• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (3 Viewers)

  • Chương 1488-1493

“Cô đi trước đi! Mặc kệ tôi!”


Tần Lâm trầm giọng nói, ánh mắt cực kì lạnh lùng, cầm thanh kiếm trong tay mới có thể tạm thời ổn định tình hình, nếu không hai người bọn họ đã rơi vào tình thế tuyệt vọng rồi.

“Không được! Có đi thì cũng phải cùng đi!

Cô gái áo da thú trầm giọng nói, hiện giờ cô ấy cũng đã không còn sợ hãi nữa, cầm trường đao trong tay sánh vai cùng Tần Lâm chiến đấu với đám gấu tuyết.

Nếu bây giờ cô bỏ mặc Tần Lâm ở lại mà rời đi một mình thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng bất an, nếu Tần Lâm có mệnh hệ gì thì đời này cô ấy sẽ không thể tha thứ cho mình.

Mặc dù bọn họ đều là hai người xa lạ, nhưng trong giây phút sống còn, họ vẫn chiến đấu vì đối phương. Trong lòng cô gái bây giờ đã sớm quên hận thù trước đó, đối mặt với kẻ địch, với dã thú hung ác, bọn họ chắc chắn sẽ cùng tiến cùng lui.

Đây là điều ông nội đã dạy cô, cũng là điều cô không bao giờ quên được, làm người nên biết đền ơn đáp nghĩa.

Nhưng Tần Lâm lại vô cùng buồn phiền, nếu hiện giờ cô ấy đi thì bản thân anh chắc chắn chắc sẽ có cách thoát thân, nhưng nếu cô ấy không đi thì tuy rằng có thể giúp đỡ nhau, nhưng đồng thời cũng kéo chân anh.

Sự cố chấp của cô gái khiến Tần Lâm vừa tức vừa bực, nhưng anh không thể làm gì hơn.



Cô gái áo da thú hơi sững sờ, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, cô dường như đã nhận ra bản thân làm sai rồi, nếu cô chạy thoát sớm hơn thì tốt cho Tần Lâm rồi, nhưng hiện giờ cô ấy đã gần kiệt sức rồi mới hiểu được điều này, rằng việc cô tiếp tục ở lại chẳng có chút ý nghĩa gì.

Cô gái áo da thú cuối cùng đã hiểu ra, trong lòng đang dằn vặt muốn chết, nhưng trên đời này làm gì có thuốc hối hận, cô nghiến răng nghiến lợi nhanh như chớp lui về phía sau. Ánh mắt Tần Lâm lạnh lùng, kiên cường một mình chiến đấu với bốn con gấu tuyết, chặn mọi đường đi của chúng.

Kiếm vô cảnh lúc này được phát huy đến cực hạn, triệt để thể hiện kiếm pháp hoàn mĩ của mình, mỗi một đường kiếm đều mang một khí thế vô song, kiếm vô cảnh đã thăng tiến lên cảnh giới vô cực!
1629169650442.png

Cô gái da thú vừa chạy vừa ngoảnh đầu, dù sao cũng có Tần Lâm chặn đám gấu tuyết kia nên lúc này cô không cần lo lắng gì, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng xa.


Cô không còn lựa chọn nào ngoài nhanh chóng lao về phía trước, hy vọng có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Sau khi mất đi một cánh tay hỗ trợ là cô gái da thú, Tần Lâm hiện giờ đã không còn sức lực đánh trả, hoàn toàn rơi vào thế bị động chịu đòn.

Tần Lâm nghiến răng, cố gắng chống đỡ, có Thất Tinh Long Uyển trong tay, anh vẫn có thể cầm cự thêm chút nữa.

Thấy cô gái áo da thú đã biến mất khỏi tầm mắt, Tần Lâm biết đã đến lúc anh phải tìm đường chạy rồi, cứ tiếp tục ở đánh nhau với đám gấu tuyết này thì chỉ tổ thành bữa tối của bọn nó.

Chạy trốn không phải chuyện mất mặt gì, dù sao thì đám to xác này cũng là kẻ ăn thịt người không nhả xương.

