-
Chương 86: 86: Chốn Đào Nguyên 3 2
Tạ Cát Tường hoàn toàn không ngờ tới, trong một quyển sách tại nơi này, lại nhìn thấy một lời thăm hỏi vượt qua thời gian mười năm.
Trong nháy mắt này, tưởng niệm giống như hoa rơi bay tán loạn, chớp mắt một cái rơi tràn đầy mặt hồ.
Tạ Cát Tường nhớ lại lúc vẫn là trẻ con, sau giờ ngọ một ngày mùa hè, Thục thẩm nương rất thong thả cho nàng ngồi trên đùi mình, nhấn từng chữ một dạy nàng đọc thơ.
Thanh âm thẩm nương ôn nhu trong trẻo, như suối nước ngọt chảy xuôi từng giọt không ngừng, khiến người nghe từng chút một quên đi cảm giác khô nóng ngày mùa hè.
Những ngày vẫn còn mẫu thân làm bạn, trên mặt Triệu Thụy vẫn luôn treo nụ cười.
Hắn chỉ lớn hơn Tạ Cát Tường một tuổi, người tuy rằng có chút ổn trọng già dặn, nhưng cũng không chê phiền mà cùng Tạ Cát Tường chơi trò chơi của tiểu hài tử.
Hắn sẽ cùng nàng chơi cỡi ngựa gỗ, sẽ giúp nàng mặc váy cho búp bê vải, cũng sẽ vụng về tết bím tóc cho nàng.
Thời thơ ấu không lo không nghĩ, đột nhiên mất biệt vào năm Triệu Thụy mười tuổi.
Thân thể Ổ Ngọc Thục từ trước đến nay cũng không phải rất tốt, vốn cẩm y ngọc thực dưỡng bệnh trong vương phủ, ngược lại cũng có chút khởi sắc.
Nàng không có yêu cầu gì với trượng phu của mình, cũng không thân cận với Triệu Vương, từ khi có nhi tử, toàn bộ tâm tư nàng đều đặt trên người nhi tử.
Ngày tháng vốn có thể trôi qua như vậy, chỉ là sau đó, tiên hoàng hậu hoăng thệ, Ổ Ngọc Thục chịu đả kích, cũng bệnh không dậy nổi.
Nàng bị bệnh một đoạn thời gian rất dài, Tạ Cát Tường vẫn còn nhớ, ước chừng bắt đầu từ khi đó, Triệu Thụy không còn gọi Triệu Vương là phụ vương, cũng không hề nhắc tới vị phụ thân này nửa câu.
Đợi sau khi Ổ Ngọc Thục chết bệnh, nàng lại lớn lên một chút, Triệu Thụy mới nói đoạn thời gian mẫu thân hắn bệnh nặng kia, Triệu Vương đã có gian tình với Phùng Hiểu Nhu.
Việc này hắn không biết mẫu thân có biết hay không, cho dù có biết, kỳ thật Ổ Ngọc Thục cũng không để ý lắm, Triệu Vương đối với nàng mà nói chỉ là trượng phu gia tộc an bài cho nàng, không có cũng chẳng sao.
Nhưng đối với Triệu Thụy mà nói, hành vi của Triệu Vương giống như phản bội.
Sau đó, Triệu Thụy trưởng thành nhanh chóng.
Hắn học được cách thức không để lộ suy nghĩ trong lòng ra ngoài, cũng học được cách dần dần đóng băng cảm xúc của mình, mặc dù trước mặt Tạ Cát Tường vẫn giống như khi còn nhỏ, nhưng Tạ Cát Tường cũng hiểu, hắn đã thay đổi.
Thời thơ ấu không sầu không lo, ngây thơ sung sướng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nghĩ đến đây, Tạ Cát Tường thở dài.
Chỗ sâu nhất trong đáy lòng nàng, không phải không đau lòng cho Triệu Thụy, nhưng nàng cũng biết rất rõ, người mất đi vĩnh viễn sẽ không trở về, cũng giống như phụ thân mẫu thân nàng, một khi rời khỏi nàng, thì chính là vĩnh biệt.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vuốt giấy mạ vàng Ổ Ngọc Thục để lại cho Triệu Thụy, cẩn thận nhét lại vào trong quyển sách.
Không biết như thế nào, nàng theo bản năng tiếp tục lật về sau.
Một trang, hai trang, đợi cho đến trang thứ mười, Tạ Cát Tường ngạc nhiên phát hiện Ổ Ngọc Thục lại để lại một tờ giấy mạ vàng khác.
Có lẽ, tìm được tờ giấy này cũng không phải Thụy Thụy, chẳng lẽ là Cát Tường tiểu nha đầu? Tiểu nha đầu còn nhớ thẩm nương không?
Tạ Cát Tường mím môi, vẫn nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Thục thẩm nương vẫn cứ thích vui đùa như vậy.
“Con đương nhiên còn nhớ thẩm nương,” Tạ Cát Tường lầm bầm lầu bầu, “Đời này cũng sẽ không quên.
”
Phát hiện hai lá thư thăm hỏi đến từ trưởng bối mười năm trước, Tạ Cát Tường lập tức có hứng thú, nàng từ từ thong thả, lật từng tờ từng tờ của quyển sách này, cũng không phát hiện thêm tờ giấy nào cả.
Nhưng Tạ Cát Tường không nhụt chí, nàng tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi đếm ngược chỉ còn ba trang, Tạ Cát Tường phát hiện thêm một tờ giấy mạ vàng, trên tờ giấy này chỉ viết một câu thơ.
Đường triều Giả Đảo - Ức giang thượng Ngô xử sĩ.
Thu phong xuy Vị thuỷ,
Lạc diệp mãn Trường An
(nhamy111: nguyên bài thơ tui để dưới cùng cho mọi người xem thêm nhen)
Đây là có ý gì?
Tạ Cát Tường thả tờ giấy về lại trong sách, xoay người ra khỏi kệ sách, đứng trong thư phòng không ngừng cân nhắc.
Vì sao trong giây phút cuối cùng hấp hối, Thục thẩm nương vẫn muốn để lại mấy bức thư này, có phải nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói hết? Chẳng lẽ trong các quyển sách khác cũng có?
Tạ Cát Tường thở sâu, nhìn lại tờ giấy mạ vàng lần nữa.
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Lúc này, Triệu Thụy đang ở trong thư phòng Trích Tinh Lâu, nhíu mày nhìn Tô Thần sửa sang lại bảng thống kê.
Mấy năm gần đây, ngoại ô Yến Kinh đặc biệt là vùng Đông Giao phụ cận, có không ít người mất tích.
Trong mấy năm có vài nam tử trẻ tuổi, tới Yến Kinh làm công ngắn hạn ba ngày năm ngày cũng không về nhà, ngay từ đầu người nhà cũng không lo lắng, nhưng thời gian qua lâu rồi, mới phát hiện người đã không thấy, hoàn toàn không còn tung tích.
5 năm trước, còn vài người đi báo quan, đại khái một năm có khoảng 50-60 vụ, sau đó vì số người báo quan dần dần ít, đợi cho đến mấy năm nay, một năm chỉ có tầm 10-20 vụ, cũng giống năm vừa rồi.
Trong khoảng 10-20 vụ này nam nữ đều có, cũng không phải tất cả đều là nam nhân trẻ, mà còn có người già và trẻ nhỏ.
Bởi vậy, Nghi Loan Tư cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, không tập trung chú ý vào vụ án mất tích nữa.
Triệu Thụy hỏi Tô Thần: “Đây là do Bắc Trấn Phủ Tư điều tra?”
Tô Thần: “Vâng, Bắc Trấn Phủ Tư chuyên phụ trách các vụ án liên quan đến bá tánh, không giống Nam Trấn Phủ Tư, các vụ án cũ trước kia ở Yến Kinh đều do Bắc Trấn Phủ Tư phụ trách, hiện tại lần lượt chuyển tới tay đại nhân.
”
Ngón tay thon dài của Triệu Thụy gõ gõ trên hồ sơ, chỉ vào quan ấn trong đó nói: “Văn Uyên Các từng xem qua hồ sơ.
”
Hồ sơ Nghi Loan Tư đều có ghi chép rõ ràng, thuyên chuyển đến nơi nào, đều phải đóng thêm con dấu, trên bì hồ sơ có con dấu Văn Uyên Các, vừa nhìn đã hiểu.
Hiện tại Triệu Thụy có thể âm thầm hiệu lệnh Nam Trấn Phủ Tư, cũng có người ở Nghi Loan Tư, muốn trộm long tráo phượng vô cùng đơn giản.
Âm thầm điều tra hồ sơ vốn có không thuộc Cao Đào Tư, cũng là sợ rút dây động rừng.
Tô Thần nhìn lướt qua, trên hồ sơ không chỉ có con dấu Nam / Bắc Trấn Phủ Tư, mà còn có con dấu Văn Uyên Các và Hình Bộ.
Văn Uyên Các chính là nơi làm việc của mấy vị Các thần phụ chính, bởi vậy mọi người cũng gọi mấy vị Các thần ở nơi này là Các lão.
“Các lão thảo luận vụ án này?”
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mi, hắn trầm giọng nói: “Con dấu Văn Uyên Các đóng vào năm Thiên Bảo thứ 21, nói cách khác sau khi Văn Uyên Các điều tra, các vụ mất tích trong kinh thành và các khu vực xung quanh giảm bớt rõ rệt.
”
“Bệ hạ đã biết chuyện này, người trong tối sợ hãi.
”
Văn Uyên Các triệu tập hồ sơ, mấy vị Các thần đã biết, bệ hạ cũng sẽ biết.
Khẳng định ở Bắc Trấn Phủ Tư có người quan sát trong tối, nhận thấy bệ hạ đã biết được việc này, lập tức thu tay lại.
Nghe được lời này, mọi người ở đây đều rùng mình.
Tô Thần chắp tay nói: “Đại nhân, hồ sơ này cần phải đưa về Nghi Loan Tư lập tức, Phương đại nhân nói không thể mang đi quá hai ngày.
”
Triệu Thụy nói: “Cho người cẩn thận sao chép một bản, sau đó lập tức đưa về cho lão Phương.
”
Tô Thần đáp một tiếng, lập tức rời đi.
“Chờ đã,” Triệu Thụy nhìn thoáng qua hắn và Hạ Uyển Thu vẫn luôn rất an tĩnh, “Tô phó thiên hộ, lập tức điều phối hai mươi nhân thủ cho Hạ tổng kỳ, để nàng điều lệnh.
”
Tô Thần gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển Thu: “Hạ tổng kỳ, hiện giờ có một nhiệm vụ nguy hiểm, còn cần ngươi đi hoàn thành.
”
Mặt Hạ Uyển Thu không có biểu tình, đáp lời lại rất có lực: “Vâng, thuộc hạ nghĩa bất dung từ.
”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Triệu Mao Mao: “Thế tử, Cát Tường tiểu thư cho mời.
”
Triệu Thụy hơi hơi sửng sốt.
Biết bên này có chính sự bận rộn, Tạ Cát tường chưa bao giờ quấy rầy, có thể phái người tới tìm mình vào lúc này, khẳng định có chuyện quan trọng.
Triệu Thụy nhanh chóng dặn dò Hạ Uyển Thu vài câu, cuối cùng nói: “Chú ý an toàn, Cát Tường còn chờ ngươi cưỡi ngựa cùng nàng.
”
Hạ Uyển Thu khó được mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chắp tay liền lui ra ngoài.
Triệu Thụy đứng dậy, hỏi Triệu Hòa Trạch đi theo phía sau: “Hôm nay có chuyện gì?”
Nếu không có việc gì, sao Cát Tường lại kêu gọi hắn?
Triệu Hòa Trạch dừng một chút, cẩn thận nhớ lại: “Buổi chiều tiểu thư vẫn luôn ở trong Bách Hoa viên, không có ra ngoài.
”
Chẳng lẽ Bách Hoa viên có việc?
Triệu Thụy cũng không trì hoãn, sải bước ra khỏi Trích Tinh Lâu, bất quá chỉ mất một khắc (15p), đã vội vàng chạy tới Bách Hoa viên.
Hắn mới vừa đi vào, đã nhìn thấy Triệu Mao Mao đứng trong sân, tựa hồ đang chờ hắn.
“Sao vậy?”
Triệu Mao Mao nói: “Tiểu thư dặn tiểu nhân bẩm báo thế tử thì trở về, tiểu nhân đang ở nơi này chờ ngài đâu.
”
Triệu Thụy không để ý đến hắn, trực tiếp vào lầu một Bách Hoa viên.
Từ sau khi mẫu thân chết bệnh, mỗi lần hắn tới Phương Phỉ uyển đều sẽ lại đây, chọn một hai quyển sách lẳng lặng đọc suốt một ngày, chờ lòng yên tĩnh lại mới rời đi.
Đối với Bách Hoa viên, Triệu Thụy vẫn rất quen thuộc.
Giờ phút này hắn vừa tiến vào, liền nhìn thấy hai người Tạ Cát Tường cùng Hà Mạn Nương ngồi bên một đống sách, đang cẩn thận tìm kiếm.
Mặc dù Triệu Thụy tới, cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng: “Cát Tường?”
Tạ Cát Tường đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Triệu Thụy, lập tức ánh mắt sáng lên.
Thư phòng Bách Hoa viên quen thuộc, tiểu thanh mai quen thuộc, nụ cười quen thuộc.
Những phiền muộn trong lòng Triệu Thụy chớp mắt liền biến mất không thấy, hắn tiến lên hai bước, không khách khí ngồi vào ghế bên tay phải Tạ Cát Tường: “Sao lại ngồi đây lật sách?”
Tạ Cát Tường liền khép quyển sách trong tay lại, sau đó lấy trong hai quyển sách bên tay phải ra một quyển Nghiệm Thi Cách luận.
“Huynh nhìn xem, cẩn thận một chút.
”
Triệu Thụy không rõ nguyên do, hắn nhìn bìa sách trước, quyển này vốn là quyển sách luận của Bác Viễn tiên sinh, hẳn là một quyển sách không thịnh hành lắm, Tạ Cát Tường có thể nhìn thấy quyển này cũng không kỳ quái.
Xác định là sách gì thì liền dễ làm.
Triệu Thụy cho rằng Tạ Cát Tường nhìn thấy phương thức tử vong nào khác, liền trực tiếp mở trang thứ nhất ra.
Lọt vào trong tầm mắt lại là một tờ giấy mạ vàng.
Chữ viết phía trên lại rất quen thuộc, tuy nhiều năm trôi qua, Triệu Thụy liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra, đó là chữ Sấu Kim Thể của mẫu thân hắn.
Thụy Thụy con ta, đã lâu không gặp, gần đây con ổn không.
Thụy Thụy con ta…… trong khoảnh khắc Triệu Thụy có chút nghẹn ngào.
Rất nhiều năm, đã rất nhiều năm hắn không còn nghe được mẫu thân lại gọi hắn như thế, tiếng nói ôn nhu trong trí nhớ tựa hồ quanh quẩn bên tai lần nữa, Thụy Thụy con ta, con vẫn ổn?
Hắn muốn nói mình rất tốt, để mẫu thân không cần lo lắng cho hắn, nhưng lời nói đến bên miệng, một câu đều nói không nên lời.
Tạ Cát Tường an tĩnh bên cạnh hắn, chờ hắn ổn định lại cảm xúc, một khắc sau, Triệu Thụy rốt cuộc ngẩng đầu lên.
“Đây là cái gì?”
Tạ Cát Tường nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ buổi chiều không có việc gì làm nên tới đây đọc sách, vừa thấy quyển này vốn là rất thích, nên lật lên xem, lập tức phát hiện giấy viết thư thẩm nương để lại.
”
Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt chữ trên giấy viết thư, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Vẫn cứ thích vui đùa như vậy.
”
Ổ Ngọc Thục là một nữ nhân thoải mái hào phóng, khi nàng tự tay dạy dỗ, Triệu Thụy lúc còn nhỏ cũng hào phóng đáng yêu, nhưng cũng rất có khí độ nam tử hán, bất luận Tạ Cát Tường chọc hắn như thế nào, chớp mắt liền sẽ quên, vẫn làm Thụy Thụy ca ca cười đùa với Cát Tường như cũ.
Cho nên nhìn thấy ghi chép trên giấy, Triệu Thụy đều có thể nhớ lại tiếng nói mang theo ý cười của nàng.
Cát Tường gật gật đầu, nói theo: “Đúng vậy, thẩm nương luôn thích chơi đùa như vậy, huynh cứ tiếp tục lật, vẫn còn đó.
”
“Vẫn còn?”
Triệu Thụy hơi hơi ngây người, ngay sau đó hắn tiếp tục tìm kiếm, thực nhanh đã tìm thấy tờ giấy hỏi thăm Tạ Cát Tường.
“Nương ta thật là.
” Triệu Thụy dở khóc dở cười.
Lật từng tờ một, Triệu Thụy cũng không nhiều lời, hắn lập tức lật đến sau, trực tiếp thấy được bài thơ kia.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Muội nhất định đã nghĩ tới cái gì rồi, đúng không?”
Tạ Cát Tường cong cong mắt hạnh, môi nở nụ cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt lộ ra đáng yêu ấm áp.
“Đúng rồi, Thục thẩm nương hay nói Cát Tường tiểu nha đầu luôn rất thông minh mà.
”
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Nguyên bài thơ mẹ Triệu Thụy chỉ viết 1 câu ở đoạn trên nhen
Nguyên tác:
Tựa thơ: Ức giang thượng Ngô xử sĩ
Tác giả; Giả Đảo - Thời Đường
Mân quốc dương phàm khứ,
Thiềm thừ khuyết phục viên.
Thu phong xuy Vị thuỷ,
Lạc diệp mãn Trường An.
Thử địa tế hội tịch,
Đường thời lôi vũ hàn.
Lan trạo thù vị phản,
Tiêu tức hải vân đoan.
Dịch nghĩa:
Tựa thơ: Nhớ người họ Ngô ở ẩn trên sông
Giương buồm trở về đất Mân,
Mặt trăng lúc khuyết lúc tròn.
Gió thu thổi qua sông Vị,
Lá rụng đầy Trường An.
Chúng ta gặp nhau tại nơi đây,
Lúc đó sấm sét và mưa lạnh lẽo.
Mái chèo bằng gỗ mộc lan chưa trở lại,
Tin tức ngóng trông nơi chân mây góc biển.
Tác giả cùng người ở ẩn họ Ngô gặp nhau ở Trường An, khi họ Ngô trở về đất Mân, ông viết bài này tỏ nỗi nhớ nhung.
.
Trong nháy mắt này, tưởng niệm giống như hoa rơi bay tán loạn, chớp mắt một cái rơi tràn đầy mặt hồ.
Tạ Cát Tường nhớ lại lúc vẫn là trẻ con, sau giờ ngọ một ngày mùa hè, Thục thẩm nương rất thong thả cho nàng ngồi trên đùi mình, nhấn từng chữ một dạy nàng đọc thơ.
Thanh âm thẩm nương ôn nhu trong trẻo, như suối nước ngọt chảy xuôi từng giọt không ngừng, khiến người nghe từng chút một quên đi cảm giác khô nóng ngày mùa hè.
Những ngày vẫn còn mẫu thân làm bạn, trên mặt Triệu Thụy vẫn luôn treo nụ cười.
Hắn chỉ lớn hơn Tạ Cát Tường một tuổi, người tuy rằng có chút ổn trọng già dặn, nhưng cũng không chê phiền mà cùng Tạ Cát Tường chơi trò chơi của tiểu hài tử.
Hắn sẽ cùng nàng chơi cỡi ngựa gỗ, sẽ giúp nàng mặc váy cho búp bê vải, cũng sẽ vụng về tết bím tóc cho nàng.
Thời thơ ấu không lo không nghĩ, đột nhiên mất biệt vào năm Triệu Thụy mười tuổi.
Thân thể Ổ Ngọc Thục từ trước đến nay cũng không phải rất tốt, vốn cẩm y ngọc thực dưỡng bệnh trong vương phủ, ngược lại cũng có chút khởi sắc.
Nàng không có yêu cầu gì với trượng phu của mình, cũng không thân cận với Triệu Vương, từ khi có nhi tử, toàn bộ tâm tư nàng đều đặt trên người nhi tử.
Ngày tháng vốn có thể trôi qua như vậy, chỉ là sau đó, tiên hoàng hậu hoăng thệ, Ổ Ngọc Thục chịu đả kích, cũng bệnh không dậy nổi.
Nàng bị bệnh một đoạn thời gian rất dài, Tạ Cát Tường vẫn còn nhớ, ước chừng bắt đầu từ khi đó, Triệu Thụy không còn gọi Triệu Vương là phụ vương, cũng không hề nhắc tới vị phụ thân này nửa câu.
Đợi sau khi Ổ Ngọc Thục chết bệnh, nàng lại lớn lên một chút, Triệu Thụy mới nói đoạn thời gian mẫu thân hắn bệnh nặng kia, Triệu Vương đã có gian tình với Phùng Hiểu Nhu.
Việc này hắn không biết mẫu thân có biết hay không, cho dù có biết, kỳ thật Ổ Ngọc Thục cũng không để ý lắm, Triệu Vương đối với nàng mà nói chỉ là trượng phu gia tộc an bài cho nàng, không có cũng chẳng sao.
Nhưng đối với Triệu Thụy mà nói, hành vi của Triệu Vương giống như phản bội.
Sau đó, Triệu Thụy trưởng thành nhanh chóng.
Hắn học được cách thức không để lộ suy nghĩ trong lòng ra ngoài, cũng học được cách dần dần đóng băng cảm xúc của mình, mặc dù trước mặt Tạ Cát Tường vẫn giống như khi còn nhỏ, nhưng Tạ Cát Tường cũng hiểu, hắn đã thay đổi.
Thời thơ ấu không sầu không lo, ngây thơ sung sướng sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nghĩ đến đây, Tạ Cát Tường thở dài.
Chỗ sâu nhất trong đáy lòng nàng, không phải không đau lòng cho Triệu Thụy, nhưng nàng cũng biết rất rõ, người mất đi vĩnh viễn sẽ không trở về, cũng giống như phụ thân mẫu thân nàng, một khi rời khỏi nàng, thì chính là vĩnh biệt.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng vuốt giấy mạ vàng Ổ Ngọc Thục để lại cho Triệu Thụy, cẩn thận nhét lại vào trong quyển sách.
Không biết như thế nào, nàng theo bản năng tiếp tục lật về sau.
Một trang, hai trang, đợi cho đến trang thứ mười, Tạ Cát Tường ngạc nhiên phát hiện Ổ Ngọc Thục lại để lại một tờ giấy mạ vàng khác.
Có lẽ, tìm được tờ giấy này cũng không phải Thụy Thụy, chẳng lẽ là Cát Tường tiểu nha đầu? Tiểu nha đầu còn nhớ thẩm nương không?
Tạ Cát Tường mím môi, vẫn nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Thục thẩm nương vẫn cứ thích vui đùa như vậy.
“Con đương nhiên còn nhớ thẩm nương,” Tạ Cát Tường lầm bầm lầu bầu, “Đời này cũng sẽ không quên.
”
Phát hiện hai lá thư thăm hỏi đến từ trưởng bối mười năm trước, Tạ Cát Tường lập tức có hứng thú, nàng từ từ thong thả, lật từng tờ từng tờ của quyển sách này, cũng không phát hiện thêm tờ giấy nào cả.
Nhưng Tạ Cát Tường không nhụt chí, nàng tiếp tục tìm kiếm, cho đến khi đếm ngược chỉ còn ba trang, Tạ Cát Tường phát hiện thêm một tờ giấy mạ vàng, trên tờ giấy này chỉ viết một câu thơ.
Đường triều Giả Đảo - Ức giang thượng Ngô xử sĩ.
Thu phong xuy Vị thuỷ,
Lạc diệp mãn Trường An
(nhamy111: nguyên bài thơ tui để dưới cùng cho mọi người xem thêm nhen)
Đây là có ý gì?
Tạ Cát Tường thả tờ giấy về lại trong sách, xoay người ra khỏi kệ sách, đứng trong thư phòng không ngừng cân nhắc.
Vì sao trong giây phút cuối cùng hấp hối, Thục thẩm nương vẫn muốn để lại mấy bức thư này, có phải nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói hết? Chẳng lẽ trong các quyển sách khác cũng có?
Tạ Cát Tường thở sâu, nhìn lại tờ giấy mạ vàng lần nữa.
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Lúc này, Triệu Thụy đang ở trong thư phòng Trích Tinh Lâu, nhíu mày nhìn Tô Thần sửa sang lại bảng thống kê.
Mấy năm gần đây, ngoại ô Yến Kinh đặc biệt là vùng Đông Giao phụ cận, có không ít người mất tích.
Trong mấy năm có vài nam tử trẻ tuổi, tới Yến Kinh làm công ngắn hạn ba ngày năm ngày cũng không về nhà, ngay từ đầu người nhà cũng không lo lắng, nhưng thời gian qua lâu rồi, mới phát hiện người đã không thấy, hoàn toàn không còn tung tích.
5 năm trước, còn vài người đi báo quan, đại khái một năm có khoảng 50-60 vụ, sau đó vì số người báo quan dần dần ít, đợi cho đến mấy năm nay, một năm chỉ có tầm 10-20 vụ, cũng giống năm vừa rồi.
Trong khoảng 10-20 vụ này nam nữ đều có, cũng không phải tất cả đều là nam nhân trẻ, mà còn có người già và trẻ nhỏ.
Bởi vậy, Nghi Loan Tư cũng dần dần thả lỏng cảnh giác, không tập trung chú ý vào vụ án mất tích nữa.
Triệu Thụy hỏi Tô Thần: “Đây là do Bắc Trấn Phủ Tư điều tra?”
Tô Thần: “Vâng, Bắc Trấn Phủ Tư chuyên phụ trách các vụ án liên quan đến bá tánh, không giống Nam Trấn Phủ Tư, các vụ án cũ trước kia ở Yến Kinh đều do Bắc Trấn Phủ Tư phụ trách, hiện tại lần lượt chuyển tới tay đại nhân.
”
Ngón tay thon dài của Triệu Thụy gõ gõ trên hồ sơ, chỉ vào quan ấn trong đó nói: “Văn Uyên Các từng xem qua hồ sơ.
”
Hồ sơ Nghi Loan Tư đều có ghi chép rõ ràng, thuyên chuyển đến nơi nào, đều phải đóng thêm con dấu, trên bì hồ sơ có con dấu Văn Uyên Các, vừa nhìn đã hiểu.
Hiện tại Triệu Thụy có thể âm thầm hiệu lệnh Nam Trấn Phủ Tư, cũng có người ở Nghi Loan Tư, muốn trộm long tráo phượng vô cùng đơn giản.
Âm thầm điều tra hồ sơ vốn có không thuộc Cao Đào Tư, cũng là sợ rút dây động rừng.
Tô Thần nhìn lướt qua, trên hồ sơ không chỉ có con dấu Nam / Bắc Trấn Phủ Tư, mà còn có con dấu Văn Uyên Các và Hình Bộ.
Văn Uyên Các chính là nơi làm việc của mấy vị Các thần phụ chính, bởi vậy mọi người cũng gọi mấy vị Các thần ở nơi này là Các lão.
“Các lão thảo luận vụ án này?”
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mi, hắn trầm giọng nói: “Con dấu Văn Uyên Các đóng vào năm Thiên Bảo thứ 21, nói cách khác sau khi Văn Uyên Các điều tra, các vụ mất tích trong kinh thành và các khu vực xung quanh giảm bớt rõ rệt.
”
“Bệ hạ đã biết chuyện này, người trong tối sợ hãi.
”
Văn Uyên Các triệu tập hồ sơ, mấy vị Các thần đã biết, bệ hạ cũng sẽ biết.
Khẳng định ở Bắc Trấn Phủ Tư có người quan sát trong tối, nhận thấy bệ hạ đã biết được việc này, lập tức thu tay lại.
Nghe được lời này, mọi người ở đây đều rùng mình.
Tô Thần chắp tay nói: “Đại nhân, hồ sơ này cần phải đưa về Nghi Loan Tư lập tức, Phương đại nhân nói không thể mang đi quá hai ngày.
”
Triệu Thụy nói: “Cho người cẩn thận sao chép một bản, sau đó lập tức đưa về cho lão Phương.
”
Tô Thần đáp một tiếng, lập tức rời đi.
“Chờ đã,” Triệu Thụy nhìn thoáng qua hắn và Hạ Uyển Thu vẫn luôn rất an tĩnh, “Tô phó thiên hộ, lập tức điều phối hai mươi nhân thủ cho Hạ tổng kỳ, để nàng điều lệnh.
”
Tô Thần gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Uyển Thu: “Hạ tổng kỳ, hiện giờ có một nhiệm vụ nguy hiểm, còn cần ngươi đi hoàn thành.
”
Mặt Hạ Uyển Thu không có biểu tình, đáp lời lại rất có lực: “Vâng, thuộc hạ nghĩa bất dung từ.
”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Triệu Mao Mao: “Thế tử, Cát Tường tiểu thư cho mời.
”
Triệu Thụy hơi hơi sửng sốt.
Biết bên này có chính sự bận rộn, Tạ Cát tường chưa bao giờ quấy rầy, có thể phái người tới tìm mình vào lúc này, khẳng định có chuyện quan trọng.
Triệu Thụy nhanh chóng dặn dò Hạ Uyển Thu vài câu, cuối cùng nói: “Chú ý an toàn, Cát Tường còn chờ ngươi cưỡi ngựa cùng nàng.
”
Hạ Uyển Thu khó được mím môi, cuối cùng vẫn không nói gì, chắp tay liền lui ra ngoài.
Triệu Thụy đứng dậy, hỏi Triệu Hòa Trạch đi theo phía sau: “Hôm nay có chuyện gì?”
Nếu không có việc gì, sao Cát Tường lại kêu gọi hắn?
Triệu Hòa Trạch dừng một chút, cẩn thận nhớ lại: “Buổi chiều tiểu thư vẫn luôn ở trong Bách Hoa viên, không có ra ngoài.
”
Chẳng lẽ Bách Hoa viên có việc?
Triệu Thụy cũng không trì hoãn, sải bước ra khỏi Trích Tinh Lâu, bất quá chỉ mất một khắc (15p), đã vội vàng chạy tới Bách Hoa viên.
Hắn mới vừa đi vào, đã nhìn thấy Triệu Mao Mao đứng trong sân, tựa hồ đang chờ hắn.
“Sao vậy?”
Triệu Mao Mao nói: “Tiểu thư dặn tiểu nhân bẩm báo thế tử thì trở về, tiểu nhân đang ở nơi này chờ ngài đâu.
”
Triệu Thụy không để ý đến hắn, trực tiếp vào lầu một Bách Hoa viên.
Từ sau khi mẫu thân chết bệnh, mỗi lần hắn tới Phương Phỉ uyển đều sẽ lại đây, chọn một hai quyển sách lẳng lặng đọc suốt một ngày, chờ lòng yên tĩnh lại mới rời đi.
Đối với Bách Hoa viên, Triệu Thụy vẫn rất quen thuộc.
Giờ phút này hắn vừa tiến vào, liền nhìn thấy hai người Tạ Cát Tường cùng Hà Mạn Nương ngồi bên một đống sách, đang cẩn thận tìm kiếm.
Mặc dù Triệu Thụy tới, cũng không nghe được tiếng bước chân của hắn.
Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng: “Cát Tường?”
Tạ Cát Tường đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Triệu Thụy, lập tức ánh mắt sáng lên.
Thư phòng Bách Hoa viên quen thuộc, tiểu thanh mai quen thuộc, nụ cười quen thuộc.
Những phiền muộn trong lòng Triệu Thụy chớp mắt liền biến mất không thấy, hắn tiến lên hai bước, không khách khí ngồi vào ghế bên tay phải Tạ Cát Tường: “Sao lại ngồi đây lật sách?”
Tạ Cát Tường liền khép quyển sách trong tay lại, sau đó lấy trong hai quyển sách bên tay phải ra một quyển Nghiệm Thi Cách luận.
“Huynh nhìn xem, cẩn thận một chút.
”
Triệu Thụy không rõ nguyên do, hắn nhìn bìa sách trước, quyển này vốn là quyển sách luận của Bác Viễn tiên sinh, hẳn là một quyển sách không thịnh hành lắm, Tạ Cát Tường có thể nhìn thấy quyển này cũng không kỳ quái.
