Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28
“Mau vào đi!” Giảng viên quan sát một chút rồi nói với các sinh viên: “Các em, thầy giới thiệu một bạn học mới cho các em, tên cậu ấy là Ninh Vũ Phi, sinh viên đặc chiêu năm nay của trường mình.”
“Woa, đẹp trai quá!”
“Đúng thế, hot boy ngành chúng ta cũng không đẹp trai bằng.” Hai cô gái ngồi bàn trước thì thầm.
Trong đó cũng có người không phục, chính là một thanh niên mặc áo sơ mi ngồi bàn sau, diện mạo cũng tạm ổn, nhưng trong mắt tràn đầy khinh miệt. Còn có một người Ninh Vũ Phi biết, đó chính là Lưu Hà Đình, cô ta cũng ở trong lớp này. Thấy Ninh Vũ Phi, cô ta sững sờ, bởi vì cô ta không ngờ Ninh Vũ Phi lại vào học lớp này, khác nào vả mặt cô ta?
Trong lớp đông nữ sinh hơn, nam sinh đa số là mọt sách, chẳng có mấy ai nổi bật.
“Em Ninh, em ngồi đằng trước nhé?”
“Không cần, em đến sau nên ngồi sau cũng được.”
Ninh Vũ Phi đi xuống, ngồi vào bàn thứ hai từ dưới đếm lên, ngồi cùng bàn là một nam sinh da đen thui, đôi mắt còn rất khôn khéo.
“Chào người anh em, tôi tên là Trần Thành Hạo.” Trần Thành Hạo nhếch miệng cười.
“Ninh Vũ Phi.”
“Tôi thấy người anh em anh tuấn tiêu sái, diện mạo bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời…”
Ninh Vũ Phi đen mặt, thì ra mình ngồi cùng bàn với một tên lập dị, nói: “Nghe giảng!”
“À, được rồi.”
Sau một tiết khóa, Ninh Vũ Phi cảm thấy còn ổn, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác ngồi trên lớp học nghe giáo viên giảng bài.
“Người anh em, làm điếu thuốc Z không?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Không cần, cảm ơn.”
Lưu Hà Đình vẫn luôn rối rắm, đứng dậy đi tới đập bàn Ninh Vũ Phi: “Ê, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Người chung quanh đều kinh ngạc. Sao sinh viên đặc chiêu mới tới lại quen biết với hoa khôi của lớp?
Ninh Vũ Phi lười biếng nhìn thoáng qua. Lưu Hà Đình vẫn ngạo mạn như trước, đúng là khiến người ta không thoải mái.
“Ê, ánh mắt của cậu là sao thế hả? Tôi chủ động tìm cậu nói chuyện là vinh hạnh của cậu!” Lưu Hà Đình cau mày.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Ninh Vũ Phi lười để ý cô ta. Bất kể đối phương vì lý do gì mà tìm mình thì thái độ ngạo mạn của cô ta cũng khiến anh chán ghét.
“Cậu…” Lưu Hà Đình tức giận bỏ về chỗ.
Khoảng mười phút sau, Trần Thành Hạo đi vào lớp, lắm mồm hỏi: “Người anh em, sao cậu lại biết hoa khôi của lớp vậy?”
“Không biết.”
“Nhưng cô ta chủ động tìm cậu. Cậu phải biết rằng mặc dù hoa khôi lớp chỉ là người thường, nhưng cô ta có bạn trai là con nhà giàu. Cậu phải cẩn thận đấy.”
Lúc này Lưu Hà Đình không đến tìm Ninh Vũ Phi. Sau tiết thứ tư tới giờ cơm trưa. Trần Thành Hạo nhiệt tình kéo Ninh Vũ Phi vào căn tin ăn cơm, đích thân trả tiền cho Ninh Vũ Phi.
“Trần Thành Hạo, không cần thiết đâu, tôi tự trả là được.”