Tần Lâm đuổi theo hướng cô gái áo da thú, bước chân vững vàng, anh chạy nhanh như bay, đám gấu tuyết đằng sau cũng bám riết không buông, khó khăn lắm mới kiếm được bữa tối ngon như vậy, nếu để tuột mất thì tiếc lắm.

Vì thế bọn chúng tiếp tục liều mạng muốn ép Tần Lâm và cô gái áo da thú vào chỗ chết, ham muốn thức ăn của bọn chúng mạnh mẽ hơn bất cứ ai.

Bốn con gấu tuyết cũng nhìn ra/đoán được ý đồ của Tần Lâm, chính là để cô gái kia chạy trước còn anh sẽ chạy theo sau, như thế hay người mới có hy vọng sống tiếp, nếu không, cô gái kia không phải đối thủ của gấu tuyết, bị bọn chúng dày vò căn bản không có sức chống lại.

Tần Lâm thấy khoảng cách giữa đám gấu tuyết và mình ngày càng gần, bởi vì bọn họ đang trên đỉnh núi, hơn nữa anh cũng đã thấm mệt, đấu với sức mạnh của thiên nhiên, Tần Lâm biết trình độ mình đến đâu, anh không muốn chết ở đây.

Không lâu sau, Tần Lâm đã đuổi kịp cô gái áo da thú, lúc này đám gấu tuyết cũng bám riết không buông, hai bên luôn duy trì khoảng cách ba mươi mét.



Lúc này, cơ thể hai người cũng dính sát vào nhau, Tần Lâm một tay ôm chặt eo cô gái áo da thú, tay kia nắm chặt chuôi kiếm, hai người đều vô cùng hoảng loạn, chưa thể bình tĩnh lại, nếu rơi xuống vực sâu này, chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.

“Grừ, grừ....”

Bốn con gấu tuyết không ngừng gầm gừ xuống rãnh băng, nhưng bọn chúng chỉ có thể không cam lòng mà lui lại.

Con người rơi xuống đó chắc chắn đã thịt nát xương tan rồi, nhưng bọn chúng lại mất đi bữa tối thịnh soạn.

Những tiếng gầm tức giận và không cam tâm vang vọng khắp núi, Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng coi như đã thoát khỏi miệng gấu, nhưng bọn họ bây giờ lại đang rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh

Cơ thể của hai người dính chặt vào nhau, hơn nữa cô gái áo da thú đang khỏa thân nửa người, chỉ còn một mảnh nội y, nội y cũng đã bị xé rách một nửa, sắp lộ ra hết trước mắt Tần Lâm.

Nhưng trong giờ phút sống còn này, cô cũng không quan tâm được nhiều như vậy, hai người ôm chặt lấy nhau, trong mắt cô gái lộ rõ vẻ kích động cùng căng thẳng, chỉ một chút bẩt cẩn cũng đủ để khiến bọn họ rơi xuống, bây giờ bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.


Mặc dù thoát khỏi nanh gấu, nhưng rãnh băng sâu này cũng gian nan vô cùng.

Tần Lâm nhìn xung quanh, thấy đối diện có một con dốc thoải rộng chừng ba bốn mét, hoàn toàn có thể chứa được hai người.

“Chút nữa tôi sẽ ném cô sang bên kia, cô chuẩn bị đi, nhất định phải cố hết sức vươn người để tránh đè gãy chỗ đó, chúng ta bắt buộc phải nhanh chóng tìm cách đi lên, có lẽ đi từ bên đó sẽ dễ hơn một chút”.

Tần Lâm nói với cô gái áo da thú.

“Được!”

Lăng Dật Nhiên nghiến chặt răng, trong lòng vô cùng thấp thỏm, nhưng hiện giờ cô ấy đã không còn cách nào khác, chỉ có thể sống chết có nhau với Tần Lâm.

Tần Lâm nhún người ném Lăng Dật Nhiên bay qua đó, Lăng Dật Nhiên cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, với một cao thủ thất mạch như cô thì khoảng cách hơn hai mươi mét này vô cùng đơn giản, chỉ cần hít sâu rơi xuống là được.

Sau khi Lăng Dật Nhiên đáp xuống bên kia, nhìn xung quanh rồi gật đầu với Tần Lâm.

Tần Lâm nhún người nhảy sang, cũng dễ dàng đáp xuống bên cạnh Lăng Dật Nhiên, lúc này cơ thể hai người lại dán chặt vào nhau lần nữa, khuôn mặt Tần Lâm thậm chí còn kề sát vào mặt Lăng Dật Nhiên.

“Cẩn thận!”

Lăng Dật Nhiên vô thức ôm chặt lấy Tần Lâm, vào lúc này, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Dật Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không kìm được mà cúi đầu xuống.

Tần Lâm cũng hơi lúng túng, nhưng lúc này, điều duy nhất bọn họ nên quan tâm đó chính là làm cách nào để thoát khỏi đây.

“Hình như chỗ này vẫn có thể đặt chân, hôm nay chúng ta ở lại đây một đêm đi, sáng mai rồi tìm cách trèo lên, nếu bây giờ đi lên mà bốn con gấu tuyết kia vẫn ở đó thì chúng ta sẽ hoàn toàn xong đời”.

Tần Lâm nói.

“Ừm”.

Lăng Dật Nhiên gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, ngực cô hiện tại hơi lộ ra, mặc dù vẫn đủ để che đi lớp lá chắn cuối cùng, nhưng vẫn bị Tần Lâm nhìn thấy một khoảng lớn, hơn nữa ở đây vô cùng lạnh lẽo, khiến cô không ngừng run rẩy.

Tần Lâm liếc nhìn Lăng Dật Nhiên, sau đó cởi chiếc áo khoác của mình đưa cho cô.



Tần Lâm xua tay, mỉm cười nói, lúc này anh cũng lười phải so đo với cô.

“Đúng rồi, cô tên gì? Cô cũng là người của núi Côn Luân à? Tôi mới vào núi Côn Luân, tên tôi là Tần Lâm.

“Tôi là Lăng Dật Nhiên, anh mới vào núi Côn Luân mà đã lợi hại như vậy?”
1629169669741.png


Tần Lâm ngạo nghễ nói.

"Dược sư của núi Côn Luân? Có vẻ như cô không đơn giản nhỉ, tôi là đệ tử của đại đệ tử Dương Chí của sư tổ".

Lăng Dật Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Ồ, hóa ra là sư huynh Dương Chí à?"


"Cái gì? Sư huynh Dương Chí?"

Tần Lâm trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn cô, cô gái này rốt cuộc có bối phận cao đến đâu trên núi Côn Luân này vậy?

Ánh mắt Lăng Dật Nhiên lộ ra vẻ dí dỏm, cô điềm đạm mỉm cười.

"Đúng vậy, sư phụ của tôi là sư tổ của anh, cho nên anh phải gọi tôi một tiếng tiểu sư thúc".

Mặt Tần Lâm đầy vẻ khổ sở.

"Cô... cô mấy tuổi chứ, cô đâu có lớn hơn tôi đâu?"

Lăng Dật Nhiên vô cùng nghiêm túc.

"Tôi lớn hơn anh, anh phải gọi tôi là sư thúc, đạo lý tôn sư trọng đạo quan trọng mà".

Tần Lâm liếc mắt nói.

"Được rồi, tiểu sư thúc".

Lăng Dật Nhiên ra bộ nghiêm trang, ung dung.

"Thế còn được, hi hi hi!"

Lăng Dật Nhiên quan sát Tần Lâm, nói nhỏ.

"Để tôi xem vết thương của anh, lúc trước anh bị thương, hơn nữa còn chiến đấu hồi lâu với bốn con gấu tuyết, vết thương trên người không nhẹ, vừa hay chỗ tôi có thuốc".

Tần Lâm giở giọng trêu ghẹo.

"Được, vậy thì phiền tiểu sư thúc bé nhỏ rồi".


"Á...."

Sắc mặt anh tái mét, cô Lăng Dật Nhiên này ra tay ác thật, bôi thẳng một lớp nước thuốc lên vết thương của anh, khiến toàn thân anh run rẩy, mặt tái xanh.

"Hừ! Dám trêu chọc cả sư thúc, đây là báo ứng của anh".

Lăng Dật Nhiên vỗ vết thương của Tần Lâm khiến anh đau đến mức hoa cả mắt.

"Đúng là người đàn bà độc ác, hừ hừ!"

Tần Lâm nhe răng há miệng, có điều chỉ một chốc sau, vết thương của anh đã được bôi thuốc nước. Tiêu hao nhiều thể lực như vậy, Tần Lâm vô cùng đói, Lăng Dật Nhiên cũng không phải ngoại lệ, bụng kêu òng ọc.

Lăng Dật Nhiên cắn một miếng bánh bao, mặt đầy vẻ hưởng thụ.

"Tôi còn mấy cái bánh bao, ăn được phết".

"Con van xin tiểu sư thúc đi, tiểu sư thúc còn cho con bánh bao ăn".

“Không đời nào!”

Tần Lâm liếc mắt, cười khẩy, sau đó lôi con chim tuyết ở trên lưng xuống, dùng Thất Tinh Long Uyên lột da nó, vừa hay đào một cái động băng ở đây, để tránh việc ở đây lâu hai người bị rơi xuống do quá nặng, lúc ấy thì chết không có chỗ chôn.

Chuẩn bị xong hết thảy, anh liền lượm một đống cành cây khô ở xung quanh, xuyên con chim tuyết vào, dùng đá cọ lửa, bắt đầu nướng chim tuyết.

Tần Lâm đào được cái động rất lớn, vậy nên không lo sẽ bị tan chảy, hơn nữa ở đây băng tuyết vạn năm, thậm chí còn cứng hơn đá, hoàn toàn không dễ tan chảy.

"Tí tách tí tách!"



Cái bánh bao này ăn dở ẹc.

Lăng Dật Nhiên chảy hết nước miếng, tức giận nói.

"Anh ngồi ăn một mình mà vẫn nuốt trôi à, Tần Lâm, anh không biết xấu hổ sao, tôi là tiểu sư thúc của anh đó. Mau cho tôi ăn với, xin anh đó".
1629169681204.png

Buổi sáng ngày thứ hai, Tần Lâm đưa Lăng Dật Nhiên đi ra khỏi vách núi, lúc này, rừng rậm đã không còn dấu vết của bốn con gấu tuyết kia rồi, cho dù bọn chúng có kiên nhẫn đến mấy thì cũng không một mực ngồi chờ ở đây, huống chi bọn chúng cũng nghĩ Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên bị té chết dưới vực rồi.

Hai người rời khỏi sau lưng núi, đi thẳng về.


Lăng Dật Nhiên nói nhỏ.

"Vết thương của anh còn chưa khỏi đâu, anh về cùng tôi, tôi sẽ băng bó cho anh".

"Cũng được, đành nhờ cô vậy, tiểu sư thúc".

Tần Lâm cười nói, ở trong nơi tuyết rơi lạnh giá này, vết thương rất khó lành, huống hồ bây giờ bọn họ đã ở một đêm dưới khe nứt rồi, vết thương được xử lý rất đơn giản, dễ bị nứt nẻ da.

Dù sao Tần Lâm cũng không phải là thần, anh là người thôi.

"Anh chẳng khách khí gì cả, đi thôi”.

Lăng Dật Nhiên gật đầu, mỉm cười, tên Tần Lâm này mặc dù hơi đáng ghét, nhưng không thể không nói, trong thời khắc mấu chốt cô gặp nguy hiểm, anh lại chắn trước mặt cô, không hề bỏ chạy, kiểu đàn ông như này cũng không nhiều.

Người không vì mình trời tru đất diệt, cho dù Tần Lâm có chạy mất, cô cũng sẽ không oán giận, dù sao hai người mới quen, hơn nữa còn có xung đột với nhau, nhưng anh lại ở lại, điều này khiến cô rất cảm động.

Người đàn ông này không quan tâm đến hiềm khích lúc trước mà vẫn cứu cô, chỉ riêng phong thái và sự sáng suốt của anh đã đủ để cô đánh giá anh không phải kẻ tầm thường.

Ngưỡng mộ có, đố kỵ cũng có, dù sao anh cũng chẳng hơn cô mấy tuổi, nhưng thực lực lại mạnh hơn cô nhiều.

Ở trên Côn Luân này, trong ba đời đệ tử, người có thể vượt qua Tần Lâm không quá nổi hai bàn tay.

Người này không đơn giản.

Đệ tử của đại sư huynh quả nhiên không hề tầm thường.
Lăng Dật Nhiên cảm kích Tần Lâm, hơn nữa hôm qua còn vừa vượt qua nguy hiểm, nên cô vẫn hy vọng Tần Lâm sẽ được chữa trị thật tốt, như vậy cô cũng an lòng.
Hai người đi thẳng đến sau lưng núi Côn Luân, đây là lần đầu Tần Lâm đến nơi này, nơi này không thuộc về khu vực của núi Côn Luân, nhưng nó lại ở trên đỉnh núi, vô cùng rộng rãi, hơn nữa xung quanh trồng đầy thảo dược, có hai gian nhà gỗ, tựa lưng vào sườn núi đá lớn để tránh gió, trông rất cổ xưa.
Gió tuyết thổi xung quanh, thảo dược được trồng khắp nơi khiến Tần Lâm không khỏi kinh ngạc, những loại thảo dược này đều là những loại anh chưa từng thấy qua, nơi này nhiều bảo vật ghê.
Đất đai Hoa Hạ không thiếu gì của lạ, nơi này ít người, Tần Lâm chưa từng thấy cũng là chuyện bình thường, mặc dù sư phụ của mình có y thuật có một không hai, nhưng chưa chắc là đệ nhất thiên hạ.
Tần Lâm luôn ôm chí học hỏi, anh nhìn ngang ngó dọc, vô cùng thích nơi này.
"Anh nhìn cái gì? Anh thì hiểu cái gì, đừng có làm hỏng thảo dược của tôi, nếu không ông nội tôi sẽ mắng anh đấy".
Lăng Dật Nhiên trầm giọng nói, liếc nhìn Tần Lâm, tên này tay chân táy máy, chẳng thành thật gì cả.
"Ông nội tôi chắc đang ngủ, anh qua đây, đừng có phát ra tiếng động, ông mà biết tôi dẫn người đến đây thì không hay đâu".
Tần Lâm tự cho là đúng mà nói.



"Thế thì có sao đâu? Tôi có ăn thịt cô đâu mà sợ? Dẫu sao tôi cũng là học trò của học trò của ông ấy, chẳng nhẽ ông ấy lại ra tay với tôi à? Tôi đến để chữa bệnh, chứ có đến để trộm người đâu".

Lăng Dật Nhiên đỏ mặt, dậm chân, hung hăng mắng Tần Lâm.

"Anh nói bậy bạ cái gì thế".

1629169700771.png

Tần Lâm và Lăng Dật Nhiên đi vào căn nhà gỗ nhỏ của cô, bên trong cũng toàn là thảo dược, nó đặt trên giá, vô cùng ngay ngắn, gọn gàng và ngăn nắp.

Xung quanh đều là sách liên quan đến dược liệu, trông có vẻ cổ, điều này khiến Tần Lâm rất kinh ngạc.


Phòng của thiếu nữ lại toàn dược liệu, có thể tượng tưởng được người này hiếu học thế nào, có thể làm bạn với dược liệu thì cũng biết cô nghiêm túc đến đâu rồi đấy.

Tần Lâm nhìn quanh một lần, chỗ ngủ bé vậy thôi, đây chắc là món ăn tinh thần duy nhất của cô ấy nhỉ.

"Tôi nghiền thuốc cho anh, anh ngồi đây một lúc đi".

Lăng Dật Nhiên nói, lấy ra mười mấy loại dược liệu trên kệ dược liệu, sau đó bắt đầu bài thành thuốc bột, rồi bắt đầu thoa lên vết thương cho Tần Lâm.

Có điều lúc cô nghiền dược liệu, anh chú ý tới cánh tay của cô vô cùng mất tự nhiên, khớp xương có vẻ đau đớn, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại, cô không ngừng vỗ bả vai và đầu gối của mình.

Tim anh hơi run lên, có vẻ như đây là biểu hiện của hàn khí thấm sâu vào cơ thể, không ngờ ngay cả dược sư Côn Luân cũng phải chịu cơn đau như vậy, đúng là không dễ dàng.

Sau khi nghiền thuốc cho anh xong, có vẻ như mặt cô đầy vẻ đau đớn.

"Tôi bôi thuốc lên vết thương cho anh nhé".

Lăng Dật Nhiên cẩn thận lấy miếng vải băng bó trên người Tần Lâm xuống, đổ thuốc bột lên trên.

Cô làm rất cẩn thận sau đó băng bó cho Tần Lâm.

Tần Lâm cười nói.

"Cảm ơn tiểu sư thúc, cô không những xinh đẹp mà tay nghề còn rất giỏi nữa".

"Chỉ giỏi nịnh".

Lăng Dật Nhiên liếc nhìn Tần Lâm, trong lòng tràn ngập mật ngọt, cô gái nào mà chẳng thích được khen chứ?

Tần Lâm hỏi.

"Vai và đầu gối của cô đau lắm à?"

Lăng Dật Nhiên kinh ngạc nhìn Tần Lâm, không ngờ anh lại có thể nhận ra, đúng là quan sát tỉ mỉ thật.

"Sao anh biết? Anh nhìn mấy cái liền phát hiện ra à?"

Lăng Dật Nhiên không ngờ anh lại tinh mắt đến vậy, nếu là người thường thì chắc không phát hiện ra được đâu.

"Tôi cũng là bác sĩ".

Lời Tần Lâm khiến Lăng Dật Nhiên sững sờ, không ngờ Tần Lâm cũng là bác sĩ.
Lăng Dật Nhiên cười ha ha không ngừng.
"Ha ha ha, thật không vậy? Thế chúng ta cũng được coi là người cùng ngành nhỉ?"
"Bệnh trên người cô là bệnh kín, chắc cô mắc bệnh này mấy năm rồi. Nếu như tôi đoán không nhầm, chắc do cô thường xuyên đi ra ngoài hái thuốc nên bị. Mỗi đêm gió thổi, bệnh của cô lại càng nặng hơn. Mặc dù cô đã chọn sử dụng mấy loại dược liệu có tác dụng loại trừ hàn khí trong cơ thể, nhưng không có loại nào giúp bệnh của cô khỏi hẳn, tôi nói đúng không?"
Tần Lâm nói xong, Lăng Dật Nhiên kinh ngạc nhìn anh, khó mà tin nổi.
"Anh anh... sao anh biết?"
Tần Lâm không khỏi mỉm cười.
"Tôi nói với cô rồi, tôi cũng bác sĩ, nhưng cô lại cười tôi".
Lăng Dật Nhiên nghiêm túc nhìn Tần Lâm, vô cùng trịnh trọng.
"Không không, tôi đâu có ý cười nhạo anh đâu, anh nghĩ nhiều rồi tiểu sư điệt, tôi chỉ không ngờ anh là bác sĩ thôi. Nếu đã nói vậy, anh có thể chữa được bệnh kín của tôi chứ?"



Tần Lâm nói.

"Tôi có thể thử xem, nhưng tôi không chắc mình có thể loại bỏ hoàn toàn hàn khí trong người cô, cái này phải xem vận may của cô thôi".

"Được! Nếu đã vậy, anh thử chút xem sao, tôi muốn thử một lần".
1629169727861.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 251-255
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom