Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Editor: Bánh Trứng
Beta: Dâu Tây
__________________
Bộ trang phục lộng lẫy trên người Phương Mộng Nhàn đã trở nên vô cùng khó coi. Gân xanh mờ mờ nổi lên cái trán trơn bóng, móng tay bất giác cắm chặt vào lòng bàn tay.
"Diêu Mỹ Nhân, tao là chị họ của mày, vậy mà mày lại vì người ngoài như Thư Mạch mà đánh tao?" Cô ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thật không thể tin được, một người luôn yếu đuối, tự ti như Diêu Mỹ Nhân lại có gan đánh người! Cho dù vẻ ngoài đã thay đổi, nhưng tính cách thì vẫn phải như trước chứ? Diêu Mỹ Nhân lạnh lùng nhìn người trước mặt, có lẽ trước kia cô đã quá hiền lành nên bây giờ mới bị chị họ tùy tiện dạy dỗ.
“Đúng. Chính là vì Thư Mạch.” Diêu Mỹ Nhân gật đầu.
Cô nghĩ thầm trong lòng: Mình muốn đối xử thật tốt còn không được, vậy mà người khác lại dám nhục mạ cậu ấy?
Bây giờ, Phương Mộng Nhàn cảm thấy bản thân mình như đang đánh vào bịch bông, từ trước tới nay, cô ta chưa bao giờ phải khổ sở như vậy. Cô ta luôn cố gắng trở thành một người đoan trang nhã nhặn, thùy mị nết na, không ngờ hôm nay lại bị em họ xem thường, chèn ép đến mức này.
Ánh mắt cô ta như chứa nọc độc, giọng nói vừa thù hận lại khinh thường: “Tao nói không đúng sao? Thư Mạch chính là một đống rác rưởi, chỉ có mày mới trân trọng loại người như thế!” Cô ta buông bàn tay đang che mặt xuống, tranh thủ lúc Diêu Mỹ Nhân không đề phòng liền vung tay ra.
Diêu Mỹ Nhân nhích người sang một bên, cố gắng lắm mới thoát khỏi móng tay sắc bén. Cô đưa tay quệt má, bên trên đó có mấy vết xước đỏ, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Thấy mình đánh không trúng, Phương Mộng Nhàn định giơ tay đánh tiếp, ai dè lại bị Diêu Mỹ Nhân nắm chặt lấy cổ tay.
“Phương Mộng Nhàn.”
Giọng nói của cô mang theo sự lạnh lẽo, khiến cho Phương Mộng Nhàn phải sững sờ.
“Tôi vừa mới nói xong, chị đừng nên nói xấu Thư Mạch. Rất tốt, chị đã thành công trong việc chọc tức tôi.”
“Chát!”
Một cái tát vang dội lập tức rơi xuống gò má trắng nõn của Phương Mộng Nhàn, chắc chắn chủ nhân của nó đã dồn vào đó rất nhiều sức.
Phương Mộng Nhàn bị tát quay hẳn sang một bên, máu nóng bốc lên đỉnh điểm, khuôn mặt sưng vù lên.
“Diêu Mỹ Nhân, tao muốn giết mày!” Phương Mộng Nhàn giãy giụa nhào qua, Diêu Mỹ Nhân lại tiếp tục cầm chặt cổ tay của cô ta, móng tay bấm sâu vào da thịt.
“Mày với Thư Mạch yêu nhau, tao sẽ báo cho nhà trường, chúng mày cứ chờ bị đuổi học đi.” Ánh mắt Phương Mộng Nhàn không hề mất đi sự hận thù.
“Thật không? Vậy chị tố cáo đi.” Diêu Mỹ Nhân lạnh lùng đáp trả, “Có thừa nhận hay không, là chuyện của tôi và Thư Mạch.”
“Mày....”
“Phương Mộng Nhàn, tôi quên chưa nói với chị một chuyện.” Ánh mắt cô bỗng sáng hẳn lên, “Buổi tiệc lần trước, chị đã bỏ thuốc tôi, nhưng không may Nghiêm Thi Lâm lại trúng chiêu. Việc này, tôi đã điều tra kỹ rồi.”
“Không! Mày nói bậy! Ai bỏ thuốc mày, không phải là tao!” Phương Mộng Nhàn ngạc nhiên, vội vàng phản bác.
Diêu Mỹ Nhân quay sang hướng khác, không thèm nhìn mặt cô ta nữa.
Cô nhớ lại hôm Nghiêm Thi Lâm tới trường tìm cô tính sổ.
“Trà sữa là do cậu tự lấy, không phải là tôi đưa cho cậu, cậu tìm tôi cũng vô ích thôi.” Diêu Mỹ Nhân đáp lại đối phương.
“Ai biết được cậu có bỏ thuốc hay không, chắc là cậu muốn dùng ly trà sữa đó để hãm hại người khác.” Nghiêm Thi Lâm tức giận nhìn cô. Nghĩ đến việc phải nghỉ ở nhà mấy ngày, hào quang vốn thuộc về mình lại bị Diêu Mỹ Nhân đoạt mất, cô ta hận đến mức muốn cào vào mặt người đang đứng trước mặt mình.
“Ai lại ngu ngốc dùng cách đấy để hại người khác chứ? Làm vậy khác gì tự mình hại mình?" Diêu Mỹ Nhân nói xong liền im lặng.
Ánh mắt như có như không của Diêu Mỹ Nhân khiến Nghiêm Thi Lâm rất khó chịu, cô ta hống hách: “Không phải cậu thì là ai?’
“Phương Mộng Nhàn.” Diêu Mỹ Nhân bình thản nói ra một câu.
“Đừng đùa, cậu ấy chính là chị họ của cậu.” Nghiêm Thi Lâm không thể tin nổi.
“Cậu không tin thì có thể tự đi kiểm tra. Hôm đó, người bỏ thuốc chính là Phương Mộng Nhàn....” Diêu Mỹ Nhân chân thành đề nghị.
Cô nhớ là trường học có trang bị camera giám sát, không ít các cặp đôi trốn trong phòng học đã bị bắt được. Bởi vì nhà trường không công khai việc này, nên rất ít người biết tới.
“Tôi...Tôi không cố ý làm cậu bị ngã đâu, khi đó, do tôi không để ý nên mới va vào cậu.” Cô ta xoay người, “Tôi sẽ điều tra rõ, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nhìn bóng lưng chột dạ của Nghiêm Thi Lâm, cô biết Nghiêm Thi Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phương Mộng Nhàn, như vậy là quá đủ rồi.
Cô thôi không suy nghĩ nữa, sau đó nhìn thằng vào vẻ mặt hoảng hốt của Phương Mộng Nhàn, “Chị không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi nói cho chị biết cũng chỉ vì một nguyên nhân.” Diêu Mỹ Nhân gằn ra từng chữ: “Đừng có bày đặt ra vẻ với tôi, tôi đã sớm biết rõ bộ mặt thật của chị. Nhìn chị diễn trò, tôi chán ghét lắm.”
Nói xong, Diêu Mỹ Nhân buông tay, mặc Phương Mộng Nhàn đang choáng váng lùi về sau mấy bước. Cô không để ý đến cô ta nữa, xoay người bỏ ra ngoài.
Bên ngoài, không khí đang vô cùng căng thẳng.
Thư Mạch và Lục Hạo Niên đứng cách nhau rất xa, ai cũng lạnh lùng, không thèm liếc nhìn đối phương dù chỉ một cái.
Đến khi một bóng người mặc váy lam đi ra, biểu cảm trên mặt hai người mới ấm áp hơn.
Diêu Mỹ Nhân đi thẳng đến bên Thư Mạch.
“Mình xong rồi, đi thôi.”
Thư Mạch nhìn vào gò má cô thì thấy trên đó có mấy vệt đỏ.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, vội vàng hỏi: “Bị sao đây?”
Mặc dù vừa rồi Diêu Mỹ Nhân đã tránh được, nhưng vẫn bị đầu ngón tay sắc nhọn của Phương Mộng Nhàn quẹt vào.
“Ai đánh cậu?” Đôi mắt đen nhánh của Thư Mạch lập tức lạnh buốt.
Diêu Mỹ Nhân nắm tay chàng trai, khẽ lắc đầu trấn an: “Không sao. Thư Mạch, cậu yên tâm, mình không yếu đuối vậy đâu.”
Vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Thư Mạch, mắt cô thoáng ngượng ngùng nhưng giọng nói lại vô cùng tự mãn, “Là mình đánh người ta. Bởi vì chị ta nói xấu cậu, mình không hề muốn nghe chút nào.” Cô nhìn cậu, “Thư Mạch, lúc nãy mình vừa thô lỗ vừa hung dữ, cậu nói đi, cậu có thích mình như vậy không?”
“Mình rất thích.” Khí lạnh trong mắt rút đi, cậu đặt bàn tay cô gái vào lòng bàn tay mình, khẽ nắm thật chặt, “Nhưng mà việc đánh người, lần sau cứ để mình. Ngoan, bây giờ về mình sẽ bôi thuốc cho cậu.”
Hai người cứ như vậy đi qua Lục Hạo Niên.
“Chờ một chút.”
Lục Hạo Niên gọi bọn họ lại, “Mỹ Nhân, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Diêu Mỹ Nhân quay đầu lại, “Cậu nói đi.”
“Ý tôi là chúng ta nói chuyện riêng.”
Nhận ra tay mình đã bị nắm chặt hơn, Diêu Mỹ Nhân véo Thư Mạch một cái, trả lời: "Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.” Từ sau khi Thư Mạch đánh nhau vì tin đồn giữa cô và Lục Hạo Niên, cô đã quyết định liệt Lục Hạo Niên vào danh sách những người không nên tiếp xúc nhiều.
Lục Hạo Niên nhìn hai người đang quang minh chính đại nắm tay, không cam lòng hỏi: “Tại sao lại là cậu ta?”
Diêu Mỹ Nhân sững người, lúc đầu cô không hiểu, nhưng khi thấy cái nhìn nóng bỏng của Lục Hạo Niên, cô liền hiểu ra.
Nhìn bàn tay đang nắm chặt của Thư Mạch, cô khẽ mỉm cười, “Bởi vì cậu ấy là Thư Mạch.” Lấy đâu ra nhiều lí do vậy chứ?
Diêu Mỹ Nhân không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Hạo Niên, lặng lẽ đi theo Thư Mạch ra ngoài.
Ra tới cửa rạp chiếu phim, khóe miệng Thư Mạch đã sớm cong lên thành một đường cong đẹp mắt.
Không biết giờ phút này, cậu có cảm thấy an toàn hơn không.
_____________
Khi đi học, lại có một tin tức mới nổi lên.
“Mấy cậu có biết không, hôm lễ kỉ niệm, Nghiêm Thi Lâm không lên sân khấu được là do bị người khác hãm hại đấy!" Một bạn nữ bắt đầu tám chuyện.
“Mình cũng đã nghe nói rồi, hình như là bị Phương Mộng Nhàn bỏ thuốc, đúng không?” Những người bên cạnh cũng bàn luận theo.
“Đúng đúng đúng. Không ngờ lại vậy, bình thường cậu ta luôn tỏ ra hiền lành đó.” Người khác vội chêm vào.
“Biết mặt không biết lòng, mình vừa nhìn đã biết là cậu ta diễn trò....”
“Đừng nói nữa, cậu ấy tới kìa.” Một nữ sinh nhắc nhở.
Phương Mộng Nhàn đi tới chỗ ngồi, cất cặp sách rồi ngồi xuống. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trên đường đi, cô cảm thấy có rất nhiều người nhìn mình. Những ánh mắt này khác xa những ánh mắt ngày trước, ngày trước là ngưỡng mộ thưởng thức, bây giờ thì ác ý, dò xét.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất nhanh sau đó, có người đã đến nói cho cô biết.
Lúc này, Nghiêm Thi Lâm ngồi cách đó hai bàn bỗng đi tới, hất cằm, quát lớn: “Phương Mộng Nhàn, mau xin lỗi tôi.”
“Cậu nói gì?” Dù hôm nay tâm trạng không được tốt, nhưng giọng cô ta vẫn vô cùng ôn hòa và nhẫn nại, “Mình không hiểu ý của bạn Nghiêm lắm.”
Nghiêm Thi Lâm nở nụ cười đắc ý, cô đã nắm được thóp của Phương Mộng Nhàn, nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
“Buổi lễ hôm đó, cậu đã bỏ thuốc hãm hại tôi, bây giờ mọi người đều biết hết rồi, ít nhất cậu cũng phải xin lỗi tôi một tiếng chứ?”
“Mình bỏ thuốc hại cậu?” Ngón tay đang đặt trên đùi của Phương Mộng Nhàn siết chặt lại, chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch ra.
