• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Y võ song toàn Full dịch (60 Viewers)

  • Chương 1378-1381

"Anh còn có mặt mũi để gọi cho tôi à?"

Giọng nói lạnh như băng hơi run rẩy, người phụ nữ tung hoành khắp bờ Đông Hải Madagascar, lúc này trái tim như muốn vỡ ra.

Ba mươi tám tuổi, người phụ nữ độc thân đứng thứ chín tạp trì Forbes thế giới!



Nữ hoàng hương liệu Madagascar, toàn bộ ngành xuất nhập khẩu hương liệu của Madagascar đều nằm trong tay cô, một người phụ nữ đứng trên đỉnh của hương liệu.

Hai mươi năm trước, tên của cô vang danh khắp eo biển, không ai không biết, hôm nay cái tên này càng khiến cho lũ hải tặc khắp biển phải sợ hãi.

Không ai biết Tiffany mạnh thế nào, tóm lại hai mươi năm qua, người phụ nữ thừa kế cơ nghiệp như cô đã hạ rất nhiều đối thủ cạnh tranh, đứng sừng sững ở Madagascar, trở thành trụ cột chống đỡ GDP của cả quốc gia. Ở Madagascar cô là thần.

Tần Trì cười khổ nói.

"Tôi đang ở trên quần đảo Samoyed".

Cô ấy cúp máy, ánh mắt nóng bỏng, hai mươi năm nay cô vẫn luôn chờ đợi cuộc điện thoại này.

Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hồ ly, đôi mắt xanh thăm thẳm, đẹp như hai hòn ngọc, cho dù năm nay đã ba mươi tám tuổi thì khuôn mặt ấy vẫn mỹ lệ xinh đẹp như xưa, vẫn chẳng khác gì thời con gái hai mươi tuổi. Làn da đàn hồi mọng nước như quả anh đào, khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng nở nụ cười.

Nữ hầu bên cạnh kinh ngạc, phục vụ chủ nhân suốt hơn hai mươi năm, cô chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt động lòng người đến vậy.

Đôi môi của cô khẽ mở, nhẹ nhàng nói ra mấy câu.

"Chuẩn bị một chút, tôi muốn đến quẩn đảo Samoyed, huy động tất cả tàu thuyền, lần này tôi muốn anh ấy có mọc cánh cũng khó thoát".

Lúc này, toàn bộ còi trên bến tàu vang lên, tàu thuyền lái thẳng về quần đảo Samoyed.

Tần Lâm, Tạ Hồng Mai và Địch Luân Á bắt đầu không ngừng tìm kiếm khắp quần đảo Samoyed, nhưng tìm một hồi lâu vẫn không tìm được thứ gì. Người Tam Tinh cho dù có đến đây cũng sẽ không làm náo loạn mà họ đều biết phải im lặng, âm thầm tìm đồng bọn. Điều này khiến Tần Lâm vô cùng buồn bực nhưng cũng hết cách.

Ngay cả Địch Luân Á cũng chỉ tìm được đến đây, còn về tung tích kỹ hơn thì phải dựa vào Tần Lâm.



Tần Lâm và Tạ Hồng Mai mệt đến mức đầu toát đầy mồ hôi, liên tục tìm mấy hòn đảo đều vô ích, không có bất kỳ tin tức gì

Lúc này Tần Trì đến nơi, nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Tần Lâm, không cần hỏi cũng biết kết quả.

Tần Lâm cười gượng nói,

"Tìm thế này không có kết quả đâu".

"Đúng vậy, nếu như chúng ta cứ tìm liên tục như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể, tìm như vậy không hiệu quả".

Tạ Hồng Mai bất lực nhún vai nói, Địch Luân Á càng sững sờ hơn, cô ấy dường như chỉ quan tâm đến việc thưởng thức cảnh đẹp nơi đây.

"Tiền bối, chú có cách gì không?"

Tạ Hồng Mai nhìn Tần Trì, trong mắt đầy tia hy vọng, dù sao Tần Trì cũng là bố Tần Lâm, hơn nữa từng giao chiến với người Tam Tinh.

