Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Editor: Bánh Trứng
Beta: Dâu Tây
__________________
Thư Mạch không nhúc nhích, cả người cứng ngắc, dồn tất cả sự chú ý vào lỗ tai nho nhỏ kia.
“Thư Mạch.”
“Thư Mạch.”
“Thư Mạch...”
Mỗi tiếng gọi đều được cất lên một cách ngọt ngào, Diêu Mỹ Nhân ngậm lấy vành tai của cậu rồi khẽ nỉ non.
Chàng trai vẫn không có bất kì động tĩnh nào.
“Cậu không chiều mình sao? Hả?”
Cô như một tiểu yêu tinh nhút nhát ngậm lấy vành tai Thư Mạch, đầu lưỡi khẽ vươn ra, liếm một vòng tròn.
“Thư Mạch?”
Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc khi bị cậu dùng hai tay đẩy ra.
Mắt Thư Mạch đen và sâu thăm thẳm, giọng nói khàn khàn không hề giống bình thường, “Chỉ có như vậy mà cậu dám đòi mình cắt tóc? Mong mình tham gia thi đấu?”
Diêu Mỹ Nhân ngạc nhiên, gật đầu một cái.
“Được!”
Thư Mạch xích lại gần cô, ăn miếng trả miếng, bạo dạn hôn lên môi đỏ mọng của cô gái. Đầu lưỡi ra sức liếm láp, bắt chước động tác vừa rồi của cô.
Lúc này, Diêu Mỹ Nhân buộc phải ngẩng đầu, ngoan ngoãn ngậm lấy đầu lưỡi của chàng trai, để mặc cậu công thành chiếm đất trong miệng mình.
Một lúc lâu sau, khi bị buông ra, Diêu Mỹ Nhân chỉ có thể thở hổn hển, dựa vào lồng ngực của nam sinh.
“Đợi một chút... Mình giúp cậu sửa lại tóc.”
Hơi thở mong manh phả vào cổ Thư Mạch, hai cánh tay cậu không tự chủ mà nắm chặt lại. Cơ thể trong ngực mềm mại như một cục kẹo bông, vừa thơm vừa mềm, khiến cho người ta đã cắn thử một lần lại muốn cắn thêm lần nữa.
“Ừ.”
Cô gái ấy đã nhọc lòng suy nghĩ rất nhiều, sao cậu có thể để cô thất vọng được.
Bên ngoài sân, ánh mặt trời rọi xuống mặt đất, tạo thành những tia sáng chói mắt.
“Cậu ngồi yên đó, không được động đậy.” Diêu Mỹ Nhân đỡ lấy đầu của chàng trai.
Cô tìm một chiếc khăn và đặt nó lên người cậu.
“Thư Mạch, đừng sợ, cậu phải thả lỏng ra.” Cô vừa cầm kéo lên, đã thấy Thư Mạch ngồi thẳng tắp, cả người căng cứng lại.
Diêu Mỹ Nhân bước tới, sau đó cúi người xuống, dịu dàng hôn lên tóc cậu: “Tin mình đi, được không?” Thấy bả vai dần thả lỏng ra, cô mới dám cầm kéo lên, “Mình bắt đầu đây.”
Ngón tay trắng nõn sờ lên mái tóc của nam sinh, tóc Thư Mạch cứng hơn tóc cô nhiều. Cô dùng lược chải qua một lần, sau đó cắt tỉa từ phía sau.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, Thư Mạch có thể cảm nhận được một cách rõ ràng những ngón tay nhỏ nhắn đang di chuyển trên mái tóc mình, nó không hề khó chịu như cậu nghĩ.
Diêu Mỹ Nhân từ từ cắt tóc, đây là lần đầu tiên cô giúp người khác cắt tóc nên có hơi lo lắng, trước mặt cô bây giờ là gương mặt mê hoặc chúng sinh, cô tuyệt đối không thể làm hỏng.
Buổi chiều, nắng không quá gắt, gió nhẹ thổi qua, một người cắt tóc, một người ngoan ngoãn ngồi cắt tóc, tạo nên bức tranh vô cùng hài hòa.
Sau khi cắt xong phần tóc phía trên lông mày, ánh mắt sáng rực rỡ lập tức lộ ra. Đối diện với đôi mắt vừa lơ đãng vừa sắc bén lại thâm thúy, tay Diêu Mỹ Nhân khẽ run lên, suýt chút nữa thì làm hỏng kiểu tóc.
Cô vội đưa tay che mắt cậu lại, bàn tay nhỏ bao trùm lấy hai đôi mắt, tai bỗng chốc đỏ ửng, “Cậu đừng nhìn mình.” Đôi mắt của cậu giống như dòng nước xoáy, khiến cho người khác không kiềm chế được mà bị lôi kéo vào, đắm chìm dưới đáy.
Thư Mạch nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng khóe miệng lại cong lên, Diêu Mỹ Nhân tiếp tục sửa tóc mái.
Thư Mạch có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô gái. Cậu nhận ra, nếu như thợ cắt tóc là cô, cậu chắc chắn sẽ không bài xích việc cắt tóc.
Sau khi cắt xong tóc mái, Diêu Mỹ Nhân thổi nhẹ đám tóc rụng trên gương mặt của nam sinh. Cậu vẫn nhắm chặt mắt, lông mi khẽ rung, không giống với lông mi của cô, lông mi của Thư Mạch dày và dài hơn nhiều.
Bị sắc đẹp mê hoặc, hai tai Diêu Mỹ Nhân khẽ nhúc nhích. Cô không nhịn được mà hôn lên mắt cậu, sau đó nhanh chóng rời đi, “Thư Mạch, cậu thật đẹp trai.”
Thư Mạch mở to hai mắt, đôi mắt đen sáng như đèn pha, “Đây là lý do khiến cậu một mực muốn giúp mình cắt tóc sao?”
“Tại sao lại không chứ? Thư Mạch, tóc của cậu, chỉ có một mình mình được cắt.” Diêu Mỹ Nhân nói đùa.
“Ừ.”
Từ khi tóc còn đen bóng cho đến khi bạc đầu, tất cả đều giao cho cậu.
Bắt đầu từ hôm cắt tóc, Diêu Mỹ Nhân phát hiện ra, Thư Mạch thường xuyên mặt dày dùng gương mặt tuấn tú làm nũng với cô.
Ví dụ như, vào giờ phút này.
Thư Mạch đang đứng ở phía đối diện, sắc mặt lạnh lùng, không nói một câu khiếm nhã nào, khóe miệng mím chặt, đôi mắt đen long lanh ánh nước, cố tỏ ra đáng thương.
“Mình muốn qua đó.”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu từ chối, “Không được, hôm trước, sáng, trưa, chiều, cả hôm qua nữa, sáng sớm hôm nay, buổi chiều hôm nay nữa, không biết cậu đã chạy qua bao lần.”
“Nhưng mà mình nhớ cậu lắm.” Cậu nhìn về phía cô, chân thành kể lể cảm xúc của bản thân.
Diêu Mỹ Nhân cắn môi, ngọ nguậy ngón chân trong dép. Cô cảm thấy thật mất nhân tính khi nói ra lời từ chối với khuôn mặt đẹp đẽ này. Được rồi, cô không thể kháng lại gương mặt này.
Thư Mạch không nói gì, lặng lẽ mở to đôi mắt sáng rực đong đầy hình bóng cô, lông mày mang theo chút u sầu.
Không quá một phút, lòng Diêu Mỹ Nhân liền mềm nhũn, “Sang đây, cẩn thận một chút.”
Trong phút chốc, hào hoa phong nhã cũng không thể sánh bằng nụ cười của nam sinh.
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy chiêu mỹ nhân kế vẫn thua xa ánh mắt, nụ cười của Thư Mạch.
Đến ngày đi chơi, Diêu Mỹ Nhân dậy từ rất sớm.
Cô đã chuẩn bị xong balo. Bởi vì đi đảo gió sẽ lớn hơn nên cô quyết định mặc một chiếc quần jeans, rất tiện cho việc xuống nước, muốn xuống chỉ cần xắn ống quần lên là được. Cô mặc áo phông ngắn màu trắng, tóc buộc cao, vừa đơn giản lại tràn đầy sức sống.
“Thư Mạch, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Diêu Mỹ Nhân đứng ở ban công, nhìn sang phòng đối diện.
Chàng trai xuất hiện, đeo thêm túi ở trên lưng “Xong rồi, đi thôi.”
Vừa ra tới cửa, đã thấy Thư Mạch đứng đợi ở đó. Cậu cũng mặc áo phông trắng với quần jeans như cô. Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân ửng đỏ, cô cảm thấy họ như đang mặc đồ đôi vậy.
“Đi thôi.” Cậu tự nhiên nhận lấy túi của Diêu Mỹ Nhân rồi cầm trên tay, tay còn lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
Vẫn còn sớm, hai người thong thả đi bộ tới trường học.
Sắp đến cổng trường học, Diêu Mỹ Nhân buông tay Thư Mạch ra, không nên quá lộ liễu.
Lần này, Thư Mạch rất nghe lời mà buông ra.
Trước cổng trường, không ít học sinh đang đứng tụm năm tụm ba nói chuyện cười đùa ríu rít.
“Mỹ Nhân, ở đây này.” Vu Hiểu Tuyết vẫy vẫy tay với Diêu Mỹ Nhân. Khi nhìn thấy bóng người cao lớn phía sau Diêu Mỹ Nhân, cô không khỏi hít sâu một hơi, thật là... đẹp trai!
Không chỉ mình Vu Hiểu Tuyết có ý nghĩ ngày, mọi người xung quanh cũng tò mò liếc nhìn. Phía sau Diêu Mỹ Nhân là một chàng trai có dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú như ánh trăng, lông mày đen nhánh, rậm rạp, chỉ cần hơi híp mắt lại là có thể mê hoặc không ít nữ sinh.
“Trời đất cha mẹ ơi, thật là đẹp trai...” Một cô gái không kìm được mà thốt lên.
“Đẹp trai hơn cả nam chính trong vở kịch mà mình tham gia tối qua!” Mắt bạn gái bên cạnh sáng lên.
“Cậu ấy là ai vậy?” Có người hỏi.
Vu Hiểu Tuyết kéo Diêu Mỹ Nhân qua, cố gắng hỏi nhỏ: “Mỹ Nhân, đây... anh ấy là ai vậy? Là anh trai của cậu à?” Chàng trai trước mặt chính là đại soái ca, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam thần trong tưởng tượng của cô.
Lông mày Thư Mạch nhíu nhẹ, tỏ rõ thái độ không vui.
“Cậu ấy là Thư Mạch, chẳng qua là cắt tóc đi thôi.” Cô cố gắng nói lớn, đủ để mọi người xung quanh có thể nghe được, tránh việc mọi người không thể nhận ra.
“Cái gì?” Vu Hiểu Tuyết nắm chặt tay Diêu Mỹ Nhân, “Thư Mạch?”
“Buông tay ra!”
Thư Mạch chợt tiến lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Hả?” Nhất thời nhìn thấy chính diện khuôn mặt đẹp kia, hô hấp của Vu Hiểu Tuyết khá dồn dập.
Thư Mạch tăng âm lượng, “Cậu làm cậu ấy đau, mau buông tay ra!”
“À.” Bây giờ, Vu Hiểu Tuyết mới kịp phản ứng lại, cô ấy vội cúi đầu nhìn, vừa rồi dùng sức nên cổ tay Diêu Mỹ Nhân đã đỏ lên, cô vội vàng buông tay ra, “Thật xin lỗi, Mỹ Nhân, mình... mình không cố ý, mình bị giật mình.”
“Không sao.” Diêu Mỹ Nhân vừa cười vừa lắc đầu.
Thư Mạch lạnh nhạt nhìn về phía cổ tay Diêu Mỹ Nhân, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng, hận không thể giúp cô xoa tay.
Mọi người xung quanh đều ngây ra.
Đây là... Thư Mạch? Cái người học giỏi nhất khối, trầm tĩnh ít nói, tính tình kì quái, quần áo lam lũ?
Ông trời à, đừng đùa chứ?
“Được lắm, cậu làm gì mà trở nên đẹp trai như vậy? Tôi không nhận ra cậu đấy!”
Mặc Sĩ Khoa đi tới, vỗ vỗ bả vai Thư Mạch.
“Cậu ấy vẫn luôn đẹp trai.” Diêu Mỹ Nhân trả lời.
Úi, lại bênh vực bạn trai.
Mặc Sĩ Khoa trợn trắng mắt, đúng là ngược cẩu độc thân mà!!!
Nhớ tới trước kia mình đã từng nói Thư Mạch không thể sánh bằng Lục Hạo Niên.....Được lắm, bây giờ đúng là tự vả.
Không ngờ vẻ ngoài của Thư Mạch lại đẹp đến mức này.
Thôi, coi như quá khứ là phấn viết đi. Mặc Sĩ Khoa cười đùa cợt nhả, quàng tay qua vai Thư Mạch, "Này, lúc đầu tôi cũng nói chắc chắn cậu sẽ đẹp lên mà, ánh mắt của tôi thật là chuẩn.”
Thư Mạch liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang đặt trên bả vai kia.
Mặc Sĩ Khoa thức thời rút tay lại, “Phải nói là Mỹ Nhân có con mắt tốt, đúng là trai tài gái sắc."
Mắt Thư Mạch thoáng hiện lên ý cười, câu này nghe rất xuôi tai.
“Những bạn nào đã đến thì lên xe trước đi, bây giờ, mình sẽ bắt đầu điểm danh.” Lớp trưởng Khương Kiệt nói.
“Mỹ Nhân, chúng ta lên xe đi.” Vu Hiểu Tuyết đang thất thố liền bừng tỉnh, mặt vẫn còn hồng hồng.
“Ừ, chúng mình lên xe.”
Mọi người nối đuôi nhau lên xe.
“Mình có thể ngồi trong không?” Nghiêm Thi Lâm xấu hổ hỏi.
“Không.” Thư Mạch lạnh lùng trả lời.
“Cậu...” Nghiêm Thi Lâm trừng mắt nhìn cậu, không vui mà chuyển sang ghế khác. Nếu không phải cậu đột nhiên trở nên đẹp trai, cô ta cũng không thèm làm vậy.
“Mỹ Nhân, mình muốn ngồi cùng cậu.” Vu Hiểu Tuyết và Diêu Mỹ Nhân bị xô đẩy, mãi mới lên được xe.
Diêu Mỹ Nhân từ chối, “Thật xin lỗi, mình muốn ngồi với Thư Mạch.” Trước đó, Thư Mạch đã nói muốn ngồi với cô, cô cũng đã đồng ý rồi.
“Trọng sắc khinh bạn.” Vu Hiểu Tuyết bĩu môi.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu một cái, thẳng thắn thừa nhận.
“Cho cậu.”
Chờ sau khi cô ngồi xuống, Thư Mạch lấy một hộp sữa bò ra, cắm ống hút rồi đưa đến miệng cô.
Diêu Mỹ Nhân cười cong mắt, đúng, bọn họ rất thân thiết.
Beta: Dâu Tây
__________________
Thư Mạch không nhúc nhích, cả người cứng ngắc, dồn tất cả sự chú ý vào lỗ tai nho nhỏ kia.
“Thư Mạch.”
“Thư Mạch.”
“Thư Mạch...”
Mỗi tiếng gọi đều được cất lên một cách ngọt ngào, Diêu Mỹ Nhân ngậm lấy vành tai của cậu rồi khẽ nỉ non.
Chàng trai vẫn không có bất kì động tĩnh nào.
“Cậu không chiều mình sao? Hả?”
Cô như một tiểu yêu tinh nhút nhát ngậm lấy vành tai Thư Mạch, đầu lưỡi khẽ vươn ra, liếm một vòng tròn.
“Thư Mạch?”
Diêu Mỹ Nhân kinh ngạc khi bị cậu dùng hai tay đẩy ra.
Mắt Thư Mạch đen và sâu thăm thẳm, giọng nói khàn khàn không hề giống bình thường, “Chỉ có như vậy mà cậu dám đòi mình cắt tóc? Mong mình tham gia thi đấu?”
Diêu Mỹ Nhân ngạc nhiên, gật đầu một cái.
“Được!”
Thư Mạch xích lại gần cô, ăn miếng trả miếng, bạo dạn hôn lên môi đỏ mọng của cô gái. Đầu lưỡi ra sức liếm láp, bắt chước động tác vừa rồi của cô.
Lúc này, Diêu Mỹ Nhân buộc phải ngẩng đầu, ngoan ngoãn ngậm lấy đầu lưỡi của chàng trai, để mặc cậu công thành chiếm đất trong miệng mình.
Một lúc lâu sau, khi bị buông ra, Diêu Mỹ Nhân chỉ có thể thở hổn hển, dựa vào lồng ngực của nam sinh.
“Đợi một chút... Mình giúp cậu sửa lại tóc.”
Hơi thở mong manh phả vào cổ Thư Mạch, hai cánh tay cậu không tự chủ mà nắm chặt lại. Cơ thể trong ngực mềm mại như một cục kẹo bông, vừa thơm vừa mềm, khiến cho người ta đã cắn thử một lần lại muốn cắn thêm lần nữa.
“Ừ.”
Cô gái ấy đã nhọc lòng suy nghĩ rất nhiều, sao cậu có thể để cô thất vọng được.
Bên ngoài sân, ánh mặt trời rọi xuống mặt đất, tạo thành những tia sáng chói mắt.
“Cậu ngồi yên đó, không được động đậy.” Diêu Mỹ Nhân đỡ lấy đầu của chàng trai.
Cô tìm một chiếc khăn và đặt nó lên người cậu.
“Thư Mạch, đừng sợ, cậu phải thả lỏng ra.” Cô vừa cầm kéo lên, đã thấy Thư Mạch ngồi thẳng tắp, cả người căng cứng lại.
Diêu Mỹ Nhân bước tới, sau đó cúi người xuống, dịu dàng hôn lên tóc cậu: “Tin mình đi, được không?” Thấy bả vai dần thả lỏng ra, cô mới dám cầm kéo lên, “Mình bắt đầu đây.”
Ngón tay trắng nõn sờ lên mái tóc của nam sinh, tóc Thư Mạch cứng hơn tóc cô nhiều. Cô dùng lược chải qua một lần, sau đó cắt tỉa từ phía sau.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, Thư Mạch có thể cảm nhận được một cách rõ ràng những ngón tay nhỏ nhắn đang di chuyển trên mái tóc mình, nó không hề khó chịu như cậu nghĩ.
Diêu Mỹ Nhân từ từ cắt tóc, đây là lần đầu tiên cô giúp người khác cắt tóc nên có hơi lo lắng, trước mặt cô bây giờ là gương mặt mê hoặc chúng sinh, cô tuyệt đối không thể làm hỏng.
Buổi chiều, nắng không quá gắt, gió nhẹ thổi qua, một người cắt tóc, một người ngoan ngoãn ngồi cắt tóc, tạo nên bức tranh vô cùng hài hòa.
Sau khi cắt xong phần tóc phía trên lông mày, ánh mắt sáng rực rỡ lập tức lộ ra. Đối diện với đôi mắt vừa lơ đãng vừa sắc bén lại thâm thúy, tay Diêu Mỹ Nhân khẽ run lên, suýt chút nữa thì làm hỏng kiểu tóc.
Cô vội đưa tay che mắt cậu lại, bàn tay nhỏ bao trùm lấy hai đôi mắt, tai bỗng chốc đỏ ửng, “Cậu đừng nhìn mình.” Đôi mắt của cậu giống như dòng nước xoáy, khiến cho người khác không kiềm chế được mà bị lôi kéo vào, đắm chìm dưới đáy.
Thư Mạch nghe lời nhắm hai mắt lại, nhưng khóe miệng lại cong lên, Diêu Mỹ Nhân tiếp tục sửa tóc mái.
Thư Mạch có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô gái. Cậu nhận ra, nếu như thợ cắt tóc là cô, cậu chắc chắn sẽ không bài xích việc cắt tóc.
Sau khi cắt xong tóc mái, Diêu Mỹ Nhân thổi nhẹ đám tóc rụng trên gương mặt của nam sinh. Cậu vẫn nhắm chặt mắt, lông mi khẽ rung, không giống với lông mi của cô, lông mi của Thư Mạch dày và dài hơn nhiều.
Bị sắc đẹp mê hoặc, hai tai Diêu Mỹ Nhân khẽ nhúc nhích. Cô không nhịn được mà hôn lên mắt cậu, sau đó nhanh chóng rời đi, “Thư Mạch, cậu thật đẹp trai.”
Thư Mạch mở to hai mắt, đôi mắt đen sáng như đèn pha, “Đây là lý do khiến cậu một mực muốn giúp mình cắt tóc sao?”
“Tại sao lại không chứ? Thư Mạch, tóc của cậu, chỉ có một mình mình được cắt.” Diêu Mỹ Nhân nói đùa.
“Ừ.”
Từ khi tóc còn đen bóng cho đến khi bạc đầu, tất cả đều giao cho cậu.
Bắt đầu từ hôm cắt tóc, Diêu Mỹ Nhân phát hiện ra, Thư Mạch thường xuyên mặt dày dùng gương mặt tuấn tú làm nũng với cô.
Ví dụ như, vào giờ phút này.
Thư Mạch đang đứng ở phía đối diện, sắc mặt lạnh lùng, không nói một câu khiếm nhã nào, khóe miệng mím chặt, đôi mắt đen long lanh ánh nước, cố tỏ ra đáng thương.
“Mình muốn qua đó.”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu từ chối, “Không được, hôm trước, sáng, trưa, chiều, cả hôm qua nữa, sáng sớm hôm nay, buổi chiều hôm nay nữa, không biết cậu đã chạy qua bao lần.”
“Nhưng mà mình nhớ cậu lắm.” Cậu nhìn về phía cô, chân thành kể lể cảm xúc của bản thân.
Diêu Mỹ Nhân cắn môi, ngọ nguậy ngón chân trong dép. Cô cảm thấy thật mất nhân tính khi nói ra lời từ chối với khuôn mặt đẹp đẽ này. Được rồi, cô không thể kháng lại gương mặt này.
Thư Mạch không nói gì, lặng lẽ mở to đôi mắt sáng rực đong đầy hình bóng cô, lông mày mang theo chút u sầu.
Không quá một phút, lòng Diêu Mỹ Nhân liền mềm nhũn, “Sang đây, cẩn thận một chút.”
Trong phút chốc, hào hoa phong nhã cũng không thể sánh bằng nụ cười của nam sinh.
Diêu Mỹ Nhân cảm thấy chiêu mỹ nhân kế vẫn thua xa ánh mắt, nụ cười của Thư Mạch.
Đến ngày đi chơi, Diêu Mỹ Nhân dậy từ rất sớm.
Cô đã chuẩn bị xong balo. Bởi vì đi đảo gió sẽ lớn hơn nên cô quyết định mặc một chiếc quần jeans, rất tiện cho việc xuống nước, muốn xuống chỉ cần xắn ống quần lên là được. Cô mặc áo phông ngắn màu trắng, tóc buộc cao, vừa đơn giản lại tràn đầy sức sống.
“Thư Mạch, cậu chuẩn bị xong chưa?”
Diêu Mỹ Nhân đứng ở ban công, nhìn sang phòng đối diện.
Chàng trai xuất hiện, đeo thêm túi ở trên lưng “Xong rồi, đi thôi.”
Vừa ra tới cửa, đã thấy Thư Mạch đứng đợi ở đó. Cậu cũng mặc áo phông trắng với quần jeans như cô. Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Mỹ Nhân ửng đỏ, cô cảm thấy họ như đang mặc đồ đôi vậy.
“Đi thôi.” Cậu tự nhiên nhận lấy túi của Diêu Mỹ Nhân rồi cầm trên tay, tay còn lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô.
Vẫn còn sớm, hai người thong thả đi bộ tới trường học.
Sắp đến cổng trường học, Diêu Mỹ Nhân buông tay Thư Mạch ra, không nên quá lộ liễu.
Lần này, Thư Mạch rất nghe lời mà buông ra.
Trước cổng trường, không ít học sinh đang đứng tụm năm tụm ba nói chuyện cười đùa ríu rít.
“Mỹ Nhân, ở đây này.” Vu Hiểu Tuyết vẫy vẫy tay với Diêu Mỹ Nhân. Khi nhìn thấy bóng người cao lớn phía sau Diêu Mỹ Nhân, cô không khỏi hít sâu một hơi, thật là... đẹp trai!
Không chỉ mình Vu Hiểu Tuyết có ý nghĩ ngày, mọi người xung quanh cũng tò mò liếc nhìn. Phía sau Diêu Mỹ Nhân là một chàng trai có dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú như ánh trăng, lông mày đen nhánh, rậm rạp, chỉ cần hơi híp mắt lại là có thể mê hoặc không ít nữ sinh.
“Trời đất cha mẹ ơi, thật là đẹp trai...” Một cô gái không kìm được mà thốt lên.
“Đẹp trai hơn cả nam chính trong vở kịch mà mình tham gia tối qua!” Mắt bạn gái bên cạnh sáng lên.
“Cậu ấy là ai vậy?” Có người hỏi.
Vu Hiểu Tuyết kéo Diêu Mỹ Nhân qua, cố gắng hỏi nhỏ: “Mỹ Nhân, đây... anh ấy là ai vậy? Là anh trai của cậu à?” Chàng trai trước mặt chính là đại soái ca, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam thần trong tưởng tượng của cô.
Lông mày Thư Mạch nhíu nhẹ, tỏ rõ thái độ không vui.
“Cậu ấy là Thư Mạch, chẳng qua là cắt tóc đi thôi.” Cô cố gắng nói lớn, đủ để mọi người xung quanh có thể nghe được, tránh việc mọi người không thể nhận ra.
“Cái gì?” Vu Hiểu Tuyết nắm chặt tay Diêu Mỹ Nhân, “Thư Mạch?”
“Buông tay ra!”
Thư Mạch chợt tiến lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Hả?” Nhất thời nhìn thấy chính diện khuôn mặt đẹp kia, hô hấp của Vu Hiểu Tuyết khá dồn dập.
Thư Mạch tăng âm lượng, “Cậu làm cậu ấy đau, mau buông tay ra!”
“À.” Bây giờ, Vu Hiểu Tuyết mới kịp phản ứng lại, cô ấy vội cúi đầu nhìn, vừa rồi dùng sức nên cổ tay Diêu Mỹ Nhân đã đỏ lên, cô vội vàng buông tay ra, “Thật xin lỗi, Mỹ Nhân, mình... mình không cố ý, mình bị giật mình.”
“Không sao.” Diêu Mỹ Nhân vừa cười vừa lắc đầu.
Thư Mạch lạnh nhạt nhìn về phía cổ tay Diêu Mỹ Nhân, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau lòng, hận không thể giúp cô xoa tay.
Mọi người xung quanh đều ngây ra.
Đây là... Thư Mạch? Cái người học giỏi nhất khối, trầm tĩnh ít nói, tính tình kì quái, quần áo lam lũ?
Ông trời à, đừng đùa chứ?
“Được lắm, cậu làm gì mà trở nên đẹp trai như vậy? Tôi không nhận ra cậu đấy!”
Mặc Sĩ Khoa đi tới, vỗ vỗ bả vai Thư Mạch.
“Cậu ấy vẫn luôn đẹp trai.” Diêu Mỹ Nhân trả lời.
Úi, lại bênh vực bạn trai.
Mặc Sĩ Khoa trợn trắng mắt, đúng là ngược cẩu độc thân mà!!!
Nhớ tới trước kia mình đã từng nói Thư Mạch không thể sánh bằng Lục Hạo Niên.....Được lắm, bây giờ đúng là tự vả.
Không ngờ vẻ ngoài của Thư Mạch lại đẹp đến mức này.
Thôi, coi như quá khứ là phấn viết đi. Mặc Sĩ Khoa cười đùa cợt nhả, quàng tay qua vai Thư Mạch, "Này, lúc đầu tôi cũng nói chắc chắn cậu sẽ đẹp lên mà, ánh mắt của tôi thật là chuẩn.”
Thư Mạch liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang đặt trên bả vai kia.
Mặc Sĩ Khoa thức thời rút tay lại, “Phải nói là Mỹ Nhân có con mắt tốt, đúng là trai tài gái sắc."
Mắt Thư Mạch thoáng hiện lên ý cười, câu này nghe rất xuôi tai.
“Những bạn nào đã đến thì lên xe trước đi, bây giờ, mình sẽ bắt đầu điểm danh.” Lớp trưởng Khương Kiệt nói.
“Mỹ Nhân, chúng ta lên xe đi.” Vu Hiểu Tuyết đang thất thố liền bừng tỉnh, mặt vẫn còn hồng hồng.
“Ừ, chúng mình lên xe.”
Mọi người nối đuôi nhau lên xe.
“Mình có thể ngồi trong không?” Nghiêm Thi Lâm xấu hổ hỏi.
“Không.” Thư Mạch lạnh lùng trả lời.
“Cậu...” Nghiêm Thi Lâm trừng mắt nhìn cậu, không vui mà chuyển sang ghế khác. Nếu không phải cậu đột nhiên trở nên đẹp trai, cô ta cũng không thèm làm vậy.
“Mỹ Nhân, mình muốn ngồi cùng cậu.” Vu Hiểu Tuyết và Diêu Mỹ Nhân bị xô đẩy, mãi mới lên được xe.
Diêu Mỹ Nhân từ chối, “Thật xin lỗi, mình muốn ngồi với Thư Mạch.” Trước đó, Thư Mạch đã nói muốn ngồi với cô, cô cũng đã đồng ý rồi.
“Trọng sắc khinh bạn.” Vu Hiểu Tuyết bĩu môi.
Diêu Mỹ Nhân gật đầu một cái, thẳng thắn thừa nhận.
“Cho cậu.”
Chờ sau khi cô ngồi xuống, Thư Mạch lấy một hộp sữa bò ra, cắm ống hút rồi đưa đến miệng cô.
Diêu Mỹ Nhân cười cong mắt, đúng, bọn họ rất thân thiết.