“Mau vào đi!” Giảng viên quan sát một chút rồi nói với các sinh viên: “Các em, thầy giới thiệu một bạn học mới cho các em, tên cậu ấy là Ninh Vũ Phi, sinh viên đặc chiêu năm nay của trường mình.”
“Woa, đẹp trai quá!”
“Đúng thế, hot boy ngành chúng ta cũng không đẹp trai bằng.” Hai cô gái ngồi bàn trước thì thầm.
Trong đó cũng có người không phục, chính là một thanh niên mặc áo sơ mi ngồi bàn sau, diện mạo cũng tạm ổn, nhưng trong mắt tràn đầy khinh miệt. Còn có một người Ninh Vũ Phi biết, đó chính là Lưu Hà Đình, cô ta cũng ở trong lớp này. Thấy Ninh Vũ Phi, cô ta sững sờ, bởi vì cô ta không ngờ Ninh Vũ Phi lại vào học lớp này, khác nào vả mặt cô ta?
Trong lớp đông nữ sinh hơn, nam sinh đa số là mọt sách, chẳng có mấy ai nổi bật.
“Em Ninh, em ngồi đằng trước nhé?”
“Không cần, em đến sau nên ngồi sau cũng được.”
Ninh Vũ Phi đi xuống, ngồi vào bàn thứ hai từ dưới đếm lên, ngồi cùng bàn là một nam sinh da đen thui, đôi mắt còn rất khôn khéo.
“Chào người anh em, tôi tên là Trần Thành Hạo.” Trần Thành Hạo nhếch miệng cười.
“Ninh Vũ Phi.”
“Tôi thấy người anh em anh tuấn tiêu sái, diện mạo bất phàm, ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời…”
Ninh Vũ Phi đen mặt, thì ra mình ngồi cùng bàn với một tên lập dị, nói: “Nghe giảng!”
“À, được rồi.”
Sau một tiết khóa, Ninh Vũ Phi cảm thấy còn ổn, cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác ngồi trên lớp học nghe giáo viên giảng bài.
“Người anh em, làm điếu thuốc Z không?” Trần Thành Hạo hỏi.
“Không cần, cảm ơn.”
Lưu Hà Đình vẫn luôn rối rắm, đứng dậy đi tới đập bàn Ninh Vũ Phi: “Ê, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Người chung quanh đều kinh ngạc. Sao sinh viên đặc chiêu mới tới lại quen biết với hoa khôi của lớp?
Ninh Vũ Phi lười biếng nhìn thoáng qua. Lưu Hà Đình vẫn ngạo mạn như trước, đúng là khiến người ta không thoải mái.
“Ê, ánh mắt của cậu là sao thế hả? Tôi chủ động tìm cậu nói chuyện là vinh hạnh của cậu!” Lưu Hà Đình cau mày.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Ninh Vũ Phi lười để ý cô ta. Bất kể đối phương vì lý do gì mà tìm mình thì thái độ ngạo mạn của cô ta cũng khiến anh chán ghét.
“Cậu…” Lưu Hà Đình tức giận bỏ về chỗ.
Khoảng mười phút sau, Trần Thành Hạo đi vào lớp, lắm mồm hỏi: “Người anh em, sao cậu lại biết hoa khôi của lớp vậy?”
“Không biết.”
“Nhưng cô ta chủ động tìm cậu. Cậu phải biết rằng mặc dù hoa khôi lớp chỉ là người thường, nhưng cô ta có bạn trai là con nhà giàu. Cậu phải cẩn thận đấy.”
Lúc này Lưu Hà Đình không đến tìm Ninh Vũ Phi. Sau tiết thứ tư tới giờ cơm trưa. Trần Thành Hạo nhiệt tình kéo Ninh Vũ Phi vào căn tin ăn cơm, đích thân trả tiền cho Ninh Vũ Phi.
“Trần Thành Hạo, không cần thiết đâu, tôi tự trả là được.”
Bình luận facebook