• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Yêu Anh Cho Dù Một Thoáng Thôi (6 Viewers)

  • Chương 11

Mạt Sinh lập tức biến sắc mặt, “Chính cô gọi tôi đến sao?”

Kỉ Hướng Vãn quay đầu lại bật cười, “Cô thật sự cho rằng là Ngự Nam sao? Hôm nay tôi thấy không khỏe, anh ấy đã ở bên tôi cả buổi chiều, anh ấy bảo với tôi là sẽ li hôn với cô, nhưng không ngờ cô lại giở trò, giả vờ đau bụng để khỏi phải li hôn.”

Mạt Sinh nắm chặt bàn tay, lại thấy đau lần nữa, Lệ Ngự Nam đã luôn ở bên cạnh Kỉ Hướng Vãn, tuy chuyện này cô cũng đoán ra, nhưng nghe lời này từ miệng của Kỉ Hướng Vãn quả thực vẫn không dễ chịu gì.

“Ừm, nếu cô gọi tôi đến là để nói mấy câu này thì tôi không ở lại nữa.” Mạt Sinh cố tỏ vẻ trấn tĩnh, quay người bỏ đi.

Nhưng hai người đàn ông cao to đột nhiên xuất hiện chặn trước cửa tầng thượng, lúc này ở tầng thượng chỉ còn bốn người bọn họ, Mạt Sinh lập tức luống cuống, liên tục lùi lại, khi lùi đến trước mặt Kỉ Hướng Vãn thì chợt bị cô ta nắm chặt lấy khuỷu tay.

“Cô muốn làm gì?” Mạt Sinh căng thẳng hỏi.

Kỉ Hướng Vãn cười lạnh lùng, ánh mắt gian xảo như muốn xé xác Mạt Sinh, “Không phải cô luôn nói tôi đã trộm thân phận của cô sao? Thế thì tôi phải cho cô thấy rõ, rốt cuộc ai mới là người Ngự Nam yêu nhất, cô tưởng cô là vợ của Ngự Nam, yêu anh ấy lâu như thế thì sẽ thắng tôi sao? Năm năm nay Ngự Nam luôn quan tâm đến tôi, anh ấy đã quên cô từ lâu rồi, cho dù anh ấy có hồi phục kí ức thì người anh ấy yêu cũng sẽ chỉ là tôi!”

Mạt Sinh cố gắng vùng vẫy, nhưng có vùng vẫy cũng vô ích, bởi có hai người đàn ông lực lưỡng giữ chặt lấy vai cô, Mạt Sinh thấy rất sợ, giận dữ nói: “Kỉ Hướng Vãn, cô bình tĩnh lại đi, Ngự Nam anh ấy yêu cô, cho dù tôi có làm gì đi nữa thì cũng vô ích, cô tha cho tôi đi, đây là bệnh viện.”

“Tôi không thể để cô mang đứa con của Ngự Nam, đây là nghiệt chướng, cô đi chết cùng với con của cô đi.”

Kỉ Hướng Vãn tàn nhẫn giơ chân đá vào bụng Mạt Sinh, cũng may Mạt Sinh mau chóng né tránh, khiến cú đá ấy trúng vào lưng cô, tuy vậy cũng khiến cô kêu lên đau đớn.

Mạt Sinh khuỵu xuống đất, cái thai của cô vốn không ổn định, tuy cú đá ấy không trúng bụng nhưng cũng khiến cô khó chịu vô cùng, cảm giác như cả vùng bụng dưới đã bị tổn thương, cô không thể để con mình bị Kỉ Hướng Vãn giết, đành phải khổ sở cầu xin: “Kỉ Hướng Vãn, cô dừng tay lại, tôi đã hứa sẽ li hôn với Ngự Nam rồi, chỉ cần cô tha cho con tôi thì bây giờ tôi sẽ đi ngay, sau này không làm phiền hai người nữa.”

Mắt của Kỉ Hướng Vãn long lên, không quan tâm gì nữa, nếu cô ta mà tha cho Mạt Sinh thì ai sẽ tha cho cô ta đây? Cô ta chỉ chờ cơ hội này để ra tay với Mạt Sinh, “Muốn trách thì trách cô cứ mãi không tỉnh ra, nhất định phải cướp người đàn ông của tôi, hôm nay nếu tôi không giết chết con của cô thì sẽ có ngày cô mang đứa bé đến cướp người đàn ông của tôi, các người sẽ ra tay với tôi!”

Mạt Sinh sợ hãi vô cùng, sống chết ôm chặt lấy bụng, nhưng hai người đàn ông kia thật sự quá khỏe, nhấc người cô lên cũng không cần tốn bao nhiêu sức lực, Mạt Sinh vùng vẫy, hai chân đạp loạn xạ, hai người đàn ông kia chợt đè cô ra rồi lột quần áo cô ra.

Mạt Sinh trợn tròn mắt, cảm thấy mình như con búp bê mặc cho người ta chơi đùa.

“Kỉ Hướng Vãn, cô muốn làm gì?” Mạt Sinh gào lên.

Kỉ Hướng Vãn rút điện thoại ra vừa quay lại cảnh ấy vừa cười gian xảo, “Để cho mọi người biết được ả dâm phụ như cô đã có thai mà còn dan díu với kẻ khác, đứa bé bị mất trong lúc cô đang dâm loạn, có phải là càng kích thích không?”

Hai người đàn ông kia cố lột quần áo của Mạt Sinh, cô liều chết chống cự, cắn vào tay của một tên.

Tên đó lập tức tát thẳng vào mặt Mạt Sinh.

Mạt Sinh bất lực ngã xuống đất, bụng đau như bị ai xé, nhưng bọn kia vẫn không chịu dừng tay mà ngược lại còn tỏ ra thích thú hơn, cố gắng lột nốt quần áo của cô.

Lúc này, cửa tầng thượng đột nhiên có tiếng động, có người đang đập cửa, Mạt Sinh nhìn thấy thời cơ lập tức cố gắng bò về phía ấy rồi hét to: “Cứu tôi với, cứu tôi với, tôi ở đây.”

“Mạt Sinh, Mạt Sinh!”

Là giọng của Lệ Ngự Nam.

Lúc này đến lượt Kỉ Hướng Vãn hốt hoảng, không ngờ Lệ Ngự Nam lại ở đây, cô ta liền cất điện thoại vào rồi cũng hét lên, “Dừng tay, các người đừng làm nữa, mau bịt miệng cô ta, mặc quần áo lại cho cô ta.”

Mạt Sinh không còn sức lực vùng vẫy nữa, cả người toát mồ hôi lạnh, chỉ còn cảm nhận được cơn đau như thiêu đốt trong bụng, mặc cho bọn đàn ông kia hành sự.

Một tiếng rầm vang lên, Lệ Ngự Nam đã phá được của, nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Hai người đàn ông đang nhấc người Kỉ Hướng Vãn lên, định đẩy cô ta xuống dưới lầu.

“Mạt Sinh, cầu xin cô hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết, tôi rất yêu Ngự Nam, cô không thể dùng cách này để ép tôi rời bỏ anh ấy được, nếu cô cứ muốn làm thế này thì tôi dù có chết cũng không rời bỏ anh ấy.”

Kỉ Hướng Vãn đang khóc nức nở, sắp bị người ta đẩy xuống lầu.

Lệ Ngự Nam trợn mắt, gương mặt trắng bệch, vội hét to: “Hướng Vãn!”

Hai người đàn ông kia đẩy Kỉ Hướng Vãn xuống rồi buông tay, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lệ Ngự Nam kịp thời xông đến chụp lấy cánh tay Kỉ Hướng Vãn, cô ta dùng sức bám lấy cánh tay anh, vừa khóc vừa nói: “Ngự Nam, anh đến rồi, anh có yêu em không? Nếu anh không yêu em thì đừng cứu em, anh đến bên cạnh Mạt Sinh đi, em không sao cả, em sẽ không bám lấy anh đâu.”

“Anh yêu em, Hướng Vãn, anh yêu em, người anh yêu luôn là em.” Lệ Ngự Nam đỏ hoe mắt, không thể buông tay.

Cảnh tượng này Mạt Sinh đã nhìn thấy, chính tai nghe thấy Lệ Ngự Nam nói yêu Kỉ Hướng Vãn, nước mắt chợt tuôn rơi, trái tim chợt nguội lạnh, tuyệt vọng nhắm mắt, nỗi đau khôn cùng tấn công thẳng vào tim cô, nỗi đau ấy như làn nước băng giá nhấn chìm cả người cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom