kiến trúc, mọi người không quen biết đối thủ, nhưng chắc chắn cũng đã từng nghe nói đến. Trái ngược với họ, hầu như không có ai biết Thư Mạch là ai.
Cuộc thi chia làm 3 phần, phần thi lý thuyết kéo dài trong 50 phút, kiến thức chủ yếu liên quan đến cấu tạo và nguyên liệu, thêm vào đó là cảm nghĩ riêng của từng người về ngành kiến trúc.
Sân đấu yên lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút viết trên giấy. Một lát sau, tiếng kéo ghế vang lên cắt ngang sự yên tĩnh, rất nhiều người phân tâm ngẩng đầu lên nhìn dáng người cao ráo đang bước lên nộp bài thi.
Mọi người ngạc nhiên là chuyện rất bình thường, mới qua 30 phút trôi qua mà đã có người hoàn thành. Thầy giám thị chăm chú nhìn bài thi trên tay, chữ viết tinh tế sạch sẽ, bức tranh cấu tạo không hề có dấu vết của sự sửa chữa.
Thư Mạch bước ra khỏi cửa, việc đầu tiên cậu làm là nhắn một tin: Mỹ Nhân, mình vừa thi đấu xong, rất mong cậu hỏi tình hình lúc này của mình.
Khi quay về khách sạn, điện thoại vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì, Thư Mạch nhắm chặt đôi mắt đen như mực lại.
Cậu nửa nằm nửa ngồi ở trên sofa, gõ tiếp một tin nhắn rồi gửi đi: Làm sao bây giờ, hình như mình bị bệnh rồi, làm gì cũng không có sức, rất muốn được cậu hôn, chỉ cần cậu hôn một cái, chắc chắn mình sẽ khỏe hơn.
“Ngày mai liệu thời tiết sẽ ổn chứ?” Diêu Mỹ Nhân ngoan ngoãn nằm trên giường, giọng nói khàn đặc.
“Ừ, hôm nay trời cũng đã hết mưa rồi, ngày mai chúng ta sẽ về.” Tô Tú Phương sờ cái trán nóng ran như lửa của con gái.
Diêu Mỹ Nhân chùm chăn cười miễn cưỡng, “Vâng.”
Hai ngày đầu đến đây, trời đều nắng đẹp, mấy ngày sau thì lại có mưa. Do không cẩn thận nên cô đã bị sốt.
“Con ngủ một giấc đi, mẹ đi thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ về nhà.” Tô Tú Phương giúp cô đắp chăn rồi đóng cửa lại.
Diêu Mỹ Nhân nhìn trần nhà trắng xám, đầu óc choáng váng, khó chịu, vậy là ngày mai có thể gọi cho Thư Mạch rồi.
Sáng hôm sau, không ít người tập trung trước cửa.
Thấy sắc mặt cháu gái tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt hơn bình thường, bà nội đau lòng dặn dò: “Mỹ Mỹ, về đến nhà, cháu nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ.”
Diêu Mỹ Nhân cầm bàn tay đã nhăn nheo của bà, ngoan ngoãn gật đầu, “Bà nội, bà yên tâm đi, cháu sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, bà cũng nhớ phải giữ gìn sức khỏe. Tết đến, cháu với bố mẹ sẽ về thăm ông bà.”
“Được được được, lần sau về, bà nội lại làm đồ ăn ngon cho cháu.”
“Mỹ Nhân.” Diêu Thanh Thần kéo cô sang một bên.
“Á, nhẹ thôi.” Diêu Mỹ Nhân lườm cậu, cô đang bị sốt nên cả người đều rất khó chịu.
Diêu Thanh Thần vội bỏ tay ra, “Cái người con trai hôm trước nói chuyện với chị ấy.”
Cậu cười xấu xa, “Hôm qua em thấy cậu ta đội mưa đứng ở cửa một lúc lâu, em hỏi cậu ta có muốn vào gặp chị hay không, cậu ta lắc đầu rồi bỏ đi.” Diêu Thanh Thần nói nhỏ, “Này, có phải cậu ta muốn theo đuổi chị không. Em bảo này, mặc dù cậu ta khá đẹp trai nhưng chị cũng phải kiềm chế, mới học cấp ba thôi, không nên yêu sớm đâu, với cả em thấy cậu ta vẫn kém em một đoạn đấy.”
Diêu Mỹ Nhân nhìn cậu một lát, sau đó không nói lời nào, yên lặng quay về đứng cạnh bà nội Diêu. Diêu Thanh Thần đứng tại chỗ gãi đầu, có ý gì đây, vậy là đồng ý hay không đồng ý việc yêu sớm.
Một lúc sau, ông nội Diêu lên tiếng, “Được rồi, đi đi, nhớ chú ý an toàn.”
Nói chuyện thêm chút nữa thì tối mới về đến thành phố G mất.
“Ba, mẹ, bọn con xin phép về trước.” Diêu Thiên Nhai nhét hành lý vào sau xe.
Diêu Mỹ Nhân vẫy chào rồi cũng vào trong xe.
Trên đường về nhà, Diêu Mỹ Nhân ngồi một mình ở ghế sau. Từ lúc ra khỏi thôn đi lên đường cao tốc, điện thoại không ngừng rung lên, tin nhắn này nối tiếp tin nhắn khác được gửi đến, cô định mở một tin thì một tin khác lại đến.
10 phút sau điện thoại mới ngừng rung, có khoảng 520 tin nhắn được gửi đến và hơn 200 cuộc gọi nhỡ.
Nhìn cái tên trên màn hình, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy lòng mình như bị ngâm trong nước chanh, vừa đau xót lại căng trướng. Thư Mạch vẫn luôn nhắn tin và gọi cho cô ư?
Cô chậm chạp mở tin nhắn theo trình tự thời gian.
[ Nghe điện thoại. ]
[ Sao không nghe điện thoại của mình! ]
[ Xảy ra chuyện gì vậy, vì sao không trả lời mình? ]
[ Mỹ Nhân, nghe đi. ]
[ Mình rất nhớ cậu, sao cậu không nhận điện thoại của mình? ]
[ Cậu trả lời mình được không? Mãi không gọi được cho cậu, mình sợ... ]
…....
[ Mỹ Nhân, mình đau, ngực mình rất đau, mình muốn được cậu chạm vào. ]
[ Hôm nay mình đã uống rất nhiều sữa bò, nó không ngon chút nào, nhưng khi uống nó, mình mới có thể tìm được hương vị của cậu. ]
[ Thành phố B không tốt chút nào, mình không thích thành phố này, nơi này không có cậu…]
…..
Đọc xong tin nhắn cuối cùng, Diêu Mỹ Nhân cố gắng chớp chớp đôi mắt đen bị phủ nước mờ mịt của mình, nước mắt nhẹ rơi xuống màn hình: Cậu...Không cần mình nữa sao?
Tận cùng của đau lòng là gì, Diêu Mỹ Nhân giờ đây đã hiểu rõ. Trái tim cô tựa như đang bị ai đấy siết chặt lại, vừa đau lại vừa tê tái.
“Mỹ Mỹ, sao thế con?”
Nghe thấy tiếng động, Tô Tú Phương quay đầu lại nhìn, thấy mặt con gái đầy nước mắt, bà vô cùng khiếp sợ.
Diêu Mỹ Nhân lấy tay lau mắt, sau đó lắc đầu một cái, cô muốn cười nhưng không thể nào cười nổi, “Con không sao, chỉ hơi đau đầu thôi.”
Thật sự rất đau, phải làm sao bây giờ, chàng trai của cô khiến cô đau lòng muốn chết.
Tô Tú Phương và Diêu Thiên Nhai đều rất lo lắng, “Con uống thuốc đi, lát nữa ba mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện.”
“Không sao đâu ạ, chắc do ngồi xe nên mới choáng váng, con ngủ một lát sẽ ổn thôi.” Cô nằm nghiêng ở ghế sau, nước mắt rơi xẹt qua tai.
“Không sao thật không?” Tô Tú Phương cẩn thận hỏi kỹ lại: “Vậy con nằm nghỉ đi, nếu vẫn còn đau thì phải nói cho bố mẹ biết.”
“Vâng ạ.”
Thành phố G, sau khi khám xong trời cũng đã tối.
Vừa về đến nhà, Diêu Mỹ Nhân lập tức cầm di động chạy về phòng.
“Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Thư Mạch....
Đôi mắt đen nhánh ngập nước tràn đầy hoảng hốt, Diêu Mỹ Nhân nắm chặt di động, cậu đang giận ư?
Đêm hè rất nóng, vậy mà Diêu Mỹ Nhân vẫn co rúc cả người dưới chăn. Tô Tú Phương ngồi ở mép giường, đưa tay ra sờ trán cô, “Sao vẫn nóng vậy chứ.” Bà nhíu chặt lông mày, “Mỹ Mỹ, con ngủ trước đi, mẹ đi nấu thuốc cho con.”
“Vâng.”
Cô nhẹ nhàng lên tiếng, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, đầu mê man nặng nề hơn sáng nhiều.
Tô Tú Phương rót một cốc nước để ở đầu giường, sau đó tắt đèn rồi đóng cửa đi xuống.
Thấy mẹ đã rời đi, Diêu Mỹ Nhân mới mơ màng lấy điện thoại ra, cố gắng mở to mắt để mở màn hình. Trong không gian tối om, ánh sáng màn hình trở nên vô cùng chói mắt, cô lần mò gọi lại một cuộc nữa nhưng đầu bên kia vẫn đang tắt máy.
Cô cảm thấy rất phiền lòng, khóe mắt dần ướt át. Không biết có phải do bị bệnh hay không mà giờ phút này, cô lại cảm thấy bản thân rất yếu ớt, cô rất nhớ, rất nhớ Thư Mạch. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô lại ngã gục xuống giường.
Rất lâu sau đó, do bị khát nên Diêu Mỹ Nhân mới tỉnh lại, cô mơ màng mở mắt, vừa mở liền nhìn thấy một cái bóng đen đang đứng ở đầu giường.
Cô cố gắng mở to mắt để nhìn rõ, cái bóng đó đang chuẩn bị đè lên người cô.
“A…”
Cô thở ra tiếng, hơi nước mênh mông bao trùm cả hai mắt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cái miệng nhỏ hồng hồng xinh xinh vừa mở ra chưa kịp khép lại bỗng bị cái gì đó bao phủ lên.
Bình luận facebook