Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Chương 27
“Ừ, đúng là sinh viên đặc chiêu.”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn không nhịn được quan sát Ninh Vũ Phi, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là người mà ba mình muốn mình tiếp cận? Nếu đúng là vậy thì cô có thể từ bỏ băn khoăn, bởi vì Ninh Vũ Phi chẳng những đẹp trai mà còn thích giúp đỡ người khác, tràn ngập chính nghĩa, quả thực đúng tiêu chuẩn kén vợ kén chồng trong lòng mình.
“Mỹ nữ, cô lái xe mà cười ngây ngô như vậy nguy hiểm lắm.” Trán Ninh Vũ Phi toát mấy hắc tuyến. Chẳng lẽ Tư Đồ Y Nhạn thấy mình đẹp trai, lại giúp cô ấy nên bắt đầu si mê mình?
Tư Đồ Y Nhạn cũng tỉnh táo lại, nghiêm túc lái xe, thầm nghĩ sau này mình nhất định phải tiếp cận Ninh Vũ Phi mới được. Không chỉ vì cha mình muốn mình tiếp cận anh ấy, mà Ninh Vũ Phi cũng thực sự rất thu hút mình.
“Ninh Vũ Phi, sau này tôi có thể tới tìm anh không?” Tư Đồ Y Nhạn e thẹn hỏi.
Ninh Vũ Phi cũng sửng sốt, cười nói: “Được chứ. Tôi học lớp A1 toán cao cấp, có thể tới tìm tôi chơi. Tôi mới tới đây nên cũng chẳng có bạn bè gì.”
“Ừ ừ.”
Chưa đầy hai mươi phút, chiếc xe chạy vào đại học Long Diệu. Chung quanh đều là sinh viên lần lượt đi học, Ninh Vũ Phi ngồi trong xe, nhàn nhã nhìn chung quanh. Lúc này anh thấy một chàng trai bước đi khập khiễng, đó chính là Dương Tân Thiệp, bên cạnh là hai người bạn của hắn ta.
“Cậu Dương, hay là hôm nay đừng đi học, chúng ta đi chơi đi?”
“Bậy bạ! Tao mà lại chạy đi chơi thì ba tao sẽ giết chết tao! Chuyện tao bảo chúng mày điều tra sao rồi?” Dương Tân Thiệp hỏi.
Hai người nhăn nhó đứng đó, bởi vì họ hoàn toàn không điều tra chuyện này. Một tên thấy chiếc Maserati chói mắt, trợn tròn mắt nói: “Cậu… cậu Dương! Là Tư Đồ Y Nhạn, một trong bốn hoa khôi của trường kìa!”
Nghe vậy, Dương Tân Thiệp nhanh chóng nhìn qua, vội vàng đi sang một bên sửa sang lại cổ áo của mình, bày ra dáng vẻ bảnh bao. Tư Đồ Y Nhạn chính là một trong bốn hoa khôi của trường, chẳng những xinh đẹp mà còn có gia thế hiển hách, biết chơi dương cầm, trong trường học chính là nữ thần.
Tiếc rằng chiếc Maserati chậm rãi lướt qua, không thèm dừng lại. Mấy người rất xấu hổ, sắc mặt Dương Tân Thiệp cũng khó coi như ăn phải phân chuột, bị người ta làm lơ.
“Cậu Dương, trên ghế phụ có người thì phải.” Lý Hoa Đông nói.
“Sao có thể chứ? Ghế phụ của nữ thần âm nhạc có người ư?”
Dương Tân Thiệp cũng không tin, túm cổ áo Lý Hoa Đông quát lên: “Có phải là bốn thằng chết tiệt kia không?”
“Không phải, là một gương mặt mới.” Lý Hoa Đông nói.
Dương Tân Thiệp khó thở, nề hà chân hắn ta không tiện nên không đuổi kịp được, trong nhà cũng không mua siêu xe cho mình.
Trước tòa nhà dạy học, Ninh Vũ Phi xuống xe chào tạm biệt Tư Đồ Y Nhạn rồi đi vào. Tìm được khối lớp của mình, giảng viên đã tới, là một người đàn ông trung niên đầu hói.
“Thưa thầy?”
“Sắp vào học rồi. Em vào đi.”
Ninh Vũ Phi nói: “Em mới tới, còn chưa có sách giáo khoa với chỗ ngồi đâu.”
Nghe vậy, giảng viên nhìn Ninh Vũ Phi: “Em là Ninh Vũ Phi, sinh viên đặc chiêu năm nay hả?”
“Vâng.”
“Ừ, đúng là sinh viên đặc chiêu.”
Nghe vậy, Tư Đồ Y Nhạn không nhịn được quan sát Ninh Vũ Phi, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là người mà ba mình muốn mình tiếp cận? Nếu đúng là vậy thì cô có thể từ bỏ băn khoăn, bởi vì Ninh Vũ Phi chẳng những đẹp trai mà còn thích giúp đỡ người khác, tràn ngập chính nghĩa, quả thực đúng tiêu chuẩn kén vợ kén chồng trong lòng mình.
“Mỹ nữ, cô lái xe mà cười ngây ngô như vậy nguy hiểm lắm.” Trán Ninh Vũ Phi toát mấy hắc tuyến. Chẳng lẽ Tư Đồ Y Nhạn thấy mình đẹp trai, lại giúp cô ấy nên bắt đầu si mê mình?
Tư Đồ Y Nhạn cũng tỉnh táo lại, nghiêm túc lái xe, thầm nghĩ sau này mình nhất định phải tiếp cận Ninh Vũ Phi mới được. Không chỉ vì cha mình muốn mình tiếp cận anh ấy, mà Ninh Vũ Phi cũng thực sự rất thu hút mình.
“Ninh Vũ Phi, sau này tôi có thể tới tìm anh không?” Tư Đồ Y Nhạn e thẹn hỏi.
Ninh Vũ Phi cũng sửng sốt, cười nói: “Được chứ. Tôi học lớp A1 toán cao cấp, có thể tới tìm tôi chơi. Tôi mới tới đây nên cũng chẳng có bạn bè gì.”
“Ừ ừ.”
Chưa đầy hai mươi phút, chiếc xe chạy vào đại học Long Diệu. Chung quanh đều là sinh viên lần lượt đi học, Ninh Vũ Phi ngồi trong xe, nhàn nhã nhìn chung quanh. Lúc này anh thấy một chàng trai bước đi khập khiễng, đó chính là Dương Tân Thiệp, bên cạnh là hai người bạn của hắn ta.
“Cậu Dương, hay là hôm nay đừng đi học, chúng ta đi chơi đi?”
“Bậy bạ! Tao mà lại chạy đi chơi thì ba tao sẽ giết chết tao! Chuyện tao bảo chúng mày điều tra sao rồi?” Dương Tân Thiệp hỏi.
Hai người nhăn nhó đứng đó, bởi vì họ hoàn toàn không điều tra chuyện này. Một tên thấy chiếc Maserati chói mắt, trợn tròn mắt nói: “Cậu… cậu Dương! Là Tư Đồ Y Nhạn, một trong bốn hoa khôi của trường kìa!”
Nghe vậy, Dương Tân Thiệp nhanh chóng nhìn qua, vội vàng đi sang một bên sửa sang lại cổ áo của mình, bày ra dáng vẻ bảnh bao. Tư Đồ Y Nhạn chính là một trong bốn hoa khôi của trường, chẳng những xinh đẹp mà còn có gia thế hiển hách, biết chơi dương cầm, trong trường học chính là nữ thần.
Tiếc rằng chiếc Maserati chậm rãi lướt qua, không thèm dừng lại. Mấy người rất xấu hổ, sắc mặt Dương Tân Thiệp cũng khó coi như ăn phải phân chuột, bị người ta làm lơ.
“Cậu Dương, trên ghế phụ có người thì phải.” Lý Hoa Đông nói.
“Sao có thể chứ? Ghế phụ của nữ thần âm nhạc có người ư?”
Dương Tân Thiệp cũng không tin, túm cổ áo Lý Hoa Đông quát lên: “Có phải là bốn thằng chết tiệt kia không?”
“Không phải, là một gương mặt mới.” Lý Hoa Đông nói.
Dương Tân Thiệp khó thở, nề hà chân hắn ta không tiện nên không đuổi kịp được, trong nhà cũng không mua siêu xe cho mình.
Trước tòa nhà dạy học, Ninh Vũ Phi xuống xe chào tạm biệt Tư Đồ Y Nhạn rồi đi vào. Tìm được khối lớp của mình, giảng viên đã tới, là một người đàn ông trung niên đầu hói.
“Thưa thầy?”
“Sắp vào học rồi. Em vào đi.”
Ninh Vũ Phi nói: “Em mới tới, còn chưa có sách giáo khoa với chỗ ngồi đâu.”
Nghe vậy, giảng viên nhìn Ninh Vũ Phi: “Em là Ninh Vũ Phi, sinh viên đặc chiêu năm nay hả?”
“Vâng.”