Xác định là sách gì thì liền dễ làm.
Triệu Thụy cho rằng Tạ Cát Tường nhìn thấy phương thức tử vong nào khác, liền trực tiếp mở trang thứ nhất ra.
Lọt vào trong tầm mắt lại là một tờ giấy mạ vàng.
Chữ viết phía trên lại rất quen thuộc, tuy nhiều năm trôi qua, Triệu Thụy liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra, đó là chữ Sấu Kim Thể của mẫu thân hắn.
Thụy Thụy con ta, đã lâu không gặp, gần đây con ổn không.
Thụy Thụy con ta…… trong khoảnh khắc Triệu Thụy có chút nghẹn ngào.
Rất nhiều năm, đã rất nhiều năm hắn không còn nghe được mẫu thân lại gọi hắn như thế, tiếng nói ôn nhu trong trí nhớ tựa hồ quanh quẩn bên tai lần nữa, Thụy Thụy con ta, con vẫn ổn?
Hắn muốn nói mình rất tốt, để mẫu thân không cần lo lắng cho hắn, nhưng lời nói đến bên miệng, một câu đều nói không nên lời.
Tạ Cát Tường an tĩnh bên cạnh hắn, chờ hắn ổn định lại cảm xúc, một khắc sau, Triệu Thụy rốt cuộc ngẩng đầu lên.
“Đây là cái gì?”
Tạ Cát Tường nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ buổi chiều không có việc gì làm nên tới đây đọc sách, vừa thấy quyển này vốn là rất thích, nên lật lên xem, lập tức phát hiện giấy viết thư thẩm nương để lại.
”
Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt chữ trên giấy viết thư, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Vẫn cứ thích vui đùa như vậy.
”
Ổ Ngọc Thục là một nữ nhân thoải mái hào phóng, khi nàng tự tay dạy dỗ, Triệu Thụy lúc còn nhỏ cũng hào phóng đáng yêu, nhưng cũng rất có khí độ nam tử hán, bất luận Tạ Cát Tường chọc hắn như thế nào, chớp mắt liền sẽ quên, vẫn làm Thụy Thụy ca ca cười đùa với Cát Tường như cũ.
Cho nên nhìn thấy ghi chép trên giấy, Triệu Thụy đều có thể nhớ lại tiếng nói mang theo ý cười của nàng.
Cát Tường gật gật đầu, nói theo: “Đúng vậy, thẩm nương luôn thích chơi đùa như vậy, huynh cứ tiếp tục lật, vẫn còn đó.
”
“Vẫn còn?”
Triệu Thụy hơi hơi ngây người, ngay sau đó hắn tiếp tục tìm kiếm, thực nhanh đã tìm thấy tờ giấy hỏi thăm Tạ Cát Tường.
“Nương ta thật là.
” Triệu Thụy dở khóc dở cười.
Lật từng tờ một, Triệu Thụy cũng không nhiều lời, hắn lập tức lật đến sau, trực tiếp thấy được bài thơ kia.
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Muội nhất định đã nghĩ tới cái gì rồi, đúng không?”
Tạ Cát Tường cong cong mắt hạnh, môi nở nụ cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt lộ ra đáng yêu ấm áp.
“Đúng rồi, Thục thẩm nương hay nói Cát Tường tiểu nha đầu luôn rất thông minh mà.
”
*** Truyện chỉ đăng tại .
wattpad.
com/user/nhamy111***
Nguyên bài thơ mẹ Triệu Thụy chỉ viết 1 câu ở đoạn trên nhen
Nguyên tác:
Tựa thơ: Ức giang thượng Ngô xử sĩ
Tác giả; Giả Đảo - Thời Đường
Mân quốc dương phàm khứ,
Thiềm thừ khuyết phục viên.
Thu phong xuy Vị thuỷ,
Lạc diệp mãn Trường An.
Thử địa tế hội tịch,
Đường thời lôi vũ hàn.
Lan trạo thù vị phản,
Tiêu tức hải vân đoan.
Dịch nghĩa:
Tựa thơ: Nhớ người họ Ngô ở ẩn trên sông
Giương buồm trở về đất Mân,
Mặt trăng lúc khuyết lúc tròn.
Gió thu thổi qua sông Vị,
Lá rụng đầy Trường An.
Chúng ta gặp nhau tại nơi đây,
Lúc đó sấm sét và mưa lạnh lẽo.
Mái chèo bằng gỗ mộc lan chưa trở lại,
Tin tức ngóng trông nơi chân mây góc biển.
Tác giả cùng người ở ẩn họ Ngô gặp nhau ở Trường An, khi họ Ngô trở về đất Mân, ông viết bài này tỏ nỗi nhớ nhung.
.
Bình luận facebook