"Chú cũng không biết, cứ đi một lúc đã".

Tần Trì cười nói, dựa vào năng lực của bọn họ, tìm người Tam Tinh là chuyện không thể, Madagascar không lớn bằng Hoa Hạ nhưng cũng rộng cả trăm nghìn cây số, lại thêm quần đảo Samoyed nằm gần biển, các hòn đảo cách xa nhau, muốn tìm người Tam Tinh đúng là quá khó.

Lực lượng của họ ít ỏi, một mình tới đây như vậy đúng là bị động, nhưng việc đã đến nước này, bọn họ cũng hết lựa chọn.

"Tu..."

"Tu tu..."

Tiếng còi chói tai vang lên khắp biển khơi, vùng biển xung quanh, sóng lớn phập phồng, ở xa xa từng chiếc tàu thuyền lớn nhỏ đang đi tới.

"Sao lại nhiều tàu như vậy? Bọn họ dường như đang lại gần chúng ta".

Tần Lâm nhíu mày, mấy chục chiếc tàu, không phải là cả trăm chiếc mới đúng, hừng hực khí thế, nghênh đón mà đến, tạo cho người ta cảm giác bị áp chế!


"Đúng vậy, tiếng còi điếc tai như vậy, nhiều quá đi? Theo như em đoán, chắc phải có trăm chiếc tàu lớn".

Ngay cả Tạ Hồng Mai cũng vô cùng kinh ngạc, xung quanh sóng cuồn cuộn, đợt sóng càng ngày càng nhanh, giống như con quái vật đang xông tới.

Sóng cuồn cuộn, ào về phía này, uy thế như vậy khiến Tạ Hồng Mai khó chịu, khủng khiếp quá!



Du thuyền, tàu thủy trở khách, tàu chở hàng, thuyền du lịch, tàu đánh cá, vô vàn các loại tàu đang xông đến đây, bao vây lấy quần đảo Samoyed.

Nhìn ra xa, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Nhưng xung quanh ngoại trừ mấy con thuyền nhỏ của bọn họ thì chẳng có bóng người nào, vậy nên có thể nói sự áp chế này đang đặt lên người họ!

"Chuyện gì thế này? Nhiều tàu như vậy, chẳng nhẽ chúng ta đắc tội người ta sao? Hay là chúng ta đã chọc giận người dân bản địa, phá vỡ quy tắc của bọn họ?"

Tần Lâm trầm giọng nói, đối mặt với sự áp chế khủng khiếp đến đột ngột thế này, anh vô cùng buồn bực, còn chưa tìm được người Tam Tinh mà đã bị người bản địa đuổi đến, chán thật đấy.

Những chiếc du thuyền, tàu chở hàng này nhiều vô kể, rẽ sóng mà đến, đúng là đùa anh mà.

Thế trận lớn như này, cũng nể mặt bọn họ phết đấy, bọn họ bị những chiếc tàu này bao vây lấy, cả đám trông bé nhỏ yếu ớt vô cùng.

"Tu tu".

Một con tàu màu trắng cực lớn xông lên trước, vô cùng xinh đẹp, đẹp hơn những chiếc du thuyền bình thường nhiều, to hơn cả mấy lần, chắc chắn không phải loại du thuyền cỡ nhỏ.

Một bóng người yểu điệu mặc chiếc váy dài màu tím chậm rãi xuất hiện trước mắt Tần Lâm.

Dưới ánh mặt trời, trên boong thuyền.

Cô gái mặc váy tím kia cao cao tại thượng, đôi chân đẹp thon dài thoắt ẩn thoắt hiện, cô đeo kính râm, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy được khuôn mặt tuyệt đẹp của cô, giống như tiên nữ không nhuốm khói lửa nhân gian vậy, cô yểu điệu đứng đấy.



Dưới ánh mặt trời, vẻ tao nhã, nữ vương của cô càng hiện rõ mười phần!

"Đẹp quá đi!"

Địch Luân Á lầm bầm nói, ngay cả Tạ Hồng Mai cũng hơi cảm thấy tự ti mặc cảm, người phụ nữ này tinh xảo quá, hơn nữa còn đẹp đến vậy, đúng là khiến cho mọi người phụ nữ đều sinh lòng ghen tị.

"Mã hiệu Titanic!"

Tạ Hồng Mai nhìn chiếc du thuyền kia, lầm bầm nói, vô số du thuyền tàu chở hàng xung quanh đều ở đây hộ giá người phụ nữ kia.

"Tần Trì, anh cuối cùng cũng đến gặp tôi".

Người phụ nữ nhìn ra xa, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói của cô như tiếng chim sơn ca vậy, êm tai dịu dàng, nhưng lại mang chút gì đó lạnh lẽo.

Lúc đó, tất cả mọi người đều ngẩn người, nhất là Tần Lâm, anh không thể nào ngờ được, người phụ nữ này đến là để gặp bố mình Tần Trì.

Titanic? Là cái quái gì?

Tần Lâm còn chưa hoàn hồn, bố mình có đức có tài gì, người phụ nữ này trông chẳng già hơn mình là bao mà tại sao cô ấy lại ở đây đợi bố mình chứ?

Tư thái cao cao tại thượng khiến nghiến người ta nhìn mà lùi bước, cô nhìn Tần Lâm và mọi người, nhưng anh biết ánh mắt của cô đang tập trung trên người bố mình.

Chẳng nhẽ là tình nhân gặp mặt à?

Tần Lâm trầm mặc, ánh mắt của người phụ nữ này đầy vẻ ai oán, bừng lửa, nó đã nói lên tất cả, trong ánh mắt của cô chỉ có bố mình, người phụ nữ này như hổ như sói, như muốn nuốt chửng bố mình vậy.

Tần
1626581361502.png

"Xin lỗi Tiffany".

Trong mắt Tần Trì đầy vẻ phức tạp, Tần Lâm có thể thấy được bố thực sự có tình cảm với người phụ nữ này, chỉ có điều nhiều năm nay đừng nói đến cô ấy, cho dù là mẹ anh thì vẫn phải nếm cảnh chăn đơn gối chiếc?

Vì nước nhà, vì hòa bình thế giới, bố đã đánh đổi quá nhiều, không ai biết nỗi đau thực sự chỉ có mình ông gánh chịu.



Hai mươi năm sống ở nhà tù Tần Thành, sự cô độc trong lòng cũng là nỗi khổ khó nói nhất.

Nhưng ông sẽ không nói cho Tiffany biết.

Tiffany chậm rãi bước xuống từ trên du thuyền, bước từng bước lại gần Tần Trì.

"Tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi chỉ muốn giết cái tên phụ bạc như anh!"

Trong ánh mắt của cô tràn đầy lửa giận, thậm chí cô chỉ muốn băm vằm Tần Trì ra.

Không ai biết, hai mươi năm nay cô đã trải qua những gì, cũng không ai biết sự nỗ lực của cô, sự đợi chờ của cô liệu có kết quả không.

"Hai mươi năm nay, tôi tìm anh hai mươi năm nay, tìm anh khắp thế giới, nhưng anh đâu có tìm tôi, tôi phái thám tử tư điều tra bộ đội đặc chủng, tìm anh mười năm ở Hoa Hạ, anh có biết không?"

Tiffany gào thét lên, Tần Trì cũng không nói được gì, chỉ có thể ôm cô vào lòng, mặc kệ cô giãy giụa, muốn thoát khỏi cánh tay của ông.

Tần Lâm lắc đầu, nợ đào hoa của bố mình có vẻ không ít nhỉ, ngay cả Tạ Hồng Mai cũng ngưỡng mộ, đúng là đáng khâm phục.

"Hai mươi năm nay cô ấy vẫn luôn bảo vệ và chờ đợi, thâm tình phết nhỉ. Người phụ nữ này đúng là không dễ dàng gì".

Tạ Hồng Mai nói nhỏ, cũng chỉ có cô mới biết được sự đau khổ và hành hạ khi chờ đợi, mà người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này đã chờ đợi tiền bối Tần Trì hai mươi năm.

Ngay cả Tạ Hồng Mai cũng không bì nổi sự vĩ đại của cô.

Tần Lâm mãi không nói gì, lúc này anh có hơi ngưỡng mộ bố mình, có người âm thầm đợi chờ nhiều năm như vậy, đây chẳng phải vì ông ấy mạnh sao?

Có người sẵn sàng đợi cũng thể hiện ông là một người đáng để nương tựa, hai mươi năm, đời người có bao nhiêu cái hai mươi năm chứ?

Tần Lâm không trách bố mình, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, Tần Trì có, Tiffany cũng có, cho dù kết quả như thế nào thì đấy đều là lựa chọn của ông ấy, không ai có quyền phủ định nó.



Tần Trì nói thầm mấy câu bên tai Tiffany, một hồi lâu sau, ánh mắt của cô lóe lên sự dịu dàng, dường như cô đã bình tĩnh lại, vì cô tin Tần Trì, cũng sẵn sàng lựa chọn tin tưởng ông.

"Lần này, chúng tôi đến đây tìm người ngoài hành tinh, nói ra chắc em không tin, có điều đó là sự thật, bây giờ người Tam Tinh muốn biến nền văn minh của trái đất thành thuộc địa của chúng, muốn nô dịch con người, nếu như không mau chóng tìm được bọn chúng, nền văn minh nhân văn sẽ gặp nguy hiểm".

Tần Trì nghiêm túc nói, Tiffany cũng nghe kỹ từng câu từng chữ.

Tiffany nói.

"Vậy nên anh muốn tôi tìm mấy người Tam Tinh giúp anh, đúng không?"

Ánh mắt của Tần Trì vô cùng dịu dàng, chứa chan tình cảm.

"Đúng, chúng tôi vẫn luôn tìm trên quần đảo Samoyed nhưng không có kết quả, đây là địa bàn của em, tôi chỉ có thể đặt hy vọng vào em".

Tiffany biết, Tần Trì sẽ không lừa cô, ông năm đó đưa cô đi qua tòa thánh Vatican, ngay cả giáo hoàng cũng không làm gì được họ, ông đã đưa cô đi qua cả đền Parthenon ở Athens, đó đều là chứng cứ cho tình yêu của họ.

Nguy hiểm trên thế giới này không đơn giản như vậy, đây cũng là điều Tiffany luôn hoài nghi, cô tìm Tần Trì vô số lần nhưng không có kết quả, nếu như ông không xuất hiện thì chắc cả đời này bọn họ không có duyên gặp lại.

Trên vai ông gánh vinh quang của cả thế giới, đây là điều người thường không hiểu được.

"Cậu ấy chắc là con trai anh nhỉ?"

Ánh mắt của Tiffany liếc qua Tần Lâm, khiến anh sững sờ.

Tần Trì gật đầu.

"Ừm".

"Quả nhiên giống hệt anh năm đó, bướng bỉnh bất tuân, liều lĩnh tự phụ, chỉ cần nhìn cái thần là biết ngay".

Tiffany cười nói, khiến cho Tần Lâm cũng cảm thấy khó xử.

"Muốn tìm được bọn họ không khó, với tôi cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi".

Tiffany cười như không cười mà nhìn Tần Trì.
Khóe miệng Tần Trì hơi nhếch lên, sao ánh mắt lại trở nên đáng sợ như vậy, hơn nữa còn mang vẻ bí hiểm nữa.

"Chị nói đi, chuyện gì bố tôi cũng đồng ý".

Tần Lâm nói.

Tần Trì ngây người, thằng nhóc này sao lại bán đứng ông già này dễ dàng như vậy chứ?



Tạ Hồng Mai nhịn cười, muốn cười mà không dám, nhịn đến nỗi khó chịu trong người.

"Vậy được, đợi sau khi chúng tôi tìm được người Tam Tinh thì phải ở đây với tôi một tháng".

Trong mắt Tiffany, người Tam Tinh không hề quan trọng, quan trọng là Tần Trì, đây mới là điều cô luôn canh cánh trong lòng.

"Chốt đơn!"

Tần Lâm gật đầu.

"Hai… hai người!"

Tần Trì không ngờ rằng mình còn chưa lên tiếng mà hai người này đã mang mình ra giao dịch rồi.

"Nợ tình mà ông gây ra, quỳ xuống cũng phải trả cho bằng hết. Đừng nói là ông muốn cứ để vậy mà đi nhé?"

Tần Lâm lạnh lùng nhìn bố một cái, lúc này trong lòng anh lại có chút ấm áp, không ngờ bố mình lại cừ khôi như vậy, xem ra anh chưa chắc đã là đối thủ bố mình rồi.

Đàn ông càng già càng có giá, đại khái là như thế.

"Con trai anh có trách nhiệm hơn anh đấy".

Tiffany cười nói.

"Tôi…"

Tần Trì không có lời gì để nói.

"Tôi cái gì mà tôi, bây giờ anh là người không có tư cách nói chuyện nhất ở đây, hai mươi năm qua anh đã phụ lòng biết bao nhiêu người anh biết không? Con mụ già nhà họ Indian Shiva hình như cũng đang tìm anh để kiếm chuyện đấy. Tôi khuyên anh tốt nhất nên trốn ở chỗ tôi một thời gian, chờ sóng yên biển lặng rồi tính tiếp. Nếu anh để cô ta bắt được thì anh sẽ bị hút sạch máu đấy".

Tiffany ung dung nói.



"Cô ấy sao? Ban đầu tôi có hứa hẹn gì với cô ấy đâu, sao cô ấy lại tìm tôi, cô ấy còn định gài tôi nữa sao?"

Tần Trì không cam lòng nói.

"Con mụ già kia chẳng biết phải trái gì, ban đầu lúc chúng ta còn ở bên nhau cô ta luôn muốn chia rẽ chúng ta, nếu không phải là anh có thái độ cứng rắn thì có khi bây giờ cũng rơi vào tay cô ta rồi".

Tiffany bĩu môi nói.

"Nhà họ Indian Shiva tôi cũng không dây vào được, xì".

Tiffany cười nói.

Ánh mắt Tần Lâm hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên, xem ra bố của mình đúng là đào hoa thật.

"Vậy tôi đành phải ở đây một thời gian rồi".

Tần Trì gật đầu, ánh mắt xẹt qua một chút sợ hãi.

"Nếu đã như vậy thì tôi sẽ sắp xếp người đi tìm tung tích của người Tam Tinh".

Tiffany nói xong liền dặn dò trợ lý của mình, lục soát tất cả những người từ vùng ngoài đến ở trên quần đảo Madagascar, không bỏ qua bất cứ khu vực nào.

Chưa đến nửa tiếng sau, đã có người báo tin tức đúng như dự đoán.

"Người của tôi nói ba ngày trước có bốn người đến quần đảo Madagascar, trong đó có một người bị thương rất nặng, đi đứng khập khiễng, những người còn lại đều rất cao lớn, điều này cũng là lý do khiến bọn họ dễ làm người ta chú ý. Bọn họ đến đảo Alpha, đây là một hòn đảo rất kinh khủng, xung quanh có rất nhiều côn trùng rắn rết, cho nên không được khai hoang, bao nhiêu năm qua chỉ cần có người lên đảo thì chắc chắn sẽ chết một cách kỳ lạ, cho nên rất ít người dám đến nơi đó, mấy người này xem ra đúng là có điều gì mờ ám".

Tiffany trầm tư nói.

"Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi rồi".

Tạ Hồng Mai vui mừng nói.

"Chúng ta tìm đúng người rồi".

Tần Lâm nói.

"Xem kìa, miệng
1626581374224.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thần Võ Thiên Tôn
Chương 241-245
Võ Đạo Tông Sư
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật
Chương 91-95
Võ Giả Báo Thù
  • Bắc Diệp

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom