Lệ Ngự Nam tưởng Mạt Sinh đang cố ý giở trò trước mặt Kỉ Hướng Vãn nên bước đến xách tay cô lên hỏi: “Cô làm vậy là có ý gì? Bộ khó ăn đến thế sao? Sao lại nôn đến mức này?”
Mạt Sinh lắc đầu: “Rất ngon, chỉ là em không quen mùi đó.”
Lệ Ngự Nam mỉa mai: “Ghen à? Tôi và Hướng Vãn đã ở bên nhau lâu đến thế rồi, có bao giờ thấy cô bất thường như hôm nay đâu, chỉ được cái danh là bà Lệ chứ không hề là vợ chồng thật sự nên trong lòng cô không vui sao?”
Mạt Sinh và Lệ Ngự Nam là thanh mai trúc mã, đã quen nhau gần hai mươi năm rồi, bố mẹ của họ cũng là bạn bè thân thiết, từ nhỏ đã định hôn ước cho họ, từ lúc Mạt Sinh bắt đầu hiểu chuyện, bắt đầu biết đến tình cảm nam nữ thì đã thích Lệ Ngự Nam.
Cô cứ thế thích anh suốt mười ba năm, nhưng Lệ Ngự Nam thì luôn bình thường với cô, không bao giờ nhận ra cô yêu anh nhiều thế nào, tảng đá dù cứng đến đâu cũng sẽ có lúc bị nung chảy, nhưng trái tim băng giá của Lệ Ngự Nam thì lại không, cô vì anh mà làm bao nhiêu chuyện ngốc, anh lại không để mắt một lần nào.
Họ có thể thuận lợi kết hôn tất cả đều là nhờ bố của Mạt Sinh, bố cô trước lúc lâm chung đã giao cô lại cho Lệ Ngự Nam, còn giao lại toàn bộ tài sản cho anh. Mạt Sinh từ bé đã là một người được nuông chiều, không hiểu rõ sự đời, bố cô sợ rằng khi ông không còn trên đời nữa thì sẽ không còn ai chăm sóc cô, thế nên đã ép Mạt Sinh phải lấy cô.
Mạt Sinh nắm chặt bàn tay của Lệ Ngự Nam, cố nở nụ cười, “Ngự Nam, thời gian của em chỉ còn lại mười tháng mà thôi, sau này sẽ không còn ai bám lấy anh nữa đâu, anh yên tâm, anh sẽ được giải thoát, xin anh trong mười tháng này đối xử tốt với em một chút được không?”
Những lời nói của cô hệt như sinh li tử biệt, Lệ Ngự Nam vội vàng rút tay ra, nhìn Mạt Sinh bằng ánh mắt ngờ vực, sự buông tha này của cô khiến anh có hơi hoảng sợ, Mạt Sinh đã bám lấy anh suốt bao nhiêu năm qua, nay sao có thể dễ dàng từ bỏ?
“Mạt Sinh, có phải cô bị bệnh không?” Lệ Ngự Nam cất tiếng mắng, không thể tin được mà bỏ ra ngoài.
Vừa rồi, Lệ Ngự Nam vốn đang xem vết thương của Kỉ Hướng Vãn, sau lưng Kỉ Hướng Vãn có một vết sẹo bỏng lớn, là dấu vết để lại sau lần Kỉ Hướng Vãn cứu anh, thế nên mấy năm nay Lệ Ngự Nam luôn cảm thấy áy náy, đã nhận lời chăm sóc cô cả đời, năm năm trước, anh đã định kết hôn với Kỉ Hướng Vãn, nhưng bố của Mạt Sinh lại bất ngờ bắt anh lấy Mạt Sinh, khiến sự việc đi đến nông nỗi này.
Kỉ Hướng Vãn đã đi theo anh suốt năm năm mà không có danh phận gì.
“Ngự Nam, mười tháng sau chúng ta sẽ thật sự kết hôn sao?” Kỉ Hướng Vãn có hơi bất an, cô sợ mười tháng này chỉ là một cái cớ.
Lệ Ngự Nam cảm thấy đầy nghi hoặc, cảm giác mấy hôm nay Mạt Sinh mang lại cho anh thật sự có chút kì lạ.
“Đúng thế.”
Kỉ Hướng Vãn mừng rỡ, liền đẩy Lệ Ngự Nam xuống ghế sô pha, hôn lên môi anh, luồn tay vào trong áo anh.
Lệ Ngự Nam cũng ôm lấy Kỉ Hướng Vãn, không ngần ngại mà hôn cô, lật người cô lại trên ghế sô pha rồi đè lên, đột nhiên, anh ngước nhìn bầu trời bên ngoài, phát hiện đã muộn rồi, bên ngoài tối đen như mực, có vẻ như sắp mưa, chợt nhớ ra Mạt Sinh vốn sợ bóng tối, anh liền mất đi ham muốn với Kỉ Hướng Vãn.
“Ngự Nam?” Kỉ Hướng Vãn gọi anh.
Lệ Ngự Nam buông cô ra rồi chỉnh trang lại y phục, “Muộn lắm rồi, anh phải về nhà, sau này mình còn nhiều thời gian ở bên nhau mà.”
Kỉ Hướng Vãn lập tức nhăn nhó, “Anh muốn về gặp Mạt Sinh sao? Anh xót thương cho cô ta à?”
“Cho dù li hôn rồi thì anh cũng vẫn phải chăm sóc cô ta.” Đây là lời mà Lệ Ngự Nam đã hứa với bố của Mạt Sinh.
Kỉ Hướng Vãn trong lòng khó chịu, nếu còn Mạt Sinh chen ngang thì hai người họ cả đời này cũng không thể ở bên nhau.
Ánh đèn trong phòng hầu như soi rõ mọi ngóc ngách bên trong.
Bên ngoài đang đổ mưa to, chốc chốc lại có ánh chớp lóe lên, tiếng sấm đì đùng, Mạt Sinh ngồi bó gối, thu mình lại trên ghế sô pha, cô không thích thời tiết mưa gió, còn nhớ có một lần, cũng trong thời tiết xấu thế này, cô đã dầm mưa chạy đi tìm Lệ Ngự Nam, chỉ để đưa cho anh một cái bánh do chính tay cô làm.
Khi vừa đến cửa, trong lúc cô không chú ý, một tia sét lớn đánh thẳng xuống trước mặt cô, cắt đứt toàn bộ nguồn điện nhà Lệ Ngự Nam, tiếng sấm kinh hồn ấy khiến Mạt Sinh mất đi thính lực suốt ba ngày, cái bánh do cô làm cũng bị cháy rụi, cũng may cô không sao, nhưng điều đó cũng để lại một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ được trong tâm trí cô.
Một tiếng sét vang lên, ánh đèn chợt tắt ngóm.
Mạt Sinh giật mình ngẩng đầu lên, căn phòng khách tối đen không có lấy một bóng người, Mạt Sinh nắm chặt điện thoại trong tay để soi sáng, đầu tiên muốn gọi điện cho Lệ Ngự Nam, nhưng nghĩ một lúc, cảm thấy muộn thế này mà chạy từ công ty về nhà sẽ rất nguy hiểm, cô đành từ bỏ ý định đó.
Ngồi co ro một góc trên sô pha, Mạt Sinh nhắm chặt mắt lại, chợt nghe thấy có tiếng động, cô ngẩng đầu lên rồi giật mình khi thấy có một bóng người to lớn đang đứng trước mặt mình, Mạt Sinh suýt nữa đã kêu lên, nhưng người kia đã bật đèn điện thoại lên rồi khẽ nói: “Là tôi đây.”
Bình luận facebook