• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (56 Viewers)

  • Chap-370

Chương 548: Đó là Tần đại sư!




Đôi mắt Chu Cách hơi nheo lại, ý thức được nhưng vô cùng yếu ớt, toàn thân hoàn toàn không có lực, các khớp thì không thể động đậy được.



Triệu Thiến vô cùng lo lắng: “Đại sư, thế nào rồi, Chu Cách nhà tôi làm sao rồi!”



Lưu Toàn Miêu bắt đầu bắt mạch: “Đừng vội, để tôi xem đã”.



Sau khi bắt mạch, Lưu Toàn Miêu chợt cau mày, cảm thấy khó hiểu.



“Rất giống thấp khớp nhưng lại có chút gì đó khác, chẳng lẽ cậu không chẩn ra được bệnh sao?”



Điền Trung Hoa lắc đầu: “Mỗi người đều có mạch đập khác nhau, cho dù là bệnh thấp khớp cũng sẽ không giống nhau được, đúng chứ?”



Lưu Toàn Miêu hừ lạnh một tiếng: “Kinh nghiệm của cậu còn ít quá rồi, khám bệnh phải động não một chút, mạch đập như thế này chẳng lẽ chỉ mỗi thấp khớp mới có hay sao? Cũng có khả năng túi mật có vấn đề!”



Điền Trung Hoa sững ra một lúc: “Thật sự là túi mật có vấn đề sao?”



Lưu Toàn Miêu cau mày: “Sao thế, lúc trước cậu biết à?”



Điền Trung Hoa có hơi né tránh, nhưng cuối cùng cũng không dám giấu giếm.



“Sư phụ, lúc nãy có một thanh niên trẻ nói năng ngông cuồng, nói sư phụ.. đã từng đi hỏi han về y thuật với cậu ta, nên đã bị con mắng cho một trận”.



Lưu Toàn Miêu chợt cau mày, trẻ tuổi ư? “Sau đó thì sao?”



Điền Trung Hoa nói: “Sau khi người thanh niên đó nói năng ngông cuồng xong thì bắt mạch cho bệnh nhân, cậu ta nói rằng bệnh nhân bị chứng teo đường mật bẩm sinh, lúc đó con cảm thấy hết sức buồn cười nên mới không tin cậu ta”.



Nghe đến chứng teo đường mật bẩm sinh, hai mắt Lưu Toàn Miêu bỗng sáng lên.



“Đúng vậy! Chính là bệnh này!”



“Vừa rồi ta cảm thấy mạch đập có chút quen thuộc, nhưng vẫn chưa nghĩ ra bệnh gì, bệnh này cũng tương đối hiếm, không phổ biến mấy, hơn nữa rất khó cảm nhận được mạch đập, người có thể chẩn đoán ra được chắc chắn là cao thủ, cậu có chắc người đó còn trẻ không?”



Điền Trung Hoa gật đầu: “Con chắc chắn, cậu ta rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, nói năng vô cùng kiêu ngạo, cậu ta dám nói sư phụ đã từng xin cậu ta chỉ bảo y thuật, đây chẳng phải là bốc phét hay sao?”



Lưu Toàn Miêu đột nhiên cau mày



“Còn trẻ? Từng chỉ dạy ta? Hơn hai mươi tuổi... chẳng lẽ là Tần đại sư?!”



Người có năng lực Đông y như vậy, theo lý mà nói thì không phải là kẻ thích khoe khoang, nếu còn trẻ đã có thành tích như vậy, xem ra chỉ có một mình Tần đại sư thôi!



Lưu Toàn Miêu nhanh chóng mô tả ngoại hình và chiều cao của Tần Lâm.



“Có phải người da trắng, cao khoảng một mét tám, tóc ngắn, ăn mặc giản dị, mặt mày luôn tỏ ra nghiêm túc có đúng không?”



Điền Trung Hoa gật đầu: “Vâng, tại sao sư phụ lại biết?”



Lưu Toàn Miêu vỗ đùi: “Cậu đúng là đồ ngốc, đó chính là Tần đại sư! Tần đại sư chính là bác sĩ trưởng ở đại hội Đông y! Cậu ấy đã từng chỉ điểm cho ta, hơn nữa ta còn chủ động nhờ cậu ấy cho lời khuyên!”



“Gặp một chuyên gia như vậy mà lại không biết trân trọng cơ hội, thật là ngu ngốc quá mà!”



Lưu Toàn Miêu ra vẻ vô cùng bất mãn, như muốn tức điên lên.



Sắc mặt Điền Trung Hoa xám xịt lại, cảm thấy tiếc đứt ruột, không ngờ người thanh niên kia lại chính là Tần đại sư trong truyền thuyết!



Nếu như ông ta khiêm tốn một chút thì đã có thể được Tần đại sư chỉ dạy rồi!



Cả sư phụ lẫn đồ đệ đều tỏ ra tiếc nuối, bọn họ đã bị mất đi cơ hội được Tần đại sư chỉ dạy.



Nhìn thấy trên bàn có một viên thuốc, Điền Trung Hoa đột nhiên lên tiếng.



“Sư phụ, con nhớ ra rồi, Tần đại sư có để lại một viên thuốc, nói là dùng để trị bệnh này, hay là chúng ta thử xem sao?”



Lưu Toàn Miêu cầm viên thuốc lên, sau đó đưa lên mũi ngửi rồi gật đầu.



“Cứ thử xem!”



Trong trường hợp bình thường thì chắc chắn Lưu Toàn Miêu sẽ không dùng đến, dù sao viên thuốc này không rõ nguồn gốc, cũng không biết có thành phần gì.



Nhưng vì đây là viên thuốc mà Tần đại sư đưa, cho nên Lưu Toàn Miêu mới tin tưởng một trăm phần trăm.



Ông ta đỡ Chu Cách dậy, sau đó cho viên thuốc vào miệng.



Lưu Toàn Miêu bắt đầu xoa bóp và cạo gió trên cơ thể của Chu Cách để thúc đẩy quá trình hấp thụ thuốc.



Sau mười phút, Chu Cách đột nhiên mở mắt ra và nói.



“Được rồi, không đau nữa rồi, đã khỏe hơn nhiều, cảm ơn thần y”.



Sau lần xoa bóp vừa rồi, tình trạng sưng tấy các khớp xương trên người đã hoàn toàn biến mất, mồ hôi của Chu Cách cũng thấm ướt hết quần áo, cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.



Lưu Toàn Miêu cũng thở phào nhẹ nhõm: “Ông Chu hông cần phải cảm ơn tôi, ông nên cảm ơn Tần đại sư mới phải, may là nhờ thuốc của Tần đại sư nên mới khiến bệnh tình của ông có chuyển biến tốt”.



Chu Cách đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.



“Đều tại tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tôi đã phụ lòng Tần đại sư, cũng phụ lòng Lôi Hồng, tôi sẽ thay đồ ngay lập tức để đi xin lỗi bọn họ!”



...



Sau khi Tần Lâm và Lôi Hồng đi ra ngoài, cô bèn xin lỗi anh.



“Cậu Tần, thực sự xin lỗi, tôi nhờ cậu giúp chữa bệnh hai lần đều bị như vậy”.



Lần trước ở nhà họ Hải, thái độ của Hải Dao Dao cũng vô cùng tệ, không ngờ lần này cũng như vậy, đám người này thật sự chỉ biết đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.



Nhưng Tần Lâm lại không hề quan tâm, anh gặp qua chuyện như thế không ít, vậy nên cũng đã quen rồi.



“Không sao, một bác sĩ Đông y còn trẻ như tôi, thật ra cũng không có nhiều người tin tưởng lắm đâu, định kiến của người đời không thể thay đổi một sớm một chiều được”.



“Cậu Tần nói hay quá, nhà hàng này cũng không tệ, hay là chúng ta vào ăn rồi nói chuyện tiếp”.



Hai người cùng nhau bước vào một nhà hàng tương đối cao cấp, sau đó ngồi xuống và tiếp tục trò chuyện.



Lôi Hồng rất thích nghe Tần Lâm nói, tuy Tần Lâm còn trẻ nhưng lại cho người ta cảm giác anh đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, như thể chuyện gì cũng đã từng trải qua vậy.



Anh nhìn mọi thứ trên thế giới vô cùng kỹ lưỡng, hơn nữa còn không theo một tiêu chuẩn định sẵn, mặc dù xem ra có hơi hiền lành và hàn lâm, nhưng thực ra lại vô cùng có khí phách.



Cách anh nói vô cùng có khí chất quý tộc, quả là một người đàn ông kỳ lạ.



Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một người phụ nữ ở đằng xa nhìn chằm chằm vào Tần Lâm, Lôi Hồng cũng nhìn thấy vài lần rồi hỏi.



“Cậu Tần, cậu quen cô gái kia à?”



Tần Lâm liền quay đầu lại nhìn, rồi đột nhiên cười khẩy.



“Quen”.



Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà, người phụ nữ luôn nhìn chằm chằm vào Tần Lâm chính là Tiểu Hồ Nương đã bị Tần Lâm ‘đánh bại’ mấy lần trên nền tảng Hổ Ngư.



Cô Tiểu Hồ Nương này ngay từ đầu đã xui xẻo rồi, lại gặp trúng Vương Đông Tuyết, sau này còn bôi nhọ Vương Đông Tuyết trong phòng livestream, đã chọc giận đến Tần Lâm, vậy nên anh mới làm cho cô ta rớt đài.



Sau này còn gặp lại cô ta một lần nữa trên du thuyền, Tiểu Hồ Nương giả vờ bị cưỡng bức khi đang livestream, ngay lập tức đã bị Tiết Đại Lâm tát ngay tại chỗ, nên trong lòng vô cùng khó chịu.



Bây giờ Tiểu Hồ Nương lại tiếp tục gặp Tần Lâm ở đây, đúng là kẻ thù càng gặp càng cảm thấy tức mà.



Tiểu Hồ Nương nhìn một người đàn ông đeo kính râm rồi nói: “Anh Trịnh, chúng ta đừng ăn ở đây nữa, đi thôi”



Trịnh Húc cau mày: “Tại sao thế, chúng ta mới gọi món mà, còn chưa ăn xong nữa?”



Tiểu Hồ Nương liếc nhìn về phía Tần Lâm, giả bộ ra vẻ sợ hãi rồi nói.



“Bên kia có kẻ thù của em, em sợ anh ta sẽ bắt nạt em, em không động vào được, hay là chúng ta đi đi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 241-245
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom