Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1373: Nhân chi sơ, tính bổn thiện!
"Bố mẹ cô đã rời đi rồi”.
Tần Lâm nói, trông Địch Luân Á có chút tuyệt vọng, tuy cô ta đã tồn tại hơn một ngàn năm ở thời đại này, nhưng cô ta thật sự cũng chỉ là một đứa trẻ.
Ánh mắt của Địch Luân Á đầy bối rối, cô ta không biết phải đi đâu.
"Tại sao bọn họ lại bỏ rơi tôi, tại sao họ lại lừa dối tôi? Tại sao?"
Giọng Địch Luân Á vô cùng tức giận và cuồng loạn.
Bao nhiêu năm qua, tôi không phải là đứa con gái yêu quý của hai người hay sao? Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất thì các người lại bỏ rơi tôi, chẳng lẽ đây chính là tình yêu của các người ư?
Nước mắt của Địch Luân Á không ngừng chảy xuống, đôi mắt cô chứa đầy nỗi buồn.
"Tôi yêu họ rất nhiều, nhưng họ lại không hề yêu tôi”.
Địch Luân Á lẩm bẩm.
Tần Lâm không biết làm sao để khuyên nhủ Địch Luân Á, cô ta là một cô gái trong sáng, lại không có nhiều tâm tư, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là quê nhà xinh đẹp cùng với bố mẹ mình.
Không có chút tạp niệm nào trong mắt cô, cô ta chỉ muốn trở về quê hương, đó là ngôi nhà mơ ước của cô.
Nhưng quê hương thực sự của cô chính là trái đất, những điều tốt đẹp nơi đây cũng khiến cô ta lưu luyến.
Nhưng những điều tốt đẹp bao năm qua đã hoàn toàn sụp đổ trong phút chốc, ngay từ lúc bố cô kiên quyết xung phong liều chết thì Địch Luân Á đã biết rằng trái tim cô đã trở nên vô cùng hoảng sợ, cô sợ hãi cả thế giới và sợ hãi bố mẹ mình.
"Không phải họ không yêu cô, nhưng họ có sứ mệnh và sự theo đuổi của riêng mình. Có lẽ xét từ góc độ văn minh nhân loại chúng ta thì bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng họ cũng có tín ngưỡng của riêng mình. Tôi không bao giờ coi thường bọn họ, bởi vì họ chiến đấu cho lý tưởng của họ”.
Tần Trì nghiêm nghị nói, phương pháp của Tần Lâm thực sự khiến ông kinh ngạc, không ngờ thân thể mình lại khôi phục nhanh như vậy, tinh thần và khí lực còn mạnh hơn cả lúc trước, đương nhiên tất cả những chuyện này đều nhờ vào Tần Lâm.
Tre già măng mọc, đây đúng là đang miêu tả thực về Tần Lâm.
Tần Trì và đám người Tam Tinh Kha Lâm Tư Lặc đã từng va chạm với nhau hơn hai mươi năm trước, vậy nên ông cũng khá hiểu bọn họ.
"Trong sự lựa chọn giữa lý tưởng và hiện thực, họ đã chọn lý tưởng, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì họ vẫn đáng chết, bởi vì bọn họ là những kẻ xâm lược, nhưng với thân phận làm cha mẹ, tôi thật sự khinh thường ông ta. Cho nên, bọn họ đúng, nhưng bọn họ vẫn sai”.
Tần Trì lắc đầu. Còn Địch Luân Á lại trở nên thất thần.
Tần Lâm nhìn sang bố, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
“Vậy tôi phải làm gì đây...”
Địch Luân Á đầy sợ hãi, cô sớm đã không biết mình phải đi đâu.
"Thả cô ấy đi, Tần Lâm, cô ấy vô tội. Người Tam Tinh sai, nhưng không phải người Tam Tinh nào cũng đáng chết, bậc cha mẹ chính là cha mẹ họ, còn cô ấy là cô ấy, không giống nhau. Trách nhiệm của chúng ta là phải đấu tranh với người Tam Tinh cho đến chết, nhưng cô ấy là ngoại lệ, cô ấy có thể còn khổ hơn cả con”.
Tần
Tần Lâm nói, trông Địch Luân Á có chút tuyệt vọng, tuy cô ta đã tồn tại hơn một ngàn năm ở thời đại này, nhưng cô ta thật sự cũng chỉ là một đứa trẻ.
Ánh mắt của Địch Luân Á đầy bối rối, cô ta không biết phải đi đâu.
"Tại sao bọn họ lại bỏ rơi tôi, tại sao họ lại lừa dối tôi? Tại sao?"
Giọng Địch Luân Á vô cùng tức giận và cuồng loạn.
Bao nhiêu năm qua, tôi không phải là đứa con gái yêu quý của hai người hay sao? Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất thì các người lại bỏ rơi tôi, chẳng lẽ đây chính là tình yêu của các người ư?
Nước mắt của Địch Luân Á không ngừng chảy xuống, đôi mắt cô chứa đầy nỗi buồn.
"Tôi yêu họ rất nhiều, nhưng họ lại không hề yêu tôi”.
Địch Luân Á lẩm bẩm.
Tần Lâm không biết làm sao để khuyên nhủ Địch Luân Á, cô ta là một cô gái trong sáng, lại không có nhiều tâm tư, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là quê nhà xinh đẹp cùng với bố mẹ mình.
Không có chút tạp niệm nào trong mắt cô, cô ta chỉ muốn trở về quê hương, đó là ngôi nhà mơ ước của cô.
Nhưng quê hương thực sự của cô chính là trái đất, những điều tốt đẹp nơi đây cũng khiến cô ta lưu luyến.
Nhưng những điều tốt đẹp bao năm qua đã hoàn toàn sụp đổ trong phút chốc, ngay từ lúc bố cô kiên quyết xung phong liều chết thì Địch Luân Á đã biết rằng trái tim cô đã trở nên vô cùng hoảng sợ, cô sợ hãi cả thế giới và sợ hãi bố mẹ mình.
"Không phải họ không yêu cô, nhưng họ có sứ mệnh và sự theo đuổi của riêng mình. Có lẽ xét từ góc độ văn minh nhân loại chúng ta thì bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, nhưng họ cũng có tín ngưỡng của riêng mình. Tôi không bao giờ coi thường bọn họ, bởi vì họ chiến đấu cho lý tưởng của họ”.
Tần Trì nghiêm nghị nói, phương pháp của Tần Lâm thực sự khiến ông kinh ngạc, không ngờ thân thể mình lại khôi phục nhanh như vậy, tinh thần và khí lực còn mạnh hơn cả lúc trước, đương nhiên tất cả những chuyện này đều nhờ vào Tần Lâm.
Tre già măng mọc, đây đúng là đang miêu tả thực về Tần Lâm.
Tần Trì và đám người Tam Tinh Kha Lâm Tư Lặc đã từng va chạm với nhau hơn hai mươi năm trước, vậy nên ông cũng khá hiểu bọn họ.
"Trong sự lựa chọn giữa lý tưởng và hiện thực, họ đã chọn lý tưởng, nhưng đối với chúng tôi mà nói thì họ vẫn đáng chết, bởi vì bọn họ là những kẻ xâm lược, nhưng với thân phận làm cha mẹ, tôi thật sự khinh thường ông ta. Cho nên, bọn họ đúng, nhưng bọn họ vẫn sai”.
Tần Trì lắc đầu. Còn Địch Luân Á lại trở nên thất thần.
Tần Lâm nhìn sang bố, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
“Vậy tôi phải làm gì đây...”
Địch Luân Á đầy sợ hãi, cô sớm đã không biết mình phải đi đâu.
"Thả cô ấy đi, Tần Lâm, cô ấy vô tội. Người Tam Tinh sai, nhưng không phải người Tam Tinh nào cũng đáng chết, bậc cha mẹ chính là cha mẹ họ, còn cô ấy là cô ấy, không giống nhau. Trách nhiệm của chúng ta là phải đấu tranh với người Tam Tinh cho đến chết, nhưng cô ấy là ngoại lệ, cô ấy có thể còn khổ hơn cả con”.
Tần