Nghiêm Thi Lâm nghịch móng tay, châm chọc nói: “Cốc trà sữa kia đã bị cậu bỏ thuốc.” Cô tiến lên một bước, đắc ý nhìn đôi mắt hoảng sợ của Phương Mộng Nhàn, “Nếu cậu vẫn còn chối thì chúng ta đi kiểm tra camera đi, đến lúc đó, tôi sẽ nói chuyện này cho nhà trường biết để xử phạt cậu. Vậy nên, tốt nhất là bây giờ cậu mau ngoan ngoãn xin lỗi tôi đi.”
Giọng nói của Phương Mộng Nhàn vẫn rất êm ái, nhưng lại mang theo chút gì đó run rẩy, “Cậu nói cái gì mà camera? Bỏ thuốc? Mình không hiểu.”
Phòng trang điểm cũng có camera? Cô ta vô cùng hốt hoảng.
“Không hiểu? Vậy thì chúng ta xuống văn phòng đi, tôi sẽ để cậu giải thích cặn kẽ mọi chuyện một lần nữa.” Nghiên Thi Lâm bĩu môi, cô không muốn chơi trò giả ngu đâu.
“Chuyện nhỏ như này, chúng ta không nên làm phiền thầy cô.” Nụ cười ở khóe môi Phương Mộng Nhàn cứng lại.
“Vậy thì xin lỗi đi!”Nghiêm Thi Lâm thúc giục, “Tính tôi vốn không nhẫn nại được lâu đâu.”
Lớp học càng lúc càng đông hơn, mọi người vốn không có ý định đến xem, nhưng máu bà tám đã ăn sâu, bén rễ trong người nên không thể bỏ qua chuyện hay được, có người còn căng tai ra để nghe, không một ai là không quan tâm đến chuyện này.
Phương Mộng Nhàn siết chặt đầu ngón tay đến mức đau đớn, “Bạn học Nghiêm, đâu cần hùng hổ dọa người vậy chứ.” Mắt cô ta mang theo hơi nước, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.
“Đừng giả vờ đáng thương với tôi, không xin lỗi thì chúng ta đi.”
Hại cô đau bụng suốt mấy ngày, lại còn không lên được sân khấu, cô sẽ không dễ dàng cho qua đâu.
Nói xong, Nghiêm Thi Lâm xoay người muốn ra khỏi lớp.
Phương Mộng Nhàn vội vàng kéo cô lại, “Bạn học Nghiêm, chờ chút.” Cô rất sợ Nghiêm Thi Lâm sẽ nhờ nhà trường giải quyết chuyện này.
Trước mặt mọi người, cô ta lí nhí nói: “Bạn học Nghiêm, rất xin lỗi.”
“Cậu nói gì? Cậu làm gì mà phải xin lỗi tôi? Nói rõ đi!”
“Bạn học Nghiêm...” Phương Mộng Nhàn gần như muốn chết.
Các bạn xung quanh bắt đầu thầm thì bàn tán, mặc dù tiếng xin lỗi rất nhỏ, nhưng ai cũng biết Phương Mộng Nhàn chính là hung thủ bỏ thuốc cho Nghiêm Thi Lâm uống, chính miệng cô ta cũng đã thừa nhận rồi. Không thể tin nổi, ngoài mặt thì ra vẻ đẹp đẽ, nhưng bên trong lại vô cùng thối nát.
__________
Từ ngày Phương Mộng Nhàn thừa nhận chuyện bỏ thuốc và xin lỗi Nghiêm Thi Lâm trước mặt mọi người, hình tượng của Phương Mộng Nhàn đã chính thức sụp đổ. Mọi người còn lén lút đặt biệt danh cho cô ta là "cô gái thủ đoạn".
Diêu Mỹ Nhân không ngờ được sau chuyện này, Phương Mộng Nhàn đã bị rất nhiều người ghét.
Bên ngoài và bên trong chênh lệch quá lớn, người khác khó có thể chấp nhận được.
Kỳ thi cuối kì sắp đến, nhìn người đang ung dung vẽ kết cấu kiến trúc công trình bên cạnh, Diêu Mỹ Nhân lắc đầu một cái, đúng là học giỏi đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Beta: Dâu Tây
__________________
Bộ trang phục lộng lẫy trên người Phương Mộng Nhàn đã trở nên vô cùng khó coi. Gân xanh mờ mờ nổi lên cái trán trơn bóng, móng tay bất giác cắm chặt vào lòng bàn tay.
"Diêu Mỹ Nhân, tao là chị họ của mày, vậy mà mày lại vì người ngoài như Thư Mạch mà đánh tao?" Cô ta giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thật không thể tin được, một người luôn yếu đuối, tự ti như Diêu Mỹ Nhân lại có gan đánh người! Cho dù vẻ ngoài đã thay đổi, nhưng tính cách thì vẫn phải như trước chứ? Diêu Mỹ Nhân lạnh lùng nhìn người trước mặt, có lẽ trước kia cô đã quá hiền lành nên bây giờ mới bị chị họ tùy tiện dạy dỗ.
“Đúng. Chính là vì Thư Mạch.” Diêu Mỹ Nhân gật đầu.
Cô nghĩ thầm trong lòng: Mình muốn đối xử thật tốt còn không được, vậy mà người khác lại dám nhục mạ cậu ấy?
Bây giờ, Phương Mộng Nhàn cảm thấy bản thân mình như đang đánh vào bịch bông, từ trước tới nay, cô ta chưa bao giờ phải khổ sở như vậy. Cô ta luôn cố gắng trở thành một người đoan trang nhã nhặn, thùy mị nết na, không ngờ hôm nay lại bị em họ xem thường, chèn ép đến mức này.
Ánh mắt cô ta như chứa nọc độc, giọng nói vừa thù hận lại khinh thường: “Tao nói không đúng sao? Thư Mạch chính là một đống rác rưởi, chỉ có mày mới trân trọng loại người như thế!” Cô ta buông bàn tay đang che mặt xuống, tranh thủ lúc Diêu Mỹ Nhân không đề phòng liền vung tay ra.
Diêu Mỹ Nhân nhích người sang một bên, cố gắng lắm mới thoát khỏi móng tay sắc bén. Cô đưa tay quệt má, bên trên đó có mấy vết xước đỏ, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Thấy mình đánh không trúng, Phương Mộng Nhàn định giơ tay đánh tiếp, ai dè lại bị Diêu Mỹ Nhân nắm chặt lấy cổ tay.
“Phương Mộng Nhàn.”
Giọng nói của cô mang theo sự lạnh lẽo, khiến cho Phương Mộng Nhàn phải sững sờ.
“Tôi vừa mới nói xong, chị đừng nên nói xấu Thư Mạch. Rất tốt, chị đã thành công trong việc chọc tức tôi.”
“Chát!”
Một cái tát vang dội lập tức rơi xuống gò má trắng nõn của Phương Mộng Nhàn, chắc chắn chủ nhân của nó đã dồn vào đó rất nhiều sức.
Phương Mộng Nhàn bị tát quay hẳn sang một bên, máu nóng bốc lên đỉnh điểm, khuôn mặt sưng vù lên.
“Diêu Mỹ Nhân, tao muốn giết mày!” Phương Mộng Nhàn giãy giụa nhào qua, Diêu Mỹ Nhân lại tiếp tục cầm chặt cổ tay của cô ta, móng tay bấm sâu vào da thịt.
“Mày với Thư Mạch yêu nhau, tao sẽ báo cho nhà trường, chúng mày cứ chờ bị đuổi học đi.” Ánh mắt Phương Mộng Nhàn không hề mất đi sự hận thù.
“Thật không? Vậy chị tố cáo đi.” Diêu Mỹ Nhân lạnh lùng đáp trả, “Có thừa nhận hay không, là chuyện của tôi và Thư Mạch.”
“Mày....”
“Phương Mộng Nhàn, tôi quên chưa nói với chị một chuyện.” Ánh mắt cô bỗng sáng hẳn lên, “Buổi tiệc lần trước, chị đã bỏ thuốc tôi, nhưng không may Nghiêm Thi Lâm lại trúng chiêu. Việc này, tôi đã điều tra kỹ rồi.”
“Không! Mày nói bậy! Ai bỏ thuốc mày, không phải là tao!” Phương Mộng Nhàn ngạc nhiên, vội vàng phản bác.
Diêu Mỹ Nhân quay sang hướng khác, không thèm nhìn mặt cô ta nữa.
Cô nhớ lại hôm Nghiêm Thi Lâm tới trường tìm cô tính sổ.
“Trà sữa là do cậu tự lấy, không phải là tôi đưa cho cậu, cậu tìm tôi cũng vô ích thôi.” Diêu Mỹ Nhân đáp lại đối phương.
“Ai biết được cậu có bỏ thuốc hay không, chắc là cậu muốn dùng ly trà sữa đó để hãm hại người khác.” Nghiêm Thi Lâm tức giận nhìn cô. Nghĩ đến việc phải nghỉ ở nhà mấy ngày, hào quang vốn thuộc về mình lại bị Diêu Mỹ Nhân đoạt mất, cô ta hận đến mức muốn cào vào mặt người đang đứng trước mặt mình.
“Ai lại ngu ngốc dùng cách đấy để hại người khác chứ? Làm vậy khác gì tự mình hại mình?" Diêu Mỹ Nhân nói xong liền im lặng.
Ánh mắt như có như không của Diêu Mỹ Nhân khiến Nghiêm Thi Lâm rất khó chịu, cô ta hống hách: “Không phải cậu thì là ai?’
“Phương Mộng Nhàn.” Diêu Mỹ Nhân bình thản nói ra một câu.
“Đừng đùa, cậu ấy chính là chị họ của cậu.” Nghiêm Thi Lâm không thể tin nổi.
“Cậu không tin thì có thể tự đi kiểm tra. Hôm đó, người bỏ thuốc chính là Phương Mộng Nhàn....” Diêu Mỹ Nhân chân thành đề nghị.
Cô nhớ là trường học có trang bị camera giám sát, không ít các cặp đôi trốn trong phòng học đã bị bắt được. Bởi vì nhà trường không công khai việc này, nên rất ít người biết tới.
“Tôi...Tôi không cố ý làm cậu bị ngã đâu, khi đó, do tôi không để ý nên mới va vào cậu.” Cô ta xoay người, “Tôi sẽ điều tra rõ, nếu cậu dám lừa tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nhìn bóng lưng chột dạ của Nghiêm Thi Lâm, cô biết Nghiêm Thi Lâm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Phương Mộng Nhàn, như vậy là quá đủ rồi.
Cô thôi không suy nghĩ nữa, sau đó nhìn thằng vào vẻ mặt hoảng hốt của Phương Mộng Nhàn, “Chị không thừa nhận cũng không sao, dù sao tôi nói cho chị biết cũng chỉ vì một nguyên nhân.” Diêu Mỹ Nhân gằn ra từng chữ: “Đừng có bày đặt ra vẻ với tôi, tôi đã sớm biết rõ bộ mặt thật của chị. Nhìn chị diễn trò, tôi chán ghét lắm.”
Nói xong, Diêu Mỹ Nhân buông tay, mặc Phương Mộng Nhàn đang choáng váng lùi về sau mấy bước. Cô không để ý đến cô ta nữa, xoay người bỏ ra ngoài.
Bên ngoài, không khí đang vô cùng căng thẳng.
Thư Mạch và Lục Hạo Niên đứng cách nhau rất xa, ai cũng lạnh lùng, không thèm liếc nhìn đối phương dù chỉ một cái.
Đến khi một bóng người mặc váy lam đi ra, biểu cảm trên mặt hai người mới ấm áp hơn.
Diêu Mỹ Nhân đi thẳng đến bên Thư Mạch.
“Mình xong rồi, đi thôi.”
Thư Mạch nhìn vào gò má cô thì thấy trên đó có mấy vệt đỏ.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, vội vàng hỏi: “Bị sao đây?”
Mặc dù vừa rồi Diêu Mỹ Nhân đã tránh được, nhưng vẫn bị đầu ngón tay sắc nhọn của Phương Mộng Nhàn quẹt vào.
“Ai đánh cậu?” Đôi mắt đen nhánh của Thư Mạch lập tức lạnh buốt.
Diêu Mỹ Nhân nắm tay chàng trai, khẽ lắc đầu trấn an: “Không sao. Thư Mạch, cậu yên tâm, mình không yếu đuối vậy đâu.”
Vừa ngước lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Thư Mạch, mắt cô thoáng ngượng ngùng nhưng giọng nói lại vô cùng tự mãn, “Là mình đánh người ta. Bởi vì chị ta nói xấu cậu, mình không hề muốn nghe chút nào.” Cô nhìn cậu, “Thư Mạch, lúc nãy mình vừa thô lỗ vừa hung dữ, cậu nói đi, cậu có thích mình như vậy không?”
“Mình rất thích.” Khí lạnh trong mắt rút đi, cậu đặt bàn tay cô gái vào lòng bàn tay mình, khẽ nắm thật chặt, “Nhưng mà việc đánh người, lần sau cứ để mình. Ngoan, bây giờ về mình sẽ bôi thuốc cho cậu.”
Hai người cứ như vậy đi qua Lục Hạo Niên.
“Chờ một chút.”
Lục Hạo Niên gọi bọn họ lại, “Mỹ Nhân, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Diêu Mỹ Nhân quay đầu lại, “Cậu nói đi.”
“Ý tôi là chúng ta nói chuyện riêng.”
Nhận ra tay mình đã bị nắm chặt hơn, Diêu Mỹ Nhân véo Thư Mạch một cái, trả lời: "Có chuyện gì thì cứ nói ở đây đi.” Từ sau khi Thư Mạch đánh nhau vì tin đồn giữa cô và Lục Hạo Niên, cô đã quyết định liệt Lục Hạo Niên vào danh sách những người không nên tiếp xúc nhiều.
Lục Hạo Niên nhìn hai người đang quang minh chính đại nắm tay, không cam lòng hỏi: “Tại sao lại là cậu ta?”
Diêu Mỹ Nhân sững người, lúc đầu cô không hiểu, nhưng khi thấy cái nhìn nóng bỏng của Lục Hạo Niên, cô liền hiểu ra.
Nhìn bàn tay đang nắm chặt của Thư Mạch, cô khẽ mỉm cười, “Bởi vì cậu ấy là Thư Mạch.” Lấy đâu ra nhiều lí do vậy chứ?
Diêu Mỹ Nhân không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Hạo Niên, lặng lẽ đi theo Thư Mạch ra ngoài.
Ra tới cửa rạp chiếu phim, khóe miệng Thư Mạch đã sớm cong lên thành một đường cong đẹp mắt.
Không biết giờ phút này, cậu có cảm thấy an toàn hơn không.
_____________
Khi đi học, lại có một tin tức mới nổi lên.
“Mấy cậu có biết không, hôm lễ kỉ niệm, Nghiêm Thi Lâm không lên sân khấu được là do bị người khác hãm hại đấy!" Một bạn nữ bắt đầu tám chuyện.
“Mình cũng đã nghe nói rồi, hình như là bị Phương Mộng Nhàn bỏ thuốc, đúng không?” Những người bên cạnh cũng bàn luận theo.
“Đúng đúng đúng. Không ngờ lại vậy, bình thường cậu ta luôn tỏ ra hiền lành đó.” Người khác vội chêm vào.
“Biết mặt không biết lòng, mình vừa nhìn đã biết là cậu ta diễn trò....”
“Đừng nói nữa, cậu ấy tới kìa.” Một nữ sinh nhắc nhở.
Phương Mộng Nhàn đi tới chỗ ngồi, cất cặp sách rồi ngồi xuống. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trên đường đi, cô cảm thấy có rất nhiều người nhìn mình. Những ánh mắt này khác xa những ánh mắt ngày trước, ngày trước là ngưỡng mộ thưởng thức, bây giờ thì ác ý, dò xét.
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất nhanh sau đó, có người đã đến nói cho cô biết.
Lúc này, Nghiêm Thi Lâm ngồi cách đó hai bàn bỗng đi tới, hất cằm, quát lớn: “Phương Mộng Nhàn, mau xin lỗi tôi.”
“Cậu nói gì?” Dù hôm nay tâm trạng không được tốt, nhưng giọng cô ta vẫn vô cùng ôn hòa và nhẫn nại, “Mình không hiểu ý của bạn Nghiêm lắm.”
Nghiêm Thi Lâm nở nụ cười đắc ý, cô đã nắm được thóp của Phương Mộng Nhàn, nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
“Buổi lễ hôm đó, cậu đã bỏ thuốc hãm hại tôi, bây giờ mọi người đều biết hết rồi, ít nhất cậu cũng phải xin lỗi tôi một tiếng chứ?”
“Mình bỏ thuốc hại cậu?” Ngón tay đang đặt trên đùi của Phương Mộng Nhàn siết chặt lại, chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch ra.
Nghiêm Thi Lâm nghịch móng tay, châm chọc nói: “Cốc trà sữa kia đã bị cậu bỏ thuốc.” Cô tiến lên một bước, đắc ý nhìn đôi mắt hoảng sợ của Phương Mộng Nhàn, “Nếu cậu vẫn còn chối thì chúng ta đi kiểm tra camera đi, đến lúc đó, tôi sẽ nói chuyện này cho nhà trường biết để xử phạt cậu. Vậy nên, tốt nhất là bây giờ cậu mau ngoan ngoãn xin lỗi tôi đi.”
Giọng nói của Phương Mộng Nhàn vẫn rất êm ái, nhưng lại mang theo chút gì đó run rẩy, “Cậu nói cái gì mà camera? Bỏ thuốc? Mình không hiểu.”
Phòng trang điểm cũng có camera? Cô ta vô cùng hốt hoảng.
“Không hiểu? Vậy thì chúng ta xuống văn phòng đi, tôi sẽ để cậu giải thích cặn kẽ mọi chuyện một lần nữa.” Nghiên Thi Lâm bĩu môi, cô không muốn chơi trò giả ngu đâu.
“Chuyện nhỏ như này, chúng ta không nên làm phiền thầy cô.” Nụ cười ở khóe môi Phương Mộng Nhàn cứng lại.
“Vậy thì xin lỗi đi!”Nghiêm Thi Lâm thúc giục, “Tính tôi vốn không nhẫn nại được lâu đâu.”
Lớp học càng lúc càng đông hơn, mọi người vốn không có ý định đến xem, nhưng máu bà tám đã ăn sâu, bén rễ trong người nên không thể bỏ qua chuyện hay được, có người còn căng tai ra để nghe, không một ai là không quan tâm đến chuyện này.
Phương Mộng Nhàn siết chặt đầu ngón tay đến mức đau đớn, “Bạn học Nghiêm, đâu cần hùng hổ dọa người vậy chứ.” Mắt cô ta mang theo hơi nước, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ.
“Đừng giả vờ đáng thương với tôi, không xin lỗi thì chúng ta đi.”
Hại cô đau bụng suốt mấy ngày, lại còn không lên được sân khấu, cô sẽ không dễ dàng cho qua đâu.
Nói xong, Nghiêm Thi Lâm xoay người muốn ra khỏi lớp.
Phương Mộng Nhàn vội vàng kéo cô lại, “Bạn học Nghiêm, chờ chút.” Cô rất sợ Nghiêm Thi Lâm sẽ nhờ nhà trường giải quyết chuyện này.
Trước mặt mọi người, cô ta lí nhí nói: “Bạn học Nghiêm, rất xin lỗi.”
“Cậu nói gì? Cậu làm gì mà phải xin lỗi tôi? Nói rõ đi!”
“Bạn học Nghiêm...” Phương Mộng Nhàn gần như muốn chết.
Các bạn xung quanh bắt đầu thầm thì bàn tán, mặc dù tiếng xin lỗi rất nhỏ, nhưng ai cũng biết Phương Mộng Nhàn chính là hung thủ bỏ thuốc cho Nghiêm Thi Lâm uống, chính miệng cô ta cũng đã thừa nhận rồi. Không thể tin nổi, ngoài mặt thì ra vẻ đẹp đẽ, nhưng bên trong lại vô cùng thối nát.
__________
Từ ngày Phương Mộng Nhàn thừa nhận chuyện bỏ thuốc và xin lỗi Nghiêm Thi Lâm trước mặt mọi người, hình tượng của Phương Mộng Nhàn đã chính thức sụp đổ. Mọi người còn lén lút đặt biệt danh cho cô ta là "cô gái thủ đoạn".
Diêu Mỹ Nhân không ngờ được sau chuyện này, Phương Mộng Nhàn đã bị rất nhiều người ghét.
Bên ngoài và bên trong chênh lệch quá lớn, người khác khó có thể chấp nhận được.
Kỳ thi cuối kì sắp đến, nhìn người đang ung dung vẽ kết cấu kiến trúc công trình bên cạnh, Diêu Mỹ Nhân lắc đầu một cái, đúng là học giỏi đến mức khiến người khác phải ghen tị.
Bình luận facebook